← Ch.273 | Ch.275 → |
Ninh Khuyết trầm mặc một lát sau đó đi về phía trong sương mù, tay phải vươn đến phía sau chậm rãi cầm cán cái ô to màu đen.
Cái ô to màu đen là chỗ dựa lớn nhất của hắn ở trên đời này, ấm áp im lặng nhất giống như căn nhà đen nơi hoang dã tồn tại, lúc ở trong Ma Tông sơn môn đối mặt Liên Sinh chưa kịp lấy ra, hắn đã suýt nữa chết, lúc này sắp từ ngọn núi lớn ngăn cách với đời trở lại nhân thế, cảm giác xa lạ cùng cảnh giác kia khiến hắn tùy thời chuẩn bị rút ra cái ô to màu đen.
Ngoài sương mù không có vạn người ngăn cản gì.
Cũng không có đánh lén.
Nghênh đón Ninh Khuyết là một nắm tay.
Một nắm tay so với bát đất Tang Tang tham rẻ mua còn lớn hơn.
Cái nắm tay đó quang minh chính đại, toát lên khí chất vàng đá.
Xé gió mà tới, hoàn toàn không có ý tứ hàm xúc âm quỷ.
Không phải đánh lén.
Là đánh giết.
Quả thật không phải đánh lén.
Mặc dù là Ninh Khuyết sau đó phân tích, cũng phải thừa nhận đó không phải một hồi đánh lén.
Bởi vì nắm tay kia xuất hiện phi thường quang minh chính đại, hơn nữa lúc ấy cách mặt hắn ít nhất còn có vài chục trượng, không có ai có thể cách vài chục trường đánh lén, tên có thể, những năm tay thì không.
Cái nắm tay đó sở dĩ có thể bị thấy, là vì ở trong nháy mắt nó xuất hiện, toàn bộ sương mù trên đường lên núi đều bị quyền phong cứng rắn đánh tan thành các hạt càng nhỏ hơn, không thể trở ngại tầm mắt nữa.
Vách đá bóng loáng rõ ràng, đường núi cũng thông thấu.
Cho nên Ninh Khuyết mới có thể nhìn thấy nắm đấm đó.
Cùng với nam tử trung niên khôi ngô như núi kia.
Hắn không kịp tự hỏi, càng không kịp thấy rõ dung mạo tên nam tử trung niên kia, bởi vì nắm đấm so với bát to còn lớn hơn đó, ở sau khi chấn vỡ sương mù trong thông đạo, hầu như không chút nào tạm dừng đã tới trước người hắn.
Ở trong tầm mắt của hắn, nắm đấm kia nháy mắt to lên vô số lần.
Bởi vì tốc độ của một quyền này quá nhanh, gió trong thông đạo chật hẹp cũng chưa kịp nổi lên, mà là bị áp súc dán đến trên vách đá bóng loáng, vì thế toàn bộ thanh âm đều biến mất, một mảng yên lặng như vùng đất chết. Không phải đánh lén so với đánh lén còn đáng sợ hơn, bởi vì đây là cậy vào thực lực siêu mạnh tuyệt đối đánh giết!
Đối mặt một cú đấm có thể đem không khí gạt ra, tựa như nhanh hơn thanh âm như vậy, Ninh Khuyết chỉ kịp làm một động tác, một động tác hắn từ nhỏ đến lớn ở trước cái chết đã làm vô số lần, thành thạo đến trình độ tột đỉnh.
Chịu tử vong uy hiếp mãnh liệt mà sinh ra tiếng kêu quái dị có giữa ngực bụng, da thịt bị bóng ma tử vong kích thích run rẩy còn chưa kịp dựng tóc gáy, cái ô to màu đen đã dựng lên, giống như một mảng đêm tối chắn trước người hắn.
Nắm đấm đó rơi ở trên mặt cái ô to màu đen.
Cái ô to màu đen chưa rách, trên thế giới này tạm thời còn chưa xuất hiện thứ có thể đánh rách nó, mặt ô dày mỡ màu đen lại ở nháy mắt đó lõm xuống thật sâu, xuất hiện một cái biến hình phi thường khoa trương, đây là một lần biến hình nghiêm trọng nhất của cái ô to màu đen từ khi hiện thế tới nay, có thể tưởng tượng trên cú đấm đó mang theo lực lượng như thế nào.
Ở nháy mắt thứ hai mắt thường căn bản không thể thấy rõ, thậm chí ngay cả thời gian cũng mất đi tác dụng, mặt ô dày của cái ô to màu đen 7 bắt đầu phục hồi như cũ. Mà theo phục hồi như cũ, lực lượng khủng bố không thể tưởng tượng kia truyền tới trên thân ô.
