← Ch.694 | Ch.696 → |
Không nói gì, không súc thế hắn cứ như vậy chém ra một kiếm.
Sạch sẽ lưu loát, thậm chí lộ ra vài phần tươi mát.
Tựa như phía sau hắn, ngọn núi ở cuối mùa thu vẫn xanh biếc đáng nhìn.
Kiếm sắt chém xuống, liền giống như một ngọn núi hướng về đỉnh đầu Liễu Bạch.
Liễu Bạch không đưa ngang kiếm nữa, bởi vì lúc này hắn xuất kiếm, cũng là ở một thước trước người.
Đây là kiếm đầu tiên hắn ra trên ý nghĩa thật sự.
Kiếm của Liễu Bạch, tất nhiên chính là một kiếm.
Khi kiếm rỉ trong tay hắn hạ xuống, vết rỉ loang lổ nháy mắt biến mất không thấy, thân kiếm chợt sáng ngời, phản xạ mây trôi trên trời cao, ngọn núi bên cánh đồng, đẹp đến cực điểm.
Một kiếm này giống như cướp đi toàn bộ ánh sáng trong trời đất, vô số tạo hóa trong tự nhiên.
Vô cùng sáng lạn.
Ánh sáng có thể loá mắt, sáng lạn như mặt trời chói chang làm người ta không dám nhìn thẳng. Nhưng một kiếm này, lại chưa khiến hai mắt bất luận kẻ nào xem cuộc chiến trên đồng cảm thấy đau đớn, ngược lại làm người ta say mê trong đó.
Mọi người chìm đắm trong hình ảnh đẹp đẽ động lòng người này. Bầu trời như sứ men xanh, sợi mây như tơ. Ánh mặt trời ấm áp, cánh đồng đẹp đẽ, còn có một dòng sông lớn cuồn cuộn.
Dòng sông lớn này bắt nguồn từ hoang nguyên. Vốn là một dòng suối nhỏ chảy nhỏ giọt, quật cường đột phá dãy núi Nguyệt Luân quốc. Chảy qua đất đai phì nhiêu, rừng rậm nguyên thủy mưa dư thừa, hứng lấy vô số dòng mưa, biến thành một dòng sông lớn. Cuốn bùn cát phía nam, nước sông bị nhuộm thành màu vàng đục, khí thế càng thêm mênh mông.
Sóng đục ngập trời, nước sông màu vàng không ngừng vỗ đá màu đen, bắn lên ngàn tầng sóng như bùn lầy. Giống như vạn con tuấn mã ở trong đó rít gào, uy thế kinh người.
Giữa đá màu đen, có vị thiếu niên đang luyện kiếm. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, tiếng sóng không thể vào tai, đá chấn động không thể khiến bước chân của hắn có chút lệch đi, chuyên chú mà không có vật khác.
Trời đất run rẩy thất sắc, lại không biết là vì sông lớn trào dâng, mà là người luyện kiếm bờ sông.
Liễu Bạch đi vào đường tu hành, Sơ Thức đã nhìn thấy một dòng sông lớn cuồn cuộn, cho nên được giới tu hành coi là tuyệt thế thiên tài. Sau đó hắn ở bờ sông lớn ngộ ra kiếm đạo của mình, cho nên kiếm pháp của hắn được xưng là Đại Hà kiếm.
Đại Hà kiếm ra, liền thấy sông lớn. Kiếm của Liễu Bạch chính là sông lớn.
Khi hắn xuất kiếm, con sông lớn này liền sẽ xuất hiện.
Toàn bộ người thấy dòng sông lớn này, cuối cùng đều sẽ bị nước sông mãnh liệt cắn nuốt... Một con sông lớn cuộn sóng rộng.
Nước sông màu vàng đục từ trên trời xuống, liền thành thiên hà.
Giống như bầu trời bị đâm ra một cái lỗ, vô số nước sông ngoài khung đỉnh như thác nước buông xuống.
Dòng sông lớn này không có bất cứ khí tức nào khác, chính là cường đại.
Sông lớn đập vào mặt mà tới. Mắt Quân Mạch chợt sáng ngời.
Nhìn dòng sông lớn sóng đục cuồn cuộn, ánh mắt hắn vẫn là dòng suối nhỏ trong trẻo.
Đuôi lông mày hắn cũng đã nhướng lên.
Toàn bộ những chi tiết này, đều chứng minh hắn lúc này bắt đầu hưng phấn.
Hắn xưa nay là người rất khó hưng phấn. Ở bọn Ninh Khuyết các sư đệ xem ra, hắn chính là nam tử nghiêm cẩn lại có chút cũ kỹ, sẽ vĩnh viễn không liên hệ cùng một chỗ với hưng phấn loại cảm xúc này.
Lúc trước chiến thắng Diệp Tô, cảm xúc trên mặt hắn từ đầu đến cuối, cũng chưa có bất cứ biến hóa gì.
Nhưng lúc này hắn thực hưng phấn rồi.
