Vay nóng Tima

Truyện:Tướng Dạ - Chương 131

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 131: Nhất thiếp kinh động Trường An
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Tiểu mỹ nhân đạo si trong lời đồn lại là nhân vật số một trong Tài Quyết ti của Tây Lăng thần điện ư? Nghe những lời này, thư xá vốn có chút ồn ào nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ, đám học sinh đưa mắt nhìn nhau, thấy khiếp sợ trong mắt nhau, một vị cô gái quyến rũ sao có thể là một nhân vật như vậy, lại có thể cứng rắn ở phía trên, đè ép Long Khánh hoàng tử đây?

"Không cần không tin, hay các ngươi thật sự cho rằng nữ tử trời sinh sẽ không bằng nam tử?"

Tư Đồ Y Lan nhìn vẻ mặt của đám bạn học, biết trong đó có một số người không tin, nhịn không được nhíu mày nói: "Vị mỹ nhân đạo si đó rất thần bí, không hay xuất đầu lộ diện, người đời không biết bản lĩnh này cũng thực tự nhiên, chỉ là ta từng nghe nói, vị Long Khánh hoàng tử kia mỗi khi nhắc tới người đứng trên mình đó, cũng không có mảy may ý tứ không phục nào đấy."

"Vị mỹ nhân đạo si nọ hẳn còn rất trẻ tuổi ha?" Có đệ tử thư viện cảm khái nói: "Tây Lăng thần quốc quả nhiên không hổ là nơi quang huy Hạo Thiên quan tâm, lại có thể xuất hiện nhiều thiên tài trẻ tuổi như vậy, chưa đề cập tới vị đạo si kia, chỉ đơn giản nói tới vị Long Khánh hoàng tử sau này vào thư viện, Đại Đường ta đi tới đâu mới có thể tìm được một nhân vật có địa vị ngang hàng với hắn đây?"

Kim Vô Thải nghe những lời này, khẽ cau mày, muốn nói cái gì đó, cuối cùng cũng không mở miệng. Một bạn nữ bên cạnh nhìn vẻ mặt của nàng, cười cười nói thay nàng: "Thư viện chúng ta có Tạ tam công tử nhân vật như thế, không có thành tích nào mà không thể lấy ra đọ sức với Long Khánh hoàng tử một phen?"

"Tạ tam công tử đầu thu năm trước mới vào cảnh giới Bất Hoặc, Long Khánh hoàng tử chỉ thiếu chút nữa là có thể Tri Mệnh rồi, nghĩ thế nào cũng là một vị cường giả Động Huyền thượng cảnh nhỉ, hai người khi ấy hơn kém nhau ít nhất năm cấp độ, thế này làm sao thi đấu đây?"

Vị đệ tử kia lại không cho đám nữ sinh chút mặt mũi nào, cười lạnh nói: "Hơn nữa, cho dù Tạ tam công tử có thể áp chế Long Khánh hoàng tử được vài phần tại phương diện văn số lễ, nhưng các cô đừng quên, hắn là người Nam Tấn, có quan hệ gì với Đại Đường ta chứ?"

"Ai nói Đại Đường ta không có nhân tài?" Tư Đồ Y Lan không vui nhíu mày nói: "Vương Cảnh Lược được người đời xưng là vô địch Tri Mệnh trở xuống, tuổi tác hắn nhiều lắm thì hơn Long Khánh hoàng tử mấy tuổi thôi, chỉ cần Long Khánh chưa bước được vào Tri Mệnh, thì chưa chắc là đối thủ của hắn đấy, lại càng không thể nói áp chế được thế hệ thanh niên Đại Đường ta đâu."

Đệ tử kia nhíu mày nói: "Vương Cảnh Lược vô địch Tri Mệnh trở xuống, trái lại quả thật có tư cách so sánh với vị Long Khánh hoàng tử kia, chỉ là người này hình như đã lâu không xuất hiện rồi, cũng không biết đã đi nơi nào."

Sở Trung Thiên nhìn thoáng qua Tư Đồ Y Lan, thấy nàng không có ý tứ phản đối, cười nói với đám bạn học: "Nghe nói Vương Cảnh Lược được bệ hạ phái tới chỗ Trấn Quốc đại tướng quân để dốc sức rồi, cho dù Long Khánh hoàng tử đến thành Trường An, hắn cũng không có khả năng vi phạm kỷ luật quân đội trở về làm chút gì đó đâu, vì vậy vẫn nên quên người này đi ha."

Ninh Khuyết vẫn luôn an tĩnh ở phía sau thư xá nghe đám học sinh nghị luận, thấy không ai nhắc lại đề tài vị Long Khánh hoàng tử kia nữa, mà cõi lòng tràn đầy cảm khái nói đến vấn đề nhân tài của Đại Đường, liền không muốn nghe tiếp nữa, thu dọn đơn giản đồ đạc của mình một chút, chuẩn bị rời thư xá tới Nhà Sách Cũ.

"Cho dù không đề cập tới Vương Cảnh Lược, nhưng Đại Đường ta vẫn còn nhân tài khác nha."

Đại khái là bởi vì Tạ Thừa Vận trực tiếp bị cho rằng không đủ đẳng cấp đánh đồng với Long Khánh hoàng tử, tâm tình Kim Vô Thải có chút khác thường, nàng đứng dậy, mỉm cười nhìn các bạn học thấp giọng nói: "Không phải người tu đạo mới có thể xưng là nhân tài đâu, quân sư toán học văn chương thơ từ thư pháp, chỉ cần có thể tinh thông xuất chúng thì đều là nhân tài a. Ta nghe tổ phụ nói, gần đây trong cung vì một bức thư thiếp mà ồn ào ra động tĩnh rất lớn đấy, bệ hạ yêu chết bức chữ đó, tổ phụ cũng nói, vị thư gia kia có tài năng cao trên thư đạo, nhân vật như vậy chẳng lẽ không được coi là nhân tài của Đại Đường ta ư?"

"Chuyện này ta cũng nghe qua rồi." Công tử thư cục (*) Trần Tử Hiền nhìn thoáng qua Kim Vô Thải, ngập ngừng nói: "Trong cung có mấy nhóm người tới hỏi phụ thân ta, nhưng thật sự không biết bức chữ đó là do ai viết. Chẳng qua nghe công công trong cung nói, tế tửu đại nhân cùng vài vị đại thư pháp gia đều xác nhận vị thư gia thần bí nọ chắc chắn đã ngâm thấm rất nhiều năm trên thư đạo, mới có thể có đẳng cấp kết cấu bút lực đó, cái này... Không được coi là nhân tài thế hệ trẻ tuổi nhỉ?"