Cán ô thoát ly hổ khẩu Ninh Khuyết, mang ra mấy vết thương xé rách cực sâu màu trắng, máu còn ở trong vết rách ngẩn người, căn bản chưa kịp chảy ra, bởi vì nháy mắt thứ ba cũng là vượt qua thời gian chớp măt.
Trong ánh mắt Ninh Khuyết phản chiếu màu sắc của cái ô tô màu đen, sau đó chợt sáng ngời một cái chớp mắt. Hắn bắt đầu co bụng, bắt đầu bật hơi ưỡn ngực, hai chân bắt đầu kiếng chuẩn bị rời khỏi mặt đất.
Những động tác rất nhỏ này đều chưa kịp hoàn thành, cán cái ô to màu đen đã nặng nề chọc đến giữa ngực hắn. Nhưng may mắn là ở trong nháy mắt ngắn như vậy, hắn đã bắt đầu làm những động tác chuẩn bị này, cho nên hắn chưa chết.
Cán cái ô to màu đen hạ xuống, giống như là một ngọn núi trực tiếp đập đến trên ngực hắn.
Hai chân Ninh Khuyết rời khỏi mặt đất, ngực bụng lõm xuống phía dưới, sau đó liền bay lên.
Cỗ lực lượng khủng bố như núi đó, liền ở trên đường sau khi sầu thảm bay dài dần dần tiêu giảm.
Vì thế hắn trả giá cực thê thảm nặng nề, máu tươi phun ra như thác nước.
Tuy giữa ngực đau đớn giống như ma quỷ không ngừng xé rách thân thể, sợ hãi cái chết không ngừng đau đớn trong đầu, nhưng ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh mà chuyên chú, ở quá trình bay về phía sau không ngừng thử điều chỉnh tư thế, đồng thời nguyên khí ẩn chứa sâu trong bụng nhanh chóng hướng tứ chi tản ra, ý đồ dùng tiểu sự thúc lưu lại chữa trị thương thế của mình. Nhưng nắm tay này sẽ không cho hắn thời gian.
Trên thực tế cái nắm đấm đó căn bản chưa từng dừng lại. Cho dù là cái ô to màu đen cũng chưa thể ngăn được cú đấm đó cho dù trong nháy mắt ngắn ngủn.
Ninh Khuyết bị đánh bay.
Cái nắm đấm đó cũng bay lên.
Giống như minh quân lạnh lùng mà cường đại theo hắn.
Cái thông đạo Ma Tông đi thông ngoài Thiên Khí sơn mạch này rất bí ẩn, vì cam đoan vô luận ở ngoài núi hay là trên núi đều không thể nhìn thấy, xây dựng phi thường hẹp, cho nên lúc nắm đấm đó phá sương mù vào đánh bay Ninh Khuyết tiện đà muốn trực tiếp tiếp tục đập chết hắn, trên đường liền phải trải qua ba thiếu nữ vừa mới phản ứng lại kia.
Dẫn đầu ra tay đương nhiên là Mạc Sơn Sơn. Nàng nào có thể trở mắt nhìn Ninh Khuyết gia hỏa này bị đánh chết, nàng cảm nhận được nắm đấm đó mang theo lực lượng khủng bố, cảm nhận được khí tức trên người nam tử trung niên kia hung hãn như vàng đá thậm chí mơ hồ so với sự tôn của mình còn mạnh hơn, ở dưới rất nhiều phương diện nhân tố áp bách, thiếu nữ phù sự ưu tú nhất thế gian này rốt cuộc kích phát ra năng lực trước kia không có, ở trong nháy mắt lông mi không kịp rung động, đã vẽ ra nửa đạo thần phù cường đại nhất!
Phù ý xa xưa ở trong thông đạo ngưng kết, khí lưu cường đại ở nơi này bốc hơi.
Nhưng nắm đấm đó không có bất cứ do dự gì, trực tiếp đánh qua.
Khí lưu vỡ hết, phù ý tẫn kiếm, quy về tịch diệt.
Ra tay thứ hai là đạo si Diệp Hồng Ngư. Nàng thật ra cũng không muốn ra tay, bởi vì nàng là người đầu tiên nhận ra thân phận nam tử trung niên kia, nàng biết đối phương là thần điện khách khanh, nàng biết đối phương cường đại đến trình độ nào, hơn nữa nàng đối với Ninh Khuyết không có bất cứ hảo cảm gì, nếu gia hỏa vô sỉ đó trực tiếp bị một quyền này đập thành thịt vụn, nàng cũng sẽ không chảy một giọt nước mắt, nhưng nàng không thể không ra tay, bởi vì nàng phát hiện nắm đấm này vậy mà hoàn mỹ như thế.
