← Ch.581 | Ch.583 → |
Đại sư huynh nghe vậy ngẩn ra, lắc đầu nói: "Quân Mạch nói quả nhiên là đúng."
Giảng kinh thủ tọa không hiểu lời ấy nói gì, hai tay chắp lại, tiếp tục tụng kinh không dừng.
Ở đây chỉ có Ninh Khuyết và Thất Mai biết câu nói đó: Hòa thượng đều đáng chết. Sắc mặt Thất Mai khẽ thay đổi, lại chưa toát ra vẻ giận dữ gì, tự trầm mặc không nói.
Ninh Khuyết ngoài phẫn nộ, lại là vô hạn cảnh giác hoảng sợ.
Giảng kinh thủ tọa tụng kinh mấy câu, đã có thể ảnh hưởng thiên địa khí tức phạm vi lớn như thế quanh Bạch Tháp tự, lấy phật ngôn ở nhân gian tự mở một thế giới, bày ra cảnh giới thật sự đáng sợ.
Ninh Khuyết không thể không lần nữa thừa nhận, lão tăng khoanh chân chống trượng mà ngồi kia, là người tu hành cường đại nhất hắn đời này từng chứng kiến. Thậm chí mơ hồ so với một kiếm Liễu Bạch lúc trước từ thiên ngoại đậm hướng Lạn Kha tự đó còn mạnh hơn.
Từng tiếng kinh Phật, hồ nước yên lặng, tháp quang đã ngưng.
Bạch Tháp tự tựa như biến thành một mảng phật quốc đến từ thế giới lúc mới bắt đầu, thiên địa khí tức trở nên cực kỳ an bình, mơ hồ cùng cảnh giới nào đó trên đạo môn ngũ cảnh tượng thông, nhưng lại mang theo một ý vị trấn phục cường đại. Ở trong thế giới như vậy, người tu hành không thể khống chế thiên địa nguyên khí, không có bất cứ gì khác với cùng người thường.
Mấy vạn Nguyệt Luân quốc dân không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, bọn họ không nghe được cũng không nhìn thấy, cho dù nghe được nhìn thấy cũng không thể lý giải. Bọn họ chỉ là theo bản năng cảm nhận được, có sự tình cực trang trọng nghiêm túc tuyệt diệu đang phát sinh, vì thể đều cúi đầu hướng về giảng kinh thủ tọa quỳ gối lần nữa, kính sợ không dám đứng dậy.
Thiên địa khí tức dần vặn vẹo, người tu hành không thể sử dụng phi kiếm, khổ tu tăng phật tông cũng không thể dùng ra các loại thủ đoạn, nhưng họ có thể đi. Nhất là khổ tu tăng ngày đêm ở trong hoang nguyên tuyết địa mài giũa tinh thần thân thể, còn có những Tây Lăng thần vệ thân là người tu hành võ đạo kia, vẫn có bộ phận lực lượng.
Thất Mai đại sư suất lĩnh mấy chục tên khổ hạnh tăng đi về phía giữa sân, mười mấy gã Tây Lăng thần vệ ở dưới hai gã hồng y thần quan dẫn dắt đi vào đám người, xem tốc độ hắn là rất nhanh sẽ có thể tới trước người Ninh Khuyết.
Cổ tay Ninh Khuyết khẽ giãy, thoáng cái cầm chặt chuô phác đao. Nhìn những người hướng giữa sân vây tới kia, trầm mặc nhíu mày, hạo nhiên khí trong cơ thể hắn tuy bị phât ngôn của giảng kinh thủ tọa trấn áp tĩnh lặng, nhưng thân thể hắn sau khi nhập ma cực kỳ cường hãn, chỉ bằng thân thể đối chiến, hắn cũng không sợ ai.
Chỉ là Thất Mai đại sư thân thể thành Phật, cũng là võ giả rất cường hãn. Hắn không có lòng tin dưới tình huống như vậy chiến thắng đối phương. Càng làm hắn cảm thấy bất an là, thân thể đại sư huynh và Tang Tang hiện tại yếu ớt như người thường, hắn như thế nào mới có thể bảo vệ đại sư huynh cùng Tang Tang không chịu thương tổn?
Ở trong quốc thổ của phật nhân gian, phật ngôn như tiếng chuông xa xưa không ngừng vang lên. Ninh Khuyết cường đại như thế nào nữa, cũng không thể thoát ly phật quốc, cứng cỏi như thế nào nữa, lúc này cũng không khỏi cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Ngay tại lúc này, đại sư huynh lần nữa mở miệng nói chuyện.
Hắn bị phât ngôn bức ra Vô Cự, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể gầy yếu như cành liễu bờ hồ treo ở trên không, nhưng mặt cùng thân thể hắn đều vẫn là sạch sẽ như vậy, không nhiễm hạt bụi nhỏ.
