Vay nóng Homecredit

Truyện:Tướng Dạ - Chương 558

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 558: Ảnh tùy
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Shopee


"Không cần miễn cưỡng, cảm giác vất vả thì buông tay."

Trong xe, hắn nhìn Tang Tang vẻ mặt ngưng trọng nói. Tang Tang nhẹ nhàng gật đầu, từ hắn trong tay tiếp nhận cái ô đen to tàn phá, bỏ vào tay phải cầm chặt, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, chưa đem ô mở ra.

Một lát sau, khuôn mặt nhỏ của nàng trở nên càng thêm tái nhợt, lông mi run rẩy tựa như lá cây trên tuyết bị gió thổi. Tay phải cầm cán ô cũng bắt đầu run run, dẫn theo thân thể gầy yếu cũng bắt đầu run run. Tang Tang bỗng nhiên bắt đầu ho khan. Ninh Khuyết không chút do dự đưa tay, đem cái ô đen to từ trong tay nàng đoạt trở về. Sau đó đem nàng ôm vào trong lòng, không ngừng xoa lưng nàng, qua thật lâu, mới khiến tiếng ho của nàng dừng lại.

Tang Tang đặt đầu ở trước ngực hắn, nhắm mắt, không biết là vì rét lạnh hay sợ hãi, thân thể vẫn đang khẽ run, thanh âm mỏi mệt mà suy yếu, nói: "Có rất nhiều người, người rất cường đại."

Ninh Khuyết trầm mặc không nói, tiếp tục ôm nàng.

Qua một lát, Tang Tang mở mắt, thấp giọng nói: "Cái ô đen to không dám mở ra, ta hiện tại thân thể không tốt, thấy không phải quá rõ, ngươi nên để ta nhìn chốc lát nữa."

Ninh Khuyết nói: "Biết có người ở phía trước đã đủ."

Tang Tang nói: "Nhưng không biết là người nào."

Ninh Khuyết nói: "Tây Lăng thần điện... Không, phải nói là người của Hạo Thiên đạo môn."

Hắn ngồi tới cạnh cửa sổ xe, lấy ra kính viễn vọng, hướng về dãy núi phương xa nhìn, trầm mặc nhìn thời gian rất lâu, thẳng đến sắc trời tối đi, rốt cuộc đã thấy mấy đạo kiếm quang như ẩn như hiện.

Nhìn những kiếm quang kia trong bóng đêm như ẩn như hiện giữa dãy núi rậm rạp, Ninh Khuyết nhớ tới câu chuyện nọ của rất nhiều năm trước. Ma Tông thánh nữ Mộ Dung Lâm Sương ở thành Thổ Dương nhẹ nhàng múa một điệu, trong Dân sơn kiếm quang tung hoành, vô số cao thủ đạo môn cùng tới, không để ý Đường đế tức giận, cuối cùng cường hành ép Hạ Hầu mổ sống người yêu của mình.

Đó còn chỉ là chiến tranh giữa đạo môn cùng Ma Tông, nay Tang Tang là con gái Minh vương, đó là chiến tranh giữa Hạo Thiên cùng Minh vương, Ninh Khuyết biết cục diện mình gặp phải khẳng định càng thêm nguy hiểm hơn so với cục diện Hạ Hầu năm đó gặp phải. Diệp Hồng Ngư khẳng định đã đến, Thiên Dụ thần tọa có tới không? Chưởng giáo đại nhân đâu?

Đây là Hạo Thiên thế giới, đạo môn mới là thế lực cường đại nhất, không đề cập tới Tây Lăng thần điện tập hợp vô số cường giả, chỉ nói trong ngàn vạn tòa đạo quan trải rộng thế gian, ai biết đạo môn còn cất dấu bao nhiêu lực lượng?

Trên hoang nguyên, chùa Huyền Không dùng hơn hai trăm khổ tu tăng cùng vài đại sư tương đương với Tri Mệnh cảnh truy kích xe ngựa màu đen, thanh thế đã tỏ ra vô cùng mênh mông cuồn cuộn, mà Tây Lăng thần điện mới là một mảng biển thật sự khủng bố.

