← Ch.633 | Ch.635 → |
"Hoàng tỷ, những người đó không có khả năng cam tâm, bọn họ chết cũng không muốn thừa nhận, phụ hoàng lựa chọn ta kế vị, đối đãi bọn lang tâm cẩu phế đó, luôn rộng lượng sẽ chỉ bị bọn họ coi là yếu đuối!"
Lý Hồn Viên nhìn tỷ tỷ, hung hăng nói.
Lý Ngư nghe lời này, trong lòng khẽ run, thật ra thẳng đến giờ này khắc này, Lý Hồn Viên cũng thực cho rằng tên trên di chiếu là mình, căn bản không biết nàng vì thế đã trả giá những gì.
Lúc này Lý Hồn Viên đúng lý hợp tình, ở trong mắt nàng giống như một loại châm chọc, châm chọc đối với bản thân nàng. Nàng bỗng cảm thấy có chút chua xót, có chút mỏi mệt, vốn không muốn tiếp tục đề tài này, lại bỗng nhớ tới lúc trước đi ở trong cung nghe được tin tức kia, nhíu đầu mày nói: "Khâm Thiên Giám lại là chuyện thế nào?"
Lý Hồn Viên nghe vậy khẽ giật mình, không biết nên trả lời như thế nào.
Lý Ngư thấy vậy liền biết quả nhiên là thật, nghiêm khắc khiển trách: "Miêu Khả Trì đại nhân giữ mình cẩn chính, ở trong triều dã thanh danh vô cùng tốt, ngươi lại phái nội quan đem hắn ép chết tươi, ngươi là muốn đi ngược lại với triều thần?"
Lý Hồn Viên cúi đầu trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Chuyện này, trẫm quả thật làm sai rồi."
Lý Ngư biết tính tình đệ đệ có một mặt rất bướng bỉnh, không ngờ hắn sẽ nhanh như vậy tự thừa nhận sai lầm, không khỏi giật mình, nhưng ngay trước khi nàng còn phản ứng lại, Lý Hồn Viên ngẩng lên.
Hắn bình tĩnh mà kiên định nói: "Nhưng ta sẽ không hối hận, bởi vì ta muốn hắn chết."
Lý Ngư kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: "Vì sao? Cái này... Rốt cuộc là vì sao?"
"Năm đó chính là Miêu Khả Trì lão tặc này phê bình chú giải tám chữ đáng chết kia, làm tỷ tỷ bị ép gả đi xa! Ta đời này cũng vĩnh viễn không quên được đêm đó ngươi quỳ gối trước cung phụ hoàng, càng không quên được nước mắt ngươi đêm đó trước khi xuất giá chảy xuống."
Lý Hồn Viên nhìn tỷ tỷ mình, lạnh giọng nói: "... Cho nên hắn phải chết..."
Lý Ngư đương nhiên chưa quên, đêm đó quỳ gối trước cung phụ hoàng, yêu cầu đem mình gả đi hoang nguyên, nàng chưa quên, đêm trước khi xuất giá yên lặng khóc kia. Chẳng qua theo thời gian trôi qua, nàng đem những bi thương đó đều chôn ở trong lòng, thậm chí có đôi khi cho rằng mình thực quên rồi.
Nàng không ngờ, lúc ấy đệ đệ tuổi còn nhỏ lại vẫn nhớ chuyện này, hơn nữa giấu ở trong lòng nhiều năm như vậy. Cuối cùng ở sau khi đăng cơ bộc phát ra, giờ này khắc này, trừ cảm động cùng thương cảm nhàn nhạt, nàng còn có thể có cảm xúc gì? Tất nhiên không thể đem hắn nghiêm khắc răn dạy một phen nữa.
