Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 453

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 453: Ngơ ngẩn khi sắp chia tay
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Thư viện ở ngoại ô thành Trường An, không cần lo lắng vấn đề cửa thành đóng cửa, cho nên vì nghỉ hè, thẳng đến mặt trời lặn về phía tây, bóng đêm sắp tới, Ninh Khuyết và Tang Tang mới xuất phát.

Nhìn cỗ xe ngựa màu đen kia dần dần ẩn vào trong sườn núi mây mù, nhị sư huynh khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy không khí hôm nay có chút quái dị, cất dấu một số chuyện nào đó mình không thể thấy rõ.

Đại sư huynh nhìn xe ngựa màu đen rời khỏi, trầm mặc một lát sau đó xoay người rời khỏi, hoàng hôn chiếu vào trên áo bông cũ của hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít bụi, tựa như tay áo bông đang khẽ run rẩy.

Nhị sư huynh quay đầu nhìn bóng lưng đại sư huynh trên đường lên núi, trong lòng có chút dao động, đuổi theo.

Đại sư huynh đi rất chậm, nhưng không biết vì sao, lại rất khó bị hắn đuổi kịp.

Lúc đại sư huynh đi đến nhà tranh, ánh chiều tà vừa tắt.

Bóng đêm bao phủ khe núi, từng ngôi sao xuất hiện ở trên màn trời màu đen.

Phu tử đứng ở ngoài nhà tranh, hơi cúi người, nheo một con mắt, đối diện một vật bằng sắt dạng ống đang nhìn, không biết trong ống sắt rốt cuộc có cái gì.

Đại sư huynh đi đến phía sau phu tử, hỏi: "Sư phụ, người đang nhìn cái gì?"

"Ta đang nhìn sao... Ừm, phải nói ngắm sao, như vậy khá nhã."

Phu tử ra hiệu hắn tới nhìn xem, nói: "Đây là lão Lục cùng Thập Tam làm ra hiếu kính ta, bọn họ đặt tên là Quan Tinh Kính, nhưng ta lúc trước thử một chút, sao vẫn là ngôi sao kia, chẳng qua lại có thể đem phong cảnh xa xa phóng lớn, kéo đến chỗ gần, ta thấy chẳng bằng kính viễn vọng hay hơn."

Đại sư huynh đem mắt tiến đến trước ống sắt nhìn nhìn, phát hiện quả thật như sư phụ nói, trong tầm nhìn ống sắt sao chưa biến thành lớn, nhưng nếu nhìn ánh sao xa xa xuống dãy núi, thì sẽ tỏ ra rõ ràng phóng đại hơn rất nhiều.

"Thật là vật thú vị, chuyện tiểu sư đệ biết thật nhiều."

Hắn mỉm cười nói, chỉ là vẻ tươi cười tỏ ra có chút sầu lo.

Phu tử nhìn phía những ngôi sao trong bầu trời đêm trên đầu nói: "Trên đời có lẽ có người sinh ra đã biết, lại không có ai không gì không biết, chuyện tiểu sư đệ của ngươi biết nhiều nữa, chung quy luôn có rất nhiều chuyện là không hiểu, ta cũng vậy, tương truyền bảy quyển thiên thư kia là ý chí Hạo Thiên biến hóa mà thành, năm đó lúc ta còn như ngươi là thư sinh áo xanh đã có thể xem hiểu sáu quyển còn lại, nay đã già rồi, lại vẫn là xem không hiểu những lời hòa thượng lưu lại ở trên quyển chữ Minh."

Đại sư huynh thành khẩn nói: "Đệ tử cũng xem không hiểu."

"Nói lời thừa, vi sư xem không hiểu, ngươi lại đọc hiểu như thế nào."

Phu tử nhìn hắn mỉm cười nói: "Chẳng qua đã xem không hiểu, vậy thì không cần ngày đêm phiền não."

Đại sư huynh nói: "Nguyên do sự việc như thế, không thể không lo.".

Phu tử nhìn hắn nghiêm khắc nói: "Nếu đây là một câu chuyện xưa, ai cũng không biết nên phát triển như thế nào, ngươi không biết ta không biết người đời cũng không biết, vậy ngươi dựa vào cái gì cho rằng kết cục của chuyện xưa sẽ nhất định là như vậy?

Mọi người thư viện hậu sơn đều biết, vô luận Trần Bì Bì giả bộ đáng yêu như thế nào nữa, Ninh Khuyết dẻo mồm như thế nào nữa, đồ đệ sư phụ thương yêu nhất vẫn luôn là đại sư huynh, sư phụ rất ít phê bình đại sư huynh, nghiêm khắc răn dạy giống lúc này, càng là hầu như chưa từng xuất hiện.

Đại sư huynh trầm mặc thời gian rất lâu sau đó nói: "Nếu không có nỗi lo ngày mai, thì có sầu hôm nay."

Phu tử nói: "Con người nên sầu vì hôm nay, không cần lo vì ngày

mai."

Đại sư huynh nói: "Sư phụ nếu không phải sầu lo tiền cảnh nhân thế, vì sao phải để cho tiểu sư đệ đi chùa Lạn Kha?"

