Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 439

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 439: Tuyết tưởng đồng môn, đông lâm tử địch
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ngoài điện dưới đình tuyết, quốc sư Lý Thanh Sơn vẻ mặt phức tạp nhìn phía nam hồ Nhạn Minh, Hoàng Dương đại sự thu hồi bàn tay đặt trên chuông cổ, tiếng chuông dần dần ngừng lại.

Cả tòa thành Trường An im lặng.

Toàn bộ thế giới đều im lặng.

Trong rừng động bờ đồng hồ Nhạn Minh, ve kêu chợt vang lên lần nữa, từng tiếng thế lương, lại lộ ra vô cùng sung sướng.

Trên hồ tuyết ánh lửa dần tắt, hàn ý dần nổi lên.

Đường Tiểu Đường đi đến phía sau Ninh Khuyết, buông tay Trần Bì Bì, bỗng nhiên bốn một tiếng quỳ xuống, đầu gối tung tóe lên hai vốc tuyết nhỏ, sau đó dập đầu mạnh một cái.

Trần Bì Bì hơi kinh hãi.

Thanh âm Đường Tiểu Đường khẽ run nói: "Cảm tạ tiểu sư thúc thanh lý môn hộ thay Minh tông."

Ninh Khuyết chưa nghiêng người né tránh, bình tĩnh tiếp nhận đại lễ này, hắn biết rõ Ma Tông nay trên đời đã điều tàn, đối với tiểu sư thúc kính hơn nữa sợ, nhưng thật sự hận thấu xương lại là Hạ Hầu tên phản đồ này, nếu không để Đường Tiểu Đường quỳ, nàng căn bản không thể phóng thích cảm xúc phức tạp trong lòng lúc này.

Huống chi minh ý thức của Liên Sinh ở trong thức hải hắn, hắn đây coi như thay Liên Sinh nhận một vài của hậu bối, chỉ là hắn nhìn bóng đêm hồ tuyết im lặng, nói: "Bên hồ có rất nhiều người, ngươi quỳ một cái này, chỉ sợ có chút phiền phức."

Đường Tiểu Đường đứng dậy, Trần Bì Bì lau băng tuyết trên trán nàng, thấy bên trên sưng đỏ, không khỏi có chút đau lòng, nghe Ninh Khuyết nói, đáp: "Ở trong thành Trường An sợ gì phiền toái."

Hôm nay chiến một trận với Hạ Hầu, từ đầu tới cuối đều chưa chịu bất cứ quấy nhiễu gì trong phán đoán, Ninh Khuyết đương nhiên rất rõ, đây tất nhiên là thư viện ở trong đó nổi lên tác dụng, nghe lời này của Trần Bì Bì, không khỏi nở nụ cười, trong lòng đột nhiên sinh ra một mảng mỉa mai hùng, nơi này là Trường An, chúng ta là đệ tử thư viện, vậy thì không có phiền toái.

Chỉ là kế tiếp nên làm gì đây?

Thù hận cùng sát ý tích lũy mười lăm năm, theo thi thể Hạ Hầu rơi vào trong hồ, đã phóng thích hết ra ngoài, giống như hồ nước sôi trào này phụt ra hơi nước, người bình thường ở sau khi sung sướng cùng hưng phấn sầu não cực lớn, đại khái đều sẽ cảm giác có chút trống trải cùng ngơ ngẩn, thậm chí sẽ không biết làm sao.

Nếu Ninh Khuyết còn là Ninh Khuyết kia của vị thành, nghĩ hẳn hắn cũng sẽ lâm vào loại trạng thái tinh thần này sau khi giết chết Hạ Hầu, tựa như đã đem chuyện đời này muốn làm làm xong, không còn có chuyện gì để làm, thậm chí không biết nên đi nơi nào nhưng hiện tại đã khác, hắn ở trong thành Trường An có nhà, Lão Bút Trai ngõ Lâm bốn mươi bảy không thứcện về, bờ hồ Nhạn Minh còn có một khu nhà lớn, tuy nói đã cảnh tượng đổ nát, người vẫn có thể ở. Lại nói nam thành Trường An có thư viện, luôn có thể ở trong hậu sơn tìm được một gian nhà cỏ thuộc về mình cùng Tang Tang.

