← Ch.461 | Ch.463 → |
Kết giao nông lời nói tự không thể sâu, Thôi Thực chưa thử bất cứ cái gì, sau khi nhờ Ninh Khuyết thỉnh an thay hướng phu tử, hắn từ trong tay áo lấy một phong thư mỏng, đặt ở trên bàn, lần nữa ôn hòa nhìn Tang Tang một cái, liền cáo từ rời đi, mang theo lão quản sự còng kia rời khỏi khách sạn.
Nhìn đường ngoài cửa sổ thanh tĩnh không tiếng động, Ninh Khuyết nói: "Hắn không cần nịnh bợ ta, kết quả hắn cứ đến nịnh, lại nịnh nhẹ nhàng bâng quơ, không chút để ý như thế, không chút nào che dấu bản thân kiêu ngạo."
Tang Tang khó hiểu, thầm nghĩ đại nhân vật như vậy hạ mình tự mình đến bái phỏng, đã biểu hiện đủ khiêm tốn, nào có thể nhìn ra kiêu ngạo gì?
"Trong mắt người đời, người số một quận Thanh Hà, quả thật không cần phải đến xu nịnh ta đệ tử thư viện này, nhưng hắn là người thông minh, rất rõ ràng thư viện đối với Đại Đường ý nghĩa thế nào, chỉ là hắn đã rõ ràng một điểm này, lại thêm ngươi thân phận chuẩn Tây Lăng đại thần quan này, không đến thì thôi, muốn tới sao đơn giản như thế?"
Ninh Khuyết thu hồi ánh mắt, nhìn trong tay chén trà căn bản chưa uống một ngụm kia, nói:
"Việc này lộ ra chút cổ quái, ta luôn cảm thấy Thôi Thực chỉ là đặc biệt tới nhìn hai người chúng ta một chút, vấn đề ở chỗ, hắn muốn xem cái gì của chúng ta, hơn nữa ta luôn cảm thấy hắn trong sự bình tĩnh lộ ra sự tự tin rất cường đại."
Tang Tang nói: "Dù là lúc ở Vị thành, cũng từng nghe nói tiếng tăm các họ quận Thanh Hà, đại nhân vật như vậy, tất nhiên nói chuyện làm việc đều có sự tự tin."
Ninh Khuyết lắc đầu nói: "Trên đời nào có cái gì thi thư gia truyền thật sự, có thể truyền thừa hơn ngàn năm, dựa vào chung quy vẫn là lực lượng, môn phiệt quận Thanh Hà so với ai khác đều càng rõ ràng hơn đạo lý này."
"Những môn phiệt này trước kia từng xuất hiện Tây Lăng đại thần quan, nhưng mấy chục năm nay chưa có, ta còn biết trong quận Thanh Hà cung phụng ba đại tu hành giả Tri Mệnh cảnh, nhưng ở trong Trường An ù ù cạc cạc đã chết một người, như vậy những môn phiệt này liền hẳn là rõ ràng, quận Thanh Hà cường đại như thế nào nữa, thậm chí có thể cùng Đại Hà, Nguyệt Luân, Tống Ngụy những quốc gia đó đánh đồng, nhưng ở trước mặt triều đình cùng thư viện không có bất cứ sức mạnh gì."
Tang Tang bỗng nhiên nói: "Lão quản sự kia... có vấn đề."
Nàng lần này nói có vấn đề, không có nghĩa lão quản sự kia là người xấu, mà là vấn đề thực.
Ninh Khuyết rất rõ ràng nắm giữ được tâm ý nàng, không khỏi hơi ngẩn ra, chợt đuôi lông mày chậm rãi nhướng lên.
Lúc trước lão quản sự còng kia thật sự là quá bình thường, bình thường đến hắn căn bản chưa chú ý tới người nọ bộ dáng thế nào, nhưng Tang Tang lại nói người nọ có vấn đề.
