← Ch.278 | Ch.280 → |
Đại sư huynh kinh ngạc nhin Ninh Khuyết một cái.
Ninh Khuyết rất vô tội buông hai tay, tỏ vẻ giữa mình cùng tiểu cô nương Ma Tông kia là trong sạch Đại sư huynh không nói thêm gì nữa, đem gáo nước bên hông buộc chặt chút, rời đi.
Ninh Khuyết đem hành lý phía sau buộc chặt chút, theo bóng người hắn đi về phía bên ngoài, nhưng chưa đi ra mấy bước, hắn liền nhảy dựng lên chạy về, chạy đến trước người Mạc Sơn Sơn, cười tủm tỉm nói: "Cùng nhau đi được không?"
Trên khuôn mặt nhỏ hơi tròn của Mạc Sơn Sơn ửng đỏ, không dấu vết gật gật đầu.
Bóng lưng ba người biến mất ở dưới ánh mặt trời hoang nguyên.
Bờ Hồ Lan hải một mảng im lặng.
Đường nhìn xa xa nói: "Hắn ở thư viện đứng thứ nhất, chưa từng ra tay, cũng không có ai dám ra tay với hắn, ta cũng luôn cho rằng có khoảng cách lớn với hắn, nhưng nhỡ đầu hắn cũng không am hiểu chiến đấu thì sao? Đáng tiếc chưa từng có ai dám thử."
Diệp Tô cùng hắn nhìn phương hướng giống nhau, nói: "Ta thử rồi."
Đường khẽ nhíu mày, tựa như không ngờ tới đáp án này, nhìn phía hắn nói: "Kết quả?"
Diệp Tô bình tĩnh nói: "Ta đã ra tay, hắn chưa ra tay." Miêu tả rất đơn giản, kết quả rất rõ ràng, Đường lần nữa trầm mặc.
Diệp Tô nhìn phía Diệp Hồng Ngư, nói: "Hai năm qua ngươi không tệ, cảnh ở trên dốc tuyết ta đã thấy, chẳng qua có một số việc chấp niệm quá sâu, đối với bản thân người cũng không phải chuyện tốt."
Nói xong câu đó, hắn liền chuẩn bị rời đi.
Diệp Hồng Ngư không ngờ sẽ nghe được đánh giá ấm áp như thế, tuy Diệp Tô ngữ điệu lạnh nhạt bình tĩnh đến cực điểm, nhưng hai chữ không tệ, đối với nàng mà nói đó là chuyện ấm áp nhất, nhìn bóng lưng huynh trưởng khổ sở gọi: "Ca..."
Diệp Tô chưa quay đầu, nói: "Khi nào Bì Bì trở lại trong quan, ngươi hãy gọi ta là anh."
Nhìn bóng lưng cô đơn kia dần dần rời xa, Diệp Hồng Ngư bông phát hiện, không phải mình đuổi không kịp bước chân huynh trưởng, mà là huynh trưởng chưa từng nghĩ tới để cho mình đứng ở bên vai hắn, chẳng lẽ người kia thực quan trọng như vậy?
Đường Tiểu Đường ở một bên nhìn nàng, đồng tình nói: "Tuy ngươi bà nương này có đôi khi rất đáng ghét, nhất là lúc chiến đấu, nhưng bị anh ruột của mình vứt bỏ mặc kệ, quả thật quá đáng thương."
Diệp Hồng Ngự mặt lạnh như sương, không để ý nàng.
Đường Tiểu Đường dù sao tuổi còn nhỏ mở to đôi mắt, tò mò không ngừng truy hỏi: "Bì Bì là đệ đệ của ngươi? Bằng không ca ngươi sao có thể bởi vì hắn giận người nhiều như vậy? Còn có, ngươi ức hiếp gia hỏa đó như thế nào?"
Diệp Hồng Ngự mỏi mệt nói: "Gia hỏa đó chính là ở trong sơn cốc Ninh Khuyết nói mập mạp chết tiệt kia."
Đường Tiểu Đường giật mình dùng bàn tay nhỏ che miệng, lại che đến trên đuôi thú, nói: "Một thiên tài tu hành tri thiên mệnh vậy mà bị ngươi ức hiếp đến trốn nhà, người quá lợi hại rồi."
