← Ch.298 | Ch.300 → |
Hứa Thế trầm giọng nói: "Đại Đường cường uy ngàn năm không suy, là vì chúng ta không giống những kẻ đáng thương kia phủ phục ở dưới chân thần điện, chúng ta đối với người thế ngoại ôm lòng kính sợ, luôn cảnh giác, chưa từng thần phục.
Vương Cảnh Lược lắc lắc đầu, nói: "Nhưng đế quốc ngàn năm thư viện cũng ngàn năm, nếu thực xảy ra chuyện gì, mấy trăm năm trước đã xảy ra, nghĩ hắn sẽ không chuyên môn lưu đến chúng ta niên đại này."
Hứa Thế nói: "Đó là bởi vì thư viện ngàn năm nay chỉ xuất hiện một vị phu tử, cũng chỉ có phu tử có thể dạy dỗ ra những đệ tử có năng lực dao động nền tảng lập quốc của Đại Đường ta."
Vương Cảnh Lược nghỉ người trẻ tuổi béo kia trong Trường An phủ tùy ý dùng ra Thiên Hạ Khê Thần Chỉ, cúi đầu trầm mặc không nói gì.
Hứa Thế lạnh giọng nói: "Sinh lão bệnh từ đây đều là vận mệnh Hạo Thiên an bài cho nhân loại, nếu phu tử chưa mất, tự nhiên không cần chúng ta lo lắng nhiều, trong trường hợp nếu phu tử mất, các ngươi nhất định không thể đem an nguy của thành Trường An cùng đế quốc giao đến trong tay Ninh Khuyết, ta mặc kệ các ngươi dùng phương pháp gì, cũng phải đem mắt trận kia cướp về."
Vương Cảnh Lược vẫn trầm mặc, lúc trước cái ô vàng kia của Hà Minh Trì cũng chưa hoàn toàn ngăn cách hắn lắng nghe, hơn nữa hắn trước đó đã biết Thiên Xu Xử muốn từ trong tay tiểu thị nữ kia có được là cái gì.
"Vì sao ngài kiên trì như thế?" Hắn vẫn là nhịn không được hỏi.
Hứa Thế nheo mắt nhớ lại chuyện cũ, nếp nhăn khắc sâu trên mặt giống như là đất vàng bị mưa gió qua khe rãnh tất hiện, thanh âm hơi nghẹn nói: "Bởi vì thư viện từng xuất hiện một Kha điên, ta không muốn trên đời xuất hiện một Ninh điển nữa, phàm là điên đều có khả năng làm cả Đại Đường tuần táng thay bọn họ."
Nói xong câu đó, lão tướng quân kịch liệt ho khan hẳn lên, tiếng ho khan thống khổ quanh quẩn ở trong phòng trống trải, giống như là âm thanh trống trận trên chiến trường dần phá hủy phát ra, qua thời gian rất lâu hắn gian nan một lần nữa đứng thẳng dậy.
Đại Đường hoàng đế Lý Trọng Dịch ngồi ở trên giường, bình tĩnh nhìn đệ đệ bên dưới, nghiêm túc lắng nghe hắn giải thích, đột nhiên lông mày hắn thống khổ nhíu lại, vội vàng lấy khăn tay che ở trên môi đem ho khan đẩy ngược về trong bụng.
"Ta cũng không rõ lão tướng quân vì sao tức giận, cho dù là vì tình cảm năm đó cùng Nhan Sắt đại sự, tựa như cũng có chút không thể nào nói nổi, chẳng qua Thiên Xu Xử và Nam Môn Quan đến hỏi tiểu tỳ nữ kia, cũng không phải nhằm vào Ninh Khuyết hoặc là thư viện, mấu chốt chỗ những sự vật đó quá mức quan trọng, chung quy không thể lưu lạc ngoài cung."
Thân vương Lý Phái Ngộn chưa chú ý tới vẻ thống khổ trên mặt hoàng đế, nhưng hắn nghiêm túc giải thích hồi lâu lại chưa nghe được phía giường truyền đến thanh âm, không khỏi có chút lo sợ, tiếp tục nói: "Bản thân tiểu tỳ nữ kia cũng rất cổ quái, Quang Minh thần tọa ở Lạc Bút Trai ở chung cùng nàng ta lâu như vậy, ta luôn cảm thấy trong chuyện này lộ ra phân quỷ dị."