Từ một khắc nọ thần điện chiếu cáo thiên hạ Tang Tang là con gái Minh vương bắt đầu, mảng biển đó đã bắt đầu nổi lên gió lốc, triều dâng dần sinh ở mặt biển bình tĩnh, cho đến đem xe ngựa màu đen hoàn toàn đập thành mảnh mới sẽ ngừng lại.

Dãy núi rậm rạp dưới bóng đêm đem Nguyệt Luân quốc cùng Đường quốc ngăn cách ra. Diệp Hồng Ngư đứng ở trên đỉnh núi cao nhất, thần bào trên người theo gió mà múa, gào thét rung động, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào.

Tài Quyết thần bào là màu đỏ mực, so với máu tươi càng tươi đẹp hơn, so với bóng đêm càng sâu hơn.

Thị lực của nàng sâu sắc như thế nào nữa, cũng không nhìn thấy cái xe ngựa màu đen kia trong khe núi xa xa, nhưng nàng luôn nhìn hướng đó, tựa như nhìn thấy thứ gì rất thú vị, không chịu dời ánh mắt.

Mười mấy tên thần quan cùng kỵ sĩ Tây Lăng thần điện quỳ gối giữa đỉnh núi đá trước người nàng. Một gã chấp sự Tài Quyết Ti mặc đồ đen thấp giọng báo cáo tình báo phía Nguyệt Luân quốc, vẻ mặt nàng một mảng hờ hững, tỏ ra rất không để ý, tựa như đuổi giết con gái Minh vương việc quan trọng như vậy cũng không thể làm nàng khẩn trương.

Không biết qua bao lâu, Diệp Hồng Ngư thu hồi ánh mắt, nhìn phía mười mấy ngọn núi lớn chung quanh. Trong những dãy núi đó cất giấu bốn trăm hộ giáo kỵ sĩ, ba đại tu hành giả Tri Mệnh cảnh của Tây Lăng thần điện, còn có mười mấy đạo môn tán tu thực lực cường hãn cũng phụng chiếu tới nghe theo nàng chỉ huy trốn ở trong dãy núi.

Tổ hợp thực lực cường đại như thế, một khi tây tiến, thậm chí có thể trước khi phật tông làm ra bất cứ phản ứng gì, trong một đêm chiếm lĩnh đô thành Triều Dương của Nguyệt Luân quốc, dùng để đối phó Ninh Khuyết cùng Tang Tang đang bệnh càng thêm dư dả.

Tên chấp sự áo đen Tài Quyết Ti kia sau khi báo cáo xong vẫn quỳ trên mặt đất, chờ đợi mệnh lệnh của thần tọa, nhưng đợi rất lâu cũng chưa nghe được thanh âm làm hắn vô cùng kính sợ nọ vang lên, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn phía bóng người đẹp đẽ kia trên đỉnh núi đá, thần thái kính cẩn hỏi: "Thần tọa đại nhân?"

Diệp Hồng Ngư không biết đang nghĩ chuyện gì, nghĩ có chút xuấ thần nghe lời này mới tỉnh lại, lại nhìn phía tây, khóe môi hơi cong lên nói: "Gia hỏa đó so với tặc còn tinh hơn, nào không đoán được đạo môn lại có an bài ở chỗ này, chỉ sợ đã sớm rời khỏi, đã như vậy, bổn tọa chẳng lẽ còn phải nán lại chờ ở nơi này?"

Các chấp sự áo đen có chút giật mình, nghe Tài Quyết thần tọa nói, nàng dường như chuẩn bị rời khỏi, nhưng đạo môn mai phục ở trong mảng dãy núi này, là chưởng giáo đại nhân tự mình hạ dụ lệnh, ai dám không theo?

Diệp Hồng Ngư đi hướng dưới núi.

Một gã thần vệ phó thống lĩnh giật mình đứng lên, nhìn bóng lưng thần bào trong bóng đêm phất phới theo gió, nói: "Thần tọa đại nhân, đây là dụ lệnh của chưởng giáo. Ngài chuẩn bị đi nơi nào?"

