← Ch.650 | Ch.652 → |
Chợt gặp mai phục đánh lén, Ninh Khuyết và hoàng hậu không có phản ứng gì.
Không phải bọn họ kẻ tài cao gan cũng lớn, mà là bọn họ đã dám rời khỏi đại đội Đường quân về phương nam tới bắc đại doanh, như vậy tất nhiên là có tín nhiệm cơ bản đối với vị đại tướng quân kia.
Tiếng phác đao va chạm mãnh liệt, tên rất thê lương. Kỵ binh doanh phụ trách hộ tống đoàn người hoàng hậu, ở sau kinh ngạc bối rối ban đầu, lập tức bắt đầu tổ chức phòng ngự cùng phản kích.
Hai bên đường không biết khi nào đã mai phục rất nhiều cung nỏ thủ, những Đường quân ý đồ mai phục đánh lén đoàn xe, ở trong khoảng thời gian rất ngắn đã bị khống chế.
Ở trong quá trình này, vẻ mặt hoàng hậu nương nương luôn không có gì biến hóa, chỉ ôm lục hoàng tử, cúi đầu nhìn mắt hắn, nhẹ giọng nói với hắn cái gì.
Ninh Khuyết cũng luôn cúi đầu. Thẳng đến cuối cùng chiến sự chấm dứt, hai gã tướng lĩnh quân Đường kia trúng tên ngã ngựa, lại là không chịu đầu hàng, vắt ngang đao tự sát mà chết, hắn mới ngẩng đầu lên hướng ngoài cửa sổ xe nhìn một cái.
Xe ngựa rốt cuộc đi vào đại tướng quân phủ.
Đại Đường Trấn Hoàng đại tướng quân Từ Trì suất lĩnh các tướng lĩnh, sớm quỳ gối dưới thềm đá trước phủ đón chào.
Không đợi Từ Trì đại tướng quân thỉnh tội, hoàng hậu nương nương đã dắt lục hoàng tử từ trong xe ngựa đi ra. Nàng nhìn Từ Trì quỳ gối dưới thềm đá, bình tĩnh nói: "Muốn đi đến tướng quân phủ, quả thật có chút không dễ dàng."
Từ Trì không giải thích bất cứ cái gì, cũng chưa đi thỉnh tội thêm, kính cẩn đem linh cữu bệ hạ mời vào trong phủ an lành, sau đó mới hoàng hậu nương nương cùng hoàng tử vào nhà sau tạm nghỉ ngơi.
Ninh Khuyết lúc này đã không ở cạnh quan tài gỗ tùng, hắn ngồi ở trong thư phòng uống trà.
Không bao lâu, Từ Trì đẩy ra cửa thư phòng, đi đến.
Đại Đường bốn đại vương tướng, Ninh Khuyết từng gặp ba người trong đó, lại chỉ có chưa từng gặp Từ Trì. Nhưng thông qua hoàng hậu miêu tả cùng bọn tướng lĩnh Hãn Thanh bổ sung, hắn đã rất rõ ràng tính tình vị đại tướng quân này.
"Hai gã tướng lĩnh làm loạn kia, không liên quan gì với quận Cố Sơn, là bộ hạ cũ của bắc đại doanh ta."
Từ Trì đi thẳng vào vấn đề nói.
Ninh Khuyết nói: "Không có quan hệ với quận Cố Sơn, không có nghĩa là không có quan hệ với Hoa Sơn Nhạc. Lại càng không đại biểu không có quan hệ với công chúa điện hạ, trừ phi đại tướng quân ngươi cứng rắn nhắc tới là ngươi quan hệ."
Từ Trì trầm mặc một lát sau đó nói: "Nghe nói Thập Tam tiên sinh cảm tình thân hậu với công chúa điện hạ."
Ninh Khuyết nói: "Ta cũng nghe Từ Trì đại tướng quân trung với tiên đế nhất."
"Tây Lăng thần điện cáo thư truyền khắp thiên hạ, nghĩ đến nay Thập Tam tiên sinh cũng đã nhìn thấy, lòng quân khó tránh khỏi có chút không ổn, cho nên mới sẽ có trận ám sát này hôm nay."
