← Ch.560 | Ch.562 → |
Gió tuyết chưa giận, đường chưa cản trở, theo bông tuyết chậm rãi bay xuống, một lão tăng cầm gậy tích trượng, đầu đội nón chậm rãi đi ra khỏi hoang nguyên, tiến vào Nguyệt Luân quốc cảnh, hướng trên đỉnh một ngọn núi không cao đi đến.
Tốc độ đi lại của lão tăng phi thường thong thả, chậm hơn tốc độ bông tuyết bay xuống. Thậm chí tựa như so với tốc độ tuyết tan cũng chậm hơn một chút. Bàn chân hắn đi giày rơm giống như cùng mặt đất dính lại với nhau, lúc nhấc chân tựa như muốn đem toàn bộ mặt đều kéo lên, cho nên đi mỗi một bước đều tỏ ra phi thường khó khăn.
Hắn đi ở trên tuyết, tầng tuyết bị kéo lên. Đi ở trên đất bùn, bùn đất màu đen bị kéo lên. Đi ở trên đường lên núi tảng đá trải thành, mặt đất đá bị kéo lên. Đường lên núi bị tuyết nông bao trùm nhìn như chưa có bất cứ biến hóa gì, trên thực tế kết cấu sâu trong tuyết đọng luôn xé rách bất an, phát ra tiếng sột soạt cực nhỏ loài người căn bản không nghe thấy, thậm chí cả ngọn núi cũng theo lão tăng đi đang phát ra tiếng rên rỉ cực thấp trầm.
Các động vật trốn ở sâu trong ngọn núi tránh đông có thể nghe được loại thanh âm này. Sói đang liếm nuốt lông bẩn kết khối e sợ ngẩng đầu lên, chim khách tránh ở trong tổ hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn phương xa, mèo rừng đang ý đồ cắn xuyên da hươu một con hươu bị đông chết phát ra một tiếng thét chói tại thê lương.
Lão tăng đi đến trên đỉnh ngọn núi, nhìn phía nam.
Từ ngọn núi hướng nam mấy chục dặm, tuyết đã ngừng, trong bầu trời tuyệt đại bộ phận Nguyệt Luân quốc đều không có mấy tuyết. Ngoài ngàn dặm thành Triều Dương đô thành Nguyệt Luân quốc lại bị mây cực dày bao trùm, xa cách ngàn dặm nhìn tới, đám mây đó cực dày, giống như trong phật quốc vô ngần cô đơn mà sinh một đóa hoa.
Lão tăng trầm mặc nhìn đám mây ở ngoài ngàn dặm, trên dung nhan già nua bóng nón chưa che khuất chậm rãi hiện ra vẻ mặt phi thường phức tạp. Sau đó tay hắn cầm gậy tích trượng hơi căng lên, đem gậy tích trượng nhẹ nhàng cắm vào giữa đá núi đỉnh núi bên cạnh, nói với phương xa: "Ngươi ở dưới mây."
Gậy tích trượng cùng đá đỉnh núi tiếp xúc, giống như đao nóng đâm vào đống tuyết, lặng lẽ không tiếng động xâm nhập trong đá. Đầu trượng gậy tích trượng phát ra tiếng vang giòn rất nhỏ, theo những lời này của lão tăng hướng về bốn phương tám hướng bay đi.
Lão tăng nhìn thành Triều Dương xa xôi, nói: "Đối với trận hạo kiếp này của nhân gian, đối với thời đại mạt pháp đến, Phật tổ trước khi niết bàn để lại bàn cờ Tịnh Linh rất nhiều pháp khí, soi sáng đường cho đệ tử cửa Phật. Nhưng sư huynh người lại không chịu đi đường Phật tổ để lại, muốn đi đường của mình, cái này rốt cuộc là vì sao?"
Sau khi ở đỉnh núi trầm mặc đứng thẳng thời gian rất lâu, lão tăng thở dài nói: "Sư huynh ngươi năm đó tự hiệu Kì Sơn, ta mãi không rõ rốt cuộc là đạo lý gì. Trải qua Thất Niệm thuật lại, mới biết thì ra giữ là kì lộ chi ý, chỉ là kì lộ nhiều khó đi, ngã phật từ bi, sao nỡ thấy nhân gian mạo hiểm đi một cái lối rẽ?"
Nói xong câu đó, lão tăng đem gậy tích trường từ trong đá tuyết rút ra, chậm rãi đi về phía dưới núi, xem phương hướng hẳn là chuẩn bị đi thành Triều Dương. Chỉ là lấy phương thức đi đường thong thả gian nan như thế của hắn, dùng hơn trăm ngày thời gian mới từ Huyền Không tự hố trời đi đến ven hoang nguyên, vậy còn cần đi bao lâu mới có thể đi đến dưới đám mây kia?
"Ngươi đi lối rẽ, vậy ta cũng chỉ đành đi đường tắt."
