← Ch.606 | Ch.608 → |
Một lát sau, trong lầu các xe kéo khổng lồ bóng người cao lớn kia khẽ chấn động, ngẩng đầu nhìn mảng mây đen kia phương bắc, trầm giọng nói: "Đêm tối lập tức sẽ đến, các ngươi còn đang do dự chuyện gì khi nào?"
Ngữ khí của chưởng giáo đại nhân cũng không trầm trọng như thế nào, tiếng lại to đến cực điểm, giống như tiếng sấm, ở quanh thần liễn cực lớn vang lên. Sắc mặt các thần quan cùng cường giả bên xe kéo đột nhiên trắng đi. Sau khi bọn họ nghe được nội dung lời nói cùng với ý tứ hàm xúc cảnh giác cất dấu của chưởng giáo đại nhân, sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt.
Trên chiến trường hoang nguyên, người có thể giống Thiên Du đại thần quan cùng chưởng giáo đại nhân, nhìn thấy cái xe ngựa màu đen kia phương xa cực ít. Nhưng theo xe ngựa màu đen di động, phương bắc đám mây đen sì kia theo đó dời về phương nam lại là cực kỳ bắt mắt, không cần bao lâu, mọi người đều chú ý tới mảng mây chân trời.
Tuyệt đối yên tĩnh buông xuống trong doanh địa hai bên chiến trường. Sau đó phía người Hoang vang lên một trận tiếng hoan hô cực lớn, không khí phía liên quân Tây Lăng thần điện lại là trở nên có chút áp lực, có một số người trên mặt lộ ra sợ hãi.
Bởi vì trận đại chiến này, Tây Lăng thần điện thần vệ thống lĩnh La Khắc Địch rời khỏi bên người Diệp Hồng Ngư, về tới trước người chưởng giáo đại nhân. Hắn ở trong thành Triều Dương bị Ninh Khuyết làm bị thương nặng sắp chết, nhưng nay chưa bao lâu, thương thế đã tựa như sắp khỏi hẳn. Hắn là bởi chưởng giáo đại nhân dùng thần thuật trị liệu cho hắn.
Nghe du lệnh như sấm của chưởng giáo đại nhân, La Khắc Địch trầm giọng trả lời, sau đó vung cờ xí trong tay, hướng các doanh liên quân thần điện kéo dài hơn hai mươi dặm, phát ra mệnh lệnh công kích.
Chiến đấu vừa mới ngừng lại không đến một khắc lại một lần nữa bắt đầu. Liên quân thần điện mỏi mệt ở dưới tướng lĩnh chỉ huy, ở dưới thần thuật chúc phúc của hồng y thần quan, giống như nháy mắt đạt được lực lượng cùng dũng khí, hò hét hướng về chiến tuyến người Hoang lao đi, vô số vó ngựa giẫm đạp mặt đất, khói bụi tung lên mặt đất chấn động không yên.
Chiến sĩ người Hoang cũng đã phi thường mỏi mệt, nhưng vô luận là người trung niên tóc hơi bạc, hay là thiếu niên vẫn mang theo vẻ mặt non nớt đều đứng lên chuẩn bị nghênh địch. Bọn họ không la lên như liên quân Trung Nguyên, trên mặt cũng không có nét hưng phấn gì, bình tĩnh hơn nữa trầm mặc nắm chặt rìu trong tay.
Hai bên rốt cuộc ở trên hoang nguyên gặp nhau, rìu cùng đao gặp nhau, nắm đấm cùng đầu ngựa gặp nhau, kiếm cùng thân thể gặp nhau, phù văn cùng rìu bay gặp nhau, máu tươi cùng màu tươi gặp nhau. Vô số tiếng va chạm nặng nề vang lên ở trên hoang nguyên, vô số ngựa chiến hí thảm ngã xuống, vô số kỵ sĩ ngã xuống, mà lúc người Hoang ngã xuống, thì có vô số vũ khí sắc bén chém lên.
