← Ch.119 | Ch.121 → |
Một người đàn ông mặc áo xanh mỏng, dáng người cao gầy, lúc này đang đứng trước gió trên tường đá cao nhất cổng thành tây, bởi vì rất gầy, áo xanh trên người phảng phất như treo trên gậy trúc, bay phất phới cùng gió đêm.
Đêm hè thành Trường An oi bức không chịu nổi, những người phú quý đều có tỳ nữ cầm quạt, nước đá chất quanh phòng, còn người thường chỉ có thể mở cửa phòng, bắt giường trúc ra ngoài sân nằm. Thế nhân đều biết càng lên cao, gió đêm càng lạnh, có điều những nơi chân chính cao trong thành như hoàng cung Đại Đường hay bức tường thành hùng vĩ, há có thể tùy tiện đi lên.
Nhưng người đàn ông gầy mặc áo này có thể, bởi vì y gọi Tề Tứ, là bang chủ Ngư Long bang thành Trường An.
Người giang hồ đều biết nói ba chữ Tề Tứ Ngoan này, nhưng phải nói trong nhóm huynh đệ đứng đầu Ngư Long bang trước kia, y thật sự là kẻ không nên thân nhất, mà hiện thời lão Triều đình Xuân Phong đã rời đi Trường An, đám người Thường Tam trở lại triều đình làm việc, y nghiễm nhiên kế thừa chức vị bang chủ Ngư Long bang.
Hiện thời y tùy tiện ra lệnh một tiếng, liền có ba ngàn thanh bào vì y thề sống chết cống hiến, thêm vô hiện tại ai cũng đều biết Ngư Long bang chính là một con cá bệ hạ năm đó thả tại giang hồ, mặc dù là quan phủ cũng không dám chậm trễ, Tề tứ gia không hề nghi ngờ là lãnh tụ hắc đạo duy nhất ở Trường An, đứng trên lâu thành quan sát động tĩnh mới oai phong phải biết.
Nhưng mà Tề Tứ lúc này mang theo bầu rượu nghênh mặt gió đêm lại không hề có chút cảm xúc kiêu ngạo đắc ý nào, ngược lại sắc mặt ảm đạm, uống một ngụm rượu, thở dài một tiếng, thành công hóa thân từ một vị lãnh tụ hắc đạo phổ thông thành lãnh tụ hắc đạo văn nghệ.
Y rất nhớ Triều Tiểu Thụ, cũng rất nhớ các vị ca ca khác, chỉ là Triều Tiểu Thụ nay đã đi xa, đám người Thường Tam Trần Lục có thân phận chức vụ, không thể lúc nào cũng có thể gặp nhau. Nghĩ đến quãng thời gian uống rượu ăn thịt vui sướng năm rồi, vị Tề tứ gia thanh danh hiển hách thành Trường An thật hận không thể lập tức trở lại tháng ngày làm tiểu đệ một lần nữa.
Đúng vào lúc này, tường thành xa xa có một người đang đến, sau khi chào hỏi quân gác thành liền vội vàng chạy tới, cúi đầu hổ thẹn nói nói mấy câu bên tai Tề Tứ.
Phù một tiếng, Tề tứ gia phun nguyên ngụm rượu, nước rượu hóa thành tơ sương rơi ra ngoài tường thành sâu không thấy đáy, không biết liệu có kinh động đám nham ưng xây tổ trên tường thành hay không, y trừng mắt hỏi: "Có nhầm lẫn gì không đấy?"
"Tuyệt đối không sai, đã phái người đi Câu Tinh hỏi thăm, tiểu tử kia trước đó đã thắng một vạn hai ngàn lượng."
Tề tứ gia vẫn không tin, vỗ gáy do dự nói: "Người tu hành đi sòng bạc gạt tiền? Có kẻ không biết liêm sỉ đến mức đó sao? Thế nào nghe cảm thấy có chút kỳ quái?"
Gã thuộc hạ mặt mày đau khổ nói: "Ai cũng không tin a, đại chưởng quầy Câu Tinh bên kia lúc đầu cũng không tin, thế nhưng cuối cùng vẫn phải thành thành thực thực giao bạc, sau đó vội chạy tới thông báo cho chúng ta."
Tề tứ gia tin tưởng thuộc hạ không dám lừa gạt bản thân, xác nhận có một người tu hành lập dị không biết xấu hổ lừa tiền ở sòng bạc nhà mình, nghĩ đến lời dặn của đại ca trước khi rời đi, không khỏi đột nhiên biến sắc, cầm bầu rượu nhỏ trong tay ném ra bóng đêm bên ngoài tường thành, hung hăng nói: "Kêu hắn nhổ bạc ra, bằng không bảo các huynh đệ chém chết hắn! Mẹ nó, cũng không phải cao nhân Động Huyền cảnh gì, cho rằng hai tay biết chơi ảo thuật, ta khảm không chết ngươi?"
Nói thì nói thế, nhưng cũng không thể làm vậy, tuy Ngư Long bang làm việc từ trước đến nay chú ý cường hãn, thực bức Tề Tứ nóng nảy, kêu ba ngàn huynh đệ thanh bào chém chết người tu hành nọ, y thật đúng làm được, vấn đề ở chỗ, đã là người tu hành, khẳng định có sơn môn sư thừa, dù sao y cũng phải liếc mắt xem thử cái gã tu hành mất nết kia lai lịch thế nào rồi mới có thể quyết định.
