Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 407

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 407: Các họ quận Thanh Hà
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đối mặt mật thư của Tây Lăng thần điện, đang đứng ở thời kì đỉnh phong nhất cuộc đời, hắn muốn tiếp tục hưởng thụ người đời tôn kính, cho nên rất bình tĩnh tiếp nhận đối phương thỉnh cầu.

Trong thành Trường An nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, cả nhà Tuyên Uy tướng quân phủ bị giết hết.

Hạ Hầu biết mình làm như vậy, sẽ chọc giận hoàng đế bệ hạ đang đi dạo đại trạch, chẳng qua hắn tin tưởng lấy công tích của mình, bệ hạ giận như thế nào nữa, cũng không thể ở dưới tình huống không có chứng cớ, động thủ với mình, hơn nữa hắn mơ hồ chờ đợi bệ hạ dưới sự giận dữ, liền sẽ không sắc phong phi tử tên Hạ Thiên kia làm hoàng hậu.

Hắn không muốn em gái của mình trở thành Đại Đường hoàng hậu, bởi vì hắn biết đây là chuyện rất nguy hiểm. Nhưng hắn không ngờ, bệ hạ vẫn để em gái mình trở thành hoàng hậu nương nương.

Cùng những chuyện cũ đó so sánh, sư tử đá trước phủ Tuyên Uy tướng quân đến tột cùng nhuộm bao nhiêu máu cùng bụi bặm, chưa từng khiến Hạ Hầu động dung, càng không có tư cách khiến hắn sầu não.

Trong thư phòng thân vương phủ.

Lý Phái Ngôn nhìn Hạ Hầu cay đắng nói: "Lâm Quang Viễn vậy mà còn có huyết mạch truyền lưu trên thế gian, chuyện này vốn cũng không tính là cái gì, nhưng nếu công tử tướng quân kia quyết chí thề báo thù thay hắn, nay trở thành thần truyền đệ tử của phu tử, thành Thập Tam tiên sinh của thư viện tầng hai, chuyện này liền phiền toái rồi."

Hạ Hầu trầm mặc một lát nói: "Ý tư điện hạ là... Ninh Khuyết là con trai Lâm Quang Viễn?"

Lý Phái Ngôn thở dài nói: "Ta cũng không muốn thừa nhận đây là thực, nhưng trừ cái này không có giải thích khác."

"Năm đó án lục soát chém Tuyên Uy tướng quân phủ ta tự mình giám sát, theo Đường luật người có thể tránh hình phạt rời phủ cực ít, đều là không có khế kết văn thư lâm thời thuê, không có khả năng có cá lọt lưới."

Hạ Hầu nhìn ánh nến khẽ dao động trên bàn sách, mặt không chút thay đổi nói: "Lâm Quang Viễn chỉ có hai đứa con, đặc thù trên người đều ghi lại trong danh sách, ta đã tự mình kiểm tra thực hư."

Lý Phái Ngôn nói: "Như vậy cái này nói rõ có người đã giở trò."

Vẻ mặt Hạ Hầu lạnh lùng nói: "Cho dù Ninh Khuyết là con trai Lâm Quang Viễn, hắn lại có thể như thế nào?"

Vẻ mặt Hạ Hầu rất lạnh nhạt, như là tuyết động ngoài Thổ Dương thành mãi cho đến cuối xuân cũng sẽ có thể nhìn thấy, đôi môi mỏng lạnh như sắt, thanh âm sau khi từ trong đó bật ra tự nhiên mang theo hương vị bình tĩnh mà mạnh mẽ.

Thân vương điện hạ nói rõ khả năng thân thế của Ninh Khuyết, cũng chưa thể khiến vị đại tướng quân này cảnh giác cẩn thận hẳn lên, bởi vì trên chuyện này hắn có được tự tin tuyệt đối.

