← Ch.147 | Ch.149 → |
Một đường Sơn Đạo tiến bước, những ký tự khắc trên vách đá khiến hoàn cảnh xung quanh biến thành ngàn châm vạn lá, thác nước, biển nước cuồng hãn. Tất cả tạo ra thương tổn rất nặng với thân thể, tinh thần Ninh Khuyết, hơn nữa cường độ của chúng còn tương ứng với sự phản kháng, hắn càng biểu hiện cứng cỏi mạnh mẽ thì theo đó, uy lực của những phù tự khắc trên vách đá kia càng kinh người. Hắn tới lúc này vẫn chưa ngã xuống nhưng cũng đã suy yếu tới cực độ.
Hắn đưa tay lau máu nơi khóe môi, bước tới phía bên kia cầu, tức thì những thứ vô ảnh vô tung những chỗ nào cũng thấy có áp lực kia liền biến mất. Hắn biết cuối cùng đã qua ải thứ nhất, đầu vô thức quay lại nhìn về Sơn đạo dốc nghiêng, lòng vương sợ hãi, thở dài một tiếng.
Ở đầu cầu bên kia, hai gã tu hành giả trẻ tuổi đang ngồi, sắc mặt cả hai đều rất u ám, thậm chí có chút tuyệt vọng, dù nghe tiếng bước chân của Ninh Khuyết, họ cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, tựa như với bọn họ, thế giới này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Ninh Khuyết bước tới trước hai người, đưa mắt nhìn xong bỗng nhiên chân thành khuyên: "Nên buông bỏ thì hãy buông bỏ đi, vậy cũng không coi là mất thể diện..."
Khi bước qua chỗ trước mặt Tạ Thừa Vận, hắn không có dừng bước nói gì với vị tài tử được thư viện ngàn sủng vạn ái câu nào. Tạ Thừa Vận đưa mắt đôi chân đang bước trên Sơn Đạo kia, nhìn bóng lưng phía trước kia, trong mắt thoáng hiện lên vẻ mê mang. Y cảm giác bóng lưng kia hơi quen, chỉ là có chút chuyện bản thân nghĩ mãi không thông.
Ninh Khuyết bên phần Sơn Đạo sau khi qua cầu vẫn còn điều cổ quái, nếu không ba người gồm Tạ Thừa Vận đã không âu sầu tuyệt vọng ngồi ôm cầu tựa cây như vậy. Tuy thế, hắn không ngừng bước quan mà cứ thế tiến bước.
Sơn Đạo quanh co khó có thể thấy điểm cuối mà hắn cứ vậy cúi đầu im lặng bước tới, chậm rãi đi theo con đường đá xanh chia đôi vườn hoa xuân, qua nhiều ngã rẽ, đi ngang mấy hồ nước nhỏ, lại xuyên qua mấy vườn hoa, tới một đoạn đường đá có độ dốc cao, tiếp đó...Sơn đạo theo bước chân chậm rãi của hắn dần dốc nghiêng xuống, đưa bước chân hắn xuyên qua vài vườn hoa, mấy hồ nhỏ, bước qua nhiều ngã rẽ.
Hắn ngẩng đầu trông lại, thấy vẫn là cây cầu gỗ ban nãy với ba kẻ leo núi mang tâm trạng chán chường kia.
Sơn đạo ngoằn ngoèo dẫn về phía trước, hướng rõ ràng là lên núi, thế nhưng cuối cũng lại đưa về chỗ cũ, thực có phần giống như quỷ dựng tường trong truyền thuyết. Nơi đầu cầu, gió núi mát lạnh thổi từng đợt, hoàng hôn đang dần buông xuống khiến không khí không khỏi có phần âm trầm lạnh lẽo.
Ninh Khuyết không tỏ ra có chút nào khiếp sợ hay kinh ngạc. Hắn chỉ nhìn đầu cầu và đám người dưới tàng cây, tiếp đó xoay người nhìn về phía Sơn đạo yên ắng kia rồi nhắm hai mắt lại.
Hình ảnh đầu cầu trước và sau khiến hắn liền liên tưởng tới một khả năng có thể xảy ra nhất đó là: Sơn đạo kia sẽ đưa người đi một vòng trở về chỗ xuất phát.
Đạo lý rất đơn giản, dù Sơn đạo phía trước là vực sâu vạn trượng hay ác thú nuốt hồn, ba người bao gồm Tạ Thừa Vận có thể có người không lên nhưng không thể có chuyện cả ba người cùng từ bỏ, hơn nữa trên mặt bọn họ không có vẻ giống như sau khi bị hành hạ, đả kích bi tráng gì, mà thực giống như kiểu ngơ ngẩn, lạc lõng, hoài công mất phương hướng.
