← Ch.283 | Ch.285 → |
Long Khánh hoàng tử thong thả mà tịch mịch nói: "Ta biết nàng thật lòng đối đãi ta, chỉ là ta bây giờ cùng với ta về sau đều không có tư cách tiếp nhận người thương tiếc, cho nên không cần thương tiếc, chỉ cần cùng ta trò chuyện là được."
Hắn chậm rãi đem hai tay Lục Thần Già ôm ở trước cổ mình tách ra, nói: "Không cần lo lắng ta sẽ tự sát, tuy ta quả thật đối với thế giới này đã không có gì lưu luyến, đã tuyệt vọng, nhưng ta sẽ không tìm chết, bởi vì Hạo Thiên tựa như chế ta chịu trừng phạt tra tấn còn chưa đủ, không muốn ta chết đi như vậy."
Bị thương nặng Long Khánh hoàng tử căn bản không có lực lượng gì, nhưng khi ngón tay hắn chạm tới mu bàn tay Lục Thần Già, Lục Thần Già căn bản không có làm bất cứ chống cự gì liền buông ra.
Lục Thần Già quỳ gối bên cạnh hắn, si ngốc nhìn bên khuôn mặt hắn sớm không còn tuấn mỹ nữa, thậm chí nhìn qua tỏ ra đặc biệt lạnh lùng khó coi, trong mắt không có nước mắt, không có bị thương, chỉ có tình yêu cùng thương tiếc phát ra từ chỗ sâu nhất trong lòng.
"Chàng vừa nói trên đời không có chuyện hoàn mỹ, vậy cũng sẽ không có chuyện nào là không thể thay đổi, vô luận là chàng chịu trúng tên hay là ngày sau tu hành, nhất định đều có thể trở lại bình thường, chưởng giáo đại nhân có thể chữa khỏi cho chàng, hơn nữa ta còn có thể đi cầu cô cô tìm đường đi Huyền Không Tự, những phật tông đại đức đó nhất định có cách trị liệu cho chàng."
Long Khánh hoàng tử nói: "Con người sắp chết đạo tâm tất sáng, ta chưa bao giờ nhỏ yếu như bây giờ, nhưng cũng chưa bao giờ hiểu biết bản thân như bây giờ, lúc phá cảnh thức hải bị hủy, ta đời này không có hy vọng tu hành nữa, chưởng giáo không được, cho dù là vị Quang Minh thần tọa kia trong U Các cũng không được, phật tông những gia hỏa tự thủ trầm mặc kia càng không được."
"Không cần ôm hy vọng vô căn cứ gì nữa, không ai có thể thay đổi vận mệnh ta."
Hắn nhìn xa xa không biết nơi nào, lặng lẽ nói: "Trên hòn đá treo cổng tre ở thư viện hậu sơn, hắn là phu tử để lại bốn chữ cho ta, ta vốn đã quên, nhưng trước đó vài ngày ở trước cái chết lại không hiểu nghĩ tới, bốn chữ đó là quân tử bất tranh. Lúc ấy ta cũng không biết ý tứ chân thật của bốn chữ này, lại cho rằng mình đã rất hiểu, cho nên cảm thấy không cam lòng thậm chí khinh miệt cười lạnh đối với nó, ngược lại càng thêm muốn đi tranh. Nay mới suy nghĩ cẩn thận, phu tử nói là tính cách ta, mà tính cách một người thì sẽ quyết định vận mệnh một người."
"Ta cả đời này đều đang tranh."
"Tuy các ngươi cũng không rõ quan hệ chân thật giữa ta cùng với huynh trưởng Sùng Minh, nhưng ta quả thật là đang tranh với hắn, hơn nữa tranh trên đời đều biết, ta cùng với hắn tranh là ngôi vị hoàng đế của thế tục."
"Ở trong Thiên Dụ viện ta cũng tranh, ta muốn tranh là thân phận thủ tịch đệ tử, bởi vì ta không cam lòng thần quan yêu thương ta một khi thất thế, ta liền cũng bị người ta lăng nhục trào phúng. Ta khi đó tranh là một hơi."