Diệp Hồng Ngư không biết nên đáp lại loại ca ngợi này như thế nào, nếu biết lúc còn nhỏ ức hiếp cùng che dấu những ý niệm tối tăm kia, cuối cùng sẽ làm huynh trưởng đối với mình lạnh lùng không nhìn nhau, nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Đường nhìn nàng, bỗng nhiên mở miệng nói: "Không cần thử đi học huynh trưởng, cho dù ngươi đủ tư cách đứng ở bên vai hắn, cũng sẽ biến thành người chết biết đi không có sự sống giống hắn."
Diệp Hồng Ngự khinh miệt trào phúng nói: "Qua tử quan ngộ sinh sát, ngươi loại Ma Tông dư nghiệt này nào có thể biết đạo pháp bực này."
Đường mặt không chút thay đổi nói: "Nhưng ta biết hắn đem ngươi để lại chỗ này, ta liền có thể tùy thời giết chết ngươi."
Đạo ma không cùng tồn tại, Diệp Hồng Ngự thân là Tài Quyết Ti đại ti tọa của Tây Lăng thần điện, Đường không có bất cứ đạo lý gì không động thủ, nhưng không biết vì sao, có lẽ chỉ bởi vì thiếu nữ nhìn bóng lưng Diệp Tô rời đi trong mắt hắn chỉ là một tiểu muội muội không bắt mắt, đáng thương mất đi huynh trưởng, cho nên hắn chỉ là trầm mặc mang theo muội muội của mình rời khỏi.
Diệp Hồng Ngự cô đơn đứng ở tại chỗ, tưởng niệm bóng người cô đơn của huynh trưởng, sau một lúc lâu cũng cất bước rời đi, thong thả đi hướng xa xa thần điện hộ giáo kỵ binh bên Hồ Lan hải.
Lúc trước chân núi vô cùng khẩn trương sát khí lạnh lẽo đã không còn một bóng người. Người trên đời vì quyền thiên thư đó mà đến, cuối cùng lại là không đạt được gì, chỉ có thấy một hộp tro cốt của tiên nhân mặt trời đông ảm đạm chiếu rọi hoàng nguyên rét lạnh, trên mặt hồ bị thổi đông gió lạnh khẽ thôi, ánh sáng trở nên càng thêm lạnh lẽo, làm người ta sinh lòng ngơ ngẩn.
Ly biệt luôn cay đắng, chẳng qua Ninh Khuyết chưa cảm nhận được một điểm này, bởi vì hắn lúc này đang cùng đại sư huynh ngồi ở một chỗ cạnh rừng dương khô đồng sưởi ấm, phía dưới đống lửa lấp chút khoai khô từ trong đất moi ra, mơ hồ đã có mùi thơm.
Xa xa truyền đến tiếng ngựa hí, thanh âm tỏ ra cực kỳ hưng phấn sung sướng, Ninh Khuyết theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy cạnh suối nước ấm chưa từng đông lạnh hết kia, đại học mã ở trong suối nước giống như bị điện lắc đầu không thôi.
Mạc Sơn Sơn đang thay đại học mã rửa mặt chải đầu, bị nó nghịch như vậy, đầy mặt và đầu cổ đều bị làm ướt không chịu nổi, chẳng qua rất rõ ràng nàng lúc trước ở ngoài lều vương đình nói cũng không phải tất cả đều là nói dối, nàng quả thật rất thích đại học mã của Ninh Khuyết, cho nên cũng chưa tức giận, ngược lại cười khanh khách lộ ra thần thái ngây thơ của thiếu nữ hiếm thấy.
"Đại sư huynh, huynh thật sự quá làm người ta bội phục rồi, hoang nguyên lớn như vậy, huynh vậy mà có thể tìm được con vật ngu ngốc này, còn đem nó từ phương bắc chạy mãi tới nơi này, sao nó có thể nghe lời huynh?"
Ninh Khuyết nhìn thư sinh bên đống lửa, trong đôi mắt khó có thể để nén toát ra biểu cảm khiếp sợ cùng kính nể.
Đại sư huynh cầm một khúc củi to, chậm rãi lật đống lửa, ôn hòa giải thích: "Sư phụ nuôi một con bò già, ta thường giao tiếp với nó, cho nên chúng nó đại khái cảm thấy khá đáng tin? Lại nói, con đại hắc mã này của tiểu sư đệ ngươi không tệ, ngày sau nếu con bò kia về hậu sơn dưỡng lão, nó có lẽ có thể kéo xe cho sự phụ."
