← Ch.157 | Ch.159 → |
Trong từng lời có thâm ý, Ninh Khuyết không biết nên trả lời như thế nào, tự nhiên vùi đầu dùng bữa làm bộ như chưa nghe thấy. Đã muốn giả heo, như vậy đương nhiên cần giả một con heo xứng chức, chỉ nghe Hoàng đế Hoàng hậu cười nói, nhìn Lý Ngư thỉnh thoảng bay tới ánh mắt giễu cợt, luôn cảm thấy ngự yến này sao lại không có chút bộ dáng trang nghiêm của ngự yến, càng như là cơm chiều nhà người thường? Càng mấu chốt là, trên bữa ngự yến này tất nhiên không có khả năng thực xuất hiện hành tây cùng bánh nướng áp chảo, chỉ là những đồ ăn nhìn như tinh xảo này cho dù đối với lợn mà nói cũng không ngon miệng như thế nào.
Đầu đũa gạt nhẹ món ăn thanh đạm ít vị, Ninh Khuyết ở sau khi hoài nghi một phen ngự trù lấy có phải giả hay không, liền bắt đầu thâm tình hoài niệm đồ ăn cơm thừa trong Lão Bút Trai ngõ Lâm bốn mươi bảy, thậm chí bắt đầu hoài niệm bát canh gà chua kia.
***
"Thật ra trẫm không muốn ở trong hoàng thành".
Đứng ở bên lan can, Đại Đường Hoàng đế Lý Trọng Dịch nâng tay chỉ phía xa phương Bắc xa xa bức tường thành màu xanh đen kia, cảm khái nói: "Ra khỏi thành chỉ hơn mười dặm, liền đến cung Đại Minh, nơi đó núi xanh rừng rậm gió đã mát, mùa hè nếu ở nơi đó mát mẻ hơn rất nhiều, hơn nữa không cần ở trên triều đường nghe các đại thần ồn ào, sẽ không ai mỗi ngày phiền người, cũng thoải mái hơn rất nhiều".
Lúc trước dùng xong bữa tối, Hoàng đế mang Ninh Khuyết tản bộ quanh cung điện, nói cho hay là đi xuôi bụng, trên thực tế chỉ là nói chuyện phiếm. Lúc này chân trời vừa tối, trong thành Trường An đèn đuốc mới sáng, phóng mắt nhìn còn có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh trí.
Ninh Khuyết đứng ở cạnh, nhìn bên khuôn mặt thanh quốc của hắn, thầm nghĩ cảm khái bực này sao có thể nói cho mình nghe? Chẳng lẽ thật sự là thiên hạ hùng chủ vây ở thâm cung muốn tìm người nói chuyện phiếm cũng khó? Không kịp cẩn thận phân tích trong loại đãi ngộ này ẩn vấn đề như thế nào, hắn nhớ tới năm trước cái nóng khốc liệt trong thành Trường An, trong lòng sinh ra đồng cảm mãnh liệt, cung kính nói: "Vậy bệ hạ năm nay vẫn là sớm dọn ra khỏi thành cho thỏa đáng".
Hai tay áo Hoàng đế để ở sau người, nhìn bóng đêm hoàng thành, thở dài nói: "Trước năm mới Hoàng hậu nàng vừa nói muốn dọn đi Đại Minh cung, các đại thần liền khóc rống, không dám nói trầm hoang phế chính sự, cũng phải lấy quy củ tổ tông ra nói chuyện. Trẫm tuy là Đại Đường thiên tử, nhưng muốn chọn cái chỗ ở cũng thường thường thân bất do kỷ, thật không dễ dàng mấy năm nay không ai dám trước mặt làm trái ý tứ trầm, trong trường hợp đó mặc dù muốn dọn đi cũng phải đợi sau khi hoàn toàn vào hè, mới có thể ngăn chặn miệng những lão gia hỏa đó.
