← Ch.172 | Ch.174 → |
Vì lấp no bụng mình, lưu dân dám đánh châu hãm thành cùng quân đội chính quy của các quốc gia liều mạng. Vì lấp no bụng con dân, để tránh bọn họ liều mạng với mình, các quốc gia không tiếc xé rách da mặt buông dáng người cường thủ hào đoạt, chỉ vì kiếm thêm chút đất đai trở về. Tương tự là vì lấp đầy bụng, bộ lạc bắc hoang đã rời xa Trung Nguyên hơn ngàn năm, bị bắt gian nan dời về phương nam, hướng trên thảo nguyên những bộ lạc man tộc nhanh nhẹn dũng mãnh kia khởi xướng chủ động tiến công, bất chấp có thể kinh động các quốc gia trung nguyên kia hay không, có thể mang đến hậu hoạn gì hay không.
Chiến tranh vì ăn cơm, đương nhiên, vì đánh thắng chiến tranh, đầu tiên cần cam đoan mọi người trong chiến tranh đầu tiên có thể ăn cơm no. Trên thảo nguyên hơi lạnh, mấy chục chỗ bếp đất dâng lên khỏi nhẹ và thịt dê nấu trong mấy chục nồi to, chính là loại cam đoan này.
Mấy ngàn nam nhân mặc da thú, ngồi vây quanh cạnh bếp đất, trầm mặc ăn thịt dê, vô luận là lão nhân nếp nhăn chằng chịt, hay là thiếu niên vẻ mặt ngây ngô, vẻ mặt bình tĩnh kiên định, giống như không phải vừa mới bôn ba vạn dặm tới phía nam, mà là đã ở nơi này sinh sống rất nhiều năm.
Bọn họ là một bộ phận quân đội bộ lạc bắc hoang, đổi cách nói đó là, bọn họ là một bộ phận trong toàn bộ nam định có thể chiến đấu của bộ lạc bắc hoang, lần này Nam chinh tập trung toàn bộ nam định có thể chiến đấu của bộ lạc bắc hoang, thậm chí không có cách nói quân đội, trên chiến trường bên cạnh mảng thảo nguyên kéo dài mấy trăm km này đã tập trung toàn bộ người có thể chiến đấu của bọn họ, người có thể chiến đấu cuối cùng.
Toàn bộ người già phụ nữ trẻ em của bộ lạc đều bị để lại phía sau, đại khái còn cần một tháng thời gian mới có thể đến ven thảo nguyên, nếu các nam nhân không thể đánh thắng trận chiến này, đoạt được mảng thảo nguyên này, như vậy người nhà trên hoang nguyên phía sau khẳng định sẽ bị bóng tối rét lạnh đói khát cùng lưỡi đao kẻ địch nuốt hết.
Vô số năm qua, bộ lạc bắc hoang sinh sống ở cực bắc hàn vực, dựa vào sức nóng của biển gian nan sinh sống, căn bản không thể duy trì quá nhiều dân cư, mà mấy năm nay theo thời gian đêm tối kéo dài kỳ dị, nhiệt độ dần dần hạ thấp, bọn họ sinh sống trở nên càng ngày càng khó khăn, thời tiết cuối đông, trưởng lão bộ lạc sẽ rốt cuộc hạ quyết tâm dời tộc về nam.
Không dời về phía nam thì không có ăn, mà phía nam có mảng lớn thảo nguyên, có đàn dê, còn có lương thực. Chỉ tiếc lúc lão giặc trời kia ban cho loài người đất đai quá không hào phóng, tuyệt đại đa số đất đai đều đã có chủ nhân, bao gồm một mảng lớn phì nhiêu thảo nguyên, nếu người bắc hoang muốn đạt được những thảo nguyên cùng đàn dê lương thực đó, tin tưởng chủ nhân ban đầu nhất định sẽ không vui.
Vì thế, vậy thì chiến đi.
