← Ch.235 | Ch.237 → |
Mạc Sơn Sơn nhìn phương hướng con dốc tuyết ngoài mấy chục dặm, như có chút đăm chiều nói: "Không phải Động Huyền cảnh có thể cảm giác thiên địa khí tức xa như thế, mà là bởi vì Long Khánh hoàng tử lúc này đã đến thời khắc mấu chốt phá cảnh, hắn muốn phá chính là Tri Mệnh cảnh, động tĩnh tự nhiên không nhỏ, lúc này hắn đang muốn vượt qua một bước đó, mấy chục năm tu hành đạt được đạo ý cùng niệm lực phát tiết hết tới bên ngoài cơ thể, đối với thiên địa nguyên khí quấy nhiều quá mạnh mẽ, cho nên người ta mới có thể nhìn thấy.".
Ninh Khuyết sau khi trầm mặc một lát cười cười, nói: "Kém một bước cũng là kém, chung quy vẫn là ta thắng."
Mạc Sơn Sơn nhìn hắn hỏi: "Kế tiếp nên làm thế nào?"
Ninh Khuyết đương nhiên nói: "Đương nhiên là nói cho Long Khánh, ta đã phá cảnh thành công, đã thua cuộc, sau đó hắn liền phải tự phế tuyết sơn khí hải, vậy cần gì vất vả phá cảnh như vậy nữa? Bây giờ nhận thua động thủ có lẽ có thể bớt chút thống khổ, nếu hắn thực tiễn vào Trí Mệnh cảnh giới rồi tự phế, ta thấy cái này không khỏi cũng quá tàn nhẫn chút."
Mạc Sơn Sơn cảm xúc phức tạp nhìn hắn một cái, thầm nghĩ Long Khánh lúc này cách Trị Mệnh cảnh giới người tu hành tha thiết ước mơ chỉ một bước, lập tức sẽ trở thành đại tu hành giả, lúc này chẳng lẽ hắn thật đúng sẽ thực hiện đánh cuộc, bỏ qua một thân tu vi cùng thân phận thần điện của mình? Ninh Khuyết người ngày thường biểu hiện không giống ngây thơ vô tà như vậy nha?
"Hiện tại vấn đề là như thế nào nói cho hắn hắn đã thua." Ninh Khuyết nói.
Mạc Sơn Sơn khẽ lắc đầu, nói: "Lúc phá cảnh đạo tâm thông minh, người ta có thể cảm giác được hắn, cảm giác của hắn cũng là cực đoan sâu sắc, nháy mắt lúc trước người phá cảnh, hắn hắn là cũng đã biết."
Ninh Khuyết nhìn con dốc tuyết không nhìn thấy kia, sau khi trầm mặc một lát hỏi: "Vậy hắn còn đang chờ cái gì?"
Long Khánh hoàng tử đang đợi hoa nở.
Bên cạnh hắn trên khúc củi kia mảng màu xanh nọ sớm bừng bừng phấn chấn, trên mấy chục mầm lá xanh đậm phì nộn có một đóa hoa đào hồng hồng, hoa đào đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nở rộ từng cánh hoa, một cánh hai cánh hoa chậm rãi vươn ra, đóa hoa mềm mại ở trong gió run nhẹ, bên trên lại mơ hồ có thể nhìn thấy vài giọt sương.
Hoa đào đã nở bốn cánh hoa, cánh hoa thứ năm đang thong thả mà kiên định hướng phía không trung mở ra.
Nếu đóa hoa cuối cùng cũng hoàn toàn mở ra, vậy sẽ là nở rộ, vậy sẽ là nộ phóng.
Vậy sẽ là Trị Mệnh.
Sâu trong khe núi xanh tươi truyền đến khí tức dao động, rõ ràng truyền tới trên con dốc tuyết, chiếu vào trong thức hải sâu sắc nhất cuộc đời này của hắn, hắn biết Ninh Khuyết đã phá cảnh, nhưng vậy lại làm sao?
