← Ch.359 | Ch.361 → |
Liễu Diệc Thanh lúc này nhìn thê thảm không chịu nổi, tuyệt vọng đến cực điểm, nhưng không hề nghi ngờ, hắn trên bản chất là một người có được ý chí cường đại kiên định, cho nên hắn khẳng định không muốn chết.
Ninh Khuyết muốn cho hắn cảm thấy lập tức sẽ chết đi, như thế mới có thể đạt tới mục đích của mình.
Quả nhiên, Liễu Diệc Thanh cảm giác được định đầu truyền đến đạo ý rét lạnh, cảm thụ được Ninh Khuyết không che dấu sát tâm chút nào, thân thể chợt cứng ngắc hẳn đi, khàn khàn nói:
"Ngươi muốn giết ta?"
"Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất."
Ninh Khuyết nói: "Kiếm của Triều Tiểu Thụ ở trong tay người, như vậy nghĩ hắn hắn đã chết, ta đã đem thanh kiếm này chém nát, chẳng lẽ ta còn sẽ để ngươi giết chết hắn sống sót?"
Liễu Diệc Thanh cảm thấy sợ hãi, kinh ngốc một lát sau đó nói: "Ta chưa giết chết Triều Tiểu Thụ."
Ninh Khuyết nhìn hắn nói: "Lấy thực lực cảnh giới của ngươi căn bản không có biện pháp thương tổn đến Triều Tiểu Thụ, nhưng ai biết ngươi có dùng thủ đoạn không nhìn được nào hay không?"
Liễu Diệc Thanh có chút tố chất thần kinh cười cười, nói: "Triều Tiểu Thụ đã vào Trí Mệnh cảnh, chẳng lẽ người cho rằng những thủ đoạn không nhìn được kia có thể sử dụng đến đối phó hắn?"
Ninh Khuyết nói: "Nhưng kiếm của hắn quả thật ở trong tay người, nếu chúng ta đều đồng ý phán đoán Triều Tiểu Thụ đủ cường đại, như vậy tựa như chỉ có một loại khả năng?"
Liễu Diệc Thanh không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt chợt khẩn trương, không chịu nhiều lời một chữ nữa.
Ninh Khuyết trầm mặc một lát sau đó nói: "Liễu Bạch tự mình ra tay?
Liễu Diệc Thanh chưa trả lời vấn đề của hắn.
Ninh Khuyết ngẩng đầu nhìn phía hoa đào tàn, bỗng nhiên nói: "Nói cho ta biết tình huống lúc ấy, nói cho ta biết tình huống Triều Tiểu Thụ bây giờ, ta không giết ngươi."
Liễu Diệc Thanh nhíu mày, lâm vào trong giãy dụa mãnh liệt.
Ngay tại lúc này, cách đó không xa trong đám người bỗng nhiên vang lên một trận ồn ào, mơ hồ truyền đến tiếng tranh chấp kịch liệt.
Liễu Diệc Thanh nghe thanh âm nơi đó, tinh thần khẽ chấn động, theo thanh âm của Ninh Khuyết ngẩng đầu nhìn lại, trong con ngươi bị Hạo Thiên thần huy chọc mù che sương trắng, bởi vì kiêu ngạo lúc này một lần nữa trở lại trong thân thể hắn mà tỏ ra càng thêm khủng bố, hắn cắn răng lạnh giọng nói: "Chẳng lẽ ngươi còn dám khiêu chiến huynh trưởng nhà ta?"
Ninh Khuyết nhìn hắn lắc lắc đầu, nói: "Liễu Bạch là của nhị sự huynh nhà ta, không phải ta, đương nhiên, nếu về sau Liễu Bạch bị nhị sư huynh nhà ta đánh thành một đống cứt chó, ta cũng không để ý tiến lên đi giẫm hai cái."
Nghe lời này, hai má Liễu Diệc Thanh chấn động vặn vẹo hẳn lên.
Hắn đời này, chưa từng nghe thấy có người dám dùng loại ngữ khí này đề cập huynh trưởng nhà mình.