Tường thành Trường An cực cao, đi lên không dễ dàng, chạy xuống cũng cực kỳ khó khăn, đợi đến lúc Tề tứ gia từ cửa thành chạy về sòng bạc đã mệt thở hổn hển, mà trong khoảng thời gian này, cái gã tu hành mất nết kia lại thắng thêm càng nhiều bạc.
Nghe được tin tức này, sắc mặt Tề tứ gia càng trở nên bất thiện, tâm tình càng hỏng bét, mà khi y nhìn thấy người nọ đẩy cửa bước vào, tâm tình và sắc mặt đều trở nên cực kỳ quái dị, thực muốn bật cười lại vừa muốn khóc, muốn khóc lại khóc không được, thầm nghĩ chuyện này cmn đến cùng là thế nào?
...
...
Nghe được ba chữ Tề tứ gia, đẩy cửa mà vào quả nhiên nhìn thấy người đàn ông gậy trúc mặc áo xanh, sắc mặt Ninh Khuyết cũng nháy mắt trở nên cực kỳ phấn khích, thầm nghĩ thế nào lại nháo đến đầu người quen, nói: "Tôi nói chúng ta quen thì quen... nhưng thực tế cũng không quen lắm... Như vậy đi, nhìn mặt mũi Triều Tiểu Thụ, toàn bộ tiền lúc trước tôi thắng được sẽ chiết khấu lại một ít cho ông."
Đầu óc của hắn phản ứng cực nhanh, trong một câu nói vòng vo hết ba lượt, thầm nghĩ nếu biểu hiện quá thân quen, hắn cũng ngại ngùng lấy bạc, mà nếu quả muốn trầm mặt sắm vai hoàn toàn không quen biết, hắn lại lo lắng đối phương thật sự trở mặt, bản thân hắn rất rõ ràng Ngư Long bang không dễ chọc, cho nên cuối cùng mới chuyển ra tấm khiên Triều Tiểu Thụ này.
Tề tứ gia bị lời của hắn làm cho ngẩn người, suýt nữa giận cười thành tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, căm tức nói: "Ngươi xác định muốn thắng bạc nơi này?"
Ninh Khuyết thầm nghĩ, vẫn là câu nói kia, mọi người quen thì quen, thế nhưng quả thật chỉ gặp qua hai lần, chưa phải quen lắm, chẳng lẽ ông lại không biết xấu hổ nương vào đó không đưa bạc? Kỳ thực nếu số lượng bạc ít đi một chút, hắn ngược lại không để ý trước mặt Tề Tứ thoáng sắm vai huynh đệ tình thâm anh hùng dũng cảm hào phóng, nhưng lúc trước hắn đã thắng đến hơn bảy vạn lượng bạc...
Vì hơn bảy vạn lượng, hắn có thể không để ý nằm giả chết bên đường để Tang Tang bán mình chôn chủ, ở đâu còn nghĩ tới ba chuyện giao tình ngày cũ hay hào phóng linh tinh. Hắn nhìn Tề Tứ, ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Nhớ lần đầu gặp mặt, Tề tứ gia ngài đã nói qua chỉ cần ông còn sống, tôi có thể mặc sức đi ngang đông thành."
"Nơi này là tây thành." Tề tứ gia tức giận phản bác một câu, sau đó đứng dậy mở tủ khóa lấy ra mấy tờ khế đất cùng giấy chứng thực của quan phủ, ném tới bàn trước mặt hắn, nói: "Dù sao sòng bạc này là của ngươi, ngươi muốn chơi trò tự mình thắng mình, vậy cứ tự nhiên a."
Ninh Khuyết cảm thấy bản thân phải chăng nghe nhầm chuyện gì đó, xoa xoa lỗ tai hỏi: "Sòng bạc ai cơ?"
Tề tứ gia rót chén trà, căm tức nói: "Ta nói, đây là sòng bạc của ngươi."
Ninh Khuyết cầm lấy mấy tờ khế đất trên bàn nhìn lướt qua, quả nhiên thấy được tên mình dưới văn thư, hắn nhất thời đơ ra tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Tề tứ gia một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ nghi hoặc.
"Trước khi đại ca rời đi có bàn giao rất nhiều chuyện, trong đó có một chuyện về ngươi."
"Chuyện gì?"
"Đại ca nói mấy năm nay ngươi sống rất khổ, thời gian nghèo quá dài, sớm cũng đã nghèo đỏ mắt, đêm đó chỉ vì năm trăm lượng bạc mà đã dám không quan tâm tính mạng theo đại ca đi giết người, thật sự là quá mức đáng sợ... Anh hùng hào kiệt há có thể vì năm đấu gạo khom lưng, lại lo lắng ngươi nghèo đến mức phát rồ đi làm sát thủ, cho nên muốn đưa ngươi chút sản nghiệp."
Tề tứ gia nhìn Ninh Khuyết khiếp sợ không nói gì giống như nhìn quỷ, bực bội phe phẩy đầu cảm khái nói: "Hiện tại thoạt nhìn sự lo lắng của đại ca thật đúng là cmn không sai vào đâu được, đường đường một vị tu hành cư nhiên chạy đến sòng bạc lừa tiền, đây cmn gọi là chuyện gì a! Ta nói ngươi ấy, thật sự là nghèo nhiều năm như vậy, nghèo đến điên rồi đi?"
Nhờ convert tiếp những truyện đang dang dở
← Ch. 119 | Ch. 121 → |