Vấn đề ở đây là tại sao Sơn đạo phía sau cây cầu lại đưa người ta trở lại? Đây chính là việc mà Ninh Khuyết hiện tại phải giải quyết. Hắn nhắm mắt lại, đứng im lặng trên chỗ nối cầu với Sơn đạo phía sau, hai tay đưa khỏi tay áo nhẹ nhàng cảm nhận khí tức trong gió.
Sơn đạo ở phía trước trông như chỉ dẫn người ta đi tới lại thành chỉ dẫn người ta quay về, nếu như không thể tìm ra bí mật trong đó thì kẻ leo núi vĩnh viễn phí công thực hiện cái vòng lặp, đi lên núi rồi lại tuyệt vọng trở về chỗ ban đầu.
Ba kẻ leo núi tâm tình ủ dột bên kia cầu chắc chắn đã đụng và không thoát khỏi cái vòng lặp vô tình này khiến bọn họ tuyệt vọng mà từ bỏ. Bọn họ giờ thấy Ninh Khuyết chung cảnh ngộ, thấy hắn ngơ ngẩn trầm tư trước Sơn đạo, liền nghĩ chắc hẳn tên này rồi sẽ như mình lúc trước, lại thử leo lên núi lần nữa rồi một lúc sau ngây ngốc trở về. Tưởng tưởng đó khiến vẻ mặt bọn họ không khỏi hiện lên vẻ thông cảm xen lẫn mỉa mai. Tạ Thừa Vận thì khắc, y không thông cảm cũng không có vẻ mỉa mai. Chỉ là khi thấy Ninh Khuyết trở về từ Sơn đạo với khuôn mặt không có vẻ như bị con đường thần kỳ kia dọa sợ, y nhất thời lại khiếp sợ một cách khó tả.
Từ sau khi gia nhập Thư Viện, tới lúc hàng ngày cùng lên lầu, Tạ Thừa Vận vẫn tự coi Ninh Khuyết là đối thủ mạnh mẽ nhất của mình. Có điều tới đợt thi cuối kỳ xong, hắn mới xác nhận gã thiếu niên mà mình coi trọng kia cuối cùng cũng chỉ là quân tốt nơi biên thành, rồi trong suốt thời gian từ đó tới nay, Ninh Khuyết bị các học sinh trong Thư viện hắt hủi, coi thường, y cũng không giậu đổ bìm leo, bỏ đá xuống giếng, quả thực đã quên đi kẻ từng là đối thủ kia.
Tầng Hai Thư viện mở ra, mục tiêu của y là hoàng tử Long Khánh, thậm chí Tạ Thừa Vận cũng tính tới việc trong cuộc thi sẽ xuất hiện nhiều đối thủ mạnh mẽ khác, nhưng y không hề tính tới Ninh Khuyết, bởi ý cho rằng mình đã chiến thắng đối phương, đã thắng rồi thì sao phải để tâm, kẻ bại tướng dưới tay mình thì lấy đâu ra tư cách khiến mình để ý?
Cho tới tận hôm nay, ngồi nơi đầu cầu, thấy bóng lưng trên Sơn đạo rồi lại thấy Ninh Khuyết từ Sơn đạo trở về, trái tim y đột nhiên căng thẳng, y lúc này mới hiểu cơ bản mình chưa từng thắng đối phương, thậm chí mình còn chưa từng nhìn rõ được người bạn học này.
Đã tự mình trải qua, Tạ Thừa Vận hiểu rất rõ sự thống khổ mà Sơn đạo ở đầu cầu bên kia đem lại, vậy nên y tất nhiên có thể hiểu rõ, một người nếu có thể cố gắng đi qua đoạn Sơn đạo kia thì làm sao có thể vì một lần đánh cược mà giả ốm bỏ thi? Suy luận này một lần nữa khiến y đau lòng, bởi hóa ra nửa năm nay trong Thư viện, Ninh Khuyết chưa từng giải thích, chưa từng khiêu chiến lại mình, không phải do hắn chột dạ mà thực ra là do trong mắt hắn không có mình. Tạ Thừa Vận đưa mắt nhìn Ninh Khuyết đang đứng cúi đầu trầm tư xong liền vịn cây mệt mỏi đứng lên, quan sát hắn một thoáng rồi nói: "Sơn đạo là giả, nguyên khí tự nhiên liên tục lưu chuyển khiến cơ bản không thể tìm ra lối đi, ngươi đi không qua được đâu."