(*) Thư cục: Nhà in

Kim Vô Thải chỉ muốn vòng qua cái đề tài lúc trước, hiển nhiên sẽ không tiếp nối lời này, cười dịu dàng nhẹ nhàng chuyển qua phương diện khác, hỏi: "Tháng trước tổ phụ từng viết phỏng bức thư thiếp đó trong ngự thư phòng, nhà ngươi thì sao?"

"Nhà ta mở thư cục, nào so được với quý phủ của Vô Thải tiểu thư đây." Trần Tử Hiền cười trả lời: "Chỉ là trong cung thúc giục quá gấp, cho nên trong nhà giúp đỡ liên hệ với hai vị đại thư gia vào cung viết phỏng hai quyển thôi."

Đề tài tán dóc của nhóm học sinh trong thư viện xưa nay luôn không nhất định, hôm nay giáo sư Tào Tri Phong thả mọi người, thời gian nói chuyện phiếm có rất nhiều, đề tài tự nhiên cũng xoay chuyển cực nhanh, lúc trước còn đang thảo luận chuyện Long Khánh hoàng tử và vị mỹ nhân đạo si, bây giờ lực chú ý của mọi người đã hoàn toàn bị bức thư thiếp trong truyền thuyết kia hấp dẫn rồi.

Mấy phen nghị luận, đám học sinh mới giật mình phát hiện thì ra tất cả mọi người đều biết chuyện này, bức thư thiếp đó sớm đã trở thành tiêu điểm nghị luận mấy tháng gần đây của thượng tầng thành Trường An.

Một bức thư thiếp không biết người nào viết, tại sao lại xuất hiện ở ngự thư phòng, vậy mà khiến bệ hạ yêu thích đến mức không rời tay, trực tiếp ra lệnh cho các vị đại thần, đại thư gia tự tay viết phỏng, nếu ngươi không biết chân tướng chuyện này, không biết trên thư thiếp kia rốt cuộc là viết cái gì, vậy ngươi căn bản không có cách nào tham gia vào những cuộc tán dóc ẩm trà của bộ đường nha môn rồi.

"Bệ hạ thưởng cho tổ phụ một phần bức viết phỏng ngự bút, chỉ tiếc tổ phụ không cho ta xem." Kim Vô Thải nhỏ giọng nói.

Chuyện thiên tử Đại Đường đam mê thư pháp nhưng bút lực cực kém, kỳ thật toàn bộ thành Trường An đều biết, đám học sinh cố nén ý cười, nghĩ thầm tế tửu đại nhân tự nhiên không đành lòng cho người ta xem rồi giễu cợt ngự bút của bệ hạ. Vị Cao tiểu thư xưa nay không thích nhiều lời, lúc này nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của Kim Vô Thải, không biết vì sao lại có chút không vui, hơi mang hai phân ngạo ý nói: "Nhà ta cũng được ban thưởng một phần, đáng tiếc không phải ngự bút, chẳng qua bản đó dùng phương pháp song câu, nghe nói cực kỳ giống nguyên tác đấy."

Phương pháp song câu chính là cách viết mô phỏng, bút lực men theo hai sườn ngoài viền nguyên tác lấy dây nhỏ móc ra, sau đó tản mực lấp ở giữa, thủ đoạn viết phỏng cỡ này sẽ cho ra thành phẩm sát với nguyên tác nhất, rất là trân quý, chủ yếu được sử dụng cho việc sao chép kiệt tác truyền lại đời sau.

Nghe xong lời nói của Cao tiểu thư, các học sinh lại kinh hoàng một phen, lập tức tán thưởng bức thư thiếp không biết tên kia quả nhiên rất được bệ hạ yêu thích, lại âm thầm nghị luận có người trong cung, gia đình quả nhiên nhận thánh ân sâu sắc, vậy mà có thể được ban thưởng bức song câu viết phỏng.

Trên có điều tốt, dưới sẽ cực yên, huống chi là thiên tử Đại Đường có đồ tốt, vì thế mấy năm gần đây, trên dưới đế quốc Đại Đường đều cực kỳ yêu thư đạo, địa vị thư gia cực kỳ tôn sùng. Nay trong quý trạch thành Trường An đều biết rõ sự yêu thích của bệ hạ đối với bức thư thiếp nọ, nên cũng khó tránh khỏi phải làm vài phần so sánh với nhau.

Được bệ hạ ban bức viết phỏng liền đắc chí, chưa được bệ hạ ban bức viết phỏng thì sẽ có vài phần lo sợ bất an, còn những người đã được ban, cũng phải so sánh một chút phiên bản như thế nào... Đây thật ra là một bức thư thiếp nho nhỏ, không biết đã thổi nhíu mực nước trong nghiên của bao nhiêu phủ đệ, làm phiền tâm tình bao nhiêu vị quý nhân.

Có đệ tử bình dân ngủ đêm ở thư viện, liền tò mò hỏi Cao tiểu thư, chữ trên thư thiếp kia rốt cuộc là viết cái gì, chữ đó có thần vận cỡ nào, lại có thể khiến bệ hạ hân hoan yêu thích như thế. Cao tiểu thư đã mở miệng, tất nhiên sẽ tiếp tục nói tiếp, hơi hơi mỉm cười, thẳng đến khi khen bức thư thiếp kia chính là trên trời có dưới đất đều không có.

"Xin nhờ xin nhờ."

Ninh Khuyết kẹp mấy quyển sách dưới nách từ phía sau thư xá đi lên, mọi người thấy hắn, theo thói quen thường ngày tức thì lạnh nhạt ngừng nghị luận, chờ đến khi hắn ra khỏi cửa thư xá, đi tới hành lang che mưa mới bắt đầu tiếp tục nghị luận bức thư thiếp kia.

Thư thiếp bệ hạ yêu thích không buông tay, tự nhiên không có ai chỉ thẳng cái không hay của nó, huống hồ bức thư thiếp đó thực sự có chỗ tinh diệu đáng xem, vì thế phàm là các cận thần, thư gia đã xem qua bút tích thực, thuận theo tâm ý của bệ hạ mà liên tục ca ngợi khích lệ thổn thức một phen, những lời nói này của Cao tiểu thư tuy có chút khoa trương, nhưng không có bạn học nào nghi ngờ gì cả.

