Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Dạ - Chương 540

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 540: Kiếm nhanh nhất, người chậm nhất
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


Kiếm của Kiếm Thánh Liễu Bạch tất nhiên là kiếm mạnh nhất trên đời. Hắn đã nổi ý giết người, con gái Minh vương không có lí nào may mắn nữa, Thất Niệm lặng lẽ tuyên một tiếng phật hiệu, chậm rãi cúi đầu.

Nhưng ngay sau đó, chuyện ai cũng không ngờ đến đã xảy ra.

Ngay lúc đạo thiên ngoại phi kiếm kia mắt thấy đã sắp phá xe ngựa màu đen mà vào, đem Tang Tang hợp với Ninh Khuyết cùng nhau đâm chết. Đột nhiên kịch liệt run rẩy hẳn lên, mũi kiếm đột nhiên nâng lên. Sau đó kề sát đuôi xe ngựa màu đen đột nhiên hướng lên trên bay vút đi, xẹt một tiếng cắm vào mấy miếng ngói vàng của phật điện, đón mưa thu mà lên, nhập vào trong mây không thấy!

Xe ngựa màu đen tiến vào thế giới phật quang thanh tĩnh, ở trên con đường sâu thẳm đó càng lúc càng xa, sau đó phật quang thu liễm đến trên bàn cờ, tất cả khôi phục như lúc ban đầu.

Lạn Kha hậu tự một mảng yên tĩnh, tuyệt đối yên tĩnh.

Mọi người khiếp sợ cho nên trầm mặc, không hiểu lúc trước một khắc kia rốt cuộc đã xảy ra cái gì, một kiếm sắc thể đã lâu của Kiếm Thánh Liễu Bạch, mắt thấy đã sắp giết chết con gái Minh vương trong xe ngựa màu đen, vì sao lại bỗng nhiên bay đi!

Kiếm đến kiếm đi, thật sự quá vội vàng.

Một lát trước đó, đại sư huynh đứng ở bên cây mai một chỗ thiên điện của Lạn Kha tự, bàn tay đặt ở trên một cái chuông lớn. Tiếng chuông đã dừng lại, đây là một cái chuông lớn cuối cùng hắn phá hủy.

Chính như Ninh Khuyết kỳ vọng suy tính, đại sư huynh ở sau khi phá hủy phật quang đại trận, hẳn là sẽ ở trong thời gian ngắn nhất, xuất hiện trước điện hậu tự, xuất hiện ở phía trước xe ngựa màu đen.

Nhưng hắn lại chưa cử động.

Lạn Kha tự trong mưa thu, đại sư huynh cảnh giới cao nhất, cho nên hắn so với mọi người còn lại trong chùa sớm hơn cảm giác được đạo kiếm kia, thậm chí ở Trình Tử Thanh kiếm kia vừa mới bay khỏi kiếm lư, hắn đã cảm giác được.

Đại sư huynh nhìn hướng tây bắc, nhìn chân trời ở ngoài mây thu, sắc mặt bỗng nhiên trở nên cực kỳ ngưng trọng. Trong cái áo bông cũ kia trên người phun ra vô số bụi bặm, thân hình hơi nhoáng lên biến mất ở bên cây mai.

Phương hướng tây bắc cách Lạn Kha tự xa ngàn dặm có ngọn núi lẻ loi, ngọn núi này ba mặt đều là dốc đá bóng loáng, ở dưới ánh thu phản xạ hào quang, thoạt nhìn giống như một thanh kiếm cột đá cắt gọt mà thành.

Trước núi có tòa cổ các hai màu đen trắng, nơi này là tông môn của thế gian đệ nhất cường giả, Kiếm Thánh Liễu Bạch, thánh địa vô số kiến sự trong giới tu hành hướng tới: Kiếm Các.

Liễu Bạch không ở Kiếm Các, mà là ở giữa ngọn núi kia sau Kiếm Các.

Hắn ngồi ở cạnh đầm u tĩnh, trước nhà cỏ, lắng lặng nhìn thư sinh kia trước người.