La Khắc Địch hầu hạ ở cạnh xe kéo khổng lồ, dùng ánh mắt nhìn bóng người cao lớn kia trong ban công. Biết chưởng giáo đại nhân phi thường không hài lòng tiến triển của liên quân, cắn rằng một cái, quát chói tai, dẫn theo thần vị trực thuộc, cùng một ngàn gã Tây Lăng thần điện hộ giáo kỵ binh vô cùng cường đại, hướng về phương bắc lao đi.
Hai ngàn gã chiến sĩ người Hoang dừng lại ở phía sau bộ lạc người Hoang, chưa từng tham dự mấy trận chiến lúc trước, luôn trầm mặc nhìn chăm chú động tỉnh phía cái xe kéo khổng lồ kia. Lúc này thấy Tây Lăng thần điện rốt cuộc vận dụng hộ giáo kỵ binh trong truyền thuyết, những chiến sĩ người Hoang đó cũng bắt đầu động, Đường xông lên hàng đầu tiên.
Nhưng lúc này, phía tây hoang nguyên nổi lên tiếng chân dày đặc, những tiếng chân đó rất nặng nề, có thể thấy sức nặng của kỵ binh cùng chiến mã không tầm thường. Tiếng chân lại rất chính tề, dày đặc như thế lại chưa có chút hỗn loạn, không giống mưa to, càng như là mấy nghìn người đang cùng lúc đánh trống, có thể tưởng tượng tính kỷ luật cùng trình độ ưu tú của những kỵ binh này.
Hơn một vạn kỵ binh tinh nhuệ Đại Đường lần nữa xuất kích, ở trong thời gian cực ngắn, phía bên phải chiến tuyến người Hoang liền bắt đầu không chịu nổi áp lực, có dấu hiệu sụp đổ.
Đường cùng với các thủ lĩnh chiến sĩ bộ lạc người Hoang đoán được liên quân thần điện vì sao sẽ bỗng nhiên giống như nổi điên lần nữa công kích mình. Cái xe ngựa màu đen kia là biến số, có thể không có bất cứ ý nghĩa gì, cũng có thể sẽ trực tiếp thay đổi thế cục trên chiến trường, cho nên bọn họ không chút do dự nghênh đón, chưa rút lui về phía sau.
Bọn họ có lòng tin ở dưới liên quân thần điện công kích, vẫn chống đỡ đến lúc cái xe ngựa màu đen kia đến, tuy khẳng định sẽ chết rất nhiều người, nhưng khi bọn họ phát hiện hơn vạn Đường kỵ bắt đầu xung phong, bọn họ đã cảm giác được nguy hiểm.
Nhưng lúc này trên chiến trường hoang nguyên một mảng hỗn loạn, Đường cùng các chiến sĩ cường đại nhất bộ lạc không thể đi trợ giúp tộc nhân phía bên phải, hơn nữa cho dù lúc này chạy qua, cũng không thể chiến thắng vạn kỵ Đường quân đã bắt đầu xung phong.
Cho nên bọn họ trầm mặc mà cường hãn tiếp tục hướng vùng trung tâm giết vào, hy vọng có thể kềm lại nhuệ khí liên quân thần điện, tốt nhất có thể tiêu diệt chi hộ giáo kỵ binh trong truyền thuyết kia. Nếu có thể làm được một điểm này, nói không chừng trận chiến chắc chắn thua này còn có thể thắng được một ít cơ hội xoay chuyển, ít nhất có thể làm thời khắc bi thảm người Hoang bị diệt tộc tới muộn chút.
Vùng giữa liên quân thần điện, là quân đội Nam Tấn. Nam Tấn xưa nay tự cho rằng là cường quốc thứ hai thế gian, kỵ binh Nam Tấn cũng tự xưng là cường quân thứ hai thế gian. Thẳng đến sau khi bọn họ tới hoang nguyên, bắt đầu chiến đấu với người Hoang, bọn họ mới hiểu được đó là một loại tự xưng làm người ta cảm thấy thẹn như thế nào. Mà lúc này, bọn họ gặp phải hơn hai ngàn chiến sĩ người Hoang cường đại nhất cứng rắn công kích, trận hình nhất thời đại loạn, có vài người tu hành thậm chí bị loạn cước trực tiếp giâm chết.