Ninh Khuyết mở mắt ra, không quay đầu cũng không trả lời, chỉ chăm chú nhìn Sơn đạo trước mắt.
Trong một năm qua, hắn đã từng xem rất nhiều sách tu hành ở Cựu Thư Lâu, thế nên nói đến nhãn quan rộng lớn, dù là Tạ Thừa Vận hay người khác cũng rất khó so với hắn. Vừa rồi đi một vòng Sơn đạo xong, hắn đã đoán được trên con đường thần bí này có bày trận pháp, mà trận pháp này với phù đạo dùng trên vách đá kia có một điểm rất giống nhau, đó là hài hòa mà hài hòa nên mới cường đại.
Cũng vì giống nhau nên Phù đạo và trận pháp đều là pháp môn phức tạp, khó học nhất thế gian, dù là Trần Bì Bì cũng không hiểu sâu bao nhiêu, Ninh Khuyết chỉ là mới xem qua ít sách vở, biết được chút kiến thức cơ bản, râu ria còn chưa học thông, tự nhiên không thể nói tới phá trận.
Ninh Khuyết thoáng suy nghĩ một lát, xong đưa hai bàn tay đan nhau nâng lên ngang ngực, thầm thúc dục niệm lực theo Khí Hải Tuyết Sơn phóng ra, cảm giác nguyên khí thiên địa ở Sơn đạo dao động, sau đó chậm rãi bước tới.
Không biết qua bao lâu, bóng dáng Ninh Khuyết lại xuất hiện trên Sơn đạo, mặt hắn không có biểu cảm gì, sau khi bước trở lại chỗ đầu cầu lại ngẩn người quan sát đường núi dốc nghiêng kia.
Mục đích hắn đi Sơn đạo lần hai chủ yếu là để cảm giác sự dao động của nguyên khí thiên địa trên Sơn đạo, từ đó cố gắng tìm ra một lối ra khỏi trận. Nhưng hắn phát hiện ra trận pháp trên Sơn đạo quả thực rất thần kỳ, nó khiến những kẻ leo núi có ý định cố gắng dùng niệm lực để thao túng nguyên khí thiên địa hòng cảm giác lối ra khỏi trận, ngay từ lúc điều động nguyên khí tiếp xúc với trận pháp liền sẽ kích phát trận pháp tự động sinh ra một chút biến hóa rất nhỏ, chút biến hóa rất nhỏ đó với những kẻ kia lại chẳng khác gì những vách đá cao vợi.
Thần kỳ hơn nữa là, kẻ leo núi có niệm lực càng mạnh, có thể thao túng nguyên khí thiên địa càng cao, một khi chạm đến trận pháp thì nguyên khí thiên địa che dấu lối đi thực sự càng dao động mãnh liệt, thậm chí hủy luôn thông đạo mà kẻ leo núi vừa mới chạm tới kia.
Điều này có nghĩa là, người muốn đi qua Sơn đạo phía sau cây cầu có niệm lực càng mạnh, khả năng thao túng nguyên khí thiên địa càng cao thì càng dễ phát hiện con đường thật được nguyên khí che đi, song cũng đồng thời sẽ càng khiến sự thay đổi của trận pháp nhanh thêm, từ đó lại một lần nữa che đi lối đi thật.
Kẻ leo núi nếu muốn đi qua đoạn Sơn đạo bị trận pháp che giấu này chỉ có ba phương pháp: Một, tốc độ di chuyển cực nhanh, khi vừa phát hiện đường thật liền dùng tốc độ nhanh như điện chớp đi qua trước khi trận pháp kịp thay đổi. Hai, cảnh giới của ngươi cực cao, không cần điều động nguyên khí thiên địa đi cảm giác, chỉ cần dùng ý niệm, tùy tiện nhìn một cái liền khám phá trận pháp, thấy rõ nguyên khí lưu động trên Sơn đạo, từ đó nhìn ra con đường thật. Ba, ngươi có niệm lực đủ mạnh, có thể điều khiến nguyên khí đi tìm ra thông đạo trong trận pháp, đồng thời ngươi cũng phải đảm bảo những nguyên khí bị điều động không để cho trận pháp phát hiện rồi sinh biến hóa.
Người tu hành có tốc độ nhanh hơn cả trận pháp khẳng định là có, ví dụ như những thánh nhân đạt đến cảnh giới Vô Cực trong truyền thuyết, có điều những thánh nhân này không phải Ninh Khuyết. Người tu hành có cảnh giới đủ cao để khám phá trận pháp chắc chắn cũng có, ví dụ như hoàng tử Long Khánh giờ đã tiến vào khu vực núi sương mù kia, nhưng mà đó vẫn không phải Ninh Khuyết.