"Trừ Miêu Khả Trì, còn có nữ nhân kia! Lúc trước nếu không phải ả bên người phụ hoàng thêm mắm thêm muối, nếu không phải những đại thần kia dưới trướng ả trợ giúp, Khâm Thiên Giám phê bình chú giải sao có thể dẫn lên rung chuyến lớn như vậy? Hoàng tỷ người lại nào sẽ bị ép gả cho bọn mọi rợ đáng giận kia trên hoang nguyên?"
Giọng Lý Hồn Viên càng thêm rét lạnh, đưa tay nắm tay Lý Ngư, nói: "Hoàng tỷ ngươi yên tâm, nay ta đã là hoàng đế Đại Đường, không còn có ai dám ức hiếp ta và ngươi như năm đó. Miêu Khả Trì chết chỉ là bắt đầu, nữ nhân kia ta cũng muốn khiến ả ở lại thành Hạ Lan, vĩnh viễn không về được Trường An!"
Nghe lời này, Lý Ngư chợt bừng tỉnh, quay lại nắm chặt tay hắn, nhìn chằm chằm mắt hắn, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng nói: "Thành Hạ Lan ta sớm có an bài, ngươi nhất định không được làm loạn. Dù sao ở trên danh phận, nữ nhân kia là mẫu hậu của chúng ta, nay là thái hậu nương nương. Nếu muốn động thủ với ả, cần thời cơ cùng lý do thích hợp, ả tất nhiên là phải về Trường An. Chuyện chúng ta hiện tại phải làm, chỉ là khiến ả trở về muộn một chút."
Lý Hồn Viên nói ra suy nghĩ của mình.
Lý Ngư lắc lắc đầu, nhìn hắn nghiêm túc nói: "Ta biết hiện tại trong thành Trường An có lời đồn đãi, nói di chiếu là giả, cho nên ngươi có chút bất an. Nhưng lời đồn đãi vĩnh viễn chỉ có thể là lời đồng thanh giả tự thanh. Ta còn biết vị Từ đại nhân kia lại viết tám chữ ám nguyệt xâm tinh nước sắp không yên, đó chẳng qua là hành vi dưới sự phẫn nộ của hắn, ngươi không cần bởi vậy làm khó hắn, bệ hạ ngươi nhất định phải nhớ, di chiếu có không?"
Lý Ngư nói phen lời có đạo lý đó, thân là đế vương, thì phải làm có loại lòng dạ cùng khí độ này, mặc dù chấp chính cần thủ đoạn, cũng không thể ỷ lại vào những thủ đoạn hẹp hòi đó.
Nhưng phen lời này của nàng cũng chưa hoàn toàn nói rõ -- di chiếu, Khâm Thiên Giám quả thật không phải mấu chốt. Nhưng xa ở thành Hạ Lan vị hoàng hậu nương nương kia đối với Lý Hồn Viên có thể ngồi vững đế vị hay không mà nói, lại là một nhân vật mấu chốt nhất. Mà trừ cái đó ra, quan trọng nhất đó là thái độ của quân đội cùng thư viện.
Lý Ngư hiện tại lo lắng nhất đó là thư viện cùng nữ nhân thành Hạ Lan kia. Ở loại thời khắc này, nàng bỗng nhiên bắt đầu nhớ Ninh Khuyết, nếu Ninh Khuyết này còn ở Trường An, nghĩ hẳn tất cả sự việc sẽ trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Chẳng qua...
Phụ hoàng rất thích Ninh Khuyết, nghĩ hẳn Ninh Khuyết đối với phụ hoàng cũng có vài phần cảm tình thực. Nếu hắn biết mình bóp méo di chiếu của phụ hoàng, thái độ đối với mình có thể phát sinh biến hóa gì hay không?
Xe kéo nhẹ ở trong bóng đêm hoàng cung không tiếng động tiến lên, cuối cùng dừng ở trước một tòa điện im lặng. Lý Ngư xuống khỏi xe kéo nhẹ, phất tay ra hiệu thái giám cung nữ không cần theo mình, đi vào tòa cung điện này.
