← Ch.392 | Ch.394 → |
Hắn chính là Ma tông.
Hắn là tinh thần cùng kiêu ngạo cuối cùng của Ma Tông, cho nên hắn không thể ngã xuống.
Cho nên cho dù bản thân bị thương nặng, không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào, hắn vẫn trầm mặc cùng Hạ Hầu cùng với mấy ngàn kỵ binh Đại Đường chiến đấu đến giờ này khắc này, chiến đấu đến dưới Thổ Dương thành.
Đường ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Hầu trong vô số kỵ binh bảo vệ xung quanh, nói: "Nhìn xem thân thể người tựa như cường đại trên thực tế là giống như gỗ mục, hỏi một chút tầm người nhìn tựa như cường đại trên thực tế giống như khối bùn, nếu ta thực không uy hiếp đến ngươi, ngươi lại nào sẽ lúc này xoay người lại nói với ta những lời này?"
Hạ Hầu trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó nói: "Ngươi không có khả năng theo ta về Trường An, Trung Nguyên là nhân gian Hạo Thiên thần huy bao phủ, trời cũng không thể dung người, người lại có thể như thế nào?"
Làm dư nghiệt cuối cùng cũng là cường đại nhất của Ma Tông, Đường có thể sống tự tại ở trên hoang nguyên, có thể cùng Diệp Tô cách đỉnh núi giằng co nhìn nhau, nhưng hắn rất rõ ràng nếu mình thực đi Trung Nguyên, như vậy tất nhiên gặp các cường giả Tây Lăng thần điện đuổi giết không ngừng nghỉ, chung quy là chỉ còn đường chết.
"Ta quả thật không thể vào Trung Nguyên."
Đường nhìn thành Thổ Dương cách đó không xa, nói: "Ta ngay cả tòa thành đó cũng không dám vào. Nhưng ta đã làm người bị thương, ta làm người trở nên suy yếu khẩn trương, như vậy ta biết người nhất định sẽ chết."
Hạ Hầu nói: "Cần gì nói những lời không có ý nghĩa này."
"Chuyện không có ý nghĩa ta sẽ không làm, lời không có ý nghĩa ta cũng sẽ không nói. Trên đời tuyệt đối không chỉ một mình ta muốn giết chết người. Sau khi người rời khỏi quân doanh trở lại thành Trường An, hoặc là sau khi người nghỉ hưu những oan hồn trong chưng thế, tiểu quỷ uổng mạng trên đường, đều sẽ đi tới sau lưng người, đòi mạng ngươi."
"Những oan hồn đó sẽ cảm kích ta đuổi giết ngươi một đường, ta cũng sẽ cảm kích những oan hồn đó đem ngươi đuổi giết đến chết."
Đường cuối cùng hướng về Hạ Hầu gật đầu thăm hỏi, nói: "Chúc ngươi nghỉ hưu khoái trá, chết phấn khích."
Nói xong câu đó, hắn xoay người rời khỏi đồng cỏ, biến mất ở trong núi rừng.
Hạ Hầu trầm mặc nhìn đồng cỏ không còn bóng người, nhìn núi rừng bị gió hè khẽ thổi, không nói gì nữa, khẽ nâng cương ngựa, hướng trong thành Thổ Dương chạy đi.
Gió trên hoang nguyên thổi tới rung động núi rừng, thổi cỏ rậm rạp, nhiễu loạn quân kỳ đầu tường Thổ Dương, nhiều lọn tóc lộ ra bên mép mũ giáp của hắn, những sợi tóc hoa râm kia.
Từ xưa danh tướng như mỹ nhân, không được nhân gian thấy bạc đầu, nhưng đầu hắn đã trắng.
***
Nhà cửa mới bên bờ Nhạn Minh hồ nghênh đón nhóm khách nhân đầu tiên.
Công chúa điện hạ Lý Ngư cùng con riêng của nàng, còn có Tư Đồ Y Lan.
