Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 490

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 490: Thần bào huy triển
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nếu cẩn thận quan sát, mới có thể phát hiện, nàng mỗi một lần đặt chân, liền có một khối băng mỏng manh bay tới dưới chân nàng, những miếng băng mỏng đó tựa như có thể cảm giác được tầm ý nàng, hoặc là nói nàng đối với quy luật vận hành của toàn bộ sự vật trên hồ thu này đều nắm giữ cực kỳ triệt để, cái này so với đạp hồ mà đi càng làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.

"Ti tọa đại nhân!"

"Thần tọa!"

Các Đọa lạc kỵ sĩ mặc màu đen khôi giáp nhìn cô gái huyết bào trên mặt hồ, khiếp sợ ùn ùn đứng lên, kèm theo từng trận tiếng hí hoảng sợ của chiến mã, rất nhiều người vậy mà sợ hãi đến quên cả chuẩn bị chiến đấu.

Long Khánh trầm mặc nhìn Diệp Hồng Ngư khẽ giâm hồ bằng mà đến, yên lặng nghĩ một lát, sau đó hít sâu một hơi, niệm lực trong cơ thể mênh mông tràn ra, không chút do dự triệu hồi ra bản mạng hoa đào của mình.

Đối mặt đối thủ khủng bố như vậy, hắn rõ ràng bất cứ thủ đoạn hoặc kỹ xảo chiến đấu nào cho tới so đấu trên ý chí đều không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ có thể lấy bản lĩnh cường đại nhất của mình cứng đối cứng với đối phương.

Bản mạng hoa đào màu đen có năm cánh, trong đó một cánh bị Nguyên Thập Tam Tiến của Ninh Khuyết bắn tới héo rũ, còn có hai cánh hoa lại là ở trong tự bạo trước miếu đổ nát điêu tàn nghiền nát thành phần, nay thoạt nhìn không khỏi có chút quái dị, trong thế thảm lộ ra ý tứ hàm xúc xấu xí làm người ta ghê tởm, giống như là cá rữa trên thuyền biển đã chết nửa năm.

Cảm nhận được trong bản mạng hoa đào của Long Khánh hoàng tử chất chứa ý tứ hàm xúc tĩnh mịch hắc ám, tinh thần các Đọa lạc kỵ sĩ nhất thời rung lên, thoát khỏi hoảng sợ thiên nhiên đối với Diệp Hồng

Ngư, chỉ nghe tiếng xé gió xẹt xẹt mãnh liệt, mấy chục thanh đạo kiếm rung vỏ mà ra, mang theo tiếng vù vù thê lương, hướng về cô gái trên mặt hồ đánh tới!

Ở một cái chớp mắt Long Khánh hoàng tử triệu ra bản mang hoa đào màu đen, biểu cảm trên mặt Diệp Hồng Ngư khẽ thay đổi, bởi vì nàng cảm giác được khí tức tĩnh mịch đó, liên tưởng đến thảm án trong Tri Thủ Quan, nào có đạo lý không rõ.

Về phần mấy chục thanh đạo kiếm nhìn như uy lực cường đại kia, thì căn bản không ở trong mắt nàng, nàng thậm chí không bỏ vào bất cứ lực chú ý gì, hai tay khẽ nhấc thần bào, Hạo Thiên thần huy thánh khiết nhất thời tản ra ở trên hộ.

Các Đọa lạc kỵ sĩ ở dưới sự trợ giúp của Tọa Địa Hoàn, tuyệt đại đa số đều có được tu vi Động Huyền cảnh, nhất là vài tên thống lĩnh kỵ binh may mắn sống sót kia, cảnh giới càng thêm cao thâm, hiện nay bản mạng đạo kiếm của họ theo khí tức của Long Khánh hoàng tử, lau hướng Minh vương sau khi hy sinh đổi lấy U Minh màu đen, uy lực cực kì kinh người, có thể trực tiếp phá vỡ chính diện thiết giáp trọng kỵ. người tu hành bình thường căn bản không thể chống đỡ.

Nhưng Tây Lăng thần thuật vừa vặn là khắc tinh của những U Minh đạo kiểm này.

Sau khi những đạo kiếm màu đen nhìn như không thể chống đỡ đó bay đến trên mặt hồ, bay vào trong Hạo Thiên thần huy hơn mười trượng quanh người Diệp Hồng Ngự, giống như là quỷ mị gặp mặt trời chói chang, thân kiếm nhất thời kịch liệt run rẩy lên, bốc ra từng làn khói mỏng, phát ra tiếng kêu thê thảm cùng loại gào thét, nào còn có uy thế lúc trước.

Có đạo kiếm màu đen thấy tình huống không hay, ý đồ bay khỏi phạm vi Hạo Thiên thần huy không chế, nhưng trên thân kiếm bốc ra từng làn khói mỏng, giống như vô số sợi dây thừng vô hình, gắt gao trói chặt chúng nó, vô luận chúng nó liều mạng lao động lao tây như thế nào, vẫn không thể bay khỏi mảng quang huy thánh khiết này, nhìn qua tựa như thiêu thân trong chụp đèn.