Ninh Khuyết nghe trong lời nói của bệ hạ khó có thể che dấu ý tứ hàm xúc u oán, nhịn không được vụng trộm nở nụ cười.
Hoàng đế bỗng nhiên xoay người, cực có hứng thú nhìn hắn nói: "Năm nay trầm cùng Hoàng hậu dọn đi Đại Minh cung, không bằng ngươi cũng đi theo ở hai ngày? Tiểu Ngư Nhi nó luôn chế ngoài thành trống trải không thú vị, nhưng trên thực tế phong cảnh là cực đẹp".
Tươi cười trên mặt Ninh Khuyết thu đi cực nhanh, nghe lời này, chung quy thấy có chút không được tự nhiên, không giống như là một vị Hoàng đế bệ hạ mời thần tử được sủng ái vào cung tạm nghỉ, ngữ khí điềm đạm tùy ý phảng phất như lão nông quê mùa, bỗng nhiên gặp thân thích trẻ tuổi từ huyện thành đến, thịnh tình mời hắn đi nông trại nhà mình ăn chút dưa và trái cây, khoe khoang nước giếng rất ngọt.
Hoàng đế bệ hạ mời hắn vào cung Đại Minh nghỉ hè, hắn biết rõ cái này đại biểu cho cái gì.
Thế gian từ khi có Hoàng đế tới nay liền có hoàng cung, từ khi có hoàng cung tới nay liền có cung đình từ thần, loại người gần Thiên tử này thân phận thanh quý, rất được sĩ dân tôn kính, tuy không dính tới triều sự lại đối với triều sự có lực ảnh hưởng rất lớn, tuy bổng lộc nông cạn nhưng tùy tiện viết chút chữ quyển thể từ liền có thể kiếm vô số bạc. Nếu đặt ở trước kia, có thể làm thanh quý từ thần như vậy, Ninh Khuyết đương nhiên nguyện ý, nhưng bây giờ hắn đã không là thiếu niên quân tốt biến thành nữa, trong mắt trừ bạc tiền đồ, càng thấy được thế giới huyền diệu kia, tự nhiên không nguyện ý nữa.
"Bệ hạ ưu ái, đệ tử xấu hổ không dám nhận. Có thể được bệ hạ ngày đêm chỉ điểm thư pháp chỉ đạo, vốn là chuyện hay..".
Ninh Khuyết chắp tay kính cận hành lễ, nhìn lén sắc mặt bệ hạ một cái, nói: "Đệ tử nói thật, trở nên nổi bật làm rạng rỡ tổ tông ai không muốn? Chỉ là đệ tử vừa mới tiến vào tầng lầu hai, còn chưa từng ra mắt viện trưởng, thật sự là không tiện..".
"Trẫm chỉ tùy ý nói một chút, cần ghi nghiêm túc như thế". Hoàng đế bệ hạ mỉm cười nói: "Trong lời này của ngươi có rất nhiều lời vô cùng không thật, trâm cũng lười nói ngươi, chỉ là trở nên nổi bật loại chuyện này... Triều Tiểu Thụ vì sao lại không muốn?"
Ninh Khuyết không biết nên trả lời như thế nào, đành phải trầm mặc.
Hoàng đế bỗng nhiên nhìn hắn hỏi: "Triều lão Nhị bây giờ đi nơi nào, người biết không?"
"Động hướng của Triều đại ca, đệ tử thật sự là hoàn toàn không biết gì cả". Ninh Khuyết đáp.
Hoàng đế đi đến trước lan can, bàn tay thon dài khẽ vuốt lan can đá hơi lạnh, nhìn hoàng cung dưới bóng đêm, sau khi trầm mặc một lát thấp giọng cảm khái: "Thơ tiền nhân có cung oán thi nhất phái, hồng điểm nhi chạy.
