← Ch.318 | Ch.320 → |
Tiểu cô nương trưởng thành chung quy phải lập gia đình.
Hắn có thể trơ mắt nhìn Tang Tang gả cho người khác sao?
Vô luận là thiếu nữ non nớt gây teo nho nhỏ, hay là cô nương đang thanh xuân, vô luận là nàng sau khi kết hôn trở nên mập mạp lải nhải, hay là nàng tóc trắng xoá nằm ở ghế trúc.
Chỉ cần nàng là Tang Tang, hắn liền không thể nhìn nàng gả cho người khác.
Hắn không cho phép nàng lấy chồng, vậy nàng dựa vào cái gì nhìn hắn cưới vợ?
Ninh Khuyết cúi đầu, có chút vô thố, có chút kích động, có chút mờ mịt, có chút rõ ràng.
Hắn đã hiểu cảm nhận của Tang Tang lúc sáng sớm rời nhà.
Hắn đã hiểu cảm nhận của mình.
Nhưng chỉ hiểu là không đủ.
Ninh Khuyết nhớ tới chạng vạng ngày hôm qua nghe được một câu khác, thân thể có chút cứng ngắc.
Hắn hướng vợ chồng Tằng Tĩnh rất kính cẩn vái dài hành lễ, xin bọn họ cho mình cùng Tang Tang một cái không gian đối thoại một mình, vợ chồng Tằng Tĩnh nhìn nhau một cái, thở dài đi ra khỏi thư phòng.
"Ta không thể lừa ngươi, ta quả thật rất thích nàng."
Ninh Khuyết nhìn Tang Tang cúi đầu, nói: "Ngươi không cần hỏi ta, ta biết người muốn hỏi những gì, ta lúc còn nhỏ nhìn lén những đại tỷ kia tắm quả thật từng nói thích, ở trong Hồng Tụ Chiêu thấy Thủy Châu Nhi Lục Tuyết ta cũng từng nói thích, tiên... Nàng không giống, ta là thực rất thích nàng."
Tang Tang cúi đầu nhìn chân mình trầm mặc không nói.
Ninh Khuyết nói tiếp: "Hơn nữa từng hỏi ngươi, ngươi cũng nói nàng rất tốt."
Tang Tang ngẩng đầu lên, nói: "Nàng quả thật rất tốt."
Ninh Khuyết nói: "Nhưng người lại không thích."
Tang Tang nói: "Rất tốt không có nghĩa là ta phải thích."
Ninh Khuyết hỏi: "Vậy ngươi vì sao không thích?
Tang Tang nhìn hắn, rất nghiêm túc nói: "Ta không thích người thích người khác."
Trong thư phòng im lặng thời gian rất lâu.
Ninh Khuyết thấp giọng nói: "Nhưng ta đã nói thích với nàng."
Tựa như quá khứ trong mấy năm nay rất nhiều lần như vậy, gặp vấn đề thật sự khó có thể lựa chọn, hắn luôn quen từ Tang Tang nơi đó nhận được đề nghị đáp án hoặc cho dù là ủng hộ trên tinh thần, nhưng hắn đã quên một việc, vấn đề lần này đề cập đến bản thân Tang Tang.
Trên khuôn mặt nhỏ của Tang Tang không có bất cứ cảm xúc nào, không có tức giận không có phẫn nộ cũng không có khóc, nàng nhìn mặt hắn không chút thay đổi nói: "Ta đói rồi, muốn ngủ, người đi đi." Đói bụng cho nên muốn ngủ, những lời này nói không hề ăn khớp.
Ninh Khuyết nhìn nàng nói: "Ngươi không ở nhà ta ngủ không ngon."
Tang Tang không nói lời nào.
Ninh Khuyết nói: "Vậy ta đói bụng ai nấu mì cho ta ăn?"
Tang Tang không nói lời nào.
Ninh Khuyết bỗng nhiên nói: "Ta nấu mì cho người ăn có được hay không?"
Tang Tang vẫn là không nói lời nào.
Ninh Khuyết trầm mặc thời gian rất lâu sau đó nói: "Ta đi trước yên lặng một chút, ngày mai ta lại đến đón ngươi."
