Vay nóng Tinvay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 302

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 302: Không có ngươi, ta không quen
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Nghe lời này, Lý Ngư hơi nhíu lông mày nhỏ lên, nhớ tới năm đó ở bên đống lửa đầu đường Bắc Sơn lúc đứng lên cùng người nọ sinh ra vết rách, không có lý do sinh ra chút tức giận, lạnh giọng nói: "Ta dùng hai năm thời gian, mới cùng đội chủ tớ đó sinh ra chút tình cảm, người vậy mà muốn ù ù cạc cạc nhận người thân liền đem tình cảm này cướp đi?"

Tên tiểu thái giám kia càng thêm không dám đứng dậy, quỳ gối trước giường liên tục dập đầu.

Lý Ngư trầm mặc thời gian rất lâu sau đó hỏi: "Xác nhận Tang Tang thật sự là tiểu thư nhà học sĩ phủ?"

Tiểu thái giám đáp: "Xem vẻ mặt đại học sĩ phu nhân, chín phần là thật."

"Có bằng chứng nào không?"

"Tiểu nhân không biết."

Lý Ngư phất tay ra hiệu hắn lui ra, ở lại trong điện nhìn những hoa văn phức tạp đẹp đẽ kia trên cột ngẩn người thời gian rất lâu, nàng rất rõ ràng mình lúc trước phẫn nộ đến từ bất lực, cho nên dựa vào trên giường mềm tỏ ra có chút mỏi mệt.

Nàng lúc trước gọi Tang Tang vào công chúa phủ chơi đùa, Ninh Khuyết còn chỉ là một thư giả nghèo túng ở ngõ Lâm bốn mươi bảy, loại kết giao này tự nhiên chưa xen lẫn bất cứ nhân tố hiệu quả và lợi ích nào, nhưng theo Ninh Khuyết ở trong thành Trường An dần dần phát tích, cho đến trở thành thần truyền đệ tử của phu tử, bắt đầu đại biểu thư viện hành tẩu thiên hạ, thậm chí có thể đoán được tương lai có thể ảnh hưởng truyền thừa hoàng quyền Đại Đường loại kết giao này liền bắt đầu tự nhiên mà vậy có thêm chút ý tứ khác.

Lý Ngư cảm thấy mình ứng đối thi thố rất chính xác, ngẫu nhiên nhớ tới cùng tiểu thị nữ đó quen biết, lại cảm thấy trong minh minh có bàn tay vô hình đang giúp mình cùng hoàng đế, nhưng ai có thể ngờ đúng lúc này, Tang Tang bỗng nhiên biến thành con gái của Tằng Tĩnh, mà Tằng Tĩnh lại là một con chó trung thành của nữ nhân kia!

Nếu Tang Tang thật sự là đứa bé gái kia của đại học sĩ phủ năm đó, quan hệ thiện luân huyết thống giữa nàng và Tằng Tĩnh vợ chồng lại há là hai chữ tình cảm, có một tầng quan hệ xé không rách như vậy, ngày sau nếu thực đến lúc đoạt đích, Ninh Khuyết lại sẽ lựa chọn như thế nào? Vừa nghĩ tới đây Lý Ngư liền cảm thấy cảm xúc có chút mờ mịt, trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại bị Hạo Thiên vứt bỏ.

Ngõ Lâm bốn mươi bảy, trong Lão Bút Trai.

"Năm đó quản sự ngàn đao vạn khắc kia, thừa dịp lão gia không lưu ý, mà ta lúc ấy đang nửa tỉnh nửa mê, đem con trộm ra khỏi Thông Nghị đại phu phủ, bán cho một tên buôn người, bây giờ xem ra tên buôn người đại khái là muốn đem con đưa tới ngoại quận bán đi, lại không biết sao lựa chọn Hà Bắc quận, vừa vặn lúc đó hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, cho nên đem con ném ở dã ngoại."

