← Ch.647 | Ch.649 → |
Nhưng cùng lúc tần suất cất bước của nàng cũng càng lúc càng cao, tốc độ càng lúc càng nhanh. Hai chân ở trên mặt đất thảo nguyên mềm nhũn nguy hiểm nhanh chóng hạ xuống nâng lên, nhanh đến mắt thường không thể thấy rõ, kéo ra một tàn ảnh!
Không khí hơn rét trên hoang nguyên mùa thu, cọ gò má nàng lướt qua về phía sau, chấn lên tiếng gió thê lương, thổi sợi tóc run nhè nhẹ, làn váy màu trắng thuần biến thành một đường cứng rắn như sắt.
Kim trướng kỵ binh thẳng đến lúc này mới phản ứng lại, bọn họ mang theo rung động cùng ngơ ngẩn đối với hình ảnh không thể tưởng tượng lúc trước nhìn thấy này, liều mạng kéo dây cung, bắn ra mũi tên sắc bén.
Tên như mưa xuống, chuẩn xác sớm dự đoán tốc độ của hoàng hậu, đem bóng dáng nàng bao phủ ở trong đó.
Khóe môi hoàng hậu nương nương hơi nhếch lên, mang theo một tia mỉm cười, tiếp tục lao về phía trước.
Mũi tên sắc bén mang theo lực lượng mạnh mẽ, nặng nề bắn tới trên người nàng.
Chỉ nghe 'đốc' một tiếng vang giòn, mũi tên gãy từ giữa!
Tên như mưa to đâm rách làn váy, cắt đứt sợi tóc tung bay, bắn thật sâu vào mặt đất thảo nguyên, nhưng lại chưa có một cái có thể tạo thành chút thương tổn đối với nàng!
Nhìn hình ảnh quỷ dị này, vẻ mặt các Kim trướng kỵ binh trở nên dị thường kinh hãi, hai tay theo bản năng trở nên cứng ngắc hẳn đi, tốc độ bắn tên cũng theo đó chậm dần.
Ở trong lòng toàn bộ người Đường, hoàng hậu nương nương chính là quốc mẫu. Ở trong ấn tượng của người Trường An, hoàng hậu nương nương nữ tử dịu dàng lại cực có thủ đoạn, hơn mười năm qua rất được bệ hạ sủng ái.
Nhưng vô luận là loại ấn tượng nào, hoàng hậu đều là nữ tử yếu ớt. Nhưng hoàng hậu nương nương lúc này xuất hiện ở dưới thành Hạ Lan, xuất hiện ở trước mắt mọi người, lại là đại tướng quân hướng về địch doanh khởi xướng xung phong không sợ.
Hãn Thanh cùng hai gã tướng lĩnh Trấn Bắc quân kia từ trong rung động ban đầu tỉnh táo lại, vẻ mặt phức tạp nhìn phía Hoàng Dương đại sư.
Bọn họ là tướng lĩnh cao cấp của Đường quân, bản thân đều là người tu hành võ đạo, ánh mắt sắc bén cỡ nào. Đến lúc này, nào còn có thể nhìn không ra. Hoàng hậu nương nương... Lại là người trong Ma Tông!
Hoàng Dương đại sư nhìn bọn họ thở dài nói: "Các ngươi còn sững sờ ở nơi này làm cái gì?
Ba người lúc này mới tỉnh táo lại, nhanh chóng đi về phía dưới tường thành.
Đường quân trên tường thành chưa nhìn ra bí mật này, cho dù biết cũng sẽ không quan tâm.
Bọn họ chỉ biết là hoàng hậu nương nương đang hướng bọn Kim trướng kỵ binh đáng chết kia xung phong. Bọn họ bị nương nương chấn động cảm thấy phấn chấn, vung phác đao trong tay, không ngừng la lên, trợ uy cho nương nương.
"Hoàng hậu vạn tuế!"
"Nương nương vạn tuế!"