Nay cảnh giới của Ninh Khuyết sớm đến Động Huyền đỉnh phong, rành mạch thấy được bậc cửa Tri Mệnh cảnh, mà một lão quản sự hắn căn bản không nhìn ra bất cứ vấn đề gì... Chỉ có thể nói rõ là đại tu hành giả Tri Mệnh cảnh!
"Thì ra muốn xem ta có người khác."
Ninh Khuyết kinh ngạc nói. Nay quận Thanh Hà chỉ còn lại có hai vị đại tu hành giả Tri Mệnh cảnh, vậy mà một người trong đó đã tự mình đến xem xét mình, quận Thanh Hà vì sao sẽ cảnh giác hắn một truyền nhân thư viện như thế?
Nếu không phải Tang Tang có được trực giác cùng mẫn cảm người đời khó có thể tưởng tượng, như vậy hắn có lẽ thẳng đến thật lâu về sau, cũng sẽ không biết mình đã từng bị một vị đại tu hành giả cẩn thận quan sát!
Nếu lúc trước vị lão quản sự kia bỗng nhiên ra tay, Ninh Khuyết tin tưởng mình hiện tại đã là người chết, tuy hắn rõ ràng điều đó không có khả năng xảy ra, nhưng vẫn sinh ra cảnh giác rất mãnh liệt.
Hắn lúc trước đã không hiểu sự tự tin của quận Thanh Hà, lúc này càng không rõ dụng ý của quận Thanh Hà, nhưng cảm xúc cảnh giác lại là càng ngày càng sâu, thậm chí dần biến thành nhược liễu bờ Sấu hồ, trói chặt thân thể hắn, khiến hắn hít thở cũng trở nên trầm trọng gian nan hẳn lên.
Vì thế hắn viết hai phong thư, một phong gửi cho thư viện, một phong gửi cho quốc sư Lý Thanh Sơn, kể lại nghe thấy nhìn thấy ven đường, cái nhìn khi khe xanh quyến rũ, còn có chuyện mình gặp ở trong quận Thanh Hà.
Xe ngựa lẻ loi keo kiệt, ở dưới ánh mắt dân chúng Dương Quan thành cung kính thậm chí cuồng nhiệt nhìn chăm chú, chạy hướng ngoài thành Dương Quan, vị lão quản sự kia mặc dù ngồi ở trên càng xe, vẫn còng người, cúi mắt, giống như căn bản không cảm thụ được ánh mắt hai bên đường ném đến, giống như đã ngủ.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa lái vào một chỗ trang viên thanh u sông Phú Xuân, trực tiếp lái đến chỗ sâu nhất của trang viên, trong vườn có dãy lầu nhỏ, đá loạn xây thành tường sân cũng không cao hiểm như thế nào, lại tuyệt đối không ai dám nhìn trộm ở nơi này, hơn nữa nơi này cũng không có bất cứ quản sự cùng người hầu nào.
Thôi Thực lấy tốc độ cực nhanh nhảy xuống xe ngựa, đi đến trước càng xe, cung kính đem vị lão quản sự kia từ trên càng xe đỡ xuống, nói: "Vất vả phụ thân rồi."
Thì ra lão quản sự này lúc này vẫn còng người, mới là người chủ sự đích thực của Thôi thị môn phiệt, Thôi lão thái gia sắp sửa tròn trăm tuổi, là tổ tông toàn bộ quận Thanh Hà!
Thôi lão thái gia phất phất tay, nói: "Chỉ nhìn người, có gì vất vả."
Thôi Thực đỡ lão thái gia đi vào tòa lầu nhỏ. Trong lầu có một gian thư phòng bày biện cực đơn giản, cửa sổ bốn phía đều dùng vải thô cực dày che khuất, ánh thu ánh sông bên ngoài đều không thể tràn vào, tỏ ra đặc biệt u ám, mơ hồ có thể nhìn thấy dọc tường có sáu chỗ ngồi, sáu vị lão nhân đầu bạc ngồi.
