Vay nóng Tima

Truyện:Tướng Dạ - Chương 292

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 292: Phiến tuyết nọ nhẹ nhàng rơi xuống
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Cốc Khê khẽ vuốt râu, chậm rãi nói: "Giết chết một vị đệ tử thư viện tầng hai, tất nhiên phải mạo hiểm cực lớn, tất nhiên cũng sẽ đạt được chỗ tốt cực lớn, cái tốt lớn nhất ở chỗ người sẽ không uy hiếp được tướng quân bao giờ nữa."

Ninh Khuyết đã xắn xong tay áo cánh tay phải, hai nắm tay buông ở bên đùi cảm thụ được hàn ý của gió đông.

Hắn nhìn Cốc Khê lắc lắc đầu nói: "Loại chỗ tốt này xa xa không đủ."

Cốc Khê bỗng nhiên nheo mắt cảm khái nói: "Ta theo đại tướng quân nửa đời thời gian, vì là cái gì? Vì chính là tướng quân có thể đứng ở trên đỉnh phong nhân gian, nhưng hai người thư viện các ngươi đến, đại tướng quân liền cũng bị ép nghỉ hưu... Vật ta chẳng phải là cũng phải nghỉ hưu theo, người cảm thấy ta có thể chịu được loại chuyện này?"

Hắn nhìn mặt Ninh Khuyết, ánh mắt u lãnh mà mang theo mấy phần ý tứ hàm xúc điên cuồng không biết từ đâu mà đến, âm, u nói: "Tướng quân phải nghỉ hưu, nhưng ta thực không muốn hắn nghỉ hưu, đáng tiếc ta không có tư cách phủ định ước định giữa hắn cùng đại tiên sinh, như vậy muốn phá hoại chuyện này trừ giết Thập Tam tiên sinh người còn có cách nào khác? Hạo Thiên vĩnh viễn là nhân từ như thế, ngươi là thiên hạ hành tẩu yếu nhất trong lịch sử thư viện, tựa như kết cục thích hợp nhất đó là chết."

Ninh Khuyết lúc này mới hiểu thì ra tên quân sự này lại là người điện, lông mày chậm rãi nhíu lại, lắc đầu nói: "Những người nghĩ tới chưa, giết chết ta Hạ Hầu cũng không thể có kết cục tốt, trên đời môi người đều biết người là một con chó trung thành nhất của hắn, ai sẽ tin tưởng đây là người tự chủ trương?"

Hai bàn tay Cốc Khê nhẹ nhàng khép lại một chỗ, có chút hưng phấn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Cho nên nói đây là thời cơ tốt nhất, Thập Tam tiên sinh người nhỏ yếu như vậy, mà người đời đều biết đại tiên sinh đời này chưa từng giết người, cho nên sau khi ta giết chết ngươi, ta vẫn có thể còn sống, như vậy ta sẽ vẫn còn sống, cho dù sống giống như con chó, vẫn sống đến thành Trường An, sống đến trong triều đình thậm chí trước mặt phu tử, thay tướng quân đem chuyện này gánh vác."

Nghe đối phương nói đại sư huynh đời này chưa từng giết người, Ninh Khuyết hơi ngẩn ra, chợt nhớ tới phong phạm làm việc ôn hòa thường ngày của sư huynh, thầm nghĩ ước chừng là thật, lại nghe đoạn lời phần sau của đối phương, nhịn không được hơi trào phúng cười, nói:

"Tuy rất không muốn khoe khoang, chẳng qua chỉ bằng thân phận ngươi muốn gánh tội danh giết chết ta, thật là si tâm vọng tưởng."

Cốc Khê lắc đầu cảm khái nói: "Chỉ cần ta sống, ta sẽ nói cho toàn thế giới, thư viện Thập Tam tiên sinh là ta giết, không quan hệ với đại tướng quân, ta thậm chí có các khiến toàn thế giới tin tưởng, ta là người của Tây Lăng thần điện, sở dĩ muốn giết chết người, vì vu oan hãm hại Hạ Hầu đại tướng quân, do đó để cho thư viện cùng quân đội đế quốc quyết liệt!"