Liền ở trong tiếng vạn tuế như sóng thần, cửa thành dày nặng của thành Hạ Lan chậm rãi mở ra. Trong cửa thành, Trấn Bắc quân huyền giáp trọng kỵ sớm làm tốt chuẩn bị xuất kích đang chờ đợi quân lệnh cuối cùng.
Hoàng hậu nương nương tốc độ rất nhanh, nhanh tựa như một yêu my.
Sau khi nàng lao vào trận doanh Kim trướng kỵ binh, vô luận là những loan đạo sắc bén kia, hay là tên thê lương tới, đều không thể tiếp xúc đến làn váy nàng, ngay cả trì hoãn tốc độ của nàng cũng không làm được.
Nàng hướng về phía nam Kim trướng kỵ binh lao đi, thân thể giống như mũi một thanh trường kiếm, dễ dàng đâm xuyên qua phòng tuyến hơn trăm tên Kim trướng kỵ binh tạo thành, rơi xuống trên cái xe ngựa hoa lệ kia.
Vai nàng nhìn giống như gầy yếu nhẹ nhàng chạm một cái, vài tên cường giả thảo nguyên toàn thân khoác khôi giáp kim loại kia liền giống hòn đá bị chùy sắp nện trúng, đánh bay tung ra, rơi ở trên mặt đất hoang nguyên xa xa.
Trong xe gã tế ti già nua kia, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhìn nàng gần trong gang tấc, môi mang theo mùi máu tươi không ngừng nhúc nhích, ngón tay ở trên vòng tròn kim loại không ngừng gõ.
Hoàng hậu biết tế ti này muốn ở trước khi chết, đem toàn bộ lực lượng tinh thần của mình, đều thông qua vòng tròn phóng ra đến trên mặt đất trước thành Hạ Lan, tự nhiên sẽ không cho hắn loại cơ hội này.
Nàng vươn tay phải thon dài như ngọc, sau đó nắm chặt.
Tay hoàng hậu rất nhỏ nhắn, rất mềm mại. Cho dù nắm chặt, thoạt nhìn cũng rất nhỏ, giống như là quả ngọc lan đáng yêu màu trắng, không có bất cứ sức uy hiếp gì.
Sau đó nắm tay nàng rơi ở trên khay tròn kim loại.
Khay tròn kim loại chưa vỡ.
Khay kim loại tròn nhảy dựng lên, nặng nề đánh trúng cằm tên đại tế ti kia.
Xương cổ tính cả cằm của đại tế ti cốt lọt vào trọng kích, vỡ vụn hết, cực kỳ dứt khoát chết đi.
Máu tươi chảy tới trên khay kim loại tròn, đem những đường nét phức tạp kia nhuộm thành từng sợi tơ đỏ.
Hoàng hậu sau khi giết chết một gã đại tế ti, nhất thời lâm vào đám đông bao vây.
Lúc trước vài tên cường giả thảo nguyên bị nàng đánh văng ra kia lao về bên cạnh xe ngựa, mang theo càng nhiều kỵ binh, đem nàng bao vây lại.
Hoàng Dương đại sư đứng ở đầu thành Hạ Lan, nhìn hình ảnh kia phương xa, hơi nhíu mày. Tuy hắn tạm thời còn không lo lắng an nguy của hoàng hậu như thế nào, nhưng thời gian vẫn gấp gáp.
Phải biết rằng Kim trướng quốc sư trong xe ngựa cuối cùng kia còn chưa ra tay.
Hoàng Dương từ trong tăng y lấy ra một chuỗi phật châu từ nhỏ luôn đeo bên người, cắn chót lưỡi, phun lên ngụm máu, sau đó cổ tay giơ lên, đem chuỗi phật châu này ném khỏi tường thành.
Phật châu dính tâm huyết xoay tròn mà bay, rơi ở trên mặt đất thảo nguyên cách tường thành mấy chục trượng.