Kim Vô Thải biết được vì sao lúc trước Cao tiểu thư sẽ nói mấy lời nọ, mỉm cười cũng không đối chọi với nàng, theo lời nàng, cũng cực kỳ thành khẩn khen ngợi bức thư thiếp ấy một hồi. Đề tài kế tiếp các học sinh nghị luận liền chuyển dời đến phương diện thần bí cũng hấp dẫn người ta nhất —- bức thư thiếp này rốt cuộc là ai viết đây?

"Rốt cuộc là ai viết chứ?"

"Cho tới bây giờ cũng chưa có ai biết, nghe nói thời điểm mùa xuân năm trước nó đã xuất hiện trong ngự thư phòng rồi, sau đó trong cung đã tìm kiếm hỏi thăm hơn nửa năm, những đại thư gia đều được hỏi qua, chỉ là không có ai thừa nhận cả."

"Các ngươi nói có thể là những thư sinh bán chữ bên hương phường viết nó hay không? Đừng nhìn ta như vậy, trong bụi cỏ nhiều anh hùng hào kiệt, người tài giỏi luôn ở trong rừng núi, ai nói thư sinh bày sạp bán chữ thì không viết ra được tác phẩm xuất sắc tuyệt thế đây?"

"Lời này của ngươi thật ra không sai, nhưng nếu là tác phẩm của những tiên sinh bán chữ nghèo khổ đó, vậy hắn lặng lẽ đưa bức thư thiếp nọ vào ngự thư phòng như thế nào? Nếu hắn có biện pháp thông đến trong cung, làm sao đến nỗi nghèo khổ như thế?"

"Đây thật sự là một câu đố a, cũng không biết vì sao vị thư gia kia thủy chung không đứng ra thừa nhận, phải biết rằng được bệ hạ thưởng thức như thế, nay lại gây ra phen song gió này trong triều, chỉ cần hắn chịu hiện thân, chắc chắn sẽ không có ai truy cứu lỗi lầm của hắn nữa, mà ngược lại khẳng định có một hồi phú quý tốt đẹp đang chờ hắn đấy."

Kim Vô Thải khẽ nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn, trầm ngâm nghĩ kỹ một lát rồi nói: "Ta thấy vị thư gia kia có khả năng ẩn cư trong tiệm thư họa nhỏ nào đó giữa phố phường Trường An, theo lý trong cung tìm kiếm lâu như vậy, vị thư gia kia trước sau chưa hề hiện thân, vô cùng có khả năng nơi hắn sống không nghe được những tin đồn này, hơn nữa địa phương mà trong cung tìm kiếm khẳng định đều là các cửa hàng thư họa thư cục nổi tiếng ở thành Trường An, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ đến những nơi ấy."

"Về phần vì sao thư thiếp của vị thư gia đó có thể đi vào ngư thư phòng, thì không biết được rồi."

Nàng ôn hòa cười, nói ra một khả năng: "Có lẽ là vị đại thần nào đó trong triều luyến tiếc tài năng của thư gia bần hàn kia, cho nên lén mang vào cung, cố ý đặt trong ngự thư phòng, chính vì muốn cho bệ hạ thấy? Nhưng nếu thật sự là như thế, vị đại thần kia hiện tại cũng nên nói rõ rồi chứ?"

Đám học sinh cảm thấy nàng nói có chút đạo lý, cười đáp: "Nếu thật sự là tiệm nhỏ trong ngõ hẹp, ngươi ta sau khi tan học có nên đi tìm kiếm lần mò một phen hay không, nếu thật tìm được vị thư gia kia, nói không chừng sẽ được ban thưởng chút gì đó trong cung đấy."

Trần Tử Hiền nhút nhát chen vào một câu: "Nghe nói... Ninh Khuyết mở một tiệm thư họa ở đông thành."

Đám học sinh nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó đều cười ra tiếng, cảm thấy loại ý tưởng này thật sự hoang đường buồn cười. Có học sinh đến từ Dương Quan, quen biết với Chung Đại Tuấn, nhìn thân ảnh Ninh Khuyết sắp biến mất ở cuối hành lang che mưa, cười nhạo nói: "Nếu bức thư thiếp trong ngự thư phòng đó là người nầy viết, vậy ta cam tâm tình nguyện hôn chân thối của hắn a!"

Tiếng cười bên trong thư xá lại vang lên một lần nữa.

*****

Nghe bạn học xung quanh giễu cợt Ninh Khuyết, sắc mặt Tư Đồ Y Lan không vui, đứng dậy, kéo Kim Vô Thải xa khỏi thư xá, nghiêm túc nhìn nàng, muốn nhắc nhở vài câu, nhưng nghĩ tính tình cô bạn trời sinh dịu dàng kiệm lời, vốn không có quan hệ gì tới chuyện này, thở dài một tiếng rồi hỏi ngược lại: "Buổi chiều ngươi có đi xem náo nhiệt không?"

Kim Vô Thải mỉm cười đáp: "Ngươi nói Long Khánh hoàng tử vào thành Trường An ư?"

"Ừ, ta đối với nam tử này thật không có hứng thú gì cả, chỉ là có chút tò mò mà thôi." Tư Đồ Y Lan cười nói.

"Vậy ta đi cùng ngươi, đến Tùng Hạc Lâu thuê phòng, hẳn là có thể nhìn thấy phố dài nhỉ."

Tư Đồ Y Lan trêu ghẹo nàng, nói: "Sao hôm nay có thời gian như thế? Không cần bồi vị đại tài tử kia à? Nếu ngươi thật sự muốn nhìn Long Khánh hoàng tử, lại không muốn bỏ Tạ Thừa Vận lại một mình, không ngại mang hắn cùng đi a."

"Long Khánh hoàng tử vào thành, hắn tự nhiên sẽ không đi đâu." Kim Vô Thải cười nói: "Nam tử trẻ tuổi luôn có kiêu ngạo của mình, huống chi là hắn."

Nhớ đến cảnh ngộ mấy ngày nay của Ninh Khuyết, Tư Đồ Y Lan có chút khinh thường nói: "Hắn thì như thế nào? Tạ Thừa Vận hắn trời sinh càng kiêu ngạo hơn ư?"