Mới ở Lý Ngư nơi đó nói câu hai ý nghĩa, liền ở cửa hoàng thành nghe được một câu hai ý nghĩa, cung đình thị vệ Phó thống lĩnh đây là nhân vật cỡ nào, đây là tỏ thái độ cỡ nào, trực tiếp đem Ninh Khuyết dọa nhảy dựng, liên tục xua tay nói: "Đại nhân, tuyệt đối đừng nói như vậy, thuộc hạ lưng chân tuy tốt, nhưng thực không to bao nhiêu".
Từ Sùng Sơn giả không vui nói: "Lưng người tuy nhỏ, đùi tất to, vậy thì không cần khách khí nữa".
Nghe mang theo khẩu âm Hà Bắc đạo nồng đậm, không vẫn không bạch sai người ta trả lời, Ninh Khuyết nhịn không được rùng mình, vội đổi đề tài, hạ giọng hỏi: "Đại nhân, thân phận ám thị vệ của chúng ta có phải quá dể sáng tỏ chút hay không? Hôm nay trước khi vào cung, Lâm công công đã chỉ ra thân phận ta".
Từ Sùng Sơn giải thích: "Lâm công cộng là người bên cạnh bệ hạ, đương nhiên biết danh sách ám thị vệ. Trừ vẻn vẹn mấy người trong cung, trong triều đình không có bất luận kẻ nào có thể biết thân phận của ngươi, bao gồm Hoàng hậu nương nương ở trong".
Ninh Khuyết nghĩ lúc trước trước mặt Hoàng hậu nương nương, bệ hạ quả thật không nói với mình chuyện liên quan ám thị vệ, mới yên lòng.
Đột nhiên hắn nghĩ đến một việc, nghiêm túc hỏi: "Vậy... Công chúa điện hạ?"
Vẻ mặt Từ Sùng Sơn có chút xấu hổ, lúng ta lúng túng nói: "Đoán được không chắc là biết, lúc trước ngươi không phải đã nói lời này?"
"Thần đệ bái kiến hoàng huynh".
"Ngồi đi".
Hoàng đế rất tùy ý phất phất tay, ý bảo thân vương Lý Phái Ngôn ngồi xuống, đặt tấu chương trong tay xuống bỗng nhiên nghĩ đến một việc, hỏi: "Lần trước ta bảo trong cung đưa đến vương phủ hai vò song chưng uống chưa? Có thích không?"
Lý Phái Ngôn nhíu nhíu mày, nói thực: "Rượu đó quá mạnh".
Hoàng đế tức giận nói: "Rượu không mạnh còn có hứng uống nỗi gì?
Ta nói ngươi, chính là từ nhỏ thân thể kém, được mẫu thân thương quá, kết quả tạo thành thân mình mảnh mai như vậy".
Lý Phái Ngôn cười hắc hắc hai tiếng, nói: "Dù sao có hoàng huynh che gió chắn mưa, ta yếu chút thì yếu chút".
Nói xong câu đó, hắn sắc mặt nghiêm túc, từ trên ghế đứng lên, bắt đầu tiến vào đoạn thời gian quân thần tấu đối, bẩm báo: "Tây Lăng sứ đoàn chuẩn bị khởi hành quay về, Long Khánh cũng phải rời khỏi Trường An, thần xin bệ hạ giáng chí, đem người này giữ lại trong kinh".
Hoàng đế tùy ý nói: "Lúc ấy hiệp nghị là để người trẻ tuổi kia vào tầng lầu hai, hắn đã không có bản lĩnh, không vào được, cũng không thể trách ta. Chẳng qua như vậy hiện nghị giống như trở thành phế thải, hắn muốn rời khỏi thì để cho hắn rời khỏi là được".
Lý Phái Ngồn nghe lời này có chút ngạc nhiên, vội nói: "Hoàng huynh, đây chính là con tin nước Yên, có thể nào để hắn rời khỏi?"