Đại khái là bị thần thái của hắn lúc này cuốn hút, vẻ mặt Lý Phái Ngôn cũng thoáng thả lỏng chút, thầm nghĩ ở dưới tình huống không có chứng cớ, năm đó hoàng huynh cũng chưa như thế nào, hiện tại lại càng sẽ không như thế nào, vô luận là ai, muốn thay án Tuyên Uy tướng quân phản quốc lật lại bản án đều là chuyện không có khả năng.

Về phần Ninh Khuyết có thể hay không giống đối đãi những người chết kia trong hồ sơ đối phó Hạ Hầu, lại càng không phải chuyện hai vị đại nhân vật này trong thư phòng sẽ lo lắng, bởi vì hắn không có cái bản lãnh đó.

Nay Ninh Khuyết tuy đã là thần truyền đệ tử của phu tử, là thư viện Thập Tam tiên sinh địa vị đặc thù, nhưng Thập Tam tiên sinh chung quy chỉ là Thập Tam tiên sinh, không phải đại tiên sinh cũng không phải nhị tiên sinh. Mặc dù là đại tiên sinh cùng nhị tiên sinh, cũng không có nắm chắc có thể chiến thắng Hạ Hầu đại tướng quân, huống chi là Ninh Khuyết.

Lý Phái Ngôn bình tĩnh nói: "Triều đình và Hứa Thế lão tướng quân đều từng tra chi tiết của Ninh Khuyết, bổn vương tất nhiên cũng đi tra xét chút, cẩn thận xem lý lịch mấy năm nay, Ninh Khuyết người này tính cách lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng lại thông minh biết chừng mực, cực am hiểu ẩn nhẫn, ở dưới tình huống không có nắm chắc, sẽ chưa bao giờ tùy tiện ra đòn, ở dưới tình huống thư viện cùng người đạt thành hiệp nghị, thực lực không đủ hắn tuyệt đối sẽ tiếp tục ẩn nhẫn."

Hắn vỗ vỗ bả vai Hạ Hầu, an ủi: "Chỉ cần người thật sự thế ngoại trong thư viện không ra tay, trong thành Trường An ai có thể đối với ngươi như thế nào?"

Hạ Hầu nhìn ánh nến run lên, khẽ nhíu mày nói: "Tây Lăng từng tìm ta."

Vẻ mặt Lý Phái Ngôn hơi run sợ, nhìn mắt hắn chậm rãi nói: "Ngươi phải rõ, nương việc cướp đoạt quyển thiên thư chữ Minh, triều đình khó tìm được một cơ hội, thư viện đồng ý ngươi bình yên thốii lui, loại cơ hội này thoáng cái là qua, nếu người vào lúc này sinh lòng do dự, là không khôn ngoan."

Hạ Hầu trầm mặc thời gian rất lâu, thanh âm hơi trầm xuống nói: "Người đời đều hiểu một điểm này, nhưng có rất nhiều người tuyệt đối không cam lòng cứ như vậy nhìn ta rời khỏi thành Trường An."

Lý Phái Ngôn nghĩ tin tức mới thu được kia, đuôi lông mày nhịn không được chậm rãi nhướng lên, thở dài một tiếng sau đó nói: "Ngươi nói đúng, người Thanh Hà quận cũng tới, những lão già kia tựa như ngửi được mùi gì, muốn tới làm mưa làm gió. Ở loại thời điểm này, người ta tạm thời nhẫn nại trước mấy ngày."

"Bao gồm bệ hạ ở trong, trong triều đình sẽ không ai thích những người đó của quận Thanh Hà."

Hạ Hầu nói: "Nếu cần, ở trước khi đi, ta có thể thay triều đình giết thêm vài người, đương nhiên, đó là ở dưới tình huống bệ hạ cũng đồng ý."

Lý Phái Ngôn nghĩ hoàng huynh cùng quân vương trên sách sử hoàn toàn khác nhau kia của mình, trên mặt hiện ra tươi cười cay đắng, nói:

Luật pháp ở phía trước, bệ hạ nào có thể dễ dàng mở cái lỗ hổng này."