Ninh Khuyết nhìn biểu cảm thỏa mãn trên mặt hắn, lắc đầu nói: "Xem ra người quả thật điên rồi, tuy cái mưu kế này mới nghe tựa như có chuyện như vậy, nhưng ai sẽ tin tưởng ngươi là người của Tây Lăng thần điện?"

Trên mặt Cốc Khê lần nữa hiện ra mảng tươi cười quỷ dị kia, nói: Giống Thập Tam tiên sinh người người như vậy đại khái sẽ không tin tưởng, nhưng hoàng đế bệ hạ sẽ tin tưởng, hoàng hậu nương nương sẽ tin tưởng, mấu chốt nhất là phu tử sẽ tin tưởng."

Nói tới đây, vị quân sự Cốc Khê quen ở trong đêm tối thay tướng quân xử lí tất cả này ngẩng đầu nhìn phía bầu trời mùa đông u ám, trên mặt lộ ra tươi cười trong xanh phẳng lặng, cảm khái nói: "Bởi vì ta thật sự là người của Tây Lăng thần điện."

Ninh Khuyết không biết nên nói những gì, hắn từ nhỏ đã ở giữa sinh tử giãy dụa cầu sinh, vốn tưởng rằng mình đã nhìn thấu hắc ám cùng phức tạp trên đời, nhưng lúc này nghe Cốc Khê thản nhiên thừa nhận thân phận chân thật ban đầu của mình cùng với nay vì Hạ Hầu phát ra ý điên cuồng, mới phát hiện thì ra mình đối với thế giới này phức tạp vẫn " không đủ hiểu biết.

Hắn đem vạt áo bên hông nắm thật chặt, xác nhận sẽ không sinh ra chút ảnh hưởng đối với chiến đấu sau đó, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Cốc Khế hỏi: "Những người xác nhận có thể giết chết ta như thế nào?"

Cốc Khê dùng ánh mắt trêu tức nhìn hắn, nói: "Bởi vì ngươi là người yếu nhất thư viện tầng hai."

Ninh Khuyết bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ cái xưng hô này đại khái sẽ luôn theo mình rất nhiều năm nhỉ.

Hắn hỏi: "Nhưng đại sư huynh của ta bây giờ đang ở trong thành Thổ Dương."

Cốc Khê đáp: "Ngươi xuất hiện ở trong phú của ta, đại tiên sinh tự nhiên cho rằng ngươi là tới giết ta, hắn lại nào sẽ quản?"

Ninh Khuyết nói: "Đạo lý tương tự, có phải hay không có thể nói rõ Hạ Hầu đại tướng quân cũng sẽ không quản chuyện này?"

Cốc Khẽ mỉm cười nói: "Nói đúng, cho nên hôm nay là một cơ hội tốt nhất giết chết người, thật ra lúc trước ta luôn do dự đến tột cùng nên giết người hay không, vừa vặn ngươi đã đến, vậy ta đành phải giết ngươi."

Ninh Khuyết nói: "Đối với ta mà nói, đây cũng là cơ hội tốt nhất giết chết người, thật ra ta cũng luôn do dự nên vào phủ giết người hay không, nhưng đã vừa vặn ngươi muốn giết ta, vậy ta đành phải giết ngươi."

Cốc Khê cảm thấy hứng thú nhìn hắn, hỏi: "Ngươi bây giờ đã biết ta vì sao muốn giết người, nhưng ta vẫn là không thể xác nhận, người đến tột cùng vì sao nhất định phải giết chết ta, có thể xin Thập Tam tiên sinh chỉ giáo hay không?"

Ninh Khuyết nhìn mặt hắn, nhớ tới tờ giấy dầu kia.

Gia hảo viết tờ giấy dầu sớm đã chết, tờ giấy dầu đó cũng đã bị hắn hủy, nhưng những cái tên trên giấy dầu hắn lại nhớ rõ, trong đó ở trên vị trí rất cao, có hai chữ Cốc Khê.