Nói xong câu đó, hắn xoay người đi về phía ngoài thư phòng.
Tang Tang đi đến cạnh cửa thư phòng, nhìn hướng Ninh Khuyết đi đến trong vườn hoa, nói: "Trứng gà ở trong vài gạo phòng bếp, lúc rán ngươi bỏ ít dầu chút."
Ninh Khuyết trở về Lão Bút Trai, lúc đẩy cửa tiệm phát hiện cửa chưa có tiếng vang kẽo kẹt, vì thế hắn nhớ tới đây là Tang Tang sửa, đi vào phòng bếp thò tay vào vại gạo lấy ra vài quả trứng gà, vì thế hắn nhớ tới đây là cách lúc còn nhỏ mình dạy cho Tang Tang, đi đến bên vai nước chuẩn bị múc nước nấu mì, nhìn vại nước tràn đầy, vì thế hắn nhớ tới Tang Tang sáng sớm trước khi rời nhà trốn đi đem toàn bộ việc nhà đều làm xong.
Hắn ra khỏi phòng bếp, ở trong sân nhà trầm mặc đồng thời gian rất lâu.
Trên người hắn còn đeo cái ô đen, trong tay còn cầm hộp tên, bên hông còn cắm đao chẻ củi, suốt một ngày thời gian, hắn luôn chạy đứng thắng, chưa ngồi xuống, chưa uống một chén trà, chưa ăn một chút gì, nhưng hắn lúc này hoàn toàn không có tâm tư nấu mì, chỉ là ngây ngốc nghĩ tâm sự.
Đống củi chỉnh tề góc tường, cái bàn sạch sẽ của tiệm trước, đã gợi lên rất nhiều hồi ức của hắn, về phần cụ thể nhớ lại những chuyện gì, cũng chỉ có bản thân hắn biết.
Nhà không có Tang Tang, từng góc đều lộ ra hương vị lạnh lẽo, hắn không thể quen. Hắn không khỏi nghĩ đến mới một ngày thời gian, mình đã cô đơn tịch mịch đến khó chịu được, rời khỏi Trường An đi hoang nguyên hơn nửa năm qua, một mình Tang Tang ở nhà là sống như thế nào?
Trên tường Điện một con mèo nằm úp sấp. Con mèo đó ngẩng đầu nhìn sao trong bầu trời đêm.
Ninh Khuyết nhìn thoáng qua nó, từ trong đống củi chân tường rút ra một khúc ném qua.
Mèo con đang bắt chước cô độc bị quấy rầy cảm xúc, quay đầu hướng hắn phía dưới tường phát ra một tiếng kêu chói tai phẫn nộ, sau đó nhảy xuống tường đi biến mất không thấy.
Nhà không có Tang Tang, không có khí tức khói lửa, chung quanh lộ ra hàn ý.
Ninh Khuyết không thể ở trong nhà như vậy nán lại, cho nên hắn rời khỏi.
Ninh Khuyết đi lễ tân uyên trước. Các đệ tử Đại Hà quốc Mặc trì Uyển đều ở nơi này.
Sơn Sơn cũng ở nơi này.
Trong lễ tân uyển có một mảng rừng trúc lớn, cho dù ở mùa đông vẫn tản ra màu xanh thăm thẳm, lúc này ở ban đêm bị ngọn đèn chiếu, tỏ ra càng thêm yên tĩnh.
Ninh Khuyết chưa vào lễ tân uyển, hắn đứng ở cửa vườn đối diện núi gấm đá giả trầm mặc nhìn ngọn đèn nơi đó, nhìn bóng người trong ngọn đèn, nhân lực hắn rất tốt có thể mơ hồ nhìn thấy trong sương phòng chỗ sâu nhất kia, bên cửa sổ có hình bóng thiếu nữ, nàng đang chuyên tâm viết cái gì đó.
Là đang viết hai chữ Ninh Khuyết rất khó viết đẹp sao?
Yên tĩnh lẳng lặng nhìn bóng thiếu nữ bên cửa sổ, nhìn thời gian rất lâu.