Long Khánh hoàng tử nhắm mắt lại, bình tĩnh mà vui mừng ngồi ở trên con dốc tuyết, ngồi ở ngoài hàng rào, ngồi ở phía trước lá xanh cùng đào hồng, chờ đợi một khắc mình phá cảnh kia.
Có lẽ chính là ngay sau đó.
Ở trong mắt đại tu hành giả Trị Mệnh cảnh, trên đường tu hành từng là bạn đường đều sẽ biến thành tồn tại như con kiến, bất cứ chướng ngại nào có thể ảnh hưởng đến đạo tâm đều không còn tồn tại nữa, bởi vì một khi Trị Mệnh liền có khác biệt thế nội cùng thế ngoại, một khi Tri Mệnh liền không phải người thế nội, tự nhiên không cần để ý quy củ đạo lý trên đời nữa.
Đạo sĩ Diệp Hồng Ngư ngồi ở một chỗ khác của con dốc tuyết, nàng không nhìn Long Khánh, bởi vì nàng biết hắn hôm nay chắc chắn Tri Mệnh, ngược lại cảm thấy có chút nhàm chán không thú vị, nhịn không được nhíu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn.
Nói đến kỳ quái, làm người nổi bật của thế hệ trẻ Tây Lăng thần điện, nàng và Long Khánh hoàng tử cùng nắm Tài Quyết Ti, dù chưa minh đấu lại có ám tranh, những năm gần đây nàng luôn đè đối phương một đầu, lúc này Long Khánh mắt thấy đã sắp vào Trí Mệnh, không biết vì sao nàng lại biểu hiện không để ý chút nào, tựa như không cảm thấy đây là một loại uy hiếp.
Nàng cũng chưa chăm chú nhìn khe núi xanh tươi, bởi vì nàng đã cảm ứng được lúc trước thời khắc đó thiên địa chi tức biến hóa, biết đệ tử thư viện tên là Ninh Khuyết kịa đã Động Huyền, tuy có chút ra ngoài dự liệu, nhưng cũng không để ý, trong lòng nghĩ nếu muốn duy trì tôn nghiêm thần điện, cùng lắm sau đó đem Ninh Khuyết cùng thư si giết hết, trên đời lại có ai biết lần đánh cuộc này?
Ninh Khuyết nhìn phương xa, khẽ nhíu mày hỏi: "Hắn đây là muốn chơi xấu?"
Mạc Sơn Sơn nhẹ giọng nói: "Loại thời điểm này hắn không có khả năng nhận thua."
"Thua đó là thua, không nhận cũng phải nhận."
Ninh Khuyết nói: "Ngày đó ta đã từng nói với ngươi, nếu ta vào Động Huyền trước, liền không có lí do hắn không thực hiện lời hứa."
Mạc Sơn Sơn xoay người nhìn về phía hắn, trong ánh mắt toát ra cảm xúc ngơ ngẩn, không rõ cách xa hơn mười dặm, hơn nữa đối phương sắp vào Trí Mệnh, Ninh Khuyết sao có thể bức bách đối phương thực hiện cái phá cảnh chi ước kia..
"Quy củ sòng bạc chỉ một câu, thua phải nhận nợ."
Ninh Khuyết đem hành lý đặt tới trên mặt đất, lấy ra một cái hộp gỗ đồng nặng nề nói: "Nếu có ai dám chơi xấu, hoặc là ra lão thiên bị người, đều phải bị chặt đi bộ phận hữu dụng nhất kia trên người mình."
Trong hộp gỗ đồng đặt vật thể kim loại hình dạng kỳ lạ, những vật kim loại này mặt ngoài ngăm đen, từ vô số sợi tơ kim loại rất nhỏ bện làm thành, nhìn qua ẩn chứa lực lượng cực cứng cỏi.