Với Ninh Khuyết hay mấy tên đã ngơ ngẩn tuyệt vọng kia mà nói, bọn họ thực sự chỉ có thể chọn cách thứ ba, nhưng phân tích kỹ ra thì có thể nhận ra, loại phương pháp này căn bản cả đám đều không thể làm được.
Bọn họ giống như người mù không thấy lối, nguyên khí dao động tạo thành trận trên Sơn đạo lại giống như như mê cung làm bằng bơ mềm, người mù chỉ còn cách dùng tay sờ những bức tường bơ, nhưng nhất định phải cực kỳ cẩn thận để ý mới có thể tìm ra lối đi trong mê cung, đồng thời không làm tường bơ sứt mẻ chút nào, bởi vì một khi có sứt mẻ, mê cũng sẽ lại thay đổi.
Muốn làm những việc đó, người mù kia cần phải có đôi tay mềm mại nhạy cảm nhất thế gian, một đôi tay có thể bắt gió mà gió không hay, có thể lột hết đồ một cô gái đang ngủ mà cô không tỉnh, có thể lướt trên nghiên mực mà không dính vết đen nào.
So sang người tu hành, đôi tay mềm mại dịu dàng kia chính là niệm lực mà họ dùng để điều động nguyên khí thiên địa.
Bọn họ nhất định phải đảm bảo điều khiển nguyên khí thiên địa đủ chính xác, đủ nhạy cảm nhẹ nhàng, tựa như dùng châm nhỏ thêu hoa, có thể khiến đóa hoa kia kéo ong mật tới rồi để chúng bay, đậu thoải mái trên cây châm kia, như thế mới có thể nghĩ tới việc họ muốn làm.
Song, trong cuộc sống của người tu hành sẽ không để ý đến tới kiểu như trên, minh tưởng bồi dưỡng ra niệm lực vô cùng cường đại để trở nên mạnh mẽ, cuối cùng phải đem năng lực mạnh mẽ đó chỉ để cố điều khiển nguyên khí thật nhẹ nhàng, yếu ớt, sau đó còn phải tiêu tốn rất nhiều thời gian để luyện thứ công phu thêu hoa kia, thực có lợi gì cho người tu hành chứ?
"Người bày trận trên Sơn đạo này chắc chắn là một lão biến thái."
Ninh Khuyết nhìn con đường uốn lượn trước mặt, lòng âm thầm đánh giá về vị đại gia trận pháp kia một câu mà hắn tự nhận là chuẩn xác nhất, tiếp đó hắn đưa tay vào ngực áo lấy ra một món đồ rất mảnh, hơi lạnh rồi mặc nhiên nghĩ: "Nhưng ta có vẻ cũng rất biến thái nha."
Lại giống như khi còn đứng Sơn đạo phía bên kia cầu, hắn đưa đôi mắt ươn ướt nhìn trời, than thở. Trải qua những năm qua quá khó khăn cơ cực, tới hôm nay dường như trời cao cuối cùng cũng ban lễ vật cho hắn. Người tu hành bình thường đúng là không thể dùng cách thứ ba để qua Sơn đạo, nhưng Ninh Khuyết tựa như lại có thể dùng một chút, dù không thể chắc chắn thành công nhưng ít ra khả năng cũng khá lớn.
Từ ngay khi còn rất nhỏ, bất luận là khi ăn cơm, ngủ, lúc ngơ ngẩn, khi viết chữ, chỉ cần có thời gian là Ninh Khuyết sẽ không ngừng minh tưởng, tuy các khiếu của Tuyết Sơn Khí Hải không thông nhưng những niệm lực có được từ quá trình minh tưởng vẫn được tích trong thức hải. Theo năm tháng dần trôi, những niệm lực kia không ngờ đã tụ thành một hồ lớn mênh mông, kết quả là năm ngoái khi các khiếu được thông, chúng liền biến thành chỗ dựa hàng đầu của hắn.
Có niệm lực lớn mạnh như thể, chỉ có ngu mới cố ý ép mình điều khiển nguyên khí thiên địa trở nên hiền hòa yếu ớt, Ninh Khuyết không ngu, nhưng hắn khác với những người tu hành bình thường, hắn vốn là không thể tu hành, may mắn là liên tiếp gặp kỳ ngộ mới nghịch thiên cải mệnh, kết quả là Khí Hải Tuyết Sơn trong cơ thể miễn cưỡng thông được mười khiếu, thế nên nguyên khí mà hắn có thể cảm giác được thực ít tới đáng thương.