Tằng Tĩnh phu nhân nước mắt lưng tròng nhìn Tang Tang, muốn đưa tay đi dắt bàn tay nhỏ của nàng, nhưng thấy trong tay nàng siết chặt cái khăn vải to, lại lo lắng nàng không muốn, đành phải khẩn trương siết chặt ngón tay, vẻ mặt chờ đợi nhìn đối phương.

Tang Tang cúi đầu nhìn đầu giày mình vươn ra khỏi váy bồng, nhẹ giọng nói: "Thoáng nghe tựa như cũng nói thông."

Tằng Tĩnh phu nhân vội vàng nói: "Thông, đương nhiên có thể thông, đứa nhỏ con bây giờ chịu tin tưởng ta là mẫu thân con rồi chứ?"

Tang Tang trầm mặc một lát sau đó ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: "Sau đó thì sao?"

Tằng Tĩnh phu nhân hơi ngẩn ra, chợt nói: "Kế tiếp đương nhiên là con theo chúng ta về đại học sĩ phủ, nơi đó mới là nhà đích thực của con, khuê phòng của con ta đã sai người đang chuẩn bị, các nha hoàn cũng đã chuẩn bị tốt, con nếu không thích trong phủ có cũ, ta ngày mai bảo người môi giới mang theo các tiểu nha đầu vào phủ cho con chọn."

Tang Tang khẽ nhíu mày, bởi vì không biết nên biểu đạt cảm xúc lúc này như thế nào mà tỏ ra có chút hờ hững.

Tằng Tĩnh đại học sĩ luôn giữ trầm mặc nhìn hình ảnh mẹ con nhận nhau, tuy trong lòng hắn cũng quả thật có chút vui sướng, nhưng dù sao có con cái cùng vợ trước, cho nên không giống thế tử kích động như vậy. Nhất là nhìn khuôn mặt nhỏ hơi đen của Tang Tang, hắn liền rất dễ nhớ tới ngày đổ máu đó, nhớ tới những việc sau đó xảy ra.

Tuy nói hắn bởi họa được phúc, nhưng hắn vẫn là rất không thích đoạn hồi ức này, hơn nữa thân là quan lớn của Đại Đường, chung quy cần chú ý một cái luân lý bối phận, thấy Tang Tang ở trước mặt thê tử vẻ mặt hờ hững như thế liền có chút không vui.

Hắn dùng ngữ khí chân thật đáng tin nói: "Đi thu thập một chút hành lý, mà thôi, nghĩ hắn mấy năm nay con lưu lạc chịu khổ bên ngoài cũng không có thứ gì đáng giá thu thập, trực tiếp theo chúng ta về phủ, về phần chuyện hộ tịch ta sẽ bảo Trường An phủ nha đi làm, mà Ninh Khuyết nơi đó ta sẽ mời tế tửu lão đại nhân đi nói, không có vấn đề."

Tang Tang thầm nghĩ mấy năm nay ta và thiếu gia ẩn dấu nhiều ngân phiếu như vậy, sao có thể không đáng thu thập?

Sau đó nàng một lần nữa cúi đầu, nhìn đầu giày thò ra dưới váy trầm mặc không nói, trên khuôn mặt nhỏ hơi đen vẻ mặt không biết làm sao, bởi vì cảm xúc trong lòng nàng lúc này quả thật có chút mờ mịt.

Tang Tang từng tưởng tượng cha mẹ mình sẽ là người thế nào, nhưng đó chỉ là sau khi nhìn đứa nhỏ nhà người khác đều có cha mẹ tự nhiên sinh ra liên tưởng. Không biết là Ninh Khuyết người giám hộ này làm quá xứng chức, hay là tiểu thị nữ đối với thế giới này yêu cầu quá ít, nàng vậy mà chưa từng hâm mộ người khác có cha mẹ.