Chỉ tuyệt tình tuyệt tính mới có thể đánh ra một quyền hoàn mỹ như thế, chỉ có đi không có về mới có thể mênh mông khó cản, trong thời gian ngắn, nàng rõ ràng cho dù đối phương nhận ra mình, cũng không thể bởi vậy mà khiến sự hoàn mỹ này sinh ra chút khuyết điểm, một quyền này khi đã dung nhập tuyệt đối kiên quyết nhất, người ra quyền này đã triển lãm thái độ đối với thế gian này.
Nàng đứng ở trên đường cú đấm kia tất phải qua, vì thế nàng chỉ có thi triển ra vô hình đạo kiếm cường đại nhất chém xuống, đối với một kiếm này nàng căn bản không ôm bất cứ hy vọng gì, bởi vì nàng biết cho dù mình hay là cảnh giới Tri Mệnh, cũng xa xa không phải đối thủ của nam tử trung niên kia, thậm chí nàng luôn cho rằng cho dù là Tài Quyết thần tọa cũng không cường đại bằng đối phương.
Quả nhiên, vô hình đạo kiếm cường đại nhất của đạo si, ở trước mặt cú đấm này giống như kiếm gỗ món đồ chơi trẻ con, chợt sụp đổ vỡ vụn, nháy mắt hóa cho vô hình thật sự, chưa ở trong thông đạo lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Ra tay cuối cùng là Đường Tiểu Đường.
Bởi vì nàng cho rằng mình là đệ tử Minh tông, ngoài lối ra có khả năng tất cả là cái gọi là người tu hành chính đạo của Trung Nguyên, cho nên nàng kiên trì đứng ở phía sau cùng.
Nàng không biết nam nhân trung niên kia là ai, nhưng nàng đã đoán được hắn là ai, cho nên trong đôi mắt trong trẻo của nàng không có bất cứ nét sợ hãi nào, ngược lại toát ra một tia biểu cảm cực hưng phấn. Hưng phấn không phải bởi vì nàng tin tưởng mình có thể chiến thắng đối phương, trên thực tế nàng biết mình căn bản không có khả năng chiến thắng đối phương, cho nên nàng không giống như đối với cự lang cánh đồng tuyết cường hãn cứng đối cứng như vậy, cũng chưa giống như vác cự đao màu máu điên cuồng chém Long Khánh hoàng tử uy mãnh như vậy, mà là hai bàn tay dựng lên phong ở trước người, làm ra phòng ngự mạnh nhất mình có thể làm ra.
Không hề ngoài ý muốn, song chưởng phong chữ thập nặng nề đánh trả ở trên bộ ngực mềm mại của nàng, nháy mắt tản ra.
Quyền ý của nắm đấm này bám lại ở trên người Ninh Khuyết, chỉ là ngẫu nhiên ngang qua ba thiếu nữ, cũng chưa phóng ra uy lực thật sự, nhưng cái đi ngang qua này lại như là nước lũ đi ngang qua sơn thôn nhỏ, bẻ gãy nghiền nát.
Ninh Khuyết tha một tiếng thu cái ô to màu đen, để nó giống như cái đuôi màu đen giúp mình một lần nữa cân bằng, nhìn cú đấm kia càng lúc càng gần, ánh mắt bình tĩnh mà chuyên chú, tay trái đã cầm chuối đạo phía sau.
Bóng ma tử vong ở ngay trước mắt, bởi vì cú đấm đó gần ngay trước mắt, hắn rất sợ hãi, kinh nghiệm những năm gần đây ở trước mắt sống chết giãy dụa cầu sinh nói cho hắn, càng là thời điểm nguy hiểm càng cần bình tĩnh.
Có rất nhiều lần đều là sự bình tĩnh này khiến hắn thành công rời xa tử vong.
Hắn hy vọng hôm nay cũng có thể như thế.
Giống như Hạo Thiên hoặc là minh quân nghe được hắn cầu đảo, bởi vì hắn lúc đối mặt tử vong bình tĩnh thong dong mà động dung, những mảnh tin tức Liên Sinh đại sự khắc ở trong thế giới tinh thần hắn chợt tươi sống hẳn lên.
Ninh Khuyết xem không hiểu những thứ đó, nhưng hắn đã hiểu được cú đấm kia.
Hắn thậm chí không có đạo lý nghĩ tới rất nhiều thủ đoạn ứng đối, những thủ đoạn đó là kỳ diệu mà không thể tưởng tượng như vậy, nhưng, những thủ đoạn đó cần cảnh giới lại là địa vực bây giờ hắn không thể chạm đến!
Đây là cảnh giới lực lượng tuyệt đối chênh lệch sao?