Lão tăng ra khỏi phạm vi đỉnh núi, liền dừng bước, đưa tay ở cạnh đường lên núi gập ghềnh lầy lội khó đi vươn gậy tích trượng, xem động tác tựa như là đang gọi xe, chỉ là ở trong ngọn núi hẻo lánh hiếm thấy dấu người này, nào có thể có xe ngựa?
Mùa đông năm nay, thành Triều Dương đô thành Nguyệt Luân quốc, liên tục ở vào thời tiết u ám, mặc dù đã có hai trận tuyết nhỏ, tầng mây cực dày trên không thành thị mãi chưa tan đi.
Nhân gian, gió tuyết âm tình vốn là việc bình thường, mặc dù trăm ngày âm u cũng không phải chuyện quá khó tưởng tượng. Cho nên ngay từ đầu, tầng mây này cũng chưa dẫn tới bất luận kẻ nào chú ý.
Thẳng đến đông ý dần sâu, trận tuyết thứ hai tan hết, nông thôn ngoài thành Triều Dương chợt trong, một mảng trong trẻo, trong thành Triều Dương lại vẫn mây tuyết dày đặc, mới khiến mọi người trong thành sinh ra một ít khó hiểu.
Có không hiểu thì muốn hiểu, một khi bắt đầu tiến hành quan sát có mục đích, triều đình cùng cư dân bình thường của Nguyệt Luân quốc tốt cuộc chú ý tới chỗ quỷ dị của tầng mây cực dày kia trên bầu trời. Có người nhớ tới từ ngày nào đó cuối mùa thu bắt đầu, tầng mây này trên đầu đã chưa từng tan đi, càng nhiều người chú ý tới, ở trên bầu trời sáng sủa ngoài thành, mỗi ngày đều còn có mây lục tục không ngừng bay tới, tụ tập đến trong tầng mây trên không thành thị.
Tầng mây bao phủ thành Triều Dương không chịu tan đi, hơn nữa mỗi ngày đều đang trở nên dày thêm, diện tích trở nên lớn thêm, loại tình huống này quá quỷ dị. Từ mùa thu bắt đầu, các chùa Nguyệt Luân quốc đã tuyên truyền giảng giải con gái Minh vương buông xuống, hải bộ văn thư của triều đình đã chứng minh con gái Minh vương đang ở Nguyệt Luân quốc, đủ loại sự tình cùng đám mây dày này trên không thành Triều Dương liên hệ lại một chỗ, nhất thời làm trong lòng dân chúng sâu sắc bất an cùng sợ hãi.
Mọi người trong thành Triều Dương tự nhiên sinh ra rất nhiều phán đoán cùng bất an, đám mây đó đã thành trọng điểm mọi người quan sát, thậm chí trở thành nội dung chủ yếu nhất quốc dân Nguyệt Luân quốc mỗi ngày gặp mặt hàn huyên.
"Ngài ngày hôm qua thấy đám mây kia không?"
"Mỗi ngày hơi ngẩng cổ liền có thể nhìn thấy, còn cần chuyên môn đi nhìn?"
"Ta là nói mây mới hôm qua từ bên ngoài thổi đến, ngài không thấy hôm nay mây này lại dày thêm không ít?"
"Không nhìn ra, hôm qua ta đi thuê xe ngựa, hôm qua mây mới rất lớn?"
"Đặc biệt lớn, lúc ta nhìn thấy đã rất gần, như thế nào cũng phải to hơn hoàng cung một chút."
"Vậy cũng thật không nhỏ, chẳng qua ta mấy hôm trước ta từng nhìn thấy một lần mây mới tới từ phía đông, chậc chậc, trận thế đó, khí khái đó, cảm giác giống như thiên quân vạn mã của người Đường."
"Cái so sánh này của ngài tinh diệu, nói con gái Minh vương kia cũng không phải chính là người Đường."
"Ngài cũng đừng nói với ta cái gì con gái Minh vương, ta nhát gan."
"Ngài không phải nhát gan, là tâm tư tinh tế, thuê xe ngựa đây là dự chừng muốn đi?"
"Không đi không được, mây này quá cổ quái, nhỡ đâu ngày nào đó biến thành như tảng đá nện xuống, ta cũng không đỡ được."
...
Tuyết vân tối thành (mây tuyết phá thành).
Mọi người trong thành mỗi ngày đều sẽ ngẩng đầu nhìn thời gian rất lâu, bệnh xương cổ càng ngày càng ít. Rất nhiều người bắt đầu cầu nguyện, trong ngõ bỏ đi tràn ngập hương vị dâng hương, tiền nhan đèn của các chùa miếu lớn thu càng ngày càng nhiều. Có người đã đang chuẩn bị rời khỏi thành Triều Dương, đi ở chỗ thân thích nông thôn tạm thời tránh né mấy ngày, tiệm xe ngựa làm ăn trở nên càng ngày càng náo nhiệt.
