← Ch.398 | Ch.400 → |
Nhưng Đường Tiểu Đường không phải tiểu cô nương bình thường, thề trở thành nữ nhân cường đại nhất trên thế giới, nàng nghe Trần Bì Bì nói trong nhà có yêu quái, chẳng những không sợ hãi, ngược lại ánh mắt chợt sáng ngời lên. Nàng cao hứng nói: "Có yêu quái, vậy phải đánh nha, trốn cái gì mà trốn?"
Trần Bì Bì nhìn mái tóc Đường Tiểu Đường lay động ở trong gió hồ, buồn rầu đến cực điểm, hắn muốn trốn, lại phải đặt chân, bởi vì Đường Tiểu Đường không trốn, hắn nào có mặt mũi trốn?
Lúc này, Ninh Khuyết và Diệp Hồng Ngư từ cửa hông chính sảnh theo đường tắt, hướng bên hồ đi tới.
Đường Tiểu Đường nhìn nữ tử xinh đẹp mặc trang phục thị nữ kia bên người Ninh Khuyết, có chút hoang mang, theo bản năng dụi dụi mắt, xác nhận thật sự là Diệp Hồng Ngư, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, đôi mắt vốn đã rất sáng ngời nháy mắt trở nên càng thêm sáng ngời.
So với vầng mặt trời trong hồ càng sáng hơn. Nàng chậm rãi siết chặt nắm tay.
Trần Bì Bì vội vàng ngăn ở trước người nàng, nói "Bình tĩnh, bình tĩnh một chút nữa."
Ninh Khuyết đi đến trước người hai người, nhìn bộ dáng hèn mọn đó của Trần Bì Bì càng thêm tức giận, trào phúng nói: "Bình tĩnh? Ta cảm thấy nơi đây chỉ sư huynh ngươi không có tư cách nói hai chữ này nhất."
Trần Bì Bì xưa nay đều là loại người không muốn chịu thiệt ở trước mặt Ninh Khuyết, huống chi hiện tại là ở trước mặt Đường Tiểu Đường hắn lại càng không chịu mất mặt mũi, nam tử hư vinh hoặc tự tôn thành công hơi giảm bớt một ít cảm giác sợ hãi, hắn xoay người nhìn chằm chắm mắt Ninh Khuyết, nhưng lại là chết cũng không chịu nhìn Diệp Hồng Ngự bên cạnh hắn một cái.
"Ta chỗ nào không bình tĩnh?"
Ninh Khuyết thở dài nói: "Quả thật không phải không bình tĩnh, ngươi là đang sợ... Ta không hiểu người đến tột cùng đang sợ cái gì, nơi này là thành Trường An, không phải Tây Lăng."
Trần Bì Bì có chút mất tự nhiên điều chỉnh tư thế đứng một chút, nhìn chằm chằm Ninh Khuyết vẫn chưa chịu có chút chếch đi, tựa như muốn lấy cái này thuyết phục mình bên người hắn Diệp Hồng Ngư không tồn tại, chỉ tiếc thanh âm khẽ run vẫn là bại lộ cảm xúc chân thật của hắn lúc này: "Sợ... Ta sợ... Cái gì? Ai sợ?"
Ninh Khuyết chỉ vào cháo trên mặt trên người mình, giận dữ nói: "Ngươi xem xem đây là cái gì? Không sợ ngươi có thể phun? Ngươi không dám phun trên mặt nàng chẳng lẽ phải phun trên mặt ta?"
Đường Tiểu Đường lúc này mới chú ý tới trên mặt trên người Ninh Khuyết tràn đầy cháo màu vàng nhạt, nhìn có chút ghê tởm, nhưng nghĩ một chút lại cảm thấy rất buồn cười.
Tang Tang vội vàng đi lên phía trước, từ trong tay áo lấy ra khăn tay lau mặt cho Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết tiếp nhận khăn tay, căm tức nói: "Bản thân ta làm, ngươi cũng đừng dính nước miếng gia hỏa này."
Tang Tang xoay người nhìn Trần Bì Bì, không nói gì, chỉ thở dài.
Trần Bì Bì nhìn cháo nát mình phun đến trên người Ninh Khuyết, vốn đã xấu hổ quẫn bách đến cực điểm, lúc này nhìn Tang Tang thở dài, càng hận không thể nhảy vào trong bên cạnh hồ Nhạn Minh.
Diệp Hồng Ngư nhìn hắn nói: "Ngươi muốn nhảy vào trong hồ, cá trong hồ sẽ bị ngươi đè chết rất nhiều, hơn nữa nhảy vào rồi còn muốn bò lên tranh luận, đến lúc đó sẽ càng mất mặt."
Trần Bì Bì nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ cũng đã nhiều năm như vậy không gặp rồi, sao ngươi còn có thể biết trong lòng ta đang nghĩ cái gì?
Đường Tiểu Đường nhìn hắn khó hiểu hỏi: "Ngươi sẽ không thật muốn nhảy hồ chứ?"
Trần Bì Bì rất thành thật gật gật đầu.
Diệp Hồng Ngư có chút giật mình, nói: "Ngươi so với lúc còn nhỏ đã thành thật hơn không ít."