Hạ Hầu nói: "Vậy thì để những gã Thanh Hà quận đó sống thêm mấy ngày, chẳng qua nếu những kẻ đó còn ý đồ muốn quấy rầy tâm tình hoàng hậu nương nương, đừng trách ta bất chấp Đường luật cũng phải xuống tay ác chút."

Lý Phái Ngôn nói: "Đó là tất nhiên, nếu những kẻ đó còn không thấy rõ tin tức, còn không hiểu cảm tình giữa bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương, đó là tự tìm đường chết."

Hạ Hầu nói: "Vậy ta cáo từ trước."

Lý Phái Ngôn nói: "Hai vị công tử từ sau năm trước về kinh, luôn đem bản thân nhất ở trong tướng quân phủ, không cùng triều thần kết giao, ta biết đây tất nhiên là ý tứ của ngươi. Chẳng qua nay người đã trở lại, cần gì còn đem bọn nhỏ giữ khó chịu như vậy, ngươi bồi ta đi Hồng Tụ Chiêu xem ca múa chút, cũng để bọn nó tới."

Hạ Hầu nói: "Hôm nay còn có chuyện phải làm, sau khi làm xong lại đến uống rượu cùng điện hạ."

Vẻ mặt Lý Phái Ngôn hơi kinh dị, thầm nghĩ ngươi hôm nay đã vào cung, ở trong thành Trường An còn có chuyện gì phải làm? Tình hình hai vị Hạ Hầu công tử kia tự nhốt tướng quân phủ, ngươi rất hiểu ở trước khi ý chí của bệ hạ xuống nên trầm mặc tự giữ, ngày mai lại có chuyện gì làm người không sợ phạm húy kiêng kị?

Hạ Hầu đi đến chỗ cửa thư phòng, dừng bước, nói: "Ta ngày mai mời Ninh Khuyết uống rượu."

*****

Lý Phái Ngôn hơi kinh ngạc, nhìn hắn nói: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi chớ quên thân phận kẻ này hắn tất nhiên không làm gì được người, nhưng nếu người bất lợi đối với hắn, chẳng lẽ thư viện còn có thể bảo trì trầm mặc?"

Hạ Hầu nói: "Chén rượu thích qua lại, ta dám mời hắn, lại muốn nhìn một chút, hắn có dám đến hay không."

Bởi vì chuyện ở trên hoang nguyên tranh đoạt quyển thiên thư chữ Minh, Hạ Hầu đại tướng quân đắc tội thư viện, cũng khiến bệ hạ càng thêm phần nộ bất mãn, nhưng dưới trướng người này mấy vạn thiết kỵ, thay Đại Đường mở mang lãnh thổ, thực lực mạnh mẽ lại có chiến công trong người, triều đình xử trí cực kỳ phiền toái.

Thư viện đại tiên sinh sau khi tự mình đến Thổ Dương thành cùng Hạ Hầu nói chuyện một phen, Hạ Hầu đại tướng quân lấy tâm chí cực kỳ cường đại, không chút nào ngựa nhớ chuồng, tiếp nhận đề nghị cởi giáp nghỉ hưu.

Đây là kết cục Đại Đường đế quốc muốn thấy nhất, vô luận trong cung, quân đội hay là triều thần đều cảm thấy cực kỳ hài lòng, cho nên mới sẽ cho Hạ Hầu tôn vinh cùng đãi ngộ cao nhất.

Nhưng trên đời xưa nay vốn không có người hoặc chuyện nào có thể khiến mọi người đều cảm thấy hài lòng, dưới Hạo Thiên Quang huy vẫn có Ma tông tồn tại, thư viện trước núi cao vẫn có người không cung kính gì đối với phu tử.

Hạ Hầu tất nhiên cũng không làm được một điểm này.

Ninh Khuyết không hài lòng cái kết cục này, Tây Lăng cũng không hài lòng, quân dân Yến quốc bị thiết kỵ của Hạ Hầu ức hiếp mấy chục năm, một mực yên lặng chờ vua tôi Đại Đường bất hoà, Hạ Hầu biến thành chó bị giết thê thảm cũng không hài lòng, mặc dù ở trong nước Đại Đường cũng có chút thế lực lớn đối với cái này cảm thấy cực kỳ thất vọng.

