Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 418

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 418: Xem tuyết buồn bã
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đại hắc mã không biết Ninh Khuyết muốn làm gì, cũng không biết mình vì sao sẽ có cảm xúc lo sợ bất an, nó chỉ mơ hồ cảm thấy mình nên sớm trở lại thư viện, như vậy có thể khiến mọi người trong thư viện đoán được bờ hồ Nhạn Minh sắp sửa xảy ra cái gì, nó cho rằng mình là người báo tin.

Trần Bì Bì đứng ở đầu kia bờ hồ, nhìn đại hắc mã bờ bên kia, trên gương mặt tròn trịa hiện ra vẻ lo lắng dày đặc, Đường Tiểu Đường ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hỏi: "Sẽ xảy ra chuyện gì sao?"

"Theo đạo lý, dựa theo tính cách sư đệ hắn, biết rõ chắc chắn thua, như vậy sẽ không làm bất cứ quyết định gì, cho nên hắn là sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng đại hắc mã vì sao trở về?"

Trần Bì Bì khẽ nhíu mày, nói: "Ta bây giờ phát hiện, ta tựa như vẫn chưa thật sự hiểu trong lòng hắn nghĩ gì, ta luôn cho rằng hắn là một gia hỏa lạnh lùng bạc tình thực tế, cho nên ta rất khó tưởng tượng, hắn sẽ làm ra một số hành động dũng cảm mà vô căn cứ."

Đường Tiểu Đường nói: "Ninh Khuyết là người rất vô sỉ, chẳng qua ca của ta bảo ta tới thư viện trước đó đã nói, ai có thể đi làm được cực đoạn vô sỉ, thật ra bản thân đã cần dũng khí rất lớn."

Trần Bì Bì trầm mặc một lát sau đó nói: "Ta muốn đi thành Trường An."

Đường Tiểu Đường nói: "Ta cũng đi theo ngươi."

Trần Bì Bì lắc đầu nói: "Tam sư tỷ nơi đó sẽ không đồng ý."

"Sáng sớm lúc bài buổi sáng, sư phụ đã thả ta."

Đường Tiểu Đường nhìn Trần Bì Bì nghiêm túc nói: "Hạ Hầu là phản đồ lớn nhất của Minh tổng ta ngàn năm qua, ca của ta luôn muốn giết chết hắn, ta cũng thế, chỉ là rất đáng tiếc ta không có cái năng lực này, hôm nay tiểu sư thúc đã muốn động thủ với hắn, ít nhất ta muốn ở bên cạnh nhìn."

Không khí trong hoàng cung rất bình tĩnh, lễ nhạc vang, từng trận hương ấm.

Các cung nữ cùng thái giám mặt mỉm cười đi ở trong điện, không ai nhìn vị Hạ Hầu đại tướng quân tàn nhẫn máu lạnh trong truyền thuyết kia, cũng không có ai chú ý tới biểu cảm trên mặt hoàng đế bệ hạ có chút khác thường.

Hoàng đế bệ hạ nhìn Hạ Hầu phía dưới, lạnh nhạt nói: "Chuyện đã giải quyết, thì không nên có biến cố nữa, trẫm không để ý tới Ninh Khuyết cùng Tuyên Uy tướng quân năm đó quan hệ ra sao, cũng không muốn biết những án mạng kia vài năm qua trong thành Trường An, hắn dù sao cũng là đệ tử phu tử, ngươi hôm nay rời khỏi thành Trường An, cùng hắn gặp nhau cũng khó, đã gặp nhau khó, thì không nên làm khó lẫn nhau."

Hạ Hầu cách chỗ ngồi quỳ lạy, bình tĩnh đáp ứng.

Hoàng đế bệ hạ khoanh tay ở phía sau, trầm mặc rời khỏi tòa thiên điện này, trước tiên kết thúc thưởng yến của quân vương đối với thần tử về quê, trong điện toàn bộ thái giám cung nữ cũng đều theo hắn rời khỏi, đem tòa thiên điện này để lại cho hoàng hậu nương nương luôn trầm mặc không nói yên lặng nhìn ở bên cùng Hạ Hầu đại tướng quân.

Để hoàng hậu nương nương cùng một vị đế quốc đại tướng quân một mình ở chung, nói từ trên quy củ là chuyện rất không nên, chẳng qua đây là ý chí của bệ hạ, không có bất luận kẻ nào dám có dị nghị.

Hoàng hậu nương nương lẳng lặng nhìn huynh trưởng phía dưới, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Không có việc gì chứ?"

Hạ Hầu nhìn nàng, trên khuôn mặt đã từng ngăm đen lạnh lùng như sắt lạnh cực hiếm thấy lộ ra tươi cười cưng chiều cực ấm áp, nói: "Cũng sắp về nhà rồi, nào sẽ có chuyện gì, ta giờ cảm giác được thoải mái trước đó chưa từng có, trái lại muội muội sau này một mình ở trong thành Trường An, mọi việc đều phải cẩn thận, nếu có chút không ổn, mau chóng cho ta biết."