Ninh Khuyết gãi gãi đầu, đột nhiên hỏi: "Đại sư huynh ngươi là người rất xuất quần, vừa rồi chúng ta đụng phải hai gia hỏa kia tuy không xuất sắc bằng huynh, nhưng cũng là người rất xuất sắc, cho nên có vấn đề ta nghĩ mãi không rõ."
Đại sư huynh ngẩng đầu nhìn hắn, tò mò hỏi: "Vấn đề gì?"
"Người giống Trị Thủ Quan truyền nhân Diệp Tô như vậy, sao có thể bại não như thế tin tưởng trong hộp sắt kia chính là quyền thiên thư chữ Minh? Đường là truyền nhân Ma Tông, vì sao ngay cả hắn cũng tin? Nếu nói bọn họ người như vậy đều khẳng định quyền thiên thư chữ Minh nhất định sẽ ở nơi này hiện thế, vậy vì sao không ai tìm được?"
Ninh Khuyết nhìn đại sư huynh, nghiêm túc hỏi: "Quyển thiên thư đó đến tột cùng ở nơi nào?"
Không biết là vì bị bàn tay nhỏ của Sơn Sơn sờ quá mức thoải mái, hay là mơ hồ nghe được đại sư huynh thư viện nói tương lai muốn cho nó tiếp nhận cương vị của con bò già kéo xe cho lão nhân nào đó, tóm lại bên suối nước nóng đại học mã chợt trở nên cứng ngắc hẳn lên hơi giật mình ở giữa đá vụn biến thành ngựa gỗ.
Ninh Khuyết chưa chú ý động tình của con vật ngốc đó, hắn chỉ nhìn chằm chằm mắt đại sư huynh, mang theo chờ đợi tò mò chờ đợi nghe được một cái đáp án, cho dù là đoán đáp án, vì quyền thiên thư này, hắn từ biên giới Yến bắc một đường đi tới, không biết đã trải qua bao nhiêu gian nan khốn khổ thậm chí là tử vong uy hiếp, thật sự là rất khó tiếp nhận mọi người đánh loạn một trận liền tan như chim thú, không còn có ai đề cập quyền thiên thư đó ở đâu.
*****
Đại sư huynh nghĩ một chút sau đó cười nói: "Thiên Dụ đại thần quan đã nói thiên thư ở hoang nguyên hiện thể, nghĩ hắn Diệp Tô là sẽ tin tưởng, Đường cũng sẽ không hoài nghi như thế nào, về phần vì sao mọi người đều nhìn chằm chằm cái hộp sắt kia... Đại khái là vì Hạ Hầu cảm nhận được khí tức trong hộp sắt, liền kiên định cho rằng thiên thư ở trong, hắn vì quyển thiên thư này trả giá đắt cùng quyết tâm như thế, nghĩ hắn sẽ không đến mức ở quan trọng như vậy phán đoán sai lầm, cho nên Diệp Tô cùng Đường cũng tin tưởng thiên thư ở trong hộp, nói lúc ấy có chớp mắt, bản thân ta cũng suýt nữa tin."
"Hạ Hầu đến tột cùng cảm nhận được cái gì, sẽ làm hắn đem tro cốt Liên Sinh đại sự coi là thiên thư?" Ninh Khuyết khẽ nhíu mày nói: "Ta có thể đoán được giữa hắn và Liên Sinh có quan hệ, là quan hệ gì?"
Đại sư huynh nói: "Hạ Hầu là đồ đệ của Liên Sinh, nay xem ra ngươi Ma Tông sơn môn có kỳ ngộ khác, nghĩ hắn cũng biết vị Liên Sinh tiền bối kia là nhân vật thế nào, Hạ Hầu bội phản Ma Tông, chỉ sợ mỗi đêm đều sợ Liên Sinh sống lại tới tìm hắn làm phiền, đó là cái gọi là tâm ma."
Ninh Khuyết trầm mặc một lát, bỗng nhiên cảm khái hỏi: "Có chuyện nào là sư huynh ngươi không biết hay không?"
"Đương nhiên còn có rất nhiều, ngay cả phu tử cũng thừa nhận chính mình còn có rất nhiều chuyện chưa từng hiểu ra, huống chi chúng ta những kẻ làm đệ tử này? Sư đệ, cần biết trên đời vốn không có người sinh ra đã biết."