*****
Không khí khẩn trương bất an theo dâng hương dần dần nồng hậu. Mọi người sợ hãi không chọn đường bắt đầu hướng toàn bộ sự vật mình cho rằng có hiệu lực cầu nguyện cầu phúc, vô luận tảng đá hay cây cối, đại sư trong miếu tự nhiên là lựa chọn tốt nhất. Vì thế ở trong mấy ngày ngắn ngủn, liền không biết có bao nhiêu tiểu thư các phủ bị tai họa.
Nguyệt Luân quốc có vô số chùa, trong đó nổi tiếng nhất đó là mưa bụi bảy mươi hai chùa. Thành Triều Dương Bạch Tháp tự thì ở trong bảy mươi hai chùa có được địa vị không thể nghi ngờ, ở dưới tình huống trước mặt lòng người hoảng sợ, hương khói của Bạch Tháp tự tự nhiên thịnh nhất, mỗi ngày tín đồ đến bái phật cầu nguyện, sắp đem ngôi chùa này chen vỡ.
Các phật điện lớn trong Bạch Tháp tự đều bị tín đồ chen đầy, mặc dù là ngoài chùa cũng có vô số dân chúng quỳ. Có mấy chục tín đồ cung kính quỳ gối ngoài cửa chùa trước thềm đá nào đó, không ngừng đập đầu, tỏ ra đặc biệt thành kính.
Thềm đá đó đưa tới nhiều phật môn tín đồ quỳ lạy như vậy, là vì năm đó trụ trì Bạch Tháp tự lúc sáng sớm, ở trên thềm đá đó đã nhặt được một đứa bé trai phật duyên thâm hậu. Đứa bé trai đó là Đạo Thạch đại sư nổi tiếng sau này, cho nên các tín đồ đều cho rằng trên thềm đá đó còn lưu lại phật tính của Đạo Thạch đại sự, có thể mang đến phúc trạch.
Nhìn hình ảnh này, Ninh Khuyết lắc lắc đầu, nắm bàn tay nhỏ hơi lạnh của Tang Tang, chen qua đám đông biển người chật chội, hướng trong Bạch Tháp tự đi đến. Thầm nghĩ năm đó Khúc Ny Mã Đề cùng Bảo Thụ tư thông, sinh ra Đạo Thạch đứa con tư sinh này, tự nhiên là phải đưa đến Bạch Tháp tự, cùng phật duyên loại chuyện này có thể có quan hệ gì?
Tang Tang mặc cái áo bông nhạt màu, quấn khăn quàng cổ dày, che khuất non nửa khuôn mặt. Không biết khi nào, tóc bị cắt cực ngắn, ở trên trán tách chéo ra, nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái, tựa như đứa bé trai tuấn tú. Đừng nói chỉ từng nhìn bức tranh, cho dù là người từng thấy bản thân nàng, cũng rất khó nhận ra nàng.
"Có lẽ bậc thềm đá đó thật có thể mang đến phúc trạch."
Thanh âm Tang Tang xuyên thấu khăn quàng cổ, tỏ ra có chút ong ong, giống như là sau khi cảm mạo có chút nghẹt mũi.
Ninh Khuyết mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Cho dù có phúc trạch, cũng không thể rơi ở trên người chúng ta, cũng đừng quên ở trước tiệm bánh bao thành Trường An, là ta một đao đem đầu Đạo Thạch chặt xuống."
Tang Tang nói: "Cũng không biết có phải chúng ta làm quá nhiều chuyện xấu hay không, cho nên mới sẽ gặp báo ứng. Sớm biết phải học phật pháp, lúc trước sẽ không nên không cung kính như vậy đối với các đại sư phật môn."
Ninh Khuyết cười nói: "Trước khi gặp Đạo Thạch một ngày, ngươi lần đầu tiên trốn nhà, tâm tình ta phi thường không ổn, ở bên hồ Nhạn Minh phẫn nộ suốt một đêm, hắn còn chọc ta, tự nhiên là muốn chết, vẫn là ngươi không tốt."
Tang Tang nhẹ giọng nói: "Cho nên là ta gặp báo ứng."
"Nếu thực có báo ứng, Hạ Hầu nào cần ta đi giết, đã sớm nên bị Phật tổ thu rồi. Vô luận đạo môn hay phật tông, nói đến thư viện ta luôn sẽ nhắc tới cái xưng hô kẻ không có đức tin này. Ở bọn họ xem ra, không có tín ngưỡng không có kính sợ, sinh mệnh rất khó phong phú, trong lòng rất khó đạt được bình tĩnh thật sự. Nhưng ở thư viện ta xem ra, tín ngưỡng cùng sùng bái vốn đã không phải một thứ, trong kính sợ chữ úy kia (kính úy) cần nghiên cứu cho kĩ."