Thế lực đó là các họ quận Thanh Hà thân vương điện hạ từng nhắc tới.

Quận Thanh Hà ở đông nam Đại Đường, giàu có và đông đúc mà văn hóa hưng thịnh, từ xưa đến nay không biết bồi dưỡng ra bao nhiêu đại nhân vật, trong đó đặc biệt bọn bảy tộc Thôi, Trần, Tống cầm đầu, được xưng là bảy họ lớn của quận Thanh Hà.

Bảy họ lớn quận Thanh Hà trên thực tế là bảy môn phiệt, lịch sử đã lâu, thậm chí xa ở trước khi Đại Đường lập nước đã danh chân thế gian, dù là đại thần quan Tây Lăng thần điện, cũng có vài vị đến từ trong bảy môn phiệt lớn này.

Ngàn năm trước, Đại Đường lấy thiết kỵ lập nước, quân tiên phong quét ngang thiên hạ, Tây Lăng thần điện một chiếu các nước lấy quân chống lại, lại vẫn không thể ngăn cản siêu cấp cường quốc này sinh ra cùng quật khởi, nhưng ngay tại dưới tình huống như vậy, lúc ấy còn ở ngoài biên cảnh đông nam Đường quốc, Thanh Hà vẫn ở dưới bảy môn phiệt lớn cường lực thủ hộ, không kiêu không nịnh đối mặt uy áp của thành Trường An, luôn duy trì chính trị kinh tế độc lập tự chủ.

Loại tình huống này kéo dài mãi đến hơn mười năm sau.

Đại Đường thiết kỵ Bắc phạt thảo nguyên, liên tục chiến thắng bộ lạc người Hoang làm người Trung Nguyên có tật giật mình, thậm chí cuối cùng thành công khiến người Hoang rời khỏi thảo nguyên, dời đi cực bắc hàn vực, uy danh thành Trường An được tăng lên tới một trình độ trước đó chưa từng có, hiếm thấy trong lịch sử, lòng dân trên đời dần dời hướng tây.

Cho đến lúc này, bảy họ lớn quận Thanh Hà mới cuối cùng hạ quyết định đầu hàng. Buổi đầu lập nước Đại Đường bách phế đãi hưng, có rất nhiều quận châu bị thâu tóm cần tiêu hóa, dân gian cần nghỉ ngơi lấy lại sức, mà các họ quận Thanh Hà thanh danh trên thế gian rất mạnh, cho nên vị thái tổ kia từng bởi vì một thôn nhỏ bị diệt, liền dốc sức cả nước đuổi giết ngàn dặm tiêu diệt bộ lạc thảo nguyên nào đó, hiếm có áp dụng chính sách dụ dỗ đối với quận Thanh Hà, hơn nữa đem việc này lập làm quốc sách, ghi lại ở trong di chiếu.

Đại Đường khai quốc năm đầu, thư viện năm thành Trường An cũng vừa xây dựng xong, số lượng chiêu sinh cực ít, triều đình chọn lựa quan viên nhiều là thông qua thi cử, cùng rất nhiều quận châu vừa mới ăn cơm no học được biết chữ so sánh, quận Thanh Hà văn hóa hưng thịnh tất nhiên có thể ở trong khoa cử đạt được chỗ tốt lớn nhất.

Trong những năm đó, học sinh tộc nhân quận Thanh Hà thông qua khoa cử cuồn cuộn không ngừng vào Trường An, mỗi khoa người đỗ, vậy mà có gần một nửa đến từ Thanh Hà quận, quan viên trong triều đình thành Trường An, vị trí quan trọng trong các bộ tự viện cũng đều bị bảy họ lớn quận Thanh Hà nắm giữ.

