Vay nóng Tima

Truyện:Tướng Dạ - Chương 141

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 141: Hy vọng ở nhân gian
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Piapia là tiếng vang thanh thúy phát ra khi đế giày quật vào mặt, chỉ tiếc mọi người trong thành Trường An chưa từng xem diễn viên hài mặc váy biểu diễn trong thế giới kia, đại khái không cách nào tiếp thu chính xác được ý tứ mà mình muốn nhắn nhủ, ôm ngọc sáng pha lẫn tiếc nuối, Ninh Khuyết dắt Tang Tang ra khỏi đình viện, nói hai câu phàn nàn với Chu Do Hiền, liền đi đến cửa hông, nhưng mà bọn họ lên xe ngựa, vẫn chưa đi được bao xa, đã nghe thấy tiếng vó ngựa gấp rút dày đặc vang lên từ phía sau rồi.

Bả vai thon gầy của Tang Tang hơi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt lá liễu có thần sắc dò hỏi cảnh giác.

Ninh Khuyết cười vỗ vỗ bả vai nàng, trấn an nói: "Cho dù hoàng tử kia quê quá hóa khùng, điên cuồng đến cả trong thành Trường An cũng dám phái thuộc hạ đuổi giết hoặc đánh chúng ta, cũng không thể ngu ngốc đến mức này, vừa ra khỏi cửa đã đuổi theo được đâu"

Hắn phán đoán không sai, cỗ xe ngựa đẹp đẽ quý giá đang nhanh chóng đuổi theo kia có treo huy hiệu của hoàng thất, người đánh xe nhìn trận thế bực này, vội vàng vung roi đưa xe ngựa sang một bên để nhường đường, nhưng không ngờ tới, cỗ xe ngựa treo huy hiệu hoàng thất Đại Đường đó lại chậm rãi dừng lại.

Rèm vải màu xanh được vén lên, lộ ra khuôn mặt thanh lệ hợp lòng người của Lý Ngư. Nàng khẽ nhíu mày, khóe môi lại mang theo ý cười, nhìn không ra cảm xúc chân thật.

Ninh Khuyết vội vàng dắt Tang Tang xuống xe ngựa, bước tới cạnh cửa sổ kính cẩn hành lễ, ở sâu trong nội tâm, hắn có lẽ cũng không hề tôn kính vị công chúa điện hạ này, nhưng đang ở trên đường phố đông người qua lại, cũng không dám hiển lộ một chút.

"Vài ngày trước đó, ta từng nghe nói rằng, nhân duyên của ngươi ở trong thư viện không tốt." Lý Ngư mỉm cười nhìn hắn bên cạnh cửa sổ, dừng một chút rồi nói: "Trên yến tiệc hôm nay, thấy ngươi mặc dù ra mặt thay thư viện, cũng không làm những bạn học đó sinh ra cảm giác có chung kẻ thù, theo như cái này thì, nhân duyên của ngươi ở trong thư viện không phải không tốt, mà là cực kỳ kém rồi."

Ninh Khuyết cười trả lời: "Cái thứ nhân duyên này nói ra cũng rất kỳ quái, tựa như những cỏ dại mọc trên tường thành, gió thổi bên nào, nó liền nghiêng sang bên đó. Nhân duyên không tốt kỳ thật có đôi khi chỉ nói rõ gió ngươi thổi ra không đủ lớn mà thôi."

"Ngươi nói lời này cũng thú vị đấy." Lý Ngư cười nói.

Ninh Khuyết gãi gãi đầu, nhìn nữ tử sau cửa sổ, trả lời: "Cũng chỉ điện hạ có thể nghe hiểu, nên ta mới nói một chút."

Lý Ngư thở dài nói: "Nếu để người khác nghe thấy ngươi dám dùng loại miệng lưỡi này nói chuyện với bản cung, nhất định sẽ giật mình trước sự càn rỡ của ngươi."

Ninh Khuyết chắp tay cười nói: "Đó là bởi vì công chúa điện hạ hiền lương, hơn nữa lại là người quen cũ, nói chuyện tự nhiên không cần chú ý quá mức."

Lý Ngư thở dài một hơi, nhìn chằm chằm mắt hắn nói: "Thiếu niên ngươi a, thời điểm nên càn rỡ thì không càn rỡ, cũng chỉ ở trước mặt bản cung mới càn rỡ kịch liệt thôi."

Ninh Khuyết nghe lời nói này, cảm thấy có chút kỳ quái, trầm mặc một lát rồi cười trả lời: "Lời trách cứ này của điện hạ cũng không có đạo lý, ít nhất ta tin tưởng, hôm nay Long Khánh hoàng tử sẽ cảm thấy ta đã đủ càn rỡ rồi."