"Đại Đường uy chấn thiên hạ, dựa vào là thiết kỵ dũng sĩ cùng tinh thần không nói thua, không phải dựa vào trong vài con tin trong Trường An mỗi ngày lưu luyến câu lan lầu xanh". Hoàng đế hơi trào phúng nói: "Năm đó Yến hoàng sai thái tử vào thành Trường An làm con tin, không phải vì an lòng trẫm, mà là muốn an lòng chính hắn, nếu trẫm không thu con của hắn, hắn chẳng phải là mỗi đêm đều phải lo lắng thiết kỵ của trẫm tùy thời sẽ công phá Thành Kinh, giết vào tẩm cung của hắn?
Vì để lão gia hỏa đó có thể ngủ ngon chút, có thể sống lâu vài ngày, trẫm đành phải cố mà đáp ứng".
"Ngươi phải hiểu được một điểm, là Yến hoàng Nam Tấn quốc quân những người này thế nào cũng muốn khóc lóc đem con tin đưa đến thành Trường An, mà không phải trầm muốn cái con tin này, cái gì thái tử hoàng tử rắm chó, chẳng lẽ Đại Đường nuôi bọn chúng không cần tốn bạc, không cần lãng phí lương thực?"
Hoàng đế phất phất tay, nói: "Long Khánh hoàng tử còn muốn đi thì để cho hắn đi, thành Trường An không nuôi phế nhân".
Ở đầu ngõ Lâm bốn mươi bảy liền xuống xe ngựa, lặng lẽ chuồn đến cái ngõ hẹp sân sau kia, cách tường làm vài tiếng ám hiệu, cửa sau của Lão Bút Trai "kẹt" đẩy ra, Ninh Khuyết dùng tốc độ nhanh nhất lúc mình mà vào.
Tiếp nhận khăn mặt nóng bỏng rửa sạch mặt, đem hai chân để vào trong chậu nước ấm nhiệt độ vừa đủ, Ninh Khuyết thoải mái phát ra một tiếng rên rỉ, cảm thấy mỏi mệt từ hôm qua đến đêm nay tích lũy lại mất sạch đi, tinh thần căng thẳng thật lâu cũng rốt cuộc buông lỏng xuống.
Trong một ngày một đêm, hắn đi lên hậu sơn thư viện, chiến thắng Long Khánh hoàng tử, chiếm được tư cách tiến vào tầng lầu hai, từ một đệ tử thư viện bị người ta quên đi, biến thành thiên tài được thư viện cùng Hạo Thiên Đạo Nam Môn tranh đoạt, ngay sau đó được phát hiện là chủ nhân của Hoa khai thiếp, tiến vào hoàng cung, được bệ hạ giữ lại dùng bữa, nói chuyện phiếm với cả nhà bệ hạ...
Chấn kinh nối liền chấn kinh, một đợt tiếp một đợt nối gót mà tới, ùn ùn đạp đến, tạo ngộ bực này thật sự là khó có thể tưởng tượng, ngày sau có thể cũng rất khó có ai có thể phục chế, đặt ở trong mắt người bàng quan đã là không kịp nhìn, huống chi là hắn đương sự này? Cho đến lúc này rốt cuộc nằm đến trên giường quen thuộc, Ninh Khuyết vẫn có chút vẻ mặt hoảng hốt, cảm thấy cực không chân thật.
Tang Tang hướng trong chậu rửa chân dưới chân hắn cho thêm nữa gáo nước ấm, ngồi xổm trên đất ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn hắn tò mò hỏi: "Thiếu gia, Hoàng đế lão gia tử bộ dáng thế nào? Có phải râu vừa dài vừa trắng hay không?"
"Vừa dài vừa trắng là thánh đàn lão gia tử, không phải Hoàng đế lão gia tử".
Ninh Khuyết nằm nghiêng ở trên đệm, lấy tay chỉ chỉ cái đù tê dại của mình, ý bảo Tang Tạng đấm vài cái, nói: "Hoàng đế bệ hạ, thật ra tuổi cũng không phải quá lớn, muốn nói đây là một người thế nào nhỉ? Ta còn thực nói không rõ".
