← Ch.303 | Ch.305 → |
Đại khái chính là bởi vì như thế, cho nên Lão Bút Trai lần đầu tiên chính thức hành động mở tiệc chiêu đãi khách nhân không bệnh mà chết, Tang Tang ở hậu viện cọ xát thời gian rất lâu, lúc trà cũng còn chưa bung ra, ba người bọn đại sư huynh đã cáo từ mà đi.
Các thiếu nữ Đại Hà quốc Mặc trị Uyên an bài nơi ở Lễ bộ Quý Tân Ti, Mạc Sơn Sơn liền muốn đi nơi đó cùng đồng môn hội hợp.
Dùng lời của Trần Bì Bì, phu tử còn chết ở bên ngoài chơi, đại sư huynh tự nhiên phải về thư viện hậu sơn xử lý công việc trong viện, Trần Bì Bì cũng theo đại sư huynh rời khỏi, vì thế sau khi cửa tiệm mang theo tiếng vang khẽ đóng lại, Lão Bút Trai một lần nữa biến thành thế giới chỉ có Ninh Khuyết cùng Tang Tang hai người, im lặng hơn nữa bình tĩnh.
Tang Tang nấu một bát gạo, nấu bát cải củ chua măng độn thịt, xào khay rau xanh bình thường, đó là bữa cơm đầu tiên Ninh Khuyết ăn sau khi trở lại thành Trường An.
Trong cửa hàng đốt chậu than, rất ấm áp, Ninh Khuyết cởi áo khoác, ngồi ở bên bàn im lặng ăn, Tang Tang ngồi ở bên kia bàn im lặng ăn, thường thường thêm bát cơm, múc bát canh cho hắn, không ai nói chuyện.
Năm đó ở trong đống xác bên đường sau khi nhặt được Tang Tang, Ninh Khuyết ở hoang nguyên hơn nửa năm thời gian qua, đó là một lần tách ra dài nhất của hai người, tách ra dài nữa cũng sẽ không làm bọn họ cảm thấy sinh ra cảm giác xa lạ với nhau, nhưng Ninh Khuyết luôn cảm thấy có chút không quen, nhất là nhìn khuôn mặt Tang Tang dần dần nảy nở, phát hiện nha đầu này vậy mà rõ ràng trưởng thành hơn không ít.
Cơm nước xong, Tang Tang chưa rửa bát, mà là bắt đầu kể chuyện xưa đối với hắn.
Ngày đó lão đầu nhi mặc cái áo bẩn vào cửa hàng, nói có cơ duyên với ta, muốn thu ta làm đồ đệ, ta lúc ấy nghĩ hắn đã già như vậy, cũng không thể ăn quá nhiều đồ ăn, cho nên liền đem hắn thu lưu lại."
Những chuyện cũ này có chút dài, ngôn ngữ của Tang Tang đủ ngắn gọn, cũng nói thời gian rất lâu, ở trong quá trình này Ninh Khuyết luôn trầm mặc, chưa đặt câu hỏi cũng chưa bưng lên chén trà trong tay uống một ngụm.
Chuyện cũ rốt cuộc kể đến bộ phận cuối cùng kia. Tang Tang mang theo hắn đi vào sân nhà, chỉ vào hai cái hũ kia dưới tường, nói: "Ngủ ở trong hũ mới là sự phụ ta, ngủ ở trong hũ cũ là sự phụ ngươi."
Sau đó nàng đi vào phòng ngủ, ở trên giường bới hồi lâu, không biết từ nơi bí ẩn nào lấy ra hai món đồ, đem một thứ trong đó đưa cho hắn, nói: "Đây là Nhan Sắt đại sư để lại cho ngươi, giống như rất quan trọng rất nhiều người đang tìm.
Nàng giơ lên khối yêu bài nhìn như bình thường kia trong tay nói: "Đây là sư phụ để lại cho ta, dùng lời của hắn nói đây là yêu bài Tây Lăng thần điện Quang Minh đại thần cung, nếu ta về sau muốn ngồi lên thần tọa, cần đem lệnh bài này mang ở trên lưng."
Ninh Khuyết nhìn khối yêu bài đó, nhớ tới rất nhiều năm trước hai huyết án kia, khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút chán ghét.
Tang Tang nhìn hắn trầm mặc một lát sau đó nói: "Huyết án Tuyên Uy tướng quân phủ, hẳn là sư phụ mưu tính, hắn nói đó là bởi vì hắn từng ở trong tướng quân phủ thấy một người sinh ra đã biết, thiếu gia, đó là người à?"
Ninh Khuyết gật gật đầu, từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng nhắc tới đối với Tang Tang trên lưng mình đeo huyết hải thâm cừu, bởi vì hắn cảm thấy việc này không quan hệ với nàng, không cần phải để nàng giống như mình trở nên lạnh lùng bạc tình, nhưng hắn cũng chưa có ý gạt nàng cái gì. Nhiều năm như vậy qua đi, có những việc nên biết tự nhiên đã sớm biết.