Đối với Tư Đồ Y Lan đến, Ninh Khuyết phi thường hoan nghênh, hắn đối với vương tử Tiểu Man thân thể đáng thương cũng không có ý kiến gì, nhưng đối với Đại Đường công chúa điện hạ đến chơi, không khỏi cảm thấy có chút phiền phức.
Quan hệ giữa hắn với Lý Ngư không tệ, nhưng hắn rất rõ ràng nàng nhất định sẽ mang đến phiền toái cho mình.
Quả nhiên, lúc trong thư phòng yên tĩnh chỉ còn lại có hắn cùng Lý Ngư, phiền toái đã tới.
Ngoài cửa sổ khắc hoa của thư phòng là vài gốc cổ thụ, bóng râm che phủ mặt trời mùa hè, gió mát dễ chịu, dù là ve kêu trong rừng cây, cũng cũng không làm người ta cảm thấy phiền chán.
Lý Ngư bưng bát trà lạnh, nhìn cảnh hồ ngoài cửa sổ mơ hồ có thể thấy được, mỉm cười nói: "Ve ồn rừng lại tĩnh, khu nhà này quả nhiên không tệ, khó trách ngươi loại quỷ bủn xỉn này cũng chịu bỏ nhiều bạc như vậy."
Ninh Khuyết thở dài, thầm nghĩ quả nhiên đó là muốn từ nơi này bắt đầu nói chuyện?
Hắn đi đến bên cạnh Lý Ngư, nói: "Đa tạ điện hạ đưa tới những cây to đó."
Cổ thụ trong khu nhà bờ Nhạn Minh hồ, tất cả đến từ đất phong hoàng thất của Lý Ngư, những cái cây đó giá trị xa xỉ, chỉ là vận chuyển rời núi lại vào thành Trường An phí dụng đã là con số cực đáng sợ, mấu chốt nhất là có nhiều cổ thụ quý hiếm, mặc dù là có tiền cũng không thể mua được.
Ninh Khuyết bây giờ quả thật là người cực có thân phận địa vị, nhưng Lý Ngư chính là Đường Đường Đại Đường công chúa điện hạ, nào cần để ý lấy lòng hắn, lễ trọng bực này tất nhiên là yêu cầu hồi báo.
"Chung quy là những vật sơn dã, cũng không đáng bao nhiêu tiền."
Lý Ngư đi đến cạnh giá trưng bày của thư phòng, nhìn những đồ cổ bài trí trên giá, vẻ mặt hơi biến hóa, cười khẽ nói: "Cái đồ rửa bút này lúc còn nhỏ ta từng hướng phụ hoàng đòi, ông lại nói tặng cho bà ta, cho nên không dễ đòi về được, không ngờ nay lại có thể thấy ở trong thư phòng của ngươi."
Ninh Khuyết nhìn đồ rửa bút mặc ngọc như bằng đá đó, nói: "Ngươi nếu thích, cứ cầm."
Lý Ngư hơi trào phúng nói: "Đồ bà ta cho ngươi, ta dựa vào cái gì lấy.
Trong thành Trường An dám gọi thẳng hoàng hậu nương nương là bà ta, thì chỉ có hai người chị em Lý Ngư.
Đương nhiên, đây cũng chỉ có thể là xưng hô lén.
Rất rõ ràng, Lý Ngư cũng không để ý để Ninh Khuyết nhìn thấy thái độ chân thật của mình đối với hoàng hậu.
Ninh Khuyết chưa tiếp lời.
Lý Ngư nhìn hắn mỉm cười nói: "Nghe nói người gần đây thường xuyên vào cung, nghĩ hắn rất quen thuộc với bà ta rồi?"
Ninh Khuyết nói: "Quả thật so với trước đây quen hơn không ít."
Lý Ngư hỏi: "Ngươi cảm thấy bà ta là một con người như thế nào?"
Ninh Khuyết rất trực tiếp trả lời: "Ta không biết."
