← Ch.578 | Ch.580 → |
Giảng kinh thủ tọa mặt không chút thay đổi nói: "Phật tổ từng có di ngôn, hai năm qua các loại sự việc cũng đã xác định, khí tức âm hàn trong thân thể Minh vương chi nữ, đó là lạc ấn Minh vương lưu lại ở trên người nàng. Một khi nàng thức tỉnh lại, Minh vương liền sẽ giáng lâm minh giới, sao có thể không giết?"
Đại sư huynh nói: "Sư phụ luôn không tin minh giới tồn tại, bởi vì ông chưa tìm được minh giới, mà mặc dù thực có Minh vương, sư phụ cũng không tin tưởng hắn sẽ ở trên bảy vạn thế giới không ngừng xuyên qua tìm kiếm."
Giảng kinh thủ tọa khẽ nhíu mày, hỏi: "Phu tử vì sao nói như thế?"
Đại sư huynh nói: "Bởi vì sư phụ cho rằng, sinh mệnh tiến hóa luôn xu hướng trí tuệ cùng nhận thức tăng lên, tương ứng, cũng chính là một cái quá trình dần dần từ bỏ thân thể. Dùng lời sư phụ mà nói, sinh mệnh càng cao cấp càng lười biếng, lười biếng nơi này đương nhiên không phải là chỉ lười biếng bình thường, mà là chỉ, giống Minh vương loại tồn tại cấp bậc trí tuệ này, không có khả năng sử dụng phương pháp vất vả như thế tới tìm nhân gian."
Lông mày bạc của giảng kinh thủ tọa chậm rãi phất phơ, trầm giọng nói: "Nhưng đây là tương lai Phật tổ nhìn thấy."
Đại sư huynh nhìn mặt hắn, bình tĩnh nói: "Sư phụ nói, Phật tổ nói không nhất thiết là đúng."
Giảng kinh thủ tọa mặt không chút thay đổi nói: "Phật tổ từng nói, phu tử lại cái gì cũng chưa nói."
Lúc này trong chùa Bạch Tháp có mấy vạn người, sau đó thông đạo trong biển người bị khí tức phật môn che phủ, trừ mấy người đứng ở trong thông đạo, không có bất luận kẻ nào có thể nghe được đoạn đối thoại này.
Đứng ở phía sau giảng kinh thủ tọa Thất Mai đại sư nghe được, đứng phía sau đại sư huynh Ninh Khuyết và Tang Tang cũng nghe được, nhưng nghe được đó là nghe được, không có bất cứ ý nghĩa gì khác, bởi vì lấy tầng thứ cảnh giới của bọn họ hiện tại, vẫn chưa thể ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy, lý giải đoạn đối thoại này.
Nhưng đại sư huynh thuật lại câu tiếp theo của phu tử, phi thường đơn giản rõ ràng, rất dễ dàng nghe hiểu, cho nên vẻ mặt Thất Mai đại sư khẽ run sợ, như có chút đăm chiêu, vẻ mặt Ninh Khuyết không thay đổi, trong lòng lại nhấc lên sóng to.
"Sư phụ nói, giả thiết khí tức âm hàn kia trong thân thể Tang Tang là lạc ấn Minh vương lưu lại, một khi phóng thích, liền có thể khiến Minh vương cảm giác được tọa độ nhân gian. Như vậy phân tích từ trên logic, Minh vương không có đạo lý để Tang Tang ở nhân gian trưởng thành nhiều năm như vậy, mới bắt đầu thức tỉnh."
Đại sư huynh nhìn mắt thủ tọa nói: "Một loại phỏng đoán càng có thể gần sát sự thật hơn là: Minh vương căn bản không trông cậy Tang Tang có thể ở trong thế giới Hạo Thiên vĩnh viễn che giấu tung tích, có cơ hội trưởng thành đến thành thục thức tỉnh.
Ngược lại ngay từ đầu, Minh vương đã biết Tang Tang sẽ chết thậm chí đang chờ nàng chết. Vì sao? Bởi vì Tang Tang chỉ cần chết, lạc ấn phong ấn thân thể nàng liền sẽ tự động phóng thích, do đó bại lộ vị trí nhân gian, cho nên chúng ta phải làm không phải giết chết nàng, mà là bảo hộ nàng."
Trong chùa một mảng im lặng, nước hồ trước tháp trắng nhẹ nhàng nhộn nhạo, năm người thân ở trong đám người, lại ở hai thế giới với đám người, đồng thời lâm vào trầm mặc thời gian dài.
Thân thế Minh vương chi nữ sau khi bị vạch trần, Tang Tang liền bắt đầu gặp phải phật đạo hai tông thậm chí là toàn bộ thế giới đuổi giết. Mọi người đều cho rằng, chỉ cần có thể đem nàng giết chết lạc ấn Minh vương để lại trên người nàng liền sẽ biến mất, nhân gian liền có thể vĩnh viễn tránh đi ánh mắt Minh vương. Còn chưa ai nghĩ tới, Minh Vương mặc dù có đông tới bảy vạn đứa con, nhưng một đứa con gái trong đó chết đi, hắn sao có thể không hề phát hiện?
