← Ch.511 | Ch.513 → |
Tang Tang tiếp nhận lê xanh, cúi đầu ăn, phát hiện quả lê này rất ngọt, bên trong rất nhiều nước, kỳ quái nhất vị rất quái lạ, lại có cảm giác vào miệng là tan, không khỏi ngẩn người.
Nàng ngẩng đầu lên, đem nửa quả lê còn lại đưa tới trước mặt Ninh Khuyết, nói:
"Ngươi ăn chút, rất ngọt."
Từ nhỏ đến lớn, hai người bọn họ quen có thức ăn gì ngon, đều sẽ chia ăn, Ninh Khuyết cũng không để ý cách nói chia lê gì, tiếp nhận nửa quả lê xanh nguyên lành mấy miếng liền nuốt vào.
Kì Sơn đại sư tựa như không ngờ, ngay cả một quả lê xanh bình thường, hai người bọn họ cũng muốn chia ăn, không khỏi giật mình, sau đó lắc đầu nói: "Bắt đầu đi."
Tang Tang vẫn là chọn quân đen.
Dưới hành lang cây mây trước nhà, cái bàn cờ kia không biết dùng tài liệu gì làm thành, nhìn như sắt, lộ ra hương vị cứng rắn băng lạnh, nhưng lúc quân cờ đặt ở bên trên, lại không có bất cứ thanh âm gì.
Ngay nháy mắt đầu ngón tay Tang Tang rời khỏi quân cờ màu đen kia, có chuyện rất kỳ quái xảy ra.
Ánh mắt nàng bỗng nhiên trở nên có chút ngơ ngẩn, sau đó mắt chậm rãi nhắm lại.
Lông mi nàng không chớp một cái, dường như chỉ như vậy đã ngủ!
Con ngươi Ninh Khuyết hơi co lại, mỗi sợi lông trên thân thể đều dựng thẳng lên.
Gió thu se lạnh đi qua giữa tóc hắn, giống như băng lạnh kích thích tâm thần hắn.
Hắn nhìn chằm chằm mắt Kì Sơn đại sư, năm ngón tay phải dần khép lại, như nắm hờ thành quyền giữa không trung, vừa vặn có thể nhét vào một chuôi đao, đầu ngón tay lấy biên độ cực nhỏ run rẩy tốc độ cao, thời khắc chuẩn bị rút ra phác đao phía sau.
"Không cần khẩn trương." Kì Sơn đại sư nói: "Cô bé chỉ là mệt mỏi, cho nên đi trong mộng nghỉ ngơi một lát."
Ninh Khuyết cảm giác tình huống của Tang Tang, phát hiện nàng hít thở rất nhẹ nhàng, thậm chí so với bình thường còn càng thêm nhẹ nhàng hơn, trừ cái đó ra không có bất cứ gì khác thường, dường như thực chỉ là đã ngủ.
"Đây là chuyện gì?" Hắn lạnh giọng hỏi.
Kì Sơn đại sư mỉm cười nói: "Như vậy mới có lợi với thân thể cô bé."
Tang Tang ly kỳ đi vào giấc ngủ, tựa như thực rất thoải mái, lông mày nhỏ thường xuyên bởi vì thống khổ mà nhíu lại phi thường giãn ra, cũng chưa ho khan.
Ninh Khuyết đặt tay lên trên cổ tay nàng, phát hiện khí tức âm hàn kia trong cơ thể nàng cũng trở nên phi thường bình tĩnh, không giống ngày thường thường xuyên rục rịch như vậy, hơi yên tâm chút.
Nhưng chung quy là không có cách nào hoàn toàn yên tâm.
Hắn nhìn chằm chằm mắt Kì Sơn đại sư, hỏi lần nữa: "Đây là chuyện gì."
Kì Sơn đại sư nhìn bàn cờ trước người, nói: "Ngươi hẳn là từng nghe nói truyền thuyết chùa Lạn Kha, bàn cờ ngươi hiện tại nhìn thấy, là bàn cờ trong truyền thuyết năm đó những lão tăng chơi cờ kia dùng."