Từ Trì nói: "Ta hiểu ý tứ câu nói kia của ngươi lúc trước, nhưng hoàng hậu đã thật sự là Ma Tông... Người bên trong, như vậy lục hoàng tử liền không thể kế vị, cũng không thể về Trường An."
Ninh Khuyết hỏi: "Vì sao?"
Từ Trì nói: "Bởi vì Tây Lăng thần điện sẽ không cho phép một hậu nhân của Ma Tông, cai quản non sông Đại Đường ta."
Ninh Khuyết nói: "Ngu ngốc, Tây Lăng thần điện đã đang phạt Đường."
Từ Trì trầm mặc không nói gì, đột nhiên hỏi: "Có một việc, ta muốn biết đáp án."
Ninh Khuyết nói: "Đại tướng quân mời nói."
Từ Trì nói: "Nghe nói... Tiên đế từ trần, có liên quan với hoàng hậu nương nương."
Ninh Khuyết nói: "Cách nói ngu ngốc từ đâu ra, bệ hạ thân mắc bệnh cũ nhiều năm, ngươi làm đại tướng quân người tín nhiệm nhất, không thể không biết một điểm này. Cho dù năm đó có liên quan với hoàng hậu nương nương, đó cũng là chuyện nhiều năm trước, bệ hạ cũng không để ý, chẳng lẽ ngươi còn có tư cách thay bệ hạ sinh ra hận ý?"
Từ Trì hơi nhíu mày, nhưng rõ ràng có thể thấy được, vẻ mặt đã thoải mái hơn một chút.
Hắn tự hỏi thời gian rất lâu, nhìn Ninh Khuyết vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngươi khuyên hoàng hậu mang theo lục hoàng tử ở lại bắc đại doanh, ta có thể cam đoan, chỉ cần ta còn sống một ngày, liền bảo đảm mẹ con bọn họ bình an."
Yên tĩnh nhìn mắt hắn, không nói gì.
Từ Trì bình tĩnh đáp lại ánh mắt của hắn, vẻ mặt không có biến hóa gì.
Ninh Khuyết bỗng nhiên nói: "Tuy ta lúc trước đã từng nói, nhưng lúc này nhịn không được vẫn muốn lặp lại một lần, ta thực rất muốn biết lời đồn có phải thực hay không, đại tướng quân thực trung với hoàng đế bệ hạ?"
Từ Trì nói: "Ta nguyện dùng sinh mệnh đến chứng minh một điểm này."
Ninh Khuyết nói: "Không cần sinh mệnh, dùng đao thương là được. Ngươi hiện tại hẳn là rất rõ, tiên đế đem ngôi vị hoàng đế Đại Đường truyền cho lục hoàng tử, phần di chiếu kia trong thành Trường An khẳng định là giả."
"Vậy Thập Tam tiên sinh cho rằng hiện tại nên làm thế nào?"
Giọng Từ Trì hơi lạnh đi nói: "Để hoàng hậu nương nương mang theo lục hoàng tử về Trường An tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với tân đế?
Để quân đội Đại Đường phân liệt, thậm chí lâm vào một tràng nội chiến?"
"Nếu là thời gian khác, cho dù khiến Đại Đường lâm vào nội chiến, ta cũng sẽ không chút do dự chấp hành di chiếu thật sự của bệ hạ, phụ tá lục hoàng tử đăng cơ. Ta không để ý hoàng hậu có phải người của Ma Tông hay không, nhưng hiện tại không được."
Vẻ mặt Từ Trì dị thường trầm trọng, nói: "Nay cả thế gian phạt Đường, kỵ binh Kim trướng xâm lược phương nam, đại quân Tây Lăng thần điện bắc thượng. Thanh Hà đã phản, đông bắc biên quân đã diệt, Đại Đường bốn bề thụ địch, bấp bênh, mắt thấy đã là cơ nghiệp ngàn năm hủy hoại chỉ trong chốc lát. Trong lúc nguy cấp, Đại Đường không chịu được bất cứ đấu tranh nội bộ nào!"