Bởi vì ít, cho nên ôn nhu.
Về phần điều tiết, không chế nguyên khí thiên địa đi luyện công phu thêu hoa, nhìn qua đúng là nhàm chán, vô vị cực độ nhưng trên thực tế lại chính là việc Ninh Khuyết làm hàng đêm ở căn nhà trong ngõ Lâm Bốn Bảy. Nguyên khí thiên địa mà hắn có thể điều khiển quá ít, hắn biết rõ nếu lúc chiến đấu muốn dựa vào những thứ này để thủ thắng là rất khó khăn, thế nên hắn càng muốn điều khiển chúng tỉ mỉ hơn một chút.
Mỗi đêm, dưới ánh nên, trong ánh mắt tò mò nhìn chăm chú của Tang Tang, thanh niên mãi mới bước được vào thế giới tu hành, liên tục minh tưởng bồi dưỡng niệm lực, cảm giác nguyên khí thiên địa trong phòng, điều khiển lá cây, chậu gỗ, giá cắm nến, rồi đến bút, giấy, thậm chí cả bồn cầu nhà xí, không chỗ nào không thử.
Đến giờ, hắn tuy vẫn đang dừng ở cảnh giới Bất Hoặc, vẫn không thể tìm ra vật bản mệnh của mình, vẫn không cách nào không chế các loại phi kiếm bay chiu chiu như các vị kiếm sư, cũng chẳng cách không giết người một cách vô hình nổi.
Thế nhưng, hắn lại có thể không chế mấy trăm phiến lá rụng dưới tàng cây trong đình viện, từng lá từng lá bay đến đến bên bếp lò xếp thành một ngọn núi nhỏ, có thể khống chế chậu gỗ to bằng em bé di chuyển từ bên này tới bên kia giường, để nhận được tràng pháo tay đầy hưng phấn của Tang Tang, hắn có thể khống chế bút lông chậm chạp đáp xuống nghiên mực rồi bay lên viết trên giấy mấy chữ nguệch ngoạc như trẻ nít tập viết.
Ninh Khuyết khi xưa khắc khổ tập luyện, vung hàng ngàn, hàng vạn để học giết thú, giết người ở Mân sơn. Hắn luyện khống chế nguyên khí thiên địa cũng vậy, đình viện đầy lá rụng, khắp phòng đầy nước rửa chân, đầy bàn đọc sách, khắp trên tường vương đầy vết mực viết loạn, rồi cả nhà cầu hôi hám bị khuấy loạn để rồi Tang Tang phải đi dọn mướt mồ hôi chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Kiểu tu luyện này rất khổ, mà khổ tu chính là ý này, kiểu tu luyện này cũng rất ngốc, cần cù bù thiên tư chính là như thế, kiểu tu luyện này cũng rất biến thái, người thường cơ bản không thể nào nghĩ tới và cũng không thể làm được.
Thế nên, trời đất mới cảm động!
Tạ Thừa Vận vịn cây, nhìn Ninh Khuyết đứng dưới Sơn đạo, khổ sở nói: "Ninh Khuyết, ta không biết vì sao ngươi luôn giữ kín thực lực, có thể ngươi xem thường ta nhưng ta có thể nhìn ra, ta và người đều chỉ là cảnh giới Bất Hoặc. Chỉ Động Huyền cảnh mới có thể quy luật dao động của nguyên khí thiên địa. Ngươi muốn đi qua Sơn đạo này, trừ khi có kỳ tích xuất hiện."
"Trước khi vào Thư viện, Giản đại gia từng nói với ta 'Thư viện chính là nơi tạo ra kỳ tích!'".
Vừa nói, Ninh Khuyết vừa lấy một lá bạc mỏng từ ngực áo ra, dùng tay xé nó thành vô số vụn lá, sau đó ung dung bước về phía trước. Gió núi từ cây cầu phía dưới thổi tới, ào ạt thổi qua Sơn đạo, thổi bay đám vụn bạc như không trọng lượng kia bay khắp bốn phía, cảnh tượng giống như ngàn vạn chiếc lá màu bạc nhỏ đang bay phất phơ rồi lặng lẽ rớt xuống Sơn đạo.
"Ta còn sống tới giờ chính là kỳ tích, thế nên mỗi ngày mà ta sống, ta cũng sẽ biến nó thành kỳ tích!"
Nói xong, Ninh Khuyết nhìn con đường lớn tỏa ánh sáng bạc trong thức hải thật rõ ràng rồi cất bước.
Lúc mới đi lên Sơn Đạo biểu hiện của hắn đúng kiểu hoành tráng ngời ngời, có điều ngay sau đó hắn lại làm ra những động tác trông có phần quái dị, ngốc nghếch.