Ninh Khuyết nhớ lúc trước ở ngoài chùa nhìn thấy những tín đồ dập đầu không ngừng kia, nhớ hình ảnh hộ gia đình kia bên cạnh tiểu viện mỗi ngày dâng hương tế bái đối với một gốc cây trong nhà, nói: "Như Nguyệt Luân quốc tất nhiên là quốc gia có tín ngưỡng, nhưng thứ tín ngưỡng quá nhiều, sợ hãi đối với không biết quá sâu, cái này lại tính là tín ngưỡng cái gì đây?"
Trong lúc thấp giọng nói chuyện phiếm, hai người đã tới sâu trong chính điện Bạch Tháp tự. Trong phật điện vẫn đầu người nhấp nhô, mấy trăm tín đồ quỳ gối trên bồ đoàn, nghe một vị cao tăng phía trước giảng kinh.
Ninh Khuyết mang Tang Tang đi vào phật điện, bất động thanh sắc đã tìm được một cái bồ đoàn để trống. Tín đồ bị cướp bồ đoàn kia, một khắc trước còn đang chuyên tâm niệm kinh, một khắc sau đã phát hiện mình đứng ở phía sau cây cột, không khỏi khiếp sợ không nói được gì, cũng không dám lớn tiếng kêu la, sợ bị cao tăng trong chùa kết luận mình không đủ thành kính, mới gặp phải kết cục này.
Tang Tang ngồi đến trên bồ đoàn, hai tay chắp lại ở trước người, nhắm mắt, bắt đầu học phật nghe kinh, vẻ mặt điềm tĩnh mà thành kính, bởi vì sợi tóc cắt mà tỏ ra hơi đen chút, ở trên trán chậm rãi phất phơ.
Nàng chưa nghe cao tăng Bạch Tháp tự kia giảng kinh, chỉ là ở trong lòng lẳng lặng tụng đọc một đoạn kinh văn, nàng học cũng không phải tượng phật vàng trang nghiêm kia trước điện, mà là phật trong lòng mình.
Tìm được con gái Minh vương, cứu vớt thế giới, cứu vớt bản thân, đây là ý tưởng của mọi người trên đời hiện nay, xác định con gái Minh vương ẩn thân ở Nguyệt Luân quốc, phật tông tất nhiên phải trừ Tang Tang cho thống khoái.
Ở dưới tình huống như vậy, Ninh Khuyết lại mang Tang Tang trốn kĩ trong Thành Triều Dương, đi chơi rất nhiều chùa trong thành ngoài thành, bình tĩnh học phật đọc kinh. Cái này hoàn toàn ra ngoài dự kiến của đạo phật hai tông, cũng đang xác minh một câu cách ngôn rắm thối không kêu nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Cùng cái này so sánh, còn có chuyện càng tỏ ra kỳ diệu hơn.
Phật tổ vô số năm trước đọc quyền thiên thư chữ Minh, có thể nhìn ra tương lai xa vô số năm sau, nhìn thấy thời đại mạt pháp vĩnh dạ tới. Vì thế Phật tổ lưu lại vô số pháp khí di vật, chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn trấn áp con Minh vương. Do đó làm nhân gian chạy thoát từ trong ánh mắt Minh vương tuần tra bảy vạn thế giới, nhưng chỉ sợ ngay cả Phật tổ cũng không ngờ tới, phật pháp hắn để lại nhân gian, lại có thể giúp Tang Tang tạm thời trấn phục tia khí tức âm hàn kia trong cơ thể.
Trong Phật điện từng đợt tiếng kinh, một hơi thở tường hòa từ bi theo các tín đồ thành kính niệm đọc mà dần dần tràn ngập ra, Tang Tang nhắm mắt, chắp hai tay, vẻ mặt điềm tĩnh thành kính, tu phật của mình, đọc kinh của mình, cảm thụ được khí tức tường hòa từ bi kia quanh người, sắc mặt hơi tái dần dần hồi phục bình thường.
Cao tăng Bạch Tháp tự giảng kinh xong, tín đồ tụng kinh cũng chấm dứt, trên bồ đoàn trong điện mấy trăm người cùng tuyên phật hiệu, nhưng lại chưa tản đi, vị cao tăng kia bắt đầu dẫn dắt các tín đồ tiến hành cầu khẩn.
Nội dung cầu khẩn rất phức tạp, nhưng nếu cẩn thận nghe, thật ra chỉ là hai việc: Một việc là cầu nguyện Phật tổ hiển linh, giúp các nước Trung Nguyên, đem bộ lạc Hoang nhân dã man tanh máu thành tính từ trên hoang nguyên đuổi đi. Chuyện thứ hai lại là cầu nguyện Phật tổ hiển linh, mau tìm được con gái Minh Vương, sau đó đem nàng trấn áp vạn đời không thể xoay người.