Ninh Khuyết trầm mặc một lát sau đó nói: "Theo ý tứ đại tướng quân xử lý như thế nào?"
"Kẻ thù bên ngoài trước mặt, Đại Đường cần nhất là đoàn kết, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi và hoàng hậu, mang theo mấy vạn tướng sĩ Trấn Bắc quân ta nam hạ Trường An. Những tướng sĩ này nên ở Bắc cương đẫm máu, mà không nên đi tiêu hao ở trong nội đấu, cho nên ta muốn người khuyên bảo nương nương mang theo hoàng tử ở lại bắc đại doanh."
Từ Trì nhìn chằm chằm mắt hắn nói: "Nếu ngươi cảm thấy đây là phản bội đối với tiên đế, như vậy ta còn có thể hứa hẹn ngươi, một khi Đại Đường ta có thể vượt qua lần cửa ải khó khăn này, sau này Trấn Bắc quân vẫn sẽ ủng hộ lục hoàng tử."
Ninh Khuyết khẽ nhíu mày, hắn không thể không thừa nhận, lời của đại tướng quân có đạo lý của hắn. Hơn nữa nay, Đại Đường quả thật cần mấy vạn Đường quân về phương nam lập tức đầu nhập chiến đấu chống lại xâm lược, nhưng mà...
Cửa thư phòng kẹt" một tiếng, bị người ta từ bên ngoài đẩy ra.
Hoàng hậu nương nương đi đến nhìn hai người bình tĩnh nói: "Ta muốn về Trường An."
Từ Trì không chút do dự, phành một tiếng quỳ gối trước người nàng, liên tục dập đầu thẳng đến trán chảy máu.
Giọng hắn tỏ ra cực kỳ thống khổ, run nhè nhẹ nói: "Nương nương, ta cả đời trung với bệ hạ, nay lại không dám chấp hành di chiếu của bệ hạ, trong lòng cực áy náy. Tuổi già chỉ sợ sống hàng ngày khó yên, nhưng đang lúc tình thế nguy hiểm, Đại Đường thực không thể loạn, nương nương, còn xin ngài cân nhắc!"
*****
Hoàng hậu nhìn hắn mỉm cười, nói: "Ta mang theo lục hoàng tử về Trường An, thành Trường An có thể loạn lên? Hay là nói Đại Đường có thể loạn hẳn lên? Tướng quân đánh giá quá cao lực lượng mẹ góa con côi chúng ta rồi."
Từ Trì giật mình, không hiểu ý từ những lời này của hoàng hậu.
"Mấy vạn Đường quân về phương nam, vốn chính là bộ đội Trấn Bắc quân ngươi. Lúc trước chỉ là theo bệ hạ ngự giá thân chinh mà đi, nào có đạo lý theo ta cùng nhau quay về thành Trường An."
Hoàng hậu nói: "Ta sẽ đem những kỵ binh mang về này để lại cho ngươi, về thành Trường An chỉ là hai người mẹ con chúng ta, ta nghĩ như vậy đại tướng quân hẳn là sẽ không lo lắng gì nữa nhỉ?"
Từ Trì khiếp sợ không nói nên lời, nghĩ nay tân đế đã đăng cơ, công chúa điện hạ trông coi đất nước. Dưới tình huống như vậy, hoàng hậu mang theo hoàng tử về Trường An, cùng chịu chết có gì khác nhau?
Ninh Khuyết bỗng nhiên nhìn hoàng hậu nói: "Ta trở về với các ngươi."
Vô luận Từ Trì và Hãn Thanh, còn có tướng lĩnh còn lại trong Trấn Bắc quân kịch liệt phản đối như thế nào, hoàng hậu nương nương chỉ là bình tĩnh đối đáp, lại không chịu thay đổi chủ ý, kiên trì muốn mang lục hoàng tử về Trường An.
Các tướng thật sự không có cách nào, nay Kim trướng xâm lược phương nam, Đại Đường Bắc cương đang trong nguy nan, bọn họ không thể phái đại quân hộ tống, cuối cùng quyết định điều động năm trăm kỵ tinh nhuệ đi theo.