Chân mày Mạc Sơn Sơn cau lại, một đường đồng hành vào hoàng nguyên, nàng rõ ràng Ninh Khuyết rất coi trọng những hành lý nặng nề này của mình, hôm nay mới biết được thì ra trong hành lý là mấy thứ cổ quái đó, lại không biết đến tột cùng có tác dụng gì.
Ninh Khuyết lấy ra vật thể kim loại trong hộp, ngón tay từ phía trên mặt ngoài hơi tỏ ra thô ráp chậm rãi mài qua, ngay sau đó hắn đẩy nhanh động tác, theo tiếng bộ kiện kim loại lắp ráp, một cây cung kim loại toàn thân ngăm đen nhanh chóng thành hình.
Sau đó hắn bắt đầu lên dây, lại từ trong bao đựng tên sẫm màu rút ra một mũi tên hợp kim hơi đen. Trên cán tên dày đặc hoa văn nhỏ như vảy, không biết bị rèn bao nhiêu vạn lần mới có thể rèn ra hiệu quả như thế, nếu cẩn thận nhìn, còn có thể phát hiện giữa hoa văn nhỏ như vảy còn có một số nét khắc sâu hơn, những cái đó là nét phù.
Mạc Sơn Sơn kinh ngạc nhìn cung sắt tên sắt ngăm đen trong tay hắn, khiếp sợ vô ý thức nâng tay che miệng.
Từ thư viện có một không hai trên đời tạo ra Nguyên Thập Tam Tiến có một không hai.
Ở trong Thiên Khí sơn mờ mịt lần đầu tiên xuất hiện trước mắt người đời.
Ngày ấy định ra phá cảnh chi ước, Ninh Khuyết từng hỏi Mạc Sơn Sơn nếu ở thời khắc mấu chốt nhất phá cảnh, kẻ phá cảnh bỗng bị bên ngoài đánh lén sẽ xuất hiện tình huống như thế nào, lúc ấy Mạc Sơn Sơn đáp kẻ phá cảnh sẽ chịu cắn trả kịch liệt, thậm chí có thể cả đời này không có hi vọng phá cảnh nữa - cho nên hắn quyết định thay thế Long Khánh hoàng tử thực hiện cái đánh cuộc kia.
Đứng ở trên đồng cỏ khô sương phát trắng, Ninh Khuyết nhìn phía vách núi xa xôi ngoài mấy chục dặm, nhìn chăm chú vào đóa hoa màu vàng sắp sửa nở rộ kia trong thức hải, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào, bình tĩnh giống như họ ngày đông.
Long Khánh hoàng tử vượt Trí Mệnh cảnh phát ra khí tức quá mức sáng ngời, sáng ngời giống như là đống lửa ban đêm, căn bản không cần nhắm, cứ như vậy rành mạch xuất hiện ở trước mắt hắn.
Ngươi nếu mạnh khỏe, đó là trời nắng.
Hôm nay là ngày nắng, thích hợp bắn tên.
Ninh Khuyết hít sâu một hơi, giơ lên cây cung sắt nhắm phương xa con dốc tuyết kia, cánh tay phải chậm rãi kéo về phía sau, cung sắt cứng rắn theo đó hơi biến hình, dây cung hãm sâu vào giữa ngón tay hắn
"Thế giới này là phẳng, thật tốt."
Nói xong câu đó, hắn buông lỏng ngón tay.
Dây cung căng cứng sát bụng ngón tay đàn hồi tốc độ cao, kéo phù tiễn đột nhiên bắn ra!
Đầu tên sắc bén từ chỗ cánh cung nháy mắt vươn ra, sau khi nó vận hành ra cái khoảng cách nào đó, chỗ mũi tên ma sát với viên kim cương trên cung kia, cùng thân tên kim loại xảy ra một lần ma sát rất nhỏ, đỉnh kim cương bị mài ra mặt cắt cực phức tạp giống như đầu bút chấm mực rơi ở trên mặt giấy, cực tùy ý ở trên thân tên vẽ ra một nét.