*****
Cầu khẩn chấm dứt, Ninh Khuyết từ ngoài điện đi đến, đi đến cạnh Tang Tang đem nàng nâng dậy. Tại thành Triều Dương chùa thậm chí là đầu đường cuối ngõ, đều có thể nghe được loại cầu nguyện mang theo ý tứ sợ hãi cùng với nguyền rủa ác độc nhất này. Hắn sớm quen rồi cho nên bình tĩnh, chỉ là Tang Tang thân là đối tượng bị nguyền rủa, cảm xúc khó tránh khỏi vẫn là có hạ thấp.
Ninh Khuyết mang Tang Tang vừa mới ra khỏi Bạch Tháp tự, bỗng nghe giữa tầng tầng mái hiên điện phía sau vang lên tiếng chuông du dương, tiếng chuông liên miên không dứt, duy trì thời gian rất lâu, tỏ ra rất trang trọng.
"Lại là đại nhân vật nào đến?"
Ninh Khuyết quay đầu hướng sâu trong Bạch Tháp tự nhìn lại, thầm nghĩ nhân vật có thể khiến Bạch Tháp tự vang lên nhiều tiếng chuông như vậy đón chào, tự nhiên không phải thường, chỉ sợ không phải người của Huyền Không tự tới thì là cường giả Tây Lăng thần điện.
Cao tặng Huyền Không tự hoặc cường giả Tây Lăng thần điện, loại thời điểm này xuất hiện ở thành Triều Dương, rõ ràng chỉ có thể vì một mục đích. Hắn nhíu mày, ý tứ cảnh giác trong lòng càng lúc càng đậm.
Nếu để Ninh Khuyết biết hàm nghĩa chân thật của những tiếng chuông này, sự cảnh giác của hắn khẳng định sẽ càng thêm dày đặc. Nếu để hắn có cơ hội nghe được thanh âm kia sau tiếng chuông, hắn khẳng định sẽ mang theo Tang Tang lập tức rời thành Triều Dương.
Sâu trong chùa, tiếng chuông chậm rãi dừng lại. Trong một chỗ phật điện hẻo lánh, trụ trì Bạch Tháp tự cùng vài trưởng lão bổi phận cực cao kính cẩn quỳ gối trên mặt đất. Một thanh âm già nua an hòa ở trong điện không ngừng vọng.
"Người ở dưới mây."
...
Ngày mùa đông sắp đi, rất nhiều quốc gia trên thế gian, ví dụ như Đại Hà quốc hoặc Nam Tấn, xuân ý đã xanh. Hai bờ Đại Hà, trong Lạn Kha tự Ngõa sơn đang ở trong xây dựng lại, cũng có từng bụi hoa dại nở rộ.
Nhưng còn có càng nhiều nơi đang đau khổ chờ mùa xuân đến. Ví dụ như đô thành Nguyệt Luân quốc trước kia sớm đã xuân ý dạt dào, bởi vì tầng mây liên tục che trăm ngày, nhiệt độ không khí tương đối thấp. Còn trong tàn đông cuối cùng, sâu trong hoang nguyên xa xôi phía đông bắc, bộ lạc Hoang nhân tức thì bị giá lạnh cùng phản bội không ngừng thương tổn.
Suốt một năm quá khứ hoang nguyên đều ở trong cực độ rung chuyển cùng máu tanh, ở sau khi hơi an bình mấy chục ngày, lần nữa nghênh đón chiến tranh thảm thiết không chịu nổi, lại có vô số sinh mệnh bị băng lạnh thu gặt đi.
Thời gian cuối mùa thu, bộ lạc Hoang nhân vừa mới đạt thành hiệp nghị kết minh với tả trướng vương đình, hai bên dùng tổ linh bộ lạc của mình phát lời thề máu. Nguyên lão hội của bộ lạc Hoang nhân hơi yên tâm chút, đang mưu tính thời tiết xuân hè năm sau, liên binh với tả trướng vương đình công kích liên quân Trung Nguyên, nhưng Hoang nhân nào có thể ngờ tới, tả trướng vương đình cũng dám phản bội tổ linh của mình!
Thời tiết rét đậm, tả trướng vương đình ngang nhiên xé rách hiệp nghị kết minh mực nước cũng chưa khô hết, liên thủ với Tây Lăng thần điện, tiếp thu một số lớn đồ quân nhu lương thảo đến từ thảo nguyên, dẫn theo liên quân Trung Nguyên, cực kỳ mạo hiểm chống lại giá lạnh hướng bắc đột tiến tám trăm dặm, đánh lén điểm tụ tập của một bộ lạc Hoang nhân lớn thứ hai.
Hoang nhân tuy nói dũng mãnh thiện chiến, cực kỳ cường hãn, mỗi người trưởng thành đều là chiến sĩ trời sinh. Nhưng dù sao nhân số quá ít, suốt một năm chiến tranh, làm lương thực mùa đông bọn họ chứa đựng kịch liệt giảm bớt, hầu như tương đương là nửa đói bụng chiến đấu. Đối mặt liên quân kỵ binh tả trướng vương đình cùng Tây Lăng thần điện đánh lén, nhất là thủ đoạn ám sát của cường giả tu hành lần đầu tiên lượng lớn đầu nhập đến trên chiến trường, Hoang nhân dũng cảm không sợ nữa, cũng chỉ đau khổ chống đỡ ba ngày, liền không thể không lưu lại mấy ngàn di thể chiến sĩ bị ép rời khỏi.
