← Ch.115 | Ch.117 → |
Biên dịch: Vô Ảnh Các
Tiếng chuông tan học thứ ba vang lên. Ninh Khuyết thu thập xong giấy và bút mực trên bàn, chuẩn bị đi nhà sách cũ đọc sách giống như ngày thường, hôm nay hắn muốn nhắn lại gấp cho cái tên Trần Bì Bì kia, cho nên động tác đi ra phòng học có vẻ hơi vội.
"Tiếng chuông vừa vang, chúng ta liền đi tới, vốn tưởng rằng tốc độ này xem như đã cực nhanh, không nghĩ tới cư nhiên suýt nữa đến chậm một bước, ta không rõ ngươi sốt ruột như vậy làm gì? Vội vã đi nhà sách cũ làm bộ khắc khổ, hay là vội vã rời khỏi thư viện, giả trang chính mình căn bản không biết vụ đánh cuộc thi cuối kỳ ngày đó?"
Một đám người xuất hiện bên cửa ra vào, cầm đầu tự nhiên là Tạ Tam công tử Tạ Thừa Vận đến từ Nam Tấn cùng với Chung Đại Tuấn xứ Dương Quan.
Đi vào cửa, Tạ Thừa Vận chắp tay chào hỏi chư sinh lớp Bính, trên gương mặt trẻ tuổi không cách nào hoàn toàn đè xuống ý cười ngạo mạn kia, nhưng vẫn là thể hiện khí độ và giáo dưỡng của bản thân vô cùng tốt. Nhưng còn Chung Đại Tuấn bên cạnh lại ngăn phía trước Ninh Khuyết, quạt xếp trong tay nhẹ gõ, biểu tình trên mặt như cười như không, ngữ khí cực kỳ trào phúng.
"Ít nhất nói nói mấy câu rồi hẵng đi chứ?"
Tư Đồ Y Lan đứng lên, muốn nói gì đó, nhưng nghĩ Ninh Khuyết quả thật không có tham gia thi cuối kỳ, cuộc đấu kia tự nhiên là lớp Giáp thắng, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, đành phải hậm hực hờn dỗi một lần nữa ngồi xuống.
Kim Vô Thải biết Tư Đồ Y Lan tranh cường háo thắng, nhịn không được lắc lắc đầu, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Tạ Thừa Vận, ôn hòa nhẹ giọng chúc mừng, ý cười trên khuôn mặt dịu dàng như gió xuân phe phẩy.
"Muốn ta nói nói mấy câu?"
Ninh Khuyết nhìn chư sinh lớp Giáp bên cửa, cảm thụ được cảm xúc phức tạp đến từ ánh mắt nhóm bạn học phía sau, suy nghĩ một lát rồi nhìn Chung Đại Tuấn cười nói: "Vậy ta liền nói đơn giản vài câu."
Sau đó hắn bổ sung một câu: "Bất quá chuyện này có quan hệ gì tới ngươi? Làm phiền ngươi nhường một chút."
Sắc mặt Chung Đại Tuấn trầm xuống, cũng không nói thêm cái gì, huy quạt thối lui ra một bên.
Ninh Khuyết và Tạ Thừa Vận chắp tay chào lẫn nhau, về phần trong bụng bực tức khinh thường đối phương thế nào, đó là chuyện người ngoài không thể biết, trong phòng học nhất thời yên tĩnh, muốn nghe hắn làm sao nói.
Thoáng tạm ngừng một chốc, Ninh Khuyết nhìn Tạ Thừa Vận gò má có chút tái nhợt, mỉm cười nói: "Không có gì lấy cớ, nếu ta không tham gia thi cuối kỳ, tự nhiên là ta thua cược, ta nhớ tiền đặt cược là ăn cơm, vậy thì ăn cơm, địa phương tùy ngươi chọn, về phần muốn thỉnh bao nhiêu người cũng tùy ý ngươi."
Tạ Thừa Vận nao nao, hoàn toàn không ngờ Ninh Khuyết nhận thua quang minh lỗi lạc như thế, những lời sớm thương lượng hôm qua với Chung Đại Tuấn, đúng là không có cách nào nói ra miệng.