Đây là một câu nói rất thành thực. Đối với Đại Đường Hoàng đế bệ hạ, những năm gần đây Ninh Khuyết cảm thụ xưa nay có chút phức tạp, từ tràng thiên tai kia đến binh trại vị thành rất nhiều chi tiết, hắn có thể cảm giác được nay vị Thiên tử này là loại minh quân trong truyền thuyết kia, nhưng mỗi khi nhớ tới huyết án trong tướng quân phú, nhớ tới những hung thủ vẫn an tọa trong triều đình, hai chữ minh quân ở trong lòng hắn liền phải đánh lên dấu chấm hỏi.
Từ biên giới trở lại thành Trường An, hắn bắt đầu đuổi giết hung thủ năm đó tham dự huyết án tướng quân phủ, cũng chính là ở trong quá trình này, hắn phát hiện trong mấy năm nay, vị Hoàng đế bệ hạ kia chưa tra rõ việc này, âm thầm còn là làm rất nhiều chuyện, nên trích trích nên biếm biếm nên bên cạnh bên cạnh hóa, tuy Ninh Khuyết đương nhiên cho rằng những khiển trách này xa xa không đủ, nhưng hắn phải thừa nhận, đối với một vụ án bị người đời quên đi đã lâu hơn nữa không có bất cứ chứng cớ lật lại bản án cùng cần thiết gì mà nói, Hoàng đế bệ hạ làm đã đủ nhiều rồi.
Về phần đầu sỏ gây nên huyết án tướng quân phủ, thân vương Lý Phái Ngôn và Hạ Hầu đại tướng quân... Một là em trai ruột của Hoàng đế bệ hạ, một là đại tướng đế quốc dựa vào như cột, hiện nay vẫn vinh quang như cũ, hắn cũng có thể rõ ràng đạo lý trong đó.
Trong lòng Ninh Khuyết lẳng lặng nói: "Bệ hạ, ngươi không hạ thủ được đối với em trai ruột của mình, vậy giao cho đệ tử ta đến làm đi".
Tang Tang ngồi đến bên giường, vùng nắm tay nhỏ cực có tiết tấu gõ đùi hắn, nhìn mặt hắn, khó có thể đè nén tò mò trong lòng, hỏi: "Hoàng hậu nương nương đẹp không? Công chúa điện hạ giống như không thích bà, nhưng lần trước ở trong Hồng Tụ Chiểu, ta từng nghe Tiểu Thảo nói, Hoàng hậu nương nương là nữ nhân đẹp nhất trên đời này, cho nên bệ hạ nhiều năm như vậy mới sẽ chỉ thích một mình bà".
Cảm thụ được nắm tay nhỏ đấm, Ninh Khuyết thoải mái mà nheo mắt, nói: "Ta nói ngươi nên bớt lui tới với Tiểu Thảo cô ta, theo cô ta không học được bản lãnh gì, cũng chỉ học giống bà ba hoa nhân nghị luận cung đình".
Tang Tang nói: "Ta chỉ là tò mò".
Ninh Khuyết bỗng nhiên nghĩ đến một việc, mở mắt, thở dài nói: "Hoàng hậu nương nương nhìn không ra được có chỗ nào đặc thù, Hoàng đế bệ hạ cũng không dễ tổng kết, nhưng ít ra có một điểm ta biết, nếu hắn đi buôn bán khẳng định là hảo thủ".
Chủ tớ hai người nhìn chằm chằm hộp bạc trên giường, càng chính xác ra là nhìn chằm chằm những tờ giấy kia trong hộp, trên mặt vẻ đau lòng như bớt đi một chút. Trầm mặc thời gian rất lâu, Tang Tang ngẩng đầu lên, có chút không cam lòng hỏi: "Toàn bộ đều phải đưa vào trong cung?"
