← Ch.315 | Ch.317 → |
Tang Tang tiếp tục nhìn mũi giày của mình, trầm mặc một lát sau đó nhẹ giọng nói: "Ta lúc còn nhỏ nghe. Hắn từng kể cho ta Đường luật, ở trước khi thành hôn, phụ mẫu có trách nhiệm nuôi con cái, các ngươi ngày đó bảo ta dọn đến ở đại học sĩ phu, nếu là muốn hoàn toàn Đường luật quy định trách nhiệm, vậy ta có thể dọn tới ở hay không?"
"Đương nhiên có thể." Tằng Tĩnh đại nhân kinh hỉ dắt tay nàng nói: "Đây là nhà của con, con đương nhiên có thể trở về ở."
Tằng Tĩnh đại học sĩ nhìn tiểu cô nương gây teo đen đen trước người này, ngoài vui sướng không khỏi cũng có chút nghi hoặc, nghĩ ngày ấy mình cùng phu nhân hạ mình đi cửa hàng nơi đó cầu nàng trở về, nàng lại không trở về, nói muốn cùng thiếu gia kia của mình cùng nhau sống, hắn thân là đại học sĩ đương triều, đương nhiên biết những động tĩnh Ninh Khuyết sau khi về thành Trường An, thầm nghĩ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, lại khiến nàng đồng ý trở về làm con gái mình.
Dù sao cũng là đại học sĩ đương triều, lại là vị trưởng giả chú ý phụ đạo uy nghiêm, Tằng Tĩnh đã nhận định Tang Tang là con gái của mình, trong lòng có điều nghi hoặc tự nhiên rất trực tiếp hỏi ra.
Tang Tang ngẩng đầu lên, nhìn đôi vợ chồng trước mặt này rất nghiêm túc nói: "Ta bây giờ bắt đầu không thích hắn nữa, cho nên ta không muốn ở cùng một chỗ với hắn."
Tằng Tĩnh đại học sĩ khẽ nhíu mày, nhớ tới hoàng hậu nhắc nhở hai người vợ chồng mình cậu không cần chặt đứt tình cảm kia, trầm ngâm một lát sau đó nói: "Các con dù sao cũng là ở chung nhiều năm, không nói tình cảm chủ tớ cũng chung quy là có những quá khứ đến đỡ lẫn nhau, dù là muốn dọn về học sĩ phủ, tựa như cũng có thể đánh tiếng nói với Ninh Khuyết mới phải."
Tang Tang nhìn hắn một cái, bỗng nhiên xoay người liền đi về phía ngoài học sĩ phủ.
Tằng Tĩnh phu nhân kinh hãi, vội vàng đem nàng bắt lấy, run giọng nói: "Đây lại là làm sao vậy?"
Tang Tang lẳng lặng nhìn Tằng Tĩnh đại học sĩ, không nói gì. Tằng Tĩnh phu nhân bối rối đến cực điểm, hung hăng trừng mắt nhìn đại học sĩ một cái, giận dữ nói: "Người không biết nói chuyện thì không được nói bừa, ông nếu để cho đứa nhỏ số khổ này của tôi không gặp, ông nhớ tôi không để yên cho ông!"
Học sĩ phủ xưa nay lấy phu nhân vi tôn, là Tằng Tĩnh tuy cũng không cho rằng câu nói kia của mình lúc trước có chỗ nào sai, đối với Tang Tang không nhìn mình phụ thân này như thế càng là cảm thấy tức giận, dưới ánh mắt như giết người của phu nhân lại là đành phải câm miệng.
Tang Tang nhìn Tằng Tĩnh phu nhân nói: "Ta theo bà ở, ta không cần theo hắn ở."
Tằng Tĩnh phu nhân mừng rỡ nói: "Đều theo con hết, ta lập tức bảo người ta đem đồ của phụ thân con đều dọn đến thư phòng."
Ninh Khuyết sau khi rời giường chưa nhìn thấy Tang Tang, hắn khoác cái áo đi đến trong sân nhà hộ, cũng chưa nghe thấy Tang Tang trả lời, hắn duỗi cái lưng mỏi đi đến phòng bếp nhìn thoáng qua, phát hiện Tang Tang chưa nhóm lửa cũng chưa nấu nước, nhịn không được lắc lắc đầu, đi đến tiệm trước liền ở trên bàn thấy được bát canh mì chua cay kia.
"Răng cũng chưa đánh ăn điểm tâm như thế nào?"
Hắn nhìn bát canh mì chua cay kia cau mày thầm nghĩ, mấy năm nay hắn đã quen sau khi rời giường liền có một đôi tay nhỏ bé đem một bát nước trong cùng bàn chải đưa đến trước mặt mình, bỗng nhiên có một ngày không ai hầu hạ liền cảm thấy có chút không quen.
Cho dù ngươi vội vã đi ra ngoài mua bát canh tươi mới nhất cũng phải hầu hạ ta rửa mặt đánh răng mới đi, ừm, không thích hợp, canh mì này đã mua về rồi, ngươi nha đầu chết tiệt này lại chạy đi đâu?"