Hắn ngẩng đầu lên nhìn hoàng đế bệ hạ nghiêm túc nói: "Sau khi được hoàng huynh răn dạy dạy bảo, thần đệ đã sâu sắc tỉnh ngộ, hiểu chỗ căn cơ lập quốc của Đại Đường ta, nhưng lần này thần đệ ứng lời mời của Tây Lăng vào cung truyền lời, lại có ý khác, thần điện muốn triệu tiểu tỳ nữ kia về Đào sơn, tựa như cũng không có ác ý, theo cơ sở ngầm của Thiên Xu Xử hồi báo, thậm chí thần điện có ý để tiểu tỳ nữ kia kế thừa vị trí Quang Minh thần tọa. Tiểu tỳ nữ đó là người Đường, lại là thị nữ của Ninh Khuyết. Nếu ngày sau nàng ta thật có thể kế thừa vị trí Quang Minh đại thần quan, đối với đế quốc chung quy là có lợi."
"Cái đó cũng phải xem Ninh Khuyết tiểu tử đó có đồng ý hay không."
Hoàng đế trầm tư một lát sau đó lắc lắc đầu, phất tay ra hiệu Lý Phái Ngôn lui ra.
Ánh mặt trời mùa đông ảm đạm chiếu rọi mặt đất những viên gạch vàng bóng loáng kia, lại chiếu rọi ra bài trí hoa mỹ trong tầm cung u tĩnh, liền cấu thành mấy trăm bức tranh vẽ tối màu đẹp đẽ.
Hoàng đế bệ hạ nhìn chén bình mai trong một viên gạch vàng kia trước giường, khóe môi lộ ra mỉm cười, sau đó cong người kịch liệt ho khan lên. Lúc này thân vương đã rời cung, trong cung không có người ngoài nữa. Thân là vua của một nước rốt cuộc không cần áp lực bản thân nữa, cho nên tiếng ho khan tỏ ra đặc biệt đau đớn hoặc là nói thống khoái.
Màn che màu vàng khẽ chấn động, hoàng hậu nương nương bừng canh thuốc đi ra, chậm rãi ngồi tới cạnh hắn, vươn cánh tay đầy đặn vô nhẹ trên lưng hắn, dịu dàng nói: "Uống thuốc đi."
Đôi vợ chồng này trong cung Đại Đường, thật sự là dị số trong hoàng triều đế hậu mấy ngàn năm qua. Bọn họ tình cảm thâm hậu khăng khít, từ sau khi tiền hoàng hậu chết bệnh đã sống ở một chỗ, không còn tách ra, nay trong hoàng cung thậm chí không có tần phi khác, vô luận ăn uống ngủ nghỉ đều giống như vợ chồng tân hôn dính vào một chỗ. Trong cung các thái giám cung nữ sớm đã quen phương thức ở chung giữa đế hậu, cho nên cho uống thuốc lúc này đã sớm tránh đi xa xa.
Hoàng đế tiếp nhận chén thuốc, nhìn nước thuốc màu đen trong chén, nhíu mày nói: "Uống nhiều năm như vậy thực có chút ngấy rồi."
Hoàng hậu khuyên nhủ: "Đây chính là viện trưởng phân phó, bệ hạ phải uống."
Hoàng đế bất đắc dĩ thở dài, tiếp nhận nước thuốc uống một hơi cạn sạch, sau đó cầm khăn tay lau loạn miệng.
Hoàng hậu đón lấy khăn tay thu vào trong tay áo, lúc tay lại từ trong ống tay áo rút ra, trong bàn tay đã có thêm một khối đường lá xanh, động tác cực thành thạo cho vào miệng hoàng đế, xem ra mấy năm nay nàng thường xuyên làm động tác ban thưởng như vậy.