Ninh Khuyết nhìn cú đấm kia, trong đôi mắt rốt cuộc sinh ra một tia tuyệt vọng.
Từ thoáng chốc phá, tới đi đến trước mắt Ninh Khuyết, nam tử trung niên khôi ngô như núi kia chỉ ra một quyền.
Bên Hồ Lan hải trầm tư nhiều ngày, dứt bỏ tất cả thế sự ràng buộc, quyết ý cùng quá khứ làm một cái hoàn toàn cắt rách, một quyền ngưng tụ toàn bộ tinh thần cường giả võ đạo đỉnh phong nhân gian.
Cú đấm như vậy chỉ cần một cái, đã đủ để đem bốn cường giả thế hệ trẻ này đánh như con chó.
Cú đấm như vậy căn bản không thể ngăn cản, trên đời căn bản không có mấy ai đáng giá hắn đánh ra hai lần.
Càng chưa ai có thể đủ để cho cú đấm này dừng lại.
Đại Đường hoàng đế không thể, chưởng giáo Tây Lăng thần điện cũng không thể.
Nhưng lúc cú đấm này sắp chạm tới Ninh Khuyết, lại dừng lại. Một quyền kiên quyết hoàn mỹ như thế, một quyền ở Diệp Hồng Ngư xem ra có đi không có về, cứ như vậy dừng ở trước mắt Ninh Khuyết.
Chuyển biến giữa cực động cực tình này, đã bày ra cảnh giới võ đạo không thể tưởng tượng của nam tử trung niên.
Phải, trên đời không ai có thể khiến nắm đấm đó dừng lại, trừ bản thân nam tử trung niên.
Nhưng cú đấm này từ thành Thổ Dương xa xôi ngàn dặm, xuyên nguyên vượt hồ mà đến, mang theo ý kiên quyết vô cùng vô tận, thậm chí mang theo quyết tâm là địch với đời, vì sao lại ở lúc này dừng lại?
Một gã thư sinh không biết khi nào xuất hiện ở cạnh Ninh Khuyết.
Thư sinh này mày thắng mắt rộng, vẻ mặt dễ gần, mặc một cái áo bào cũ, đi một đôi giầy rơm rách, bên hông đeo một cái bầu gỗ, cắm quyển sách cũ, cả người tràn đầy tro bụi, lại tỏ ra vô cùng sạch sẽ.
Thư sinh nhìn không ra đến tột cùng lớn bao nhiêu, chưa toát ra bất cứ khí tức cường đại gì, chỉ im lặng đứng ở cạnh Ninh Khuyết như vậy, thậm chí bởi vì tỏ ra có chút thành thật cùng chất phác.
Nhưng chỉ cần hắn đứng ở chỗ này, như vậy vô luận là cú đấm cường đại cỡ nào, vô luận là cú đấm hoàn mỹ kiên quyết, không thể dừng lại như thế nào cũng phải dừng lại, hơn nữa không dám hướng phía trước di động mảy may nữa.
Bởi vì hắn là đại sư huynh thư viện.
Thư viện hậu sơn tuy nói là nơi không thể biết duy nhất cùng thế tục thông nhau, nhưng dù sao có thanh danh nơi không thể biết, đối với người ngoài mà nói tự nhiên có vài phần thần bí. Nhất là từ sau Kha Hạo Thiên, đệ tử thư viện hậu sơn cực ít xuất hiện trên thế gian, cho nên không có bao nhiêu người thực hiểu biết nơi đó, biết trong đó đến tột cùng có những người nào.
Không cần nói cái gì đế quốc thế tục, Tây Lăng thần điện, mặc dù là Tri Thủ Quang Huyền Không Tự hoặc Ma Tông rời xa thế ngoại, cũng chỉ biết tình huống đại khái trong thư viện hậu sơn, biết sau mây mù ngọn núi lớn đó có mười ba vị thần truyền đệ tử của phu tử, bọn họ ở nơi đó ngày đếm tiềm tu, thực lực sâu không lường được.
Ở trong hàng toàn bộ thân truyền đệ tử của phu tử, nổi tiếng nhất hẳn là xem như nhị sư huynh Quân Mạch cùng với Trần Bì Bì, cái gọi là danh tiếng ở đây đương nhiên là danh tiếng ở trong vòng thượng tầng nhất của thế giới tu hành, thanh danh nhị sư huynh ở chỗ hắn kiêu ngạo tự tin trên đời đều biết, Trần Bì Bì lại là bởi vì hắn vừa sinh ra không lâu đã được Hạo Thiên đạo môn coi là thiên tài tu hành thật sự khó tìm trên đời, hơn nữa được Tri Thủ Quan tán thành.
← Ch. 273 | Ch. 275 → |