Cái này cũng không đại biểu các đại nhân vật của phật đạo hai tông ngu xuẩn. Chỉ là bởi vì quán tính tư duy thâm căn cố đế, tăng lữ phật tông đối với di ngôn của Phật tổ vô thượng thờ phụng, đệ tử đạo môn đối với Hạo Thiên dụ kì tuyệt đối tin tưởng, còn có sợ hãi đối với minh giới xâm nhập rét lạnh, làm bọn họ căn bản không thể nghĩ đến khả năng khác.
Mà ở trong mắt phu tử, Phật tử chính là người đồng hành, Hạo Thiên vốn là vật thế ngoại, căn bản không ảnh hưởng đến ông. Ông cũng không có bất cứ quán tính tư duy gì, cho nên ông có thể nghĩ đến loại khả năng này.
Thời gian thong thả trôi qua, bởi vì im lặng, giống như chưa trôi qua. Trên tháp trắng ánh sáng xanh thong thả biến ảo, cành liễu bên hồ giống như đang trổ ra mầm mới, giữa sân vẫn chưa ai nói chuyện.
Ninh Khuyết nhìn giảng kinh thủ tọa, tay phải cầm chuôi đao run nhè nhẹ, không phải sợ hãi, cũng không phải đang súc tích chiến ý sát khí, mà là bất an chờ đợi đối phương trả lời -- Nếu giảng kinh thủ tọa đồng ý cái nhìn của phu tử, phật tông liền sẽ không tiếp tục đuổi giết Tang Tang, thậm chí trái lại, bọn họ phải phụ trách bảo hộ Tang Tang an toàn.
Vô số ngày đêm đào vong, lúc này rốt cuộc thấy được một tia sáng, cảm xúc của hắn có chút không yên, lại tràn ngập lòng tin. Bởi vì hắn tin tưởng phu tử suy luận là chính xác, ở trong lòng hắn sư phụ vĩnh viễn chính xác, không có khả năng phạm sai lầm.
Nhưng rất đáng tiếc là, Ninh Khuyết đã quên một việc, phu tử ở trong lòng đệ tử thư viện, đại sư huynh cùng tiểu sư đệ có được địa vị so với Hạo Thiên cùng Phật tổ còn cao thượng hơn. Nhưng ở trong mắt đệ tử phật tông nhất là giảng kinh thủ tọa loại đại nhân vật này, phu tử tuy rất cao, nhưng không có khả năng cao hơn Phật tử cùng Hạo Thiên.
Giảng kinh thủ tọa trầm tư thời gian rất lâu, sau đó khẽ lay động gây tích trượng trong tay, đầu trượng ngân lên thanh thúy, nhìn đại sư huynh nói: "Phật tổ không nhất thiết là đúng, phu tử cũng không hẳn là đúng, thử diệc nhất thị phi, bi diệc nhất thị phi, thân là đệ tử của Phật, phải học được nghe thanh âm Phật tổ, khi có thị phi, không chọn thị phi."
Đại sư huynh nghe hiểu ý tứ của giảng kinh thủ tọa, vẻ mặt trở nên có chút ảm đạm, thở dài nói: "Sư phụ quả nhiên không nói sai, muốn thay đổi quan niệm của người khác vĩnh viễn là chuyện khó khăn nhất."
Lông mày bạc của giảng kinh thủ tọa hơi bay lên, bỗng nhiên nói: "Chẳng qua..."
Vẻ mặt đại sư huynh hơi sững sờ, sau đó mặt lộ vẻ vui mừng. Ninh Khuyết đang thất vọng, nghe được hai chữ chẳng qua", đôi mắt vốn có chút ảm đạm chợt sáng ngời, hỏi: "Chẳng qua cái gì?"
Giảng kinh thủ tọa nâng cánh tay trái, chỉ hướng tòa tháp trắng kia giữa hồ, hoãn vừa nói nói: "Tòa tháp trắng này cũng là di vật Phật tổ, có thể trấn tất cả tai hoạ, có thể ngăn cách thế giới. Đệ tử của Phật ta truyền thừa vô số đời, khổ nghiên kinh Phật, chưa để bàn cờ Tịnh Linh các pháp khí thất truyền, lại mãi không hiểu Phật tổ lưu lại ở nhân gian tòa tháp này ý ra sao. Lúc này nghe được ý kiến của phu tử, bổn tọa bỗng nhiên nghĩ đến, Phật tổ lưu lại tháp này chẳng lẽ là đã nghĩ tới việc hôm nay?"
← Ch. 578 | Ch. 580 → |