Phó giáo sư Tào Tri Phong bỏ giờ lên lớp vào thành nghênh đón hy vọng phục hưng của quốc gia mình, rất nhiều đệ tử thư viện đều đang nghị luận chuyện có nên vào thành xem náo nhiệt hay không, Ninh Khuyết đang đi dưới hành lang dài che mưa, lòng tràn đầy ý nghĩ về tu hành, ngay cả bức thư thiếp nọ mà đám bạn học nghị luận cũng chưa nghe thấy, lại càng không đi xem loại tụ họp náo nhiệt này.

Chỉ là nghĩ đến vị Long Khánh hoàng tử kia, người còn chưa tới, thì đã tạo thành oanh động như thế trong thành Trường An rồi, hắn không khỏi có chút hâm mộ tán thưởng, chẳng qua loại hâm mộ tán thường này cũng không có quá nhiều yếu tố khiếp sợ đâu.

Đại nhân vật Tài Quyết ti của Tây Lăng thần điện? Thiên tài sắp sửa bước vào Tri Mệnh? Loại quang huy này đối với người khác có lẽ sẽ rung động rất nhiều, nhưng mà hắn mỗi ngày qua lại với Trần Bì Bì, gia hỏa mới mười sáu tuổi đã Tri Mệnh, thật sự là không nhìn ra được vị thiên tài tu hành tuyệt thế được người đời tôn sùng có chỗ nào đặc biệt hơn người cả, còn không phải có hai mắt một mũi một miệng ư, chẳng qua khi bùm một tiếng nhảy xuống nước vì quá béo quá ngốc mà bắn bọt sóng lớn hơn mà thôi...

Đầu năm Thiên Khải thứ mười ba vào thành Trường An, liền gặp Triều Tiểu Thu, Trần Bì Bì nhân vật cỡ này, thế giới trước mắt Ninh Khuyết chợt rộng rãi hơn, tầm mắt đã khác, khí độ tự nhiên cũng sẽ khác rồi, giống loại Long Khánh hoàng tử có thanh danh lan xa thiên hạ này, nhân vật khiến đám học sinh thư viện rung động không nói lên lời này, đã rất khó làm hắn khơi lên quá nhiều cảm khái.

Vào Nhà Sách Cũ, kính cẩn hành lễ với nữ giáo sư, cầm quyển Hạo Nhiên Kiếm nọ yên lặng đọc, mặc kệ mặt trời ngày xuân dần dần nghiêng lệch ngoài cửa sổ, dần dần lặn xuống, đợi tới đêm nữ giáo viên rời khỏi, kệ sách lại nhẹ nhàng hoạt động một lần nữa.

"Long Khánh hoàng tử hôm nay tới thành Trường An rồi." Ninh Khuyết nhìn Trần Bì Bì nhắc nhở.

Vẻ mặt Trần Bì Bì ngây thơ, gãi đầu hỏi: "Long Khánh hoàng tử... là ai?"

Ninh Khuyết hơi giật mình, hỏi: "Ngươi không biết Long Khánh hoàng tử hả?"

"Vì sao ta nhất định phải nhận biết tên hoàng tử đồ bỏ đó?" Trần Bì Bì gian nan ngồi xuống, đón nhận bầu rượu nhỏ mà hắn đưa qua, uống một ngụm, nói: "Người này rất nổi tiếng hay sao?"

"Khá nổi tiếng." Ninh Khuyết theo dõi ánh mắt của hắn nói: "Hắn là hoàng tử nước Yến, lại là nhân vật số hai của Tài Quyết ti Tây Lăng thần điện, còn giống với ngươi, được mọi người coi là thiên tài tu hành, cho nên ngươi không có đạo lý không biết hắn."

"Tài Quyết ti (*) ư?" Trần Bì Bì nhún vai, thịt mỡ dưới má run rẩy một trận, không sao cả đáp: "Vậy thì thế nào? Cái địa phương quỷ quái Tây Lăng đó, người ngu ngốc tự xưng thiên tài có quá nhiều, chẳng lẽ tùy tiện đến một con chó con mèo, ta đều phải nhận biết hả?"

(*) Ti: Tổ chức, vụ, sở ấy ạ

Ninh Khuyết nghi hoặc ngạc nhiên nhìn hắn, hỏi: "Ngươi nha, trước kia không phải nói mình là người thừa kế Tây Lăng thần điện hay sao? Dẫu ngươi đã rời khỏi Tây Lăng nhiều năm, nhưng sao cả nhân vật như thế cũng không nhận ra chứ?"

"Đó đều là do ngươi đoán mò, lúc nào ta từng thừa nhận mình là người thừa kế Tây Lăng thần điện hả?" Trần Bì Bì buông bầu rượu, tức giận nói: "Nếu ngươi kiên trì cho rằng như thế, vậy là do chỉ số thông minh của ngươi có vấn đề."

"Ngươi cư nhiên không phải người thừa kế Tây Lăng thần điện?" Cảm xúc kinh ngạc trong lòng Ninh Khuyết nhanh chóng bình ổn, nhìn hắn cười nói: "Đáng tiếc đáng tiếc rồi, ta còn chuẩn bị ôm đùi người đấy."

Trần Bì Bì kinh hoảng thất sắc hỏi: "Ngươi chừng nào từng biểu hiện đủ tôn trọng đối với bản thiên tài, đến mức bản thiên tài có thể phân tích nhận định ra rằng ngươi muốn ôm đùi ta?"

Đều là những lời nói vui đùa giữa bằng hữu với nhau, hiển nhiên không có ai coi nó là thật. Ninh Khuyết bỗng nghĩ tới một việc, khó hiểu hỏi: "Nói đến quan hệ thật sự ác liệt giữa Đại Đường ta cùng Tây Lăng các ngươi, khắp thiên hạ cũng chỉ có hai nhà có năng lực và tư cách làm đối thủ của nhau, nói là thế địch ẩn núp cũng không sai, một khi đã như vậy, vì sao thư viện còn thu một thằng cha Tây Lăng thần điện đây? Chẳng lẽ sẽ không lo lắng Tây Lăng thần điện nhìn lén bí mật gì đó ư?"

"Thư viện tuyển sinh xưa nay không hỏi lai lịch xuất xứ, chỉ hỏi tâm tính năng lực, cái này gọi là giáo dục không phân biệt giống nòi đấy, ngay cả ta loại nhân vật thế này, phu tử cũng dám thu vào cửa làm đệ tử bình thường, càng đừng nói chi một kẻ hèn số hai của Tài Quyết thần điện."