Huynh trưởng của hắn là thế gian đệ nhất cường giả, là Kiếm Thánh Liễu Bạch.
Vô luận là kẻ địch hay là bạn bè, lúc đề cập Kiếm Thánh Liễu Bạch, đều sẽ không tự chủ được mang theo vài phần kính ý.
Ai dám giống như Ninh Khuyết đương nhiên nói đến, Kiếm Thánh Liễu Bạch một ngày nào đó sẽ bị người nào đó đánh thành cứt chó?
Chiến đấu chấm dứt đã chút thời gian, dân chúng xem cuộc chiến nhìn Ninh Khuyết đi đến trước người Liễu Diệc Thanh, lại không nghe được bọn họ đang nói những gì, chỉ nhìn thấy Ninh Khuyết tạo thế muốn chém, vì thế phát ra một mảng kinh hộ.
Thần điện sứ đoàn cùng người các tông phái bên đường cái cùng tự trầm mặc, sứ tiết Nam Tấn cùng hai gã đệ tử Kiếm các sắc mặt như đất, kích động chạy xuống triền núi, muốn ngăn cản chuyện này xảy ra.
Chỗ cửa hông của thư viện sớm bị Vũ Lâm quân kéo dây thừng dài phụ trách cảnh giới, trừ hai người tham gia quyết đấu, ai cũng không thể đi vào, hai bên nhất thời kịch liệt khắc khẩu hẳn lên.
Sứ tiết Nam Tấn phẫn nộ nói: "Thua rồi chúng ta nhận thua, nhưng các ngươi sao có thể không để chúng ta đi vào trị thương cho Liễu đại sư? Người Đường các ngươi đến tột cùng muốn làm gì?"
Đại Đường là cường quốc số một, quốc lực Nam Tấn theo sát sau đó, cho nên người Nam Tấn mơ hồ quen đem người Đường coi là đối thủ, trong mắt người Đường lại căn bản không có Nam Tấn tồn tại, Vũ Lâm quân ở trong thành Trường An chính là một đám người kiêu ngạo nhất, càng đối với vị sứ tiết này phẫn nộ coi như không thấy.
Đối thoại nơi đây liên quan tới Triều Tiểu Thụ, là việc giữa Ninh Khuyết và Liễu Diệc Thanh, cũng không cố ý đề cao âm lượng, cho nên dân chúng Trường An xem cuộc chiến và đệ tử thư viện tiền viện đều chưa nghe được, nhưng những người tu hành kia trong xe ngựa bên đường cái lại là nghe rõ ràng.
Cái tên Triều Tiểu Thu, trước kia chỉ hiển hách ở trong hắc đạo giang hồ, nhưng sau trận chiến mưa ở Xuân Phong đình, cái tên này nhất thời truyền khắp toàn bộ giới tu hành, các gia phái lúc này mới biết, thì ra Đại Đường còn cất dấu một vị cường giả tu hành, hơn nữa vị cường giả này sau đó không lâu đã vào Trí Mệnh cảnh.
Triều Tiểu Thụ vậy mà bị Nam Tấn Kiếm các giết chết hoặc là nhốt rồi?
Người tu hành các tông phải biết chuyện xưa Xuân Phong đình, tự nhiên cho rằng mình đã hiểu Ninh Khuyết phẫn nộ, đã hiểu hắn vì sao lúc này giơ đao, chuẩn bị chặt đầu Liễu Diệc Thanh.
Chẳng qua bọn họ lại không cho rằng Ninh Khuyết nếu thực giết chết Liễu Diệc Thanh, sẽ là cái quyết định chính xác.
Trên người Triều Tiểu Thụ đến tột cùng đã xảy ra cái gì, chỉ là theo như lời bản thân Liễu Diệc Thanh, Nam Tấn Kiếm các hoàn toàn có thể không nhận chuyện này, bởi vì ai cũng không có chứng cớ.
Mà Liễu Diệc Thanh mắt mù bị thương nặng, lại là hơn một ngàn người tận mắt nhìn thấy, dưới Hạo Thiên, người Đường cho dù bá đạo như thế nào nữa, cũng không thể ngăn cản Nam Tấn trị thương cho Liễu Diệc Thanh, sau đó mang đi.
