← Ch.074 | Ch.076 → |
Dịch: Tiếu Đông Phong
Tư Đồ Y Lan mở to đôi mắt nhìn vào đồng cỏ đỏ rực như một cánh đồng lửa dưới ánh trời chiều, nhìn chằm chằm vào con đường chạy thẳng về chiếc xe chở hai chủ tớ kia, nàng nhịn không được mà lẩm bẩm một tiếng:
- Người này sao mà thành thật vậy!
Ninh Khuyết cũng chẳng để ý đến mấy chuyện này, tranh cãi cùng mấy đứa con gái ầm ĩ như thế, ngoài việc tốn thời gian ra thì chẳng mang lại bất kỳ ý nghĩa gì. Hơn nữa lúc này hắn đang suy nghĩ, dựa theo chương trình học do Thư Viện sắp xếp thì hiển nhiên mỗi đệ tử có rất nhiều thời gian rãnh rỗi. Hắn có thể dùng thời gian này để làm một vài việc, chẳng hạn như giết người kiếm tiền.
Nằm trên chiếc giường bên trong Lão Bút Trai, hắn nhìn cái tên được viết trên giấy dầu hỏi:
- Chuẩn bị tốt chưa vậy?
Tang Tang đang ngồi, vừa bôi mỡ vừa mài thanh phác đao cho hắn, nàng cúi đầu đáp:
- Bộ đồ vải bố mới cùng y phục cũ đều chuẩn bị xong. Nhưng thiếu gia lần này muốn để kiểu tóc gì? Vẫn kiểu của Nguyệt Luân Quốc sao?
Ninh Khuyết lắc đầu nói:
- Mấy chuyện vặt này tùy ngươi quyết định.
Tang Tang ngẩng đầu lên hỏi:
- Khi nào thì ra tay?
- Người này sống ở Đông thành, cách chúng ta cũng không xa. Lúc nào muốn giết liền giết.
Ninh Khuyết nhìn cái tên Trần Đông Thành bên trên tờ giấy dầu, lại nhìn những tư liệu đơn giản bên dưới, bèn dừng lại giải thích:
- Ta cũng chưa biết lúc nào sẽ hành sự, vậy nên quan phủ lúc tra án cũng không thông qua quy luật thời gian mà tìm ra đầu mối gì.
- Làm một lần tất nhiên không có quy luật, nhưng giết nhiều người, tự nhiên sẽ hình thành quy luật.
Tang Tang cầm thanh phác đao đã được mài cho sáng bóng tra vào trong vỏ, nàng ta đi đến đầu giường nhìn chăm chú khuôn mặt Ninh Khuyết rồi nói:
- Đây là điều thiếu đã dạy ta: cho dù ngươi che giấu như thế nào đi nữa, sau này quan phủ cũng có thể từ trên những người bị ngươi giết chết tìm được nguyên nhân giết người.
- Phủ tướng quân chết sạch, người dân thôn Yến Cảnh cũng bị tàn sát hết rồi. - Ninh Khuyết cười đáp:
- Cho dù triều đình cuối cùng phát hiện ra mục đích là báo thù cho những chuyện này, thì quan phủ làm sao tra ra ta được đây?
- Có lẽ tìm không ra ngươi, nhưng có thể tìm được người mà ngươi muốn giết, vậy họ có thể tăng cường bảo vệ cho những người này, thậm chí trực tiếp dùng họ làm con mồi. Đến lúc đó, cho dù ngươi biết những người kia được triều đình bảo vệ, chẳng lẽ ngươi không đi giết?
Ninh Khuyết im lặng nhìn tiểu thị nữ, bỗng nhiên hắn nở nụ cười nói:
- Ngươi thường ít khi nhiều chuyện như vậy.
- Ta không phải kẻ đần, bình thường ta không muốn nói mà thôi.
Tang Tang thấp giọng nói, về phần lý do tại sao hôm nay nàng nguyện ý đi bàn luận những chuyện mà bình thường luôn cảm thấy phiền phức thì chính nàng cũng không thể hiểu được.
Ninh Khuyết hiểu rõ, trong ánh mắt hắn hiện lên sự ấm áp, hắn nhìn nàng, mỉm cười nói:
- Ta cam đoan với ngươi, sau khi giết hai, ba ngươi ta sẽ nghỉ ngơi một thời gian, sau đó sẽ chuyên tâm đọc sách ở Thư Viện.