Nhớ tới sắc mặt âm trầm khó coi lúc trước của Long Khánh hoàng tử, Lý Ngư chỉ cảm thấy trên dưới cả người sảng khoái như được tắm gió xuân. Hài lòng nhìn thoáng qua Ninh Khuyết, lại nhìn sang Tang Tang bên cạnh hắn, tán thưởng nói: "Hôm nay ngươi biểu hiện không tồi. Chẳng qua... vì khí phách chi tranh nhất thời, lại không sợ đắc tội thần dân nước Yến và Tây Lăng thần điện cùng một lúc, lá gan của ngươi đã to hơn không ít so với năm ngoái rồi, nói thật, hoàn toàn không giống với tính tình phong cách của ngươi lúc trước."

Đây là một câu hỏi nhìn như rất tầm thường nhưng thật ra lại rất sắc bén. Chỉ có người từng tiếp xúc chân chính với Ninh Khuyết mới biết cái tên quân tốt đến từ biên thành này, xưa nay rất coi trọng tới lợi ích thiết thực tỷ như sinh tử, từ trước đến nay không quan tâm đến hư danh chút nào tỷ như nhục nhã.

Ninh Khuyết nhớ lại thời khắc cứng rắn chua ngoa trên yến tiệc lúc trước, bản thân cũng cảm thấy có chút thú vị, cười lắc lắc đầu, giải thích: "Không biết vì sao mà nhìn tác phong của Long Khánh hoàng tử, ta đã cực kỳ mất hứng, khi tiểu đạo đồng nói ra đoạn lời nói kia, ta thật sự rất muốn lật bàn giết hắn, chỉ là... Điện hạ ngài cũng biết đấy, chút bản lĩnh nhỏ bé này của ta nào giết được hắn chứ, đó cũng chỉ là đâm hắn vài câu để đòi chút lợi tức mà thôi..."

"Đây còn chỉ là lợi tức ư?" Lý Ngư cười nói rồi nghĩ đến đại sự ngày mốt, nghĩ đến Yến thái tử Sùng Minh hôm nay phảng phất như bị mọi người lãng quên trong yến tiệc, tươi cười dần dần thu lại, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Ninh Khuyết, trầm mặc một lúc lâu rồi thấp giọng nói: "Năm nay chỉ có một người có thể tiến vào tầng hai, người đó... Có thể là ngươi hay không?"

Ninh Khuyết nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nữ tử sau cửa sổ, không biết nên trả lời như thế nào đây.

"Ta mặc kệ Tây Lăng thần điện và đám người nước Yến rốt cuộc đang nghĩ cái khỉ gì, ta cũng không để ý tới thỏa thuận nào đó đạt được từ hiệp nghị giữa bọn chúng với triều đình, ta chỉ biết rằng, ta vô cùng không muốn nhìn thấy Long Khánh vào tầng hai."

Lý Ngư nhìn chằm chằm mắt hắn nói.

Ninh Khuyết nhìn lại mắt nàng, bất đắc dĩ buông thõng hai tay, nói: "Long Khánh hoàng tử là người tu hành đứng trên ngưỡng cửa cảnh giới Tri Mệnh, là đại nhân vật trong Tài Quyết ti của Tây Lăng thần điện, mà ta... chỉ là một đệ tử thư viện bình thường, điện hạ trông cậy ta tới làm đá cản đường trên con đường quang huy của hắn, có phải đã quá coi trọng ta rồi hay không?"

Rực rỡ trong mắt Lý Ngư dần dần tan đi, nàng nhìn khuôn mặt sạch sẽ tươi mát lại vẫn tầm thường như cũ của Ninh Khuyết, thầm nghĩ mình thực sự váng đầu quá rồi, sao có thể nghĩ đến chuyện ký thác hy vọng lên người gia hỏa này đây, không khỏi cười tự giễu, chìa bàn tay từ trong cửa sổ ra, nhẹ nhàng nhéo gò má Tang Tang, khen ngợi: "Ngươi còn có khả năng hơn thiếu gia nhà ngươi nhiều ấy."

Hơn nửa năm qua, Tang Tang thường xuyên đến phủ công chúa chơi đùa, cực kỳ quen thuộc với Lý Ngư, cũng không kháng cự động tác thân mật như vậy. Nàng ợ một hơi rượu, thấp giọng nói: "Thiếu gia mới thật sự có khả năng."

Đô Úy quận Cố Sơn Hoa Sơn Nhạc khẽ kẹp bụng ngựa, đến bên cạnh xe ngựa hoàng thất, nhìn cỗ xe ngựa sắp biến mất ở khúc ngoặt phía trước, bỗng nhiên mở miệng nói: "Một năm không gặp, không ngờ thiếu niên biên thành đó lại đã vào thư viện rồi."