Thanh âm Ninh Khuyết hơi khàn khàn nói: "Đương nhiên không, nhiều nhất hai phần ba, không... Nhiều lắm một nửa".
Tang Tang bắt đầu từ trong hộp chọn lựa thư thiếp ra, động tác của nàng rất chậm chạp rất không nỡ, biểu cảm trên mặt rất đau lòng. Ninh Khuyết cũng rất đau lòng, mang theo ý hối hận cảm khái nói: "Nếu năm đó biết tương lai ngày nào đó ta tùy ý viết một tờ giấy lộn liền có thể dùng như ngân phiếu, ta lại nào sẽ tùy ý ném nhiều như vậy đốt nhiều như vậy? Cho dù viết kém chút, mực bội nhiều chút, nhưng đem làm nửa từ ngân phiếu dùng chung quy không thành vấn đề chứ? Như vậy tính ra, ngươi nói mấy năm nay chúng ta ném bao nhiêu tấm ngân phiếu đi rồi?"
Nghe lời này, mắt Tang Tang bỗng nhiên sáng lên, dị thường nhanh chóng nhảy xuống giường, phất tay thô bạo đem Ninh Khuyết kéo xuống giường, nhấc ván giường lên đưa tay vào mọi hồi lâu, lấy ra một cái hộp nhỏ. Nàng đem cái hộp lấy để trên bàn mở ra, lấy ra trang giấy bên trong, hưng phấn nói: "Thiếu gia, trước kia ngươi ném rất nhiều giấy, về sau đều được ta nhặt về người xem xem những cái này có thể đổi tiền hay không?"
Ninh Khuyết hơi ngẩn ra, theo bản năng cầm lấy tờ giấy trên cùng kia nhìn thoáng qua, phát hiện vậy mà là đêm đó Trác Nhĩ chết mình về tang loạn thiếp, khiếp sợ hỏi: "Cái thiếp này ta đã sớm ném rồi, ngươi nhặt về lúc nào?"
Tang Tang mỉm cười.
Ninh Khuyết kinh ngạc không biết nói gì, qua thời gian rất lâu mới tỉnh táo lại, vươn hai tay ôm khuôn mặt nhỏ hơi đen của Tang Tang, thâm tình cảm khái nói: "Tang Tang, nếu không có ngươi, ta nên sông như thế nào?"
Đúng lúc này, bụng hắn bỗng nhiên kêu lên ọc ẹc.
Ninh Khuyết thu hồi hai tay day day bung, nhìn thoáng qua bóng đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, nói: "Cách trời sáng còn lâu nhỉ?"
"Vâng, thiếu gia". Tang Tang tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
Ninh Khuyết nghiêm túc nói: "Lúc này ta mười phần nhớ canh mì chua cay".
Tang Tang nghi hoặc khó hiểu hỏi: "Nghe nói yến hội trong hoàng cung ít nhất cũng có hơn một trăm khay đồ ăn, chẳng lẽ thiếu gia ngươi chưa ăn no?"
Ninh Khuyết cười trào phúng, nói: "Những kẻ không kiến thức kia, cho rằng hoàng cung là nơi nào? Trên ngự yến các loại món ngon mĩ vị thanh nhã, nhưng chú ý là tinh xảo, nào có thể dọn lên như núi? Thiếu gia ta bây giờ cũng là người từng ăn ngự yến, ngày sau ngươi không cần bên ngoài nói loại lời này, miễn cho sau khi bị người ta nghe thấy nhạo báng chúng ta tầm mắt không rộng".
Tang Tang ừ một tiếng, tiếp tục bình tĩnh truy hỏi: "Ngự yến khẳng định rất ngon, nhưng thiếu gia người đến cùng có ăn no hay không?"
Biểu cảm trên mặt Ninh Khuyết hơi cứng lại, sau khi trầm mặc một lát nói thực: "Quả thật chưa ăn no".