Trần Bì Bì xấu hổ gia tăng, cố lấy dũng khí phản bác nói: "Ta lúc còn nhỏ nào có không thành thật?
Diệp Hồng Ngư bình tĩnh nói: "Ngươi lúc còn nhỏ từng nhìn lén ta tắm rửa."
Toàn trường đều yên lặng.
Hồ nước cũng yên lặng.
Cành liễu trên để ở trong gió nhẹ nhàng lay động.
Gió không yên tĩnh. Đường Tiểu Đường ngẩng đầu nhìn Trần Bì Bì nói: "Đẹp không?"
Trần Bì Bì thành thật gật gật đầu, nói: "Đẹp."
Đường Tiểu Đường nói: "Cho nên người mới sẽ thấy nàng liền bỏ chạy?"
Trần Bì Bì lại gật gật đầu.
Đường Tiểu Đường nghĩ một lát sau đó nói: "Vậy ngươi đã mắc bẫy của nàng ta rồi, ta từng đánh với nàng ta, biết nàng chính là nữ lưu manh, nói không chừng năm đó là nàng cố ý lừa ngươi nhìn."
Trần Bì Bì có chút mờ mịt, gãi đầu tựa như cảm thấy mình giống như phát hiện chân tướng gì.
Diệp Hồng Ngự bình tĩnh nói: "Trần tiểu bàn, ngươi cũng nghĩ như vậy?"
Trần Bì Bì nghiêm túc tự hỏi thời gian rất lâu, rất thành thực lắc lắc đầu, nói: "Tuy chúng ta đều rất rõ, ngươi lúc ấy quả thật là đang nghĩ cách đuổi ta đi, nhưng nhìn lén người quả thật là bản thân ta quyết định, ta lúc ấy cũng không nghĩ chuyện khác, chính là muốn làm nhục ngươi một lần."
Sau đó hắn vội vàng bổ sung một câu: "Bởi vì người khi đó ở trong quan thường xuyên làm nhục ta."
Đường Tiểu Đường xoay người hướng đầu kia của đê hồ đi đến.
Trần Bì Bì nôn nóng, nói: "Ta khi đó vẫn là trẻ con, nàng ta cũng không lớn."
Ánh mắt Ninh Khuyết dừng ở ngực Diệp Hồng Ngư, thầm nghĩ vài năm trước nơi đó lớn bao nhiêu?
Diệp Hồng Ngư cảm giác được ánh mắt hắn, giận dữ.
Ninh Khuyết ho hai tiếng, nhìn Trần Bì Bì cảm khái nói: "Thì ra giữa hai người các ngươi lại có một đoạn chuyện như vậy, vậy ta không thể giúp ngươi, tuy nói sư huynh ngươ khi đó tuổi còn nhỏ nhưng việc làm xấu xí bực này thật sự làm người ta khó có thể tiếp nhận."
Tang Tang ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn hắn lắc lắc đầu, nói: "Lúc còn nhỏ ngươi đi nhìn lén các tỷ tỷ đó tắm rửa, đều bảo ta ở ngoài nhà tắm nữ canh cho ngươi..."
Trên mặt Ninh Khuyết lộ ra vẻ xấu hổ, rất tự giác đi tới bên người Trần Bì Bì.
***
Đường Tiểu Đường dọc theo đê hồ đi hướng con đường gỗ.
Ninh Khuyết sau khi bị Tang Tang vạch ra chuyện cũ, tuy tự giác cùng Trần Bì Bì đứng thành tư thái chật vật, vẫn khó tránh khỏi từ xấu hổ chuyển thành giận dữ, lấy lý do lo lắng đem nàng đến bầu bạn Đường Tiểu Đường.
Dưới bóng liễu bên hồ chỉ còn lại có ba người.
Trần Bì Bì nhìn Đường Tiểu Đường dần dần đi xa, bất đắc dĩ hô: "Không đến mức bởi vì chuyện này tức giận chứ?"
Đường Tiểu Đường chưa xoay người, thanh âm thanh thúy sáng ngời trên hồ nước quay lại.
"Ta tức giận không phải chuyện này, là người nhìn nàng liền muốn chạy trốn, ta còn không sợ nàng, người đã là gia hỏa Tri Mệnh cảnh, vậy mà còn sợ nàng ta như vậy, thực quá mất mặt."
Tiểu cô nương từ nhỏ ở trong chiến đấu cùng tuyết nguyên cự lang cùng nhiệt hải hung ngư lớn lên, từ giày trên chân đến đong đưa sau mông, từng chỗ rất nhỏ đều tràn ngập tinh thần chiến đấu lạc quan, nàng rất khó lý giải sự sợ hãi của Trần Bì Bì từ đâu mà đến.
Trần Bì Bì cúi đầu hi vọng hướng mũi chân mình lộ ra vạt áo trước, lại chỉ có thể nhìn thấy cái bụng tròn trịa của mình, không khỏi thương cảm một phen, trầm mặc thời gian rất lâu sau đó thấp giọng nói: "Từ nhỏ đến lớn, cảnh giới của ta luôn cao hơn cô ta, nhưng thực đánh nhau, ta vĩnh viễn đánh không lại cô ta."
← Ch. 398 | Ch. 400 → |