Rất nhiều năm trước, quân sự Cốc Khê đã là con chó trung thành nhất cũng âm hiểm nhất của Hạ Hầu đại tướng quân, căn cứ tình báo Tiểu Hắc Tử tra được, cùng với về sau Ninh Khuyết thông qua sự phụ âm thầm nhìn thấy một số tông quyền của Thiên Xu Xử, đều nói rõ quân sự này chính là kẻ liên lạc giữa Hạ Hầu cùng Tây Lăng thần điện.

Năm đó chính là gã quân sự tên Cốc Khế này thay Hạ Hầu định ra kế sách, lấy tội phản quốc diệt cả nhà Tuyên Uy tướng quân phủ, mà những thôn trang Yến cảnh bị diệt kia, cũng là vị quân sự này thay Hạ Hầu ra chủ ý.

Có những lý do này, đủ để cho Ninh Khuyết giết hắn trăm ngàn lần.

Chẳng qua lúc này đối mặt Cốc Khê nghi vấn, hắn chưa giải thích gì.

Hai tay áo đã xắn đến giữa khửu tay, cánh tay trần ở trong gió lạnh, tay phải ổn định vươn tới sau lưng cầm chuối đao, một tiếng choang rút ra phác đáo dài trắng, lưỡi đao ở trong gió lạnh lấp lánh như hào quang.

Ninh Khuyết bước bộ pháp ổn định bước qua đình viện, hướng Cốc Khế trước chiếc ghế tùng đi đến.

Cốc Khế chậm rãi nheo mắt, hai tay chắp ở trong tay áo sau người run nhè nhẹ, rõ ràng không phải bởi vì sợ hãi, lại không biết những ngón tay rung rung kia đến tột cùng là đang làm cái gì.

Lưỡi đao sáng như tuyết chém vỡ sự im lặng của đình viện, chặt đứt gió lạnh ngoài tường thổi tới, chém về phía giữa đôi mắt nheo lại của Cốc Khê!

*****

Mắt Cốc Khê nheo lại càng thêm lợi hại, ánh mắt chợt như điện, dừng ở trên tay trái buông ở trước người Ninh Khuyết.

Giữa ngón tay trái Ninh Khuyết cầm một cái túi gấm.

Trong túi gấm lộ ra một cô phù ý cường đại.

Chính là thần phù Nhan Sắt đại sự để lại cho hắn, ở trước Ma Tông sơn môn vì cùng Diệp Hồng Ngự chống đỡ, hắn dùng mất một cái, hôm nay đối mặt quân sự cánh tay cường đại của Hạ Hầu Cốc Khê, hắn không chút do dự bắt đầu dùng cái thứ hai.

Nhưng đạo thần phù kia trong túi gấm... Thế mà không thể khởi động!

Mắt Cốc Khê nheo thành hai cái khe, trong khe mắt u mang bức người.

Vô số đạo khí tức phù ý khác nhau, từ trong tay áo phía sau hắn dâng trào ra, nháy mắt đem thiên địa nguyên khí trong định viện quấy chấn động bất an, vô số dòng nguyên khí xé rách rất nhỏ vắt ngang ở giữa thân thể hai người.

Quân sự Cốc Khê lấy mưu kế âm hiểm trứ danh dưới trướng Hạ Hầu đại tướng quân... lại là phù sự cường đại hiếm thấy trên đời!

Những dòng chảy chậm không gian màu trắng ngà kia giống như mặt đất xuất hiện khe máu màu đen, thiên địa nguyên khí như là nước chảy, cực nhanh chóng trôi qua, liên hệ giữa niệm lực của Ninh Khuyết cùng túi gấm bị quấy nhiều không thể chốc lát thông suốt!

Trong tay hắn thanh phác đáo dài nhỏ sáng như tuyết kia ở trong không gian nhìn như trong suốt, giống như đã lâm vào một vũng bùn, tối nghĩa khó có thể di động, cách khuôn mặt kia của Cốc Khê tuy không xa, nhưng tựa như vĩnh viễn không thể tới gần.