Tang Tang mỉm cười nói: "Ta đi nấu mì".
Sáng sớm rời giường, Tang Tang sau khi chải đầu cho Ninh Khuyết, lấy nước nóng, liền rời khỏi cửa hàng mua hai bát canh mì chua cay về, còn cố ý bỏ thêm hai muối thịt bò thái. Rửa mặt đánh răng xong, Ninh Khuyết khoác cái áo đơn bắt đầu ăn điểm tâm, Tang Tang thì mở tủ lấy quần áo giày tất làm phối hợp. Đêm hôm qua trang phục mùa xuân của thư viện đã được ủi phẳng, giày tất cũng toàn bộ đều là mới, những năm gần đây nghiêm túc trang trọng xử lý quần áo của Ninh Khuyết như vậy, chỉ có mùa xuân năm trước thư viện khai giảng ngày ấy.
Ở dưới Tang Tang hầu hạ Ninh Khuyết bắt đầu mặc quần áo. Hai tay hắn kéo sợi đai lưng mới tinh dệt dày đặc hoa nhỏ kia, dùng sức kéo. Tang Tang từ đầu giường nâng lên một đống lớn lệnh bài, nhét hướng trong đai lưng của hắn, vậy mà nhét hồi lâu còn chưa nhét xong.
Ninh Khuyết từ trong tay nàng tiếp nhận tấm lệnh bài gỗ tinh xảo phong cách cổ xưa đó, đầu ngón tay chậm rãi mài qua đường vẫn bóng loáng ở giữa, thầm nghĩ bệ hạ đêm qua cho mình tấm yêu bài Thiên Xu Xử không biết có dụng ý gì, hơn nữa cái lệnh bài này cảm giác hẳn là từng được rất nhiều người dùng.
Yêu bài vốn nên đeo ở trên đai lưng, mà không phải nhét vào trong quần áo, chỉ là Ninh Khuyết bây giờ số lượng yêu bài trong tay thật sự quá nhiều -- yêu bài ám thị vệ, yêu bài học viện, yêu bài học viện tầng lầu hai, Ngư Long Bang năm trước cho một khối khách khanh yêu bài, lại thêm ngày hôm qua Thiên Xu Xử yêu bài mới tới tay, nếu đeo hết ở trên lưng, hắn hoàn toàn có thể đi khiếu thổ phong vũ.
Ninh Khuyết sờ sờ bên hông căng phồng lên, cau mày, ở trước mặt Tang Tang vặn lưng, cười nói: "Đến thành Trường An một năm, bạc kiếm được không ít, cái lệnh bài này cũng kiếm không ít, chỉ là thắt lưng thiếu gia ta nhà người còn chưa đủ to, ngày sau lệnh bài nếu nhiều chút nữa, chỉ sợ sẽ không treo được".
Tang Tang ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn hắn cười nói: "Thiếu gia, ngươi không cân đắc ý như vậy được không?"
Ninh Khuyết đắc ý nói: "Ở bên ngoài cần yên tĩnh làm bộ ôn hòa, ở nhà dựa vào cái gì không thể đắc ý vài phen?"
Rời cửa chính Lão Bút Trai, dưới nắng sớm mờ mờ, xa phu lão Đoạn cùng xe ngựa sớm đã im lặng dừng ở cửa ngõ chờ, chỉ là hôm nay lão Đoạn không ở trên xe chờ, mà là thành thành thật thật đứng ở ngoài cửa tiệm, bộ dáng tỏ ra dị thường cung kính.