Thần bào đỏ như máu ở trên cánh tay ngọc như thác nước buông xuống, Diệp Hồng Ngư lấy loại tư thái bình tĩnh này, khẽ đạp nước hồ thong thả mà không thể ngăn cản đi về phía bên kia bờ hồ biếc.

Trên người nàng phát ra Hạo Thiên thần huy, giống như là một màn hào quang cực lớn, theo nàng cùng nhau di động trên mặt hồ, mà những đạo kiếm màu đen kia cũng bị nàng kéo cùng nhau di động.

Cảnh này rất quỷ dị, rất rung động.

Chân ngọc trần trụi, bước trên bờ hồ, ở trong đất sắc lẹm lạnh như băng lưu lại một vết chân nhợt nhạt.

Hạo Thiên thần huy thánh khiết dần dần thu liễm hết ở trên thân thể Diệp Hồng Ngư.

Mấy chục thanh U Minh đạo kiếm màu đen kia như được đại xá, liền muốn bay đi.

Diệp Hồng Ngư cực kỳ tùy ý nâng lên tay phải, vươn hướng không trung, cầm một thanh U Minh đạo kiểm trong đó.

Ở nháy mắt tay nàng nắm chặt thanh U Minh đạo kiếm này, thân kiếm màu đen giống như cháy toát ra vô số làn khói, mà theo những làn khói đó, đạo kiếm vậy mà dần dần hồi phục màu trắng của quang minh. Mấy chục thanh U Minh đạo kiếm còn lại, có thành công địa bay trở về Đọa lạc kỵ sĩ bên cạnh, càng nhiều còn lại là thê thảm vô cùng địa té rớt ở rét lạnh hồ nước trung, tiên khởi vô số cành hoa, kinh ngạc vô số hồ ngư.

Diệp Hồng Ngư tùy ý đoạt kiếm, động tác xuất kiếm thoạt nhìn tựa như cũng rất tùy ý.

Nàng một kiếm đâm hướng đóa bân mạng hoa đào màu đen kia.

Chi người tùy ý, cho nên căn bản không biết kiếm ý chi phương nào, thì lại tránh né ra sao?

Đối mặt một kiếm dụng hợp kiếm quyết Kha Hạo Nhiên cùng kiếm ý Liễu Bạch này, Long Khánh căn bản không tránh được, hắn cũng căn bản không nghĩ tới né tránh, sắc mặt tái nhợt lại kiên định nghênh đón.

Mũi kiếm điểm nhẹ hoa đào màu đen vẫn một mảnh hoàn hảo.

Chỉ nghe xẹt một tiếng vang nhỏ.

Hoa đào màu đen lấy thiên địa nguyên khí tinh thuần ngưng tụ thành kịch liệt run rẩy lên, vậy mà nháy mắt liên có dấu vết rạn nứt.

Trong đôi mắt Long Khánh không có bất cứ cảm xúc tuyệt vọng gì, chỉ là kiên định cùng lãnh khốc, ngay sau đó, đen cùng trắng trong mắt hắn lần nữa dung hợp cùng một chỗ, biến thành màu xám thảm đạm. Một khí tức cực kỳ tham lam cuồng bạo từ trong bộ màu đen đạo y kia trên người hắn phun ra, nhất thời quấy nhiều hồ thu dao động không yên.

Nhìn con mắt quỷ dị đó của hắn, Diệp Hồng Ngư hơi nhíu mày, vẻ mặt tỏ ra có chút ngưng trọng, lại có chút ghét cay ghét đắng, cuối cùng đều trở thành khinh thường đùa cợt.

Nàng khẽ hất thần bào, thần huy thánh khiết xen lẫn mùi máu tươi cực nồng, đánh về phía lốc xoáy khí tức tham lam trước người bình thành, thánh khiết cùng tanh máu, hai loại khí tức tuyệt đối không thể hòa chung này, lúc này từ trong tay áo thần bào chém ra, tựa như biến thành trong u các thần điện những hòn đá bị máu thấm ướt ngàn vạn năm kia những hòn đá mang theo mùi máu tươi đó, sở thủ chính là Hạo Thiên quang huy.

Hòn đá như vậy, vô luận lốc xoáy như thế nào cũng không thể cắn nuột.

Nhìn Diệp Hồng Ngự khẽ hát thân bào, sắc mặt Long Khánh đột nhiên lạnh đi, ánh mắt trở nên càng thêm u ám, cho đến xám mất đi toàn bộ sinh cơ, khí tức tham lam lại bằng lạnh tịch diệt kia giữa đất đá vụn ven hồ càng lúc càng đậm.

Nhưng ở trong một mảng thiên địa âm hàn này, lại luôn có một mảng ánh sáng không thể lau đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-981)