Ngàn năm sau, người Hoang lần nữa xuất hiện trên đời nhân trong ánh mắt, vốn chuyện này nên chấn động thế giới. Chỉ là những dân tộc từng ngạo khiếu thảo nguyên, đánh các quốc gia trung nguyên muốn ngã, rời khỏi thế giới này thời gian đã quá dài, dài tới rất nhiều người sớm quên bọn họ tồ tại, hơn nữa hoàn cảnh tự nhiên hiểm ác cùng thời gian tra tấn, làm đàn ông của các bộ tộc này đã giảm bớt đến mức làm người ta không cảm thụ được bất cứ uy hiếp gì, cho nên chuyện này tạm thời còn hạn chế ở thảo nguyên phương Bắc.
Sở dĩ xuất hiện cục diện như vậy, cùng quyết sách anh minh của nguyên lão hội bộ lạc người Hoang cũng có quan hệ cực lớn, ở trước khi dời về phía nam, người Hoang đã xác định mục tiêu kiên định mà rõ ràng, mũi kiếm chỉ mảng đất đai thảo nguyên thuộc về tả trướng hàn vương người Man kia, và các quốc gia trung nguyên kia nhất là đế quốc cường đại mà khủng bố kia không có bất cứ quan hệ gì, mà chiến sĩ người Hoang Nam chinh tuy tác chiến dũng cảm, nhưng vẫn cẩn thận đem chiến hòa áp chế ở trong khu vực bắc bộ thảo nguyên.
Bộ đội người Hoang Nam chinh tới ven bắc bộ thảo nguyên đã gần một tháng thời gian, cùng kỵ binh tả trướng hãn vương người Man chiến đấu đã tiến hành một tháng, ở trên chiến tuyến bị cố ý khống chế dài mấy trăm km này, chiến dịch to nhỏ giữa đôi bên đánh không dưới trăm trận, tuyệt đại đa số đều lấy người Hoang thắng lợi mà chấm dứt.
Chiến tranh tàn khốc ở chỗ, mặc dù là người thắng, cũng phải trả giá cái chết. Chiến sĩ người Hoang trầm mặc kiến nghị, dũng mãnh lại cực giàu kỷ luật, sức chiến đấu của thân thể càng là xa ở trên người Man thảo nguyên, những nhân số bọn họ thật sự quá ít, tuy liên tục đánh tan mười vạn kỵ binh dưới trướng tả trướng hãn vương công kích điện cuồng như thủy triều, đồng bạn chết đi cũng càng ngày càng nhiều.
Bếp đất nồi sắt nước trong thịt dê, cách đó không xa trên cỏ sắp xếp dày đặc thi thể đồng bạn ngưng ở trong vũng máu, một gã vị sự người Hoang trên mặt bôi nước cây, vẻ mặt bình tĩnh hành tẩu ở trong đống xác, thường thường ngồi xổm xuống thân thể, lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm đến mi tâm người chết, môi khô hơi mấp máy, phát ra âm tiết ý tứ hàm xúc khó hiểu, coi như siêu độ lại như ca tụng.
Cách đống các chiến sĩ không xa, một thiếu niên người Hoang ước chừng mười ba mười bốn tuổi thổi lên sáo xương trong tay, tiếng sáo nức nở thê lương, giống như đang kể ra người Hoang một ngàn năm nay cuộc sống lang bạc kỳ hồ, cùng chiến đấu nạn khổ, giãy dụa sinh tồn thống khổ trên đời.
Trong tiếng sáo thêm vào một thanh âm già nua, một vị chân sư đức cao vọng trọng của nguyên lão hội hát lên một bài ca toàn bộ người Hoang đều biết hát, tiếng ca thê lương tuân kình, trong bi tráng lộ ra bất khuất làm người ta rung động.
"Trời cũng lạnh, đất cũng lạnh, chim diều không dám nhìn bắc hoang".
"Biển nóng hạ, biển nóng dâng, bên bờ biển nóng săn tuyết lang"."Tuyết lang đuổi, tuyết lang vong, cầm đao tìm hươu suốt ngày bên"."Nơi nào sinh, nơi nào tử, nơi nào có thể đem xương trắng chôn"."Dân sơn hùng, Dân sơn tráng, Dân sơn mới là cố hương thật"."Bước qua tuyết mờ mịt, đập phá vạn dặm sương, suốt ngày nhìn phía nam".