Nói đến chi tiết này, đại sư huynh bỗng nhiên giật mình, nhìn mặt hắn nở nụ cười.
Ninh Khuyết chưa chú ý tới tin tức ẩn chứa trong biểu cảm của đại sự huynh, buồn rầu nói: "Sư huynh, sao ta cảm thấy giống như bị người mang thiên thư đến Nam Hải? Có thể hay không không cần ngắt lời, nói một chút quyển thiên đó đến tột cùng có thể ở nơi nào?"
Bên đống lửa ấm áp ở hoang nguyên lạnh khủng khiếp, đại sư huynh thư viện cùng tiểu sư đệ tiến hành gian lần nói chuyện dài đầu tiên giữa bọn họ, ở trong kí ức của Ninh Khuyết ngày sau, phen nói chuyện dài này rất ấm áp bình tĩnh, không có bất cứ cảm giác xa lạ mới gặp nói chuyện với nhau gì, phi thường thuận lợi, nhưng sự thật lại phi thường không thuận lợi. Bởi vì tiết tấu của đại sư huynh thật sự quá chậm, mỗi cầu trước khi mở miệng tựa như đều phải trải qua tự hỏi thời gian rất lâu, bảo đảm không có sai lầm hoặc là sẽ không sinh ra hiểu lầm gì mới sẽ nói ra, hơn nữa loại tiết tấu giống như thôi miên này lại rất kỳ diệu dễ dàng đem đề tài kéo đến nơi khác.
Ninh Khuyết truy hỏi tung tích quyền thiên thư chữ Minh, kết quả nói không được chốc lát, liền biến thành hắn hướng đại sư huynh bẩm báo hành tung sự tích mình sau khi rời khỏi Trường An tới hoang nguyên. Từ đệ tử thư viện trong Bích Thủy doanh nói đến thiếu nữ Đại Hà quốc bên suối nước nóng, từ Hạ Hầu khống chế mã tặc đánh lén nói đến trong vương đình khăng khái lấy thế khinh người, lại từ đêm giết đại niệm sư Lâm Linh của đông bắc biên quân nói đến dùng tên bắn Long Khánh hoàng tử lại cùng đạo si quyết đấu một phen, cho đến vào sơn môn Ma Tông gặp vết kiếm loang lổ tiểu sự thúc lưu lại cùng với tên lão tăng giống quỷ kia trong núi thấy xương.
Trước mắt trong quá trình kể lại, đại sư huynh trước sau luôn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, mặc dù là nghe được tiểu sự thúc để lại hao nhiên kiếm ý trên thế gian, cũng chỉ là thổn thức cảm khái thở dài, duy chỉ có nghe thấy Ninh Khuyết ở trong Ma Tông sơn môn gặp Liên Sinh đại sư còn sống, sắc mặt hắn mới có biến hóa hơi đậm hơn một chút.
Đại sư huynh nhìn Ninh Khuyết chân thành nói: "Thì ra tiểu sự thúc lấy kiếm ý thành Phiền Lung đại trận lại có uy lực như vậy? Ngay cả sự phụ cũng không biết Liên Sinh tiền bối còn sống, nếu biết được việc này, ta quả quyết không dám để một mình người vào sơn môn, vốn định cho người tu hành mài giũa một phen, nào đoán được lại sẽ gặp nhiều hung hiểm vậy, tiểu sư đệ, thật sự xin lỗi."
Thẳng đến giờ này khắc này, Ninh Khuyết rốt cuộc xác nhận chuyến đi hoang nguyên lần này là thư viện an bài, phu tử cùng đại sư huynh quả nhiên luôn âm thầm chú ý mình, chỉ là rất rõ ràng vị sư phụ nhìn như không gì không làm được không gì không biết cùng với đại sự huynh bên đống lửa cường đại đến không ai dám khiêu chiến cũng không phải thực không gì không biết, ít nhất bọn họ không biết trong Ma Tông sơn môn còn cất giấu một Liên Sinh đại sư hóa thành tro cốt cũng có thể moi ra tâm ma của Hạ Hầu.