Giống như cảm ứng được phù ý cùng dòng chảy thiên địa nguyên khí hỗn loạn đến không thể tưởng tượng trong định viện, không khí trên phủ đệ trở nên ngưng trọng áp lực hẳn lên, không biết là hơi ẩm trong đám mây nào bị nghiền ép thành tuyết, chậm rãi bay xuống mặt đất.

Một bông tuyết bay qua lông mi Ninh Khuyết, rơi ở trên mu bàn tay nắm chuối đao run nhè nhẹ của hắn, nháy mắt hòa tan.

Thế cục nơi đây cực kỳ khẩn trương, tình cảnh của Ninh Khuyết cực kỳ nguy hiểm, nhưng lúc bông tuyết đó bay xuống, lông mi hắn chớp cũng chưa chớp một cái, ánh mắt vẫn bình tĩnh chuyên chú.

Cốc Khê đợi đã lâu, hai tay chắp ở trong tay áo phía sau ở trong nháy mắt không biết phóng ra bao nhiêu đạo phù, càng kinh người là trình tự những phù văn này phóng ra tựa như trải qua dày công tính toán, phù ý tương xung tương đột cũng chưa tạo thành tuyệt đối hỗn loạn thậm chí là tự mình hủy diệt, mà là chồng chất tầng tầng, cho đến cuối cùng bùng nổ, đem thiên địa nguyên khí trong định viện mùa đông xé rách thành một mảng hải dương dòng chảy khủng bố.

Vô số đạo phù văn hình thành dòng chảy thiên địa nguyên khí, giống như là một mảng hải dương cuồng bạo, bao phủ toàn bộ định viện, lấy phù ý chặt đứt liên hệ giữa niệm lực người tu hành cùng lá bùa hoặc vật bản mạng, loại thủ pháp thi phù này dị thường thần diệu, có thể tưởng tượng Cốc Khi người này ở trên phù đạo chìm đắm bao lâu thời gian, có được thực lực cùng cảnh giới cường đại như thế nào.

Cũng may những dòng chảy nguyên khí đó tự xoay tròn nhanh chóng, chừng mực tốc độ di động cũng không nhanh, cũng chưa thể lập tức chạm tới thân thể Ninh Khuyết, nhưng Cốc Khê lại thành công ngăn trở Ninh Khuyết phóng ra phù văn, nhìn từ cái này, ngay từ đầu, hắn đã đoán được sát chiều thật sự của Ninh Khuyết không phải thanh phác đao nọ, mà là cái túi gấm kia.

Phù văn trong túi gấm chỉ có thể bằng niệm lực phóng ra, Ninh Khuyết tựa như chỉ có thể bó tay chịu trói, nhưng sắc mặt hắn không thay đổi, cổ tay khẽ lật, phác đạo giống như rơi vào vũng bùn ong ong khẽ ngân lên, trên mặt đạo những nét phù rất nhỏ kia bắt đầu lấp lánh sáng lên.

Thần phù sư phụ để lại cho hắn có túi gấm ngăn cách, không thể lấy ý niệm tương thông, phác đao lại là luôn nắm chặt ở trong tay hắn, da thịt thân cận tự nhiên có thể thông, ngay lập tức, nét phù các sư huynh thư viện tỉ mỉ tạo ra liền bắt đầu bày ra uy lực chân thật của nó, lưỡi đao xẹt một tiếng phá vỡ những dòng chảy đó, bổ về phía mặt Cốc Khê!

Vung đao chặt xuống trên khuôn mặt không có biểu cảm gì của Ninh Khuyết.

Trên mặt Cốc Khê cũng chưa có biểu cảm gì, hắn nhìn phác đao bổ tới trước mặt, tựa như căn bản không cảm giác trên lưỡi đao mang theo khí tức rét lạnh, tay phải chắp ở trong tay áo không biết khi nào xuất hiện ở giữa hai người, ngón tay nhìn qua tầm thường không gì lạ đó, giống như là bông tuyết lúc này đang bay xuống trong định viện, nhẹ nhàng rơi ở trên mặt đao.