"Ở trong Tài Quyết Ti ta càng phải tranh, đối mặt đạo si nữ nhân điên cuồng này ta nếu không tranh chút công việc quyền lực nào có tư cách ngồi đối diện với cô ta? Lại dựa vào cái gì ngày sau ngồi lên trên mặc ngọc thần tọa kia?"
"Vinh quang trước đây, thắng lợi trước đây, ta cho rằng đó đều là kết quả tranh ra, nay lâm vào trong vực sâu tuyệt vọng, mới hiểu phu tử đã sớm nhìn thấu tất cả, toàn bộ tội nghiệt cùng tuyệt vọng, đều là ta tự mình tranh ra."
"Không bằng không tranh.
Lục Thần Già vô lực ngồi ở cạnh hắn, cúi đầu nghe hắn thì thào lầm bẩm, sợi tóc phập phềnh trên trán, giống ngọn có trong hoang nguyên không có sự sống lung lay sắc mặt tái nhợt không có một tia màu máu.
Long Khánh hoàng tử. 1 ngốc nở nụ cười, tươi cười trắng bệch tỏ ra dị thường tuyệt vọng, nói: "Nàng biết không? Ta từng thực cho rằng mình là người thủ hộ quang minh, vô luận ta giết bao nhiêu người đã làm bao nhiêu việc tanh máu trong mắt các ngươi, đạo tâm ta vẫn một mảng sạch sẽ, bởi vì ta tin tưởng vững chắc mình là đang chấp hành ý chí Hạo Thiên."
"Đã là người thủ hộ quang minh, đã là đang chấp hành ý chí Hạo Thiên, đương nhiên phải làm một người hoàn mỹ, cho nên ta cực kỳ chú trọng hình dung bên ngoài, mặc quần áo cách nói năng yêu cầu nghiêm cần không sai lầm, ta cực ít uống rượu để ngừa loạn tính, ta đối với người ôn hòa đối với mình khắc nghiệt, ta chú ý phong độ khí chất, mặc dù là đối phó Ma Tông dư nghiệt rất khó chơi, ta cũng chưa từng ra tay đánh lén, lần đó ở thư viện hậu sơn rõ ràng ta tới trước, nhưng vì cái gọi là phong độ, ta lại đợi Ninh Khuyết thời gian rất lâu, cuối cùng lại chờ được một kẻ địch vô sỉ khó giải quyết nhất của ta cả đời này."
Long Khánh hoàng tử si ngốc nhìn bầu trời tờ mờ sáng, nói: "Sau khi bị thương ta vốn tưởng rằng mình hắn phải chết, nhưng lại vẫn không hiểu chưa chết đi, cho nên ta suy nghĩ hay là Hạo Thiên chưa vứt bỏ ta, nó chỉ là chỉ một con đường trái ngược cho ta? Cho nên ta muốn thử đi hướng trong bóng tối, ta không muốn quản cái gì phong độ khí độ nữa, ta tích tụ rất nhiều khí lực, cố lấy dũng khí rất lớn, nhặt lên thanh đao đi săn kia, hướng về trên đầu một đứa bé trai Hoang nhân chỉ mười hai tuổi chém xuống, nhưng người biết đã xảy ra cái gì? Ta vậy mà không thành công."
Ta ngay cả quang minh cũng nguyện ý vứt bỏ, ta đã không biết xấu hổ, ta đã tính hướng hắc ám đầu hàng, đi đến một bên tuyệt đối, nhưng vì sao ta vẫn là không thành công?"
Trong đôi mắt Long Khánh hoàng tử toát ra vẻ sợ hãi thật lớn, thì thào nói: "Thì ra đây không phải một chuyện xưa Hạo Thiên thí luyện tín đồ, không phải một câu chuyện xưa từ quang minh ngã hướng hắc ám, không phải những chuyện xưa trong truyền thuyết thống khổ nhưng vẫn có hy vọng kia, đây chỉ là một câu chuyện xưa bị Hạo Thiên quên đi."