Liên quân tả trướng vương đình cùng Tây Lăng thần điện cũng không từ đây dừng bước chân tiến lên. Bọn họ biết sinh mệnh lực của Hoang nhân là cường hãn cỡ nào, ý chí chiến đấu lại là kiên định cỡ nào. Một lần này ngàn dặm đánh lén, tuy thành công làm thực lực bộ lạc Hoang nhân bị tổn thương cực nghiêm trọng, nhưng nếu không hoàn toàn đem Hoang nhân đánh sập, ai cũng không dám cam đoan sang năm hoặc là nói mấy năm sau, bộ lạc Hoang nhân lại sẽ cường đại tới trình độ nào.
Ở dưới gã quân sự đeo mặt nạ màu bạc kia kịch liệt yêu cầu hoặc là nói uy hiếp lãnh khốc, liên quân Tây Lăng thần điện theo kỵ binh tả trướng vương đình, tiếp tục bắc thượng.
Vài tên tướng lĩnh đến từ Yến quốc cùng Nam Tấn khiếp sợ phát hiện, Tây Lăng thần điện tựa như đã sớm biết thân phận chân thật của tên quân sư kia, hơn nữa lại nói gì nghe nấy đối với người này, giống như là gã thiền vu ngu ngốc kia của tả trướng vương đình!
Trận truy kích chiến đông rét này đối với hai bên mà nói đều quá mức tàn khốc, giằng co năm ngày thời gian, trên mặt đất hoang nguyên bị băng tuyết bao trùm, khắp nơi để lại thi thể đông cứng của người Trung Nguyên, Man nhân và chiến sĩ Hoang nhân. Những thi thể đó
cứng rắn đến con ó cũng không muốn cố sức đi cắn nuốt, ở sau khi tử vong rốt cuộc có thể hòa bình làm bạn.
Truy kích chiến thảm thiết lãnh khốc tiến hành đến thời điểm sáng sớm ngày thứ sáu, Ma Tông thiên hạ hành tẩu Đường rốt cuộc giấu diếm được ánh mắt mười mấy gã trận sự Tây Lăng thần điện bố trí ở ngoài quân doanh, thành công đánh bất ngờ vào doanh trướng.
Ở trong doanh trướng gió tuyết, Đường chưa nhìn thấy tướng lĩnh các quốc gia bối rối thất thố, chưa nhìn thấy văn thư hoảng sợ thét chói tai, nhìn thấy là mấy chục tên cường giả tu hành của các quốc gia đã sớm chuẩn bị tốt, còn có tên quân sự ngồi ở sau bàn kia.
Tên quân sư đó đeo mặt nạ màu bạc, trên bàn châm hai chén rượu ngon mát lạnh, gò má lộ ở ngoài mặt nạ vẻ mặt yên tĩnh tự nhiên, giống như chủ nhân tốt chờ đợi một vị tân khách đợi thời gian rất lâu lại vẫn không sốt ruột.
Đường biết tên quân sư này là ai, nhìn cường giả trong lều chung quanh, nói: "Xem ra nay tả trướng vương đình quả nhiên là ngươi đang nói chuyện. Chẳng lẽ bọn mọi rợ đó lại dám phản bội tổ linh. Cchẳng qua theo ý ta, vô luận trên người ngươi từng xảy ra chuyện gì, ngươi vẫn là phế vật nhát gan, cho nên ngươi vĩnh viễn không đuổi kịp Ninh Khuyết."
Long Khánh chưa tiếp lời Đường tiếp tục nói, chỉ vào hai chén rượu ngon trên bàn bình tĩnh nói: "Năm ấy sau khi rời khỏi Trường An, ta cũng không uống rượu nữa, không phải bởi vì sợ hỏng việc, mà là bởi vì ta không tìm thấy trên đời có chuyện gì đáng giá để ta uống rượu mà thôi, thẳng đến ta phát hiện ngươi có thể tới giết ta."
Đường hỏi: "Bị ta giết chết, quả thật là việc đáng giá ăn mừng."
Long Khánh lắc lắc đầu, bình tĩnh nói: "Ta đã đoán được ngươi sẽ tới giết ta giống như giết Hạ Hầu. Ngươi đã vẫn là ngu xuẩn như vậy, ta cũng sẽ không ngu ngốc như Hạ Hầu, tiếc tính mạng thủ hạ, như vậy ngươi tự nhiên sẽ bị ta giết chết. Ma Tông hành tẩu, Hoang nhân đệ nhất cao thủ bị ta giết chết, đây đương nhiên là việc đáng giá ăn mừng."