Sau đó hắn xoay người rời khỏi, đi hướng thành nam.
Nam thành Trường An, Nhạn Minh hồ dưới Nhạn Minh sơn.
Ninh Khuyết đứng ở bên hồ, trầm mặc nhìn mặt hồ, tầng băng trên mặt hồ đã sớm tan, chẳng qua bởi vì đồng ý vẫn còn, cho nên khối bằng chưa hoàn toàn biến mất, mà là biến thành sự vật gần như tơ liễu, ở xa xôi bờ hồ đối diện ngọn đèn chiếu rọi xuống tựa như vô số sợi dây vàng mềm mại.
Phốc! Phốc!
Hắn nhặt cục đá hướng trên mặt hồ những kim tiền ảm đạm kia ném tới, một cục một cục lại một cục, thẳng đến cuối cùng đem toàn bộ dải bằng trước mắt mình đập thành mảnh vụn hết mới dừng tay.
Lúc trước lấy củi khô nện mèo hoang, lúc này lấy hòn đá nện dải băng, không phải bởi vì cái khác, chỉ bởi vì hắn bây giờ phi thường khó chịu. Hắn cảm thấy thế giới của mình bị phá hoại không thành bộ dáng, cho nên hắn không cho phép người khác có thể trốn ở trong thế giới của bọn họ vụng trộm chê cười mình.
Đem một cục đá cuối cùng trong tay ném tới dưới chân, Ninh Khuyết chống lưng thở dốc sau một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, nhìn Nhạn Minh hồ dưới bóng đêm, dùng thanh âm hơi khàn oán giận nói: "Trứng gà ở trong vài gạo lúc rán bỏ ít dầu chút? Ngươi cũng không còn còn muốn quản ta khi rán trứng gà bó bao nhiêu dầu? Có đứa keo kiệt như ngươi sao? Trứng ở trong vài gạo, nước ở trong lu nước, ngươi sao không nói cơm ở trong nồi, ngươi ở nơi nào?"
*****
"Cái gì gọi là người nuôi ta? Ta giết mã tặc cướp hộ săn, đời này cái chuyện nguy hiểm gì cũng làm hết rồi, thật vất vả cướp chút bạc vụn đều giao cho người thu, cuối cùng thành người nuôi ta?"
"Ngươi không cần nói cái gì ta tiêu tiền nhiều. Lúc ta ở Vị thành từng uống rượu sao? Bài bạc... Quả thật là cược, nhưng đó không như là tăng thu nhập cho trong nhà? Ngươi lúc nào thấy ta từng đi uống nhiều chơi đĩ? Lão tử ở trong thành Trường An đi lầu khi nào từng cho bạc! Như vậy người còn không hài lòng?"
Ninh Khuyết đối với cái hồ lớn dưới bóng đêm, chống eo vươn ngón trỏ, giống như người đàn bà chanh chua giận dữ khiển trách: "Cái gì gọi là ngươi không để người lấy chồng ta cũng không thể lấy vợ? Ngươi nói rõ cho ta, ngươi đến cùng muốn làm gì! Ngươi con nhóc này đến cùng muốn làm gì! Ngươi nói rõ cho ta!".
"Ngươi hỏi ta đến cùng có từng muốn cưới người hay không?"
"Được rồi, ta thừa nhận có đôi khi ngẫu nhiên sẽ từng nghĩ chờ ngươi trưởng thành cưới người làm lão bà. Nhưng người vẫn là tiểu cô nương, chuyện này nghĩ một chút cũng không sao, chẳng lẽ còn thật có thể nói ra? Thực nói ra miệng ngươi nhỡ đâu xấu hổ muốn cầm đao chẻ củi chém ta làm sao bây giờ? Cho dù ngươi không chém ta ai biết còn có bao nhiêu người muốn chém ta?"
"Hơn nữa cho dù ta muốn cưới người, cũng không ảnh hưởng ta thích thêm một số người chứ?"
"Ta vì sao phải thích người khác?"