Nhưng lúc này rất rõ ràng, Ninh Khuyết lại không chuẩn bị để cho Liễu Diệc Thanh còn sống rời khỏi thư viện.
Ninh Khuyết nắm đao.
Liễu Diệc Thanh cúi đầu, tựa như chờ nhận lấy cái chết, trên thực tế lại là nghe động tĩnh bên ngoài.
Sứ tiết Nam Tấn phẫn nộ hướng phía binh sĩ Vũ Lâm quân rít gào, hai gã đệ tử Kiếm các sắc mặt khó coi đến cực điểm, giống như tùy thời chuẩn bị đem kiếm trong vỏ bên hông rút ra.
Không khí nơi đây bởi vì giằng co, trở nên dị thường khẩn trương.
Ngay tại lúc này, trong cửa hông thư viện im lặng thời gian rất lâu truyền ra một thanh âm.
Thanh âm này bình tĩnh mà nghiêm túc, nghe giống như ôn hòa lại biểu lộ ý tứ chân thật đáng tin.
"Người này ở ngoài cửa thư viện tĩnh tọa ba tháng, ý chí nghị lực đáng khen, chúng ta người trong thư viện, chưa thể đem hắn mời vào trong viện, đã là thất lễ, hôm nay người này bản thân bị thương nặng, hai mắt đã mù, nào còn chịu được lặn lội đường xa, nếu mặc hắn tự sinh tự diệt, thật sự có thương tới thiên hòa lại càng không phải đạo đãi khách của thư viện ta. Tiểu sư đệ ngươi còn không mau đem hắn mang vào thư viện, sau đó trị liệu một phen thật tốt cho đối phương?"
Mọi người nghe lời này rất nghi hoặc, thầm nghĩ người này nghiêm túc nói nhiều lời thừa chính xác như vậy, đến tột cùng muốn nói cái gì, đợi cuối cùng nghe được người này lại muốn đem Liễu Diệc Thanh mang về trong thư viện, không khỏi ồ lên.
*****
Trong thư viện có rất nhiều diệu nhân.
Nhưng người có thể sử dụng giọng nghiêm túc một tia không tán như thế, giảng lời thừa chính xác như thế, dẫn tới cực kỳ phân rẽ phải trái không nói đạo lý, muốn đem Liễu Diệc Thanh nhất vào thư viện, chỉ có một.
Đương nhiên là nhị sư huynh.
Nghe nhị sư huynh nói, Ninh Khuyết cười cười, đem phác đao thu vào trong vỏ đao.
Hoàng Hạc giáo sư cười khổ, liên tục lắc đầu, thầm nghĩ chuyện này xem ra sẽ càng ngày càng phiền toái.
Liễu Diệc Thanh em ruột của Nam Tấn Kiếm Thánh, chuẩn bị ba tháng chiến một trận với thư viện Thập Tam tiên sinh Ninh Khuyết chấm dứt ở đây, mọi người vây xem dần dần tán đi, trên mặt còn mang theo vẻ chưa hết thèm, bởi vì bọn họ chỉ là phàm nhân thế tục, căn bản không thể thấy rõ chi tiết những cường giả tu hành này chiến đấu, ở trong mắt bọn họ, trận chiến này chỉ là Liễu Diệc Thanh đâm một kiếm, sau đó Ninh Khuyết chém một đao, liền kết thúc.
Xem không hiểu không có nghĩa là sẽ không phát biểu nghị luận, trận quyết đấu này nhất định là oanh động nhất trên đời sắp tới, nghĩ hắn sẽ thông qua dân chúng thành Trường An không ngừng thuật lại, cuối cùng biến thành một chuyện xưa truyền kỳ cùng tình huống chân thật hoàn toàn khác nhau, nhưng càng thêm phấn khích, kinh tâm động phách hơn.
Trong một đoạn thời gian sau đó phố phường quán rượu, trong núi sâu tông phái, khẳng định sẽ có rất nhiều người thảo luận một đao đơn giản mà hạo nhiên vô song đó của Ninh Khuyết, mà cái này thậm chí có thể sẽ trở thành ký ức rất lâu dài của dân chúng thành Trường An.