Lý Ngư yên lặng nghĩ một lát, sau đó tự giễu cười nói: "Ta cùng với bà ta chống đối nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không thấy rõ bà ta đến tột cùng đang nghĩ cái gì, huống chi là ngươi."
Ninh Khuyết lắc đầu nói: "Cần gì nghĩ nhiều như vậy."
Lý Ngư uống trà trong chén, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, nhưng nhoẻn miệng cười, nói: "Rất dễ uống, đây là Tang Kham trà Tang Tang làm? Từng nghe cô bé nói vài lần, lại vẫn là lần đầu tiên được uống."
Nghe điện hạ nói tới chuyện nhà, Ninh Khuyết nhất thời cảm thấy thả lỏng không ít, chuẩn bị giảng giải một phen cách làm Tang Kham trà, hơn nữa trọng điểm thuyết minh đây là phát minh của mình.
Nhưng hắn không đoán được, câu tiếp theo của Lý Ngư đến cực nhanh.
Không khí nhanh chóng quay xuống, hoặc là lên.
"Ý của ta rất đơn giản, người biết." Lý Ngư bình tĩnh mà kiên trì nhìn mắt Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết chưa tránh né ánh mắt nàng, nói: "Ta cũng từng nói cho ngươi ý của ta."
Lý Ngư nói: "Ta biết bây giờ giữa người cùng quân đội đế quốc có chút vấn đề."
Ninh Khuyết nói: "Ta thừa nhận, nhưng vấn đề luôn có thể giải quyết, hơn nữa ta không cần để ý bọn họ."
"Ta không cho rằng ở sau khi người giết chết Hoàng Hưng cùng Vu Chủy Thủ, còn có thể nói chuyện rất vui với Hạ Hầu, còn có thể khiến những lão tướng quân đức cao vọng trọng kia của quân đội cho rằng người thiện lương vô hại.
Lý Ngư nói: "Mấy vấn đề này là không thể giải quyết, có lẽ ngươi thật không cần để ý bọn họ, nhưng nếu người muốn tiếp tục làm chút gì, thì không thể không để ý."
*****
Ninh Khuyết nói: "Điện hạ nói việc này, ta tất nhiên sẽ không thừa nhận, về phần chút ma sát nhỏ đó giữa ta cùng Hạ Hầu tướng quân, tin tưởng sẽ không duy trì thời gian quá dài."
"Mọi người đều biết Hạ Hầu là người của hoàng hậu nương nương."
Lý Ngư nói: "Hoàng hậu nương nương nay không ngừng lung lạc ngươi, tất nhiên cũng là không muốn tranh chấp giữa Hạ Hầu cùng thư viện tiếp tục mở rộng, nhưng người cam tâm sao?
Ninh Khuyết thầm nghĩ ta còn biết hoàng hậu nương nương là em gái ruột của Hạ Hầu.
Đại sư huynh sớm đã dặn dò, hắn đương nhiên sẽ không làm rõ đại bí mật này trước mặt Lý Ngư.
Lý Ngư nói: "Nếu thù hận giữa người cùng Hạ Hầu chỉ là những xung đột nọ trên hoang nguyên, nếu đại tiên sinh đã định nhạc dạo, ta hy vọng người vẫn là cam tâm là hơn."
Ninh Khuyết khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu vì sao nàng sẽ lựa chọn một cái lập trường cùng hoàng hậu.
Lý Ngư thấp giọng nói: "Trong quân chỉ có một ít tướng lĩnh trẻ tuổi muốn trung thành với ta, Hoa Sơn Nhạc Lĩnh là sương binh Hà Bắc quận, quận công tích góp từng tí một quá mức khó khăn, lấy sự từng trải của hắn hiện nay căn bản không có cách nào đi đông bắc biên quân tiếp nhận vị trí của Hạ Hầu, chẳng qua Hạ Hầu nếu chịu cởi giáp nghỉ hưu, đối với ta mà nói chung quy là chuyện tốt, cho nên ta không hy vọng có chuyện khác quấy nhiễu đến quá trình này."