Thấy Thôi lão thái gia tiến vào, sáu vị lão nhân đầu bạc chậm rãi đứng dậy hành lễ, bọn họ động tác chậm chạp, không phải muốn lấy cái này tỏ vẻ đợi lâu bất mãn, mà là bởi vì bọn họ quả thật đã quá mức già nua rồi.
Thôi lão thái gia ngồi đến trên ghế bành chính phía trên, tiếp nhận khăn mặt Thôi Thực tự tay ngâm nóng phủ ở trên mặt, sau đó không nói một lời trầm mặc, đợi hơi nóng bỏng trong khăn mặt tràn vào lỗ chân lông mỏi mệt của mình.
Sáu vị lão nhân đó chậm rãi ngồi xuống, trầm mặc chờ đợi, không có một tia cảm xúc bất mãn.
Thôi lão thái gia sau khi làm nóng mặt xong bắt đầu rửa mặt, hắn rất cẩn thận, rất dùng sức chà xát rửa khuôn mặt già nua của mình, khăn mặt vẫn ấm áp lau qua, nếp nhăn trên mặt hắn liền trở nên càng thêm khắc sâu.
Sau đó hắn hướng phía sau dựa đến trên lưng ghế dựa, khuôn mặt già nua hoàn toàn giấu ở trong bóng tối.
Một vị lão nhân nói: "Ngài tự mình đi thật sự là cho thư viện đủ mặt mũi rồi."
Thôi lão thái gia nói: "Hoàng hậu nương nương chúng ta đắc tội được nổi, chẳng lẽ còn có thể đắc tội được thư viện? Hơn nữa thân truyền đệ tử của phu tử cực ít đặt chân hồng trần, khó được xuất hiện một kẻ nhập thế, đương nhiên phải tới xem, chúng ta không tiện đi Trường An, hắn đã đến Thanh Hà, nào có đạo lý không tận mắt đi nhìn?"
*****
Có lão nhân nghi hoặc hỏi: "Vì sao không đưa bái thiếp trực tiếp nhìn?"
"Đưa bái thiếp không nhất thiết có thể nhìn thấy được người, cho dù nhìn thấy được người cũng không nhìn thấy thái độ."
"Thái độ gì?"
"Thái độ của thư viện."
"Trước kia thư viện thái độ công bằng, nhưng Ninh Khuyết đã giết Hạ Hầu, thái độ của họ tất nhiên phải thiên hướng Lý Ngư điện hạ, chung quy không có khả năng còn đi ủng hộ hoàng hậu nương nương."
Thôi lão thái gia lắc đầu nói: "Thái độ có rất nhiều loại, ghế rồng thuộc về ai chỉ là một cái trong đó."
Một vị lão nhân nghi ngờ hỏi: "Hiện tại vấn đề ở chỗ, thái độ của Ninh Khuyết rốt cuộc có thể đại biểu thái độ thư viện hay không."
Thôi lão thái gia rất tự nhiên chắp tay hướng bầu trời phương bắc hành một lễ nói: "Phu tử lão nhân gia ông ấy đã để tiểu đệ tử của ông nhập thế, như vậy đã tỏ vẻ tán thành."
"Ngài nhìn thấy thái độ của Ninh Khuyết là như thế nào?"
"Đó là một người trẻ tuổi rất kiêu ngạo rất lạnh lùng."
Thôi lão thái gia không biết nghĩ tới những chuyện gì, ở sau khi nói xong những lời này lâm vào trầm mặc thời gian dài, khi thanh âm già nua của hắn lần nữa vang lên ở trong thư phòng u ám, cho người ta cảm giác so với lúc trước trở nên càng thêm mỏi mệt, hơn nữa lộ ra hàn ý làm người ta tim đập nhanh.
"Cái gọi là nhìn thái độ của hắn, không bằng nói là muốn nhìn một chút hắn con người này, mấy năm gần đây đã xảy ra rất nhiều biến hóa kỳ quái, Hạo Thiên tại thượng ta căn bản không tin minh giới xâm nhập loại chuyện này, nhưng ta tin tưởng vững chắc hiện thế nhất định sẽ phát sinh vấn đề rất lớn, đối với quận Thanh Hà, đối với chúng ta những môn phiệt này mà nói, có lẽ những biến hóa kỳ quái này biểu thị, cơ hội lớn nhất ngàn năm qua sắp sửa xuất hiện."
