← Ch.373 | Ch.375 → |
Dựa theo quy củ những năm qua, hôm nay thành môn lang Hoàng Hưng đại nhân tuần tra là cửa thành tây.
Tuần tra cửa thành tây xong, Hoàng Hưng xác nhận chưa phát hiện bất cứ vấn đề nào, gật gật đầu, tì tướng Vu Thủy Chủ quay đầu nhìn phía những quân tốt cùng quan viên dưới mái hiên mặt lộ vẻ khẩn trương, vẻ mặt lạnh lùng phất phất tay, mọi người biết hôm nay rốt cuộc đã xong, mặt lộ vẻ thoải mái tán đi, đều tự về nhà.
Đứng ở trên đường ngoài ti nha mưa của thành tây, Hoàng Hưng hơi nghiêng ô che, ngẩng đầu nhìn tơ mưa từ trên trời xuống, cảm thấy hai chân mình có chút mỏi mệt, hơi chua chát nói: "Chung quy vẫn là già rồi."
Vu Thủy Chủ nói: "Đại nhân còn có thể góp sức cho triều đình ba mươi năm nữa."
Hoàng Hưng hỏi: "Mấy năm nay mỗi ngày cùng ta tuần tra cửa thành khắp nơi, mỗi ngày đều phải giảm bóng đêm về phủ, đệ muội sớm có bất mãn, thực vất vả ngươi rồi."
Vu Thủy Chủ trầm mặc một lát sau đó trả lời: "Mạng này của ta đều là đại nhân cho, chớ nói cùng đại nhân đạp khắp chín cửa thành của thành Trường An, mặc dù là đem mạng đưa cũng là đương nhiên."
Nay hai vị quan viên thanh liêm nổi tiếng thành Trường An này, năm đó từng là đồng bào trong quân doanh, vận mệnh bọn họ bởi vì một thảm sự năm đó mà thay đổi, cũng liên hệ gắt gao với nhau.
Năm đó nếu không phải Hoàng Hưng hung hăng hạ quyết tâm, trước hết mang theo Vu Thủy Chủ đầu phục thân vương điện hạ Lý Phái Ngôn, nói không chừng đã sớm chết theo vị tướng quân kia, mặc dù không chết đại khái cũng sẽ bị triều đình lạnh lẽo, không có thân vương điện hạ ra sức che chở, nào còn có vất vả cùng vinh quang tuần tra cửa thành Trường An hiện nay.
Đáng tiếc chung quy vẫn là bị chuyện năm đó ảnh hưởng, hai người tuy nói cần cù thanh liêm dụng tâm thay triều đình làm việc, quan chức quan chức cũng đã đến đầu, khó hướng lên trên tấn thăng nữa, chẳng qua ít nhất vinh hoa phú quý đã có.
Hoàng Hưng nhìn thành Trường An mưa phùn, trầm mặc thời gian rất lâu, bỗng nhiên cảm khái nói: "Năm đó chúng ta theo tướng quân về Trường An, tựa như chính là vào cửa thành tây."
Vẻ mặt Vu Thủy Chủ khẽ run.
Hai người bọn họ sáng sớm hoàng hôn mỗi ngày lúc tuần tra cửa thành, bàn đều là chuyện rảnh rỗi trong phủ, chuyện thú vị trong triều, cũng từng nhớ lại kiếp sống quân lữ, nhưng lại chưa từng nói đến vị tướng quân kia.
Bởi vì hai người không muốn nhớ lại thảm sự năm đó, không muốn nhớ lại nhân vật mình sắm vai tại trong chuyện đó, có lẽ là bởi vì áy náy hổ thẹn, có lẽ là bởi vì sợ hãi.
Vu Thủy Chủ không hiểu đại nhân vì sao hôm nay sẽ bỗng nhiên phát ra sự cảm khái này, thấp giọng nói: "Theo quy củ triều đình, nên từ cửa thành đông vào thành, về sau chuyện này cũng bị lấy ra làm chứng cứ phạm tội."