"Về nhà trước đi."

Ninh Khuyết và Tang Tang dìu nhau, hướng khu nhà bờ bắc hồ ánh lửa sớm tắt kia đi đến, nhưng chủ tớ hai người hôm nay tuy chưa bị thương nặng, mỉa mai tổn lại là cực kỳ nghiêm trọng, sớm đến thời khắc dầu hết đèn tắt, lúc này tâm thần buông lỏng, hai chân tựa như rót chì, vừa cất bước đã suýt nữa ngã.

Trần Bì Bì phản ứng cực nhanh, tóm chặt cánh tay Ninh Khuyết, có chút căm tức dạy bảo: "Tang Tang tối nay vất vả như thế, người còn trông vào nàng có thể để được người? Cầu ta một tiếng có thể chết?"

Ninh Khuyết nói: "Ngươi không cần biểu hiện quá khẩn trương ta,

Hạ Hầu nói như thế nào cũng là khách khanh đạo môn, cái này nếu truyền về Tây Lăng hoặc là Tri Thủ quan, tương lai đối với người chung quy là không tốt."

"Ta lại chưa từng muốn làm một đạo sĩ béo."

Trần Bì Bì cực không kiên nhẫn nói, sau đó tóm lấy cánh tay hắn dùng sức nhấc lên, đem hắn cũng đến trên người mình, đi về phía bờ hồ, Đường Tiểu Đường đỡ Tang Tang theo ở phía sau.

Trên hồ tuyết yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng đè tuyết kẽo kẹt kẽo kẹt.

Nắng sớm dần tới.

Tối nay không biết có bao nhiêu người vây hồ mà xem, mọi người nhìn hai hàng dấu chân kia trên hồ tuyết, nhìn người phía trước dấu chân, nhìn Ninh Khuyết được Trần Bì Bì cũng cùng tiểu thị nữ không bắt mắt được đỡ, tâm tình dị thường phức tạp, luôn cảm thấy mình nhìn thấy đều không phải là chân thật.

Động Huyền thượng cảnh Ninh Khuyết ở dưới sự trợ giúp của tiểu thị nữ, giết chết Hạ Hầu đại tướng quân cường giả võ đạo đỉnh phong, bá đạo không ai bì nổi, ở rất nhiều người xem ra đây là chuyện không có khả năng xảy ra, cho dù Ninh Khuyết là đệ tử của phu tử, loại chuyện này vẫn không có khả năng xảy ra, bởi vì... Đây là một trận đấu công bằng chính diện.

Người tu hành cảnh giới thao chết ở trong tay đối thủ cảnh giới thấp, không thông thường nhưng cũng không tính là hiếm có, bởi vì chiến đấu xưa nay không có lẽ thường, ám sát bỏ thuốc vào giống các loại thủ đoạn, có đôi khi sẽ nổi lên tác dụng quyết định, ví dụ người tu hành Động Huyền cảnh chết ở trong tay thích khách người thường cũng không phải một hai lần, nhưng loại tình huống này cực ít có thể xảy ra ở trong chiến đấu chính diện, bởi vì đó là so đấu thực lực tuyệt đối.

Nhất là đối với đại tu hành giả tiến vào Trí Mệnh cảnh mà nói, người tu hành hạ cảnh, muốn ở trong chiến đấu công bằng chính diện đánh bại hắn, là chuyện không có khả năng xảy ra.