Cường giả Nam Tấn Kiếm Các Trình Tử Thanh mặc một bộ quân phục kỵ binh Nam Tấn bình thường, cưỡi ở trên lưng ngựa, vung kiếm trong tay giết trái phải, ánh mắt lại luôn nhìn chằm chằm một gã thủ lĩnh người Hoang cường đại ngoài mấy chục trượng.
Tên thủ lĩnh người Hoang cường đại kia thực lực phi thường cường hãn, đã có ba đệ tử Kiếm Các bị người này trực tiếp đánh chết, ít nhất có mấy chục tên kỵ binh Nam Tấn bị người này dùng một thứ cùng loại côn sắt đánh ngã.
Lúc này thế cục kỵ binh Nam Tấn phi thường không ổn, nếu mặc kệ tên thủ lĩnh người Hoang kia xông tới, khẳng định sẽ dẫn phát bối rối, bụng giữa bị phá, người Hoang liền có thể trực diện hộ giáo kỵ binh Tây Lăng thần điện. Xem khí thế người Hoang hiện nay, mắt đối phương, đó là muốn đem một ngàn hộ giáo kỵ binh kia ăn sống.
Sắc mặt Trình Tử Thanh chợt tái nhợt, một đạo kiếm ý cực kỳ trong veo từ phía dưới bộ quân phục bình thường trên người hắn tràn ra, kiếm rời hồ mà đi, hóa thành một dải cầu vồng, đâm thẳng tên thủ lĩnh người Hoang kia.
*****
Chỉ nghe xẹt một tiếng vang sắc bén, phi kiếm này ẩn chứa tu vi suốt đời của hắn, trực tiếp cắt đứt hông tên thủ lĩnh người Hoang kia, máu tươi phun như mưa. Kiếm thế lại vẫn chưa hết, đoạn chuôi mang theo xác chết nửa người dưới của tên thủ lĩnh người Hoang kia bay lướt chéo đi, hướng về phía sau hoang nguyên cực xa xôi bay đi.
Vài tên người Hoang mặt lộ vẻ bi thống, bay người hướng Trình Tử Thanh đánh tới.
Sắc mặt Trình Tử Thanh không thay đổi, lấy ngón tay làm kiếm, dễ dàng đem vài tên người Hoang kia đánh bại. Hắn thân là cường giả Nam Tấn Kiếm Các, tu vi cảnh giới chỉ ở dưới Kiếm Thánh Liễu Bạch, chính là đại tu hành giả Tri Mệnh cảnh trung phẩm. Người Hoang bình thường há là đối thủ của hắn, trong chiến đấu lúc trước hắn luôn thu mình ẩn nhẫn, chỉ là vì hoàn thành một đòn kinh thiên này.
Nay mục tiêu đạt thành, hắn tất nhiên sẽ không ham chiến. Người tu hành cường đại như thế nào nữa, thân thể vẫn yếu ớt, ở trên chiến trường tràn ngập rìu bay tên bay cùng thiên địa nguyên khí chấn động này, tùy thời đều có thể bởi vì nguyên nhân rất ù ù cạc cạc chết đi. Huống chi hắn sau khi dùng ra một kiếm mạnh nhất bình sinh, nhu cầu cấp bách minh tưởng tĩnh dưỡng.
Trình Tử Thanh nâng ngón tay hướng trên không, muốn thu hồi phi kiếm, nhưng ngay tại lúc này, hắn nghe chiến trường xa xa truyền đến tiếng bàn chân đạp như đánh trống sắc mặt chợt kịch biến.