Nghĩ đến cảnh ngộ hung hiểm cạnh đống thây xương như núi kia, nghĩ tên lão tăng như quỷ kia cúi đầu cắn nuốt máu thịt thiếu nữ, Ninh Khuyết nhịn không được lệ nóng doanh tròng, bi phẫn đan xen nói: "Đại sư huynh, ngươi cũng quá không chịu trách nhiệm rồi."
"Ngại quá, ngại quá, lúc ấy ở trong đỉnh núi tuyết lấy vài thứ kia, thật không nghĩ tới."
Đại sư huynh xấu hổ cúi đầu, tay phải không biết từ chỗ nào lấy ra bốn mũi tên sắt ngăm đen đưa qua.
Ninh Khuyết tiếp nhận bốn mũi tên sắt, ngón tay vuốt ve phù văn tinh mịn phức tạp trên bề mặt, khiếp sợ hít ngược một ngụm khí lạnh.
Ở ven Đại Minh hồ sau khi ngộ đạo phá cảnh, vì giết chết Long Khánh hoàng tử, đối phó đạo sĩ Diệp Hồng Ngư, hắn trước sau tổng cộng bắn ra bốn mùi Nguyên Thập Tam Tiến. Bốn mũi phù tiền đó hoặc sau khi bắn thủng ngực bụng Long Khánh hoàng tử xâm nhập vách đá tuyết, hoặc sát đầu với Diệp Hồng Ngư trong mấy không thấy, hắn vốn tưởng đời này không thể tìm về chúng nó nữa, nghĩ các sư huynh sư tỷ thư viện hậu sơn vì thế trả giá vất vả, rất tiếc nuối, không ngờ bây giờ lại có thể về tới trong tay toàn bộ!
Đại sư huynh... Hắn đến tột cùng là xác định bốn mũi phù tiền đó rơi phương nào như thế nào, lại nhặt về như thế nào?
"Mũi tên này không tệ, hậu sơn có bao nhiêu sư đệ bỏ công?" Đại sứ huynh nhìn phù tiễn trong tay hắn hỏi.
"Tất cả sự huynh sự tỷ đều bỏ công." Ninh Khuyết thầm nghĩ đánh đàn chơi cờ ngắm hoa mấy gia hỏa đó cuối cùng cũng ở bên hồ đến bỏ thêm cổ vũ cho mình, cái này coi như là bỏ sức?
Đại sư huynh có chút tiếc nuối, nói: "Đáng tiếc lúc ấy ta không có mặt, có lẽ mũi tên này có thể tốt hơn chút nữa."
Ninh Khuyết sinh ra tính tình đánh rắn theo côn, gậy trúc vang bang bang, hướng bên người đại sư huynh xê dịch vị trí, mặt toát ra vẻ chân thành tha thiết, nghiêm túc nói: "Vậy sau khi về Trường An chúng ta thử lại một chút??
Đại sư huynh giật mình, sau đó nói thực: "Được."
Ninh Khuyết biết đại sư huynh khẳng định nhìn ra dụng ý của mình, lại chưa vạch trần, thậm chí ngay cả trêu chọc giễu cợt cũng không có, đã đáp ứng như vậy, đối mặt chân chất như thế, hắn lại hiếm thấy cảm thấy có chút ngượng ngùng hắn lên.
"Lại nói, vị thư si tiểu cô nương kia đối với người thật không tệ."
"Đại sư huynh, nói cái này làm chi?
"Ngươi phải cảm ơn đối phương."
"Biết rồi."
Đại sư huynh từ trong tro dưới đống lửa dùng nhánh cây bới ra mấy củ khoai, nói: "Ăn, rất thơm, hai củ này để lại cho thư si tiểu cô nương cùng đại hắc mã của ngươi ăn, không được động vào."
Ninh Khuyết đưa tay đi sờ khoai, suýt nữa bị bỏng, có chút tức giận, nói: "Để cho Sơn Sơn cũng được, nhưng đại hắc mã con súc sinh ngu ngốc đó nào có tư cách ăn.".
Đại sư huynh có chút không thích ứng cách nói của hắn, thầm nghĩ vô luận là bò phu tử nuôi lớn hay là con ngỗng béo trắng Quân Mạch nuôi, ngày thường đều là theo mọi người cùng nhau ăn cơm, vì sao đại hắc mã tiểu sư đệ nuôi lại không được?