Tòa cung điện này ở trong hoàng cung địa vị rất đặc thù, là tẩm cung của hoàng hậu.
Lý Ngư cảm thấy mình lúc này có chút yếu đuối, cho nên đi tới nơi này -- nàng mỗi lần tới tòa cung điện này, sẽ luôn sinh ra rất nhiều phẫn nộ, mà phẫn nộ ở lúc rất nhiều đều sẽ biến thành lực lượng.
Chủ nhân tòa cung điện này còn xa ở thành Hạ Lan, chưa trở về, cho nên trong điện chưa đốt sáng mấy cái nến, tỏ ra có chút u ám. Dù vậy, cũng có thể thấy rõ trang trí hoa mỹ trong điện.
Cung nữ thái giám trong điện đều bị người ta đuổi chạy ra ngoài, cho nên trong cung điện này, lúc này chỉ có một mình Lý Ngư.
Nàng lẳng lặng đứng ở trước cái giường gấm vóc khảm ngọc phượng kia, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một tia biểu cảm hơi trào phúng.
Mẫu thân nàng vốn nên là hoàng hậu thật sự hơn nữa duy nhất. Ngại là thân thể nhiều bệnh, ở nhiều năm trước vốn bởi bệnh qua đời. Cái giường phượng này vốn nên thuộc về bà, lại là một ngày cũng chưa từng ngủ.
Về sau nữ nhân kia ngủ ở trên cái giường này rất xinh đẹp, cũng rất ôn hòa. Từ phụ thân đến thúc thúc, lại đến Triều nhị thúc, lúc còn nhỏ mọi người đều dụ khuyên mình gọi nàng mẫu thân.
Nhưng nàng chưa từng gọi.
Thẳng đến nàng dần dần lớn lên, nàng ngược lại bắt đầu gọi. Nàng gọi mỗi một tiếng mẫu hậu, trong lòng liền sẽ chảy một giọt máu.
Hơn mười năm qua, trong lòng nàng đã có thêm rất nhiều vết thương loang lổ, chưa từng thật sự khỏi.
Nàng phải thừa nhận, phụ hoàng còn có nữ nhân kia, đối với mình cũng không tính là quá kém. Nhưng nàng chính là không thể tha thứ bọn họ, bởi vì nàng vẫn nhớ rõ ngày đó mẫu thân chết.
*****
Ngày đó nàng sau khi vui vẻ hỏi mẫu thân, bò lên giường đi đùa đệ đệ vừa mới sinh ra không lâu. Sau đó không biết vì sao, mẫu thân thống khổ bắt đầu ho ra máu, sau đó nhắm mắt lại.
Thái y không ngừng ra ra vào vào, mẫu thân lại vẫn là chưa mở mắt.
Phụ thân cũng không có mặt.
Phụ thân ở bên người nữ nhân kia.
Lý Ngư lẳng lặng đứng trên mặt đất, nhìn giường phượng, không biết là thấy mẫu thân mình, hay là thấy nữ nhân kia, hai nắm tay chậm rãi nắm chặt, thân thể bắt đầu run run.
Đây là cảm giác phẫn nộ.
Theo phân nộ dẫn tới run run, lực lượng quen thuộc kia một lần nữa trở lại trong cơ thể nàng, vẻ mặt nàng dần dần bình tĩnh trở lại, xoay người đi về phía ngoài điện.
Nữ nhân kia cho dù trở lại thành Trường An, cũng không thể ngủ tiếp trên cái giường này nữa.
Trở lại trong cung của mình, Lý Ngư bắt đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương, hiệu suất cao hơn lúc trước rất nhiều. Chỉ là số lượng tấu chương thật sự quá nhiều, một chốc một lát rõ ràng không làm hết.
Nàng có chút mệt mỏi day day mi tâm, phân phó thái giám dâng một tách trà đặc uống hết, lại sai cung nữ dùng nước nóng làm ướt khăn mặt, làm nóng mặt một chút, khôi phục chút tinh thần.