Trên đường cái mấy chục cỗ xe ngựa cũng dần dần đi khỏi thư viện, chỉ có cỗ xe ngựa nọ thuộc về sứ đoàn Tây Lăng thần điện còn đứng ở tại chỗ, tỏ ra có chút cô đơn.
Trình Lập Tuyết chưa rời khỏi, hắn đi ra khỏi thùng xe đã rách mướp, đi tới bên cạnh Hà Minh Trì, hướng cho cửa hông thư viện nhìn lại, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoang mang.
Cửa hồng thư viện đóng chặt, trên mặt đất gạch xanh trước cửa lưu lại một ít vết máu, bốn phía mấy làn tro bụi hình thành bờ thấp kia lúc trước đã chứng minh Liễu Diệc Thanh cường đại, lúc này lại tỏ ra có chút buồn cười.
"Chẳng lẽ nói thực có thể phù võ song tu?"
Trình Lập Tuyết nhíu mày nhìn chỗ đó, đau khổ suy tư, làm Thiên Dụ ti ti tọa đại nhân của Tây Lăng thần điện, hắn đạo pháp cảnh giới cao thâm, kiến thức càng thêm uyên bác, nhưng chưa từng ở trên bất cứ điển tịch nào thấy phù võ song tu loại cách nói này, đương nhiên càng chưa từng nghe nói có ai luyện thành.
"Cho dù ngươi ở trong hang bế quan khổ tu ba tháng đem phù võ chi đạo hợp hai làm một, nhưng vì sao lúc cuối cùng người chém ra đao đó, lại rõ ràng dùng là thần thuật của Tây Lăng ta?"
Trình Lập Tuyết hỏi bản thân một cái vấn đề.
Vấn đề này, Liễu Diệc Thanh lúc trước hai mắt đột nhiên mù, thế lương không chịu nổi cũng từng run giọng hỏi.
"Ninh Khuyết sao biết thần thuật? Ai dạy thần thuật?
Hà Minh Trì luôn im lặng đứng ở bên cạnh hắn, tựa hồ nghe được thanh âm ở sâu trong lòng hắn, nhẹ giọng nói: "Ninh Khuyết là đệ tử của Phu tử, như vậy tất cả đều có khả năng."
Dựa theo giáo điển của Tây Lăng thần điện ghi lại, căn cứ những thần tọa kia trên Đào sơn hình dung, Phu tử trong thư viện quả thật tựa như là người không gì không làm được.
Trình Lập Tuyết cảm thấy cái suy luận này thành lập, nhưng loáng thoáng lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Hắn nhớ tới vừa rồi mình nhìn thấy tiểu cô nương kia.
Tiểu cô nương kia đứng ở dưới bóng âm u của cây đại thụ.
Sau đó như có chút hiểu ra.
Tây Lăng thần thuật chính là đạo pháp thần thánh nhất chí cao nhất Hạo Thiên đạo môn, thậm chí được gọi đạo pháp chi nguyên (nguồn của đạo pháp).
Cùng thần thuật các chấp sự Tài Quyết Ti tuần tra thế gian dùng khác nhau, loại thần thuật này không phải công pháp cụ thể, mà là vũ khí thần huy Hạo Thiên ban cho người tu hành.
Trên Đào sơn đệ tử đạo môn có thể tu luyện thần thuật, cũng không hắn là ngộ tính từ chất cao nhất, nhưng phải là đệ tử đạo tâm sạch sẽ nhất, tín ngưỡng đối với Hạo Thiên kiên định nhất.
Đạo si Diệp Hồng Ngư có thể tu hành thần thuật, đó là bởi vì nàng làm được hai điểm này, mà tín ngưỡng của Long Khánh hoàng tử với Hạo Thiên cũng đủ kiên định, lại bởi vì Yến quốc những tục vụ hoàng thất kia, không thể làm đạo tâm bảo trì thanh minh, cho nên mặc dù là hắn cũng không thể tu hành thần thuật thật sự.