"Này, ta thích ăn thịt, không có nghĩa là ta sẽ không thích ăn tôm, con người vốn chính là động vật ăn tạp, ta thích ăn thêm hai miếng khác lại làm sao? Ngươi lại có thể làm gì được ta?"
"Vậy ngươi làm thế nào?" "Ngươi theo ta cùng nhau ăn."
"Ngươi nói cái gì?"
"Ta thích nữ nhân, chẳng lẽ ngươi cũng muốn theo ta cùng nhau thích nữ nhân?"
"Ừm, cái này giống như quả thật có chút nói không thông."
Thanh âm khàn khàn ở bên hồ u tĩnh không ngừng vang lên.
Ở trong học sĩ phủ, những đối thoại như bên trên căn bản không có khả năng xảy ra.
Bởi vì Ninh Khuyết hoàn toàn không dám nói những lời này với Tang Tang, hắn biết một khi mình thật nói như vậy, nha đầu chết tiệt quật cường kia khẳng định sẽ xoay người liền đi, không bao giờ cho mình bất cứ cơ hội nào vẫn hồi cục diện nữa, mà Tang Tang cũng tuyệt đối sẽ không hỏi ra những vấn đề này, nhưng hắn biết trong lòng nàng muốn hỏi cái gì.
Cho nên hắn chỉ có ở đêm khuya dưới Nhạn Minh Sơn, ở bên hồ yên tĩnh không người, đối với hồ nước căn bản nghe không hiểu cũng không thể phản bác, giống như tên ngu ngốc liên thanh lên án mạnh mẽ, tiếng dọa chim hồ.
Dưới bóng đêm đại học sĩ phủ một mảng im lặng, trong khuê phòng tiểu thư trước mấy ngày đã chuẩn bị xong, các loại trang trí đẹp đẽ quý giá dị thường, trong hộp đựng đầy son phấn Trần Cẩm Kí.
Tang Tang trước kia thích nhất son phấn nhà Trần Cẩm Kí, nhưng nàng hôm nay nhìn cũng chưa nhìn một cái, cũng chưa để ý tới những nha hoàn kia vẻ mặt phức tạp thỉnh an, chỉ là yên lặng nhìn gương đồng.
Gương đồng mài phi thường bóng loáng, bên cạnh khắc hoa có phức tạp, vừa thấy đã biết là thứ rất quý báu.
Tang Tang chưa nhìn gương đồng, nàng chỉ nhìn khuôn mặt kia trong gương đồng.
Đó là một khuôn mặt nhỏ hơi đen, mặt mày bình nhạt không gì lạ, tóc bởi vì dinh dưỡng không tốt mà rõ ràng có chút hơi vàng hơi quản, đôi mắt lá liễu từng sáng ngời kia cũng trở nên có chút ảm đạm, vô luận nhìn từ góc độ nào, khuôn mặt nhỏ này cũng chưa nói tới xinh đẹp, thậm chí ngay cả thanh tú cũng không tính.
"Bộ dạng người thực rất khó coi."
Tang Tang nhìn bản thân trong gương nói.
Từ đêm qua nghe được câu nói kia của Ninh Khuyết, đến sáng sớm rời khỏi Lão Bút Trai, lại đến buổi chiều cùng Ninh Khuyết một lần nữa gặp lại, nàng chưa từng khóc, thậm chí chưa toát ra bất cứ biểu cảm bị thương nào. Bởi vì đó là nàng luôn nhắc nhở bản thân không được khóc, vô luận như thế nào cũng không được khóc.
Những đại tiểu thư nhược chất tiêm tiêm kia đỡ bông hoa có thể rơi lệ, bởi vì các nàng đẹp, mà người tuy cũng rất yếu nhưng bộ dạng khó coi như vậy, lại nào có tư cách khóc đây?
Tang Tang rất ít soi gương, bởi vì trừ trắng nàng không quan tâm dung nhan của mình thế nào, cũng bởi vì Ninh Khuyết thân là một người nam nhân căn bản không biết trang điểm tiểu cô nương như thế nào.
