Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 423

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 423: Đây không phải chuyện xưa viết ở trên sách
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Ta biết, trên sách đều là viết như vậy."

Ninh Khuyết bình tĩnh nói: "Vương tử bị cướp ngôi vị hoàng đế đi xa tha hương, sau đó về nước báo thù. Nhà đại thần bị gian thần hãm hại, một vị thiếu gia trốn ra, nhiều năm sau hắn thi đỗ trạng nguyên, được bệ hạ ân sủng, sau đó một lần nữa lật lại bản án."

Hắn nhìn phía mọi người, nghiêm túc hỏi: "Nhưng vì sao từng nhân vật chính của chuyện báo thù đều phải là vương tử? Chẳng lẽ con người gác cổng cùng tỳ nữ sinh không có tư cách báo thù?"

Đối mặt vấn đề bình tĩnh lại nói năng có khí phách này, mọi người trước hoàng thành chỉ có thể trầm mặc, Tằng Tình muốn nói cái gì đó, lại không mở nổi miệng, Lý Thanh Sơn khẽ thở dài một tiếng.

"Trên sách đều là viết như vậy, mọi người đều là nghĩ như vậy, ta biết cái này không thể trách bất luận kẻ nào, mọi cảm xúc hối hận đều rất ngu ngốc, nhưng ta vẫn rất ghét loại ý tưởng này."

"Tựa như mười mấy năm trước."

Ninh Khuyết nhìn Hạ Hầu nói: "Ngày đó, ta mang theo thiếu gia đi chơi trên đường, tựa như ta thường xuyên làm như vậy, bởi vì hắn đem ta coi là bạn rất tốt. Nói có chút nhiều rồi, dù sao chính là quản gia muốn giữ lại huyết mạch cho tướng quân, nhân tiện cũng đem ta mang vào Thông nghị đại phu phủ đối diện phố."

Nghe được câu này, vẻ mặt Tằng Tĩnh đại học sĩ hơi cứng ngắc, nhớ tới tình hình ngày đó phu nhân vẫn là tiểu thiếp sinh một đứa con gái, đối diện phố máu chảy thành sông.

Ninh Khuyết tiếp tục nói: "Lúc ngươi mang theo binh mã giết vào tướng quân phủ, ta đang cùng thiếu gia còn có quản gia tránh ở trong phòng chứa củi của Thông nghị đại phu phủ."

Sắc mặt Hạ Hầu ủ dột nói: "Thủ hạ của ta cuối cùng vẫn là đuổi tới phòng chứa củi, hơn nữa thấy được hai cái xác, ta lúc ấy xác nhận công tử của Lâm Quang Viễn đã chết, cho nên ta luôn rất nghi hoặc thân phận của ngươi, hiện tại không nghi hoặc nữa. Ta bắt đầu tò mò ngươi lúc ấy là làm như thế nào."

Ninh Khuyết nhìn gió tuyết quanh mình, tựa như đang nhớ lại cái gì, mỉm cười nói: "Dưới Hạo Thiên vốn không có chuyện gì mới mẻ, còn không phải chính là những câu chuyện khuôn sáo cũ."

"Con trai tướng quân muốn sống, con người gác cổng nhất định phải chết, đều là đứa bé trai hơn bốn tuổi, chém máu thịt mơ hồ, đổi quần áo, ai có thể nhìn ra ai là ai?"

"Quản gia cho rằng không cần cảnh giác cẩn thận một đứa bé trai bốn tuổi, cho nên hắn lúc ấy kinh ngạc nhìn ta, trong ánh mắt toát ra cảm xúc áy náy, đồng tình, bi thương, ở một khắc đó ta đã biết hắn muốn làm gì."

Hắn buông hai tay, mỉm cười nói: "Trên sách không phải đều là viết như vậy sao?"

Sau đó tươi cười trên mặt hắn dần dần thu liễm, nhìn Hạ Hầu, nhìn Tằng Tĩnh, nhìn Lý Thanh Sơn, nhìn mọi người hắn có khả năng nhìn thấy, mặt không chút thay đổi hỏi: "Nhưng dựa vào cái gì?"

"Dựa vào cái gì trên sách viết như thế nào, ta sẽ phải như thế đó?"

"Dựa vào cái gì con tướng quân muốn sống, con người gác cổng sẽ phải chết?".

"Dựa vào cái gì ta phải chết?"

Gió tuyết trước cửa cung, mọi người đều trầm mặc.

Không ai có thể trả lời vấn đề này, vì thế một mảng im lặng, chỉ có thanh âm Ninh Khuyết còn bay ở trong tuyết lớn, hơn nữa bay càng lúc càng cao, càng lúc càng lạnh.

"Ta chỉ là con một người gác cổng."

"Nhưng ta muốn sống."

"Ta muốn sống."

Thanh âm Ninh Khuyết bình tĩnh mà kiên định, kể rõ ý nghĩ của mình năm đó, giống như đang kể mặt trời chắc chắn mỗi ngày dâng lên, nước chảy tất hướng phía dưới những chân lý vạn đời không đổi.