Đại sư huynh đứng ở trước người Liễu Bạch, sắc mặt trắng như tuyết, áo bông trên người nhuộm rất nhiều máu, những cục bông kia từ trong vết rách lòi ra, đều bị máu đọng ở cùng một chỗ.

Vị trí đại sư huynh đứng rất chú ý, cách thân thể Liễu Bạch không xa không gần, chỉ xa một bước, nếu dùng thước dây đi tính toán, như vậy tuyệt đối là không nhiều không ít, vừa vặn một thước.

Liễu Bạch nhìn thư sinh trước người, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Lý Mạn Mạn, ngươi rõ ràng là người nhanh nhất, vì sao tên là Mạn Mạn (chậm chạp)?".

Đại sư huynh nói: "Bởi vì chậm, cho nên mới có thể nhanh."

"Bởi vì cho nên, ta thích nhất loại đạo lý này."

Liễu Bạch đưa tay ở trong đầm vóc lên nước lạnh hắt ở trên đất trước người, từ tốn nói: "Một thước trước người ta là thế giới của ta, mặc dù là quan chủ cùng thủ tọa giảng kinh cũng không dám đứng ở chỗ này, ngươi cho dù nhanh nữa cũng không có ý nghĩa."

"Nhan Sắt đại sư từng nói với tiểu sư đệ những lời này, ta cũng từng nghe nói."

Đại sư huynh nhìn hai chân mình, nói: "Cho nên ta đứng ở ngoài một thước, chưa hướng phía trước một bước."

Hai hàng lông mày của Liễu Bạch chậm rãi nhướng lên, nheo mắt hỏi: "Ngươi muốn đi về phía trước một bước?"

Đại sư huynh nói: "Ta muốn thử xem."

Liễu Bạch nói: "Cho dù nơi một thước này là thế giới của ta?"

Đại sư huynh nói: "Nếu ngươi có kiếm trong tay, một thước trước người mới là thế giới của ngươi, nhưng kiếm của ngươi không ở đây."

Liễu Bạch cảm khái thở dài, đưa tay vươn đến trên không trước người.

Sườn núi u ám, chỗ cao nhất cửa hang lọt xuống ánh mặt trời, bỗng nhiên hơi tối đi.

Ngọn cỏ hiên nhà tranh rủ xuống, không gió mà động.

Nước trong đầm nhỏ u tĩnh không gió mà có gợn.

Một kiếm từ thiên ngoại bay trở về, từ trong cửa hang đỉnh núi hóa thành dải ánh sáng mà về, rơi vào trong tay Liễu Bạch.

Đại sư huynh chắp tay cảm tạ.

Liễu Bạch lẳng lặng nhìn hắn, hỏi: "Các ngươi muốn bảo vệ con gái Minh vương, có nghĩ tới minh giới xâm nhập làm thế nào hay không?"

Đại sư huynh nói: "Nếu thư viện không chữa được cho nàng, đến lúc đó, các đệ tử thư viện ta đứng ở trước cả nhân gian nghênh chiến, hoặc là thắng minh giới, hoặc là chết hết, vậy liền không cần lo lắng làm thế nào nữa."

"Vẫn rất có đạo lý."

Liễu Bạch nói: "Chỉ là ta có chuyện vẫn nghĩ mãi không rõ, phu tử nếu ra tay, muốn bảo vệ con gái Minh Vương, nào đến nỗi diễn biến thành loại cục diện trước mặt này? Chẳng lẽ nói chuyện minh giới xâm nhập, vẫn không thể khiến phu tử thoáng nổi phàm tâm? Thiên hạ đều viết có thể giết, cũng không thể làm phu tử động dung?"

Đại sư huynh không biết nói dối, cho nên hắn chưa ngay mặt trả lời vấn đề này, nói: "Thầy có việc của ông, đệ tử làm theo ông, chúng ta những đệ tử này lúc không được, mới đến phiền toái sư phụ."

Liễu Bạch hỏi: "Ngươi còn được không?"

Đại sư huynh nói: "Nếu Kiếm Thánh đại nhân không ra tay, có lẽ còn có thể được."