Một ngàn năm trước, quận Thanh Hà nhập vào Đại Đường đế quốc.
Một ngàn năm sau, quận Thanh Hà sẽ nghênh đón cơ hội như thế nào?
Trong thư phòng một mảng tĩnh mịch, vô luận là sáu vị lão nhân đầu bạc kia hay là Thôi Thực lẳng lặng đứng đầu ở bên ghế, đều bị ý tứ cất dấu trong lời nói của Thôi lão thái gia kinh sợ.
Thôi lão thái gia tiếp tục nói: "Chúng ta trung thành với triều đình, nhưng phải tự hỏi nếu thiên hạ đại loạn, có thể làm những gì, rất đáng tiếc là, gần trăm năm qua, trong hoàng cung thành Trường An không có hoàng hậu quận Thanh Hà chúng ta nữa, trong thần điện Tây Lăng, không có đại thần quan quận Thanh Hà chúng ta nữa, cho nên việc chúng ta có thể làm rất ít, chúng ta chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng, trầm mặc chờ đợi, cho nên chúng ta phải xem thái độ của thần điện Tây Lăng đối với chúng ta, ta muốn tận mắt thấy Ninh Khuyết, nhìn xem thái độ của thư viện đối với chúng ta."
"Thư viện đối với chúng ta là thái độ gì?"
"Lúc trước ta đã nói, Ninh Khuyết là một người rất kiêu ngạo rất lạnh lùng... Không, rất máu lạnh."
Máu lạnh có lẽ là chỉ tính tình hắn, nhưng kiêu ngạo lại là tính tình nhàm chán xỏ xuyên qua lịch sử ngàn năm của thư viện, đến giờ này ngày này vẫn chưa có chút biến hóa.
Thư viện có toàn bộ Đại Đường cung phụng, liền không cần để ý chúng ta những gia tộc môn phiệt này, như vậy chúng ta liền không có bất cứ lợi thế nào, càng không có tư cách kiêu ngạo, càng không có đường sống cò kè mặc cả với thư viện."
Thôi lão thái gia lạnh nhạt nói: "Tam cung phụng vào Trường An, mờ mịt chết đi, thư viện căn bản không để ý, triều đình cũng không có ý kiến, chỉ bởi vì Thanh Hà chúng ta không đáng được bọn họ tôn trọng."
"Chuẩn bị nên làm đương nhiên vẫn là cần làm."
Thôi lão thái gia nhìn một vị lão nhân trong bóng tối nói: "Tây Lăng hồi âm đến chưa?"
Vị lão nhân kia nói: "Sáng sớm đến rồi, Đạo si... Tài Quyết thần tọa ở trong thư tỏ vẻ cảm tạ."
Thôi lão thái gia gật đầu nói: "Có thể giúp Diệp Hồng Ngư ngồi vững vị trí Tài Quyết thần tọa, coi như là kết cái thiện duyên."
Vị lão nhân kia bỗng nói: "Có lẽ có thể chèn ép một chút vị Thập Tam tiên sinh này, biểu hiện thực lực của chúng ta, mới có thể được thần điện Tây Lăng tôn trọng nhiều hơn."
"Chuyện không có ý nghĩa, làm nhiều nữa cũng không có ý nghĩa, ta mặc kệ mấy đời sau kia của nhà ngươi ở Tây Lăng thần điện lén kính nhờ ngươi cái gì, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, tiểu thị nữ của Ninh Khuyết sẽ trở thành Quang Minh đại thần quan thần điện Tây Lăng, mà quan hệ của hắn và Tài Quyết thần tọa, so với chúng ta tưởng tượng càng thêm phức tạp."