Bởi vì đã chết mất một gã đại tế ti, mặt đất ngoài thành Hạ Lan tuy còn chưa một lần nữa biến thành cứng rắn, nhưng xu thế xốp lầy lội đã giảm đi. Sau khi phật châu của Hoàng Dương đại sư rơi xuống mặt đất, một đạo khí tức cực từ bị lại cực dữ dằn tính nóng, nhanh chóng hướng về chung quanh phật châu tản ra.
Hoàng Dương đại sư lúc nhỏ ở sâu trong Tây hoang, cùng thương lữ kết bạn mà đi, gặp phải mã tặc vô tình lãnh khốc giết chóc. Máu tươi của đồng bạn chảy tới trên người hắn, máu đó rất nóng, một mảng nóng bỏng, giống như muốn bốc cháy lên.
Chính là ở một khắc đó, đại sư khai ngộ. Pháp môn hắn ngộ là: Ngọn lửa máu cùng giận.
Lúc này giữa mặt cỏ lầy lội trước thành Hạ Lan, rất nhiều xác chết quân Đường nằm, bị máu nhuộm dần sắp xuyên. Hoàng Dương đại sư không lấy phật pháp bình tĩnh tức giận trong lòng nữa, hai cái gặp nhau liền là lửa phật.
Thế lửa cháy lan qua, đầm nước tất khô, dù là bùn vàng nhão, cũng có thể biến thành gạch cứng rắn.
Mặt đất thảo nguyên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khô ráo hẳn đi, sau đó dần dần ngưng kết.
Nhìn biến hóa xảy ra trên nguyên dã, Hãn Thanh tướng quân quát một tiếng chói tai, giơ lên cao cao phác đáo trong tay, khẽ kẹp bụng ngựa, dẫn theo mấy trăm Đường kỵ dẫn đầu lao ra khỏi thành Hạ Lan, hướng về Kim trướng kỵ binh lao đi. Mà ở trong hẻm núi phía sau bọn họ, còn có mấy ngàn Đường kỵ đang chờ ra theo!
*****
Trấn Bắc quân bị trận mưa to liên miên khủng bố đó lưu lại thành Hạ Lan nhiều ngày. Sau khi mưa tạnh lại bị người Man thảo nguyên vây khốn, sĩ khí giảm mà mỏi mệt. Nhưng lúc này sau khi bọn họ một lần nữa cưỡi lên ngựa quen thuộc, cầm chuôi phác đao, tinh thần cùng sĩ khí nháy mắt một lần nữa trở về trong thân thể bọn họ.
Tiếng chân như sấm, khí thế Đường kỵ như cầu vồng!
Hãn Thanh chỉ huy Đường kỵ chia làm ba dòng chảy sắt, hướng về ba cái xe ngựa kỵ binh thảo nguyên phòng thủ còn lại xung phong, mà hắn thì là mang theo thủ hạ của mình, không chút do dự lựa chọn lao về phía nam.
Cái xe ngựa kia hướng nam kỵ binh thảo nguyên đã hỏng. Nói từ trên chiến thuật, hướng nơi đó khởi xướng xung phong không có bất cứ ý nghĩa gì. Nhưng đối với Hãn Thanh mà nói, ý nghĩa của cái xe ngựa đó cực kì trọng đại.
Bởi vì hoàng hậu nương nương đang ở chỗ đó, đang ở bị thảo nguyên man kỵ vây giết.
Hắn nào còn để ý đi nghĩ hoàng hậu nương nương có phải dư nghiệt Ma Tông hay không. Hắn chỉ biết là mình là người hầu của bệ hạ, mà hoàng hậu nương nương là nữ nhân của bệ hạ, mình nào có thể trơ mắt nhìn nữ chủ nhân gặp chuyện không may?
Hoàng hậu bị kỵ binh thảo nguyên nối đuôi nhau cản đường.
Từ sau khi gả cho hoàng đế, nàng nhiều năm không tu hành công pháp Ma Tông. Nhưng dù sao cũng là thánh nữ Ma Tông đời trước, chân khí trong thân thể đủ dư thừa, ở trong thời gian ngắn, căn bản sẽ không xuất hiện bất cứ nguy hiểm gì.
