← Ch.454 | Ch.456 → |
Tang Tang rõ ràng còn chưa thích ứng nhân vật mình chuyển đổi, quen cho rằng mình vẫn là tiểu thị nữ, nghĩ mình cứ tự ngủ như vậy, thực có chút kỳ cục. Vì bù lại loại khuyết điểm này, nàng cố gắng nhớ lại lúc trước trước khi ngủ nghe được câu nói cuối cùng kia, hỏi: "Thú vị như thế nào?"
Ninh Khuyết ngẩn người, mới hiểu năng trả lời là vấn đề một canh giờ trước của mình, không khỏi muốn cười, nhìn về nghiêm túc trên mặt nàng, lại không muốn đả kích tính tích cực của nàng, trả lời: "Trước khi rời khỏi thành Trường An, Trần Thất chuyên môn tới tìm ta nói chuyện,
hắn nói vị Tiển đại tướng quân này trước kia cũng ở trong Ngư Long bang lăn lộn một đoạn thời gian, hơn nữa quan hệ với Triều Tiểu Thụ không tồi, nơi này nói trước kia, thậm chí còn sớm ở trước bọn Tề Tứ, chỉ là về sau không biết vì sao Tiển đại tướng quân thành đại tướng quân, Triều Tiểu Thụ lại vẫn còn ở Xuân Phong đình."
"Ngươi là nói người này có vấn đề?" Tang Tang hỏi.
Chỉ có Ninh Khuyết mới có thể nghe hiểu lời của Tang Tang, nàng Tang Tang, nàng nói một người có vấn đề không phải nói người này cần bị hoài nghi cái gì, có chỗ nào đáng cảnh giác, mà là nói người này không tốt.
Ninh Khuyết lắc đầu nói: "Cho dù có vấn đề, cũng là hoàng đế bệ hạ năm đó an bài, cho dù hắn đúng như trong thành Trường An đồn đãi, đối với đông bắc biến quân chí ở nhất định phải được cũng chỉ có thể nói rõ hắn có kiêu ngạo tự tin cùng với dã tâm một quân nhân nên có, hoàng đế không với thái giám không thể vội, chúng ta lại càng không cân vội."
Tang Tang nói: "Nghe nói hoàng hậu nương nương rất mất hứng."
Ninh Khuyết nói: "Không nên quên, bệ hạ cũng coi như đệ tử của sự phụ, tương đương là sự huynh của ta, đó là người thật sự có trí tuệ, người như vậy sao có thể thực đem quốc gia đại sự xử lí như việc nhà. Chẳng qua nương hoàng hậu tức giận thuận thể cảnh cáo một số người nào đó một phen."
Tang Tang tò mò hỏi: "Người nào?
Bởi vì trên thực tế nàng cũng không tò mò việc này, cho nên nàng lúc này mở to mắt, làm ra bộ dáng tò mò có vẻ rất cố ý, rất ngây thơ, vì thế rất đáng yêu.
Vì thế Ninh Khuyết ở trên khuôn mặt nhỏ của nàng hôn một cái.
Tang Tang có chút xấu hổ lại không né tránh.
Nàng không tránh, không phải bởi vì bối rối mà vô thổ, mà là nàng cho rằng mình bị Ninh Khuyết hôn, là chuyện rất đương nhiên. Như vậy ngươi muốn hôn thì hôn đi.
Nhìn mắt tiểu cô nương sáng ngời, Ninh Khuyết ngược lại có chút tâm hoảng ý loạn, ho hai tiếng sau đó tiếp tục nói: "Tất nhiên là chèn ép Tiền đại tướng quân... Không, càng chính xác hơn, bệ hạ là đang cảnh cáo con gái mình, không nên vươn tay vào trong quân đội quá sâu."
"Vì sao? Chẳng lẽ bệ hạ chuẩn bị truyền ngôi cho con trai hoàng hậu?