"Năm trước trên đường đồng hành, Lữ Thanh Thần tiên sinh từng nói một câu với ta. Ông ta nói nếu chúng ta không có bất kỳ lý do gì, liền có thể xác định tiểu tử Ninh Khuyết này có thể vào thư viện, vậy tại sao lại không thể tin tưởng hắn cũng có thể vào tầng hai đây?"

Ánh mắt Lý Ngư lướt qua cửa sổ xe, nhìn đám đông nhộn nhịp trên đường phố phía trước, lạnh nhạt nói: "Hôm nay thấy hắn đĩnh đạc bàn luận ở trong đình viện, ta chợt nhớ tới câu nói này, nhớ tới mong đợi kỳ quái của Lữ tiên sinh đối với hắn, không khỏi sinh ra một ý nghĩ, có phải lần này ta nhìn nhầm rồi hay không?"

"Hôm nay biểu hiện của hắn trên yến tiệc quả thật rất xuất sắc, không khiến đế quốc Đại Đường ta và thư viện mất mặt, nhưng... dù sao đó cũng chỉ là chút bản lãnh công phu trên miệng lưỡi, nếu hắn chính diện nghênh chiến với Long Khánh hoàng tử thiên tài tuyệt thế cỡ này ở trên chiến trường, chính như lời tự trần của hắn lúc trước, vậy thật sự là quá đề cao hắn rồi."

Hoa Sơn Nhạc lơ đễnh nhận xét, theo quan điểm của hắn, đánh đồng một đệ tử thư viện bình thường như Ninh Khuyết với Long Khánh hoàng tử, vốn không nên có suy nghĩ như thế, bởi vì loại ý nghĩ này thật quá mức hoang đường.

"Có lẽ ngươi nói đúng."

Lý Ngư buông rèm xe màu xanh, dựa lưng lên đệm ghế màu vàng, nâng khuỷu tay chống cằm, bởi vì rõ ràng cho nên mặt mày sắc bén mang theo ý cười có phần nghiền ngẫm.

"Nếu ngươi thật sự có tài năng, như vậy sau này cuối cùng vẫn sẽ trở thành nhân tài của ta." Nàng mỉm cười nghĩ, lẩm bẩm: "Bởi vì ít nhất ta đã biết, yếu hại (*) của ngươi là cái gì."

(*) Yếu hại: Điểm quan trọng, bộ phận quan trọng

Lúc xe ngựa gặp nhau tán gẫu giữa đường cái, nơi cửa chính Đắc Thắng Cư có một đám người đi ra, bọn họ khoác đạo bào thần phục, vẻ mặt nghiêm nghị, chính là nhóm người Tây Lăng thần điện.

Long Khánh hoàng tử vẻ mặt bình tĩnh đi giữa đám người, vừa ra khỏi cửa, dung nhan tuyệt đẹp kia liền đưa tới một mảnh kinh hô thét chói tai của những nữ tử trên đường, nghe thấy những tiếng la biểu đạt vui sướng mến mộ kia, hắn cũng không có bởi thế mà động dung vui sướng, cũng chưa lộ ra biểu tình chán ghét, mà chỉ có nghiêm nghị bình tĩnh.

Chậm rãi bước lên cỗ xe ngựa vàng óng có khắc phù văn, hắn nhắm mắt trầm mặc một lát, bỗng nhiên mở mắt, lạnh nhạt nói: "Đệ tử thư viện đó, quả thật không phải người tu hành."

Phó viện trưởng Thiên Dụ viện Mạc Ly thần quan, vẻ mặt kính cẩn, ngồi đối diện hắn, mặc dù hai người từng có danh nghĩa thầy trò, nhưng từ khi Long Khánh hoàng tử trở thành nhân vật số hai dưới đạo si trong Tài quyết ti của thần điện, giữa hai người liền có một cái hào rộng tôn ti, không ai dám vượt qua nửa bước.

Mạc Ly thần quan nhíu mày, căm phẫn nói: "Cũng không biết có phải do người Đường cố ý an bài hay không?"

Long Khánh hoàng tử nhớ tới tiểu thị nữ trốn trong góc tối tăm vụng trộm uống rượu, mặt không chút biểu cảm, lắc đầu.

Ngoài thùng xe, tiếng nhạc du dương công chính không biết từ đâu bay tới.

Long Khánh hoàng tử bỗng nhiên cười khẽ, dung nhan tuấn mỹ chói mắt như hoa đào nở rộ, thì thào cảm khái: "Vậy mà lại có thể thất thố vì một tiểu thị nữ, xem ra vào thành Trường An, đạo tâm của ta cũng bị phủ lên một chút bụi rồi."