Hắn lắc đầu nói: "Lại nói lúc còn nhỏ vừa mới vào núi ta mãi không chịu ăn thịt, bởi vì luôn thấy vạn vật đều có linh, về sau bị sự phụ lấy gậy đánh một trận lại thấy bò ăn thịt, mới bị dẫn dắt..."
Ninh Khuyết vừa nghe đại sư huynh nói nhớ lại đâu đâu, vừa chiến đấu cùng khoai nóng bỏng, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên căm tức hét lên: "Sư huynh, sao người lại đem đề tài kéo lệch đi?"
Đại sư huynh mờ mịt nhìn hắn, hỏi: "Lệch cái gì?"
"Hạ Hầu nếu là vì Liên Sinh, nghĩ lầm trong hộp sắt là thiên thư, vậy Đường cùng Diệp Tô thì sao?"
"Đường vốn đã không phải vì thiên thư mà đến, hắn là muốn giết chết Hạ Hầu, thay Ma Tông thanh lý môn hộ."
"Kẻ tên Diệp Tô kia thì sao?" Ninh Khuyết hỏi.
Đại sư huynh gãi gãi đi u, có chút không tự tin thăm dò nói: "Hắn hình như là đến vì ta?"
Ninh Khuyết trầm mặc một lát sau đó lắc lắc đầu, nói: "Chuyện này không đơn giản như vậy, Thiên Dụ đại thần quan nói quyển thiên thư chữ Minh sẽ xuất hiện ở chỗ Ma Tông sơn môn, bờ bắc Hô Lan hải, những người thế ngoại này đã đến, tất nhiên đó là tin lời Thiên Du thần tọa, Thiên Dụ đại thần quan làm ra một cái dự đoán không chân thật như vậy, đối với hắn đối với thần điện có chỗ gì tốt?"
Hắn ngẩng đầu nhìn phía đại sư huynh, nói: "Như vậy quyển thiên thư đó đến tột cùng ở nơi nào?
Đại sư huynh nhìn hắn trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó hỏi: "Ngươi thực rất muốn biết?"
Ninh Khuyết nói: "Người đời đều muốn biết."
Đại sư huynh nói: "Nhưng cho dù biết rồi, đối với người lại có trợ giúp gì đâu?"
Ninh Khuyết trừng mắt nghiêm túc nói: "Sư huynh, người biết tò mò có thể giết chết một con mèo hay không?"
Đại sư huynh lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Cái này, thật không biết."
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn phía bầu trời hoang nguyên mùa đông u ám, tò mò nói: "Thật ra ta luôn không hiểu Thiên Dụ thần tọa vì sao sẽ phát lời dự đoán như vậy, nay nghĩ đến, chẳng lẽ nói có thêm vị tiểu sử đệ tò mò cũng là cơ duyên nào đó?"
Nói xong câu đó, hắn từ bên hông lấy ra quyển sách cũ kia, đưa cho Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết kinh ngạc tiếp nhận quyển sách cũ đó, trong mơ hồ đã hiểu một số thứ gì đó, lại hoàn toàn không thể tin phán đoán của mình.
Hắn cúi đầu nhìn mặt bìa quyển sách cũ tầm thường không gì lạ kia trong tay, sau khi trầm mặc thời gian rất lâu, rốt cuộc cố lấy dũng khí mở ra trang đầu tiên, bởi vì khẩn trương hưng phấn mà run rẩy ngón tay, đem trang lật ào ào.
Cực kỳ giống tiếng nước bên đầm nước sườn núi tuyết từng vang lên.
Thế giới này đối với thư viện đại sư huynh nhận thức cũng không nhiều.
Bọn họ chỉ biết là thư sinh mặc áo cũ giày rách kia, vô luận thân nhiễm bao nhiêu bụi bậm, luôn làm người ta cảm thấy vô cùng sạch sẽ. Bọn họ chỉ biết là thư sinh đó bình tĩnh vui vẻ, thích ở bên núi suối nước ao lưu luyến, bên hông vĩnh viễn đeo cái gáo nước, khi khát liền uống một gáo nước, trong tay vĩnh viễn cầm một quyển sách, thường xuyên đọc.
Không ai biết, quyển thư sinh cầm trong tay đó là thiên thư.
Quyển thiên thư chữ Minh mất ở hoang nguyên không biết bao nhiêu năm tháng, mãi chưa từng hiện thế.
Bên đống lửa im lặng thời gian rất lâu...