Tang Tang tò mò hỏi. Một lần này nàng là tò mò thật, bởi vì Lý Ngư là một trong những bằng hữu không nhiều lắm của nàng ở trong thành Trường An, càng bởi vì nàng biết chuyện này có quan hệ với Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết nói: "Ta không biết, dù sao việc này cũng không quan hệ với chúng ta."
Nói không quan hệ, chung quy vẫn là có liên quan, bằng không hắn nào có thể đi tự hỏi mấy vấn đề này, chính như các cô nương Hồng Tụ Chiếu trong sứ đoàn ngoài mấy chục dặm, cũng là vấn đề cần hắn lo lắng.
Giản đại gia cũng chưa nhờ hắn ven đường chiếu cố những cô nương đó, nhưng lấy quan hệ giữa hắn cùng Hồng Tụ Chiểu, nếu thực xảy ra chuyện gì, hắn cũng không thể mặc kệ, trừ kết giao với nhau, quan trọng " hơn là, thư viện thiên nhiên có trách nhiệm chiếu cố Hồng Tụ Chiêu ba mươi năm trước nữ tử tên Tiểu Tiểu kia, là vị hôn thê của tiểu sử thúc, thiếu chút nữa đã thành tiểu sự thẩm của bọn họ, là chị ruột của Giản đại gia.
Hơn hai mươi năm trước, một lần xuất ngoai diễn xuất cuối cùng của Hồng Tụ Chiêu, đó là được mời tham gia tết Vu Lan chùa Lạn Kha, cũng chính là ở trên tết Vu Lan lần đó, tiểu sự thẩm của bọn họ hương tiêu ngọc vẫn, nay cách hơn hai mươi năm, Hồng Tụ Chiêu sẽ lần nữa xuất hiện ở chùa Lạn Kha, Ninh Khuyết sao có thể không cảnh giác?
Ngay tại lúc này, Ninh Khuyết bông cảm giác được có người đang tới gần, không khỏi khẽ nhíu mày, hướng về phía kia của đại thụ nhìn lại, chỉ thấy một bóng đen như tia chớp hướng bên này lướt đến.
Lấy nhân lực của hắn đương nhiên có thể thấy rõ bóng đen đó là đại hắc mã, làm hắn cảm thấy cảnh giác là, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại khiến đại hắc mã biểu hiện ra kích động như thế.
Phải biết rằng trừ mười mấy năm trước tràng thiên tai kia, dân gian Đại Đường trị an xưa nay rất tốt, Ninh Khuyết cũng không lo lắng an toàn của mình, hơn nữa cho dù thực xuất hiện tặc phỉ hiếm thấy, hắn cũng không để ý thuận tay trừ bạo an lương, thay thư viện dưỡng danh một chút, cho dù xuất hiện là người tu hành cũng không có gì.
Trước thắng Quan Hải sau giết Đạo Thạch, chém mù Liễu Diệc Thanh, cho đến không thể tưởng tượng chiến thắng Hạ Hầu, thực lực người nào đó được vô số lần xác minh. Tuy Vương Cảnh Lược không có khả năng chịu phục, nhưng nay giới tu hành đã có một cái nhận thức chung, thư viện Thập Tam tiên sinh Ninh Khuyết, mới là số một Tri Mệnh trở xuống đích thực.
Huống chi có Tang Tang người kế nhiệm Quang Minh đại thần quan này ở bên, bản mạng Ninh Khuyết trong tay, thậm chí dám cùng đại tu hành giả Trị Mệnh cảnh chính diện chiến một trận. Đương nhiên, những đại tu hành giả tiến vào Trí Mệnh cảnh, khẳng định rất rõ ràng thân phận bối cảnh của hắn cùng Tang Tang, ai sẽ nhàn không có việc gì đồng thời trêu chọc thư viện cùng thần điện Tây Lăng.
Đại hắc mã chạy về bên cạnh hai người bọn Ninh Khuyết, lưu lại một đường khói bụi, không ngừng thở dốc, tỏ ra cực kỳ khủng hoảng.