Hoàng Hưng thở dài một tiếng, không nói nữa.
Mưa trong hoàng hôn càng rơi càng lớn, người đi đường sớm đều tự trở về nhà, quan viên cấp dưới Thành Môn ti đại khái đã về tới trong phủ ấm áp, quân tốt gác đêm tránh ở lỗ cửa thành hoặc trong phòng, trên đường ẩm ướt trống trải im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi theo hai người trầm mặc nhớ lại năm đó.
Hai cỗ xe ngựa ở hai đầu phố mưa trầm mặc chờ đợi, đó là xe ngựa phủ hai người phái tới, quản sự trong phủ sớm quen quy luật của các đại nhân, chưa tới thúc giục bọn họ.
Ngay tại lúc này, trên đường mưa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân rất nhẹ, rất ổn định, nếu cẩn thận nghe, tựa như có thể nghe được đế giày đạp vùng nước phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Đó là một người trẻ tuổi mặc đồ đen, đeo ô đen.
Rất kỳ quái là, người trẻ tuổi chưa mở ô, tùy ý mưa rơi ở trên người mình, quần áo hắn đã sớm ướt đẫm, mưa theo mấy sợi tóc rủ xuống trán trượt đi.
Hoàng Hưng nhìn người trẻ tuổi đồ đen hướng hai người mình đi tới, lông mày chậm rãi nhướng lên.
Hắn chỉ cảm thấy người trẻ tuổi đồ đen cả người ướt đẫm này có chút kỳ quái, lại chưa tra được bất cứ khí tức nguy hiểm nào, hắn cũng không cho rằng sẽ có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì nơi này là Trường An thành trị an rất tốt, nơi này là cửa thành tây để phòng nghiêm ngặt, vô luận là bọn Nương Tử quân cả gan làm loạn kia, hay là những người tu hành cường đại, đối mặt Đại Đường đế quốc uy nghiêm cùng lực lượng quân sự cường đại, đều sẽ trở nên nhỏ bé hơn nữa bình tĩnh.
Quả thật chưa có bất cứ chuyện nào xảy ra.
Người trẻ tuổi kia lúc đi qua phía trước hai người, chú ý tới quan phục Hoàng Hưng mặc trên người cùng với giáp nhẹ Vu Thủy Chủ mặc trên người, hành lễ, sau đó liền đi ra khỏi phố dài.
Hoàng Hưng chú ý tới, lúc người trẻ tuổi mặc đồ đen kia hành lễ, biểu cảm trên mặt cũng không phải kính sợ, mà là mang theo cảm xúc rất phức tạp, cười nói: "Chúng ta xem người trẻ tuổi gặp mưa này kỳ quái, nghĩ hắn hắn thấy chúng ta hai quan viên này trầm mặc đứng ở trong mưa, cũng sẽ cảm thấy kỳ quái."
Vu Thủy Chủ nói: "Có lý, vậy thì về đi."
Hoàng Hưng bỗng nhiên cảm giác trong tay tựa như có thêm một thứ, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong tay có một tờ giấy.
Hắn chưa đi nhìn trên tờ giấy viết cái gì, mà là xoay người hướng phía sau nhìn lại, chỉ thấy nơi đó mưa xuân tí tách, trên đường sớm không còn bóng dáng người trẻ tuổi đồ đen kia.
Vu Thủy Chủ cũng chú ý tới chuyện này, lông mày chợt nhướng lên, thanh âm hơi trầm xuống nói: "Có thể lặng yên không một tiếng động đem giấy nhét vào trong tay đại nhân, người này không tệ."
Hoàng Hưng trầm mặc một lát, cầm tờ giấy nọ trong tay mở ra.
Tờ giấy ngả vàng, tựa như rất bình thường, tựa như lại cực không bình thường, chữ viết bên trên đại khái là dùng để chu sa trộn tài liệu nào đó viết thành, đỏ sẫm như là máu.