Hắn hạ thấp mình rồi chậm chạp vịn cây ngồi xổm xuống, kế đó lại cẩn thận dịch về trước hai bước.
Kế đó, hắn đưa tay sờ lên vách đá rồi thân mình chật vật xoay người về sau rồi đi giật lùi một bước nữa.
Trong Thư viện, theo ánh chiều tà chiếu lên Sơn đạo, bỗng có ai đó thét lên kinh hãi: "Nhìn kìa, đó là Ninh Khuyết"
Có người mỉa mai đáp: "Hắn ở đó làm quái gì thế? Lúc thì nhấc chân, lúc lại úp mặt xuống đất, muốn chui lỗ chó sao?" Chung Đại Tuấn phe phẩy cây quạt xếp rồi tiếp: "Cái kiểu chui lỗ chó chạy trốn này, hắn quả thật là am hiểu nhất đó."
Ninh Khuyết lên núi sau cùng, kết quả lại chống đỡ được lâu như vậy đã vượt xa dự đoán của gần như tất cả mọi người, nhất là những bạn học Thư viện tự cho là hiểu rõ hắn nhất, theo đó lại càng khiếp sợ đồng thời không khỏi có chút hâm mộ xen lẫn ganh ghét.
Thường Chính Minh cau mày, mắt nhìn Ninh Khuyết đang vất vả tiến về trước với những động tác quái dị lại buồn cười, chợt nhớ tới việc năm ngoái y với Ninh Khuyết nói chuyện trong thư viện, miệng lẩm bẩm tự nói: "Không biết hắn còn chịu được bao lâu?"
"Cuối cùng cũng chỉ là một mãng phu mà thôi!" Chung Đại Tuấn thu quạt xếp rẹt một tiếng, oán hận nói.
Tư Đồ Y Lan xoay đầu nhìn gã xong lạnh lùng nhìn đám bạn học mang vẻ mặt rối rắm xung quanh, mỉa mai: "Hắn đã vượt qua Lục tử Thuật khoa, đường đường chính chính là người số một Tiền viện. Không lẽ tới giờ các ngươi còn không phục?"
Cả đám học sinh Thư viện chỉ biết cúi đầu im lặng.
Trên Sơn đạo dốc nghiêng thoai thoải, Ninh Khuyết đưa niệm lực tràn ra ngoài cơ thể, điều khiển nguyên khí thiên địa mỏng manh đi cảm giác những mảnh bạc vụn rơi lung tung khắp Sơn đạo, sau đó lại dựa vào những mảnh bạc nhỏ bé đó mà tìm lối ra khỏi trận.
Ninh Khuyết tới giờ vẫn chưa xác định nổi vật bản mệnh của hắn, nhưng chắc chắn là, trên thế gian này ngoài Tang Tang, thứ có thể tạm thời cộng hưởng với niệm lực của hắn nhất chính là bạc. Nói tạm thời vì đổi vàng cần có công chứng của quan phủ nên hắn còn chưa thử.
Dưới sự hỗ trợ của ít bạc vụn kia, hắn chật vật, ngốc nghếch, thậm chí có vẻ tức cười, cứ ngồi xổm rồi đứng dậy rồi tiến về phía trước. Nhưng ít nhất, lần này hắn không còn bị Sơn đạo dẫn về chỗ đầu cầu. Vịn cây đứng ở đầu cầu, Tạ Thừa Vận ngơ ngẩn nhìn Sơn đạo, y vẫn chưa hiểu nổi rốt cuộc Ninh Khuyết đã dùng cách gì lại có thể cứ thế vượt qua mình rồi đi lên con đường mà mình làm gì cũng không qua nổi kia.
Nhìn bóng người đang nhích dần từng bước trông rất buồn cười trên Sơn đạo, y không khỏi nhớ tới cái bóng cô đơn lẻ loi mà thỉnh thoảng khi y đi dạo cùng Vô Thải bên bờ hồ thấy được, cái bóng đã bị Thư viện lãng quên nửa năm qua, y lại nhớ tới bộ dáng kiêu ngạo của mình sau kỳ thi cuối kỳ kia rồi đem so với cái bóng đã biến mất trong hành lang khi đó.
Y đưa tay bóp chặt ngực phải của mình, mắt trông Ninh Khuyết ở cuối Sơn đạo, thống khổ, không cam lòng la lên: "Ninh Khuyết, ngươi không thể vượt qua Long Khánh. Hắn đã vào trong sương mù từ lâu rồi."