Hắn nhìn giảng kinh thủ tọa, trong đôi mắt sạch sẽ bỗng nhiên xuất hiện một chút thần sắc cương nghị, chậm rãi nói: "Phu tử từng nói, sĩ mà hoài cư, không đủ để làm sĩ, phật mà hoài thế, không đủ để xưng phật."
...
Tốc độ nói của đại sư huynh vẫn rất chậm, tỏ ra rất văn nhã. Thanh âm của hắn vẫn ôn hòa như vậy, tỏ ra rất dễ thân, nhưng ngữ khí của hắn lại là cương nghị như vậy, tỏ ra rất kiên định.
Hắn nói câu này, là rất nhiều năm trước sư phụ dạy cho hắn. Hắn tựa như toàn bộ đệ tử của thư viện hậu sơn, chưa từng hoài nghi lời sư phụ, cho nên hắn cho rằng sư phụ nói nhất định có đạo lý.
Có lý, cho nên đương nhiên là hữu hiệu, đó là cái đương nhiên thư viện theo đuổi!
Ninh Khuyết không hiểu đại sư huynh lúc này vì sao bỗng nhiên nhắc tới một câu như vậy. Thất Mai đại sư cũng không hiểu, những khổ tu tăng cùng Tây Lăng thần vệ hướng giữa sân tới gần theo bản năng dừng bước.
Nơi đây chỉ có giảng kinh thủ tọa mới có đủ trí tuệ cùng kinh nghiệm, hiểu ý đồ những lời này của đại sư huynh. Vẻ mặt hắn chợt nghiêm túc, giật mình nhìn phía hắn, tay phải rời khỏi gậy tích trượng.
Sĩ mà hoài cư, không đủ để xưng sĩ, phật mà hoài thế, không đủ để xưng phật!
Sau khi đại sư huynh nói ra những lời này, ban đầu một mảng thiên địa thanh tĩnh đọng lại đột nhiên xảy ra một ít biến hóa cực vi diệu, loáng thoáng có thể nghe được tiếng vỡ tan nhỏ vụn ba ba ba ba".
Bạch Tháp tự vẫn là Bạch Tháp tự, nơi tầm mắt có thể đạt tới đều bình thường, nhưng lại tựa như có cái gì đã vỡ.
Dần có gió nhẹ bắt nguồn từ mặt hồ, hồ nước như tương đông lạnh bắt đầu tạo nên gợn sóng, cành liễu bờ hồ giống như bị sợi dây vô hình dắt lệch đi, sau đó bật về, bắt đầu lần đầu tiên lung lay.
Thì ra là thế giới phật quốc đã phá.
...
Biểu cảm trên mặt giảng kinh thủ tọa tỏ ra cực kỳ phức tạp. Hắn không ngờ đại tiên sinh thuận miệng một lời, liền có thể phá ngôn xuất pháp tùy của mình, sắp sửa hủy diệt thế giới phật quốc của mình.
Tuy thư viện đại tiên sinh ở trong giới tu hành đã là nhân vật đỉnh cao nhất, nhưng hắn dù sao chỉ là đệ tử phu tử, sao lại có thể làm đến loại trình độ này? Hơn nữa hắn là khi nào ngộ ra thần thông như thế?
Theo gió hồ lại nổi lên, cành liễu lại lắc lư, gợn sóng trên hồ nước dần dần mở rộng, vẻ mặt giảng kinh thủ tọa càng thêm ngưng trọng. Hắn vươn tay phải chỉ hướng đại sư huynh, nói nhanh: "Như ta nghe thấy: Có núi tên Bàn Nhược, nó nặng mười vạn tám ngàn lần núi Thiên Khí, có thể điền phong bạo hải, có thể trấn tất cả yêu ma."
Một mảng thiên địa nguyên khí lúc trước tĩnh lặng trong Bach Tháp tự trong nháy mắt cuồng bạo quay cuồng lên. Người thường căn bản không nhìn thấy, nhưng người tu hành có thể cảm giác được, những quay cuồng giống mây mưa dày nặng đó, có thể cảm giác được lực lượng khủng bố chất chứa ở trong đó, theo bản năng sinh ra cảm xúc sợ hãi cảnh giác cực nồng đậm, thậm chí muốn tránh đi.
Thiên địa nguyên khí cuồng bạo lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng chợt áp súc, sau đó biến thành một ngọn núi vô hạn lượng như thật thể, phá không mà ra, đánh hướng thân thể đại sư huynh dần thoát khỏi phật ngôn trói buộc!
Chùa vẫn im lặng, không có bất cứ thanh âm nào vang lên, đại sự huynh lại cảm thấy bên tai mình vang lên vô số tảng đá lớn nghiền áp thân thể, cảm thấy giống như có một ngọn núi lớn đã đè đến trên hai vai mình.