Sáng sớm trước khi rời khỏi bắc đại doanh, Ninh Khuyết lần nữa tìm tới Từ Trì, nói:
"Hoàng hậu nương nương và ta mang về đội ngũ mấy vạn người cho ngươi, ta nghĩ chúng ta có tư cách tìm ngươi đòi mấy người."
Từ Trì nghĩ một chút sau đó nói: "Số lượng năm trăm kỵ binh quả thật ít chút."
"Ta nói không phải ý tứ này."
Ninh Khuyết nói: "Ta muốn không phải người sống, ta muốn là người chết."
Từ Trì hiểu ý tứ hắn, hơi nhíu mày nói: "Hai gã tướng quân kia, ở sau khi ám sát thất bại đã tự sát ngay tại chỗ, ngươi cho dù muốn thi thể bọn họ, cũng không có tác dụng gì."
Ninh Khuyết nói: "Hai gã tướng quân đó đã chết, nhưng mấy trăm kỵ binh tham dự ám sát lại còn chưa trừng trị. Ta biết hiện tại những người này đều bị ngươi tước vũ khí nhốt ở trong quân doanh."
Từ Trì nhăn mặt sâu thêm, nói: "Thập Tam tiên sinh muốn đại hành chu liên?
"Nếu là bình thường, dám có gan kinh động di thể bệ hạ, ám sát hoàng hậu và thái tử, những người này đều là tội chết. Ta biết ngươi hiện tại luyến tiếc giết bọn hắn là xuất phát từ cái cân nhắc gì."
Ninh Khuyết nói: "Cho nên ta cũng sẽ không muốn ngươi đem mấy trăm gã kỵ binh này giết hết, nhưng ta muốn ngươi hứa hẹn ta, những kỵ binh này phải bị đưa đến tuyến trước nhất, trên chiến trường nguy hiểm nhất."
"Mấy năm sau, lúc trận đại chiến này chấm dứt, nếu trong những kỵ binh này còn có may mắn còn sống, như vậy ta sẽ không truy cứu nữa, nếu bọn họ chết rồi coi như là chuộc tội."
Nói xong câu đó, hắn xoay người rời khỏi.
Lúc sắp rời khỏi, lại gặp một cái vấn đề rất khó giải quyết.
Cái quan tài gỗ tùng nặng nề kia.
Mọi người đều rõ, Ninh Khuyết mang theo hoàng hậu và lục hoàng tử quay về Trường An, cần chính là thời gian cùng tính bí ẩn, quan tài gỗ tùng nặng nề nếu đi theo, sẽ mang đến bất tiện thật lớn.
Từ Trì đề nghị tạm thời đem linh cữu bệ hạ để lại trong bắc đại doanh, còn có thể khích lệ ba quân tướng sĩ liều mạng.
Hoàng hậu lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ muốn về Trường An cho nên ta muốn đem người mang về."
"Đốt đi."
Nàng nhìn quan tài xám nặng nề nói.
Nơi đây hiện lên vẻ kinh sợ.
Hoàng hậu mỉm cười nói: "Bệ hạ người tiêu sái như vậy, nào sẽ để ý những cái này."
Ninh Khuyết nhớ tới trong hoàng cung năm đó không ngừng vang lên tiếng mắng đau ngu ngốc, cười nói: "Quả thật như thế."
Quan tài gỗ tùng ở trên đống củi dần dần bốc cháy lên.
Vỏ cây vang lên 'ba ba', đốm lửa tung bay.
Cuối cùng hóa thành một hộp tro.
Phòng giột khe trời mưa suốt đêm, xa xa không đủ để hình dung đả kích trước mắt Đại Đường gặp liên tục, bấp bênh không đủ để hình dung nguy hiểm này, sóng triều một đợt cao hơn một đợt gào thét tận trời đánh đến.