Trên đầu tờ giấy ngả vàng vẽ một ít đường nét, những đường nét đó tổ hợp cùng một chỗ nhìn qua như là một chữ, nhưng vô luận là Hoàng Hưng hay là Vu Thủy Chủ đều không nhận ra đây là chữ gì.
Bọn họ nhận ra những văn tự nọ phía dưới tờ giấy, bởi vì đó đều là văn tự bình thường.
"Ta đến từ trong tướng quân phủ, muốn lấy mạng các ngươi."
Vẻ mặt hai người kịch biến, vẻ mặt giống như ngày mưa bóng đêm đem tới lúc này, ảm đạm âm trầm đến cực điểm, ngón tay Hoàng Hưng cầm tờ giấy bắt đầu run nhè nhẹ.
Ba chữ tướng quân phủ trên tờ giấy ngả vàng, gợi lên những hồi ức bọn họ chôn sâu chỗ sâu nhất dưới đáy lòng, những hồi ức mang theo màu máu vốn đã sớm mơ hồ, hôm nay Hoàng Hưng nhìn thành Trường An trong mưa ngẫu nhiên phát cảm khái, làm cho bọn họ nhớ tới một ít, ngay sau đó tờ giấy này khiến những hồi ức đó trở lại toàn bộ.
Hai người rất rõ, tướng quân trên tờ giấy, chỉ không phải trấn quốc đại tướng quân Hứa Thế, cũng không phải trấn quân đại tướng quân Hạ Hầu, mà là tuyên uy tướng quân Lâm Quang Viên năm đó.
Hoàng Hưng than thở nói: "Lúc trước bỗng nhiên cảm khái, quả nhiên ứng với cái gì đó."
Vu Thủy Chủ vẻ mặt ngưng trọng nói: "Ta đi phủ thân vương."
Hoàng Hưng gật gật đầu.
Hai người liền ở giữa phố mưa tách ra, chống ô che hướng xe ngựa trong phủ nhà mình đầu kia con đường đi đến.
*****
Giày quan giẫm giọt nước trên phố, vang lên ba ba.
Lúc ban đầu, tiết tấu thanh âm còn rất bằng phẳng ổn định. Sau đó tiếng bước chân trên đường mưa càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vội.
Cái này đã chứng minh tâm tình chân thật của bọn họ lúc này, cũng không thoải mái giống mặt ngoài.
Vu Thủy Chủ miễn cưỡng bước đi nhanh, biểu cảm trên mặt càng lúc càng lạnh lùng, càng lúc càng nghiêm túc, sợ hãi trong lòng bị phẫn nộ thay thế, hắn thầm nghĩ mau chút báo cho thân vương điện hạ biết được, chuyện năm đó quả nhiên còn có cá lọt lưới.
Tiếng bước chân bỗng nhiên hơi loạn.
Chân trái hắn vào một vũng nước, phát ra tiếng bốp trở nên lâu dài nặng nề hơn rất nhiều.
Bởi vì cái chân này của hắn không thể nâng lên nữa.
Chân hắn rơi trong vũng nước đó.
Trên mặt đất phố mưa giống như có một sợi dây nhỏ vô hình sắc bén, cắt đứt quần trên đùi hắn, cắt đứt da thịt hắn, cắt đứt xương cốt hắn, cho nên chân hắn rơi xuống.
Không phải một sợi dây nhỏ vô hình sắc bén, mà là vô số sợi dây nhỏ vô hình sắc bén.
Đầu gối Vu Thủy Chủ từ giữa đứt ra, sau đó cả đùi đít ra.
Sau đó giáp nhẹ trên người hắn bị cắt thành vô số khối.
Người hắn bị cắt thành vô số miếng thịt tươi, tựa như trái cây chín nấu, đều từ không trung rơi xuống, nện ở trong mưa, phát ra tiếng vang bốp bốp.
Hoàng Hưng chống cái ô giấy dầu ở trong mưa hướng về xe ngựa chỗ đầu phố đi nhanh.
Ô giấy dầu trong tay hắn rất cũ, sắc mặt hắn rất tái nhợt.
