← Ch.383 | Ch.385 → |
Chiến tranh vừa mới chấm dứt không lâu, người trên thảo nguyên đã một lần nữa bắt đầu chăn thả, nhìn từ trên một điểm này, cuộc sống vĩnh viễn là bình tĩnh mà đơn giản, chiến tranh chỉ là nhạc đệm trong đó.
Nhìn thiếu nữ thảo nguyên sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt trong trẻo kia, Hạ Hầu nhớ tới hình ảnh rất nhiều năm trước mình chạy khỏi sơn môn, ở Hà Bắc quận cùng muội muội một lần nữa gặp nhau.
Sau đó hắn xác nhận, mình cảm kích đối với hoàng đế Bệ hạ, không quan hệ với tín nhiệm khoan dung trong mấy năm nay, hắn chỉ cảm kích Bệ hạ rất tốt đối với muội muội mình.
Kha tiên sinh một kiếm diệt Ma tông sơn môn, Hạ Hầu nam hạ Đại Đường, tòng quân mấy chục năm, cuối cùng trở thành một đại tướng quân của đế quốc, sau đó nữa hắn trở thành khách khanh thân phận tôn quý của Tây Lăng thần điện, nhưng không ai biết, hắn là dư nghiệt Ma Tông, con em người Hoang.
Hạ Hầu đại tướng quân, nhìn như thô bạo cường đại không ai bì nổi, trên thực tế vài vị đại nhân vật trên đời biết được thân phận chân thật của hắn, luôn ý đồ dùng thân phận quá khứ của hắn áp chế hắn, khống chế hắn, thân phận chân thật giống như là vô số sợi tơ nhện, đem hắn con cọp mặc khôi giáp này trói ở giữa lưới, giãy dụa như thế nào cũng không giãy ra được, chỉ có thể dần dần trầm mặc sau đó dần dần hít thở không thông.
Đại Đường hoàng đế Bệ hạ biết lai lịch hắn, chưởng giáo Tây Lăng thần điện biết lai lịch hắn, hai người biết này liền như là hai bức tường đá không thể phá vỡ, ở trong mấy năm nay chậm rãi áp sát, kẹp hắn trong tường đá khó mà hít thở, vô luận hướng bên nào dựa sát tựa như đều là một chữ chết.
Hắn từng nghĩ tới dựa về phía hai bên tường đá, trung với Đại Đường đồng thời cống hiến cho Tây Lăng, trong mấy năm nay hắn quả thật cũng làm như vậy, chẳng qua hai cái trung chung quy không thể hài hòa chung, cho nên cuối cùng hắn chỉ có thể trung với bản thân, lấy thô bạo lãnh khốc đến duy trì bản thân cường đại, để tường đá không cần dựa sát.
Thật đáng tiếc, sức người chung quy có lúc cạn, hắn hiện tại vẫn rất cường đại, nhưng hắn sẽ già, sẽ bệnh, sẽ yếu, mà hai bức tường đá đó lại vĩnh viễn sẽ không thấy thưa thớt yếu ớt đi, hơn nữa hắn từng giết rất nhiều người, những người đó rất muốn giết hắn.
Vì thế Hạ Hầu muốn cho bản thân trở nên vĩnh viễn cường đại, hắn đi bờ bắc Hô Lan hải, muốn cướp lấy quyển thiên thư nọ, cuối cùng lại ở trước mặt thư sinh kia chặt đứt toàn bộ hy vọng.
Lúc thật sự tuyệt vọng, bỗng nhiên lại sinh ra hy vọng mới, trước sơn cùng thủy tận, bỗng nhiên một mảng hi vọng, gã thư sinh kia khiến Hạ Hầu chặt đứt ý tưởng vĩnh viễn cường đại, vĩnh viễn không ai bì nổi, lại phát hiện khả năng bình an trở lại, từ đây không hỏi thế sự.
"Mùa hè sắp tới, tất cả đều sắp kết thúc rồi."
Hạ Hầu nhìn thảo nguyên trong gió xuân, nghĩ lập tức sẽ đến giữa hè, trên khuôn mặt lãnh khốc như thiết dần dần trồi lên vẻ mặt dịu dàng rất hiếm thấy.
Muội muội của hắn là hoàng hậu Đại Đường, muội muội hắn tên là Hạ Thiên.
Gió xuân nhẹ nhàng thổi lên khuôn mặt dịu dàng của đại tướng quân, trong gió truyền đến mùi máu tươi cực nồng đậm, sau đó vang lên một mảng tiếng chà xát cỏ khô.
Ngay tại trên bãi cỏ cách phía sau Hạ Hầu không xa, hơn một trăm kỵ binh thảo nguyên cùng Yến quân hai đầu gối quỳ mặt đất, ở dưới ánh đao sáng như tuyết, đầu cùng thân thể tách ra, máu tươi trào vào biên cỏ.
Những kỵ binh thảo nguyên cùng Yến quân này bởi vì phản loạn cùng vi phạm kỷ luật mà bị bắt, chưa trải qua thẩm phán, chỉ bởi vì một câu của Hạ Hầu tướng quân, đã bị giết hết.
Ở trên chiến trường, Đại Đường đông bắc biên quân phụ trách duy trì kỉ luật quân đội, trấn áp phản loạn, nhưng hôm nay xử quyết chưa thẩm phán, cái này đã trái với quy củ thần điện cùng Đường luật nghiêm trọng.
