← Ch.209 | Ch.211 → |
Các thiếu nữ Đại Hà quốc cố nén khó chịu cùng hận ý, các đệ tử Thiên Dụ Viện chỉ lo bày ra phong độ cùng kiêu ngạo của mình, trong lời nói của hai bên tự nhiên không có khả năng đầu cơ, nhưng cũng chưa bởi vậy sinh ra mâu thuẫn xung đột gì, chỉ là dần dần không nói chuyện với nhau nữa, chia làm hai hàng chỉ nói chuyện với đồng môn, như không nhìn thấy đối phương.
Dù sao hôm nay bọn họ không phải nhân vật chính, nhân vật chính thật sự đã sớm vào sâu trong lều lớn, bức bình phong hoa lệ kia, hai thiếu nữ nọ đối thoại mới là chuyện quan trọng nhất hôm nay.
Ninh Khuyết mặc đồ đệ tử Mặc Trị Uyển, ngồi ở trên một cái ghế phía dưới, nghiêng người cùng Thiên Miêu Nữ không biết đang thấp giọng nói gì đó, trên khuôn mặt nhỏ thanh trĩ đáng yêu của Thiên Miêu Nữ thỉnh thoảng hiện ra vẻ mặt không thể tưởng tượng cùng hưng phấn, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve một cái hộp vuông bên cạnh, nhìn qua cực kỳ cẩn thận.
Chẳng lẽ đó là món quà thư si Mạc Sơn Sơn tặng cho hoa si Lục Thần Già?
Thiên hạ mỹ nhân vô số, nổi tiếng nhất chỉ có ba người, dựa theo ý kiến của người lắm chuyện trên đời, công chúa Nguyệt Luân quốc hoa si Lục Thần Già, quan môn nữ đệ tử Đại Hà quốc vương thư thánh thục tình hiền trinh thư si Mạc Sơn Sơn, hay là Tây Lăng Tài Quyết Ti vị đạo si Diệp Hồng Ngư kia, đều xưng là thiên hạ tam si.
Trong mắt mỗi người cái đẹp đều khác nhau, tự nhiên không có cái gọi là người đẹp nhất, sở dĩ có cách nói thiên hạ tam si, càng nhiều là vì ba thiếu nữ này si ở mỗi cảnh, tu hành cảnh giới cao thâm, càng có bối cảnh thâm hậu.
Sâu trong lều lớn sau bức bình phong hoa lệ kia, mặt Mạc Sơn Sơn không chút thay đổi nhìn đối diện vị thiếu nữ xinh đẹp mặc áo vạt chéo vàng nhạt kia, nói: "Ngày đó người ở trên đồng cỏ."
Lục Thần Già lúc này đang dụng tâm tu bổ cành lá một chậu hoa dị chủng bảy cánh hoa, nghe lời này, nàng ngẩng đầu lên mỉm cười, nói: "Đây là một chậu hoa Vương Phi yêu như trân bảo, đáng tiếc lúc trổ hoa đã nuôi trồng không đúng cách, rễ cây không có tinh thần, hoa nở tự nhiên vô hồn, nhạt làm người ta đau lòng."
Vị công chúa Nguyệt Luân quốc này từ nhỏ đam mê hoa cỏ, trước khi ở hoàng cung gặp nam tử hoàn mỹ kia, hoa cỏ là mọi bộ phận trc đời nàng, thậm chí so với sinh mạng bản thân nàng càng quan trọng hơn.
Bởi vì chuyện tình cùng Long Khánh hoàng tử, bởi vì yêu hoa như si, người trên đời đều biết thanh danh nàng, nhưng người đời lúc nói tới nàng, đầu tiên vẫn là không thể ngoại lệ nói tới dung mạo của nàng.