Ninh Khuyết nói: "Cái bàn cờ này... Là ai để lại?" Kì Sơn đại sư nói."Phật tổ".
Ninh Khuyết nhớ tới truyền thuyết kia, tâm tình đột nhiên cũng thẳng.
"Vì sao muốn Tang Tang dùng bàn cờ này chơi cờ? Ta lúc trước mới biết, trước kia ván cuối của ba ván cờ Ngõa sơn là do vị Động Minh đại sư kia chủ trì, khi đó khẳng định dùng không phải bàn cờ này."
Kì Sơn đại sư nói: "Ngươi coi như là Phật tổ khảo nghiệm đối với cô bé đi"
Ninh Khuyết nói: "Chúng ta đến chữa bệnh, không phải đến cầu phật, vì sao cần bị Phật tổ khảo nghiệm?
Kì Sơn đại sư nói: "Nếu bệnh nàng chỉ có Phật tổ có thể chữa, vậy ngươi cầu hay là không cầu?"
Ninh Khuyết trầm mặc thời gian rất lâu, sau đó hỏi: "Nàng có nguy hiểm hay không?"
Kì Sơn đại sư nói: "Không có bất cứ nguy hiểm gì."
Ninh Khuyết bỗng nhiên nghĩ đến khả năng nào đó, thanh âm hơi nghẹn nói: "Nhưng nàng sẽ rất thống khổ."
Kì Sơn đại sư nói: "Nếu nàng thống khổ, ngươi tự nhiên có thể cảm nhận được."
Ninh Khuyết hỏi: "Vậy kế tiếp làm thế nào, ván cờ này còn đánh tiếp không?"
Kì Sơn đại sư nhìn phía quân cờ đen le lói kia trên bàn cờ, từ trong hũ cờ bên cạnh lấy ra một quân cờ trắng, nhẹ nhàng đặt ở vị trí cùng cờ đen xa đối mặt nhau, nói: "Ván cờ này đã bắt đầu rồi."
Thời gian dần dần trôi qua, mặt trời mùa thu dần dần dời về phía tây, nhà hang Ngõa sơn bị một bầu không khí khẩn trương mà lại huyền bí bao phủ, ai cũng không biết trên bàn cờ kia đã xảy ra cái gì, vì sao Tang Tang chỉ đánh một quân, đã tiến vào mộng đẹp.
Ninh Khuyết có mấy lần cũng suýt mất đi kiên nhẫn, chỉ là nghĩ trước khi đánh cờ, Tang Tang toát ra tôn kính cùng tín nhiệm đối với vị Kì Sơn đại sư này, hắn cố gắng đè nén sự bất an của mình, tiếp tục trầm mặc chờ đợi.
Trên bàn cờ vẫn như cũ chỉ có hai quân cờ kia.
Ninh Khuyết không nhìn bàn cờ, chỉ nhìn mặt Tang Tang, chú ý nàng có toát ra vẻ khó chịu hay không. Nàng hít thở có biến hóa hay không, thân thể có hiện ra khác thường hay không.
Hắn xem rất nghiêm túc rất cẩn thận rất chuyên chú, mắt không chớp một cái, không bỏ lỡ mỗi một sợi lông mi của Tang Tang khẽ run, tuy những khẽ run đó, đều là gió thu trong núi thổi.
Mạc Sơn Sơn đứng ở ngoài cửa nhà, lẳng lặng nhìn biểu cảm trên mặt Ninh Khuyết.
Nàng nhìn cũng rất cẩn thận rất chuyên chú. Trên ghế đá cạnh đường lên núi, thái tử Nam Tấn kinh ngạc nhìn bên khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Sơn Sơn, vẻ mặt chuyên chú, ngẫu nhiên lộ ra si mê cùng ảm đạm.