*****
Thân thể hắn vốn cực bình thường, cùng Quân Mạch và Ninh Khuyết các sư đệ này so sánh, hai vai nhìn như không gánh nổi sức nặng gì, nhất thời lung lay muốn ngã. Đế giày chạm đất hai đầu gối dần cong, nhưng mãi không chịu ngã xuống.
Phốc một tiếng.
Đại sư huynh phun ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm, nhìn chằm chằm mắt giảng kinh thủ tọa, thẳng tiếng trách mắng: "Tử viết: Thế nhân giai đồng xa nhi hành, đường bất nội cố! Bất tật ngôn! Bất thân chi!".
Dù là giờ này khắc này, dùng ngữ khí răn dạy nói ra, thanh âm hắn vẫn ôn hòa như vậy, làm người ta muốn thân cận, tự có ý vị thuyết phục cường đại, hơn nữa ẩn chứa một uy lực cực kỳ cường đại.
Ba chữ "Bất nội cố" ra, giảng kinh thủ tọa bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt hơi cay.
Ba chữ Bất tật ngôn" ra, kinh văn hắn đang nhanh chóng niệm tụng im bặt mà dừng.
Lúc ba chữ "bất thân chi" từ trong miệng đại sư huynh nói ra, giảng kinh thủ tọa nhất thời cảm thấy ngọn núi khổng lồ tên là Tu Di kia đã tới giữa ngón tay mình, cánh tay rơi xuống khó chỉ vào thân thể đối phương nữa!
Vẻ mặt giảng kinh thủ tọa càng thêm ngưng trọng nghiêm túc, lông mày dài màu bạc không ngừng phất phơ. Môi hé mở, lại tụng một đoạn kinh Phật. Một lần này tốc độ nói của hắn phi thường thong thả, lại từng chữ như sấm, nghiêm khắc đến cực điểm!
"Như thị ngã văn: Dĩ tam muội lực cố, lệnh san đề lam giới nhất thiết sơn thụ thảo mộc thổ địa biến vị thất bảo, lệnh chư đại chúng tất đặc tự kiến, giai vụ phạt tiền thính thụ diệu pháp.
"Tùy sở tư duy, hoặc tự kiến thân thanh sắc, hoàng sắc, bạch sắc, tử sắc, xích sắc, hắc sắc. Hoặc kiến từ phong, hoặc kiến tự hỏa, hoặc kiến tự không, hoặc kiến tự nhiệt thì chi viêm, hoặc kiến tự thủy, hoặc tự thủy mạt, hoặc tự đại sơn. Hoặc tự đế thích, hoặc kiến tự hoa, hoặc tự già lâu la, hoặc tự tinh túc, hoặc kiến tự tượng. Hoặc tự dã hồ!"
Phật ngôn như sấm sét vang vọng chùa miếu, không ngừng nổ vang trên không. Nước hồ chợt kinh sợ bất an, cành liễu bờ hồ gãy rơi, thân tháp trắng nổi lên ánh sáng bảy màu!
Lúc trước mấy vạn tín đồ cúi đầu quỳ lạy ở đất, lúc này rốt cuộc nghe được thanh âm, nghe được tiếng phật như sấm sét, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn phía bầu trời, lại chưa nhìn thấy dấu vết bất cứ tia chớp nào.
Vô số thiên địa khí tức từ bát hoang khắp nơi của Nguyệt Luân quốc đường xa mà đến, một đường quấn theo gió bụi, gãy cây dọa thú, phong trần mệt mỏi tới thành Triều Dương, hướng tới Bạch Tháp tự.
Tầng mây trên trời bao phủ thành Triều Dương đã suốt một mùa đông, ở trong mùa đông này, trừ không ngừng tập hợp đến dày thêm, không có bất cứ biến hóa gì, nhưng lúc này ngay cả tầng mây kỳ dị này tựa như cũng cảm nhận được đoạn phật ngôn này của giảng kinh thủ tọa khủng bố, bắt đầu quay cuồng bất an.
Tầng mây u ám quay cuồng phi thường lợi hại, nhìn lên mây giống như có mấy ngàn con rắn đen ở bên trong không ngừng quấy, ngẫu nhiên có đám mây bị xé rách ra, tạm lộ ra khe hở cực ngắn ngủi, ánh mặt trời liền từ trong những khe hở đó hắt xuống, lại bị tia mây tản ra biến thành vô số loại màu sắc, vặn vẹo thành vô số loại hình dạng.