Sự thật Ninh Khuyết căn bản không dám nghiêm túc lật xem quyển sách cũ đó, bởi vì hắn không biết sau khi xem sẽ xảy ra cái gì.
Qua thật lâu, hắn gian nan ngẩng đầu lên, thanh âm khẽ run hỏi: "Quyển thiên thư này luôn ở trong tay huynh?"
Đại sư huynh thành thật thừa nhận nói: "Năm ấy lúc hoàng hôn sau khi ngắm mây phá cảnh, sự phụ đã luôn giao cho ta bảo quản thay."
Ninh Khuyết hít ngược một ngụm khí lạnh, sau đó phát hiện hôm nay số lần mình hít ngược khí lạnh, dường như so qua mười mấy năm nay cộng lại còn nhiều hơn chút, nhịn không được cảm khái nói: "Khó trách lúc trước sự huynh sẽ than thở Hạ Hầu tội gì."
Quyển chữ Minh trong bảy quyền thiên thư luôn ở trong tay đại sư huynh thư viện, nhưng trên đời lại không ai biết, vô số người vì thế sinh ra tham sân, lâm vào liều sinh tử, thậm chí giống như Hạ Hầu không tiếc buông tha tất cả nửa đời trước.
Cái này thật sự là tội gì?
Đời người khổ cỡ nào. Rất may mắn là, Ninh Khuyết bây giờ là thư viện tiểu sư đệ.
Mà đối với thư viện mà nói, đủ loại đau khổ của đời người, bình thường đều là người khác khổ.
Lúc Ninh Khuyết ở cạnh đống lửa nhẹ nhàng mở ra quyển sách cũ đó, đạo khí tức từ trang giấy ấm áp hơi vàng trồi lên, đạo khí tức này bình tĩnh lạnh nhạt trong xanh phẳng lặng, giống như không thuộc nhân gian, trong giây lát nhiều phiêu diêu diêu thẳng lên trời, giống như mây đen ngày mùa đông sắp tan, sẽ không trở lại trên trang sách một lần nữa.
Đạo khí tức này bởi vì quá mức lạnh nhạt trong xanh phẳng lặng, cùng bất cứ sự vật nào của bầu trời mùa đông hoang nguyên đều không thể sinh ra ý bài xích, lại cũng không dung hợp, ngay cả những sợi mây nhu nhược không có gì kia cũng không thể dung hợp, cái không thể dung hợp này cũng không phải đề kháng cùng bài xích, chỉ là trầm mặc bảo trì bản tính, ngay cả tiếp xúc cũng không muốn.
Không có tiếp xúc tự nhiên sẽ không mang đến hỗ trợ lẫn nhau, vẫn là mây đen mùa đông im lặng, hoang nguyên sương lâm, cho dù là người tu hành niệm lực cường đại nhất trên đời, cũng không thể phát hiện khí tức quyển sách này phát ra.
Nhưng bầu trời có thể, bởi vì bầu trời xanh lam hoặc xàm xịt đó là một tấm gương, một tấm gương thuộc về Hạo Thiên có mặt khắp nơi không chỗ nào không chiếu, cho nên nó có thể rõ ràng phản ánh ra bộ dáng đạo khí tức đó.
Trên bầu trời mùa đông tầng mây dày đặc buông xuống giống như bông hút no nước, ở sau khi quyền thiên thư chữ Minh mở ra, nhanh chóng làm ra phản ứng của mình, tầng mây thật dày kịch liệt quấy, xé rách, sau đó dây dưa cắn nuốt nhau, cuối cùng thoát ly khu vực của nhau, biến thành vô số vạn đám mây độc lập.
Giữa vô số vạn đám mây lộ ra bối cảnh bầu trời xanh thẳm xa xôi phía sau, chính là bởi vì những bối cảnh này, khiến những đám mây này sinh ra cảm giác bồng bềnh rõ ràng, biến thành vô số tảng đá trầm mặc lơ lửng ở trên không.
Ninh Khuyết ngẩng đầu nhìn những tảng đá mây kia bầu trời, nhớ tới ngoài Ma Tông sơn môn trong Khối Lũy đại trận ức vạn viên đá quái dị, như có chút hiểu ra, lòng có cảm giác, cảm khái trầm mặc không nói.
← Ch. 278 | Ch. 280 → |