Bóng dáng Ninh Khuyết đúng lúc này biến mất khỏi chỗ rẽ trên Sơn đạo.
Tạ Thừa Vận kinh ngạc nhìn chăm chằm vào chỗ đó.
Một âm thanh từ chỗ rẽ vang lên: "Ít nhất ta đã vượt qua ngươi."
Tạ Thừa Vận ôm ngực ngã phịch xuống cạnh cây, miệng búng ra một ngụm máu.
Trên đỉnh núi ẩn trong sương mù.
"Nhị sư huynh, Ninh Khuyết sắp vào trong sương mù rồi."
"Đã qua cổng tre rồi sao?"
"Còn chưa."
"Chữ trên cổng tre không dễ qua, không phải từ cảnh giới Động Huyền trở lên thì không thể nhớ, việc này cũng không thể dựa vào may mắn được."
"Ninh Khuyết ở Cựu Thư Lâu đã xem qua sách về Kiếm, lẽ nào còn không nhớ được?"
"Chữ khắc trên đá sâu hơn chữ viết trên giấy. Sâu thêm một chút là nhiều thêm một thế giới. Hắn có thể nhớ được chữ trên sách ở Cựu Thư Lâu cũng không có nghĩa là nhớ được chữ trên đá."
"Nhị sư huynh, chỗ cổng tre có cửa ngách không?"
"Bì Bì."
"Dạ, Nhị sư huynh. Đệ biết mình sai rồi"
"Long Khánh đi được bao nhiêu bậc trong sương mù rồi?"
"Hắn đã đi qua bốn ngàn một trăm lẻ hai bậc đá."
"Không dừng nghỉ?"
"Không có."
"Nhanh như vậy đã đi được tới đó, xem ra những lão đạo sĩ Tây Lăng kia quả thực có chút bản lãnh."
Ninh Khuyết vẫn đang đi trên đường núi vòng vèo, cúi xuống nhặt một mảnh bạc bay xa nhất từ dưới chân rồi rồi ngẩng đầu nhìn lại. chỉ thấy Sơn đạo đằng trước mịt mờ chìm vào vùng sương mù, khồn thể trông thấy điểm cuối, mà ở trước vùng sương mù là một cái cổng tre.
Hắn đi tới trước cổng tre liền thấy trên cổng có một tấm bảng gỗ, trên bảng viết ba chữ 'Quân Tử Bất...'
Ninh Khuyết cau mày nhìn chỗ trống trên tấm bảng gỗ xong thoảng đảo mắt nhìn viên phấn đặt phía dưới, đoán chừng là chuẩn bị sẵn để mình điền vào chỗ trống.
Chữ thứ tư là gì?
Bên vệ đường cách chỗ cổng tre không xa, hắn thấy có một khối đá, trên đó có khắc bốn chữ to 'Quân Tử Bất Khí'.
"Đơn giản vậy sao?"
Hắn kinh ngạc lắc đầu, tiếp đó xoay người đi về phía cổng tre, có điều khi hắn muốn cầm viên phấn viết chữ thứ tư thì kinh ngạc nhận ra, bản thân hắn đã quên mất chữ thứ tư kia là gì.
Hạ bút lại quên từ?
Tay nắm chặt viên phấn, hắn đi về chỗ tảng đá có khắc chữ kia, lẳng lặng nhìn những chữ trên đó, hắn đã sớm đoán định cổng tre này là kiểm tra điều gì, mà cái điều đó khẳng định khó có ai có thể quen thuộc với tình huống kiểu này hơn hắn.
Suốt một năm ở Thư viện, hắn liên tục phải dùng cách thức nhìn nét quên hình để chiến đấu với những bộ sách ở tầng hai Cựu Thư Lâu.
"Xem Vĩnh tự bát pháp vĩ đại đây."
Ninh Khuyết nhặt một ít cành khô bên đường, xếp theo chữ Khí kia rồi tách ra, sau đó nhắm mặt lại, mặt không chút thay đổi, bắt đầu tách đoạn trí nhớ trong thức hải. Bỗng nhiên, hắn mở mắt, miệng nở nụ cười ngây ngốc.
"Ngươi thật là ngu ngốc a."
Nói xong câu tràn đầy vẻ tự trách, hắn liền đưa tay phải về phía tảng đá.
Đỉnh núi trong sương mù.
"Nhị sư huynh, Ninh Khuyết đã qua cổng tre."
"Sao có thể? Cái thứ Vĩnh tự bát pháp ngu ngốc kia làm sao phá giải đá khắc chỗ cổng tre?"
"Hắn không dùng cách đó."
"Vậy hắn làm sao nhớ nổi chữ đó?"