Nàng trên thế giới này mở to mắt nhìn thấy người đầu tiên là Ninh Khuyết, những năm gần đây luôn theo Ninh Khuyết cùng một chỗ sinh sống, thậm chí có thể nói trong sinh mệnh nàng chỉ có Ninh Khuyết, không có bất luận kẻ nào khác, cũng đã không quen có người khác tồn tại, nhưng hôm nay nàng phát hiện mình có cha mẹ. Dựa theo thói quen thế tục nàng hiểu biết, cha mẹ hắn là người thân cận nhất, thậm chí yếu so với Ninh Khuyết thân thiết hơn, đó chẳng phải là tương đương nói, nay Ninh Khuyết ngược lại biến thành người khác?

Tìm được cha mẹ đẻ vốn nên là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng Tang Tang vừa nghĩ đến cuộc sống của mình cùng Ninh Khuyết tựa như không thể giống như trước chỉ có mình cùng Ninh Khuyết nữa, loại cảm giác hạnh phúc kia liền không biết đi nơi nào.

Trái lại nàng rất không thích ứng, thậm chí có cảm giác mâu thuẫn rất mãnh liệt, cho nên nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Tằng Tĩnh phu nhân hơi ngẩn ra, sau đó mới hiểu ý tứ nàng, có chút không thể tin được mắt mình. Sắc mặt Tằng Tĩnh càng là chợt nghiêm túc, hoàn toàn không thể lý giải có người vậy mà dám đại nghịch bất đạo đến không tiếp thu cha mẹ.

Tằng Tĩnh phu nhân nhìn sắc mặt hắn biết hắn sắp tức giận, vội vàng ngăn ở trước người hắn, mỉm cười nhìn Tang Tang ôn tồn nói: "Ta biết chuyện này quá đột ngột, con một chốc một lát rất khó tiếp nhận, bằng không con theo chúng ta về phủ trước, chúng ta nhận con làm nghĩa nữ như thế nào? Ta tin tưởng chỉ cần ở lâu con nhất định có thể tin tưởng ta là mẫu thân của con."

*****

Tang Tang nhìn nàng bỗng nhiên cười cười, nói: "Ta biết bà sẽ đối với ta rất tốt."

Tằng Tĩnh phu nhân nhìn trên khuôn mặt nhỏ của nàng lộ ra tươi cười chân thành tha thiết, trái tim cũng sắp hòa tan rồi, đưa tay lấy đi cái khăn vải to nàng luôn nằm ở trong lòng bàn tay, nắm tay nàng yêu thương nói: "Vậy con theo chúng ta đi không?"

Tang Tang vẫn là lắc lắc đầu.

Tằng Tĩnh phu nhân khó hiểu hỏi: "Vì sao chứ?"

Tang Tang nói: "Bởi vì thiếu gia còn chưa trở về, chờ sau khi thiếu gia trở về ta sẽ hỏi hắn nên làm thế nào, nếu hắn cảm thấy các ngươi thật sự là cha mẹ ta, vậy ta tự nhiên sẽ nhận các ngươi... Đến lúc đó ta sẽ thường đi thăm các ngươi."

Tằng Tĩnh phu nhân từ trong lời của nàng nghe ra một ít ý tứ khác, ngạc nhiên lặp lại nói: "Thường đi thăm chúng ta?"

Tang Tang nói: "Cho dù nhận nhau rồi, ta vẫn là phải ở trong cửa hàng."

Tằng Tĩnh phu nhân giật mình hỏi: "Vì sao chứ?"

Tang Tang nhìn nàng nghiêm túc trả lời: "Ninh Khuyết hắn mấy năm nay trở nên lười hơn rất nhiều, rất nhiều việc đều không muốn làm đại khái cũng không biết làm, cho nên ta phải nấu cơm giặt quần áo, còn phải lau bàn. Có đôi khi những quản gia trong phủ kia tới trộm giấy bỏ đi, ta còn phải lấy cây chổi đem bọn họ cưỡng chế di dời, thật sự là không có cách nào qua đêm ở học sĩ phủ."