Vẻ mặt Ninh Khuyết ngưng trọng nhìn chỗ khói bụi.
Khói bụi dần tan, chỉ thấy một hán tử thân trần giơ xiên cỏ, kêu nha nha lao tới.
"Tặc mã chớ chạy! Xem ta đánh không chết ngươi!"
Sự việc rất nhanh được nói rõ, thì ra đại học mã chạy giải sầu chung quanh, nghe mùi thơm trong thôn xóm phía trước, không khống chế được tâm thần, theo mùi chạy đến ngoài cửa sổ người ta, thò đầu vào trong cửa sổ, ăn vụng đồ ăn nhà nông, sau đó bị chủ nhân nông hộ phát hiện, liền rước lấy trận đuổi giết này.
Ninh Khuyết hung hăng trừng mắt nhìn đại hắc mã một cái, thầm nghĩ ngươi thật sự là đứa ngu không có tiền đồ, thiếu gia ta mỗi ngày hoàng tinh linh quả cho ngươi bổ, lại còn muốn đi trộm đồ ăn nhà người khác! Hơn nữa lại bị một công phu cầm xiên cỏ đuổi hoảng sợ vạn phần như thế, thở dốc dục tiên dục tử?
Đại hắc mã xấu hổ cúi đầu, tỏ ra thành thật vô cùng, trong lòng yên lặng nghĩ, không nhịn ăn vụng là mình sai, nếu không biểu hiện chật vật một chút, ai biết sẽ bị người thu thập như thế nào.
Ninh Khuyết nhìn phía nông phu kia, cười khổ chắp tay giải thích.
Nông phu đó chống viên cỏ, chống eo, thực mệt đến thở hồng hộc, nói: "Gia hỏa này chạy thật nhanh, quả nhiên ngựa tốt! Khó trách ta đun một chậu cháo lớn, lại bị một ngụm nuốt!"
*****
Ninh Khuyết nghe nói đại học mã ăn vung lại là một chậu cháo, càng thêm cảm thấy mất mặt mất đến tận nhà, cười khổ nói: "Loại lười biếng ăn quen, thật không dễ chạy đi đâu."
Nông phu nghe lời này lại là cực không đồng ý lắc lắc đầu, nói: "Năm đó ta ở trong kỵ binh doanh, cũng chưa từng thấy tốt hơn nó, cho dù là vật cười của tướng quân cũng chưa tốt bằng nó."
Đại Đường thực hành là chế độ ba năm mộ lính, vì mở ranh giới cần, quy mô quân đội không nhỏ, hơn nữa dân phong thượng võ, cho nên rất nhiều nam nhân đều có quá khứ tòng quân, nghe lời này, biết nông phu này thì ra cũng là từ trong binh nghiệp lui ra, Ninh Khuyết cũng không cảm thấy ngạc nhiên, từ trong lòng lấy ra tiền bạc đưa qua, nói: "Cái này coi là tiền nồi cháo đó, nồi nghĩ hắn cũng ô uế, cũng tính ở bên trong."
Nông phu đó hoàn toàn không để ý khoát tay, nói: "Cách cửa sổ thấy con ngựa này thần tuấn, ta đoán hẳn là có chủ, cho nên đuổi tới nhìn xem, nào đến nỗi thiếu chút tiền cháo đó."
Ninh Khuyết cười nói: "Nếu không thiếu chút tiền cháo đó, vì sao phải đuổi tới xem?"
Nông phu đương nhiên nói: "Đó là bởi vì ngươi hậu sinh này thái độ tốt, nếu thái độ của ngươi có chút chậm trễ không ổn, vậy ta thiếu sẽ không chỉ là tiền cháo, còn thiếu tiền công nấu cháo.".