Hoàng đế ngậm miếng đường mát mẻ, nửa tựa vào trong lòng hoàng hậu, thích ý thoải mái nheo mắt, nói: "Loại cuộc sống này thật sự là thoải mái, cho làm hoàng đế cũng không đổi." Hoàng hậu nương nương bật cười ra tiếng, nói: "Làm hoàng đế còn ba hoa như vậy."
Lúc nói chuyện nàng nhẹ nhàng đầm hoàng đế một cái, sau đó thuận thế biến thành vuốt lưng thay hắn thuận khí.
Hoàng đế cười nói: "Không thể ba hoa? Cho nên ta nói cho làm hoàng đế cũng không đổi."
Hắn nhớ tới Lý Phái Ngôn lúc trước bẩm báo, đuôi lông mày khẽ nhíu lại cười to nói: "So sánh, trâm cũng quả thật có chút hâm mộ Ninh Khuyết, thằng nhãi đó may mắn hơn trăm có thể theo phu tử học tập, lại có thể tùy ý ba hoa, nay xem ra dù là tiểu tỳ nữ kia bên người hắn cũng so với nữ tử bên người ta mạnh hơn không ít, ít nhất sẽ không mỗi ngày ép hắn uống thuốc."
Nghe thấy tên Ninh Khuyết, hoàng hậu nương nương cười mà không nói gì.
Hoàng đế ngồi thẳng người, nhìn nàng nói: "Tuy nói trẫm đối với Vệ Quang Minh lão tặc đó hận thấu xương, nhưng cũng có chút bội phục kính trọng năng lực của hắn, tỳ nữ kia của Ninh Khuyết vậy mà có cơ duyên trở thành truyền nhân của hắn, thật khiến người ta sợ hãi than, lúc có cơ hội ngươi triệu con bé vào cung, xem xem tiểu tỳ nữ này đến tột cùng có chỗ nào đặc dị, thuận tiện cũng trấn an một chút, dù sao hôm nay đại khái bị dọa không ít, Ninh Khuyết người đó bên ngoài khẳng định sẽ không nói gì, nhưng trong lòng khẳng định sẽ có ý nghĩ."
*****
Hoàng đế thấy bộ dáng nàng dịu dàng như bình thường, bỗng nhiên nói: "Bảo Gia Cát tự mình đi mời đi.
Hoàng hậu đang vỗ nhẹ lưng hắn, nghe được câu này tay phải hơi cứng lại, Thiên Xu Xử Gia Cát Vô Nhân, xưa nay đối với nàng xu nịnh có thừa, cái này ở trong cung xưa nay cũng không phải bí mật, sau đó nàng tiếp tục vỗ lưng, bình tĩnh nói: "Biết rồi."
Hoàng đế nhìn mắt nàng, trầm mặc một lát sau đó nói: "Thổ Dương thành bên đó, triều đình đã cho thư đi răn dạy, không có chiếu chỉ điều binh chính là tội lớn, lại không biết Hạ Hầu lần này chuẩn bị hướng trầm giải thích như thế nào."
Hoàng hậu nương nương khẽ chớp lông mi, chuyện liên quan huynh trưởng thương yêu mình nhất, trừ trầm mặc nàng không biết còn có thể làm những gì.
Hoàng đế thấy bộ dáng nàng mím chặt môi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Ma Tổng thờ phụng lực lượng, trầm mặc vắt ngang thế gian cùng Hạo Thiên không gặp nhau, quật cường hung hãn nhất, người từ năm đó đến bây giờ đều quật cường như vậy, huống chi là hắn? Chỉ sợ Hạ Hầu lần này vẫn không muốn lui."
Hoàng hậu nương nương ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn mắt hắn, nói: "Ta sẽ viết thư đi khuyên hắn."
Hoàng đế gật đầu nói: "Như thế rất tốt."
Hoàng hậu bỗng nhiên nói: "Thân vương điện hạ nói không hiểu quân đội vì sao tức giận, theo ý ta, chỉ sợ là rất nhiều người trong triều dã bắt đầu cảnh giác thư viện, cảnh giác thư viện sau khi phu tử rời đi, bệ hạ cần chú ý mạch nước ngầm này."