Trần Bì Bì khinh miệt cười nhạo nói, ngay sau đó lại chuyển đề tài, mặt lộ vẻ ngưng trọng nhìn Ninh Khuyết nói: "Tài Quyết thần điện chuyên trấn áp ngoại đạo dị đoan, quyền hành rất nặng, thủ đoạn lại độc ác, người bên trong đều có chút biến thái điên cuồng bức bách ngu ngốc, vô cùng không dễ chọc, bọn họ tự nhiên không dám làm cái gì trong thành Trường An, nhưng ở ngoại cảnh Đại Đường thì đều là những nhân vật có thể dọa trẻ con ngừng khóc đêm đấy, tuy rằng không cần phải sợ bọn họ, nhưng tốt nhất ngươi cũng không nên trêu chọc vào chúng nó."

Ninh Khuyết thấy hắn nói thận trọng, nghiêm túc thì gật gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kỹ, sau đó lắc đầu cảm khái nói: "Nghe nói nhân vật số một của Tài Quyết ti là một nữ nhân, được người đời gọi là đạo si, nhân vật như Long Khánh hoàng tử đã cực kỳ không dễ chọc rồi, thật nghĩ không ra, nữ nhân kia sẽ khó chọc đến mức nào đây."

"Không phải khó mà là vô cùng khó động vào!" Nghe thấy hai chữ đạo si, Trần Bì Bì bỗng nhiên kích động lên, dùng sức vung cánh tay phải nói: "Nữ nhân Diệp Hồng Ngư đó chính là người điên thuần túy, nào là đạo si gì chứ. Ở trong mắt ta, cái gì Long Khánh hoàng tử, cái gì thần quan đều chỉ là chút chó mèo, cho dù ngươi đắc tội với bọn họ, ta cũng có thể bảo vệ ngươi đấy, nhưng nếu gặp phải nữ nhân kia, ngươi nhất định phải trốn xa chút nhé, bởi vì ngay cả ta gặp phải nàng cũng đều hận không thể trốn được xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu."

Ninh Khuyết bị phản ứng kích động khoa trương của hắn làm ngẩn ra, nhớ lại lời nhắn lúc trước của Trần Bì Bì bày ra ác cảm kỳ quái đối với nữ nhân này, không khỏi thầm nghĩ chẳng lẽ cái đó có quan hệ với vị nhân vật số một của Tài Quyết thần điện ư? Chợt hắn nghĩ đến thảo luận ở thư xá lúc trước, đám học sinh đều nói vị tiểu mỹ nhân đạo si nọ cực kỳ thần bí, không ai biết đến tên họ của nàng, nhưng mà lúc này Trần Bì Bì có thể lưu loát nói ra tên của tiểu mỹ nhân đạo si, hơn nữa còn có vẻ cực kỳ quen thuộc...

"Ngươi nói ngươi không phải là người thừa kế Tây Lăng thần điện..." Ninh Khuyết tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn nói: "Đáng tiếc ngươi đã tự bại lộ rồi, nếu ngươi còn kiên trì nói như thế, ta sẽ cho rằng chỉ số thông minh của ngươi có vấn đề đấy."

Trần Bì Bì nghe vậy ngẩn ra, sau đó khinh thường cười nói: "Có muốn đánh cuộc hay không?"

"Thời gian là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý." Sau khi Ninh Khuyết vào thành Trường An, đây là lần thứ hai nói câu này, tiếp đó nghiêm túc bổ sung: "Quay chung quanh chân lý để đánh bạc nhàm chán, tựa như người tu hành dựa vào năng lực không giống người thường mà trà trộn vào đổ phường kiếm bạc của người thường vậy, đều là chuyện vô cùng nhị bức (*) đấy."

(*) Nhị bức: chỉ ngu ngốc theo cách nói thân mật

Trần Bì Bì bị đoạn lời nói này làm cho có chút hồ đồ, gãi gãi đầu nửa ngày mà cũng không nói được lời nào.

Ninh Khuyết bỗng nhiên cau mày hỏi: "Hôm nay trong thư xá nghị luận vị Long Khánh hoàng tử đó rất náo nhiệt đấy, ta lại không rõ, cảnh giới Tri Mệnh... Thực sự rất giỏi sao?"

"Thế gian một người có thể Tri Thiên Mệnh, đương nhiên cực kỳ giỏi rồi, người có thể tu hành không ít, nhưng ngươi từng gặp mấy ai có thể tiến vào cảnh giới Tri Mệnh đây? Phóng mắt khắp thiên hạ, ngươi cũng không tìm thấy bao nhiêu cường giả Tri Mệnh đâu."

Trần Bì Bì hơi nâng cằm lên, có vẻ hết sức kiêu ngạo, như đang nói cho Ninh Khuyết, ngươi nhìn ta xem, ngươi nhìn ta xem, ngươi mau nhìn ta xem, bản thiên tài chính là một cao thủ Tri Mệnh ghê gớm như thế đấy.

Ninh Khuyết lườm hắn, cảm khái nói: "Nói như thế, đại khái ta bị ngươi, cái cao thủ Tri Mệnh hiếm thấy này, không có chút tác phong cao thủ nào cả làm lầm đường rồi."

Trần Bì Bì giận tím mặt, nghiến răng trách mắng: "Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi nói ta không có phong phạm của cao thủ?"

Ninh Khuyết cười nói: "Không chỉ không có phong phạm cao thủ, điều mấu chốt chính là khí chất... Loại khí chất này ngươi có hiểu hay không? Không liên quan đến thân hình mập mạp của ngươi, không liên quan tới cách nói năng không thú vị của ngươi, đó đơn thuần chỉ là một loại cảm giác."

Trần Bì Bì cả giận nói: "Cảnh giới chính là cảnh giới, có quan hệ gì với phong phạm và khí chất chứ? Ta có thể trên Tri Thiên Mệnh, ta đây chính là cảnh giới Tri Mệnh, như vậy trong mắt ta liền không còn tồn tại cảnh giới Động Huyền thượng phẩm gì kia đâu."

"Không có gì chứng minh a." Ninh Khuyết có vẻ khó xử: "Ngươi nói ngươi là cường giả Tri Mệnh, chứng minh thế nào đây?"