Liễu Bạch thấy hắn sắc mặt tái nhợt, tính toán cảnh giới tu vi hắn hôm nay hao tổn, hơn nữa ở trong quá trình này bị thương nặng bao nhiêu, hơi nhíu mày hỏi: "Ta rất muốn biết người đã gãy bao nhiêu xương."

Đại sư huynh thành thực trả lời: "Hai trăm lẻ sáu cái."

Liễu Bạch giật mình, thở dài nói: "Ngươi như vậy sẽ chết."

Đại sư huynh lắc đầu nói: "Ít nhất ta bây giờ còn chưa chết."

Liễu Bạch cảm khái nói: "Ta trước kia luôn cho rằng, từ sau Kha tiên sinh, thư viện liền chỉ có Quân Mạch coi như người điên, nay xem ra, trong thư viện vậy mà con mẹ nó tất cả đều là kẻ điên."

Đại sư huynh nói: "Kiếm Thánh đại nhân quá khen."

Liễu Bạch đem kiếm trong tay chậm rãi thu vào trong vỏ, nói: "Ngày sau chiến thống khoái với ngươi."

Lúc này vị thế gian đệ nhất cường giả này đã cảm ứng được, khí tức của con gái Minh vương đã biến mất trên thế giới này, biết thư viện nghĩ hắn đã khiến nàng chạy thoát, tự nhiên lười biếng đi xuất kiếm thêm.

Liễu Bạch rất muốn cùng thư sinh trước người này đánh một trận, chỉ là hôm nay, thư sinh ở trong thời gian ngắn ngủn qua lại bôn ba mấy ngàn dặm, đã bị thương nặng, thắng cũng không võ.

Hơn nữa hắn không có nắm chắc lưu lại thư sinh trước người này.

Đại sư huynh thành khẩn cảm ơn nói: Đa tạ Kiếm Thánh đại nhân, chỉ là ta thực không biết đánh nhau."

*****

Lạn Kha hậu tự một mảng yên tĩnh.

Bàn tay khô gầy của Kì Sơn đại sư đặt ở mặt trái bàn cờ, ai cũng không tưởng tượng ra, chỉ là một cái bàn cờ nhìn như không bắt mắt như vậy, lúc trước có thể đem một chiếc xe ngựa đưa đến thế giới kia.

Thất Niệm đi hướng trước người Kì Sơn đại sư.

Kì Sơn đại sư nhìn hắn suy yếu nói: "Bàn cờ của Phật tổ, ai cũng không hủy diệt được."

Thất Niệm lắc lắc đầu, mặt hiện vẻ kiên nghị, môi hơi tỏ ra tái nhợt dần dần tách ra.

Từ mười sáu năm trước, con Minh vương giáng thế ngày ấy, sau khi Thất Niệm nuốt lưỡi vào bụng tu hành Bế Khẩu Thiền, trừ lúc cười, miệng hắn chưa từng mở ra.

Giờ này khắc này, hắn tất nhiên không có tâm tình bật cười. Như vậy, cái này liền ý nghĩa hắn sắp mở miệng.

Kì Sơn đại sư đoán được hắn muốn làm cái gì, vẻ mặt kịch biến. Bàn cờ của Phật tổ không có cách nào hủy diệt, nhưng phật tông đại đức thật sự có được phật tính, lại có thể hy sinh nhật tính của mình, mạnh mẽ thay đổi tốc độ thời gian trôi qua trong thế giới bàn cờ!

Người có được loại năng lực này, mặc dù ở trong chùa Huyền Không, cũng chỉ có một mình thủ tọa giảng kinh mà thôi.

Kì Sơn đại sư cũng không cho rằng Thất Niệm có được loại năng lực này.

Thẳng đến lúc này nhìn môi hắn hé mở, mới khiếp sợ nghĩ đến, mười sáu năm Bế Khẩu Thiền, một khi phá thiền mà ra, Thất Niệm một khắc đó sẽ có được cảnh giới khủng bố cỡ nào.