Vợ chồng Tằng Tĩnh giật mình, hoàn toàn không hiểu, một tiểu tỳ nữ làm trâu làm ngựa khổ mệt không chịu nổi, ở sau khi biết được mình là thiên kim đại học sĩ phủ bay lên đầu cành biến thành một con phượng hoàng, chưa khóc rống nhào vào trong lòng bọn họ, mà là một lòng muốn ở lại nhà chủ vạn ác thay thiếu gia lười biếng kia xử lý tất cả công việc. Gia hỏa tên Ninh Khuyết kia đến tột cùng là làm phép thuật gì, lại khiến con gái mình nói ra lời như vậy?

Tang Tang nói tiếp: "Hơn nữa Ninh Khuyết hắn có đôi khi nghĩ chuyện nghĩ quá nhiều sẽ ngủ không ngon giấc, chỉ có ôm ta ngủ mới có thể đi vào giấc ngủ, mà có đôi khi ta cảm thấy quá lạnh cũng thích ôm hắn ngủ, cho nên nếu tách ra đều sẽ ngủ không ngon."

Vợ chồng Tằng Tĩnh liếc nhau một cái, thấy được kinh ngạc cùng điểm khả nghi trong mắt nhau, thầm nghĩ hay là con gái mấy năm nay làm thị nữ bên cạnh cho Ninh Khuyết, giữa hai người đã xảy ra chút chuyện gì? Nhưng Tang Tang tuổi còn nhỏ, hơn nữa nhìn qua cũng không giống.

Cửa Lão Bút Trai bị người ta từ bên ngoài đẩy ra.

Tang Tang biết ngày Ninh Khuyết trở về, cho nên biết khẳng định không phải hắn.

Trần Bì Bì gian nan bước qua bậc cửa, day day gò má tròn mỏi mệt, nhìn tình hình trong cửa hàng, mừng rỡ nói: "Chẳng lẽ người nơi này lại có phiền toái? Bản thiên tài còn đang nghĩ những người đó bị ta dọa sẽ không chơi nữa."

Tang Tang giải thích nói: "Không phải phiền toái... Ngươi cũng không cần chơi nữa."

Trần Bì Bì nói: "Vậy chúng ta đánh ván cờ đi."

Tang Tang hướng về vợ chồng Tằng Tĩnh cười xin lỗi.

Ngay lúc vợ chồngTằng Tĩnh có chút ngơ ngẩn rời khỏi Lão Bút Trai, một chiếc xe ngựa đơn sơ lái vào thành của đồng Trường An. Ở quanh cỗ xe ngựa đó treo một mảng xanh xanh yến yến, lại là đoàn người Ninh Khuyết đã trở lại sớm mấy ngày.

Ở ngoài Thổ Dương thành, xe ngựa của bọn họ cùng các đệ tử Mặc trì Uyển hội hợp, sau đó cùng nam hạ, hôm nay các thiếu nữ đến từ Đại y rốt cuộc thấy được thiên hạ hùng thành các nàng hâm mộ đã lâu, tự nhiên khó tránh khỏi hưng phấn.

Bức màn thùng xe bị vén lên một góc, một thân đồ trắng Mạc Sơn Sơn nheo mắt nhìn cảnh trí nhân vật trong thành Trường An, trên khuôn mặt xinh đẹp hơi tròn treo tươi cười thản nhiên, nhìn ra được nàng cũng rất vui vẻ.

Đại sư huynh day day lưng ở trên đường xá bị chấn động có chút đau nhức, nhìn Ninh Khuyết về mặt chờ mong hưng phấn, cười cay đắng hỏi: "Tiểu sư đệ ngươi vì sao vội vã về Trường An như thế?"

Ninh Khuyết nghiêm túc nói: "Nói ra sư huynh ngài cũng tuyệt đừng giễu cợt ta, ta tuy không có sở thích quái lạ kén giường, nhưng chỉ cần rời nhà là ngủ không ngon, cho nên vội vã về nhà ngủ thật ngon mấy giấc."