Chung Đại Tuấn gặp Tạ Thừa Vận không biết ứng đối như thế nào, nhịn không được âm thầm tức giận người bạn này của mình thật sự là quá mức ôn hoà hiền hậu, cười lạnh chen một câu: "Vì tránh cho thi cuối kỳ bị thua dọa người, ngươi có thể nghĩ ra chiêu số thấp kém giả bệnh tránh chiến thế này, ngày sau bàn tới, ngươi liền dõng dạc nói không phải do ngươi không đấu lại Tạ Tam công tử, mà do thân thể không tốt này nọ... Kẻ gian manh như ngươi mời khách ăn cơm, bọn ta thật lo lắng trên bàn có cái gì cổ quái, quả thật không dám đi a."
Đuôi lông mày Ninh Khuyết hơi nhướng, nhìn vị tài tử đến từ Dương cốc Đại Đường, thật nghiêm cẩn nói: "Ta nhớ được phong thư khiêu chiến kia là tiếp từ tay Tạ Thừa Vận, như vậy thành tích thi cuối kỳ tốt hay xấu, ván cược thắng hay bại, đều là chuyện giữa ta và Tạ Thừa Vận, liên quan gì đến ngươi? Ngươi muốn đi ăn cơm còn phải xem ta có lưu ghế cho ngươi không đã."
Chung Đại Tuấn ngược lại cũng không giận, nhẹ lay động quạt xếp liếc mắt nhìn Tạ Thừa Vận một cái. Tạ Thừa Vận vốn không muốn quá mức khí thế bức nhân trước mặt Kim Vô Thải, nhưng nhìn Ninh Khuyết lúc này còn liến thoắng một cách bài bản như thế, không có chút xấu hổ nào, không khỏi đột nhiên nảy sinh phản cảm, nhíu mày nói: "Ăn cơm không cần, chỉ hi vọng ngươi có thể nhận thức được hành vi của mình thật sự là nhục thanh danh thư viện."
"Ta đến thư viện học là phải đóng học phí, một tay giao tiền một tay học này nọ, cho nên ta cũng không cho rằng bản thân cần chịu tải thanh danh ngàn thế linh tinh gì, mấy thứ ấy không liên can gì tới ta."
Đuôi lông mày Ninh Khuyết càng nhướng cao, nói: "Về phần các ngươi nói ta giả bệnh tránh thi, loại suy luận nhàm chán này về sau tốt nhất không cần treo ngoài miệng, chúng ta vốn cũng không thân nhau gì, ta tuyệt đối không để ý cáo trạng các ngươi phỉ báng."
Không khí bên trong phòng học dần dần trở nên khẩn trương lên hẳn, bởi vì biểu hiện của Ninh Khuyết quá mức thản nhiên bình tĩnh, hồn nhiên không có ý thoái nhượng nào, đại bộ phận học sinh cảm thụ gần giống Tạ Thừa Vận, ánh mắt nhìn Ninh Khuyết càng tỏ ra xem thường.
Chử Do Hiền ho nhẹ hai tiếng, tiến lên hoà giải, cười nói: "Biết rõ không địch lại, tránh chiến bảo vệ tự thân, đây cũng là thủ đoạn thường dùng trên thương trường, các ngươi hà tất nghiêm túc như vậy."
Ninh Khuyết tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi đến cùng là muốn giúp ta, hay là muốn hắt thêm mấy bồn nước bẩn lên người ta đấy?"
"Thi không bằng người khác thì nhận thua, hà tất phải dùng loại chiêu số vô lại này." Trong phòng học bỗng nhiên có người mở miệng nói.
Ninh Khuyết không có quay đầu nhìn nơi bắt nguồn thanh âm, nhưng biết là học sinh cùng lớp, thoáng trầm mặc xuống, nhìn đám bạn học lộ vẻ xem thường khó hiểu quanh mình, hắn cảm thấy không có ý nghĩa cười cười, sau đó bắt đầu nói chuyện.
"Ta không cần các ngươi tin lời của ta hay không, cũng không cần biết các ngươi có thầm nói ta là kẻ nhu nhược hay không, bởi vì trình tự giữa chúng ta vốn khác biệt, các ngươi có thể nói ta không phân phải trái, bởi vì ta không có tinh thần phân phải trái cùng các ngươi."
"Tựa như công chúa điện hạ ngày đó nói bên ngoài nhà sách cũ, các ngươi bất quá là mấy đóa hoa trong nhà kính, nhìn nở rộ xinh đẹp, lại không thể không trốn mưa rền gió dữ bên ngoài, cả ngày không có việc gì, đành phải đi chung quanh rêu rao, vắt hết óc làm ra chút gió lay mưa phùn để phơi bày năng lực bản thân."