Nếu nói thế giới chính là một cái bàn cờ lớn, mỗi người đều là một quân cờ trên bàn cờ, như vậy ai cũng không thể chạy thoát ra ngoài, đều có đối phương mình muốn nhìn, trừ phi người đã không có bất cứ sự quyến luyến gì đối với thế giới này.
Hoa si Lục Thần Già trầm mặc nhìn những người trong ngoài nhà hang, trên dung nhan xinh đẹp chất phác hờ hững bỗng nhiên hiện lên một tia tươi cười trào phúng, sau đó nàng rời khỏi nhà hang, rẽ ngược đi tới chân tượng phật đỉnh núi.
Tượng đá Phật tử phi thường cao lớn, cho dù chỉ một ngón chân, cũng lớn hơn nhiều so với nàng.
Lục Thần Già đứng ở trên đầu ngón của tượng phật, đem sợi tóc phất phơ nhẹ nhàng gạt đến sau tai, ngẩng đầu hướng lên trên nhìn lại, bị mặt trời mùa thu dần về phương tây lung lay một chút, mắt nheo lại.
Khuôn mặt phật tổ ở trong sợi mây như ẩn như hiện, trầm mặc nhìn dưới núi, không nhìn cụ thể một người nào đó, mà là nhìn mọi người ở trong hồng trần giãy dụa chìm nổi, cho nên tỏ ra vô thượng từ bi.
Lục Thần Già nhìn thời gian rất lâu mới thu hồi ánh mắt, nàng ở trong một khe đá nhỏ ngay trước dưới móng chân tượng đá Phật tổ, thấy một đóa hoa nhỏ màu trắng, liền cúi người hái xuống.
Tang Tang đứng ở trên một ngọn núi ngẩn người.
Dưới núi có một trấn nhỏ, mơ hồ có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng trẻ con chơi đùa đùa giỡn, có thể nhìn thấy guồng nước bên dòng suối ngoài trấn, ngay tại lúc trước chính ngọ, còn có thể nghe được mùi thực vật.
Nàng biết đây không phải thế giới chân thật, bởi vì ở trong thế giới này, bên người nàng không có Ninh Khuyết, nhưng nàng không thể xác nhận thế giới này có phải thế giới trên bàn cờ hay không, bởi vì nàng nhìn là bản thân thế giới, mà không có bàn cờ.
*****
Nàng phát hiện lúc mình đứng ở trên ngọn núi này là đêm khuya, ở lúc khói bếp buổi sáng nổi lên, nàng xuống núi một lần, ở trên trấn đi một vòng, sau đó lần nữa đi trở về trên núi, tìm được một cái cây, tiếp tục ngẩn người.
Nàng không chuẩn bị rời khỏi, bởi vì rời khỏi xa rồi, nàng không biết mình còn có thể tìm được đường trở về hay không, mà nếu Ninh Khuyết muốn tới trong thế giới này tìm mình, mình nên đứng ở tại chỗ chờ hắn.
Đây là lúc rất nhỏ, Ninh Khuyết trước mỗi lần muốn đi ra ngoài săn thú hoặc là làm việc khác, sẽ luôn không ngừng lặp lại dặn dò nàng, vô luận xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không được rời khỏi tại chỗ, bởi vì như vậy sẽ làm hắn không tìm được nàng.
Khi đó Tang Tang mỗi lần đều sẽ xác nhận một lần: Ngươi nhất định sẽ trở về tìm ta sao? Ninh Khuyết nói đương nhiên, vì thế Tang Tang an tâm, dựa theo hắn yêu cầu, thành thành thật thật đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Tang Tang đứng yên thật lâu, lâu đến chính nàng cuối cùng cũng đã quên bao lâu, chỉ nhớ rõ mặt trời lặn xuống mọc lên lập lại vô số lần, mưa tuyết sương gió thay đổi liên tục vô số lần, trong thôn trấn tiếng pháo ăn mừng cũng vang rất nhiều lần.
