← Ch.547 | Ch.549 → |
"Thập Nhị tiên sinh, một năm qua may có ngài quan tâm."
Tằng Tình cảm kích nói với Trần Bì Bì.
" Luôn Lúc này Trần Bì Bì đang tự biết xấu hổ, nghe Tằng Tĩnh nói, nào dám giống như ngày thường sảng khoái trả lời, liên tục xua tay nói:
"Lúc trước Ninh Khuyết ở hoang nguyên, ta phụ trách chiếu cố Tang Tang. Nay hai người bọn họ không biết chạy đi đâu chơi, hai vị ngài tự nhiên cũng là do ta tới chiếu cố, chỉ là ta lập tức phải rời khỏi Trường An một đoạn thời gian, cho nên mang theo... Sư điệt nữ của ta tới, về sau trong phủ có chuyện gì thì để nàng đến làm. Ngài cũng thấy rồi, nàng so với ta lợi hại hơn nhiều, hơn nữa cảm tình của nàng cùng Tang Tang vô cùng tốt, không cần khách khí.
Tăng Tĩnh có chút kinh ngạc, thầm nghĩ cao nhân trong thư viện tầng hại rất ít rời núi, vì sao Thập Nhị tiên sinh lại phải đi xa, quan tâm vài câu, Trần Bì Bì chỉ là thuận miệng mà trả lời, cũng không có hứng thú nói rõ... Bọn người Thổi phiệt quận Thanh Hà bị Đường Tiểu Đường đá ra khỏi học sĩ phủ, theo đạo lý nên đỡ nhau hoặc ngồi xe rời khỏi mau đi trị thương mới đúng, chỉ là thủ đoạn của Đường Tiểu Đường nào có đơn giản như vậy, vài tên hộ vệ ngày thường lấy dũng mãnh trứ danh thử vài lần cũng không thể đứng lên, sắc mặt đau dị thường tái nhợt.
Học sĩ phu ở vùng thanh quý bắc thành, ở hai bên đường không phải quan lớn thì là vương công quý tộc, xưa nay thanh tĩnh nghiêm nghị, đột nhiên trên đường có thêm mười mấy người bị thương kêu thảm liên tục, nhất thời kinh động rất nhiều người, liền có người hướng Trường An phủ truyền lời, để phủ nha phái người tới xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nếu là đánh lộn đầu đường bình thường, Trường An phủ nha nhiều lắm phái sai dịch tới là đủ, nhưng nghe nói chuyện liên quan đại học sĩ phủ, đôi mắt tam giác của Thượng Quan Dương Vũ nhất thời nheo lại.
Thân là Trường An phủ doãn, hắn đương nhiên rõ ràng ở trong phủ đó là vị đại nhân vật nào, đường đường Văn Uyên Các đại học sĩ, mặc dù đã từ quan hơn nửa năm, cũng không phải đối tượng hắn có thể khinh mạn, nói không chừng đành phải tự mình đi một chuyến.
Tới trước của học sĩ phủ, biết những người bị thương kia là Thôi phiệt quận Thanh Hà, Thượng Quan Dương Vũ nhất thời cực kì hối hận, thầm nghĩ sớm biết như thế, vô luận bệnh nặng độn mẫu tang độn đều có thể đưa ra dùng một chút, nào sẽ giống hiện tại, kẹp ở giữa thế gia vọng tộc quận Thanh Hà cùng Tăng Tĩnh đại học sĩ hai bên đều không phải người?
Vị trí Trường An phủ doãn cực kỳ mấu chốt, lại cực kỳ khó làm, Thượng Quan Dương Vũ có thể an an ổn ổn ngồi mấy năm nay, trên dưới cất được chút bạc như vậy, dựa vào đó là bốn chữ hoạt bất lưu thủ (trơn như cá chạch) cùng với ba chữ hòa bị mê (ba phải), mắt thấy không thể thoát thân, con mắt khẽ xoay liền bắt đầu tự hỏi như thế nào đem bùn nát hôm nay hòa hảo, trước phái cấp dưới đem Thôi Tú đỡ vào xe ngựa chạy chữa, sau đó chuẩn bị vào phủ hướng đại học sĩ cầu chút tình.