Màu sắc những ánh mặt trời đó rơi ở trong Bạch Tháp tự, hoặc xanh hoặc trắng hoặc đen. Mọi người nhìn màu sắc trên người mình, ngơ ngẩn vô cùng, mà ở trong mắt người tu hành, những ánh mặt trời bị vặn vẹo thành vô số loại hình dạng đó lại là càng thêm làm người ta sợ hãi, bởi vì ở trong thức hải bọn họ, những ánh mặt trời đó biến thành phật môn tôn giả tay cầm chày kim cương, biến thành phật tông dị thú dáng vẻ khí thể độc ác hiển hách, biến thành vô số nước cùng lửa đập vào mặt mà
Ninh Khuyết biết đây không phải do ảo cảnh, cũng không phải thế giới tinh thần của giảng kinh thủ tọa, mà là thiên địa khí tức chân thật, là giảng kinh thủ tọa lấy vô thượng phật uy đem thiên địa khí tức mô phỏng thành bộ dáng thần phật đầy trời!
Máu tươi từ khóe môi hắn chảy ra, ở dưới luồng phật uy vô thượng này, ở trước thần phật đầy trời, hắn căn bản không có bất cứ lực lượng phản kháng nào, chỉ có thể chậm rãi quỳ xuống, thống khổ sắc mặt tái nhợt, tuyết sơn khí hải tựa như lập tức phải hủy diệt!
Mà tình huống của Tang Tang trên lưng hắn càng thêm nghiêm trọng, lúc ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở trong tầng mây hất đến trên người nàng, thân thể nàng nhất thời bị phủ lên một tầng màu đen, khuôn mặt nhỏ tuy tái nhợt, nhưng mơ hồ lộ ra màu xám đen cực kỳ không lành, không ngừng hướng ra ngoài nôn ra máu, nhưng lại như lúc Lạn Kha hậu tự, toàn bộ biến thành vật như mực nước!
Lúc này trong Bạch Tháp tự, duy nhất có thể chống lại phật ngôn của giảng kinh thủ tọa, đó là thư viện đại sư huynh, hắn tự nhiên cũng trở thành đối tượng công kích chủ yếu nhất của vô thượng phật uy.
Trong mắt đại sư huynh không có quá nhiều sắc thái, không có chồn hoang, không có voi khổng lồ, cũng không có nước lũ cùng lửa nóng vô tình, hắn chỉ thấy thần phật đầy trời ở dưới vì sao làm bạn, hướng mình lao tới.
Mỗi một vị vua viễn cổ thần thoại đều có vô thượng thần uy, mỗi một vị phật truyền thuyết phật tông đều có vô thượng phật uy, mỗi một ngôi sao, đều là thiên địa chỉ uy không thể lay động.
Xương trong cơ thể đại sư huynh bắt đầu phát ra tiếng vỡ vụn, khóe mắt hắn bắt đầu chảy ra tơ máu, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, thậm chí ngay cả cảnh giới cũng đã tới bên bờ sụp đổ.
Đại sư huynh ngẩng đầu lên, nhìn phía tầng mây đen sì quay cuồng cuồng bạo, nhìn những ánh sáng bảy màu, viễn cổ thần phật, như mưa sao từ trên trời giáng xuống kia, quát: "Tử bất ngữ quái lực loạn thần."
Lông mày bạc của giảng kinh thủ tọa rủ xuống, trên khuôn mặt già nua thoáng hiện một tia màu đỏ, phật ngôn đột nhiên dừng! "Quái!"
"Lực!"
"Loạn!
"Thần!"
Đại sư huynh mỗi nói một chữ, liền có một ngụm máu tươi phun ra, nói liền bốn chữ, thì ói ra máu bốn lần!
Sắc mặt hắn trở nên cực kỳ tái nhợt, giống như đất tuyết sạch sẽ chưa từng có ai xem qua.
Sau khi hắn nói xong câu đó, tầng mây trên không thành Triều Dương chợt yên lặng, những đám mây cuồng bạo xé rách không ngừng kia hoảng sợ dựa sát vào nhau đè ép một chỗ, những khe hở tản ra nhất thời khép lại.
Không có một tia ánh mặt trời có thể xuyên qua tầng mây rơi đến mặt đất nữa, ánh sáng bảy màu nháy mắt biến mất, Bạch Tháp tự hồi phục bộ dáng ban đầu, những voi khổng lồ chồn hoang phật uy mô phỏng thành kia phát ra vài tiếng kêu như kêu rên, tan làm vô số điểm sáng,
Biến mất ở trong bầu trời, mà những phật tông truyền thuyết tôn giả cầm trong tay chày vàng, còn có những nhân vật loại thánh quân trong thần thoại viễn cổ, còn có những ngôi sao như mưa rơi xuống kia nháy mắt vỡ nát không dấu vết luô.
Tử bất ngữ quái lực loạn thần.
Chư Thiên thần phật lui tán!
← Ch. 581 | Ch. 583 → |