Tang Tang nở nụ cười, khuôn mặt hơi đen nhất thời hiện lên nét nhẹ nhõm nói:
- Đúng vậy đó, Thư Viện là nơi rất tốt, thiếu gia có thể biết thêm nhiều tài tử cùng tuổi, cần phải nâng niu trân trọng mới được.
Ninh Khuyết không quen kịp với việc Tang Tang bỗng nhiên biến thành một người biết chớp lấy cơ hội như vậy, hắn nhịn không được liếc mắt về phía góc phòng, tay phải từ trong chăn duỗi ra, sau đó các đầu ngón tay nắm chặt lại. Gì mà bằng tuổi chứ? Hắn còn lớn hơn bảy tám tuổi so với mấy tên kia.
...
...
Ngày thứ hai mới chính là ngày giảng bài chính thức, hôm nay Ninh Khuyết và Tang Tang lại dậy sớm. Sau khi rửa mặt, ăn sáng xong xuôi, Tang Tang tiễn Ninh Khuyết lên xe ngựa ở trước cửa hàng. Chủ tớ hai người mặc dù cũng được coi như "nhà giàu" với hai ngàn lượng kiếm được lần trước, tuy không cần tiết kiệm như trước, nhưng bao hết xe ngựa trong một năm cũng không phải vấn đề.
Ngày mới đã tới, cửa Nam thành Trường An lúc này đã mở tung. Hơn mười chiếc xe ngựa có khắc dấu hiệu của Thư Viện nối đuôi nhau tiến ra, dựa trên số lượng như thế, xem ra đa số đệ tử đều lựa chọn ở trọ trường kỳ trong trường.
Đi dọc theo con đường tiến thẳng về phía Nam được tô điểm bằng những hàng liễu hai bên, cả cuộc hành trình ngập tràn trong non xanh nước biếc, hoa thơm bướm lượn. Đặc biệt nhất phải nói đến tòa núi cao chót vót, thẳng đứng như xuyên thủng trời xanh, cùng những đồng cỏ dưới chân núi kéo dài và trải rộng như biển. Tuy lần thứ hai trông thấy những thứ này, Ninh Khuyết vẫn không nhịn được mà trầm trồ, cảnh đẹp mỹ lệ như thế này có thể xuất hiện ở nhân gian, xuất hiện tại nơi ngoại ô của thành Trường An phồn hoa mỹ lệ đúng là một điều đáng mừng.
Hơn mười chiếc xe ngựa sơn đen di chuyển trong những đồng cỏ xanh mượt, không bao lâu đã tới được cửa chính Thư Viện. Tiếp đó, các học sinh liền xuống xe, nhao nhao hành lễ tạo nên những tiếng động ồn ào. Từ sáng sớm, đã có rất nhiều thí sinh tham gia khảo thí hôm qua vây quanh khối thạch môn đơn giản, giống như không có chút thu hút nào ở trước cửa, nhất thời cửa Viện vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Đám học sinh trẻ tuổi đều mặc áo bào có vạt áo bên trái màu xanh, nam sinh thì buộc trên đầu một tấm khăn vấn màu đen, nữ thì dùng một cây gỗ mun búi lên những mái tóc dài đen bóng thay cho trâm cài. Tất cả đứng trên nền xanh mượt của những cánh đồng cỏ trải dải gợi nên một cảm giác khoan khoái, nhẹ nhàng. Vẻ mặt phấn chấn của mỗi người trước ánh nắng ban mai tràn sức sống từ phương đông chiếu xuống, càng tăng thêm cảm giác an tĩnh, trong lành.
Ninh Khuyết sửa sang lại quần áo trên người, nhất là vạt áo màu xanh bên trái, sau đó lấy ra chiếc gương đồng nhỏ được Tang Tang nhét vào lúc tối soi xem khăn vấn trên đầu có bị lệch hay không. Sau khi cảm thấy mọi thứ đều ổn, hắn mới từ từ bước xuống xe ngựa.
Sau cuộc khảo thí hôm qua, ngoại trừ ba người Tạ Thừa Vận thì chỉ còn hắn - kẻ thu phục con hắc mã to lớn là dễ phát hiện nhất. Mấy tên học sinh đứng nơi cửa đang hàn huyên tâm sự thấy hắn đến cũng chẳng hề ghen tức hay làm ngơ, mà còn nhiệt tình chạy ra chào đón, hỏi han tình hình gần đây, thậm chí có người còn tự giới thiệu mình.