"Bước qua tuyết mờ mịt, đập phá vạn dặm sương, không nhìn phía nam nữa".
"Ta đi trước, người lại đến".
"Ta chiến trước, ngươi lại đến"."Ta chết trước, ngươi lại đến"."Đường về gần, đường về xa, bước lên đường về"."Ta đã qua, ngươi mau tới"."Ta đã chiến, ngươi mau tới".
"Ta đã chết, ngươi mau tới".
"Ta đã chết, ngươi mau tới".
Ta đã chết, người mau tới. Tiếng ca thê lương không ngừng lặp lại hai cậu cuối cùng, có vài tên thiếu niên chiến sĩ người Hoang yên lặng nhìn phía bên kia, theo tiếng ca lão nhân thấp giọng hòa theo, trên thảo nguyên phát lên một cô không khí tráng mà không bị.
Càng nhiều chiến sĩ người Hoang vẫn duy trì trầm mặc, bọn họ trầm mặc ăn thịt dê, trầm mặc uống canh dầu vị gây khó trừ, thừa dịp kẽ hở giữa chiến đấu, nắm chặt tất cả thời gian bổ sung thể lực, bởi vì ai cũng không biết trận chiến đấu tiếp theo bắt đầu khi nào.
Tổ tiên người Hoang từng được người Trung Nguyên gọi chiến sĩ trời sinh, nay bọn họ lại đã trải qua ngàn năm hoàn cảnh hiểm ác rèn luyện, trong mạch máu cùng xương cốt đều viết hai chữ chiến đấu, đồng bạn chết không thể làm bọn họ có chút động dung, mặc dù là tiếng ca truyền lưu ngàn năm cũng chỉ có thể dân phát bọn họ ở sâu trong lòng thấp giọng hợp minh, lại không thể nhiều chuẩn bị của bọn họ đối với chiến đấu.
Ngay tại lúc này, kèn chiến đấu lần nữa vang lên.
Mặt đất thảo nguyên run nhè nhẹ, không biết có bao nhiêu kỵ binh tinh nhuệ của tả trướng hãn vương giết đến.
Các chiến sĩ người Hoang không hốt hoảng chút nào, buông thịt dê cùng cái thìa trong tay, nâng tay áo lau lau mặt bóng nhẫy, lúc này mới nhặt lên binh khí nặng nề mà tổn hại nghiêm trọng bên cạnh, thong thả đi hướng phương nam, thậm chí còn chưa quên đem lửa trong bếp đất dập tắt.
Chậm rãi, bước nhanh, chạy chậm, cuối cùng bắt đầu tiến lên.
Phương thức các chiến sĩ người Hoang tiến vào chiến trường, cùng phương thức các kỵ binh thảo nguyên kinh người tương tự, chẳng qua dưới thân bọn họ không có chiến mã, chỉ có một đôi chân của bản thân, nhưng làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng là, những chiến sĩ người Hoang mặc da bào, cầm đao búa, nhìn qua cũng không cao lớn cường tráng như thế nào, một khi chạy, tốc độ lại nhanh như vậy, thanh thế là kinh người như vậy.
Theo tiếng trống rung ong ong vang lên dày đặc, các kỵ binh thảo nguyên giỏi về cưỡi ngựa bắn cung cách một khoảng cách rất dài, liền kéo dây cung đoàn cung, vô số mũi tên cắt qua bầu trời, giống như mưa bao phủ trên đầu hướng mấy ngàn chiến sĩ người Hoang đánh tới.