Lại bởi vì Thái tổ hoàng đế trong di chiếu xác định quốc sách đó, hoàng thất Đại Đường đối với quận Thanh Hà lễ đãi có thừa, thường xuyên cưới hỏi, thậm chí từng xuất hiện tình huống liên tục ba đời hoàng hậu đều đến từ thế gia vọng tộc của Thanh Hà quận.

Có hiền giả từng lo lắng vô cùng, nói nếu cứ thế mãi, thật không hiểu Đại Đường đến tột cùng là Đại Đường của họ Lý, hay là Đại Đường của Thanh Hà, mây bay che trời, đủ đáng sợ rồi.

Đêm đó, thiếu niên thiên tử ở dưới thị vệ cùng Vũ Lâm quận hộ vệ, đi tới thư viện ngoại ô nam thành Trường An. Không biết đếm đó, hắn cùng với ai trong thư viện nói những lời gì, tóm lại hôm sau, theo một đạo ý chỉ, vị Thái Hậu nương nương tự cho rằng so với Thanh Hà quận sản xuất các đời hoàng hậu đều có chí hướng hơn kia liền bị giam vào lãnh cung, từ đó, không còn ai thấy nàng.

Ở trong một đoạn thời gian kế tiếp, quan viên các quận châu Đại Đường ra từ quận Thanh Hà, hoặc dâng thư thỉnh tội nguyện trung thành, hoặc bị ám thị vệ bắt về kinh bỏ tù, trong lúc nhất thời, vô số người đầu rơi xuống đất, trên không toàn bộ đế quốc đều trôi nổi một đám mây mưa trầm thấp, lòng người bối rối không chịu nổi.

Triều đình rung chuyển, chính sự hỗn loạn, tất nhiên tạo thành tổn hại nghiêm trọng đối với quốc lực Đại Đường, những vị thiếu niên thiên tử kia tựa như các đời tổ tiên Lý gia, ở thời khắc bậc này, bày ra ý chí cường đại không tiếc cùng thế gian hủy diệt, không chút do dự tiếp tục thanh tẩy bất cứ ai dám phản đối mình.

Qua một chuyện này, quận Thanh Hà tích góp từng tí một mấy chục năm bị hủy diệt hết, bảy họ lớn thực lực hao tổn nghiêm trọng, càng mấu chốt là, những môn phiệt kiêu ngạo tự tin kia rốt cuộc đã hiểu một cái đạo lý.

Vô luận dòng họ bọn họ sặc sỡ loá mắt như thế nào nữa, gia tộc lịch sử đã lâu như thế nào nữa, chỉ cần dám vượt qua sợi dây kia, ở trong mắt hoàng tộc Lý thị, vẫn chỉ là con thỏ trắng nhỏ dưới dao mổ.

Máu tươi cùng đầu của tộc nhân, khiến các tộc quận Thanh Hà vốn lâng lâng kia tỉnh táo lại, nhất là trong trận đại loạn này, vô luận bọn họ phát động dư luận như thế nào, vẫn không thể nhận được dân chúng đồng tình, chỉ rước lấy dân chúng ghét bỏ cùng phỉ nhổ, càng làm bọn họ khiếp sợ dị thường.

Ở trong một đoạn năm tháng trôi qua, bọn họ phát hiện càng nhiều chỗ khiếp sợ.

Được lựa chọn đưa vào thành Trường An làm hoàng hậu, tất nhiên là nữ tử ưu tú nhất trí tuệ nhất các tộc quận Thanh Hà, ở trong tộc trong nhà được giáo dục nhiều năm, nhưng trừ trong năm Từ Hóa vị thái hậu bị giam cầm tới chết kia, các đời hoàng hậu nương nương ở trong hoàng cung Trường An đều lấy hiền trinh thục tình nổi tiếng, đối đãi triều sự cực kỳ trầm mặc, càng hiếm có hành động nói chuyện thay các tộc quận Thanh Hà, lúc này các tộc mới hiểu, thì ra những hoàng hậu trí tuệ này đã sớm nhìn thấu thiên hạ đại thế.

Crypto.com Exchange

Chương (1-981)