Trong mảng dãy núi này, trên thế giới này, người có tư cách để Diệp Hồng Ngư trả lời vấn đề đã rất ít, cho nên nàng chưa trả lời, nhưng khi đi qua bên cạnh tên chấp sự áo đen kia, nói: "Ta đi Nê Đường (vũng bùn)."

Chấp sự áo đen là cấp dưới trực tiếp của nàng, nói cho người này hành tung, là vì Tài Quyết thần điện an bài công việc, cái này không đại biểu nàng cần hướng người khác báo cáo hành tung của mình, cho dù chưởng giáo đại nhân.

Mọi người ở đỉnh núi nghe vậy vẻ mặt đột nhiên run sợ, mặc dù là vị chấp sự áo đen kia cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, lo âu khuyên can nói: "Nê Đường? Đầm lầy ngàn dặm giữa Nguyệt Luân cùng Kim trường vương đình? Thần tọa đại nhân, nơi đó quá mức nguy hiểm, nhiều năm như vậy, chưa từng có ai lựa chọn đi con đường đó..."

"Đường không ai đi, chính là đường Ninh Khuyết sẽ đi."

Nói xong câu đó, Diệp Hồng Ngư nhẹ nhàng rời đi, thần bào màu đỏ mực ở trên đường núi bay múa không thôi, lúc cuốn bay như cờ máu, lúc trầm liễm như bóng đêm, mọi người của Tây Lăng thần điện quỳ rạp xuống trên núi kính sợ đưa tiễn.

Đô thành Nguyệt Luân quốc tên là thành Triều Dương, cái tên này kéo dài vô số năm, sớm không ai biết rốt cuộc nên đọc triều của sớm sớm tối tối, hay là nên đọc triều của triều bái, bởi vì hai cái ý tứ tựa như đều là thông.

Bắc thành Triều Dương có ngọn núi xanh, thế núi hơi dốc, lại cực kỳ dài rộng, trong núi thảm thực vật cực dày, tuy du khách thường tới, lại còn có rất nhiều chỗ sâu thẳm hẻo lánh không người.

*****

Phía đông nam Nguyệt Luân quốc cách một cánh rừng rậm nguyên thủy cùng sông lớn, tiếp giáp Nam Tấn, hơi nước trong Đại Trạch cùng Đại Hà, còn có hơi nước của biển phía nam bị gió không ngừng thổi tới trong quốc cảnh, lại bị cao nguyên phương tây, hoang nguyên phương Bắc còn có Thống lĩnh phương đông che lại, cho nên rất ẩm ướt ấm áp.

Đang cuối mùa thu, trên hoang nguyên sớm tuyết lớn bay tán loạn, phụ cận thành Triều Dương lại không tìm thấy chút khí tức rét lạnh tiêu điều, trong núi lá rừng rậm rạp, xanh thẳm, nhìn cùng ngày xuân của thành Trường An xấp xỉ.

Lúc chính ngọ, mặt trời lơ lửng cao cao ở giữa trời, hướng về mặt đất tản nhiệt lượng, trong thành Triều Dương cùng núi xanh thành bắc càng thêm tỏ ra triều nhiệt oi bức, mọi người đều cảm thấy có chút mệt mỏi.

Du khách cùng sơn dân ở trong rừng xanh nghỉ ngơi, tránh mặt trời mùa thu hơi nóng. Có mấy đứa bé lại là ở bên suối trong rừng chơi đùa, cạnh đường lên núi tương đối ít bóng cây, rất nhiều vị khổ tu tông màu da ngăm đen ngồi khoanh chân.

Có khổ tu tăng mặc tăng phục bổn chùa Bạch Tháp tự, có khổ tu tăng lại là đến từ nơi khác, quần áo đã sớm lam lũ, mà vô luận là khổ tu tăng bản thổ hay là tha hương đến, trong bát đồng trước người đều đặt đầy hoa quả cùng thức ăn, những hoa quả cùng thức ăn đó tự nhiên là quốc dân Nguyệt Luân quốc tín ngưỡng phật pháp cung cấp nuôi dưỡng.