Xa phu lão Đoạn không biết thư viện tầng lầu hai, cũng không biết cái gì hoa khai bỉ ngạn thiên. Hắn đêm qua được ông chủ tiệm xe ngựa kêu đi dặn dò thật kĩ một phen, ông chủ nói hắn có vận may, sau này nhất định phải đem Ninh Khuyết hầu hạ tốt, vì thế hắn liền thành thành thật thật lấy ra sức ở nhà hầu hạ phụ nữ, hơn nửa đêm đã rời khỏi giường, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, đặc biệt lấy mỡ dễ chấm thuốc quý chải, đem xe ngựa lau sạch sẽ đen bóng vô cùng, sau đó đi vào ngõ Lâm bốn mươi bảy trước chờ.
Nhìn xa phu cùng xe ngựa sạch sẽ, Ninh Khuyết không khỏi có chút kinh ngạc, hỏi vài câu liền đoán được đại khái là ông chủ tiệm xe ngựa đã biết một số chuyện gì, nhịn không được cười lắc lắc đầu, thầm nghĩvậy không đắc ý cũng khó.
Bánh xe đè con đường đá tảng trong ngõ dần dần rời xa, đi rời khỏi đồng thành lại vào Chu Tước đại đạo, sau đó rời của nam thành Trường An, lên đường cái của đế quốc, hướng về thư viện phương xa dưới nắng sớm giống như tiên cảnh mà đi.
Ninh Khuyết nhìn cây xanh hoa dại ruộng đồng bên đường ngoài cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh như thường, trên đoạn đường này cùng cảnh sáng xuân nhìn quá nhiều lần, đã không thể dân phát nhiều suy nghĩ của hắn hơn, sau khi nhìn một lát liền đem bức màn thả xuống.
Ngồi ở trong xe hơi lắc lư, hắn chậm rãi nhắm mắt, mỏi mệt cùng khẩn trương mấy ngày qua sớm rời khỏi thân thể, nhưng đây chính là hắn lần đầu tiên có cơ hội bình tĩnh nhớ lại tình huống những ngày qua..
Nắng sớm ngoài cửa sổ xuyên thấu qua mi mắt, biến thành ánh sáng cực ảm đạm, cùng cường độ ánh sáng màng cánh đồng hoang vu đêm tối sắp tới cực kỳ tương tự, suy nghĩ của hắn nháy mắt bay trở lại những giấc mơ kỳ quái đó, cùng với trong những ảo cảnh kỳ quái trong quá trình lên núi nhìn thấy.
Không biết qua bao lâu thời gian, Ninh Khuyết mở mắt lắc lắc đầu.
Thời gian trước đây, hắn lần nữa ôn lại quang minh cùng hắc ám một lần này đan vào, những triệu hồi đến từ chỗ xa nhất của thiên địa cùng chỗ sâu nhất trong lòng, sau đó phát hiện những cái này thật sự là không có nửa điểm can hệ với mình, nếu cuối cùng bước đó lựa chọn là thư viện khảo nghiệm, vì sao đại tu hành giả của thư viện sẽ làm ra ảo cảnh huyền diệu như thế, mà mình vì sao sẽ chính xác?
Hậu sơn thư viện trước khi đăng định lựa chọn khảo nghiệm quá mức hình mà lên, quá mức trang nghiêm nghiêm túc, mà Ninh Khuyết chăng qua là người tu hành nhỏ yếu vừa mới tiến vào Bất Hoặc cảnh giới, bảo hắn đến trả lời vấn đề này, liền giống như giáo sư triết học của đại học Hải Đức Bảo đối đãi một đứa nhỏ vừa mới vào tiểu học: Ngươi là ai, ngươi từ đầu tới đây, người muốn đi đâu Đứa nhỏ đó tuyệt đối sẽ không thống khổ ôm đầu làm về tự hỏi giả bộ suy nghĩ khổ sở nghĩ nửa thế kỷ cho đến sau đó biến thành một pho tượng lại vẫn là không thể trả lời, khẳng định sẽ thanh âm to rõ đáp lại: Ta tên là Mỗ Mỗ Duy Kì, muốn đi trong sông Nội Tạp câu cá.
← Ch. 157 | Ch. 159 → |