Ngay tại lúc này, Tăng Tĩnh tiền Trần Bì Bì cùng Đường Tiểu Đường rời phủ, hai bên liên ở chỗ cửa phủ gặp nhau. Thượng Quan Dương Vũ nhìn tên mập mặt mày thanh tú kia, đột nhiên trong lòng phát lạnh, nhớ tới chuyện cũ hai năm trước Trường An phủ thẩm tra xử lý vụ án thị nữ Lão Bút Trai chứa chấp tội phạm bỏ trốn.
Năm đó Thượng Quan đại nhân trước dùng bệnh trốn, sau lấy gậy đem bản thân đập hôn mê, mới từ trong vụ án này khinh thân mà ra, chuyện đó sau khi qua thật lâu, hắn mới biết được, thì ra thị nữ kia của thư viện Thập Tam tiên sinh lại là con gái li tán của Tăng Tĩnh đại học sĩ, mà ở trong Trường An phủ trước mặt Gia Cát Vô Nhân đại nhân của Thiên Xu Xử cùng Vương Cảnh Lược đem thị nữ nọ mang đi là tên mập, tên mập đó đến từ thư viện...
Cả người Thượng Quan Dương Vũ rét lạnh, thầm nghĩ may mắn mình còn chưa kịp dính bùn. Hắn hành một lễ đối với Tằng Tĩnh học sĩ trước, sau đó bỗng nhiên xoay người, lớn tiếng khiển trách bọn cấp dưới: "Các ngươi còn sững sờ làm cái gì? Còn không đem những kẻ xấu này mang về!"
Bọn bộ khoái nha dịch của phủ nha nhất thời choáng váng, thầm nghĩ đại nhân nhà mình khi nào từng chính nghĩa lẫm liệt như vậy? Mặc dù đại học sĩ không dễ chọc, nhưng bên này chính là Thổi phiệt quận Thanh Hà, thái độ của ngài lúc trước chính là cực ôn hòa.
Oán thầm về oán thầm, nhưng đại nhân lên tiếng nào có không làm đạo lý, đều có nha dịch đi ra phía trước, đem Thôi Tú từ trên xe ngựa xả xuống dưới, lấy ra xích sắt liền chuẩn bị đem nhân hướng bên trong bộ.
Thôi Tú khiếp sợ không nói được gì, thầm nghĩ lúc trước sau khi mình báo ra thân phận, vị phủ doãn đại nhân này vẻ mặt cực kỳ ôn hòa, vì sao lại bỗng nhiên đổi sắc mặt?
Trần Bì Bì nhìn như hàm hậu, trên thực tế là có trái tim thủy tinh linh lung, nào không hiểu ý tứ Thượng Quan Dương Vũ, hài lòng gật gật đầu, nói: "Những người này đều nhốt lại, ta không về Trường An, không cho phép đi ra."
Đường Tiểu Đường nhìn hắn một cái, thầm nghĩ ngươi lần này đi xa, nói không chừng cần đi hai ba năm, chẳng lẽ muốn Trường An phủ đem những người này nhốt lại hai ba năm?
Thôi Tú lúc này nào còn không hiểu thực gặp đại nhân vật, đối phương thậm chí vô cùng có khả năng là vị tiên sinh nào của thư viện tầng hai, tự không chịu giáp mặt chịu thiệt, liên thanh nói: "Hiểu lầm hiểu lầm, nghĩ hắn tiên sinh không biết ta chính là..."
Hắn vốn nghĩ đối phương mặc dù là người trong thư viện tầng hai, mình trước mặt nhiều người như vậy báo ra gia thế, đối phương tự cũng sẽ không quá mức làm nhục đối với thế gia vọng tộc quận Thanh Hà truyền thừa mấy ngàn năm.