Hoa si Lục Thần Già rất đẹp, lông mày khuôn mặt không một cái không đẹp, vô luận nhìn từ trên góc độ nào cũng rất đẹp, hơn nữa trên người một mình nàng lại tập hợp rất nhiều loại mỹ cảm, giống như một chậu danh hoa tỉ mỉ bồi dưỡng ra, ở trong gió xuân đóa hoa khẽ run, có khi nụ hoa có khi nở rộ có khi thừa lộ thẹn thùng, đẹp không sao tả xiết.
Thư si Mạc Sơn Sơn thì hoàn toàn khác nàng, hai hàng lông mày của nàng mảnh mà đậm, giống như là ngọn bút vẽ ra, ánh mắt tuy tản mạn lại thật sự sáng, không có một tia tạp ý, đôi môi lúc khẽ mím đó là một đường thẳng, hai má hơi phồng nhìn qua càng không có đặc thù mỹ nhân truyền thống, nhưng những chi tiết nhìn như tầm thường không gì lạ đó sau khi tổ hợp cùng một chỗ, cho dù vẻ mặt nàng chất phác như thế nào nữa, cũng tỏ ra đẹp như vậy.
Ninh Khuyết lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong lòng đã có ý nghĩ như thế, bất cứ từ hình dung nào khác giống như đều không thể hình dung chuẩn xác dung nhan vị thiếu nữ Đại Hà quốc này, thậm chí sẽ tỏ ra dư thừa, chỉ có thể khen nàng một tiếng đẹp.
Loại đẹp này không giống Lục Thần Già đẹp động lòng người như vậy, rõ ràng như vậy, lại bởi vì không có bất cứ lực sát thương gì, đối với ánh mắt bất luận kẻ nào cũng sẽ không tạo thành gánh nặng đặc biệt, mà sẽ làm người nhìn cảm thấy thoải mái.
Loại đẹp này, có thể hảo hảo mà xem.
Trên khuôn mặt đẹp của Mạc Sơn Sơn không có bất cứ cảm xúc nào, nàng nhìn Lục Thần Già bình tĩnh nói: "Ngươi đã thừa nhận bản thân lúc ấy ở đồng cỏ phía trên, như vậy chuyện này liền không có cái gì đáng nói nữa."
Lục Thần Già lẳng lặng nhìn nàng, mim cười nói: "Mạc tỷ tỷ, ngươi là muốn hỏi ta cái gì phải không?"
"Ngươi thừa nhận bình tĩnh như thế, cần gì hỏi lại? Nhưng người đã kiên trì muốn ta hỏi, ta sẽ hỏi."
Vẻ mặt Mạc Sơn Sơn rất bình tĩnh, trong con người nhìn không ra là giận hay là vui, giống như là đang nói chuyện của người khác: "Ngươi lúc ấy đã ở trong xe ngựa trên đồng cỏ, tự nhiên biết doanh địa phía dưới đang bị mã tặc vây công, ngươi cũng có thể biết trong doanh địa có đệ tử Mặc Trị Uyển ta, ngươi vì sao không cho thần điện kỵ binh đến cứu viện?"
Lục Thần Già hơi mím đôi môi, nói: "Sau khi vào hoàng nguyên, thân phận của ta chỉ là một đệ tử Thiên Dụ Viện bình thường, làm sao có thể ra lệnh thần điện kỵ binh?"
Mạc Sơn Sơn lạnh nhạt nhìn nàng, hoặc như là nhìn chậu hoa kia trước người nàng, nói: "Ngươi nếu chỉ là một đệ tử Thiên Dụ Viện bình thường, lúc này người nên ở bên ngoài chờ, nào có tư cách ngồi đối diện nói chuyện với ta."
Lục Thần Già khẽ nhíu mày, cảm thấy thiếu nữ áo trắng đối diện cùng thư si trong hồi ức có khác biệt rất lớn.
Mạc Sơn Sơn không chút nào để ý tới hoạt động tâm lý của nàng, tiếp tục lạnh nhạt nói: "Thần điện kỵ binh thuộc Tài Quyết Ti quản, ngươi là vị hôn thê của Long Khánh, bọn họ dựa vào cái gì dám không nghe lệnh ngươi?"