Trị thiên mệnh chính là một bậc cửa lớn của tụ hành, vượt qua bậc cửa đó, cách hồng trần đột nhiên xa. ở trong ghi chép của giới tu hành, trừ quân đội cường đại có thể dùng vô tận thiết kỵ phối hợp địa thế cùng chiến thuật tinh diệu, có thể đè chết đại cường giả Trị Mệnh cảnh, chưa từng xuất hiện chuyện vượt cảnh khiêu chiến cường gia Tri Mệnh thành công, trong lời đồn Kha Hạo Nhiên từng làm được, nhưng trận đấu đó không có bất cứ người nào xem, mọi người chỉ biết là tên cường giả Trị Mệnh cảnh kia đã chết, Kha tiên sinh vẫn là Động Huyền cảnh cưỡi con lừa đen nhỏ từ từ tiếp tục tiến lên.

Cái này cũng liền ý nghĩa, một trận chiến hồ đông rét mướt của Ninh Khuyết và Hạ Hầu, là vô số năm qua lần đầu tiên có người xem, có thể chứng minh Trí Mệnh tâng cấp vượt cảnh giết, cái này chắc chắn được ghi lại vào giáo điển Tây Lăng.

Ở trong trận chiến này, Ninh Khuyết làm rất nhiều chuẩn bị thậm chí có thể nói là cạm bẫy, nhưng hắn vốn là phù sư, cho nên không có bất luận kẻ nào có nghi vấn đối với phương thức chiến đấu của hắn, mọi người xem cuộc chiến chỉ rung động bởi, đệ tử nhỏ nhất này của thư viện ở trong chiến đấu thi triển ra những thủ đoạn đó.

Vô luận là trận lốc phù kia, hay là Nguyên Thập Tam Tiễn cùng sấm rền đầm sắcn thần bí, thủ đoạn Ninh Khuyết thi triển ra đã phát huy hiệu quả người ngoài không thể lý giải, tỏ ra cường đại như vậy, tuy cảnh giới của hắn còn ở Động Huyền cảnh, nhưng những thủ đoạn này lại thật sự có uy lực của Tri Mệnh cảnh.

Cuối cùng Tang Tang ở bên sườn dốc bừng sáng, càng là làm mọi người đều trầm mặc không nói.

Tối nay rất nhiều người trong thành Trường An xem cuộc chiến cường đại hơn Ninh Khuyết, nhưng họ vẫn chịu chấn động rất mãnh liệt, nhất là độngiệp Hồng Ngư đứng ở trên cầu gỗ bờ tây, nàng chịu rung động lớn nhất.

*****

Trên đời hiện nay, trong đạo phật ma nhị tông cùng với thư viện, nàng xưa nay là người mạnh nhất trong một thế hệ trẻ, vô luận Long Khánh hoàng tử hoặc Quan Hai tăng, cho dù là Đường Tiểu Đường, cũng không thể lướt đi một tia phong thái của nàng. Nhưng tối nay nhìn thấy Ninh Khuyết và Tang Tang biểu hiện, nàng bỗng nhiên có một số ý nghĩ khác, vì thế nàng nhắm mắt lại trầm mặc tự hỏi, lông mê ở trong gió đêm khẽ run, tựa như thông qua trận chiến đấu này ngộ sáng tỏ một số đạo lý.

Trên tường thành tuyết đọng độngiệp Tô nhìn phía hồ Nhạn Minh xa xa, trầm mặc thời gian rất lâu sau đó nói: "Thư viện quả nhiên rất mạ người kia cũng rất mạnh."

Xem cuộc chiến một đêm, nhìn lôi đình đại động trên hồ, gió tuyết phất phới tên sắt xích sắt thương sắt đao sắt kèm theo khí tức va chạm không ngừng, cái nhìn của độngiệp Tô đối với Ninh Khuyết đang không ngừng làm điều chỉnh thay đổi.

Ban đầu, Ninh Khuyết trong mắt hắn chỉ là người thường, về sau biến thành không tệ, cuối cùng biến thành phi thường không tệ, nhưng sau khi Ninh Khuyết cuối cùng thực thành công giết chết Hạ Hầu, hắn mới phát hiện thì ra cái nhìn của mình vẫn không đủ chuẩn xác, hắn thậm chí không muốn giấu diếm nữa bội phục cùng thưởng thức của mình đối với gia hỏa đó.