*****
"Sau khi ngươi chết, ta sẽ để tướng lĩnh dùng thương cắm đầu ngươi, đi dạo ở trước trận một phen. Tuy nói có thể sẽ không làm lòng chiến của Hoang nhân các ngươi có chỗ lay động, nhưng có thể làm đầu bọn chúng biến thành càng thêm không dùng tốt, không ý đồ tiếp tục trốn hướng bắc nữa. Như vậy truy kích chiến một lần này liền có thể biến thành quyết chiến cuối cùng.
Hắn nhìn Đường mỉm cười tiếp tục nói: "Sau khi ngươi chết, Ma Tông liền không còn, Hoang nhân cũng sẽ không còn. Nếu ta là ngươi, ta vô luận như thế nào cũng sẽ không để chính mình lâm vào hiểm địa. Chẳng qua ta vẫn phải cảm tạ ngươi, ta trở thành người kết thúc lịch sử Ma Tông, cũng sẽ trở thành người chấm dứt lịch sử Hoang nhân. Như vậy ở trên sách sử ngày sau, vô luận là Kha Hạo Nhiên một kiếm xông vào Ma Tông, hay là Đường quốc thiết kỵ ngàn năm trước, đều tất nhiên dưới vị trí của ta."
Đường nhìn Long Khánh sau bàn, nói: "Ta thừa nhận ngươi ở trên chiến trường chỉ huy rất mạnh, ta cũng thừa nhận ý tưởng của ngươi phức tạp hơn ta. Nhưng tầng thứ của ngươi vẫn rất thấp, cho nên có rất nhiều chuyện vĩnh viễn không thể hiểu. Không cần nói là Đường quốc thiết kỵ ngàn năm trước cùng Kha tiên sinh, hiện tại ngươi ngay cả Hạ Hầu cũng so ra kém."
Mắt Long Khánh hơi sáng lên, nói: "Còn xin giải thích nghi hoặc."
Đường chậm rãi giơ lên tay phải của mình, nắm chặt thành quyền, da thú bó nắm đấm sét bị căng lên rung động kẹt kẹt, nói: "Nếu là phục giết, như vậy ngươi cần giết chết ta, nếu hôm nay ngươi giết không chết được ta, vậy chỉ có thể gọi là mai phục."
Mắt Long Khánh trở nên càng thêm sáng ngời, nói: "Ta biết thực lực ngươi rất cường đại, vì thế ta chuẩn bị thời gian rất lâu. Ta nghĩ không ra, lấy chiến lực hiện tại đối chiếu, ta có đạo lý gì không giết được ngươi."
...
Đêm này gió tuyết mãnh liệt, doanh trướng bị xé rách thành vô số mảnh vải, thanh âm quyền phong vang lên như sấm, kiếm quang sáng ngời như điện xuyên qua, hoa đào màu đen nở rộ, nhưng thu liễm hết.
Thừng da trên một đôi nắm đấm sắt của Đường đứt hết, trên thân thể như sắt đúc xuất hiện vô số vết thương phi kiếm lưu lại, cả người nhuộm đầy máu tươi, bị thương nặng người bình thường khó có thể tưởng tượng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn là thành công xông ra khỏi doanh trướng liên miên hơn mười dặm, biến mất ở trong gió tuyết.
Một chiến dịch này, kỵ binh tinh nhuệ của tả trướng vương đình chết hai trăm người, mười một người tu hành Động Huyền thượng cảnh của các nước Trung Nguyên bị xé thành mảnh thịt, hai tế ti tả trướng vương đình bị chấn thành bọt máu, một cường giả đạo môn Tri Mệnh cảnh đỉnh phong ẩn cư đạo quan Tống quốc nhiều năm, chỗ ngực bụng bị đánh ra một lỗ máu to bằng cái bát, khó có thể nhắm mắt chết đi.
Bản mạng hoa đào của Long Khánh bị một nắm đấm sắt đơn giản đánh nát thành bùn hoa, hắn bị đánh bay xa xa, liên tục hộc máu, mặt nạ màu bạc cùng thần bào màu đen trên người bị hoàn toàn nhuộm thành màu đỏ.
Ở trước khi khai chiến, Long Khánh không hiểu lấy chiến lực đối chiếu lúc ấy, Đường vì sao còn có lòng tin bản thân có thể sống sót. Lúc này sau khi chiến dịch kết thúc, hắn chống thân thể bị thương suy yếu, lặp lại thôi diễn thời gian rất lâu, vẫn không hiểu, mình có đạo lý gì không giết được đối phương.
Chính như Đường từng nói, nay cảnh giới của Long Khánh tuy đã leo tới Tri Mệnh thượng cảnh, tuy hắn mưu tính cực diệu, suy tính cực kỳ chuẩn xác, nhưng hắn vẫn xa xa không thể so hơn Đường quốc thiết kỵ một ngàn năm trước. So ra kém Hạ Hầu, càng không có bất cứ tư cách gì có thể cùng Kha tiên sinh đánh đồng.