Thân thể Thôi lão thái gia hơi nghiêng về phía trước, lộ ra khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn kia, nhìn vị lão nhân nọ, lấy thái độ không cho phép nghi ngờ nói: "Mấu chốt nhất là, thư viện chưa có biến hóa, trên thế giới này liền không có bất cứ thế lực nào có tư cách biến hóa, mọi người đều chỉ có thể chờ đợi."
Mọi người trong lầu đều rõ ràng thư viện trong câu nói này chỉ không phải là thư viện, mà là vị phu tử kia trong thư viện, vì thế bọn họ trầm mặc lại trầm mặc, sau đó rốt cuộc có người ở trong trầm mặc ngơ ngẩn đưa ra vấn đề.
"Ở lúc rất nhỏ, đã biết trong thư viện có ngọn núi lớn, nay ta cũng là người tám mươi mấy tuổi rồi, ngọn núi lớn đó lại vẫn đứng sừng sững ở nam thành Trường An, chúng ta rốt cuộc phải đợi bao lâu?"
Thôi lão thái gia lần nữa chắp tay hướng bắc hành lễ, nói: "Phu tử chưa rời khỏi thế giới này, như vậy chúng ta cũng chỉ có chờ đợi tiếp, chúng ta không đợi được, con chúng ta, cháu chúng ta chung quy có thể đợi tới ngày đó, người vĩ đại nữa chung quy không chống lại được thời gian pháp tắc, sẽ có ngày nào đó trở về Hạo Thiên thần huy."
Trong thư phòng một mảng im lặng, bỗng nhiên có người run giọng hỏi: "Nếu... Phu tử vĩnh viễn không chết thì làm sao?"
Thân thể Thôi lão thái gia hơi cứng đờ.
Trong bóng tối u ám, mơ hồ có thể nhìn thấy trên khuôn mặt già nua của hắn lộ ra một tia tươi cười tự giễu, sau đó hắn nhẹ giọng thở dài nói: "Nếu là như thế, như vậy chúng ta chỉ có thể vĩnh viễn chờ, vô cùng cung kính ngoan ngoãn chờ, cho dù là làm chó, cũng phải làm ra bộ dáng được nuôi quen rồi."
Đề tài đến nơi này, liền đã đến cuối.
Trên thế giới này, vô số buổi nói chuyện, vô số tràng âm mưu, vô số con đường, đến cuối cùng đều sẽ bị bắt im bặt mà dừng, bởi vì ở cuối có ngọn núi lớn, ngọn núi lớn đó tên gọi phu tử.
Sáu vị lão nhân đầu bạc rời khỏi tòa lầu nhỏ, trở lại trong trang viên của mỗi bọn họ, tiếp tục làm môn phiệt chi chủ của bọn họ, hoặc là ôm ấp giấc mộng chó già bị áp lực ngàn năm.
Hai người Thôi lão thái gia cùng Thôi Thực chưa rời khỏi.
"Nếu thực có một ngày như vậy, tên của ta đại khái sẽ bị khắc lên cột sỉ nhục của lịch sử."
Thôi lão thái gia nói.
"Nhưng tên ngài, cũng có khả năng được ghi lại ở chỗ bắt đầu của sách sử."
Thôi Thực nói.
Ở cuối buổi nói chuyện này, Thôi Thực chung quy vẫn không nhịn được, hướng phụ thân đưa ra nghi vấn mình sớm vẫn nấn ná trong lòng kia.
"Người lúc trước nói Ninh Khuyết là người máu lạnh kiêu ngạo, con có cái nhìn khác. Mấy năm qua thành Trường An bao gồm trong công chúa phủ truyền đến tin tức, đều nói người này nhìn như trong sáng thực ra vô sỉ đến cực điểm, cực giỏi xu nịnh, cho nên vô luận phu tử hay bệ hạ đều cực yêu thích hắn, một người như vậy sao xứng được là kiêu ngạo?"
Thôi lão thái gia cười cười, không nói gì.
← Ch. 461 | Ch. 463 → |