Nay Ninh Khuyết đương nhiên không có khả năng là đối thủ của hắn, truyền nhân Tri Thủ quan này. Chẳng qua trẻ tuổi như thế, liền ở dưới tình huống không có khả năng bậc này cường sát Hạ Hầu, nếu ở thư viện học tập mấy năm nữa, lại trải qua phu tử dạy bảo, ai có thể kết luận Ninh Khuyết tương lai đến tột cùng sẽ leo đến một cái độ thao như thế nào?

Chẳng lẽ thế gian sẽ thực xuất hiện một vị Kha tiên sinh nữa?

Hạ Hầu chết đối với tâm tình độngiệp Tô chưa tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào, cho dù thư viện có thêm một vị Kha Hạo Nhiên, đối với hắn mà nói cũng chỉ là thêm vị đối thủ đáng kính nể, ngược lại sẽ làm hắn cảm thấy vui mừng. Quan trọng nhất là, hắn không cho rằng Ninh Khuyết sẽ biến thành Kha tiên sinh thứ hai.

Hắn xoay người nhìn đại sư huynh, nói: "Đến bây giờ, ngươi còn không thể xác định?"

Đại sư huynh hỏi: "Thần điện Tây Lăng năm đó đã từng nói đó là vọng đoán, ngươi vì sao kiên trì ý kiến bực này."

"Ta nói rồi, ta tin tưởng Quang Minh thần tọa có thể là đoán sai nhưng tuyệt đối sẽ không vọng đoán. Năm đó sự phụ có lẽ là phán đoán ra con trai Lâm Quang Viên không có khả năng là con Minh vương, mới sẽ cho rằng Quang Minh thần tọa phạm sai lầm lớn, thần điện mới sẽ hướng Đường quốc nhận sai. Mà nếu Quang Minh suy luận là đúng, khi con Minh vương thức tỉnh quả thật là ở trong tướng quân phủ, như vậy không phải con Lâm Quang Viễn, sẽ là ai?"

Độngiệp Tô nhìn mặt hắn không chút thay đổi nói: "Ngươi rất rõ ràng có thể là ai."

Đại sư huynh nói: "Không có chứng cớ, thì không có đạo lý.

Độngiệp Tô nói: "Mọi người đều sẽ chết, Ninh Khuyết còn sống, đó là chứng cớ."

Đại sư huynh không nói gì.

Những lời này của độngiệp Tô rất đơn giản, tựa như không có đạo lý lại không thể phản bác.

Ở dưới mọi tình huống đều có thể sống sót, dưới tình huống nhìn tất phải chết cũng có thể sống sót, nếu không phải có Hạo Thiên phù hộ thần tử, như vậy thì chỉ có thể là nam nhân vật chính của chuyện xưa.

Đường màu đen kia buông xuống nhân gian mười lăm năm, chuyện này đã bắt đầu mười lăm năm, ở dưới tình huống bất luận kẻ nào cũng không biết diễn biến, nam nhân vật chính trong chuyện xưa này là con trai Minh vương.

Độngiệp Tô cho rằng, Ninh Khuyết là con trai Minh vương.

Xa xa phương đông mơ hồ có nắng sớm xuất hiện, trên tường thành một mảng im lặng.

Không biết qua bao lâu, đại sư huynh nói: "Sư phụ từng nói, đối với tồn tại trên bầu trời, nếu chúng ta không thể tin tưởng nó tồn tại hay không, như vậy chúng ta nên bảo trì kính sợ hoặc cảnh giác trên tinh thần, nhưng ở trong cuộc sống hiện thế cũng không cần gì để ý tới, đây mới là đạo ở chung."

Sau đó hắn nhìn độngiệp Tô nói: "Ta không thể xác định Ninh Khuyết có phải con trai Minh vương hay không, ta tin tưởng hắn không phải, nhưng ta rất xác định hắn là tiểu sư đệ của thư viện ta."

Độngiệp Tô lăng lặng suy nghĩ đoạn lời kia của phu tử.