Một tiếng chuông từ sâu trong Thư Viện yên lặng vang lên, tức thì các học sinh không hề tiếp tục huyên náo nữa. Dưới ánh mặt trời đang hắt những tia nắng óng ả, từng ống tay áo đang phần phật bay trong gió sớm, khăn vấn trên đầu cũng nhè nhẹ đung đưa khiến cho khung cảnh nhìn qua có vẻ bay bổng, thoát tục.
Dưới ánh mặt trời, Ninh Khuyết chầm chầm hòa vào đám người ở phía sau, ngửa đầu lên nhìn cảnh này, trong lòng hắn hơi suy nghĩ. Hắn cũng không bước nhanh hơn mà cẩn thận dò xét ba cây cột đá nhìn như đơn giản trước cổng Thư Viện, cùng với kiến trúc những căn phòng tầm thường xung quanh.
Ngày hôm qua đích thân hoàng đế đã tới Thư Viện, tuy hình thức có vẻ long trọng, nghiêm trang, nhưng bệ hạ cũng không chăm chú theo dõi các cuộc thi mà chỉ để ý tới kết quả.
Thư Viện là nơi đem lại cho người khác cảm giác như thế ngoại đào viên, nửa sau tòa viện như ẩn vào tầng mây ở giữa giữa tòa núi lờn hùng vĩ khiến cho người khác có cảm giác bị đè nén vô cùng, nhưng tại sao từ hôm qua đến bây giờ hắn mới phát hiện ra điều kỳ lạ này?
Mấy năm trước thật sự Ninh Khuyết cũng không rõ Thư Viện là nơi nào, hắn chỉ biết mấy thứ đại loại như: đối với những con dã thú gì thì nên dùng cách gì; tính toán hướng bay mũi tên lông vũ thì ra sao. Cho tới khi vị tướng quân họ Mã ở Vị Thành báo danh cho hắn xong, hắn mới bắt đầu biết một ít về nơi này, ví dụ như một vài sự kiện lịch sử huy hoàng, hoặc các bậc tiền bối cao nhân, đại danh đỉnh đỉnh.
Không biết vì sao hắn luôn cho rằng Thư Viện này không hề đơn giản như những gì hắn đang chứng kiến, nó chắc hẳn không chỉ là nơi để Đại Đường bồi dưỡng nên những vị hiền tài đóng góp cho quốc gia sau này ...mà chắc chắn còn ẩn dấu những thứ có ý nghĩa to lớn hơn. Sỡ dĩ hắn có suy nghĩ như vậy là vì cuộc hành trình từ thảo nguyên trở lại thành đô.
- Một tên bị Thư Viện vứt bỏ tùy tiện lại là một đại kiếm sư, lão nhân Lữ Thanh Thần cùng công chúa điện hạ khi nghe tới tên gọi đều lộ ra vẻ tôn trọng. Nhưng vì lý do gì những người ở nơi này khiến ta cảm thấy cũng bình thường, không có gì khác biệt?
Hắn đưa tay chỉnh lại tấm khăn vấn trên đầu, trong miệng lẩm bẩm nói.
Hắn lẻ loi đi qua cửa chính Thư Viện, xuyên qua tấm bình phong bằng đá, rời xa tòa lâu chính rồi thong thả rảo bước trên con đường nhỏ, nơi mà nắng sớm còn chưa chiếu tới. Cách con đường nhỏ không xa phía trước chính là nơi tương đối náo nhiệt - thư xá, ở nơi này có thể dễ dàng nghe tới các âm thanh gọi nhau í ới, bàn chuyện rôm rả, trong khi dọc theo con đường nhỏ này lại cực kỳ yên tĩnh.
Từ trong yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nói:
- Trên đời này vốn không có gì đặc thù, hoàng cung là thế, Hạo Thiên Thần Điện cũng như thế, ... những cái thánh địa thần bí kia cũng như thế...Như vậy Thư Viện này có thể có gì đặc biệt đây?