Hoàng hậu nương nương mỉm cười nói: "Xem động tĩnh thư viện bên kia, hẳn là thái bình."

"Đây vốn là đại tiên sinh ước định với ta, nghĩ hắn phu tử cũng là thái độ này. Về phần Ninh Khuyết, chúng ta đều rất rõ ràng hắn là một người như thế nào, tự nhiên thái bình."

Hạ Hầu khẽ nhíu mày, mạnh mẽ đè nén xuống phiền lòng muốn ho giữa ngực bụng. Càng ngày hắn càng không muốn sau khi rời Trường An, còn để muội muội lo lắng vì mình.

Hoàng hậu nương nương trầm mặc nhìn sắc mặt hắn, ánh mắt dịu dàng tựa như có thể xâm nhập trong cơ thể hắn, nhìn thương thế phổi hắn, lặng lẽ nói: "Ở trên hoang nguyên, Đường làm ca bị thương nặng như vậy, nghĩ hẳn hắn cũng sẽ không quá dễ chịu, lúc ấy ca vì sao không thừa cơ giết hắn?"

Hạ Hầu khẽ ho khan hai tiếng, nói: "Hắn có thể thương tổn ta ta có thể thương tổn hắn, đều là chuyện đương nhiên, chẳng qua muốn giết chết hắn, cần đầu bỏ thêm càng nhiều cái mạng hơn mới được, những thiết kỵ kia trên hoang nguyên, đều là cấp dưới trung thành theo ta rất nhiều năm, cần gì để họ lấy mạng đi đổi?"

Hoàng hậu nương nương nghe lời này vẻ mặt trở nên càng thêm ôn hòa, an ủi: "Ca ca đã thay đổi rất nhiều."

"Không lãnh khốc thô bạo hiếu sát như trước đây?"

Hạ Hầu cười tự giễu, thầm nghĩ năm đó huynh muội mình rời khỏi hoang nguyên đến Đường quốc, không có bất cứ bối cảnh chỗ dựa nào, bệ hạ còn chưa đăng cơ, ngươi còn không phải hoàng hậu hai người nơi khác muốn ở trong một đế quốc lão đại như vậy đứng vững, trừ khiến toàn bộ kẻ địch cảm thấy khủng bố sợ hãi, còn có cách nào khác biện?

Đang trời đông giá rét, tuyết nhỏ như phấn từ bầu trời rơi xuống, đem tường đỏ trong hoàng cung phủ lên một tầng phấn mỏng manh, trên quảng trường trước thiên điện tuyết bay như tơ, giống như không thể kết thúc.

Hạ Hầu yên lặng nhìn tuyết lạnh ngoài điện không tự kìm hãm được nhớ tới ở bắc Hô Lan hải sau khi cướp được hộp sắt kia trên người Ninh Khuyết, giữa hai tay dính tro cốt như tuyết, sau đó hắn giống như ở chỗ sâu nhất của gió tuyết, nghe được một ít tiếng nức nở, không phải gió bắc gào thét, lại là ve lạnh đang kêu.

Hắn biết đây là tiếng ảo giác, nhưng sắc mặt lại vẫn trở nên có chút khó coi.

Mấy chục năm trước rời khỏi núi Thiên Khí, tới Đại Đường phía nam hắn hào hùng tung hoành, không ai bì nổi. Nhưng sau khi hắn quyết định phản bội Minh tông, tự tay đem Mộ Dung Lâm Sương mổ giết, hào hùng và khí khái của hắn đã sớm biến mất không dấu vết, nhiều năm qua như vậy, đều chỉ dùng thô bạo cùng tàn khốc che dấu.

Bởi vì bắt đầu từ ngày đó, hắn là phản đồ Ma tông.

Từ ngày đó trở đi, sâu trong đáy lòng hắn vẫn có hai đám mây đen cực kỳ rét lạnh, xua mãi không đi.

Một đám mây đen là thụ nghiệp ân sư của hắn, Liên Sinh đại sư.

Một đám mây đen là Ma tông đương nhiệm tông chủ hai mươi ba năm thiền.

Hạ Hầu rất cường đại, rất tự tin, nhưng hắn phi thường rõ ràng, một khi hai đám mây đen này thực thổi qua, mình trừ cái chết không có bất cứ đường ra nào khác.

Năm đó Kha Hạo Nhiên một kiếm diệt ma tông sơn môn, hắn cũng chưa tận mắt thấy sư phụ Liên Sinh chết, hắn luôn không thể tin, người như sư phụ, sẽ lặng yên như vậy mất đi.

Ma Tông đương nhiệm tông chủ tu hành hai mươi ba năm thiền, ẩn nấp ở trên đời, được xưng là nhân vật thần bí nhất giới tu hành, tuy nói có lời đồn hắn đã sớm chết, nhưng Hạ Hầu nào dám tin?

Cho nên những năm gần đây, hắn luôn sinh tồn trong sợ hãi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-981)