Xác định Ninh Khuyết và Tang Tang không phải người tu hành, hắn liền không muốn để ý tới việc này nữa, bởi vì hắn kiêu ngạo ở nơi có tầng thứ cao hơn. Hắn đến thành Trường An Đại Đường với mục đích vào tầng hai thư viện, nhưng mà....

Tươi cười dần dần thu lại, Long Khánh hoàng tử vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tra chút xem tên đệ tử đó là ai. Ta rất chán ghét hắn."

Trở về Lão Bút Trai trong bốn mươi bảy ngõ Lâm, Tang Tang cởi chiếc ô to màu đen bọc bằng vải thô phía sau lưng xuống, bắt đầu chuẩn bị vo gạo nấu cơm. Hôm nay đã uống không ít rượu mạnh, nhưng chút trái cây tinh xảo đẹp mà không thật, cao lương mỹ vị trong đĩa nhỏ được rất nhiều quý nhân yêu thích kia thật sự rất khó lấp đầy dạ dày của chủ tớ hai người đã được gió cát biên tái mài giũa ra.

Ninh Khuyết ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ, tay chống song cửa sổ nhìn bầu trời xanh thẳm mà ngây người, nhớ lại cảnh ngộ trong Đắc Thắng Cư hôm nay, bỗng nhiên cau mày nói: "Không biết vì sao, ta rất chán ghét gia hỏa đó."

Hắn chưa nói là gia hỏa nào, nhưng Tang Tang biết chính là gia hỏa đó, nàng múc nước giếng lên đổ vào vại to, lau đôi tay lên tạp dề, quay đầu nhìn cửa sổ nói: "Ta cũng không biết vì sao bây giờ cũng rất chán ghét vị hoàng tử điện hạ kia, hôm nay vốn còn muốn sờ mặt hắn một chút, hỏi son phấn hắn dùng là hiệu gì một chút đấy...."

Ngày hôm sau, Ninh Khuyết đến thư viện như mọi khi, sau đó phát hiện ánh mắt đám bạn học nhìn mình có chút quái dị, đại khái đều biết được những chuyện đã xảy ra hôm qua, chỉ là không biết căn cứ vào hoạt động tâm lý nào, ánh mắt mọi người vẫn mang theo ý xem thường mờ nhạt, hơn nữa còn thu hồi rất nhanh.

Sau khi chuông tan học vang lên, Tư Đồ Y Lan túm được hắn ở trên hành lang che mưa, cõi lòng đầy tiếc nuối nói: "Hôm qua ngươi lấy lại mặt mũi cho thư viện, mọi người khi đó vốn dĩ đều có chút cảm kích ngươi, thậm chí còn áy náy, nhưng cuối cùng trước khi ngươi rời đi, vì sao phải nói mấy câu khiêu khích mọi người như thế? Đáng tiếc cái cơ hội giúp đôi bên tốt đẹp này rồi."

"Chuyện này cũng không phải do ta làm hỏng, ta đây vì sao phải cho bọn họ cơ hội sửa sai đây?" Ninh Khuyết cười trả lời, liền đi đến Nhà Sách Cũ.

Đêm khuya.

Ninh Khuyết nhìn Trần Bì Bì thở hồng hộc chui ra từ kệ sách, hai bàn tay đưa cháo gạch cua qua, thay hắn đặt một cái bồ đoàn, sau đó hai tay cực kỳ nghiêm túc vái dài, hành lễ.

Trần Bì Bì bưng cháo gạch cua, ngạc nhiên không nói lên lời.

Tươi cười trên mặt Ninh Khuyết cực kỳ chân thành, còn thực hơn cháo gạch cua của thư viện pha tạp phần lớn lòng đỏ trứng vịt vô số lần. Hắn nhìn Trần Bì Bì thành khẩn nói: "Ngày mai chỉ một người có thể vào tầng hai. Ta rất muốn vào, ta thực không muốn Long khánh hoàng tử vào, ngươi nói coi.... ta có mấy phần hy vọng hả?"

"Ngươi đừng nhìn ta như thế, ta biết Long Khánh hoàng tử như thần tử trên trời, mà ta chỉ là một cục đất bình thường dưới nhân gian, so đấu cảnh giới tu hành và thực lực với hắn, muốn thắng hắn ở kỳ thi vào tầng, thấy thế nào cũng không có hy vọng, nhưng ta nghĩ...."

"Nếu ngươi vụng trộm nói cho ta biết đề thi, vậy có lẽ có hy vọng ở nhân gian rồi?"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)