Nhưng Đường luật không quản được tướng ở bên ngoài.
Cho nên giết người như cỏ, Hạ Hầu mặt không đổi sắc.
Một gã quan quân cưỡi chiến mã từ phương hướng quân doanh chạy băng băng tới.
Hạ Hầu tiếp nhận thư quan quân đưa qua.
Tuy hàng năm đóng ở Thổ Dương thành, lúc này lại xa ở hoang nguyên, ở hắn dù sao cũng là trấn quân đại tướng quân của đế quốc, ở trong thành Trường An ở trong triều đình có rất nhiều cơ sở ngầm.
Hắn cùng với trấn quốc đại tướng quân Hứa Thế không có quá nhiều giao tình ngầm, nhưng tôn trọng nhau, cho nên quân bộ có một số việc, thường thường sẽ thông qua những cơ sở ngầm đó, trực tiếp truyền tới trong quân doanh.
Trên phong thư này kể lại là chuyện gần đây xảy ra trong thành Trường An.
Ha Hầu đã biết hai buổi nói chuyện nọ của Hứa Thể cùng Ninh Khuyết, cũng biết thành môn lang Hoàng Hưng cùng Vu Chủy Thủ ở trên đường mưa tử vong, cho nên hắn nhìn phong thư này trầm mặc thời gian rất lâu.
Năm trước trong Thổ Dương thành, hắn đã đạt thành hiệp nghị với thư viện, cho nên vốn không muốn để ý tới việc thư viện nhập thế thế nào, không giống Hứa Thế cảnh giác bất an như vậy.
Nhưng Hoàng Hưng cùng Vu Chủy Thủ tử vong, lại khiến hắn bắt đầu cảnh giác hẳn lên.
Hoàng Hưng và Vu Chủy Thủ là người của thân vương điện hạ, cũng là người của hắn.
Hơn nữa đều là người tham dự sự kiện năm đó.
Hạ Hầu không hiểu Ninh Khuyết vì sao muốn nhằm vào mình.
Trước tiên ở trên hoang nguyên giết Lâm Linh, lại ở trong Thổ Dương thành giết Cốc Khê, nay lại giết Hoàng Hưng cùng Vu Chủy Thủ, toàn bộ người thân cận với mình, đều từng bước từng bước chết ở dưới đao của người này.
Triều đình cùng thư viện đã đồng ý mình nghỉ hưu, xem ra người này có chút ý kiến khác.
"Chẳng lẽ thực có cá lọt lưới?"
Hạ Hầu khẽ nhíu mày, trầm tư một lát sau đó lắc lắc đầu, hắn biết rõ con trai Lâm Quang Viễn đã chết, bởi vì năm đó thi thể tiểu nam hài nhi trắng trẻo kia, là hắn tự mình kiểm nghiệm.
Sau đó hắn nhớ tới cách nói nào đó trong thành Trường An.
Thư viện Ninh Khuyết cùng công chúa điện hạ Lý Ngư quan hệ thân mật.
Chẳng lẽ là vì cái ghế rồng kia?
Vẻ mặt Hạ Hầu càng thêm lạnh lùng, hắn vốn đã quyết định nghỉ hưu, nhưng nếu có ai ý đồ thương tổn muội muội của hắn, thương tổn cháu trai hắn, muốn cướp đoạt ngôi vị hoàng đế thuộc về cháu trai mình, như vậy hắn sẽ không tiếc mọi giá đi giết chết đối phương.
Xử quyết vẫn đang liên tục.
Đầu binh sĩ vi phạm kỷ luật bị chém xuống thảo nguyên, tiếng sột soạt liên miên không dứt.
Trong mùi máu tươi, Hạ Hầu nghĩ chuyện Trường An, sát ý dần nổi lên.
Ngay tại lúc này, không trung thảo nguyên xanh thắm không mấy bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
Người đó từ trên không nhảy xuống, gào thét xé gió, mang theo sát ý vô cùng bá đạo, hướng thẳng về phía Hạ Hầu.
Hạ Hầu ngẩng đầu.
Trên không trừ bóng người nọ, còn có ánh mặt trời mãnh liệt.
Cho nên hắn nheo mắt.
Đối với màn hình ảnh này, hắn đã rất quen thuộc.
Ở bờ bắc Hô Lan hải, hắn đã từng gặp.
Những ngày qua, hắn cũng từng gặp vài lần. Cho nên hắn không bối rối, vẻ mặt vẫn bình tĩnh mà lạnh lùng.
Một khí tức cực lạnh lẽo từ trong thân thể hắn dâng trào ra.
Giày da giẫm thật sâu vào trong bùn xốp của thảo nguyên.
Ngay sau đó, những đất bùn xốp đó nháy mắt trở nên cứng rắn vô cùng.
Lấy đế giày làm trung tâm, trên thảo nguyên xuất hiện vô số đạo dấu vết như mạng nhện.
Hạ Hầu đứng ở giữa thảo nguyên nứt như mạng nhện.
Bằng vào dưới chân truyền đến lực phản chấn cực lớn, hắn hướng không trung bay đi.
Áo giáp rung động, nhanh như chim bay, huy hoàng như thiên thần.
← Ch. 383 | Ch. 385 → |