Sâu trong núi xanh mọc mấy trăm cây đá, dưới tàng cây là cỏ dài cùng bụi cây rậm rạp. Vô luận người hay thú cũng khó đi lại trong đó, tỏ ra mười phần u tĩnh, xem lá mục chồng chất mặt đất, chỉ sợ đã mấy chục năm cũng chưa từng có người đến.

Ninh Khuyết nâng lên một vốc lá khô cuối cùng, cẩn thận đều đều rải trên mặt đất, xác nhận chưa lộ ra bất cứ dấu vết gì, ngay cả trận ý cũng bị che dấu phi thường hoàn mỹ, yên lòng, chân phải đạp lên bụi cây tràn đầy bụi gai, thân hình khẽ lướt liền lướt đến trên đất bằng ngoài mấy trượng, bắt đầu tiến hành dặn dò đối với đại hắc mã.

Lấy tính tình bình thường của đại hắc mã, nhìn Ninh Khuyết giáo dục khoa tay múa chân như dạy trẻ con đã sớm bắt đầu phiền, nhưng nó hôm nay nghe phi thường nghiêm túc, ánh mắt phi thường chuyên chú, không bỏ sót một chữ.

"Ta không biết cần dừng lại ở trong Triều Dương thành bao lâu, nếu tìm được đại sư huynh, ta liền mang theo Tang Tang cùng hắn đi về trước, sau đó lại mời đại sư huynh trở về đón ngươi, nếu tìm không thấy đại khái cũng sẽ ở trong thành chờ đợi, ngươi ở trong núi chịu đựng chút thời gian, yên tâm ta sẽ không bỏ ngươi mặc kệ, vất vả ngươi."

Ninh Khuyết ôm cổ đại hắc mã, vỗ nhẹ nhẹ, cảm khái nói. Sau đó cầm lấy một bọc vải lam, buộc ở trên cổ đại hắc mã, bên trong là hoàng quả sâm núi các loại thức ăn trong xe còn lại không nhiều.

Đại hắc mã cọ cọ mặt hắn, lại khẽ hí một tiếng với Tang Tang dưới tàng cây, xoay người đạp bước chân chậm rãi, hướng về rừng rậm núi sâu phía sau đi, bọc vải lam nhẹ nhàng lung lay.

Nhìn bóng dáng đại hắc mã biến mất ở sâu trong núi xanh, Ninh Khuyết trở về dưới tàng cây đa cõng Tang Tang, dùng dây thừng rắn chắc đem hai bên buộc chặt, nhấc hành lý nặng nề, đi hướng thành thị dưới núi.

Nguyệt Luân quốc từ vua đến người buôn bán nhỏ đều thờ phụng phật tông, theo đuổi cảnh giới không tranh với đời, lấy thu mình bình thản nổi tiếng. Tuy Đại Hà quốc có thù truyền kiếp với Nguyệt Luân khẳng định sẽ không cho rằng như vậy, nhưng ít ra ở nội bộ Nguyệt Luân quốc, quả thật cực ít xuất hiện các loại chuyên quyền thần mưu phản hoặc huyết án kinh thiên.

Chính là bởi vì loại lý niệm hoặc là nói theo đuổi đặc thù này, trừ trên biển cảnh giáp giới với Đường quốc và hữu trướng vương đình xây dựng hùng thành cứ điểm quan trọng, rất nhiều thành thị của Nguyệt Luân quốc đều không có tường thành. Ngay cả đô thành Triều Dương cũng không có tường thành, chỉ ở phía đối mặt đại thanh sơn xây một vòng hàng rào trúc giản dị dùng để phòng thú.

Lữ nhân từng tới thành Triều Dương cùng thành Trường An, luôn thích đem hai tòa đồ thành này đặt ở cùng một chỗ so sánh, không phải nói thành Triều Dương cũng hùng vĩ đồ sộ như thành Trường An, mà là bởi vì thành Triều Dương đi ở trên một cực đoan khác.

Thành Triều Dương không có tường thành, tự nhiên cũng sẽ không có cửa thành, quân sĩ hoàng thất phụ trách thu thương thuế, ở trên đường cái tùy tiện đặt mấy cái bàn cùng mấy cái ô che nắng, liền sang làm thuế quan.