Hắn không muốn chết.
Tuy ô giấy dầu của hắn rất cũ, cả thành Trường An đều cho rằng hắn rất thanh liêm, nhưng trên thực tế mấy năm nay hắn tham rất nhiều bạc, hắn muốn sống hưởng thụ tất cả chỗ bạc đó mang đến.
Tuy mỗi ngày tuần tra cửa thành rất vất vả, nhưng trên thực tế hắn rất hưởng thụ ánh mắt khiếp sợ của các thuộc hạ lúc tuần tra, vẻ mặt tán thưởng kính ngưỡng của dân chúng, hắn muốn sống tiếp tục hưởng thụ tất cả cái này.
Hắn cho rằng mình là một phong cảnh của thành Trường An, muốn lâu dài.
Ngay tại lúc này, hắn nghe được phía sau truyền đến tiếng bốp bốp.
Miếng thịt nặng nề rơi vào trong vũng nước phát ra ra tiếng vang bốp bốp, cùng giày quan bước vào trong vũng nước phát ra tiếng vang bốp bốp khác nhau, ở trong tiếng mưa rơi tỏ ra cực kì rõ ràng.
Hoàng Hưng chưa quay đầu, không dám quay đầu.
Tay hắn cầm ô giấy dầu bắt đầu run run, nhìn xe ngựa cách đó không xa cùng quản sự bên xe kính cẩn khom người đón chào, trên khuôn mặt tái nhợt toát ra vẻ tuyệt vọng.
Hắn nắm chặt tờ giấy ngả vàng nọ trong tay, đã bị mưa cùng mồ hôi làm ướt nhẹp.
Bỗng nhiên, một ngọn lửa diễm lệ từ trong tay hắn phun ra.
Lại một ngọn lửa, từ trong quan bào của hắn phụt lên.
Một ngọn lửa khác từ trong nếp nhăn khuôn mặt đã hiện ra nét già của hắn phụt lên.
Vô số ngọn lửa từ chỗ sâu nhất của thân thể hắn phun ra, nháy mắt hòa tan tóc lông mi mắt làn da mỡ cơ thịt xương của hắn, thiêu đốt tất cả.
Phố dài đêm mưa, tối tăm ẩm ướt.
Người dưới ô đang bốc cháy.
Một lát sau, cái ô giấy dầu từ trên không bay xuống, rơi ở trên đường mưa dai.
Hoàng Hưng dưới ô đã vô thanh vô tức hóa thành tro tàn.
Ô che ở trong vùng nước thong thả lăn, cán ô hơi khét.
Cách đó không xa trong cái ngõ nào đó, Ninh Khuyết lẳng lặng đứng ở trong mưa.
Không biết là cảm xúc dao động quá mức kịch liệt, hay là trận mưa xuân này có chút rét lạnh, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, biểu cảm trên mặt có chút mỏi mệt.
Trong ngõ mưa, Ninh Khuyết nhìn viện phục màu đen ướt đẫm, chống cái ô đen to.
Giết chết hai người đó cũng không phải chuyện quá khó khăn, nhưng muốn cướp ở trước khi triều đình nhất là quân đội hiểu ra, giành trước vô thanh vô tức giết chết đối phương, lại có độ khó nhất định.
Hoàng Hưng ở dưới ô giấy dầu hóa thành tro tàn, chết bởi một cái hỏa phù của hắn.
Vu Thủy Chủ, lại là chết ở dưới phù chữ Tỉnh.
Phù chữ Tỉnh là thần phù cường đại nhất của Nhan Sắt đại sự, trước khi đi hoang nguyên, Nhan Sắt đại sư đã đem đạo phù ý này truyền cho Ninh Khuyết, chỉ bởi vì phù ý thâm thuý thần diệu, Ninh Khuyết cho đến chút thời gian trước từ trong hang đá phá quan mà ra, mới chính thức nắm giữ phù ý đạo phù này.