Mặc dù là đồng môn sư huynh đệ cảm tình thân hậu, vẫn là sẽ sợ bị đối phương giễu cợt, cho nên những lời này của Ninh Khuyết thật ra cũng không hoàn toàn là nói thật, chỉ có chính hắn biết nguyên nhân chân thật ngủ không ngon giấc cùng với nóng lòng chạy về thành Trường An.

Không ở Lão Bút Trai, thì không ai bưng nước rửa chân, không ai nấu mì trứng tươi, không ai đưa đồ đánh răng, không ai cười ngây ngô với người, không ai bị thương cùng người, không có Tang Tang, mà hắn không thể không có Tang Tang.

***

Tuyết động chưa hết, gió lạnh như trước, lúc này còn chưa tới mùa xuân đầu, trên đường thành Trường An lại đã bắt đầu thổ lộ khí tức xuân hương, mười mấy thiếu nữ giọng như chuộng bạc, kiều nhan như hoa, nhìn cảnh phố chỉ trỏ, không biết rước lấy bao nhiêu người đi đường chú ý.

Các thiếu nữ mặc váy dài vạt rộng tối màu, đai lưng rộng dài hoa lệ buộc khá cao, phong cách phi thường rõ ràng, dân chúng Trường An kiến thức rộng rãi rất nhanh đã đoán ra các nàng là đến từ Đại Hà quốc.

Đại Đường và Đại Hà quốc nhiều đời giao hảo, giữa con dân hai nước có một loại cảm giác thân cận trời sinh, chỉ bởi vì cách xa nhau đường xá xa xôi, mấy năm nay số lần trong thành Trường An có thể thấy người Đại Hà quốc dần dần ít. Hôm nay bỗng nhiên thấy nhiều thiếu nữ tú lệ đến từ Đại Hà quốc như vậy, nhìn nho quần trên người các nàng, người Đường lớn tuổi chút liền nhịn không được thổn thức hẳn lên.

Các lão nhân bắt đầu nhớ lại trong năm Khai Hóa vị nữ vương Đại Hà quốc mai danh ẩn tích đến Trường An cầu học kia, bắt đầu kể lại đối với những người trẻ tuổi bên cạnh luyến khúc cay đắng giữa vị nữ vương đó cùng Đường hoàng.

Mà người Đường trẻ tuổi biểu hiện càng thêm hưng phấn, bọn họ đứng ở dưới mái hiên bên đường, hướng về các thiếu nữ Đại Hà quốc liều mạng phất tay, hồ hoan nghênh đến Trường An chơi, có lá gan lớn hơn chút nữa thậm chí trực tiếp đuổi theo đội ngũ, ở bên ngựa các thiếu nữ vừa chạy vừa hỏi thăm tên họ cùng địa chỉ các nàng.

Đại Hà quốc tuy tôn sùng yêu mến phong cách Đường quốc, nữ tử trong nước lại là lấy ôn nhu tĩnh trinh trứ danh, lúc trước sau khi vào thành các thiếu nữ líu ríu nghị luận quế hoa cao Vạn Nhạn tự, lúc tỉnh táo lại liền cảm thấy quá thất thố, khuôn mặt nhỏ nóng lên, lúc này bị những người Đường trẻ tuổi kia đuổi theo hỏi tên họ càng thêm xấu hổ không chịu được, đều cúi đầu.

Thiên Miêu Nữ nhìn một công tử trẻ tuổi ở bên ngựa thở hổn hển chạy, nhìn yêu thích cùng vẻ hưng phấn không chút nào che dấu trong mắt hắn, xấu hổ đem khuôn mặt nhỏ nhắn chốn ở giữa khăn cổ lông, thầm nghĩ ta nhỏ như vậy người với cái

Đoàn người mình được người Trường An nhiệt tình hoan nghênh như thế Mạc Sơn Sơn vốn có chút bất an cười cười, buông bức màn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, lông mi thưa mà dài khẽ chớp, tựa như bất an trong lòng còn chưa hoàn toàn tiêu trừ, chỉ là nàng đến tột cùng vì sao mà bất an.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)