Đôi nắm tay trắng noãn như ngọc kia giống như hai ngọn núi nhỏ, tiếp xúc đến kỵ binh thảo nguyên, hoặc là ngựa hí ngã xuống đất, gãy xương mà chết, hoặc là bị đánh bay xa xa.
Chỉ có vài tên cường giả thảo nguyên thật sự kia có thể ngăn cản một chút.
Nhưng nàng không hài lòng, nhìn cái xe ngựa đẹp đẽ quý giá kia sâu trong trận địa địch, nhìn lão nhân bình thường kia trong xe, đầu lông mày nhỏ mềm mại ở trong gió lạnh hoang nguyên khẽ nhíu.
Nếu không thể giết chết tên Kim trướng quốc sư trong truyền thuyết kia, hoặc là bức lui đối phương, như vậy mọi sự đều vô ích.
Hoàng hậu khẽ vung tay phải, đem một gã kỵ binh cầm loan đạo nhảy xuống đánh tới trên không, đẩy nhanh bước chân, hướng về cái xe ngựa đó đi đến, vẻ mặt kiên nghị, khóe môi treo tia cười như có như không.
Lão nhân quần áo bình thường kia chính là quốc sư lánh đời nhiều năm của Kim trướng vương đình.
Hắn thấy Đại Đường hoàng hậu hướng mình đi tới, đoán được ý đồ đến của nàng, trên khuôn mặt già nua chưa toát ra bất cứ nét kinh hoảng nào. Ngược lại giống nàng, khóe môi chậm rãi nhếch lên, lộ ra một tia cười ý tứ khó hiểu.
Sau đó lão nhân đưa tay đến phía sau, nhấc lên màn che màu máu trên đầu, che khuất khuôn mặt mình.
Màn che nhấc lên, khuôn mặt quốc sư nhất thời biến thành một mảng u ám.
Không ai có thể nhìn thấy, khuôn mặt hắn trở nên càng thêm già nua, hơn nữa đang kịch liệt gầy yếu.
Chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt hơi sáng ngời của hắn là yên tĩnh như vậy, thâm thúy như vậy.
Quốc sư nhìn phía hoàng hậu hướng mình đi tới.
Ánh mắt hoàng hậu cùng hắn chạm nhau, bỗng nhiên cảm thấy mình rơi vào một vực sâu không đáy, sắc mặt chợt tái nhợt, thét lớn một tiếng, cường hành trấn áp sóng to trong thức hải, tiếp tục lao về phía trước.
Nhưng lúc này, bước chân nàng lại trở nên dị thường trầm trọng, thân thể cũng cảm thấy suy yếu hẳn đi.
Quốc sư lấy xuống màn che màu máu, nhìn hoàng hậu một lần nữa lâm vào trong vây khốn, mỉm cười. Sau đó không để ý tới chuyện phía nam nữa, hướng về một điểm dưới thành Hạ Lan xa xa, ra hiệu hai gã đại tế ti tiếp tục.
Hai gã đại tế ti đẩy nhanh tốc độ tụng đọc chú ngữ, ngón tay khô gầy ở trên khay kim loại tròn búng trở nên càng lúc càng nhanh chóng, giống như đánh trống, vòng cổ xương trước ngực, màu sắc trở nên càng lúc càng trắng.
Chuỗi phật châu rơi ở trên mặt đất hoang nguyên kia, mặt ngoài màu máu cũng theo đó dần dần nhạt đi.
Trên đầu thành, Hoàng Dương đại sư 'phốc' một tiếng phun ra máu, sắc mặt trở nên cực kỳ xám xịt.
Phật hỏa của hắn bị tên quốc sư kia cùng hai gã đại tế ti liên thủ đánh tan, nhất thời bị nội thương.