"Nhưng chuyện đó liên quan gì đến ta? Ta có hứng thú thì chơi với các ngươi, hết hứng rồi sẽ không chơi nữa."
"Không cần nghĩ dùng ba câu đạo đức khí độ linh tinh gì đó để chất vấn ta, các ngươi xem trọng mấy thứ này, nhưng ta lại không. Khi các ngươi còn nằm trong lòng mẹ, bởi vì không chịu uống sữa mà bị mẹ giả giọng ác lấy mã tặc thảo nguyên hù dọa, ca đây đã ở thảo nguyên khảm đầu mã tặc làm banh đá."
"Vừa rồi nói qua, ta mặc kệ các ngươi phải chăng ở sau lưng cười nhạo ta là tên nhu nhược hay vô lại, nhưng các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, từ nay về sau ngàn vạn không muốn để ta nghe được các ngươi cười nhạo ta, bởi vì ta không thích."
"Không cần xem nhẹ uy hiếp của ta, nếu các ngươi không muốn đầu của mình biến thành quả bóng giống như đám mã tặc."
Nói xong lời này, hắn không thèm liếc mắt nhìn mọi người trong phòng học một cái, vẫy tay ý bảo chư sinh lớp Giáp ngăn ở phía trước tránh ra, ngửa đầu ưỡn ngực, cứ như vậy ngông nghênh đi ra cửa, theo hành lang che mưa dài hướng đến phía sau thư viện.
Vốn tâm tình thật tốt, tự nhiên bị mấy chuyện nhảm nhí không biết chui từ đâu ra phá hỏng hơn nửa, cảm xúc của hắn thật sự là có chút hỏng bét. Nhất là phát hiện ngay cả đám bạn học quen biết ngày thường cũng không có ý thay hắn biện giải, ngược lại tin tưởng cách nói của bọn Chung Đại Tuấn, hắn lại càng căm tức.
Nếu đã căm tức, hắn cũng lười sắm vai học sinh tiểu học ôn hòa đáng yêu vô hại nữa, nói thẳng ra cảm thụ của bản thân.
Chử Do Hiền nhìn bóng dáng trên hành lang che mưa dài, vội vàng đuổi theo, cùng hắn sóng vai đi tới, lắc đầu cảm khái nói: "Như thế rất tốt, ngươi tính ra đắc tội hết cả lớp, về sau nên bảo trì khoảng cách với ngươi."
"Vậy giờ ngươi còn muốn bắt kịp ta làm chi?" Ninh Khuyết cười nói.
"Ngươi nói bọn họ là đám nhóc nhích a, cô nương trong hơn mười tòa thanh lâu Trường An đều có thể chứng minh ta không phải nhóc nhích, cho nên ta cũng không thấy lời ngươi nói xúc phạm gì tới ta." Chử Do Hiền cười nói: "Với lại ở chung với ngươi cũng có chỗ tốt, tương lai nói không chừng có thể thân cận với các cô nương đứng đầu Hồng Tụ Chiêu một chút, ngươi không cần nhìn ta như vậy, yên tâm đi, Thủy Châu Nhi cô nương ta chỉ sẽ đứng xa mà trông, có điều mong ngươi giới thiệu Lục Tuyết cô nương cho ta làm quen một chút."
Ninh Khuyết nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cười nói: "Chẳng lẽ ngươi không sợ đắc tội một đám bạn học?"
"Người trong thư viện đều biết quan hệ hai ta không sai, nếu ngươi trở mặt với bọn họ ta liền mặc ngươi không để ý, cũng phải bị đám thối nát kia chụp lên câu vô tình vô nghĩa, ngươi cũng biết ta không ham đọc sách, cũng không quen bộ dạng của bọn họ."
Chử Do Hiền cười tự giễu, dừng bước chân lại, nói: "Cho nên ta mới lại đây an ủi ngươi vài câu trước mặt bọn họ, nhưng đúng như lời ngươi nói, ta cũng không thể đối kháng tập thể thư viện, cho nên ta phải trở về đây."
...
...