Bàn chân đạp đất như đánh trống, người nọ đến rất nhanh, nhưng càng nhanh hơn là nắm đấm, một đạo quyền ý cực kỳ khủng bố nóng cháy, cách mấy chục trượng, đánh về phía mặt Trình Tử Thanh!
Trình Tử Thanh lúc này niệm lực khô kiệt, thân thể mỏi mệt, bản mạng kiếm không biết bay ra bao nhiêu dặm, nào còn có thể chống đỡ đạo quyền ý khủng bố này, chỉ có chờ chết.
Rẹt một tiếng vang giòn, một tia sét nổ tung ở trước người hắn.
Đạo quyền ý kia cùng tiếng sét đó va chạm, bộc phát ra thiên địa khí tức dao động rất cường đại. Ngựa chiến dưới thân Trình Tử Thanh bị trực tiếp đánh chết, thân thể hắn cũng bị chấn bay chênh chếch về phía sau, ngã nặng nề trên mặt đất.
"Phốc" một tiếng, sắc mặt Trình Tử Thanh tái nhợt, hộc máu khó dừng, ở dưới sự trợ giúp của tia sét đó, hắn cực may mắn tránh được được quyền ý khủng bố nọ. Lại vẫn là bị thiên địa nguyên khí dao động lúc hai cái va chạm sinh ra chấn cho bị thương nặng.
Nghiêm trọng nhất là, hắn mất đi liên hệ với bản mạng kiếm của mình. Cường giả Nam Tấn Kiếm Các này, mùa thu năm đó ở trong Lạn Kha tự, bản mạng kiếm bị một mũi tên của Ninh Khuyết bắn hủy. Thật không dễ dàng ở dưới sự trợ giúp của sư huynh Liễu Bạch, lại luyện ra bản mạng kiếm thứ hai, uy lực hơn trước. Lúc này lại hủy, thương tổn đối với hắn càng thêm đáng sợ.
Tiếng sét thứ nhất vang lên, liền có tia sét thứ hai.
Tiếng sét ở trên hoang nguyên không ngừng vang lên, điện quang cực nhỏ chiếu sáng khói bụi, những lôi điện đó cũng không phải tới từ trời cao, mà là trong không gian cách mặt đất hoang nguyên hơn mười trượng, đột ngột xuất hiện sau đó đột ngột hạ xuống.
Những lối điện đó uy lực không khủng bố bằng lối điện thiên nhiên thật sự, nhưng nếu rơi ở trên thân người, vẫn sẽ tạo thành lực sát thương cực đáng sợ. Cho dù là chiến sĩ người Hoang cường hãn nữa, dưới một đòn cũng chắc chắn thành tro bụi.
Nhưng kỳ quái là, những lôi điện sinh ở hư không đó cũng chưa đánh về chiến sĩ người Hoang khắp nơi trên chiến trường, mà là khi thì biến mất, khi thì xuất hiện, tựa như đang đuổi theo người nào đó, giống như là kiếm có linh tính.
Trên hoang nguyên có loại chim ưng xây tổ trên mặt đất, có cái tổ chim ưng sớm bị vô số vó ngựa giẫm lên thành phế tích, con chim ưng đó hoảng sợ bay ở trên không, không nỡ đi xa nhưng cũng bất lực.
Sau khi lôi điện vang lên, nó rốt cuộc không chịu nổi hoảng sợ trong bản năng, rốt cuộc bất chấp ưng con trong tổ, kêu hai tiếng thê lương, vỗ cánh hướng nơi cao hơn bay đi.
Chim ưng không dám bay về hướng bắc, bởi vì phía bắc có đám mây đen sì. Chỉ có thể bay hướng lên trên, bay về phía nam, bay càng cao, người trên mặt đất hoang nguyên liền càng nhỏ, dần dần biến thành con kiến rậm rạp.
Nếu ông trời có mắt, nhân loại lúc này ở trên hoang nguyên liệu sống chết chém giết, đại khái là điểm đen so với con kiến càng nhỏ hơn. Nó có lẽ sẽ nghi hoặc, có lẽ sẽ bật cười bởi nhìn thấy tất cả cái này.