Phập một tiếng, mũi tên sắc bén bắn trúng một chiến sĩ người Hoang đang chạy tốc độ cao, tên sau khi bắn thủng giáp da, giống như mọc rê ở ngực hắn, máu tươi nhanh chóng thẩm thấu, nhuộm đỏ giáp da, nhưng chiến sĩ người Hoang kia lại như hoàn toàn chưa phát hiện, vẫn xách đạo cùng rìu hướng kỵ binh như sóng triều màu đen phóng đi, rất rõ ràng đuôi mũi tên đó đã bị da thịt cứng như sắt thép của người Hoang ngăn cản, cũng chưa thương đến yếu hại của hắn.
Không có quân lệnh gì càng không có tín hiệu cờ gì, người Hoang chiến đấu dựa vào là loại trực giác trong bản năng, dựa vào là hơn ngàn năm qua sóng vai đẫm máu tạo thành ăn ý cùng tín nhiệm đối với đồng bạn, khi cách kỵ binh thảo nguyên như sóng triều màu đen còn có mấy chục bước, chỉ cần chiến sĩ chưa bị tên của kỵ binh bắn ngã xuống đất, chỉnh tề rút ra cây rìu sắc bên hông, thét lớn một tiếng, dùng hết lực lượng toàn thân ném ra!
Cây rìu nhỏ sắc bén xoay tròn tốc độ cao, cắt vỡ không khí trên chiến trường, hào quang sáng ngời phản xạ ánh nắng, ở thảo nguyên màu xanh rọi ra từng đạo bóng màu trắng như tuyết, nhìn qua dị thường xinh đẹp, lại dị thường khủng bố.
Bằng vào lực phòng ngự cường hãn, chiến sĩ người Hoang cứng rắn chịu đựng vòng thứ nhất đồng loạt bắn của kỵ binh thảo nguyên, tiến vào khoảng cách ném rìu có hiệu quả sát thương, tốc độ bọn họ chạy quá nhanh, vậy mà nhanh đến kỵ binh thảo nguyên không kịp tiến hành đợt đồng loạt bắn thứ hai, đã ném rìu trong tay!
Mưa tên chưa thể đem quá nhiều chiến sĩ người Hoang bắn ngã trên thảo nguyên, mà hơn ngàn cây rìu nhỏ sắc bén sáng như tuyết hình thành trận mưa to, lại trực tiếp làm kỵ binh thảo nguyên gặp phải đả kích tàn khốc nhất, cây rìu nhỏ vốn đã nặng nề cộng thêm lực lượng chiến sĩ người Hoang ném cùng xoay tròn, dễ dàng cắt rách giáp nhẹ trên người các kỵ binh, mặc dù là đuôi rìu tiếp xúc, cũng trực tiếp làm cho những kỵ binh thảo nguyên đó gãy xương hộc máu!
Cây rìu sắc bén gào thét phá không sau đó hạ xuống chặt thật sâu vào đầu ngựa chiến, cắt đứt cánh tay kỵ binh thảo nguyên, kèm theo tiếng rú thảm kêu rên chợt vang lên, vô số con ngựa chiến sâu thảm ngã xuống đất, trên ngựa chiến hán tử thảo nguyên sầu thảm ngã ngửa.
Cái chết cùng máu tươi chưa thể đánh tan ý chí chiến đấu của kỵ binh thảo nguyên, ngược lại làm chi tinh nhuệ kỵ binh lệ thuộc trực tiếp tả trướng vương đình này bật ra chiến ý càng cường đại hơn, bọn họ vung loan đạo trong tay, gầm rú rít gào đội mưa rìu tiếp tục lao lên.
Trái ngược với kỵ binh thảo nguyên gần như điên cuồng, chiến sĩ người Hoang từ khai chiến đến bây giờ vẫn duy trì trầm mặc, vô luận là chạy tốc độ cao, tránh né mưa tên, bị thương ngã xuống đất, hay là toàn lực ném bay rìu, đều luôn mím chặt môi, ở trên chiến trường tràn ngập máu tươi cùng chi cụt, vốn nên khí thế ngất trời thảm thiết, loại trầm mặc này tỏ ra càng thêm khủng bố.