Nếu nói trận chiến Thành Kinh, đối với người Đường mà nói là một lần rung động thật lớn, nhưng đối với sự tự tin của bọn họ vẫn không có bất cứ ảnh hưởng gì. Kim trướng vương đình nam hạ, mới xem như thật sự làm toàn bộ người Đường tỉnh ngủ bất an hẳn lên.
Tây Lăng thần điện cáo thư kêu gọi thiên hạ phạt Đường, để người Đường lần đầu tiên rõ ràng cảm giác được khả năng mất nước. Mà gần đây truyền đến tin tức quận Thanh Hà phản quốc tự lập, đã trở thành một lần đả kích nặng nề nhất.
Bởi vì bất an cho nên phẫn nộ, bởi vì hoảng sợ cho nên phẫn nộ, bởi vì phẫn nộ cho nên phẫn nộ. Cả thành Trường An đều lâm vào trong không khí phẫn nộ, các đại thần phái hoàng hậu từng vì đại cục đất nước mà mạnh mẽ ẩn nhẫn, cũng rốt cuộc không thể chịu đựng được tình huống trước mặt, ở trên triều đường ở trên dư luận hướng tân đế cùng công chúa trong cung chỉ trích ầm ầm.
Các quan viên chất vấn trong cung vì sao hoàng hậu nương nương cùng lục hoàng tử còn chưa trở lại Trường An. Vì sao chậm chạp chưa có tin tức thành Hạ Lan, vì sao quận Thanh Hà minh hữu này của công chúa điện hạ, sẽ ở thời khắc triều đình nguy nan nhất, làm ra hành vi đại nghịch bất đạo vô sỉ như thế, chất vấn bệ hạ cùng điện hạ có mặt mũi nào đi gặp tiên đế.
Thư viện sau khi đóng cửa, đệ tử kì mới nhất của tiền viện bị sai tản ra về nhà, hoặc tiến vào các bộ nha triều đình làm công. Bọn họ cùng bọn học sinh trẻ tuổi chỗ thái học là đám người nhiệt huyết nhất kích động nhất kia trong thành Trường An. Lúc Đại Đường bị bao phủ ở trong mây đen, bọn họ rốt cuộc đi lên đầu đường, tụ tập đến trước hoàng thành bắt đầu thỉnh nguyện.
Về phần nội dung thỉnh nguyện cụ thể là cái gì, thật ra những đệ tử này cũng không phải quá rõ ràng, nhưng tóm lại bọn họ muốn thay đổi cục diện hiện tại, bọn họ hy vọng nhìn thấy thay đổi.
Không biết là tin tức từ đâu tới, bắt đầu truyền lưu ở trong đám người thỉnh nguyện, Trấn Quốc đại tướng quân Hứa Thế vốn nên ở trong mấy ngày trở về, lại đã ở vùng phía nam Hào sơn bị Tây Lăng thần điện ám sát!
Hành tung của Hứa Thế đại tướng quân, lại bị vị quý nhân nào đó trong cung bán đứng cho Tây Lăng thần điện!
Về phần vị quý nhân kia vì sao sẽ làm như vậy, rất rõ ràng là vì hắn có được vị trí bất chính, sợ hãi Hứa Thế đại tướng quân luôn lấy trực công chính nổi tiếng trở lại Trường An, đem hắn từ trên ngôi vị hoàng đế lật xuống!
Sau khi tin tức này từ trong đám người thỉnh nguyện truyền tới các nơi của thành Trường An, người biểu đạt phẫn nộ cùng hoài nghi trên đường trở nên càng ngày càng nhiều. Cả thành Trường An giống như biến thành vô số con sông phẫn nộ.
Con sông phẫn nộ thường thường đều là đục ngầu, vì thế có người bắt đầu thừa dịp nước đục mò cá, lại có người ý đồ thừa dịp nước đục biến thành cá trốn. Tây Lăng thần điện dùng mấy trăm năm thời gian, ở trong thành Trường An mai phục những trạm gác ngầm cùng kẻ ấn núp kia bắt đầu rục rịch, chuẩn bị mượn cơ hội này đem thế cục làm cho càng loạn.
← Ch. 650 | Ch. 652 → |