Cái giải thích này rất trần trụi, cho nên rất thành khẩn, dù là Ninh Khuyết cũng không khỏi hơi ngẩn ra.
Một lát sau hắn thở dài nói: "Loại chuyện này thật không ra sao."
Lý Ngư hơi trào phúng nói: "Không hổ là đệ tử Phu tử, vậy mà ngay cả ngôi vị hoàng đế của Đại Đường đế quốc cũng cảm thấy không ra sao."
Ninh Khuyết nói: "Ta trước kia đã từng nói với người, không cần quá mức coi trọng thái độ của ta người thư viện nhập thế này, ta bên trên có sư phụ, có sư huynh sư tỷ, trong cung có hoàng đế Bệ hạ, trong quan có quốc sư, trong chùa có Hoàng Dương, trong quân có Hứa Thế những lão tướng quân đó, cái long ỷ kia là truyền cho đệ đệ ngươi, hay là truyền cho vị hoàng tử hoàng hậu nương nương sinh kia, chung quy là ý kiến của những người này."
Lý Ngư lắng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng nói: "Nhưng ngươi nghĩ tới chưa, vô luận là phụ hoàng hay Phu tử, hay là những lão tướng quân kia trong quân, bọn họ sẽ có ngày nào đó rời khỏi?"
Thư viện vì sao nhất định muốn người nhập thế? Phụ hoàng vì sao coi trọng đối với ngươi như thế? Hứa Thế vì sao cảnh giác đối với người như thế? Thật ra đều là căn cứ vào một nguyên nhân giống nhau."
"Không ai có thể chống lại bánh xe vận mệnh của Hạo Thiên, thời gian trôi qua, Đại Đường chung quy sẽ mất đi bọn họ, có những người lo lắng ngươi biến thành ác ưng không có thợ săn áp chế, tai họa thế giới sau khi bọn họ mất đi. Mà Phu tử cùng phụ hoàng lại là trầm mặc không nói, che chở ngươi dày vò ngươi mài người, muốn cho ngươi từ một con ưng non biến thành một con hùng ưng, thủ hộ Đại Đường không có bọn họ kia."
Rời khỏi Vị thành, đến Trường An, vào thư viện, liều mạng lên lầu, rốt cuộc vào hậu sơn, lại còn chưa kịp học chút chuyện gì, Ninh Khuyết liền phải dẫn các bạn học tiền viện đi xa biên giới bắc Yến, nay nghĩ đến, đây tất nhiên là kết quả sau khi hoàng đế Bệ hạ cùng thư viện thương nghị.
Đến hoang nguyên, lại nhận tin tức của Thiên Xu Xử, Ma Tông sơn môn sâu trong hoàng nguyên mở ra, thiên thể hiện thế, Ninh Khuyết đành phải bắc thượng, trải qua nhiều khảo nghiệm thậm chí có thể nói là tra tấn như vậy, cuối cùng kế thừa y bát của tiểu sư thúc, thì cũng là thể hiện ý chí của Phu tử.
Hoàng đế Bệ hạ cùng Nhan Sắt đại sự, còn không chút do dự đem thành Trường An tòa đại trận này giao vào trong tay hắn, việc này, đều đã chứng minh triều đình cùng thư viện tín nhiệm cùng chờ mong với mình.
Ninh Khuyết rất rõ, cho nên nghe Lý Ngư nói ra lời này, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là chưa từng đi cẩn thận tự hỏi, bởi vì lạnh nhạt vô tình như hắn, vẫn cảm thấy những chuyện kia mất đi là bi thương.
"Ta không cho rằng đó là chuyện trong khoảng thời gian ngắn có thể phát sinh."
Ninh Khuyết nói.