Lúc tâm huyết trên phật châu cuối cùng hoàn toàn nhạt đi, mặt đất hoang nguyên lần nữa xảy ra biến hóa, mặt đất vừa mới ngưng kết cứng rắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, lần nữa biến thành xốp lầy lội hẳn lên!
Kỵ binh Đại Đường chú ý tới mặt đất biến hóa, nhưng trọng kỵ xung phong căn bản không thể dừng lại, hàng đầu nếu miễn cưỡng dừng lại, tất nhiên sẽ bị đồng bạn phía sau nghiền ép, thậm chí so với rơi vào vũng bùn càng thêm đáng sợ!
Bọn họ chỉ có thể liều chết tiếp tục xung phong, hy vọng có thể trước khi mặt đất hoàn toàn mềm đi, lao vào trận doanh Kim trướng kỵ binh. Nhưng ai cũng biết, đây chẳng qua là si tâm vọng tưởng.
Mắt thấy thời điểm thành Hạ Lan phá vây sắp sửa lại một lần nữa lấy thất bại chấm dứt. Hơn nữa vô cùng có khả năng sẽ mất đi hoàng hậu nương nương cùng tướng lĩnh kỵ binh tinh nhuệ nhất, bên ngoài chiến trường bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Mười mấy gã Kim trướng kỵ binh tay bịt cổ họng, liên tiếp ngã xuống khỏi ngựa chiến.
Trong tay bọn họ, nắm chặt mũi tên dính máu.
Đang lúc thủ lĩnh kỵ binh vung loan đao, muốn tìm được xạ thủ quân Đường trốn ở chỗ tối kia, một làn khói bụi đến từ phương Bắc, như tia chớp giết vào trong trận Kim trướng kỵ binh.
Lập tức người nọ khẽ lật cổ tay, phác đao ra khỏi vỏ, ở trên không xé gió mà xuống, nháy mắt chém ngã vài tên Kim trướng kỵ binh, sau đó chân hắn đạp bàn đạp ngựa, đứng dậy.
Cũng thấy không rõ động tác như thế nào, phác đao trong tay người nọ đã đổi làm một cây cung gỗ cứng hoàng dương bình thường. Chỉ thấy đôi bàn tay hắn dùng sức, lưng chợt cong, một mũi tên bắn về phía đại tế ti trên xe ngựa ngoài cùng phía bắc kia.
Trước ngàn kỵ, người nọ nói bắn liền bắn, vậy mà không ai có thể ngăn cản hắn, càng làm người ta cảm thấy rung động sợ hãi là, người nọ lấy tư thế đứng cưỡi ngựa mà bắn, mũi tên lại không có bất cứ sự lệch lạc gì!
"Đốc" một tiếng trầm nặng, mũi tên hung hăng bắn vào trong lá chắn!
Đại tế ti nghe lá chắn trước người phát ra tiếng, sắc mặt trở nên có chút tái đi. Im lặng nghĩ, nếu không phải có dũng sĩ vương đình bảo vệ, chỉ sợ một mũi tên này sẽ trực tiếp đem ngực mình bắn ra một cái lỗ lớn.
Mũi tên bị lá chắn ngăn trở, người nọ lại không ngừng nghỉ. Chỉ thấy hắn ở trên lưng ngựa trầm eo hóp bụng, toàn thân lực lượng truyền hết đến hai chân, đạp mạnh xuống phía dưới trùng một cái!
Bàn đạp vỡ vụn!
Thừng da đứt đoạn!
Lực lượng khổng lồ của thân thể người nọ truyền tới phía trên con tuấn mã kia. Chỉ nghe một tiếng gào thét, bốn vó tuấn mã xé rách, nặng nề ném tới trên mặt đất hoang nguyên, tung lên một quầng khói bụi!
Nương lực lượng phản chấn, người nọ từ trên lưng ngựa lướt lên, lao về phía cái xe ngựa phương bắc kia, thân thể xé gió, kích lên tiếng gió gào thét, tốc độ dường như so với mũi tên chỉ chậm hơn một chút!
← Ch. 647 | Ch. 649 → |