Nàng nhìn Lục Thần Già, hờ hững nói: "Ngươi nếu không muốn nói chuyện đồng cỏ ngày ấy, ta sẽ không nói, ngươi nếu muốn nói, vậy thì không cần nói bậy như vậy, ngươi là hoa si, không phải ngu si."
Lục Thần Già vẫn là không nói gì, chậm rãi buông cái kéo nhỏ trong tay xuống, chuyên chú nhìn Mạc Sơn Sơn đối diện, trong ánh mắt hiện ra một chút ý cười, thầm nghĩ chuyện gì làm cho thư si lại có thể biến hóa nhiều như vậy?
Những chỉ trích này của Mạc Sơn Sơn, chưa nói tới sắc bén như thế nào, bởi vì vô luận là ai cũng có thể hiểu ngày đó trên đồng cỏ đến tột cùng đã xảy ra cái gì, hoa si Lục Thần Già vô luận lúc ấy là trầm mặc hay là như thế nào, đều nên gánh vác trách nhiệm như thế đó.
Lục Thần Già cũng không để ý tới những chỉ trích này, nàng càng để ý là biểu hiện của Mạc Sơn Sơn lúc này.
Dựa theo ký ức của nàng cùng với nhận biết của người đời, thư si là một người suốt ngày ngồi ở trước giấy và bút mực, không hỏi việc đời không biết việc đời, có bất cứ ý nghĩ gì cũng sẽ bởi vì cảm thấy phiền toái mà không chịu nói ra miệng, thục tình trầm mặc đến cực điểm.
Nàng vốn tưởng rằng hôm nay mời Mạc Sơn Sơn gặp nhau, đối phương bởi vì chuyện mà tặc phần nộ như thế nào nữa, cũng sẽ không giáp mặt chỉ trích mình, nhưng không ngờ đổi phương lại biểu hiện trực tiếp mà cứng rắn như thế.
Lục Thần Già lẳng lặng nhìn nàng, sau khi trầm mặc thời gian rất lâu mở miệng nói: "Mạc tỷ tỷ, ngươi thay đổi rồi, trở nên trực tiếp hơn rất nhiều, cũng cay nghiệt hơn rất nhiều, thật sự làm ta cảm thấy rất ngoài ý muốn rất giật mình."
Mạc Sơn Sơn sau khi nghiêm túc tự hỏi một lát trả lời: "Ta không biết trực tiếp có đôi khi sẽ có hiệu quả cay nghiệt."
Lục Thần Già nhìn nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, khẽ cười chua xót nói: "Không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng thay đổi rồi."
Mạc Sơn Sơn bình tĩnh trả lời: "Ta gần đây theo một người học rất nhiều thứ, ta đang quen loại biến hóa này."
Lục Thần Già sau khi trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: "Ngươi hôm nay đến vì chỉ trích ta?"
Mạc Sơn Sơn trả lời bình tĩnh mà lại khẳng định: "Nếu không phải vì chỉ trích ngươi, ta vì sao phải tới gặp ngươi."
Lục Thần Già thở dài một tiếng, nói: "Ta là ở lúc người sử dụng nửa đạo thần phù đó, mới biết người ở dưới đồng cỏ."
Mạc Sơn Sơn nhìn dung nhan xinh đẹp như đào non mới nở của nàng, sau khi dừng lại một chút nói: "Cho dù ta không ở dưới đồng cỏ, cũng có người khác ở dưới đồng cỏ, ở dưới đao của mã tặc."
Lục Thần Già bình tĩnh nói: "Ta quen biết với ngươi, ta thưởng thức thích người, cho nên người sống chết có liên quan với ta, nếu người chết rồi ta sẽ bị thương, những người khác sống chết không quan hệ với ta, ta tự nhiên sẽ không để ý tới."
Mạc Sơn Sơn nói: "Ta có một sư đệ chết ở một lần đánh doanh cuối cùng của mã tặc."