Thanh âm Lý Ngư hơi chua chát nói: "Có lẽ ta nói những cái này cũng không dễ nghe, ngẫu nhiên nghĩ tới tương lai, ta cũng sẽ mờ mịt khẩn trương khổ sở. Nhưng mọi người sẽ già sẽ rời khỏi, phụ hoàng đang tráng niên, nhưng trên thực tế thân thể xa không tốt như nhìn qua, ta trước khi gả đi xa Kim trường từng hướng Thái y viện hỏi thăm, phụ hoàng năm đó từng bị thương nặng một lần, thương thế kéo dài đến nay, dược thạch căn bản bất lực, cho nên mới sẽ thường xuyên ho khan."
Ninh Khuyết nghĩ cảnh tượng khi ở trong ngự thư phòng ở chung với Bệ hạ, nhớ tới những tiếng mắng ngu ngốc khoái ý không hiểu kia, còn có những tiếng ho ngẫu nhiên vang lên đó, trầm mặc không nói.
"Hứa Thế tuy nói là cường giả võ đạo đỉnh phong, nhưng hắn đã rất già rồi, hơn nữa toàn thế giới đều biết phổi hắn có bệnh cũ, cho dù điều dưỡng như thế nào nữa, cũng không thể chữa khỏi."
"Phu tử là một ngọn núi lớn trầm ổn cường đại nhất Đại Đường ta, tựa như sẽ vĩnh viễn xanh tươi, nhưng lão nhân gia ông đã sống hơn một trăm tuổi, chẳng lẽ ông có thể sống mãi?"
Lý Ngư nhìn Ninh Khuyết bình tĩnh nói: "Sinh lão bệnh tử sông lớn cuồn cuộn, thế không thể nghịch, Phu tử cùng phụ hoàng đang tự hỏi chuyện tương lai, người ta có tư cách gì không đi tự hỏi?"
Ninh Khuyết tiếp nhận chén lãnh tang kì trà tàn kia trong tay nàng, đi trở về cạnh bàn sách đặt xuống, hai tay chống mép bàn, trầm mặc tự hỏi một lát, sau đó nói: "Ít nhất còn có rất nhiều năm."
Lý Ngư nhíu mày.
Ninh Khuyết nói: "Phu tử cùng Bệ hạ ít nhất còn có thể sống mười mấy hai mươi năm, đến lúc đó ta sẽ cường đại hơn nhiều so với hiện tại, hoặc đại sư huynh hoặc nhị sư huynh có thể ngồi lên vị trí sau khi Phu tử rời khỏi, ta nghĩ khi đó Đại Đường sẽ cường đại như bây giờ, cho nên ta không cho rằng hiện tại cần tự hỏi cái gì."
Lý Ngư nói: "Trước kia ta đã nói với ngươi, ta thỉnh cầu đối với người rất đơn giản, lúc ngôi vị hoàng đế Đại Đường kế thừa thực cần thư viện ra mặt, xin người đứng ở bên ta."
Ninh Khuyết chưa xoay người, ngẩng đầu nhìn cổ thụ lặng lẽ ngoài cửa sổ, nhìn Nhạn Minh hồ rừng cây xa xa, nghĩ bộ dáng cái hồ này ở thời tiết đông lạnh, nghĩ Hạ Hầu, nghĩ quan hệ huyết thống không thể phân cách giữa Hạ Hầu cùng hoàng hậu, nói: "Nếu thực có ngày đó, ta sẽ không đứng ở hoàng hậu bên đó."
Lý Ngư có chút hài lòng đáp án này của hắn, lại vẫn tiếc nuối bởi hắn không chịu trực tiếp bày tỏ thái độ, nhìn bóng lưng hắn, trên khuôn mặt thanh lệ hiện lên vẻ ngơ ngẩn nhàn nhạt, nhẹ giọng thở dài nói: "Nếu sớm biết sự việc sẽ phát triển như vậy lúc trước ta không nên tha ngươi."
Ninh Khuyết xoay người lại, nói: "Khi đó ngươi ta vốn đã không phải người của một cái thế giới, lại thả ta không phải một kẻ nguyện ý bị người ta bắt lấy, cho nên không cần tiếc nuối."
← Ch. 392 | Ch. 394 → |