Lúc ở Dân sơn, tiểu nữ đồng ngẫu nhiên sẽ soi một vùng nước lặng trong suối, lúc nhìn mặt mình ở Vị thành, tiểu cô nương sẽ đối với nước trong chậu gỗ rửa mặt chải đầu, đến thành Trường An Ninh Khuyết mua hộp đựng phấn cho nàng, nàng rốt cuộc có một cái gương.
Chỉ là một gương trong cái hộp đó quá nhỏ, rất khó soi ra rõ ràng cả khuôn mặt.
Cho nên Tang Tang cảm thấy lúc này khuôn mặt đen nhỏ kia trên gương đồng có chút xa lạ.
Nàng cảm thấy người kia trong gương có chút xa lạ. Nàng bỗng nhiên có chút chán ghét người kia trong gương đồng.
Tang Tang lắc lắc đầu nói: "Ngươi thật sự là một tiểu hài nhi rất làm người ta ghét."
Tang Tang trong gương đồng cúi đầu nói: "Vì sao nói như vậy?"
"Bởi vì ngươi làm hắn lo lắng."
"Ta là muốn nhường chỗ cho hắn kết hôn."
"Nhưng người rõ ràng biết hắn sẽ không đem ngươi ném mặc kệ, cho nên ngươi đây là ép hắn làm lựa chọn, hắn đối với người đã đủ tốt, ngươi sao có thể tàn nhẫn như vậy?"
"Nhưng hắn từng nói muốn sống cả đời. Đã nói muốn sống cùng nhau cả đời, nhiều người cũng có thể sao? Nhiều người còn có thể sống cả đời sao?"
"Ngươi vì sao cứ phải tranh với người ta chứ?"
Tang Tang trong gương đồng khổ sở trả lời: "Nhưng đó vốn chính là của ta nha."
Tang Tang ngoài gương đồng trầm mặc nói: "Nhưng mà hắn sẽ rất khó chịu."
"Ta chưa từng đoạt lấy thứ gì, nhưng lần này khác, cho dù hắn sẽ khổ sở, cho dù ta biến thành tiểu hài tử khiến người ta ghét, cho dù ta trở nên càng xấu hơn, ta vẫn là muốn cướp."
Trong ngoài gương đồng, Tang Tang lau nước mắt trên mặt, tràn đầy tiểu hài tử khí quật cường nói.
Nắng sớm mờ mờ, dưới mặt hồ Nhạn Minh sơn chiếu ra hào quang nhàn nhạt.
Ninh Khuyết đứng ở bên hồ chống lưng, mệt mỏi thở hổn hển, thường thường thì thào nói vài câu gì đó.
Suốt một ngày một đêm chưa ăn cơm chưa nước uống, mắng đối với hồ đếm suốt một đêm, cổ họng hắn sớm khô khản đến cực điểm, sắc mặt tiều tụy rất là khó coi.
"Tiểu sư thúc năm đó chửi trời mắng đất, dũng cảm hùng vĩ cỡ nào, ngươi đối với cái hồ nhỏ này mắng đi mắng lại, lại có thể mắng ra cảm giác gì? Huống chi rối rắm vẫn là những việc nhỏ đó."
Trong rừng bên hồ vang lên một thanh âm.
Ninh Khuyết xoay người nhìn tên mập chết tiệt kia, căm tức nói: "Ngươi phế vật từ nhỏ bị ngược đãi cho nên có bóng ma tâm lý này nào biết chuyện nam nữ mới là đại sự đích thực."
Trần Bì Bì nhún nhún vai, nói: "Biết người tâm tình không tốt, ta không so đo với ngươi."
Ninh Khuyết hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Trần Bì Bì nói: "Vì chuyện nào đó, thư viện mở một hồi đại hội, kết quả mọi người ồn ào đi ồn ào lại cũng chưa tranh cãi ra kết quả gì, cuối cùng thất sư tỷ nói dứt khoát đem ngươi bắt trở về thẩm vấn một chút, xem người đến tột cùng là nghĩ như thế nào, kết quả người ngày hôm qua không đi thư viện, cho nên mọi người phái ta tới bắt ngươi."
← Ch. 318 | Ch. 320 → |