Một lát sau hắn nhìn rừng động bờ hồ Nhạn Minh, lạnh nhạt nói: "Không có chứng cớ, không có thiện dụ, mặc dù đạo môn có điều nghi ngờ, cũng sẽ không làm gì đối với Ninh Khuyết, lời này, ta nghĩ tên câm điếc kia càng cần nghe được hơn, chẳng qua ta rất hoài nghi, đã không thể nói chuyện, hắn có thể nghe được mấy cái này hay không."

Câm điếc không phải câm điếc thực, tất nhiên sẽ không thật sự là kẻ điếc, cái gọi là có thể nghe được hay không, nói đó là muốn nghe hay không, có nguyện ý tin tưởng lời thư viện hay không.

Đại sư huynh nhìn cánh rừng đồng kia, nghĩ vị phật tông hành tẩu kia lấy kiến nghị trứ danh, trong ánh mắt hiện ra nét lo lắng nhàn nhạt, vị phật tông hành tẩu kia rõ ràng cũng là bởi vì lời đồn con trai Minh vương tới Trường An, đã dám lộ hành tung, tất nhiên không sợ thừa nhận áp lực của thư viện cũng muốn bất lợi đối với Ninh Khuyết.

Đối với tên tăng nhân câm điếc kia, hắn quả thật không có biện pháp nào hay, bởi vì chính như hắn thường xuyên lặp lại nhưng không ai tin tưởng đại sư huynh thực không am hiểu đánh nhau.

Độngiệp Tô nhìn cánh rừng đêm u tình kia, luôn cảm thấy nơi nào có chút không đúng, bởi vì trong chiến đấu trước đây, tăng nhân câm điếc kia chưa từng ra tay, hắn luôn cảm thấy trong cánh rừng đó còn có người khác.

Nhưng trên thế giới này, có ai có thể tránh được ánh mắt của hắn cùng thư viện đại tiên sinh?

Ngay tại lúc này, cánh rừng đồng kia bên hồ chợt nổi lên một trận cuồng phong, theo gió mà lên là một mảng lớn tiếng ve thê lương bị ai làm người ta nghe thấy muốn rơi nước mắt, nhưng những tiếng ve đó lại tỏ ra sung sướng như vậy.

Nghe tiếng ve, sắc mặt độngiệp Tô chợt trở nên cực kỳ tái nhợt.

Không phải sợ hãi, mà là ngưng trọng, là động dụng gặp kẻ địch cường đại nhất cuộc đời này.

Chỉ nghe một tiếng rít cực trong trẻo.

Thanh kiếm gỗ nọ sau lưng hắn cũng rất theo, đột nhiên ra khỏi vỏ!

Kiếm như một tia sáng, bay khỏi tường thành, đâm rách màng bóng đêm cuối cùng trước bình minh, hướng về cánh rừng đông đâm tới.

Ngay sau đó, độngiệp Tô từ trên tường thành nhảy xuống, trong gió sớm tay áo vải khẽ rung động, theo kiếm rời đi, thân pháp thần diệu khó có thể hình dung, giống như một bông tuyết mỏng trong gió, dường như so với tốc độ của phi kiếm cũng không chậm hơn chút nào.

Nắng sớm mờ mờ, rừng đồng chợt loạn, phi kiếm đó từ hồ tuyết bay nhanh tới, ở giữa cây tuyết đọng bay múa tốc độ thao, kèm theo hú gọi xẹt xẹt, tìm kiếm cho phát ra tiếng ve kêu.

Một lát sau, độngiệp Tô lướt vào trong rừng, áo vải khẽ chấn động, tay phải ngoắc nhẹ, phi kiếm từ xa xa rít vang mà quay về, rơi vào trong tay, sau đó cắm vào trong vỏ kiem sau lưng.

Tiếng ve đã ngừng lại, người kia cũng không biết đã đi nơi nào, trong rừng đông rét lạnh chỉ còn tăng nhân câm điếc bị tuyết bao phủ cùng với thi thể cung phụng quận Thanh Hà trên mặt đất.

Crypto.com Exchange

Chương (1-981)