Nhưng hắn nào ngờ, Trần Bì Bì nghe cũng lười nghe, phất tay nói: "Tiểu sư đệ từng thảo luận ở trong thư, trong quận Thanh Hà một đống ngu ngốc, ta có hứng thú biết các ngươi?"
Thôi Tú chỉ cảm thấy ngực chợt nghẹn, đau xót trên chân giống như chợt tăng thêm vài phần, sắc mặt tái nhợt.
Thượng Quan Dương Vũ đứng ở bên cạnh Trần Bì Bì, khẽ và ba chòm râu rối, tỏ ra khó xử: "Đường luật như sắt không thể xúc phạm, thư viện lại há có thể ngoại lệ? Trường An phủ ta cũng không thể tùy ý nhốt ngược."
Trần Bì Bì biết đối phương là người thông minh, lại không có thời gian xử lý những lời nói sắc bén này, nói: "Phá cửa xông vào phủ, ý đồ mưu hại quan viên triều đình, người tùy tiện tìm điều luật pháp dùng là được, đừng nói với ta ngươi không biết."
Thượng Quan Dương Vũ suýt nữa đem râu của mình giật xuống, cười khổ nói: "Nếu như vậy lọc kĩ xuống, nói không chừng phải lọc ra mấy chục tội danh, lại không biết nên dùng khoản nào?"
Trần Bì Bì hỏi: "Nặng nhẹ như thế nào???
Thượng Quan Dương Vũ đạo làm quan vô lại không biết xấu hổ hạ lưu tục tằng, những quả thật thực có vài phân tài cán bản lĩnh, thuận miệng nói: "Ý đồ mưu hại quan viên triều đình, mặc dù chưa thành, cũng nên xử chém, hoặc từ nhẹ đày ba ngàn dặm, nếu lấy kẻ xấu cậy mạnh xông vào nhà dân luận, tọa hình nặng nhất, tù mỏ ba năm, nếu lấy tội vu hãm luận..."
*****
Trần Bì Bì nghe tù mỏ ba năm, mắt sáng lên, nói: "Cái này hay."
Thượng Quan Dương Vũ bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà đại học sĩ phủ không phải nhà dân."
Tăng Tĩnh đại học sĩ luôn ở bên cạnh trầm mặc không nói, nhìn Thôi Tú ngồi ở dưới đất cạnh xe ngựa sắc mặt tái nhợt, trong lòng khoái ý dần sinh, trên mặt lại vẫn chưa có bất cứ biểu cảm gì, bỗng nhiên nói: "Ta đã từ quan, tất nhiên đó là nhà dân."
Vẻ mặt Thượng Quan Dương Vũ không thay đổi, trong lòng lại là dần sinh sống to, thầm nghĩ đại học sĩ lấy sinh sống đơn giản tính tình ôn hòa nổi tiếng, không nghĩ tới tùy ý một câu là muốn hướng bên hông người ta đâm dao, thật là không tệ, xem ra mình vẫn là không đủ đen lòng, làm việc quá mức dập khuôn máy móc, nếu muốn tiếp tục bò lên trên, vẫn là phải hướng những lão đại nhân này học tập nhiều thêm...
Không đề cập tới phủ doãn đại nhân tu hành học vấn quan trường, Thôi Tú nghe lời này, liền biết ba người này trước cửa phủ vậy mà tùy ý vài câu đã định tội nặng cho bên mình, sắc mặt không khỏi càng thêm tái nhợt, hắn rõ ràng lấy thân phận của mình quả quyết không có khả năng thực bị đưa đi mỏ, chỉ là tùy tùng của mình lại nói không chừng thật khó trốn kiếp nạn này...
Nam thành Trường An, gió thu xơ xác tiêu điều, người đi ít ỏi, ánh nắng xuyên mây mà xuống, mát lạnh như nước, không hề ấm áp, trong li đình bên đường có hai người đang nói lời từ biệt, chính là Trần Bì Bì cùng Đường Tiểu Đường.