Nhìn vẻ tươi cười xấu xa hiện lên trên mặt Trần Bì Bì, hắn rùng mình trong lòng, vội vàng nói: "Đừng nghĩ đánh đau ta một trận để chứng minh ngươi rất mạnh! Ngươi thường xuyên nói ta là tên tu hành ngu ngốc, vậy thì đánh thắng một tên tu hành ngu ngốc có thể chứng minh cái gì đây?"

"Vậy thì chứng mình như thế nào?" Trần Bì Bì vô tội xòe đôi tay ra hỏi: "Ngươi tìm tên cao thủ cảnh giới Động Huyền thượng phẩm lại đây, để ta ức hiếp hắn một chút?"

"Đề nghị này không tồi đấy." Ninh Khuyết cười nói: "Phó giáo sư Tào Tri Phong môn Lễ ngươi biết chứ? Nghe nói ông ta chính là một vị đại niệm sư cảnh giới Động Huyền, đối thủ này thế nào?"

"Đánh nhau với giáo viên?" Trần Bì Bì trừng hắn nói: "Ngươi muốn ta bị nhị sư huynh đánh thành cao su người dán lên tường phải không?"

Ninh Khuyết làm ra vẻ nghiêm túc tự hỏi một lát rồi nói: "Đánh nhau với giáo viên xác thực là không thỏa đáng lắm, không bằng như vậy đi, vị Long Khánh hoàng tử kia tới thành Trường An, dẫu hắn là đại nhân vật Tài Quyết ti của Tây Lăng thần điện, nhưng trong mắt ngươi thì cũng chỉ là con chó con mèo, vừa hay hắn chỉ kém một bước nữa là bước vào Tri Mệnh, rất thích hợp để dùng làm tài liệu chứng minh đấy."

"Tài liệu chứng minh này hình như thật sự không tồi...."

Trần Bì Bì nhíu mày lại, đang nghĩ xem giấu diếm nhị sư huynh như thế nào để lặng lẽ chuồn khỏi hậu sơn, vào thành Trường An tìm tên hoàng tử kia đánh một hồi, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận lại, đôi mắt to bằng hạt đậu nành trừng lên, oán hận nhìn Ninh Khuyết nói: "Sao chuyện này dường như có chút không đúng nhỉ? Ngươi có phải bị kích thích gì đấy ở thư xá hay không, cố ý gây chuyện phải không?"

"Ca xưa nay không phải là người hay gây chuyện."

Dụng tâm hiểm ác của Ninh Khuyết bị hắn trực tiếp vạch trần, trên mặt lại không hề có ý xấu hổ nào cả, đúng lý hợp tình nói: "Ngươi luôn nói ngươi là thiên tài tu hành tuyệt thế, nay lại có một vị thiên tài nữa tới thành Trường An, với lại căn bản không có ai biết đến ngươi, ngược lại mọi người đều thừa nhận Long Khánh hoàng tử mới là thiên tài chân chính, vậy ngươi tuyệt thế này tính tuyệt cái gì đây?"

"Nếu ta là ngươi, sao ta có thể nuốt trôi cơn giận này chứ? Không cần ngươi giở trò khiến hắn mất mặt mũi trước mặt mọi người, nhưng ít ra ngươi cũng nên cho vị thiên chi kiều tử kia thấy được, thiên tài chân chính chỉ có loại cảnh giới như ngươi mới có tư cách tự xưng a!"

"Thôi đi." Trần Bì Bì tức giận trừng hắn, nói: "Bây giờ ta mới tin những chuyện xưa mà trước kia ngươi nói là sự thật rồi, không phải từ nhỏ đến lớn đều trưởng thành trong hoàn cảnh hiểm ác mục nát như vậy, sao có thể bồi dưỡng ra một người như ngươi chứ, vẫn còn trẻ tuổi lại dụng tâm hiểm ác dữ dội cỡ nào."

Ninh Khuyết nghe lời này, ha ha cười lên, không hề tiếp tục gây sự nữa, mà thật sự sinh ra ít tò mò đối với thủ đoạn cảnh giới của Trần Bì Bì, tiến lại gần hạ giọng đề nghị: "Bằng không ngươi biểu diễn một chút đi?"

Trần Bì Bì nhìn hắn như nhìn thấy quỷ, không thể tưởng tượng nói: "Biểu diễn năng lực cảnh giới Tri Mệnh à? Ninh Khuyết, chúng ta là người tu hành được người đời tôn sùng, không phải con khỉ làm xiếc nơi phường thị góc phố."

"Ngươi đương nhiên không phải con khỉ, ta cũng không phải kẻ mãi nghệ lấy roi đánh khỉ, lại không có người xem trong Nhà Sách Cũ, nào sẽ trở thành diễn xiếc được, coi như chỉ đường thay ta thôi."

Trần Bì Bì càng không chịu thi triển cảnh giới của mình, Ninh Khuyết càng tò mò, không ngừng không nghỉ khuyên hắn. Hắn nhắc tới chữ chỉ đường, hoàn toàn đâm trúng điểm yếu của Trầm Bì Bì rồi —- đối với bạn bè cùng lứa, rõ ràng cảnh giới Trần Bì Bì cao hơn đối phương vô số tầng lầu, nhưng cố tình trước sau chưa từng đạt được cảm giác kiêu ngạo tương ứng, từ đầu đến cuối đối phương chưa từng biểu hiện bất kỳ vẻ mặt hâm mộ cùng khiếp sợ nào với mình cả, cho tới lúc này rốt cuộc mới chịu mềm đi một chút.

"Trong Nhà Sách Cũ không được." Trần Bì Bì tự hỏi một lát, rồi rất nghiêm túc giải thích: "Toàn bộ sách trong lầu đều là chữ viết mà các đời tiên sư của thư viện tự tay sao chép, mỗi một chữ là một đạo thần phù, nếu ta thi triển thủ đoạn cảnh giới Tri Mệnh ở đây, một khi khơi ra cắn trả của thần phù, đừng nói là ta, ngay cả nhị sư huynh cũng không đỡ được đâu."

....

.....

Trong ngũ cảnh tu hành, tri thiên mệnh là cảnh giới huyền diệu tối cao thần kỳ nhất, trên hành trình từ biên tái trở về, Ninh Khuyết từ chỗ ông già Lữ Thanh Thần mà đã biết được điểm này rồi. Chẳng qua hắn là một học giả sơ cấp vừa mới bắt đầu tu hành, có khoảng cách vô cùng xa xôi đối với cảnh giới thiên mệnh, sẽ giống như con kiến chưa bao giờ hâm mộ diều hâu bay cao xa trên trời, hắn không có chút ý tưởng nào với cảnh giới Tri Mệnh, kết quả rõ ràng biết có vị thiếu niên thiên tài cảnh giới Tri Mệnh bên người, nhưng hắn chưa từng nghĩ đi tới cảm thụ một phen thần kỳ huyền diệu của cảnh giới Tri Mệnh đấy.