Phác đao phù ý mời ra, vừa mới cắt vỡ hải dương dòng chảy như vũng bùn, tốc độ thong thả, ngón tay kia mới có thể dễ dàng như thế đặt ở trên mặt đạo, chỉ là một ngón tay lại có thể đối với thanh phác đao phệ hồn rét lạnh này làm được những gì?

Ngón tay ở trên mặt phác đao vuốt ve mà qua, theo bụng ngón tay di động, nét phù phức tạp chỗ mặt đao chạm vào ánh sáng đột nhiên thu liễm, những phú ý cường đại vô cùng kia theo đó biến mất không dấu vết, thì ra dưới bụng ngón tay lại có một lá bùa cực nhỏ, mà lá bùa đó đang theo đầu ngón tay di động mà không ngừng phóng thích phù ý cường đại!

Ngón tay đó cuối cùng đi tới chỗ chuối đạo, đường nét phù văn trên phác đáo dài nhỏ mất đi toàn bộ hào quang sáng ngời vốn có, biến thành một cây sắt thường bình thường đến cực điểm không còn có lực lượng hướng phía trước đưa lên một phân.

Trận chiến đấu này phi thường thanh dị, cảnh giới thực lực của Ninh Khuyết căn bản không có cách nào được hoàn toàn bày ra, liền bị đối phương trước tiên bài trừ vô luận là túi gấm tay trái hay là phác đao tay phải, tựa như đối phương biết toàn bộ thủ pháp chiến đấu của hắn, sớm đã làm tốt chuẩn bị khiến hắn căn bản không thể thi triển, chỉ có im lặng chờ chết.

Đôi mắt Cốc Khê nheo thành hai cái khe, lẳng lặng nhìn mặt Ninh Khuyết gần trong gang tấc, nói: "Ngươi chết rồi."

Ninh Khuyết cảm giác phác đáo nặng nề giống như ngọn núi nhỏ, hắn không nói gì.

Cốc Khê nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Mùa xuân năm ấy ở Bắc Sơn đạo khâu người đã giết ba gã cấp dưới của ta, cho nên ta biết người có ba thanh đao, ta vì thế chuẩn bị rất nhiều đạo phù cùng rất nhiều thủ đoạn cho nên cho dù ngươi có nhiều đạo nữa cũng không có ý nghĩa, mặt khác ta rất rõ ngươi là truyền nhân của Nhan Sắt đại sự, tuy không rõ đại sư có phải sẽ tặng người vài đạo thần phù hay không, ta tất nhiên cũng phải làm chút chuẩn bị, ta thậm chí từng phải người đi thăm dò Nhan Sắt đại sự lúc mang người học tập đi qua đạo quan chùa đình tạ nào, vì chính là đánh giá cảnh giới phù đạo của ngươi. Tin tưởng ta, tuy ngươi còn chưa dùng những quả cầu lửa nhỏ kia, ta cũng rất nghiêm túc cần thận vì thế làm chuẩn bị rồi."

Ninh Khuyết trầm mặc nhìn hắn.

"Ngươi niệm lực cường đại, tuyết hải khí hải lại chỉ thông mười khiếu, cảnh giới tu hành Động Huyền hạ cảnh đối với thiên địa nguyên khí khống chế lại là phi thường không ổn, đao pháp tới tự Vị thành biên giới của người tàn nhân tinh chuẩn có phong cách trong quân, tính tình kiện ngoan, am hiểu cận chiến, ngươi là truyền nhân của Thần Phù sư, lại bởi vì thời gian ngộ đạo quá ngắn ở trên phù đạo không có chỗ nào hơn người."

"Cho nên ta thả ngươi gần người để người lấy đao vì che dấu động phù, đã chiếm toàn bộ tiên cơ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-981)