"Ở giữa quang minh cùng hắc ám giãy dụa quả thật thống khổ, hướng hắc ám đầu hàng càng thêm thống khổ, nhưng loại thống khổ này là có sinh mệnh lực, là còn sống, nhưng ta hiện tại thì sao? Dù là muốn hướng hắc ám đầu hàng, cũng bị từ chối ngoài cửa, thì ra ta căn bản không có tư cách để Hạo Thiên vứt bỏ, ta chỉ là một tiểu nhân vật bị Hạo Thiên quên đi ở hoang nguyên phương Bắc."
Hắn thống khổ ho khan hẳn lên, thân hình gầy yếu còng giống như người già, giống như muốn làm đống tuyết trong hoang nguyên.
Lục Thần Gia si ngốc nhìn hắn, đột nhiên cảm xúc bị thương trong đôi mắt dần dần thu liễm, chậm rãi đứng dậy, hơi lay động sau đó đứng vững thân thể, bình tĩnh mà kiên định nói: "Ta đi giết Ninh Khuyết trước."
"Cái này có ý nghĩa sao?" Long Khánh hoàng tử gian nan đứng dậy, xoay người nâng gò má tiều tụy lại vẫn xinh đẹp của nàng, ngón tay dơ bẩn ở trên da thịt nàng chậm rãi ma sát, nói: "Cái này không có ý nghĩa."
Lục Thần Giờ nhìn khuôn mặt này gân trong gang tấc, phát hiện khuôn mặt này thế mà trở nên vô cùng xa lạ hắn lên, trong lòng một trận đau nhức, nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, nàng biết nếu không thể trừ đi tuyệt vọng cùng tâm ma trong lòng Long Khánh, căn bản không thể đem hắn mang đi khỏi mảng hoàng nguyên này, nhưng nàng càng biết, căn bản không có cách nào có thể khiến Long Khánh trở lại như trước.
Long Khánh hoàng tử cùng nàng quen biết nhiều năm, từ hoàng cung Nguyệt Luân quốc đến Thiên Dụ viện, mến nhau nhiều năm, phi thường hiểu biết cuồng nhiệt dưới tính tình thanh nhã lạnh lùng của hoa si, nhìn vẻ mặt nàng liền đoán được nàng muốn làm gì gian nan lui về phía sau hai bước, kéo ra khoảng cách với nàng, vẻ mặt dị thường lạnh lùng hét lớn: "Không cần ý đồ đánh bất tỉnh ta!"
"Ta là một phế nhân, nhưng ta không muốn giống như những phế nhân kia nói cái gì không cần đồng tình ta, xin nàng rời xa ta các loại lời ghê tởm! Ta chỉ là muốn cùng nàng vô cùng đơn giản nói mấy câu cũng không được sao? Nàng không nên diện giống những tài tử giai nhân kia làm những chuyện ghê tởm đó! Chẳng lẽ nàng thế nào cũng muốn ta giống như ngu ngốc thống khổ chảy nước mắt!"
Thanh âm Long Khánh hoàng tử khàn khàn, phẫn nộ hướng về phía nàng lớn tiếng rít gào.
Sắc mặt Lục Thần Già tái nhợt nhìn hắn, hai tay khoá ở ngực như là cầu xin, hoặc như là muốn dùng động tác này bình ổn đau khổ trong lòng, hoặc như là cho thấy mình sẽ không động thủ đánh ngất hắn.
Trên hoang nguyên rét lạnh một mảng tĩnh mịch.
Sau khi trầm mặc thời gian rất lâu, Long Khánh hoàng tử thu liễm điên cuồng tức giận trên mặt. Trên dung nhan từng hoàn mỹ đó không có bất cứ sinh cơ cùng hy vọng nào, dùng tốc độ nói rất chậm ngữ khí rất lạnh lùng ánh mắt rất tuyệt vọng nói: "Không cần đồng tình ta, đừng để ta cảm thấy nàng đang đồng tình ta, hôm nay gặp lại, thật không bằng không gặp."