Không ai biết. Lúc nhân loại tự hỏi, Hạo Thiên có thể bật cười hay không, cũng không có ai biết, lúc nhân loại chiến tranh, Hạo Thiên có thể bật cười hay không. Nhưng tự hỏi hoặc là chiến tranh chung quy là việc của bản thân nhân loại, vô luận Hao Thiên sẽ bật cười hay không, nhân loại vẫn là sẽ tiếp tục làm, hoặc vất vả suy nghĩ hoặc rơi đầu rải nhiệt huyết.
Chim ưng bay đi, mây đen dần tới gần, chiến tranh trên hoang nguyên vẫn đang tiếp tục, mỗi giờ mỗi khắc đều có người ngã xuống, đều có kiếm gãy, đều có máu tươi trào ra, khói bụi dần dần thu liễm hết. Lại không biết là vì kỵ binh không thể xung phong tốc độ cao hay là bởi vì mặt đất bị máu thấm ướt, bị thi thể che phủ.
Vùng giữa chiến trường, các chiến sĩ người Hoang cường đại không ngừng lao lên, kỵ binh Nam Tấn đã bị bọn họ xé ra một lỗ hỗng cực lớn,
Tây Lăng thần điện hộ giáo kỵ binh cực kỳ cường hãn trong truyền thuyết cũng bị bọn họ xung phong làm trần thể có chút không ổn, đương nhiên bọn họ cũng trả giá cực thảm thiết, rất nhiều chiến sĩ người Hoang ngã xuống trên đường xung phong.
Tay áo da ở trong gió tràn ngập mùi máu tươi run run, sau đó kéo ra từng tàn ảnh, thân đầm máu Đường tựa như tảng đá bốc cháy. Ở trên chiến trường lao thẳng về phía trước, một đường đánh bay mười mấy con ngựa chiến, xé nát vài tên thần quan Tây Lăng thần điện, sau đó rốt cuộc tới trước người La Khắc Địch.
Máu từ trên người Đường chảy xuống, giống như thác nước, đó đều là của kẻ địch, không phải của bản thân hắn. Trên vai hắn treo nội tạng lòi ra của một gã thần quan, hình ảnh nhìn tanh máu vô cùng.
La Khắc Địch biết hắn là ai, sắc mặt chợt tái nhợt, sợ hãi chiếm cứ thể xác và tinh thần, theo bản năng liền muốn né tránh hoặc là đào tẩu. Nhưng hắn rõ ràng nếu mình tránh né hoặc là xoay người đào tẩu, như vậy ngay sau đó nắm đâm của Đường sẽ đem mình đập thành mảnh. Cho dù mình may mắn sống sót, chưởng giáo đại nhân cũng sẽ ban cho mình kết cục càng thêm bi thảm.
Một tiếng hét to, La Khắc Địch vung đao thần ban, hướng về đỉnh đầu Đường chém xuống, lưỡi đao ở trên không mang theo tiếng rít bén nhọn, nét phù màu vàng trên thân đao chợt sáng ngời, uy thể đột nhiên gia tăng.
Đường mặt không chút thay đổi nhìn đao hạ xuống đánh ra một quyền không nghiêng lệch, nắm đấm như núi nện ở trên lưỡi đao của La Khắc Địch. Lưỡi đao chợt nứt, sau đó chuôi đao chợt nứt, hổ khẩu La Khắc Địch cầm chuôi đao vỡ ra. Sau đó lực lượng lớn khủng bố theo cánh tay hắn hướng lên trên xâm nhập.
Xương bả vai rắc một tiếng gãy, máu tươi La Khắc Địch điện cuồng phun về phía sau. Hắn tay trái hóa đao, chém mạnh tới vai mình, mạnh mẽ lấy kình đánh kình, đoạn tuyệt lực lượng kia xâm nhập, mới may mắn chưa chết.
← Ch. 606 | Ch. 608 → |