Ngữ khí Lục Thần Già bình tĩnh như trước: "Ta không biết sư đệ của ngươi, cho nên hắn sống chết cũng không liên quan với ta."
Mạc Sơn Sơn lẳng lặng nhìn chậu hoa trân quý không biết tên cao thượng như tuyết kia bên cạnh nàng, nói: "Tuyệt đại đa số người trên đời đều không quan hệ với người ta, nhưng thế giới này cùng người ta có liên quan, bởi vì buồn vui sẽ luôn tương thông."
"Nhân loại buồn vui xưa nay đều không tương thông."
Lục Thần Già khẽ ngẩng lên gò má xinh đẹp, nói: "Vì sao người với ta người như vậy phải cùng những người trong cõi đời thô tục đó cùng buồn cùng vui? Trên đời trừ hoa cùng vẻn vẹn mấy người, thì không còn sạch sẽ nữa, mà người ta là sạch sẽ, nếu người ta để ý những trọc thế đó, sẽ có một ngày bị bọn họ kéo vào trong bụi bậm, buồn vui trên đời lại có gì can hệ với ta?"
Mi mắt Mạc Sơn Sơn cụp xuống, nhìn dưới làn váy trắng noãn của mình những đốm bùn ở trên đường đi bị dính, sau khi trầm mặc một lát ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn nàng nói: "Từ lúc rất nhỏ ta đã nói khổng nổi ngươi, ta sẽ không trước mặt người khác sắm vai hoa lan lá to ngốc nghếch đáng yêu lại thanh u, cho nên ta không muốn nói với người nữa."
Lục Thần Già nhìn nàng cảm khái nói: "Ngươi lại cay nghiệt rồi, như vậy thực không tốt."
Mạc Sơn Sơn bình tĩnh trả lời: "Còn chưa đủ cay nghiệt, bởi vì ngươi còn chưa phẫn nộ."
Lục Thần Già nhíu mày, hỏi: "Vì sao ngươi muốn khiến ta phẫn nộ."
Mạc Sơn Sơn nói: "Bởi vì người ngơ ngẩn không biết như vậy hoặc là nói rõ biết nguyên nhân người khác phần nộ lại hoàn toàn không để trong lòng làm ta rất phẫn nộ, còn bởi vì ngày đó ở dưới đồng cỏ ta rất phẫn nộ."
Sâu trong lều hoa lệ to lớn một mảng im lặng, trầm mặc thời gian dài làm một cô áp lực không hiểu bắt đầu dần dần lượn lờ, trên bình phong những dây leo xanh nhỏ kia tựa như cũng sắp đều bị loại áp lực này quẩn gãy tứ tán.
Không biết qua bao lâu thời gian, Lục Thần Già nhìn nàng bình tĩnh nói: "Ta muốn biết người làm cho ta phẫn nộ như thế nào."
Mạc Sơn Sơn nói: "Từ nhỏ ngươi đã hắn biết ta không giỏi nói chuyện, ta cả đời này đều ở trước giấy nghiền mực rải văn chương, cho nên ta vẫn quen động thủ, nếu ta hoàn toàn đánh bại người, không biết ngươi có thể phân nộ hay không?"
Lục Thần Già mỉm cười, giống như là thủy tiên trong hồ nước sáng sớm, bỗng nhiên bị mấy con chim kêu to đánh thức, đóa hoa thanh mĩ chậm chạp bắt đầu nở rộ, xinh đẹp im lặng làm người ta không sinh ra được bất cứ địch ý chiến ý gì.
Hoa si là hoa si, si bởi hoa si bởi tình si bởi nhận biết của mình si bởi ý tưởng của mình, nàng không muốn động thủ với Mạc Sơn Sơn, cho nên nàng không chuẩn bị ra tay, chỉ là lẳng lặng mỉm cười nhìn Mạc. Sơn Sơn đối diện.