Cho đến hôm nay, trong thư xá nghe thấy vị Long Khánh hoàng tử vào thành Trường An, nghe đám bạn học ngày thường coi nhẹ mình, nhìn mình như người lạ lại hưng phấn nghị luận vị thiên chi kiêu tử kia, hắn chung quy còn có chút tâm tính thiếu niên, lần đầu tiên bắt đầu nhìn thẳng vào những cảnh giới xa xôi đó, bởi vì hâm mộ, bởi vì ghen ghét, đương nhiên còn bởi vì một chút cáu giận thế đấy.

Hắn không có loại cảm giác này đối với Trần Bì Bì đã tiến vào cảnh giới Tri Mệnh, vì Trần Bì Bì là bạn hắn, hơn nữa đã từng cứu hắn một mạng, nhưng đối với vị thanh niên tài tuấn giống như con của thần linh, từ khi ra đời đã luôn cao cao tại thượng, hắn lại mơ hồ có chút phản cảm mâu thuẫn, đại khái là tâm tính giai tầng cỏ cây thù ghét kẻ giàu có bộc phát nhỉ?

Đáng tiếc mặc kệ hắn khuyên bảo như thế nào, Trần Bì Bì trước sau cũng không chịu biểu diễn một chút thủ đoạn thần diệu của cảnh giới Tri Mệnh cho hắn xem, đợi đến khi đêm xuân dần sâu, nhớ tới Tang Tang đang ở nhà chờ hắn, hắn đành phải hậm hực mà xuống lầu rời khỏi.

Ngay khi đi qua bên bờ đất ẩm ướt, sắp tiến vào quần thể kiến trúc thư viện, hắn bỗng dừng bước chân, trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm lớp sóng lăn tăn trên rong bèo dưới ánh sao, gương mặt dần dần toát ra thần sắc khiếp sợ mãnh liệt.

Phiến đất ẩm ướt, hồ cực nông này của thư viện, rất trong suốt trong veo, ban ngày đứng ven hồ có thể nhìn rõ vô số cá chép đỏ đen bơi lội như thoi giữa rong bèo, cá và cỏ xen vào nhau, hình ảnh cực kỳ xinh đẹp, mà nếu đêm khuya đứng bên ven hồ, dưới ánh sao lúc sáng lạn, còn có thể nhìn thấy ánh sao mà vảy cá phản chiếu, không ngừng lập lòe giữa hồ, dệt thành một mảnh sao trời hư ảo so với bầu trời đêm thì càng thêm xinh đẹp rậm rạp hơn đấy.

Mỗi ngày Ninh Khuyết đi Nhà Sách Cũ, thường xuyên ngồi đến khi mặt trời bị ngọn núi lớn phía sau thư viện nuốt hết mới có thể rời đi, cho nên hắn rất quen thuộc với phiến hồ này, nhưng tối nay hắn bỗng nhiên phát hiện, phiến hồ quen thuộc này cùng ngày thường lui tới có chút không giống nhau.

Mà rong bèo trong hồ phản chiếu ánh sao, so với ban đêm ngày xưa dường như có vẻ như ảm đạm đi vài phần, Ninh Khuyết chăm chú nhìn đi nhìn lại, chỉ thấy những con cá chép rực rỡ đang vui vẻ bơi lội như thoi giữa rong bèo kia, lại không biết vì sao sẽ lơ lửng yên lặng bất động trong rong bèo, biến thành từng loại ngọc thạch có tạo hình con cá.

Cá bơi bất động, ánh sao tự nhiên không lấp lánh nữa, phiến hồ có vẻ an bình ảm đạm đi rất nhiều so với những ban đêm bình thường, rốt cuộc là dạng lực lượng gì mới có thể khiến cá bơi yên lặng bất động đây, treo giữ rong bèo như ngôi sao treo lơ lửng trên bầu trời đêm? Loại yên lặng này không phải cái chết cũng không phải ngưng lại đơn giản, gợn sóng và ngọn cỏ vẫn có thể cảm nhận được đạo hơi thở sinh mệnh kia như trước, phảng phất con cá đó chỉ để lại một hình chiếu hư cấu trong nước, bản thể của nó lại bơi tới một nơi khác tương thông với thế giới chân thật trong đoạn thời gian ấy....

Loại hình ảnh xấp xỉ như thần tích này, tỏ rõ là cảnh giới tri thiên mệnh hay sao?

Qua thật lâu thật lâu sau, Ninh Khuyết mới từ từ tỉnh táo lại, hắn gian nan mà xoay cần cổ cứng đờ lại, nhìn Nhà Sách Cũ xa xa, nhìn hình bóng quen thuộc biến mất bên cửa sổ kia.

Bang một tiếng vang nhỏ, con cá toàn thân đen nhánh chỉ có chỗ đuôi nhuộm màu đỏ tươi, vui sướng từ giữa rong bèo bơi ra, nhảy vào mặt nước, tham lam một ngụm ánh sao, sau đó lại rơi vào trong hồ, hồn nhiên không biết lúc trước đã xảy ra cái gì.

.....

.....

Thời điểm trở lại bốn mươi bảy ngõ Lâm, Ninh Khuyết vẫn duy trì trầm mặc như cũ, màn hình ảnh thần kỳ đã nhìn thấy ở thư viện lúc ấy, đã vượt qua năng lực tưởng tượng của hắn, cho nên cảm xúc hắn bây giờ cực kỳ phức tạp, nhiều khiếp sợ còn có chút ngơ ngẩn, mà phần ngơ ngẩn lại chuyển hóa thành buồn bực nhàn nhạt cùng lòng mưu tính mãnh liệt đấy.

Bởi vì trong đầu nghĩ toàn là những chuyện đó, vì thế hắn căn bản không có chú ý tới chút náo nhiệt ở bốn mươi bảy ngõ Lâm hôm nay, Ngô lão nhị cửa hàng đồ cổ cách vách đang đứng dưới tàng cây hòe to cùng đám láng giềng phun nước miếng tung bay miêu tả cảnh tượng gì đó, mà bà vợ hung dữ của Ngô lão nhị kia hôm nay không biết vì sao lại sửa tính tình, nhìn nam nhân nhà mình vui sướng hoa chân múa tay cũng không tới ngăn cản, mà đứng một bên không ngừng che miệng cười khẽ, son phấn bôi trên mặt lã chã rơi xuống.