Loại đương nhiên này, trong thư viện thường thấy, trong người Đường cũng thường thấy, Ninh Khuyết phi thường thích loại đường nhiên này, cười nói: "Một khi đã như vậy, ta liền không khách sáo với ngươi."
Nông phu nhìn cỗ xe ngựa màu đen kia, còn có Tang Tang mặc đồ thị nữ, đoán được bọn họ là ở nơi này tạm thời nghỉ ngơi, mời nói: "Nơi này nói chuyện không tiện, đi nhà ta nói."
Ninh Khuyết am hiểu giao tiếp với người, cũng thích tính tình nông phu này, nhưng hắn trong xương tủy vẫn là thiếu niên lạnh lùng của năm
đó, nghe lời này liền muốn uyển chuyển từ chối.
Không ngờ, nông phu đó lại luôn mãi kiên trì, nói: "Đã là đi đường dài, dù sao cũng phải chuẩn bị nước sạch, ngươi nếu để ý, lúc đi cho ta tiền bạc cũng được."
Ninh Khuyết còn muốn từ chối.
Nông phu nhìn hắn nhíu mày nói: "Ta xem bộ dáng người, liền biết ngươi cũng là người từng nán lại trong quân doanh, sao làm việc lề mề như thế".
Ninh Khuyết nhìn kiến nghị trên khuôn mặt nông phu, bỗng nhiên nhớ tới vị thành xa đã lâu, nhớ tới những quân hán kia trong Vị thành, còn có mình sắp chia tay lưu lại ba câu kia cho Mã tướng quân.
"Vậy thì đi." Hắn cười nói: "Chẳng qua ta còn muốn uống rượu."
Nông phu cười to nói: "Nhà ủ rượu bắp, không coi là ngon, nhưng đủ."
Thôn trang rất đẹp, mấy chục nhà dân nhìn như tán loạn xếp ở dưới một dốc cỏ lớn, trên dốc cỏ có mấy chục giàn nho, cách đó không xa có dòng sông nhỏ, bên sông là phòng hay hòn đá xây thành.
Nhà nông phu ở cửa thôn, nóc nhà đắp có màu xám nhạt, không biết có phải bởi vì đặt dày hay không, nhìn có chút cảm giác dày nặng, màu tường phòng là xám đất cực nhạt, trên cửa lại quét sơn nước quả đỏ mọng lẫn dịch cây, lại thêm cỏ xanh lét trước nhà, hàng rào sân màu lam, chính thể tỏ ra đặc biệt tươi đẹp.
Trang trí trong phòng thì tầm thường, đôi mắt bị phong cảnh điền viên cho ăn no kia của Ninh Khuyết rốt cuộc có thể tạm thời nghỉ ngơi. Nông phu nhiệt tình kêu bọn họ ngồi xuống, giải thích nói lão bà đứa nhỏ của mình đi trong rừng phía sau núi hái quả dại gì, sau đó bưng ra thức ăn thê tử chuẩn bị sẵn cho hắn, chưa nói tới phong phú, lại ở bên giếng đi rửa sạch chậu dừa và trái cây cùng một nắm rau dại, đem bát tương cùng bầu rượu đặt trên bàn.
Ninh Khuyết cũng không khách khí, liền chấm rau tương cùng một ý bát giò heo, rồi bắt đầu uống rượu. Hắn vốn là người rất háo rượu, tửu lượng lại rất không ổn, nghĩ sau đó còn phải đi đường, uống xong hai chén, liền đem bát rượu đưa cho Tang Tang.
Tang Tang càng uống mắt càng sáng. Rượu bắp nhà nông tư ủ không có khả năng mạnh hơn ngon hơn so với Cửu Giang song chung, nhưng chỉ cần là rượu, liền có thể làm nàng vui mừng. Nông phu nhìn tiểu cô nương mặc đồ thị nữ này vậy mà giỏi uống như thế, nhất thời mộng về thổi kèn liên doanh năm đó, hưng phấn mà đầu rượu cùng nàng.