Bởi vì bốn mùa ấm áp, những quan viên đó thoạt nhìn luôn lười biếng, có một số quân sĩ thậm chí phanh áo, nằm ở dưới tàng cây bên đường ngủ. Tất cả nhìn qua đều là tản mạn không có quy củ như vậy, nhưng làm triều đình Nguyệt Luân quốc cảm thấy kiêu ngạo, thành Triều Dương hàng năm thu thuế thậm chí so với thành Trường An còn nhiều hơn.

Cái này tự nhiên không phải bởi vì ngành buôn của thành Triều Dương so với thành Trường An càng phát đạt hơn, cũng không phải bởi vì quan viên thuế vụ chăm chỉ hơn, lại càng không phải vì quốc dân Nguyệt Luân quốc đều có tự giác tự động nộp thuế chia sẻ lo lắng thay quốc gia. Sở dĩ như thế, thật ra không có bí quyết gì, chẳng qua bởi vì Nguyệt Luân quốc thu thuế gấp mười Đường quốc mà thôi.

Quốc gia tản mạn mà không tranh chấp như thế, triều đình hiệu quả thấp lại tham ô mục nát như thế, đô thành cởi mở mà hỗn loạn như thế. ngay cả voi rừng ngẫu nhiên rời núi kiếm ăn cũng không phòng được, nào còn có thể đề kháng kẻ thù bên ngoài nào?

Nếu không phải phật tông từ trong đó điều giải, Nguyệt Luân quốc ngàn năm trước đã bị kỵ binh hữu trướng vương đình diệt, nếu không phải có Tây Lăng thần điện giúp đỡ, thậm chí có thể sẽ thua bởi Đại Hà quốc nhỏ yếu hơn rất nhiều.

Thành Triều Dương là đô thành không bố trí phòng vệ, gió có thể đi vào mưa có thể đi vào. Cũng may vị trí địa lí ưu việt, nhiều năm qua cũng chưa có mưa rền gió dữ tai hoạ gì. Người cũng có thể tùy ý ra vào, chẳng qua con dân tu phật phần lớn nhát gan, không có mấy người dám ý đồ chuồn vào trong thành, né qua đủ loại thuế nặng triều đình trưng thu.

Ngày nào đó cuối mùa thu, một đám mây trắng bay vào thành Triều Dương. Sự tình trên đất tạm thời cũng không quản tới, tự nhiên không ai sẽ chú ý tới trên trời. Chỉ có một gã quân tốt thuế quan đang nằm trên mặt đất phơi nắng, nhìn hai đầu nhọn nhọn, ở giữa cực dày của đám mây trắng kia, cực kỳ giống con thoi, ngây ngô cười cười.

Chính phía dưới đám mây trắng kia, Ninh Khuyết cõng Tang Tang chống một cái ô không biết từ nơi nào tìm được, thuận lợi đi vào thành Triều Dương, trên người phủ bóng xanh cực nhạt.

Trong không khí thành Triều Dương tràn ngập hương vị hương liệu, chùa khắp nơi có thể thấy, trên tường chùa những tháp trắng đẹp cùng trong am thờ Phật bên đường được khảm rất nhiều bảo thạch trân quý. Ăn mày cầm bát vỡ vẻ mặt lạnh nhạt tùy ý đi, lại không có ai hướng những viên đá quý đó nhìn một cái, càng không ai ý đồ từ phía trên cạy một viên xuống.

Đầu Tang Tang đặt ở trên vai Ninh Khuyết, nhìn hình ảnh trước mắt, có chút giật mình, thì thào: "Quả nhiên là phật quốc trong truyền thuyết, ngay cả ăn mày cũng có phẩm đức như vậy."

Ninh Khuyết nhìn góc đường một tên ăn mày già hai tay bị vũ khí sắc bén chặt mất, nói: "Cái này chỉ nói rõ hai loại khả năng, làm ăn mày cũng làm lười nhác tiếp nhận số phận như vậy, vậy nhất định làm ăn mày cả đời, hoặc là bọn họ rất rõ ràng, cho dù trộm đá quý cũng không bán nổi, hơn nữa sẽ chịu trừng phạt rất đáng sợ."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)