Hắn tiếp tục nói: "Cho nên ở thời điểm quản gia ý đồ gạt ta cởi quần áo, tự mình đi lấy con dao chẻ củi kia, ta giành trước mang dao chẻ củi cầm vào trong tay, sau đó đâm vào bụng hắn.

"Đâm không chỉ một đao."

Ninh Khuyết nhớ lại chuyện năm đó, nhíu mày nói: "Hình như là năm đao."

"Bởi vì sức không đủ lớn, đâm không đủ sâu, nhất thời chưa đâm chết hắn, cho nên phải đâm thêm mấy đao, chỉ là không biết vì sao, quản gia không kêu, hắn chỉ hoảng sợ nhìn ta, tựa như nhìn một con quỷ, mấy năm nay ta luôn nghĩ, hắn là bị dọa đến nói không lên lời, hay là không muốn lên tiếng kinh động người ngoài phòng chứa củi.

Hắn trầm mặc một lát sau đó tiếp tục nói: "Thiếu gia cũng chính là công tử của tướng quân, cũng không biết lúc ấy đã xảy ra cái gì, chỉ là nhìn quản gia luôn thương yêu nhất nằm ở trong vũng máu, nó giống như nổi điên hướng ta lao tới, muốn đánh ta, muốn cắn ta."

Hắn lắc đầu nói: "Ta lúc ấy cũng rất bối rối, cầm dao chẻ củi múa loạn, không biết tại sao lại cắt qua cổ nó, sau đó nó ôm cổ lui về phía sau, ngã xuống trên đống củi."

"Máu trong cổ thiếu gia từ trong kẽ tay hắn phun ra, ta muốn bịt cho hắn, lại bịt như thế nào cũng không bịt được, thẳng đến cuối cùng máu hắn chảy ở ngón tay ta ngưng tụ thành tương..."

Ninh Khuyết ngẩng đầu lên, nhìn nhìn mọi người trong tuyết, trầm mặc thời gian rất lâu, lắc lắc đầu, nói: "Không phải ngộ sát."

"Có lẽ ta lúc ấy chính là muốn giết hắn."

Hắn nhìn Hạ Hầu mỉm cười nói: "Bởi vì chỉ có hắn chết, giống ngươi và thân vương điện hạ người như vậy, mới sẽ không ý tới ta đứa con người gác cổng này nữa."

Thế giới bao phủ ở trong gió tuyết, bao phủ ở trong yên lặng giống như chết.

Bông tuyết bay tới trên mặt Ninh Khuyết, chạm cái mỉm cười kia, như bị đông lạnh càng thêm rét lạnh.

Đó là một cái tươi cười nhìn như ôn hòa, trên thực tế rét lạnh đến cực điểm.

Mọi người nhìn tươi cười trên mặt Ninh Khuyết, rung động khó có thể nói gì, cảm thấy rét lạnh trước đó chưa từng có.

Bọn họ giống như thấy được hình ảnh mười mấy năm trước, trong phòng chứa củi Thông nghị đại phu phủ.

Một đứa bé trai bốn tuổi, hai tay cầm dao chẻ củi rỉ, đứng ở trước hai cái thi thể nọ, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy tuyệt vọng cùng sợ hãi, thân thể không ngừng run rẩy, tùy thời có thể tê liệt ngã xuống.

Nhưng đứa bé trai chung quy không ngã xuống.

Hiện tại, đứa bé trai năm đó đang đứng ở trong gió tuyết, đứng ở trước hoàng cung nguy nga, đứng ở trước mặt mọi người, kể lại câu chuyện xa xưa nọ.

Chuyện xưa trên sách thường thường đều là viết như vậy.

Chuyện xưa hắn kể, không ở trên sách.

***

Giữa vách đá thư viện hậu sơn.

Phu tử mặc một cái áo khoác màu đen, ngồi ở bên sườn dốc, nhìn thành Trường An xa xa, nơi đó đang có tuyết lớn, xa xa nhìn lại, giống như là Hạo Thiên đang hướng nhân gian bố thí một chút muối.

"Mười lăm năm trước, ta đã ngồi ở trong, nhìn phòng chứa củi của Thông nghị đại phu phủ."

Phu tử nói: "Ta thấy tiểu sư đệ của ngươi sắc mặt tái nhợt cầm dao chẻ củi, đi ra khỏi phòng chứa củi, ta thấy nó cầm lấy dây thừng trốn vào trong giếng, ta thấy nó nhảy ra khỏi sân tường, đi vào đám người, ta nhìn nó rời khỏi thành Trường An, giống như thấy được bộ dáng tiểu sư thúc ngươi thật lâu trước kia."

Đại sư huynh đứng ở một bên, hỏi: "Tiểu sư đệ hắn và tiểu sư thúc rốt cuộc giống nhau nơi nào?"

Phụ tử lắc đầu nói: "Ta cũng nói không rõ, đại khái là khát cầu mãnh liệt đối với tự do?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-981)