Lục Thần Già không nói gì thêm, chậm rãi buông xuống tay che ở trước ngực.
Long Khánh xoay người sang chỗ khác, nhặt lên cành cây đã gãy thành hai nửa kia, tiếp tục đi về hướng bắc.
Lục Thần Già trầm mặc chốc lát, sau đó đi theo hắn về hướng bắc.
Long Khánh bị thương quá nặng, tốc độ đi quá mức chậm chạp, qua thời gian rất lâu, cũng chỉ đi ra mấy chục trường, trên đường ngã sấp xuống ba lượt, cành cây kia bay đi xa xa, hắn không còn sức nhặt về, mà miệng vết thương giữa bụng vỡ ra lần nữa, bắt đầu hướng ngoài quần áo mỏng manh trào máu, gặp gió lạnh mà ngưng tụ thành giọt máu băng.
Lục Thần Già luôn theo sau hắn, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, lại vẫn chưa tiến lên nâng hắn.
Long Khánh hoàng tử mỏi mệt, ngồi ở trên mặt đất hoang nguyên cứng rắn, tay phải cầm lên một nắm tuyết nhét vào trong miệng nhấm nuốt một lát, sau đó ý đồ đứng dậy tiếp tục hướng bắc, không say lại chưa đứng vững, lại nặng nề ngã xuống mặt đất.
Hắn phẫn nộ đấm mặt đất bên cạnh, lại bởi vì không có sức, tuyết đọng trên mặt đất cũng chưa tung tóe lên mấy phân.
Lục Thần Già ở phía sau hắn trầm mặc nhìn hắn.
Long Khánh biết nàng ở phía sau, sau khi thở dốc một lát, bỗng nhiên gầm rú nói: "Lời nên nói cũng nói xong rồi, nàng muốn gặp một lần cũng đã gặp rồi, nàng còn theo ta làm gì? Nàng đi theo ta nữa, ta sẽ chết cho nàng xem."
Thân thể Lục Thần Già hơi lay động, sau đó nhanh chóng khôi phục ổn định, trên dung nhan tươi đẹp của thiếu nữ hiện lên một tia kiến nghị, dù là bông hoa mềm mại nhất cũng là có gai, nàng cũng có giới hạn của nàng. Nàng nhìn bóng lưng nam nhân phía trước giống như con chó kia, la lớn: "Vậy chàng chết cho ta xem đi!"
Thân thể Long Khánh hoàng tử hơi cứng đờ.
Sắc mặt Lục Thần Già tái nhợt, lại quật cường không chịu khóc ra, hô: "Chúng ta cùng một chỗ nhiều năm như vậy, chàng lại mãi không chịu cho ta nhìn rõ ràng chàng, như vậy liền ngay cả chết cũng không chịu cho ta xem sao? Nhưng mà ta thực rất muốn xem, cho nên nếu chàng muốn chết, vậy chết ở trước mặt ta đi, ta nhặt xác cho chàng, sau đó về Trung Nguyên tái giá."
Long Khánh trầm mặc một lát, nở nụ cười như điên: "Thật sự là bà nương điên, cho dù tái giá cũng không ai dám cưới nàng."
Lục Thần Già hô: "Tái giá là gả người khác, chàng khi đó đã chết, không cần chàng quan tâm."
Long Khánh trầm mặc, sau đó tiếp tục hướng bắc.
Lục Thần Già cũng không nói nữa, trầm mặc theo hắn tiếp tục hướng bắc.
Đại tuyết mã mệt mỏi đi theo ở cuối cùng.
Từ sáng sớm đến hoàng hôn, gió tuyết trên hoang nguyên lại nổi lên.
Gió lạnh thấu xương.
Măng tuyết đè người.