Phu tử nhìn núi rừng bao phủ ở trong ánh bạc, nghe tiếng thác nước xa xa mơ hồ truyền đến, nói: "Đêm đó tiểu sư đệ của ngươi giết Hạ Hầu, ta mới phát hiện bệnh trong thân thể Tang Tang nha đầu đó, so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, nếu thực dùng Tây Lăng thần thuật chữa, chỉ sợ cuối cùng sẽ chữa ra vấn đề, ta bảo nó mang theo cô bé đi chùa Lạn Kha, đó là muốn xem một chút phật tông có biện pháp gì không có thể đem bệnh cô bé chữa khỏi."

Đại sư huynh ảm đạm nói: "Nếu bệnh đó chữa không khỏi làm sao bây giờ?"

Phu tử xoay người nhìn hắn nói: "Nếu bệnh đó chữa không khỏi, tiểu sư đệ của ngươi sẽ rất đau lòng, cho nên cho dù chỉ có một tia hy vọng, thì phải dùng cố gắng gấp trăm lần đi làm, hơn nữa, cô bé vốn là không nên nhiễm bệnh."

"Đạo môn bên kia thì sao?"

Đại sư huynh nói: "Tang Tang là người kế nhiệm Quang Minh thần tọa của thần điện Tây Lăng, nếu đạo môn biết cô bé mắc bệnh nặng, khẳng định cũng sẽ lo lắng, bọn họ hắn là có phương pháp của mình trị bệnh cứu người."

Phu tử nhìn đệ tử mình thương yêu nhất, bỗng nhiên cười hơi trào phúng, nói: "Trị bệnh cứu người... Nếu đạo môn biết trị bệnh cứu người, ta bây giờ còn cần gì buồn rầu như thế? Có đôi khi ta suy nghĩ, khi chúng ta đi trị bệnh cứu người, có lẽ chữa chỉ là bệnh của mình, cứu là chính mình."

Đại sư huynh như có chút đăm chiêu.

Vẻ mặt phu tử nghiêm túc nói: "Ngươi yêu mọi người trên đời, cho nên không thể chỉ yêu một người, mà tiểu sư đệ của người khác, nó không thương bất luận kẻ nào trên đời, chỉ yêu một người, cho nên ở sau khi giết chết Hạ Hầu, nó cả đời này đều chắc chắn tâm lý thoải mái, ai cũng không biết tương lai có thể đi đến một bước nào, mà người lạ không thể không thừa nhận giãy dụa lựa chọn thống khổ, nếu ngươi không thể nhìn thấy phần thống khổ này, như vậy thu hoạch tất có hạn."

Nơi đây một mảng im lặng.

Thật lâu sau, tươi cười sạch sẽ mà ôn hòa lần nữa xuất hiện ở trên mặt đại sư huynh, hắn nói:

"Sư phụ, con nguyện ý lo âu mãi như vậy, bởi vì không lo âu con không phải con."

Phu tử nhìn hắn tán thưởng nói: "Ta sai rồi, ngươi nhân ái đối với thế gian không dính bất cứ giáo hóa lề thói cũ nào, hoàn toàn phát từ bản tâm, như thế lại có thể nào hạn chế tương lai của ngươi?"

"Trái lại là vi sự, luôn là cây cỏ dại ở đầu tường lắc lư bất định kia, luôn muốn động theo gió, nay lại không biết gió bắt nguồn từ chỗ nào, ta không biết tiểu sư đệ của ngươi sẽ gặp phải cái gì, nhưng ta tin tưởng nếu không đi, như vậy thì cái gì cũng sẽ không gặp được, chỉ cần đi như vậy chung quy sẽ gặp tương lai, đợi ngày nào đó hắn gặp được cũng chính là chúng ta gặp được tương lai chân thật, chúng ta lại đến nghĩ làm như thế nào là được."

Phu tử cảm khái nói: "Đáng tiếc gia hỏa kia vì một bát thịt nướng, đã mắng nhau với ta ba ngày ba đêm... Đã sớm chết rồi, bằng không ta rất muốn hỏi một chút hắn sẽ làm như thế nào."

Không biết khi nào, nhị sư huynh đến nhà tranh, luôn lẳng lặng đứng. bên cạnh, nghe sư phụ cùng sư huynh đối thoại, trước sau không mở miệng, thẳng đến lúc này rốt cuộc nhịn không được nói: "Sư phụ, tuy con nghe không hiểu người cùng đại sư huynh đang nói những gì, nhưng con nghĩ con có thể đoán được tiểu sư thúc sẽ làm như thế nào."

Vẻ mặt phu tử hơi kinh dị, vuốt râu hỏi: "Tiểu sư thúc của ngươi sẽ làm như thế nào?"

Nhị sư huynh nói đương nhiên: "Đánh nha."

Phu tử phát hiện các đệ tử này càng ngày càng giống mình, chuyện gì cũng nói đương nhiên như vậy, chỉ là lý ở nơi nào? Hắn ngơ ngẩn hỏi: Đánh ai?"

Nhị sư huynh cũng rất ngơ ngẩn, sau một lúc lâu nghiêm túc nói: "Mặc kệ là ai."

Crypto.com Exchange

Chương (1-981)