Ninh Khuyết mất tích hoặc là lìa trần, tóm lại thư viện không có người nhập thế nữa. Nay cục diện khẩn trương, thư viện cần lập uy, bọn ngu ngốc quận Thanh Hà đã đưa lên cửa, nào có đạo lý không dùng một chút. Trừ ngươi không tính, ta sắp xếp vị trí cuối trước khi chia tay coi như là làm chút chuyện."
"Ngươi cũng biết hiện nay cục diện khẩn trương, thư viện tuy nói không sợ, nhưng cũng không muốn thế gian đại loạn, ở loại thời khắc này, người vì sao kiên trì muốn rời khỏi?
Trần Bì Bì nhìn dung nhan đẹp non nớt của cô gái, nói: "Chuyện giữa người ta chung quy vẫn là cần trưởng bối trong nhà lên tiếng, ta muốn biết phụ thân đối với chuyện này là thái độ thế nào."
Đường Tiểu Đường sau khi biết phụ thân của Trần Bì Bì là vị đại nhân vật kia trong truyền thuyết, tâm tình phức tạp đến cực điểm, chẳng qua nay đã sớm bình tĩnh, hỏi: "Nếu phụ thân ngươi không đồng ý thì sao?" Con trai quan chủ Trị Thủ Quan muốn cưới cô gái Ma Tông, chuyện này vô luận thấy thế nào, tựa như cuối cùng đều phải đi đến con đường xưa bị tình nào đó, khóc ra máu hoặc thuốc độc.
Trần Bì Bì nói: "Ta hỏi ý kiến ông ấy, là lấy lập trường con trai tôn kính phụ thân. Sư phụ đã không phản đối chúng ta cùng một chỗ, như vậy ông ấy có đồng ý hay không cũng không quan trọng, nếu ông ấy không đồng ý ta liên trở về, chẳng lẽ ông ấy còn có thể nhốt ta hay sao? Chẳng lẽ ông ấy còn muốn bị sư phụ đánh một gậy nữa?"
Đường Tiểu Đường cười cười, nói: "Nào có ai cười nhạo phụ thân mình như vậy?"
Trần Bì Bì mặt mày hớn hở nói: "Trước mặt ngươi không phải đã có một???
Đường Tiểu Đường lại hỏi: "Ngươi Trị Thủ Quan xem trước một chút?"
Tươi cười trên mặt Trần Bì Bì thu liễm, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Ta sẽ đi Trị Thủ Quan trước sau đó tìm cơ hội sẽ lên Tây Lăng thần điện làm rõ, năm trước chuyện Lạn Kha tự kia rốt cuộc là thế nào, hơn nữa Tây Lăng thần điện tựa như chuẩn bị đem thân phận Tang Tang làm rõ, nếu chuyện này thực xảy ra, Ninh Khuyết cùng Tang Tang cho dù một lần nữa xuất hiện trên thế gian cũng sẽ gặp phải đuổi giết không ngừng nghỉ. Ta muốn xem có thể đem thời gian kéo dài một chút hay không."
Đường Tiểu Đường gật gật đầu, nói: "Khi nào trở về?".
Sắc trời chợt tối, một trận gió tiễn đưa nổi lên, dần có hạt mưa bay xuống. Trần Bì Bì nhìn mưa thu ngoài đình nói: "Sang năm trước trận mưa đầu xuân ta sẽ trở về."
Đường Tiểu Đường nói: "Vậy đi đường cẩn thận."
Trần Bì Bì nói: "Nếu Ninh Khuyết trở về, nhớ cho ta biết."
"Thông báo người như thế nào?" Đường Tiểu Đường hỏi.
Trần Bì Bì nói: "Tìm Nam Môn quan là được, bọn họ liên hệ đạo môn tốc độ nhanh nhất."
Đường Tiểu Đường gật đầu, nói: "Vậy thì trân trọng."
Trần Bì Bì xoay người đi về phía ngoài đình, sắp tới trong mưa, bỗng quay lại.