Bởi vì tầng thứ của hắn không đủ, căn bản không hiểu người như Đường, một khi lâm vào trong cục diện nào đó làm bản thân điên cuồng, thường thường sẽ làm kẻ địch cảm thấy điên cuồng, có đôi khi căn bản không có đạo lý gì đáng nói.
Trải qua một chiến dịch này, liên quân chết không ít cường giả, nhuệ khí giảm, không thể không dùng truy kích đối với bộ lạc Hoang nhân, chậm rãi rút về phương nam. Các nước Trung Nguyên cùng tả trướng vương đình đều bắt đầu khẩn trương hẳn lên. Một lần này bộ lạc Hoang nhân tổn thất cực kỳ thảm trọng, không biết có bao nhiêu phụ nữ trẻ con bị giết chết, nhưng chưa bị liên quân hoàn toàn tiêu diệt. Lấy tính cách Hoang nhân, một khi hồi phục nguyên khí, tất nhiên sẽ hướng tả trướng vương đình cùng liên quân Trung Nguyên khởi xướng trả thù tanh máu nhất.
Vô luận nhìn từ góc độ nào, từ trong trận chiến tranh mùa đông rét lạnh này đạt được chỗ tốt lớn nhất, là Long Khánh.
Thông qua hiệp nghị trước trận chiến với Tây Lăng thần điện, tả trướng vương đình đạt được rất nhiều ích lợi, thậm chí từ Yến quốc chiếm được mấy chỗ tài nguyên rất quan trọng. Thế lực kịch liệt mở rộng, mà hắn khống chế đối với tả trướng vương đình cũng đạt được tăng mạnh tiến thêm một bước.
Quan trọng nhất là, thông qua trao đổi với Tây Lăng thần điện, Long Khánh phát giác được thần điện đối với mình từng phản bội căn bản không để ý chút nào, mà chưởng giáo đại nhân thậm chí mơ hồ truyền đạt một số tin tức cực quan trọng nào đó.
Ở Trị Thủ Quan giết chết Bán Tiệt đạo nhân, hấp thụ công lực đối phương, phản bội Hạo Thiên đạo môn. Người ra từ Tây Lăng thần điện rất rõ ràng đạo môn có được lực lượng khủng bố như thế nào, cho nên đối với Tây Lăng thần điện đuổi giết, xưa nay là sợ hãi lớn nhất sâu trong đáy lòng hắn. Lúc này loại sợ hãi đó rốt cuộc tiêu trừ, hắn tất nhiên tinh thần đại chấn.
Chẳng qua e ngại cũ dần trừ, e ngại mới lại sinh, đêm đó trong gió tuyết mai phục giết, hình tượng Đường để lại cho Long Khánh ấn tượng quá khắc sâu cùng hoảng sợ khó có thể ức chế. Hắn duy nhất có thể hơi thấy an ủi là, trong người sống sót sau một chiến dịch đó, Đường bị thương nặng nhất. Theo đạo lý khẳng định sẽ chết, cho dù hắn có thể sống sót, trong khoảng thời gian sau này cũng cần chuyên tâm dưỡng thương, không có khả năng hình thành uy hiếp cụ thể đối với mình.
Hoang nhân khẳng định sẽ triển khai trả thù tanh máu, vì nghênh đón đại chiến thật sự, các nước Trung Nguyên đều bắt đầu chuẩn bị lương thảo đồ quân nhu, tập kết bộ đội, kỵ binh hoàng gia Nam Tấn, thần điện hộ giáo kỵ binh mấy năm nay vẫn chưa tham chiến đều bắt đầu chuẩn bị tiến vào hoang nguyên, ngay cả hai đại biên quân của Đại Đường cũng bắt đầu làm chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng dù vậy, nhân gian quan sát đối với Nguyệt Luân quốc vẫn chưa yếu đi mảy may, trái lại trở nên càng thêm nghiêm mật, nhất là những cường giả kia luôn trú lại ở bên cạnh, căn bản chưa hướng hoang nguyên nhìn một cái.
Liên quân Trung Nguyên chiến tranh với Hoang nhân, quyết định là thắng bại giữa văn minh, mà chuyện Nguyệt Luân quốc, sắp sửa quyết định là toàn bộ thế giới tồn vong, bên nặng bên nhẹ, ai cũng có thể đủ hiểu ra.
Rất nhiều ngày trôi qua, mãi chưa ai phát hiện tung tích xe ngựa màu đen. Các khổ tu tăng Huyền Không tự rải ở trên đông bắc hoang nguyên dần dần hướng về trong Nguyệt Luân quốc cảnh bước vào. Trong một gian chùa thiền ngoài bắc thành Triều Dương hơn một trăm dặm, thủ tọa Tôn Giả đường Huyền Không tự Thất Mai đại sư đang ở trước phật lẳng lặng nghe thanh âm kia.
← Ch. 560 | Ch. 562 → |