Cửa chùa Lạn Kha hậu tự ở lúc này ầm ầm nổ tung.

Một cái mũ cao từ trong khói bụi hiện ra hình dạng.

Quân Mạch đi vào Lạn Kha hậu tự, tăng nhân áo vàng trong sân đá, từng tiếng phật ngôn vây lên, trong tay chày sắt bát động, giống như hạt mưa nện tới, có một số người tu hành cảnh giới thâm hậu, phản ứng nhanh hơn cũng dùng phi kiếm.

Phản ứng nhanh có những thời điểm không phải chuyện tốt, ví dụ như giờ này khắc này.

Quân Mạch vung tay áo, thiên địa khí tức trong đình viện đại loạn, vô số bát động chày sắt bắn ngược quay về, những tăng nhân kia bị vật bản mạng của mình đập cho cả người là máu, hấp hối, mắt thấy có nhiều người đã không còn thở nữa.

Sau đó hắn lạnh lùng nhìn phía những người tu hành cảnh giới thâm hậu, phản ứng nhanh hơn kia, những người tu hành đó nhất thời thấy uy áp vào người, mười mấy chuôi phi kiếm bị mưa thu đánh rơi, thậm chí có người tu hành thức hải vỡ nát phun máu mà chết.

Giữa sân đá tiếng rú thảm liên tục, chi gãy bay tứ tung, máu chảy thành sông. Cho dù mưa thu mau nữa, cũng không thể ở trong một chốc một lát rửa sạch. Một mùi máu tươi nồng đậm, đem khí tức thanh tĩnh chùa cổ phật môn xé nát không còn lại một chút nào.

Diệp Tô lẳng lặng nhìn kiếm gỗ, mưa giã ở trên thân kiếm, đem hai vệt trắng Nhị Tự Phù của Ninh Khuyết lưu lại dần dần tẩy đi. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhìn phía nam tử đội mũ cao kia.

Quân Mạch nhìn thấy dưới thềm đá trước điện đã không còn xe ngựa màu đen, nhìn cái bàn cờ kia trước người Kì Sơn đại sư, vẻ mặt hơi vặn vẹo, cảm ứng được một ánh mắt, nghiêng người nhìn lại, vừa vặn đón ánh mắt của Diệp Tô.

Hai người không nói gì, vẻ mặt đều hờ hững.

Xoảng một tiếng, kiếm gỗ của Diệp Tô ra khỏi vỏ, lẫn mưa thu, đâm hướng Quân Mạch.

Lúc này, Quân Mạch rốt cuộc ra tay.

Từ khi phá phát quang đại trận, đi vào Lan Kha tự, một đường tiến lên, mọi sự vật ngăn ở trước hắn đều bị đánh bay. Hắn chưa từng xuất kiếm, bởi vì hắn chưa gặp được người đáng để mình xuất kiếm, mà Diệp Tô chính là đạo môn hành tẩu, thiên tài tu đạo hơn mười năm trước đã nhìn thấu sinh tử, tự nhiên có tư cách để cho hắn xuất kiếm.

Quân Mạch mũ cao đai lưng rộng, bào phục rộng thùng thình, nhìn không ra hộp kiếm đặt ở nơi nào.

Nhưng khi hắn kiếm xuất hiện, mọi người trong chùa đều có thể nhìn thấy.

Bởi vì kiếm của hắn cùng kiếm của mọi kiếm sư trên đời đều khác nhau, thân kiếm cực rộng, rộng khó có thể tưởng tượng, thoạt nhìn căn bản không giống như là một thanh kiếm, mà càng như là một mảnh sắt ngăn nắp.

Một mảnh sắt như vậy cực kỳ bắt mắt, muốn không nhìn thấy cũng rất khó khăn.

Kiếm của Quân Mạch, vốn chính là muốn để cho mọi người đều thấy.

Kiếm của thư viện nhị tiên sinh cùng đạo môn hành tẩu, rốt cuộc gặp nhau ở trong mưa thu Lạn Kha tự.