"Hắn ban đầu là định đào tảng đá kia lên."
"Ngu ngốc, đá khắc liền một thể với ngọn núi, đào sao nổi?"
"Ninh Khuyết phát hiện đào không được. Hắn liền đặt luôn tay lên tảng đá, im chữ lên tay mình."
"Cái gì?"
"Sau đó hắn đi tới trước cổng, ghi ngược dấu vết in trên tay mình"
"..."
Vùng núi sương mù chìm vào trong im lăng, một lúc sau mới có người lên tiếng: "Cái cách này thực sự là...quá khác người."
"Nhị sư huynh, năm đó huynh đi Sơn đạo cũng làm vậy sao?"
"Cái gì mà khác người chứ? Cái này gọi là đầu cơ trục lợi! Trông lại có thể vô sỉ như vậy sao?"
"Ninh Khuyết có phải là người đầu tiên trong lịch sử Thư viện dùng cách này để mở cổng tre không ta?"
Nhị sư huynh im lặng một lúc khá lâu xong mới đáp: "Không phải."
"Vậy là ai?"
"Đại sư huynh."
"Đại sư huynh mười ba tuổi khai ngộ, ba mươi tuổi Bất Hoặc, sau đó lên luôn Động Huyền, Tri Mệnh, trong mười bảy năm giữa đó cũng không đủ cảnh giới mở cổng tre. Trong mười bảy năm đó, mỗi khi Đại sư huynh lên, xuống núi, khi đi qua cổng tre đều là dùng cách này."
Cầm viên phấn lên, xòe lòng bàn tay trái ra, nhìn vết đỏ đỏ trên lòng bàn tay, Ninh Khuyết bắt đầu viết liền một mạch đủ cả chữ trên cổng tre, tuy chữ in trên tay là chữ ngược so với chữ trên đá, nhưng đối với kẻ tinh thông Thư pháp như hắn thì đây chỉ là chuyện nhỏ.
Cất công tỉ mỉ viết một chữ Khí, một nét cũng không lệch trên bảng gỗ, khi viên phấn vừa hoàn thành nét cuối cùng, tức thì chỗ bốn chữ trên bảng gỗ thấy một làn khói xanh bốc lên.
Ninh Khuyết lui về sau một bước, chỉ thấy bốn chữ giờ chỉ còn ba, còn chữ Khí đã biến đâu mất không còn dấu vết.
Kẹt một tiếng, cổng tre trước người liền chậm rãi mở ra.
Sơn đạo phía sau cổng tre thẳng tắp dẫn vào trong vùng sương mù dày đặc, so với đoạn đường phía trước thì cao hơn rất nhiều, toàn bộ con đường được tạo thành từ những bậc đá, nếu muốn leo lên đến đỉnh thực không biết phải đi bao nhiêu bậc nữa.
Ninh Khuyết vốn nên đi ngay nhưng hắn không nén được hiếu kỳ trong lòng, quay đầu nhìn lại khối đá khắc bên đường, chỉ thấy chữ khắc trên đá quả nhiên đã thay đổi, không còn là Quân Tử Bất Khí mà là Quân Tử Bất Hoặc.
"Không biết Long Khánh hoàng tử nhìn thấy là bốn chữ nào."
Hắn vừa thắc mắc vừa bước chân qua cổng tre, đi được mười bậc thôi bóng dáng đã biến mất hẳn trong vùng sương mù.
Trong Thư viện là một mảnh yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, ai cũng không nói gì.
Một gã học sinh Thư viện mặt tái nhợt, mắt nhìn lên núi, miệng thì thầm lẩm bẩm: "May mắn, cái này nhất định là do may mắn." Chung Đại Tuấn thì bóp chặt cây quạt xếp trong tay, mặt đờ đẫn nói: "Tên này, tên này rốt cuộc che giấu bao nhiêu chuyện. Cái này thực quá âm hiểm đi."
Chẳng ai để ý bọn họ, Tư Đồ Y Lan cũng vậy.
Ánh mắt mọi người trong Thư viện lúc này đều hướng về ngọn núi lớn, nhìn về phía sườn núi ngập trong sương mù kia.
Dù bọn họ không nhìn thấy bóng dáng học sinh Thư viện kia nhưng bọn họ vẫn nhìn vì học sinh Thư viện kia chính là người thứ hai bước vào vùng sương mù, thậm chí có một số người bắt đầu không nhịn được phỏng đoán, có lẽ tên kia thực sự có thể so tài với hoàng tử Long Khánh trong cuộc đua lên đỉnh núi?
← Ch. 147 | Ch. 149 → |