Đường Tiểu Đường nhìn hắn cười nói: "Chẳng lẽ chút mưa này cũng có thể làm ngươi lâm bệnh?"
Trần Bì Bì nhìn nàng nghiêm túc nói: "Mưa xối không bệnh ta tương tư lại có thể thành tật."
Đường Tiểu Đường nghe vậy hơi xấu hổ, dần đỏ ửng, sau đó bắt đầu theo thói quen xắn tay áo.
Trần Bì Bì bị dọa nhảy dựng, lại nói: "Ngươi lúc trước nói liền hai câu trân trọng, nhìn tựa như rất muốn ta rời khỏi?"
Đường Tiểu Đường cắn môi dưới, không chịu nói. Trần Bì Bì vốn muốn rời khỏi, nhưng luôn thấy rất không cam lòng, cố lấy khí trước khi đi, đem nàng kéo vào trong lòng.
Cô gái trong lòng, hắn lại không có bao nhiêu đắc ý cùng say mê, cảm thấy lo sợ, ánh mắt thời khắc chú ý hai tay nàng, phát hiện hai tay cô gái tuy nắm cực chặt, còn đang run nhè nhẹ, nhưng tựa như không có dấu hiệu ra tay, không khỏi an lòng một chút, vì thế đem nàng ôm chặt thêm chút, sau đó cúi đầu.
Không biết qua bao lâu, hai bóng người trong li đình dần dần tách ra.
Trần Bì Bì hào khí can vân đi vào trong mưa, không quay đầu, phất tay mà tạm biệt.
Trong li đình, Đường Tiểu Đường nhìn bóng lưng rộng lớn của hắn, cũng phất phất tay, hai gò má chưa hết đỏ ửng.
Lúc này gió thu rền vang, lại không biết mái tóc tơ của nàng bay rối cùng tâm tình là bị gió thu phiền lòng nhiễu loạn, hay là bị người kia nhiễu loạn.
Có người rời khỏi Trường An, tự nhiên cũng có người trở lại Trường An.
Sau khi Trần Bì Bì cùng Đường Tiểu Đường chia tay ở chỗ li đình không lâu, một đôi vợ chồng chống cái ô xanh, ở trong mưa thu tí tách đi vào lị đình.
Thế tử là cô gái thanh tú, vẻ mặt dịu dàng, mặt mày lộ ra thỏa mãn, nàng nhìn Trường An hùng thành trong mưa bụi ngoài mấy dặm, rất rung động, thấp giọng nói: "Thật cao."
Phu quân của nàng là nam tử trung niên, nghe vậy cười.
Người này một thân áo xanh, vẻ mặt ôn hòa, dung nhan thanh nhã, trong cái giơ tay nhấc chân tự có một phần khí độ tiêu sái, nếu không phải phía sau cũng đứa bé gái, không biết sẽ mê chết bao nhiêu cô nương trong thành Trường An.
Đứa bé gái kia ước chừng hai tuổi, bàn tay nhỏ nắm chặt áo nam tử trung niên, cố gắng nâng đầu nhìn tường thành phương xa, đôi mắt hắc bạch phân minh, như quét sơn, quay nhanh như chớp, tỏ ra đặc biệt linh động.
Mưa thu tạm tạnh, nam tử trung niên dân theo thể tử, cõng con gái, xách hành lý đơn giản rời li đình, đi về phía cửa thành nam thành Trường An, dần đi tới gần, bước chân của hắn chưa có bất cứ gì biến hóa, lại tỏ ra nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Chỗ của thành nam một mảng yên tĩnh, nhưng cũng không phải không có người.
Trái lại hôm nay của thành có rất nhiều người, có quan quân mặc khôi giáp, có quan viên mặc đảo phục, có mấy trăm hán tử vô lại áo xanh giày xanh vừa thấy liền biết không phải người lương thiện, thậm chí còn có một gã đại thái giám.
← Ch. 547 | Ch. 549 → |