Chỉ là nếu bên cạnh chiến trường có người đứng xem mà nói, ở trong mắt bọn họ, kỵ binh thảo nguyên từ tốn mà tới, điên cuồng hét lên phóng ngựa lao lên, ở trên khí thế đã xa xa vượt qua những chiến sĩ người Hoang trầm mặc này.
Kỵ binh thảo nguyên hình thành từng cơn sóng triều đen, cùng chiến sĩ người Hoang trầm mặc lao lên rốt cuộc tiếp cận, sau đó xảy ra lần đầu tiến va chạm. Làm người ta không thể tưởng tượng là, các chiến sĩ người Hoang bởi vì trầm mặc mà tỏ ra khí thế không đủ, thế mà không bị kỵ binh trầm trọng tách ra, bọn họ giống như đá ngầm đứng ở trong sóng triều đen, vậy mà chưa bị tách ra!
Một thiếu niên chiến sĩ người Hoang ngồi xổm, trường đao từ bên hồng chém ra như chớp, kỵ binh thảo nguyên hướng hắn vọt tới mặt lộ vẻ khiếp sợ chợt trầm xuống, chiến mã dưới thân kêu thảm một tiếng, hai chân trước không biết khi nào bị chặt đứt cùng nhau.
Một tráng niên chiến sĩ người Hoang nhìn kỵ binh thảo nguyên mang theo thế sấm sét xông đến trước người, chân phải bước về phía trước một bước, trầm người cúi eo, dùng đầu vai hung hăng lao tới. Dùng thân thể người đi húc ngựa, vô luận thấy thế nào cũng là tự tìm đường chết, nhưng đầu vai tráng niên người Hoang này cứng rắn như sắt thép, lựa chọn góc độ va chạm lại chuẩn xác như vậy, vừa vặn tránh đi kỵ binh trên ngựa vung loan đao tới, húc trung chủ yếu ớt nhất của ngựa chiến.
Chỉ nghe một tiếng kêu trầm thấp không biết là người hay ngựa phát ra, con ngựa chiến đó hí lật nghiêng qua, lập tức kỵ binh thảo nguyên trong nháy mắt này triển lãm hoàn mỹ kĩ năng cưỡi ngựa của mình, thân thể lật một cái liền thoát khỏi yên ngựa, tránh được kết cục bi thảm bị ngựa chiến nặng nề đè ở dưới thân, nhưng... Hai chân hắn vừa mới hạ xuống đất, trường đao của tên chiến sĩ người Hoang tráng niên kia liền gào thét tới, bá một tiếng chặt đứt đầu hắn!
Xoạt!
Kỵ binh thảo nguyên tạo thành thủy triều màu đen tràn tới, chiến sĩ hoang nguyên cầm trường đao trong tay đứng ở trong thủy triều màu đen, bị nháy mắt nuốt hết, nhưng sau một lát, trong thủy triều màu đen tung tóe vô số bọt sóng máu, nhưng những hán tử người Hoang hoặc thành thục hoặc non nớt kia lại trồi lên mặt nước, mang theo cả người máu tươi, đón cơn sóng thứ hai.
Thủy triều bò qua đá ngầm, sau đó thong thả rút lui, đá ngầm vẫn trầm mặc đứng lặng ở bờ biển, giống như qua hàng tỉ năm cũng là như thế, sẽ tuyệt đối không bị thủy triều đánh sập!
Chiến sĩ người Hoang không phải đá ngầm vô tri vô giác, đối mặt thủy triều màu đen kỵ binh thảo nguyên dần bò tới, sóng sau cao hơn sóng trước, bọn họ không lựa chọn vĩnh viễn trầm mặc, vĩnh viễn cứng chọi cứng, mà là dùng tốc độ nhanh nhất làm ra lần phản ứng thứ hai.
Đôi chân buộc da thú, ở trên thảo nguyên bị rét lạnh trở nên hơi cứng nhanh chóng chạy đi, mang theo rẽ có cùng đất vụn, các chiến sĩ Người Hoang như vô số cái bóng ở giữa thủy triều màu đen của kỵ binh thảo nguyên chạy xen kẽ.
← Ch. 172 | Ch. 174 → |