Chính là mảng chỗ trống kia của chỗ phù văn thân tên, chính là một bút cuối cùng của đạo phù văn kia.
Đuôi tên cuối cùng rời khỏi chỗ cánh cung, không biết là vì tốc độ quá nhanh, hay là bởi vì trên thân tên đạo phù văn kia bị kích phát, đuôi tên lúc thoát ly thân cung, vậy mà dẫn ra một dòng chảy màu trắng ngà.
Sau đó Nguyên Thập Tam Tiễn biến mất ở trong dòng chảy màu trắng ngà.
Long Khánh hoàng tử khoanh chân trên con dốc tuyết cảm thấy xa xa truyền đến thiên địa khí tức dao động, thậm chí hắn rõ ràng cảm giác được địch ý cùng sát ý của Ninh Khuyết, nhưng hắn không để ý chút nào thậm chí khinh miệt khinh thường mở mắt.
Ở trong thức hải của hắn lúc này, nửa bầu trời hắc ám đã bại lui, đầy sao như gấm sắp sửa chiếm lĩnh khắp bầu trời, ở trên khúc củi phía sau hắn, hoa đào đã nở rộ, cánh hoa kia cuối cùng đã sắp nở ra một tia rung động cuối cùng.
Đường tu hành càng lên cao đi càng gian khổ, phá cảnh càng thêm khó, lúc phá cảnh cũng càng nguy hiểm, nhưng hai bên cách nhau xa như thế, hắn căn bản không tin đối phương có thể có thủ đoạn như thế nào có khả năng quấy nhiều mình.
Cách hơn mười dặm xa xa đã thương người, nếu không phải kiếm của Kiếm thánh Liêu Bạch, vậy chỉ có thể là thánh nhân tiến vào Vô Cự cảnh giới trong truyền thuyết, nhưng trên đời thực có nhân vật như vậy tồn tại sao?
Huống chi bên cạnh hắn còn có đạo si Diệp Hồng Ngư đang hộ pháp.
Long Khánh hoàng tử cuộc đời lần đầu tiên sắp sửa vào Trí Mệnh ý tưởng chân thật là như vậy.
Sau đó hắn lập tức biết mình sai rồi.
Vừa mới phá cảnh, tinh thần khí tức Ninh Khuyết đang đứng ở thời khắc hoàn mỹ đình phong nhất cuộc đời, hắn chưa điều chỉnh chưa chờ đợi, thậm chí chưa cho phép sung sướng tiếp tục dào dạt, liền bắn ra Nguyên Thập Tam Tiên cường đại nhất của mình.
Trong hơn mười năm quá khứ ẩn chứa niệm lực minh tưởng, những giãy dụa gian khổ kia ở trong lòng hắn lưu lại ý tứ hàm xúc cứng cỏi, toàn bộ nhận biết đối với thiên địa còn có những cảm xúc thù hận không cam lòng oán giận lãnh khốc kia, đều ở trong một mũi tên này dốc hết ra.
Không quan hệ ân oán nhưng quả thật mười phần khoái ý. Nước Đại Minh hồ quay cuồng chấn động, cá thấp thỏm lo âu.
Từ đồng có tới con dốc tuyết, vô số lá rụng bay xuống, ngọn cây kinh hoảng tránh né, hình thành một cái lỗ hổng.
Mũi tên không nhìn thấy, ngay tại trong lỗ hổng này tiến lên.
Một mũi tên này.
Kinh hồ tĩnh.
Loạn rừng rậm.
Khộ kênh mới.
Long Khánh hoàng tử ngạc nhiên trợn mắt, hướng khe núi xanh tươi nhìn lại, sắc mặt nháy mắt trở nên cực kỳ tái nhợt.
Long Khánh hoàng tử ngạc nhiên cúi đầu, hướng ngực áo đen nhìn lại, con người nháy mắt trở nên vô cùng bị ai.