Ở trước khi Khâm Thiên Giám làm ra màn giám đếm che sao đất nước sẽ không yên bình đó, trong ngự thư phòng Đại Đường, thường xuyên có thể nhìn thấy hình ảnh hoàng hậu nương nương thay bệ hạ thẩm duyệt tấu chương, ở sau đó, áp lực dư luận của Lý Ngư công chúa và Thiền vụ của thảo nguyên Kim trường đính hôn khiến hoàng hậu nương nương trở nên trầm mặc đi rất nhiều, cũng chưa từng xử lý quốc sự nữa, nhưng ở lúc cùng hoàng đế bệ hạ ở riêng, vẫn như nhiều năm trước ngẫu nhiên sẽ phát biểu chút ý kiến của mình.
Hoàng đế bệ hạ rất tôn trọng ý kiến của vợ mình, bởi vì hắn biết nàng có loại năng lực này, lắc đầu mỉm cười nói: "Trẫm sẽ không cảnh giác thư viện, trên thực tế ở trẫm xem ra bất cứ người Đường nào không hoàn toàn tín nhiệm thư viện, đều không có tư cách ngồi vào thượng tầng nhất của đế quốc, bởi vì cái đó nói rõ bọn họ hoàn toàn không biết Đại Đường đến tột cùng vì sao là Đại Đường."
"Về phần Hứa Thế..." Hoàng đế nhíu mày, đối với vị quân đội trọng tướng càng vất vả công lao càng lớn này, hắn thật sự cũng không có cách nào hay, "Hắn trung thành với quốc gia, trong mấy chục năm không biết đã lập bao nhiêu công huân, chỉ là tính tình không khỏi lạnh nhạt dễ nổi giận chút, hơn nữa bệnh phổi của hắn càng ngày càng nặng, cũng không biết còn có bao nhiêu ngày sống tốt, người sắp chết đối đãi thế giới này khó tránh khỏi sẽ có chút u ám, có chút cảnh giác bất an tự nhiên cũng bình thường."
Hoàng hậu nương nương muốn nói lại thôi, trong đôi mắt mang theo mấy phần sầu lo.
Hoàng đế nắm tay nàng, mỉm cười nói: "Ngươi còn trẻ, hài tử của chúng ta còn nhỏ, cho nên ngươi không nên u ám như vậy. Người phải nhớ kỹ nếu không có phu tử cùng thư viện, chúng ta sẽ không có khả năng cùng một chỗ, mà tầm quan trọng của thư viện đối với Đại Đường, tựa như tầm quan trọng của người đối với ta, ta tuyệt đối sẽ không hoài nghi hoặc là do dự."
Hoàng hậu nương nương cười cười, sau đó nàng khẽ nghiêng người, thừa dịp hoàng đế chưa lưu ý từ trong tay áo lấy ra cái khăn tay lúc trước nhét vào chỗ đó, mượn ánh sáng nhìn kĩ chưa nhìn thấy vết máu, tươi cười trên mặt trở nên thật sự vui vẻ hẳn lên.
Nàng từng là thánh nữ Ma tông, giờ là hoàng hậu Đại Đường đế quốc, nhưng nàng bây giờ cho rằng mình chỉ là một nữ nhân bình thường trong thâm cung, không muốn đi nghĩ chuyện khác, chỉ hy vọng trượng phu cùng nhi tử mình bình an khoái hoạt là tốt rồi.
"Thư viện nhập thế sẽ làm rất nhiều người cảm thấy cảnh giác bất an, ví dụ như những tướng lĩnh quân đội lấy thủ hộ Đại Đường làm sứ mệnh cả đời kia, bởi vì bọn họ lần đầu tiên phát hiện trên đời có uy hiếp vũ lực rất khó giải quyết được."
"Nhưng đối với một số người khác trong thành Trường An mà nói, thư viện nhập thể là cơ hội quý giá của bọn họ, bởi vì bọn họ có thể mượn dùng lực lượng hoặc là nói thái độ của thư viện, đến tranh thủ một số thứ bọn họ không có nắm chắc lấy được vào tay."