Nhà những người này giống như có rất nhiều việc vui phải làm, Tang Tang thầm nghĩ, Ninh Khuyết lâu như vậy còn chưa tìm được mình, nghe pháo nữa mình cũng không cao hứng nổi. Thời gian vẫn đang tiếp tục trôi qua, Tang Tang vẫn chờ đợi, nàng đứng tê chân, nàng liền ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, buồn ngủ, nàng liền dựa vào cái cây kia nhắm mắt chốc lát.
Dưới cái cây đó có hai tổ kiến, Tang Tang chờ Ninh Khuyết chờ thật sự có chút nhàm chán rồi, liền bắt đầu xem con kiến chuyển nhà hoặc là con kiến đánh nhau, nhìn không biết bao nhiêu lần, thành viên trong hai cái tổ kiến đó đại khái thay đổi mấy trăm đời, nàng rốt cuộc phát hiện những con kiến đó lúc chuyển nhà, có một số chỗ rất thú vị.
Hai tổ kiến tốc độ bò tuyệt đối giống nhau, cách cây cũng hoàn toàn giống nhau, chỗ trên cây tràn ra một nước lại là mỗi lần khác nhau, có đôi khi một tổ kiến trong đó có thể đi thẳng tắp, một tổ kiến khác lại phải vòng qua vùng nước đi đường vòng, cho nên tổ kiến kia đi thẳng liền có thể lấy được mật trước.
Đường thẳng giữa hai điểm ngắn nhất.
Tang Tang yên lặng nghĩ, đây là quy tắc thế giới này muốn nói cho mình.
Trong thế giới này có thôn trấn, trong thôn trấn có người, có núi, trong núi có dã thú có cây, trên cây có chim, nơi này có nước, có gió có mây, có ngày cũng có đêm, tự nhiên cũng có quy tắc.
Tang Tang mãi chưa xuống núi, nhưng bởi vì có quá nhiều thời gian có thể đi nhìn đi tự hỏi, cho nên nàng dần dần nắm giữ rất nhiều quy tắc trên thế giới này, ví dụ như ánh sáng là ấm, đêm là lạnh, loại quy tắc này rất không có ý tứ.
Có quy tắc càng thêm làm lòng người ta chua xót.
Trong thôn trấn trừ việc vui bắn pháo, tang sự cũng sẽ bắn pháo, Tang Tang đứng ở trên núi, nhìn những đứa bé trong trấn nhỏ dần dần già đi, trở nên nhiều bệnh, sau đó chết, kèm theo tiếng pháo biến mất không dấu vết.
Tro tàn của pháo bị gió cuốn lên, từ trong ruộng chia ngoài trấn nhỏ bay lên, vòng quanh dãy núi không ngừng hướng phía trước, cho đến dần dần nhạt đi, Tang Tang chú ý tới mỗi lần gió đều từ một chỗ đến, phương hướng những tro bụi đó bay đi đều hoàn toàn giống nhau như đúc, giống như có tên đầu chỉ huy, vĩnh viễn hướng về phía trước.
Nàng đã hiểu đây là quy tắc thời gian.
Thời gian chỉ hướng về phía trước, ai cũng không thể dừng lại.
Tang Tang vẫn ở trên núi.
Có tiều phu lên núi đốn củi, có đứa nhỏ lên núi chăn dê, vô số năm qua, có rất nhiều người từ bên cái cây đi qua, lại không ai có thể thấy nàng, dưới tàng cây thậm chí từng buộc tổ tôn ba đời bò, lại không có bất cứ vật thể nào có thể tiếp xúc đến nàng.
Nàng ở trong thế giới này là tồn tại chân thật, trừ không thể cùng thế giới này ảnh hưởng lẫn nhau, nàng vẫn đã chịu quy tắc thế giới này trói buộc, cho nên nàng sẽ mệt sẽ mỏi sẽ lạnh sẽ nóng.
Đương nhiên cũng có những quy tắc không thể trói buộc nàng, nàng chưa từng ăn gì, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng đói.