Lấy hạo nhiên khí làm mồi dẫn, Ninh Khuyết thành công dùng ra phù chữ Tỉnh càng giống một loại bắt chước hơn, đương nhiên không tính là thần phù, cùng uy lực thần kỳ sư phụ Nhan Sắt thi triển ra phù chữ Tỉnh so sánh, càng thêm xa xa không bằng, chẳng qua muốn ở trong trận mưa xuân này, vô thanh vô tức đem một người cắt thành miếng thịt lại là rất đơn giản.
Ở trong bóng đêm, Ninh Khuyết bung dù rời khỏi cửa thành tây, hắn đi đến hoàng thành trước, tìm thị vệ thống lĩnh Từ Sùng Sơn, dặn dò một số chuyện, sau đó về tới ngõ Lâm bốn mươi bảy.
Tang Tang thấy hắn cả người ướt sũng, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ lo lắng nghi hoặc.
Ninh Khuyết thấp giọng giải thích vài câu, liền về hậu viện giội nước lạnh tắm, rồi bắt đầu ăn cơm.
Ánh nến khẽ dao động, Ninh Khuyết ngồi ở cạnh bàn tiệm trước nhìn Tang Loạn thiếp Tang Tang năm trước lưu lại, trầm mặc không nói thật lâu nhớ tới Tiểu Hắc Tử chết ở đối diện cửa hàng.
Đó cũng là một mùa xuân, cũng là ở trong một trận mưa xuân.
Tiểu Hắc Tử trước khi chết để lại một tờ danh sách giấy dầu, bên trên là người năm đó từng tham dự hai vụ thảm án kia, nay Hoàng Hưng đã chết, Vu Thủy Chủ cũng đã chết, người trên danh sách đã chết sạch.
Chẳng qua còn có hai kẻ đáng chết chưa chết, Trác Nhĩ chưa đem hai cái tên đó viết đến trên danh sách giấy dầu, bởi vì hắn và Ninh Khuyết đều biết hai người đó là ai. Không cần nhớ, cũng sẽ không quên.
Đại Đường thân vương Lý Phái Ngôn cùng với trấn quân đại tướng quân Hạ Hầu.
Tang Tang đi đến sau hắn, nói: "Sẽ có phiền toái hay không?"
Ninh Khuyết nói: "Cho dù vị lão tướng quân kia có thể đoán được, hắn cũng không thể làm gì ta."
Tang Tang có chút khó hiểu, hỏi: "Vì sao lại vội như vậy?"
Trước đây lúc giết Ngự sử Trương Di Kì hoặc Trần Tử Hiền Ninh Khuyết luôn cần điều tra thời gian rất lâu, sau đó lúc xác nhận triều đình không chú ý tới chuyện này, mới ở chỗ không tiếng động vang một đạo kinh lôi.
Thành môn lang Hoàng Hưng cùng Vu Thủy Chủ là nhân vật quan trọng trong thảm án diệt môn tướng quân phủ năm đó. Ninh Khuyết đã điều tra thời gian rất lâu, nhưng hắn lựa chọn hôm nay ra tay vẫn là làm cho người ta cảm giác có chút liều lĩnh.
"Trong triều đình có một số người đã đoán được là ta làm."
Ninh Khuyết đem tờ Tang Loạn thiếp kia trên bàn đưa cho Tang Tang, ra hiệu năng thu lại, nói: "Nếu ta hôm nay không tranh động thủ, về sau có thể sẽ rất khó có cơ hội động thủ."
Tang Tang tiếp nhận thư thiếp, hỏi: "Ngày mai nếu còn muốn đi tướng quân phủ, ta đi cùng ngươi."
Ninh Khuyết lắc lắc đầu, nói: "Không cần, ta đã truyền tin đến thư viện, đến lúc đó có người theo giúp ta."
Sáng sớm hôm sau, sạp canh mì chua cay cũng còn chưa bày ra, liền đã có vài tên quan viên Quân bộ Đại Đường đi tới ngoài Lão Bút Trai, gõ vang cửa tiệm.
← Ch. 373 | Ch. 375 → |