Nghe thanh âm kia, sắc mặt Ninh Khuyết không hề thay đổi, tay phải giấu trong tay áo nhanh chóng thủ thế, tùy lúc đều có thể nhanh chóng rút một cách chuẩn xác cây dù to lớn màu đen phía sau lưng. Sớm phải học cách sinh tồn từ nhỏ, bất kỳ tình huống đột ngột nào có thể gây nguy hiểm xuất hiện, hắn đều có những phản xạ tự nhiên rất mau lẹ.
Phía trước con đường nhỏ chẳng biết đã xuất hiện một gã thư sinh từ lúc nào.
Tên thư sinh này mắt to, lông mày thẳng, thần sắc chất phác, thân thiện, trên thân hắn mặc một bộ áo bông cũ, dưới chân đi một đôi giày rơm đã sắp hỏng. Nhưng dù là áo bông cũ, hay đôi giày rơm phủ đầy bụi bặm sắp hỏng, dù trên người có dơ bẩn tựa như nhiều năm chưa được giặt rửa đi nữa, nhưng chẳng biết vì sao nhìn phía trên người này lại có vẻ rất sạch sẽ.
Từ thân thể tới linh hồn đều vô cùng sạch sẽ, tinh khiết.
Tay phải của tên thư sinh cầm một quyển sách, nơi eo buộc một cái hồ lô, ánh mắt Ninh Khuyết đảo qua cuốn sách cùng bình hồ lô hai lần, cuối cùng dừng lại trên người tên thư sinh, tay phải giấu bên trong tay áo dần dần hạ xuống.
Nơi này là Thư Viện, không có ai trong thiên hạ có can đảm làm loạn ở nơi này. Hơn nữa, tuy tên thư sinh này ăn mặc nhìn qua có vẻ bụi bặm nhưng lại mang tới cho người khác một cảm giác tinh khiết như trẻ sơ sinh. Dù ai chứng kiến đều cảm thấy hắn rất dễ gần, muốn cùng hắn gần gũi, phảng phất những gì hắn nói đều rất đáng để tin tưởng.
Cả người thoáng buông lỏng, nhưng nội tâm hắn lại trở nên cực kỳ khẩn trương, bởi hắn phát hiện ra mình dường như rất tin tưởng tên thư sinh mới xuất hiện này. Đối với thói quen sớm hình thành do cuộc sống sinh tồn thuở nhỏ, hắn quyết không tin tưởng bất luận kẻ nào trừ bản thân mình. Loại tín nhiệm không có lý do đến từ cảm giác này quả thật là một chuyện cực kỳ khó có thể chấp nhận được.
Hắn căn bản không có biện pháp nào sinh ra địch ý với tên thư sinh trước mặt này, nhưng có thứ còn làm cho hắn thấy sợ hơn. Hắn cảm nhận rất rõ, cho dù hắn có rút thanh dù sau lưng ra hay không cũng không có cách nào uy hiếp tới tên kia.
Thư sinh mặc áo bông mỉm cười, ánh mắt hắn dừng lại nơi tấm bao bố sau lưng Ninh Khuyết tựa như nhìn xuyên thấu bên trong, vỗ nhẹ hồ lô nơi eo, hắn hỏi:
- Cây dù lớn màu đen sau lưng ngươi cũng không tệ, có muốn đổi thử không?
Tên kia làm sao biết cây dù được giấu trong tấm vải bố, còn là một cây dù lớn? Ninh Khuyết cảm thấy đầu lưỡi trở nên cứng ngắc, trong họng khát khô, căn bản không thốt ra lời. Trầm mặc một lúc lâu, hắn kiên định lắc đầu.
Tên thư sinh thở dài tỏ vẻ hơi tiếc nuối, tay cầm quyển sách, hắn đi lướt qua bên cạnh Ninh Khuyết nhưng cũng không liếc qua một cái, rồi đi thẳng về một bên của cổng chính.
Một cỗ xe trâu nép một góc nơi cổng chính.
Tên thư sinh tiến tới bên cạnh, , hắn hành lễ một cách nghiêm túc về phía thùng xe, sau đó nhẹ nhàng ngồi lên càng xe rồi cầm lấy sợi roi.
Một âm thanh già nua bình thường nồng nặc mùi rượu truyền ra:
- Hắn không đổi với ngươi sao?
Thư sinh lắc lắc đầu, sao đó chậm rãi đánh cây roi, xe trâu bắt đầu chầm chậm đi về phía trước.
← Ch. 074 | Ch. 076 → |