Tang Tang nhìn mắt hắn nghiêm túc nói: "Sư phụ muốn tìm bóng dáng đêm tối trên thực tế chính là Minh vương chi tử trong truyền thuyết. Nếu hắn tìm chính là ngươi, vậy người chẳng phải chính là Minh vương chi tử?".
Tuy Ninh Khuyết đến từ thế giới kia, thân thế có thể nói ly kỳ, nhưng hắn chưa từng đem bản thân cùng tồn tại vĩ đại trong truyền thuyết liên hệ cùng một chỗ, huống chi là cái gì Minh vương, sau khi nghe những lời này hắn chỉ là giật mình, trào phúng nói: "Tuy nói từ trên ý nghĩa nào đó ta từng gặp Minh vương một lần, nhưng ta so với ai khác đều rõ ràng hơn mình tuyệt đối không phải cái gì Minh vương chi tử, sư phụ kia của ngươi không chỉ là người điên, càng là tên ngu ngốc."
Tang Tang nói: "Nhưng có rất nhiều người sẽ tin tưởng sư phụ, cho nên nhất định không thể để cho người khác biết chuyện này."
Ninh Khuyết tự hỏi thời gian rất lâu sau đó cười hơi chua xót, cảm khái nói: "Ngươi nói không sai, trừ hai người chúng ta không thể để cho bất luận kẻ nào biết chuyện này, tựa như hộp ngân phiếu kia dưới giường."
Tang Tang bỗng nhiên cúi đầu nhìn mũi giày của mình, nhẹ giọng nói: "Còn có chuyện nữa."
"Về sau nói sau."
Ninh Khuyết ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái, đi đến bên tường ôm lấy cái hũ cũ kia, nói: "Ta muốn đem sư phụ chôn trước."
Tang Tạng chỉ vào cái hũ mới nói: "Còn có một cái."
Ninh Khuyết nhìn cái hũ mới, khẽ nhíu mày hờ hững nói: "Người này hại chết cả nhà ta, hại chết cả thôn Tiểu Hắc Tử, hại chết sư phụ của ta. Ta không đập cái hũ này, đã xem như thực hiện khoan thứ chi đạo thư viện dạy rồi."
Nói xong câu đó, hắn liền ôm cái hũ cũ rời khỏi sân nhà đi về phía tiệm trước.
Tang Tang đứng ở tại chỗ suy nghĩ một lát, đi đến bên tường ôm lấy cái hũ mới kia.
Ngoài Lão Bút Trai cỗ xe ngựa đơn sơ kia bị đại sư huynh mang về thư viện, còn có cỗ xe ngựa màu đen kia.
Đại học mã đang ở trước cỗ xe đen nhàm chán đá chân.
Ninh Khuyết đi đến bến xe, đưa tay ở trên vách thùng xe chậm rãi vuốt ve, vách gian thuần từ tinh cương gang cấu thành lộ ra hàn ý đặc hữu của kim loại, những nét phù khắc sâu rậm rạp kia lại giống như còn giữ khí tức của Nhan Sắt đại sự.
Hắn ôm hũ cũ vào thùng xe.
Một lát sau, Tang Tang ôm hũ mới thở hổn hển cũng đi lên theo.
Ninh Khuyết cúi đầu nhìn hũ cũ, nói với đại hắc mã: "Đi thành nam."
Đại hắc mã giống như nghe hiểu được tiếng người, xe ngựa màu đen bắt đầu chậm rãi di động.
Bánh xe đè ép phiến đá, phát ra thanh âm nhỏ vụn thanh thúy, trong xe một mảng im lặng, chủ tớ hai người phân biệt ôm hũ tro cốt của sự phụ mình, trầm mặc không nói.
Không biết qua bao lâu.
Ninh Khuyết bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nói: "Qua đây."
Tang Tang rất cao hứng, ôm hũ mới liền chuẩn bị đi qua.
Ninh Khuyết nhìn cái hũ mới trong lòng nàng, nhíu mày nói: "Người qua đây, hũ đặt bên kia."
Tang Tang cúi đầu nhìn thoáng qua cái hũ mới, ngẩng đầu nhìn chỗ trống bên cạnh Ninh Khuyết một cái, thật cẩn thận đem hũ mới đạt tới bên ghế ngồi dựa vào, sau đó đi đến đối diện, ở bên người Ninh Khuyết ngồi xuống.
Ninh Khuyết đem hũ cũ trong lòng đặt tới bên chân, sau đó đem nàng kéo vào trong lòng.
Một đường không nói chuyện, chỉ có tiếng xe làm bạn, Tang Tang an tâm dựa vào trong lòng hắn, chỉ thường thường sẽ hướng đối diện liếc một cái, có chút lo lắng hũ mới sẽ bị đổ xuống, sự phụ sẽ tràn ra.
← Ch. 303 | Ch. 305 → |