Đối mặt thiếu nữ xinh đẹp như vậy bình tĩnh mỉm cười nhìn mình, tuyệt đại đa số người trên đời, cho dù là người tu hành đạo tâm kiên định như thế nào nữa, hoặc là đều không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ nói thực một nắm đấm đánh qua?
Nhưng Mạc Sơn Sơn là thư si, nàng tự có si hình của nàng, lúc nàng si hẳn lên so với hoa si còn tuyệt hơn, lúc nàng quyết định làm một việc, căn bản không để ý tới chuyện đó đang đứng ở trong trạng thái như thế nào, cho dù Lục Thần Già là một luồng mùi hoa u u, là một đóa hoa khắc chạm ngọc yếu ớt, nàng cũng không có tinh thần thương tiếc, trực tiếp ra tay.
Hai ngón tay nhỏ nhắn mà ổn định vươn ra khỏi váy dài, dựng mà không phải kiếm lại là bút, đột nhiên quay ngược lên, ở không trung trên cái bàn vô hình trang giấy vô hình kia, bắt đầu viết ra đường nét chuyên thuộc về mình.
Mạc Sơn Sơn ra tay liền là nửa đạo thần phù kia.
Lục Thần Già lẳng lặng ngồi ở trên ghế, đột nhiên trên ngón tay có thêm một đóa hoa nhỏ trong suốt.
Đóa hoa nhỏ đó hắn là không thể nói là hoàn toàn trong suốt, mặt ngoài loáng thoáng có dòng chảy nguyên khí cùng loại giọt sương đang thong thả chảy, nhìn qua giống như là từ vụ ngọc lưu ly tạo hình mà thành, đẹp đến cực điểm.
Một đạo uy áp khủng bố theo nửa đạo thần phù đặt bút mà bao phủ trong lều.
Một cỗ khí tức tươi mát theo một đóa hoa nhỏ ngưng hiện mà tràn ra ngoài lều.
Trong cái lều nào đó, Tây Lăng thần điện Thiên Dụ Ti ti tọa cảm nhận được cách đó không xa truyền đến hai đạo khí tức này, từ trong minh tưởng tỉnh lại, cách vải lều nhìn chỗ đó, phát ra một tiếng thở dài rất nhỏ.
Nửa đạo thần phù này thần hoàn khí túc như thế, thư si tựa như so với lúc gặp tặc trên đồng cỏ hẳn là càng cường đại hơn vài phần, dù là bản thân cũng không dám nói thắng, Thần Già đóa hoa này, chỉ sợ là phải thua rồi.
Lục Thần Già nhìn đóa hoa nhỏ kia giữa ngón tay vỡ vụn từng mảnh, cuối cùng hòa tan vào trong không khí khó tìm được dấu vết nữa, nhìn thiếu nữ áo trắng đối diện bình tĩnh nói: "Cảnh giới tu hành ta không bằng ngươi, càng là không bằng đạo si, nhưng ta thực không sao cả, thua thì thua, ta thích chung quy vẫn là các loại cắt hoa cắt lá."
Mạc Sơn Sơn chậm rãi đem tay phải thu về trong váy dài, nhìn nàng nói: "Nếu chỉ si ở hoa, tự nhiên không phải hoa si."
Lục Thần Già không biết nhớ tới cái gì, trên mặt toát ra ý cười dịu dàng, lại có một tia buồn bã nhàn nhạt, nói: "Hoa si hoa si... Si bởi người si bởi hoa, ta nghĩ hắn như vậy đủ rồi chứ."
Mạc Sơn Sơn đứng lên, nhìn nàng nói: "Năm đó người thường xuyên tay cầm cái cuốc bởi bùn, hai tay dính đầy bụi bậm, trên mặt tràn đầy mồ hôi, ta cảm thấy khi đó người so với bây giờ cái gọi là nhàn tĩnh người càng tốt hơn."
Lục Thần Già cúi đầu tiếp tục cắt hoa, nói: "Nhưng hắn càng thích ta bây giờ hơn, hơn nữa hắn sẽ bảo vệ ta."
← Ch. 209 | Ch. 211 → |