Ninh Khuyết ngồi ở cạnh bàn vừa ăn mì chua cay, vừa nghĩ Tang Tang đi nơi nào, cuối cùng nghĩ đại khái bệnh keo kiệt của nàng lần nữa phát tác, cứ muốn đi chợ rau cửa nam mua rau dưa mới mẻ hương nông ngoài thành gánh vào.
"Cũng chỉ có thể rẻ hai ba đồng tiền cũng đáng dậy sớm thế, còn phải đi đường xa như vậy?
Ăn xong mì chua cay, Ninh Khuyết vừa cười nhạo người nào đó, vừa bưng bát bẩn đi trở về hậu viện tùy ý cầm bát ném tới cạnh bếp, cảm thấy còn có chút mệt, vì thế đi ngủ thêm một giấc.
Lúc sắc trời sáng rõ, hắn tỉnh lại lần nữa, dụi dụi mắt, đeo giày đi đến ngoài phòng phát hiện trong tiệm trước cùng hậu viện vẫn không chút động tĩnh, không khỏi có chút căm tức hô: "Nước ấm đâu? Còn để cho ta ra ngoài hay không?"
Không ai trả lời hắn, Lão Bút Trai tiệm trước hậu viện một mảng im lặng.
Ninh Khuyết giật mình, đi đến phòng bếp nhìn một cái, cái bát bẩn kia còn đặt ở trên mép bếp trong lố bếp vẫn là lửa lạnh khói thu, không có củi lửa chữa nhóm lửa, tự nhiên càng không thể có nước ấm gì.
Hắn đi đến bên tường sân nhà, nhìn đống củi được xếp chỉnh tề kia lắc đầu thở dài hai tiếng, ôm một đống củi nhỏ đi trở về phòng bếp bắt đầu nhóm lửa nấu nước.
Tuy nói đã nhiều năm chưa làm việc nhà, nhưng dù sao những năm trước đều là hắn phụ trách cuộc sống của hai người, cho nên nhóm lửa nấu nước loại chuyện này đối với hắn cũng không khó, không qua bao lâu, mặt nước trong nồi đã bắt đầu tản ra hơi nóng.
Ninh Khuyết nhìn hơi nóng trên nồi, bỗng nhiên cảm thấy sự việc có một số chỗ không thích hợp.
Sau khi đun nước xong, hắn rửa mặt một phen, không biết nghĩ đến cái gì, vậy mà đem cái bát bẩn kia bên mép bếp cũng rửa sạch.
Nếu là ngày thường, hắn lúc này hắn là đi thư viện, hoặc là đi dạo trong thành Trường An, nhưng hôm nay hắn nơi nào cũng chưa đi, mà là trầm mặc đi đến tiệm trước, ngồi vào trong cái ghế bành kia của mình, nhìn những cái bàn vật bày biện được lau bóng lưỡng kia, nhìn mặt đất sạch sẽ được quét một hạt bụi cũng không có, bắt đầu ngẩn người.
Hắn ở cạnh bàn trầm mặc thời gian rất lâu, biểu cảm trên mặt tỏ ra có chút cứng ngắc, trong ngõ nhỏ thỉnh thoảng có người qua, lúc bóng những người đó chiếu lên cửa tiệm, hắn liền sẽ ngẩng đầu, nhưng mãi không ai đẩy cửa tiến vào.
Không ai đẩy cửa trở về.
Ninh Khuyết trầm mặc đợi mãi tới lúc sắp buổi trưa, hắn bỗng nhiên đứng dậy đẩy ra cửa tiệm đi ra ngoài.
Hắn đến tiện nghi phường đồng thành mua con vịt nướng, lại đi chợ rau mua chút rau xanh, sau đó trở về Lão Bút Trai.
Trong cửa hàng vẫn chưa có bóng dáng Tang Tang, Ninh Khuyết trầm mặc một lát sau đó vào phòng bếp, nhặt lên cái nồi xào hai đĩa rau xanh, nâu một nồi cơm, đem vịt nướng lột da chặt ra, bày đẹp để ở trong khay, sau đó bưng đến trên bàn tiệm trước.
Hai đôi đũa, hai bát cơm to trắng tỏa hơi nóng, đựng đầy thức ăn. Ninh Khuyết hài lòng nhìn đồ ăn trên bàn, hai tay chống gối, sau đó tiếp tục chờ đợi.
Nhưng đợi thời gian rất lâu, vẫn chưa có ai trở về ăn cơm.
Vẫn là hai đội đũa, lại chỉ có một người, mà cơm cùng đồ ăn đều đã lạnh.
Ninh Khuyết nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn nhìn thời gian rất lâu, sau đó đưa tay cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cơm.
Nhưng không biết vì sao, tay hắn có chút run run, gắp mãi vậy mà ngay cả một sợi rau xanh cũng không gắp nổi.
Hắn cầm chiếc đũa liền muốn vứt đi, lại mạnh mẽ đè nén xuống, chậm rãi đặt tới trên bàn.
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, đi trở về phòng ngủ hậu viện, cực kỳ thô bạo xốc lên ván giường, lấy cái hộp ra, sau đó đem đồ trong hộp toàn bộ đổ xuống trên giường.
Nhìn những ngân phiếu bay múa kia, hắn rốt cuộc xác nhận nàng là tự mình rời khỏi.
← Ch. 315 | Ch. 317 → |