Người có thể ở trên tửu đạo chiến thắng Tang Tang, trước kia chưa từng xuất hiện, về sau cũng vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện.
Ninh Khuyết không được, Long Khánh không được, nông phu tự nhiên cũng không được. Chưa bao lâu, khuôn mặt ngăm đen của hắn đã biến thành đỏ bừng, mùi rượu trong lời nói dần nặng, mồm miệng cũng trở nên có chút không rõ.
Ngay tại lúc này, ngoài tiểu viện truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa cùng tiếng thúc giục dồn dập.
Ninh Khuyết đã sớm nghe động tĩnh, nghĩ cho tới bây giờ chỉ có khâm sai đại thần trong tiểu thuyết mới có thể tùy tiện ăn bữa cơm, liền gặp kẻ xấu không có mắt, chẳng lẽ nay mình cũng có đãi ngộ bực này?
Hắn không biết Triều Tiểu Thụ ở nông thôn Đại Hà quốc đã từng gặp xông vào cửa, cũng chưa biết thân phận khách khanh Thiên Xu Xử thêm tổng quản vinh dự ám thị vệ lại thêm thân truyền đệ tử của phu tử thật ra xa xa cao hơn cái gọi là khâm sai, chỉ là luôn cảm thấy việc này đến có chút quá không có đạo lý, liền không cử động nữa.
Cũng không đến lượt hắn động, nông phu nghe ngoài sân truyền đến thanh âm, nấc rượu đứng dậy, ra hiệu Ninh Khuyết ngồi, mình đẩy cửa ra liền bắt đầu cùng những người gõ cửa kia cãi nhau.
"Bỏ công ta cái gì không bỏ? Mùa đông năm trước xây đập chứa nước, ai chẳng biết Dương Nhị Hi ta bỏ sức nhiều nhất? Quê nhà xây trường công ta cũng vui vẻ, vấn đề là tiền nước sơn này không có đạo lý để cho ta ứng trước."
"Dương Nhị Hi, ai cho ngươi lót trước? Ai cho ngươi lót trước! Người chẳng qua là tìm cớ, chính là muốn kiếm thêm mấy lượng bạc, ta nói cho ngươi, đây chính là giá tiền huyện nha định!"
"Ta nhổ vào! Trường công của quê ta so với nơi khác lớn hơn gấp đội, vậy phải thêm bao nhiêu tiền sơn? Huyện nha định giá tiền không đúng, chẳng lẽ cũng muốn để cho ta bù thêm vốn?"
"Thật là làm càn đến cực điểm! Không cần ỷ vào ngươi là lão binh xuất ngũ, ta sẽ không dám thu thập ngươi! Cẩn thận ta bẩm báo huyện nha, để Huyện lão gia đến trị ngươi!"
"Ta từng đi trường công tiên sinh hiểu luật nơi đó hỏi, trong Đường luật không có cái này! Ta là lão binh xuất ngũ, vốn đã có thể giảm phân nửa công, các ngươi bỏ tiền không đủ, cũng đừng nghĩ ta động thủ!"
"Đem!"
"Đem!"
"Đem!"
"Ngươi vậy mà dám bất kính đối với thái tổ! Ta phải đi trong thành Trường An cáo ngự trạng!"
Một phen khắc khẩu xen lẫn vô số lời xấu xa thô tục, chung quy vẫn là nhàm chán chấm dứt, ngoài hàng rào sân tên lý chính phẫn nộ đến cực điểm kia, không biết măng tổ tông bao nhiêu đời của Dương Nhị Hi, lại mãi chưa xông vào cửa.
Dương Nhị Hỉ hùng hùng hổ hổ trở về phòng, phất tay nói với Ninh Khuyết và Tang Tang: "Chớ để ý những chuyện bẩn thỉu đó, ba chúng ta tiếp tục uống, sai rồi, ta cùng nha đầu này tiếp tục uống."
← Ch. 454 | Ch. 456 → |