"Chậc chậc, xem ra cảnh giới Tri Mệnh quả nhiên rất giỏi a. Cũng không biết hắn rốt cuộc là làm như thế nào, những con cá đó sao lại thành thành thật thật bất động vậy chứ? Nhìn giống ma thuật, những con cá đó giống binh lính xếp hàng tiến lên, chẳng qua Nhà Sách Cũ cách xa phiến hồ như thế, muốn thi triển ma thuật cũng không có biện pháp nhỉ?"

"Trước kia Lữ Thanh Thần đã nói với ta, người tu hành cảnh giới Tri Mệnh có thể nắm giữ bản chất quy luật vận hành của thiên địa nguyên khí, hiểu rõ nguyên bản thế giới, nhưng... nguyên bản thế giới không phải là hạt sao? Cố định những con cá đó, sau khi dừng lại còn có thể nhảy nhót, nhìn tới nhìn lui có vẻ rất giống tủ lạnh giữ tươi a."

Vào tiệm hắn liền đóng cửa lại, sau đó ngồi lên ghế bành, tay chống má, thì thào lẩm bẩm lầu bầu không ngừng, thầm thì nửa ngày, hắn bỗng cảm thấy như có chuyện gì đó không đúng rồi, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra, hôm nay về đến nhà còn chưa nghe thấy tiếng Tang Tang, chưa lập tức uống được trà nóng, hơn nữa nếu dựa theo bộ dáng bình thường lui tới, bản thân mình nói nhiều như thế, nha đầu kia hẳn phải bắt đầu nói thầm thiếu gia lại bắt đầu nói mê nói sảng rồi, nhưng hôm nay lại không có....

Ninh Khuyết kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Tang Tang đang ngồi bên bàn học nhìn chằm chằm vị trí nào đó trên không trung, không ngừng cười ngây ngô, đầu tóc có chút rối loạn, nhìn qua tựa như ngốc cô nương trong truyền thuyết.

"Này... Muội đây là trúng tà sao?"

Nghe thấy lời này, Tang Tang bỗng nhiên tỉnh lại, có chút luống cuống đứng lên, nhìn hắn nói: "Thiếu gia huynh về lúc nào thế?"

Ninh Khuyết căm tức nói: "Thiếu gia ta đã trở về nửa canh giờ rồi! Ở trong thư viện bị những đứa trẻ xấu xa kia coi thường cũng không sao cả, chẳng lẽ khi về đến nhà còn phải hưởng thụ loại đãi ngộ này tiếp ư?"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơn đen của Tang Tang nổi lên ý xấu hổ, vội vàng bưng trà đổ nước cho hắn.

Ninh Khuyết bỗng nghĩ đến chuyện hôm nay được bàn tán sôi nổi trong thư viện, khẽ nhíu mày, nhìn bóng lưng tiểu thị nữ, chần chờ một lát rồi hỏi: "Muội hôm nay... cũng đi xem náo nhiệt hở?"

Tang tang đã sớm pha một bình trà ngon, đổ một nửa đi, sau đó rót nước sôi nóng bỏng vào, bưng đến bên môi nhẹ nhàng nhấp thử một chút, phát hiện nhiệt độ trà phù hợp với thói quen của Ninh Khuyết mới bưng tới, hơi ngượng ngùng nói: "Ban ngày... Dù sao cũng không có buôn bán gì, Ngô tẩu tử cứ không ngừng kéo ta đi xem, cho nên.... Ta đi nhìn một tý."

Ninh Khuyết hít ngược một ngụm khí lạnh, không thể tưởng tượng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thầm nghĩ vị Long Khánh hoàng tử kia rốt cuộc con mẹ nó có bao nhiêu mị lực chứ, vậy mà ngay cả tiểu thị nữ Tang Tang mới mười hai tuổi cũng bị si ngốc thành như vậy?

Tang Tang hiểu lầm ánh mắt của hắn, vội vàng sửa sang lại đầu tóc xõa tung, nghiêm túc giải thích: "Xa giá của vị Long Khánh hoàng tử kia không đi qua đường cái Chu Tước, đi qua đường lớn thông nam, đường phố lại hẹp, người thì đông, cho nên mới chen chúc nhiều, tóc mới có thể rối loạn như thế, chẳng qua thiếu gia huynh yên tâm nha, khi đi ta không mang theo bạc, không sợ ai trộm."

"Ta lo lắng chuyện này sao?" Ninh Khuyết tức giận khiển trách.

"Vậy thiếu gia huynh lo lắng cái gì?" Tang Tang mở to đôi mắt lá liễu, tò mò hỏi.

"Ách..." Ninh Khuyết gãi gãi đầu, thầm nghĩ mình rốt cuộc lo lắng phẫn nộ cái gì đây? Nghĩ một lát mà không nghĩ ra, cũng lười nghĩ tiếp nữa, trên dưới đánh giá tiểu nha đầu một phen, giễu cợt nói: "Không nghĩ tới Tang Tang nhà ta lại cũng có một ngày phát hoa si a, chẳng qua nói cho muội biết một tin xấu, vị hoàng tử kia có vị hôn thê rồi."

Tang Tang trừng mắt nhìn hắn, nói: "Thiếu gia, không phải huynh đã nói ta đủ mười sáu tuổi mới có thể xuất giá hay sao? Hiện tại ta mới mười ba tuổi rưỡi, nào có nghĩ tới loại chuyện lập gia đình này chứ?"

"Ta nói mười sáu tuổi cũng còn chưa thành thục đấy." Ninh Khuyết nâng tay gõ cái trán bóng loáng của nàng, nói: "Nhìn bộ dáng ngu ngốc vừa rồi của muội kia kìa, mới mười ba tuổi rưỡi đã bắt đầu tư xuân, không mất mặt hả?"

"Ta chỉ đi theo Ngô thẩm xem náo nhiệt mà thôi." Tang Tang hơi cúi đầu, có chút không tự tin, nhỏ giọng giải thích: "Vị Long Khánh hoàng tử nọ quả thật rất đẹp nha."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-981)