Trình Lập Tuyết bởi vì nguyên nhân nào đó, cũng không thể tu hành thần thuật.
Cho nên hắn không thể lý giải, Ninh Khuyết vì sao có thể.
Thẳng đến hắn nhớ tới tiểu cô nương lúc trước lẳng lặng đứng ở dưới tàng cây xanh cổ thụ kia.
Hắn nhận ra tiểu cô nương kia, bởi vì tiểu cô nương đó là lý do mục đích Thiện Du thần tọa tự mình xuất lĩnh sứ đoàn Tây Lăng đi vào thành Trường An, cho nên hắn cho rằng mình đoán được chân tướng sự việc.
Sâu trong khu đất ẩm của thư viện có một cái sân.
Ninh Khuyết và Trần Bì Bì đứng ở bên bờ đất ngoài sân đất ẩm.
Không biết có phải bởi vì Đường Tiểu Đường bị Dư Liêm sư tỷ kêu đi luyện công hay không, Trần Bì Bì có chút trầm mặc, cúi đầu nhìn bèo trên khu đất ẩm ngẩn người, không biết qua bao lâu, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Ninh Khuyết nói: "Đao thần huy đó là từ trong đao ra."
Ninh Khuyết biết hắn muốn biểu đạt ý tứ gì, trầm mặc một lát sau đó nói: "Đao pháp đặc thù?"
Trần Bì Bì lắc lắc đầu, nói: "Tây Lăng thần thuật không phải như vậy."
Ninh Khuyết khẽ nhíu mày, nói: "Ta trước dùng thần phù, đem Hạo Thiên thần huy rót vào trong đao, cho nên lúc vung đao, thần huy mới sẽ từ trong đao đi ra, loại giải thích này thế nào?"
"Không được tốt lắm."
Trần Bì Bì nghiêm túc nhắc nhở: "Một đao đó của người lúc ban đầu bức ép là thiên địa nguyên khí."
"Lần đầu tiên, không có kinh nghiệm gì."
Ninh Khuyết rất thành khẩn nói: "Về sau sẽ không có loại lỗ hổng này."
Trần Bì Bì trào phúng nói: "Ngươi cho rằng thật có thể lừa thế nhân cả đời?"
Ninh Khuyết hỏi: "Cho dù bị cảm giác được có vấn đề, nhưng loại chuyện này ai có thể tìm được chứng cớ?"
Trần Bì Bì nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Quả thật không có."
Ninh Khuyết thả lỏng, nói: "Vậy được rồi."
Ngay tại lúc này, trong sân bỗng nhiên vang lên một tiếng rú thảm thê lương, sau đó thanh âm rú thảm dừng lại, một mảng yên tĩnh, hai người liếc nhau, xoay người đi hướng trong sân.
Trong một gian sương phòng yên tĩnh của sân.
Vị lão phụ nhân mặc áo vải dài màu lam kia, nhìn Liễu Diệc Thanh đau ở trên giường lăn lộn, lắc lắc đầu, cầm kim thìa các loại vật nghề y trong tay thu vào trong túi, nói: "Không được rồi."
Nhị sư huynh khẽ gật đầu, nói: "Vất vả rồi."
Cửa sương phòng bị đẩy ra, Ninh Khuyết và Trần Bì Bì đi đến.
Liễu Diệc Thanh cắn răng, nhịn đau đớn trong mắt truyền đến, tay trái nắm chặt khúc gỗ bên giường, la lớn: "Các ngươi đến tột cùng muốn làm gì?"
Trên đôi mắt bị thương của hắn quấn dải vải màu trắng.
Ninh Khuyết nhìn hắn nói: "Ngươi hẳn là rất rõ."
Nghe ra thanh âm Ninh Khuyết, trên khuôn mặt Liễu Diệc Thanh lộ ngoài dải vải màu trắng toát ra vẻ oán độc, thanh âm hơi khàn âm u nói: "Ngươi hôm nay làm mù mắt ta, ngày sau tất có báo ứng."
← Ch. 359 | Ch. 361 → |