Ninh Khuyết thân là một quân tốt biên thành, thuở nhỏ trải qua quãng đời vết đao hòa lẫn máu và đất, ở trên thảo nguyên có thể dùng bốn chữ giết người như ma để hình dung, quả thực vốn có chút không thích ứng loại cuộc sống an bình thanh tĩnh trong thư viện, đối với đám bạn học thuở nhỏ lớn lên trong thế giới yên vui thanh bình, càng là không quen nổi.
Phần đánh giá vừa nãy chính là cảm thụ chân thực nhất của Ninh Khuyết, nhưng với các học sinh trong phòng học mà nói, lời đánh giá kia không hề nghi ngờ là một đòn công kích cực kỳ ác độc, chư sinh không khỏi sững sờ tại chỗ.
Với Tạ Tam công tử xứ Nam Tấn mà nói, vụ đánh cuộc thi cuối kỳ cùng Ninh Khuyết là một chuyện rất trọng yếu, bởi vì thời điểm thi vào thư viện bị thiếu niên nhìn như tầm thường này đè ép một đầu, ở lầu hai nhà sách cũ xem sách lại thảm bại, còn bị Tứ công chúa Đại Đường lãnh đạm răn dạy vài câu, hắn vốn dĩ trông cậy có thể dựa vào lần đánh cuộc này gầy dựng lại tin tưởng.
Đứng đầu năm khoa thực sự là thành tích tốt khó gặp, Tạ Thừa Vận vui sướng rất nhiều, tự nhiên khó tránh khỏi sinh ra chút ngạo ý, hôm nay mang theo đồng bạn tiến đến lớp Bính, không nhất thiết là để nhục nhã Ninh Khuyết, nhưng cũng có ý phơi bày cẩm y.
Còn Chung Đại Tuấn, kể từ sau khi tiến vào thư viện, toàn bộ nổi bật đều bị Tạ Thừa Vận và Ninh Khuyết cướp mất, còn có Vương Dĩnh xứ Lâm Xuyên mới mười bốn tuổi nọ, hắn thân là tài tử đại tộc Dương Quan tỉ mỉ bồi dưỡng, nơi nào có thể cam tâm, Tạ Thừa Vận và Vương Dĩnh cũng thôi đi, hai người này trước khi vào thư viện đã có thanh danh thật lớn, một người trong đó là bạn thân hắn, người còn lại tuổi còn quá nhỏ, mà Ninh Khuyết lại là thứ gì, có thể nào trên cả bản thân?
Cho nên hắn thậm chí để bụng vụ đánh cuộc lần này còn hơn cả Tạ Thừa Vận, hôm nay đi đến lớp Bính, không hề nghi ngờ đó là muốn nhục mạ Ninh Khuyết một phen, đồng thời vạch trần bộ mặt âm hiểm vô lại của kẻ này với chư sinh thư viện.
Nhưng vô luận là Tạ Thừa Vận hay Chung Đại Tuấn, hoặc là chư sinh lớp Giáp theo bọn họ tiến đến lớp Bính xem náo nhiệt trợ uy, đều thật không ngờ, sau khi Ninh Khuyết làm ra hành vi ti tiện nhát gan như thế, lại hoàn toàn không có chút gì hổ thẹn, ngược lại liến thoắng bài bản phản nhục nhã mọi người một phen thê thảm.
Vốn là đến nhục nhã đối phương, kết quả đối phương lại dùng một chiêu gọi là "rất không phân phải trái" toàn bộ đẩy trở về, ngược lại còn bị đối phương nhục nhã một chầu, vì thế chư sinh vốn đang có chút hoài nghi Ninh Khuyết khả năng thực sinh bệnh hôm thi cuối kỳ, cũng không còn muốn suy xét thêm gì nữa.
Không chỉ là bọn hắn, ngay cả chư sinh lớp Bính, toàn bộ học sinh trẻ tuổi đều bị những lời răn dạy nghe như leng keng hữu lực, trên thực tế rất không phân phải trái của Ninh Khuyết chọc giận, cho dù là học sinh bình thường bình dân nhất, ở trường học quê nhà cũng là đối tượng được cưng chiều, nơi nào thừa nhận qua kỹ năng trào phúng phạm vi rộng như vậy?
"Quên đi, không cần phải hơn thua với kẻ này."
Có học sinh đè nén ý bất cam, nhắc nhở mọi người: "Dù sao hắn cũng là bằng hữu của công chúa."
Nhờ convert tiếp những truyện đang dang dở
← Ch. 115 | Ch. 117 → |