Nàng nghĩ tới Ninh Khuyết từng kể với nàng truyền thuyết chùa Lạn Kha -- tiều phu tên Vương Chất kia, chỉ là ăn một cái bánh bao, cho nên bên bàn cờ dưới tàng cây vượt qua trăm năm, lại chưa từng đói khát.
Tang Tang chưa ăn bánh bao, nhưng nàng vừa ăn một quả lê xanh.
Sau đó nàng đã hiểu ra một số cái gì đó, đi đến vách đá, nhảy xuống.
Thế giới này không có mộng Nam Kha, chỉ có Lạn Kha trăm năm.
Tang Tang nhớ lại truyền thuyết đó, cũng liền hiểu mình đại khái gặp sự tình như tên tiều phu kia, chẳng qua tên tiều phu kia là ở trong thế giới hiện thực hư độ trăm năm, mà nàng lại là rời khỏi thế giới hiện thực, đi tới nơi này.
Nàng không biết thế giới này có phải chân thật hay không, là mộng cảnh hay là vị đại năng lực gia nào đó xây dựng tinh thần ảo cảnh, nhưng đã biết chân tướng đoạn ngắn sự tình, liền đủ năng suy luận ra càng nhiều thứ hơn.
Chính như Ninh Khuyết từng nói, nàng là cô bé rất thông minh, chẳng qua quen đứng ở phía sau Ninh Khuyết, lười động não, chuyện gì cũng để cho Ninh Khuyết đi nghĩ. Một lần này nàng lười thời gian hơi dài chút, thẳng đến xác nhận Ninh Khuyết sẽ không tìm được mình, hoặc là nói không tìm thấy mình mới bắt đầu tự hỏi.
Kết quả tự hỏi là, nàng vẫn ở trong ván cờ, chẳng qua một lần này đối thủ của nàng không phải Kì Sơn đại sư, mà là quy tắc bản thân thế giới, việc nàng cần làm, đó là chiến thắng những quy tắc này.
Quy tắc là cơ sở cấu thành thế giới, thế giới sở dĩ có thể tồn tại, con người sở dĩ có thể sống, chính là bởi vì có những quy tắc này, ở trong quy tắc chiến thắng quy tắc, nhìn như thế nào cũng là chuyện không có khả năng làm được.
Nhưng Tang Tang cho rằng mình không phải người của thế giới này, cho dù không thể chiến thắng quy tắc thế giới này, cũng có thể tìm được chỗ tương thông của hai thế giới, cũng chính là chỗ mâu thuẫn của quy tắc hai cái thế giới, sau đó lợi dụng loại mâu thuẫn này, tìm được phương pháp phá giải quy tắc thế giới này, hoặc là rời khỏi thế giới này.
Trên trấn nhỏ rất nhiều người đã chết, pháo tang sự từng vang rất nhiều lần, nàng vẫn sống, thậm chí chưa lớn lên, thế giới này cùng thế giới chân thật tốc độ thời gian trôi rõ ràng khác nhau, hẳn là cùng truyền thuyết chùa Lạn Kha vừa vặn trái ngược. Đồng thời chứng minh quy tắc rhời gian tác dụng ở trên người nàng, vẫn là thế giới ngoài bàn cờ.
Quy tắc vật lý thế giới bàn cờ cùng quy tắc thời gian thế giới chân thật đồng thời tác dụng ở trên người nàng, như vậy nàng là chỗ liên kết quy tắc hai cái thế giới, bản thân nàng cũng chính là nguồn gốc mâu thuẫn.
Như vậy nếu nàng chết đi trên thế giới này, liền có thể thoát khỏi quy tắc khác của thế giới này trói buộc, theo quy tắc thời gian thế giới chân thật, trở lại ngoài bàn cờ, sau đó tỉnh lại.
Vì thế đi đến bên vách đá, nhảy xuống.
← Ch. 511 | Ch. 513 → |