Trên ngực bị đạo bào màu đen bao trùm nở ra một đóa hoa.
Không phải đóa hoa vàng tuyệt vời trong mộng mình sau khi Tây Lăng đạo pháp đại thành nở ra kia.
Mà là một đóa hoa máu.
Sau hoa là một cái lỗ.
Rất trống rất trống rỗng. Trong cái lỗ cái gì cũng không có.
Trước một khắc, Nguyên Thập Tam Tiễn ngăm đen dài nhỏ biến mất trên dây cung của Ninh Khuyết, biến mất ở trong dòng chảy nguyên khí màu trắng ngà.
Ngay sau đó, Nguyên Thập Tam Tiễn liền đi tới Long Khánh hoàng tử trước người.
Đạo phù tiễn này bay tựa như không cần thời gian, có thể không nhìn khoảng cách.
Phù tiên cứng rắn trực tiếp đâm thủng ngực bụng Long Khánh hoàng tử, mang ra một đóa hoa màu cực khoa trương, xé rách loạn khí hải tuyết sơn trong cơ thể hắn, sau đó như tia chớp màu đen tiếp tục bay nhanh, cho đến bắn vào trong ngọn núi cực xa xa phía sau con dốc tuyết.
Oành một tiếng vang khổng lồ.
Tuyết đọng bên hông định núi đó bắt đầu sụp đổ, dần thành nước lũ màu trắng, tiếng như sét đánh.
Bầu trời sáng sủa chợt trở nên âm trầm hẳn đi, phương Bắc hoang nguyên có mây đen dần sinh ra.
Long Khánh hoàng tử cúi đầu nhìn cái lỗ trong suốt kia giữa ngực bụng mình, thân thể chậm rãi run rẩy hẳn lên.
Mũi tên đó quá nhanh, nhanh đến hắn căn bản chưa có phản ứng, nhanh đến sau khi hoa máu phun tung toé, máu trong vết thương khủng bố còn chưa kịp chảy ra theo, đã xuyên thấu thân thể hắn, biến mất không dấu vết.
Bên cạnh hắn hoa đào trên khúc củi kia đã héo rũ.
Trong thức hải của hắn biển sao như gấm đã vỡ hết, mảng đêm đen lưu lại kia cũng đã bị xé rách thành sợi.
Long Khánh hoàng tử nhếch khóe môi, gian nan ngơ ngẩn cười cười, tươi cười lại là đau như vậy, đau tận xương tủy.
Vạn suối thành dòng, sau đó hợp dòng thành sống, gian khổ ngàn vạn dặm hạp cốc đồi gò bình nguyên bãi bùn, cuối cùng dòng chảy cuồn cuộn cuốn cát phun trào sắp sửa ra biển, lại đối diện vách núi vạn trượng, sóng tan thành bọt rất thảm đạm, chính là tâm tình hắn lúc này.
Hắn vốn là một vương tử đô thành Yến quốc, nhiều lần có kỳ ngộ, nhìn quen phồn hoa nhất trên đời, trải qua may mắn nhất trên đời, đang lúc thanh xuân liền muốn đi dạo các nước tài quyết khắp nơi, cuối cùng được Hạo Thiên thiên ân thành thần tử huy hoàng trong Dân sơn.
Hôm nay hắn rốt cuộc sắp vượt qua cửa ải quan trọng kia trên đường tu hành, tiến vào cảnh giới Trí Mệnh, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng thoải mái, lưng tựa xanh tươi mặt hướng núi tuyết, bên cạnh gỗ cũ kết đào mới, cuộc đời tựa như sắp viên mãn.
Nhưng ngay tại lúc này, thiên ngoại bay tới một mũi tên.
Một mũi tên hủy diệt tất cả của hắn.
Hắn có thể nào không đau?
← Ch. 235 | Ch. 237 → |