Diệp Tô kiếm vô ngân vô tích, vô thanh vô tức, vô tình vô thức, hành tẩu ở trong mưa thu, giống như biến thành mưa thu chân thực, có thể tưới ướt vật không tiếng động, lại không có thương hại đối với sinh mệnh của mưa xuân.

Kiếm của Quân Mạch thì là đại khai đại hạp, ở trong mưa theo đường thẳng tiến lên, mỗi lần tới nơi tận cùng, lại sẽ vi phạm nghiêm trọng quy tắc ngự kiếm thuật trong lòng người tu hành, đột nhiên quay ngược, vẫn đi đường thẳng.

Đạo kiếm của Diệp Tô là cơn gió lạnh nhỏ nhất, mưa thu bé nhất, có thể vào tất cả khe hở trên đời.

Kiếm sắt của Quân Mạch lại là ngay ngắn đến cực điểm, mưa gió không thể vào.

Trong nháy mắt cực ngắn, kiếm gỗ cùng kiếm sắt ở trong mưa giao nhau va chạm không biết bao nhiêu lần, lại tựa như một lần va chạm cũng chưa xảy ra, mưa thu bị hai đạo kiếm thế cường đại này ép bay ngang chéo ra.

Đột nhiên, vẻ mặt Quân Mạch hơi run sợ, vậy mà không chút do dự xoay người hướng phật điện lướt nhanh đi!

Lúc này kiếm gỗ của Diệp Tô đang ở trong mưa thu tung hoành vô song, vừa tới nơi ba trượng phía sau hắn.

Quân Mạch nhìn Thất Niệm trong phật điện, sắc mặt hơi tái đi, tay áo rộng hướng phía sau phất một cái.

Thanh kiếm sắt ngay ngắn rộng lớn đó từ chỗ tường phía tây tự kêu vang mà quay về, không giống đồ án ngay ngắn như lúc trước, mà là cực kỳ đơn giản bắt đầu về đường thẳng, tỏ ra càng thắng càng cứng rắn hơn, cho nên càng cường đại!

Diệp Tô nhìn Quân Mạch đi về phía trong điện, vẻ mặt hờ hững xoay người, cũng không nhìn hắn nữa, mà là nhìn tường chùa phía sau, nhìn một mái hiên chùa dưới dốc, trong đôi mắt ẩn chứa ý lôi điện!

Quân Mạch đi hướng phật điện tàn phá, Diệp Tô nhìn mái cong tường viện, đều là người cường đại nhất một thế hệ trẻ, đều là người kiêu ngạo nhất, như vậy muốn nhìn thì nhìn nhau, không nhìn liền đều xoay người.

Trong mây mưa trên không Lạn Kha tự dần có sáng ngời ẩn đọng, tia chớp hạ xuống, tiếng sấm mãnh liệt. Kiếm gỗ kia đi qua trong mưa thu, giống như bị lôi điện đánh trúng, mang theo từng tia sáng, kèm theo thế phong lôi, tiếp tục hướng Quân Mạch đâm tới!

Kiếm sắt cùng kiếm gỗ rốt cuộc ở trong tầng thứ mắt thường có thể thấy được đã xảy ra một lần va chạm chân thật.

Mưa thu đổ ập xuống, lôi điện nổ vang!

Kiếm đạo của Diệp Tô lúc này mơ hồ đã ngộ rõ thế gian chí lý, thậm chí đã bước nửa bước vào cảnh giới Thiên Khải!

Quân Mạch lại vẫn chưa quay đầu, vẫn đang hướng về phía phật điện lướt nhanh.

Hắn không có quy tắc thuộc về mình, cũng không giống người tu đạo có thể mượn lực lượng Hạo Thiên, nhưng hắn cùng kiếm sắt của hắn thờ phụng đối với cái quy tắc nào đó, lại là không thể phá vỡ như vậy, cho nên cái quy tắc kia, thậm chí từ trên ý nghĩa nào đó đã biến thành quy tắc của bản thân hắn, cái quy tắc đó là trật tự.

Kiếm sắt của hắn thủ hộ đó là tuyệt đối trật tự.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-981)