Dưới tuyết đọng mái cong màu đen của công chúa phủ là một mảng lộ đài gỗ lim dựng, giữa đài đặt chậu than đồng, Lý Ngự lắng lặng nhìn than lửa trong chậu than, bắt đầu nghiêm túc kể với hoàng tử Lý Hồn Viên một đoạn chuyện xưa còn chưa xảy ra.
"Cái ghế rồng kia trong cung, đó là thứ mọi người đều không có nắm chắc đạt được, nhất là đối với người ta mà nói. Hoàng hậu nương nương ở trong quân có Hạ Hầu đại tướng quân nguyện trung thành, ở trong người tu hành có Gia Cát lão nhân của Thiên Xu Xử xu nịnh, ở trong hoàng tộc có thân vương thúc thúc ủng hộ, quốc sư giao hảo với bà ta, dù là Tể tướng đại nhân cũng mơ hồ nghiêng về phía bà ta."
"Trong lòng bàn tay bà ta đã nắm lấy quá nhiều thứ, bà ta rất lo lắng sẽ xuất hiện biến số, lo lắng thư viện nhập thế sẽ thổi lên một trận gió lạnh, thổi vào lòng bàn tay bà ta đem vài thứ kia hóa thành hư vô, tiến tới ảnh hưởng sở hữu cái ghế rồng đó, cho nên bà ta rất cảnh giác. Loại sợ hãi này luôn ẩn núp ở đáy lòng rất nhiều người, mặc dù bản thân bà ta còn có thể bảo trì bình tĩnh, nhưng những người nguyện trung thành bà ta lại không cách nào tiếp tục bình tĩnh, đó là vì sao hôm nay sẽ phát sinh những việc này."
"Mà chúng ta cái gì cũng không có. Bọn Hoa Sơn Nhạc còn trẻ, muốn ở trong quân tiếp nhận vị trí của Hứa Thế, Hạ Hầu những đại tướng quân này không biết còn cần bao nhiêu năm nữa, năm đó những thư sinh kia trong thành Trường An có đã vào triều thự, nhưng thanh âm họ muốn ở trên triều đường vang dội hẳn lên thời gian còn sớm, cho nên ta rất hoan nghênh thư viện nhập thế."
"Bởi vì sau khi thư viện nhập thế, thực đến ngày Đại Đường truyền ngồi đó, vô luận hoàng hậu nương nương có được bao nhiêu người ủng hộ, chỉ cần thư viện rõ ràng truyền đạt ra thái độ của bọn họ, các đại thần, quân đội cùng người tu hành liền phải trầm mặc."
"Ta vì sao có thể xác định thái độ của thư viện?"
"Bởi vì người nhập thế của thư viện là Ninh Khuyết, ta hiểu Ninh Khuyết."
"Ninh Khuyết người này tính tình lạnh nhạt bạc tình, không hẳn sẽ bởi vì những chuyện cũ kia sẽ giúp ta, thậm chí có thể sẽ không để ý chuyện này, nhưng có một số việc hắn tất nhiên là phải để ý, cho dù hắn không để ý tới, Tang Tạng cũng sẽ để ý."
"Người khác trong thành Trường An đều cho rằng Tang Tang chỉ là tiểu tỳ nữ bình thường, thú vị là ta biết đây không phải tình hình thực tế, may mắn là ta luôn rất thích Tang Tang, Tang Tang cũng rất thích ta."
"Đến ngày ấy ta nếu sắp chết Tang Tang nhất định sẽ để ý ta, Ninh Khuyết liền không thể không để ý ta, thư viện cũng sẽ tương đương biểu đạt khuynh hướng, đệ đệ thân ái. Vì sao ta sẽ chết? Bởi vì đoạt đích loại chuyện này, nếu thất bại đó là tử vong.
Lý Ngư kết thúc kể đoạn chuyện xưa chưa xảy ra này, cầm lấy đũa đồng, đem đồng than bạc trong chậu than cẩn thận sửa sang lại thành bộ dáng cực có trật tự, ngẩng đầu nhìn đệ đệ mỉm cười, sau đó đứng dậy đi thư phòng.
← Ch. 298 | Ch. 300 → |