Lúc nàng rốt cuộc phê duyệt xong toàn bộ tấu chương, đã có nắng sớm từ ngoài cửa điện xuyên vào. Nàng day day cổ tay có chút tê đau, không để ý thái giám khuyên bảo, sai người đi mời hai người vào cung nói chuyện.
Mấy ngày nay chuyện xảy ra trên triều đình đều ở trong dự kiến của nàng, chẳng qua không ngờ hoàng đế bệ hạ lại sẽ nóng vội như thế. Nàng tuy không tán thành thủ đoạn cứng rắn của hoàng đế, nhưng cũng sẽ không giảm cảnh giác đối với đại thần phái hoàng hậu. Ở dưới tình huống trước mắt, nàng đầu tiên phải đem thành Trường An khống chế chặt chẽ ở trong tay.
Khống chế thành Trường An, quan trọng nhất đương nhiên là quân đội. Vũ Lâm quân quan trọng nhất, sau đó là Kiêu Kỵ binh, về phần Thị Vệ Xử phụ trách an toàn trong cung, cũng là quan trọng nhất.
Nếu một khi có loạn, như vậy trừ quân đội, trong thành Trường An còn có một chỗ phi thường quan trọng, đó chính là Trường An phủ có được đủ số lượng nha dịch bộ đầu hơn nữa quen thuộc địa thế trong thành.
Cho nên trong hai người nàng muốn gặp, có một là Trường An phủ doãn Thượng Quan Dương Vũ.
Còn có một người họ Triều, tên Triều Tiểu Thụ.
Thượng Quan Dương Vũ là Đại Đường khai quốc nghìn năm qua, Trường An phủ doãn một nhiệm kì dài nhất khó nhất, có một loại cảm giác đáng khinh hoàn toàn tự nhiên từ trong đến ngoài.
Lấy diện mạo xấu xí nổi tiếng ở đời, tất nhiên không thể làm người ta sung sướng. Chẳng qua vô luận là hắn hay vợ già của hắn, đều không thể phủ nhận một điểm này. Cho nên đứng ở trong đại điện rộng rãi trang nghiêm, hắn càng thêm cảm thấy tự biết xấu hổ, mồ hôi trên đầu càng lúc càng nhiều, đôi tam giác mắt không ngừng lóe ra.
Lý Ngư từng gặp Thượng Quan Dương Vũ mấy lần, biết bộ dạng hắn khó coi đến cực điểm. Nhưng mỗi lần thấy hắn, luôn cảm thấy người này xấu xí giống như lại xấu ra một ít ý mới, làm người ta khó có thể tự kiềm chế sinh ra cảm giác ghét cay ghét đắng.
Nhưng nàng khống chế rất tốt vẻ mặt của mình, trong lời nói cực kỳ tôn trọng, ấm áp như gió xuân. Sở dĩ như thế, là vì nàng rất rõ ràng vị phủ doãn này ở dưới bề ngoài không chịu được như thế, có được thực lực tài cán phi thường khó được, bằng không căn bản không thể ở trên vị trí yếu hại lại khó giải quyết này làm nhiều năm như vậy.
Lý Ngư rất thực tế, chỉ cần thật sự có tài, cho dù biết rõ Thượng Quan Dương Vũ phẩm hạnh không chịu nổi tựa như dung mạo, giáo hoạt tham hủ đến cực điểm, nàng vẫn sẽ ra sức tiếp nhận.
Hơn nữa Thượng Quan Dương Vũ cho dù rất nhiều cái không ổn, lại có một nét hay: Hắn sau khi thi được công danh lại không vứt bỏ người vợ nhà quê tướng mạo thường thường, nay cùng vợ già vẫn tình cảm thâm hậu như cũ.