Vẫn đồng hành như cũ.
Một đường hướng bắc, tiếp tục hướng bắc.
Long Khánh hoàng tử ở trong gió tuyết độc hành, hoa si Lục Thần Già ở cách đó không xa yên lặng đi theo, tuyết mà không tiếng động đá vó ngựa chậm rãi tiêu trừ mỏi mệt, từ sáng đi tới tối, lại từ tối đi đến sáng, không biết đã đi bao nhiêu ngày, đi khoảng cách bao xa, hoang nguyên phương Bắc mảng bóng đêm đen trầm kia vẫn là xa xôi như vậy, chưa kéo gần lại một tia khoảng cách.
Trên đường Long Khánh hoàng tử lúc khát vốc một nắm tuyết ăn, khi đói nuốt mấy ngụm nước miếng, càng đi càng suy yếu, tựa như tùy thời có thể ngã xuống không đứng dậy nữa, Lục Thần Già cũng một mực yên lặng chờ đợi thời khắc đó đến, nhưng hắn tuy ngã xuống rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều gian nan bò dậy, cũng không biết trong thân thể gầy yếu sao lại có nhiều sinh mệnh lực như vậy.
Lục Thần Già trầm mặc nhìn bóng dáng ngoài mấy chục ngoài, chỉ là luôn duy trì khoảng cách, không có ý tứ tiến lên, bởi vì nàng biết hắn không thích, nàng lúc khát cũng vốc một nắm tuyết để ăn, khi đói từ trên lưng ngựa lấy ra lương khô ăn, nhìn bóng dáng bởi vì đói khát mà suy yếu kia, tốn sức lực rất lớn mới đè nén xuống xúc động đi đưa đồ ăn.
Từ tuyết rơi đi đến tuyết ngừng, từ gió nổi đi đến gió dừng, hai người một ngựa lại vẫn là ở trên hoang nguyên rét lạnh hai màu đen trắng, phía sau xa xa mơ hồ còn có thể nhìn thấy Thiên Khí sơn mạch oai hùng, tựa như như thế nào cũng đi không ra khỏi thế giới tuyệt vọng này.
Một ngày nào đó, Long Khánh hoàng tử bỗng nhiên dừng bước, nhìn mảng bóng đêm phương Bắc xa không thể tới kia, ngón tay gầy như cành khô run nhè nhẹ, sau đó buông ra, một cành cây mấy ngày trước một lần nữa nhặt từ lòng bàn tay rơi xuống, bốp một tiếng đánh vào trên chân hắn, hắn cúi đầu liếc một cái cành cây rơi xuống móng chân xám trắng, phát hiện chưa chảy máu.
Hắn ngẩng đầu lên tiếp tục nheo mắt nhìn về phía đêm tối phương Bắc, sau đó thong thả xoay người, nhìn Lục Thần Già ngoài mấy chục trượng, thanh âm khàn khàn nói: "Ta đói rồi."
Hốc mắt Lục Thần Già chợt ướt, suýt nữa khóc ra, cố gắng bình tĩnh tâm tư, dùng tay run run lấy ra lương khô, dùng nước ấm mỗi ngày đều âm thầm chuẩn bị sẵn làm mềm, sau đó nâng đến trước mặt hắn.
Long Khánh không nói gì nữa, nhìn lòng bàn tay nàng không hề mềm mại có chút thô ráp, bối rối nuốt sạch sẽ đồ ăn, sau đó hài lòng xoa xoa cổ họng, một lần nữa lên đường.
Chẳng qua một lần này hắn không hướng bắc nữa, không có bất cứ dấu hiệu gì, không có bất cứ lý do gì, không có bất cứ ngôn ngữ gì, tự nhận bị Hạo Thiên vứt bỏ, hắn không chút ý đồ đến cậy nhờ trong lòng đêm tối, mà là cô đơn xoay người, hướng Trung Nguyên phía nam mà đi.
← Ch. 283 | Ch. 285 → |