Điểm này làm Lý Ngư phi thường thưởng thức, lại thêm tầm quan trọng của Trường An phủ doãn vị trí này, cho nên ở sau khi tân để đăng cơ, vị đại thần đầu tiên nàng ở trong hoàng cung gặp mặt đó là người này.
Theo đạo lý mà nói, với Thượng Quan Dương Vũ mà nói, đây là cơ hội trời ban. Đối với hắn chưa bao giờ biết hai chữ phẩm đức mà nói, bái đến môn hạ công chúa điện hạ cùng tân đế, càng không có bất cứ chướng ngại tâm lý nào. Đối mặt điện hạ trong lời nói mơ hồ để lộ ra ý mời chào, hắn nên lập tức cúi đầu bái mới đúng.
Nhưng làm Lý Ngư cùng mấy người ít ỏi trong điện cảm thấy có chút kinh ngạc là, thái độ của Thượng Quan Dương Vũ tất nhiên kính cẩn, không ngừng xu nịnh. Thậm chí hận không thể quỳ rạp trên mặt đất đi hôn mu bàn chân Lý Ngư, nhưng chỉ cần nói chuyện hơi trở nên xâm nhập một chút, hắn liền sẽ giống như ngu ngốc trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không biết nên nói tiếp như thế nào... Lý Ngư hơi nhíu mày, nàng đương nhiên biết Thượng Quan Dương Vũ không có khả năng ngu xuẩn đến ngay cả lời mình cũng nghe không rõ. Như vậy người này giả ngu, chỉ có thể nói rõ thái độ của hắn cùng với một số triều thần nào đó vẫn không đủ kiên định.
Càng làm nàng cảm thấy buồn bực là, người thứ hai hôm nay nàng muốn gặp, lại không chịu vào cung!
Thái giám thủ lĩnh cùng ma ma ở một bên không ngừng lên án mạnh mẽ người nọ bất kính, vẻ mặt tức giận bất bình, giống như hận không thể lập tức phái Vũ Lâm quân đem người nọ bắt vào trong cung trị tội.
"Đều câm miệng."
Lý Ngư quát, phất tay đem toàn bộ thái giám cung nữ còn có ma ma thân cận nhất trong điện đuổi ra ngoài.
Triều Tiểu Thụ không phải người thường, mặc dù nàng này có được địa vị cùng quyền thế như thế, vẫn không dám mất chút lễ, lại càng không cần nói muốn đi động vào người này.
Hắn là lãnh tụ hắc đạo của thành Trường An, cho dù đã có nhiều năm chưa có hỏi chuyện giang hồ. Năm trước sau khi trở lại thành Trường An, cũng chưa từng để ý tới bang vụ Ngư Long Bang. Nhưng mọi người đều rõ, thế giới đêm tối của thành Trường An, vẫn ở trong sự thống trị của hắn.
Nhưng nếu Triều Tiểu Thụ chỉ là một giang hồ đại lão, trên triều đình tùy tiện một vị đại thần cũng sẽ không nhìn hắn thêm một cái, tự nhiên lại càng sẽ không làm Lý Ngư phiền não như thế.
Mấu chốt ở chỗ, Triều Tiểu Thu là vị đại tu hành giả Tri Mệnh cảnh, có tình nghĩa anh em với phụ hoàng nàng. Nàng gặp đối phương cũng phải xưng một tiếng Triều nhị thúc, còn ở Triều Tiểu Thụ có rất nhiều anh em tốt nguyện ý chết vì hắn. Mà những anh em tốt đó ở một số phương diện nào đó mà nói, thậm chí can hệ đến an nguy của thành Trường An.
Thái giám cung nữ sau khi bị đuổi ra, trong điện cũng không phải chỉ còn lại có một mình Lý Ngư, còn có một vị đại thần trung niên, chính là đại học sĩ Mạc Hàm bốn năm trước vào Các Vũ Anh điện.
← Ch. 633 | Ch. 635 → |