Bởi vì lúc nhìn thấy dòng sông lớn cuồn cuộn này, hắn phát hiện mình thế mà đã sinh ra cảm xúc sợ hãi.
Loại cảm xúc này với hắn mà nói rất xa lạ, cho nên hắn rất hưng phấn.
Hắn rốt cuộc thấy được một thanh kiếm cường đại nhất trên thế giới này.
Hắn vung kiếm sắt, hướng về dòng sông lớn này chém xuống.
Kiếm sắt rộng thẳng, mang theo uy thế ngọn núi, nặng nề chém vào trong nước sông trào dâng đục ngầu.
Nước sông chợt tách ra, hướng về hai bờ sông dâng trào, lộ ra đáy sông tràn đầy bùn cát đá ngầm.
Ngay sau đó, nước sông lần nữa trào về, đem bùn cát cùng đá ngầm che lại.
Quân Mạch vung kiếm sắt lần nữa.
Nước sông lần nữa tách ra.
Hắn tiếp tục vung kiếm sắt.
Nước sông tiếp tục tách ra, sau đó phục hồi như cũ. Có một số lần, kiếm sắt đã chém đến đáy sông.
Kiếm sắt ở trong nước bùn đáy sông chém ra vết kiếm cực sâu, chém vỡ ngàn đống đá hỗn loạn.
Kiếm cùng đá gặp nhau, phát ra tiếng vang lớn nặng nề, giống như là tiếng rèn sắt. Quân Mạch tiếp tục vung kiếm. Trong một hơi thở, mấy trăm kiếm sắt ra.
Lại không thể ngăn cản nước sông cuồn cuộn hướng đông nam... Sông lớn tiếp tục đi xuống.
Kiếm của Liễu Bạch cũng đang tiếp tục tiến lên.
Dòng sông lớn từ trên trời buông xuống, là hình ảnh hoành tráng nhất nhân gian có thể nhìn thấy.
Đối mặt một dòng sông vàng cuồn cuộn như vậy, nhân loại theo bản năng sẽ sinh ra cảm xúc nhìn lên, sau đó say mê trong đó. Mặc dù tỉnh táo lại, cũng sẽ bởi vì tuyệt vọng mà không sinh ra dũng khí chống lại.
Đây chính là chỗ cường đại nhất của Đại Hà kiếm pháp.
Kiếm của hắn không mượn lực trời đất.
Kiếm của hắn là một bộ phận trong trời đất, hơn nữa là bộ phận đồ sộ nhất kia.
Ở một khắc này, kiếm của hắn là biểu hiện cụ thể của trời đất!
Ở trước dòng sông lớn, Quân Mạch có thể đứng thẳng bất động như tùng, trầm mặc vung kiếm chống đỡ, đã vượt qua tuyệt đại đa số người tu hành trên đời xa rồi. Nhưng nước sông khó đứt, như thế xa xa không đủ.
Kiếm ý của Liễu Bạch tới.
Nước sông rít gào.
Gió gào.
Mũ rơi.
Búi tóc tan.
Mái tóc đen của Quân Mạch phất phới.
Viện phục trên người hắn sớm đã bị cắt ra vô số vết rách nhỏ, cả người là máu.
Nhưng hắn chưa có chút cảm giác chật vật, vẫn nghiêm túc, tựa như vẫn là đang đi dự bữa tiệc thịnh soạn kia.
Yến hội còn chưa chấm dứt.
Vẻ mặt hắn vẫn chuyên chú, bình tĩnh, thậm chí tỏ ra có chút chất phác.
Hắn tiếp tục vung kiếm sắt.
Chỉ là lúc này kiếm sắt không đại khai đại hạp nữa, mà trở nên phi thường tinh tế tỉ mỉ.
Tinh tế tỉ mi giống như kim thêu hoa trong tay Mộc Dữu. Quân Mạch bắt đầu dùng kiếm sắt thêu hoa.
Trong giây lát, kiếm sắt trong tay hắn không biết đã run lên bao nhiều lần.
Đại Hà là kiếm của Liễu Bạch.
Những gió cùng sóng kia, đó là chỗ lúc trước kiếm sắt cùng kiếm của Liễu Bạch gặp nhau mấy trăm lần.
Quân Mạch ở trong gió khắc chữ, ở trong sóng sông khắc hoa.
Hắn muốn dùng công cụ nhỏ bé nhất, đi điêu khắc non sông to lớn nhất. Dùng thủ pháp lặng lẽ nhất, đi trang sức hình ảnh mĩ lệ đồ sộ kia. Giống như là dùng thời gian cùng nước mưa đẽo gọt phiến đá dưới mái hiên... Trận chiến Thanh Hạp, ngay từ đầu Quân Mạch đã hiểu, mình cuối cùng phải đối mặt, tất nhiên là Liễu Bạch.
Chính như Liễu Bạch lúc trước nói, vô luận kiếm thế hay kiếm thuật, hắn đều không bằng Liễu Bạch.
Hắn không phải đối thủ của Liễu Bạch, chỉ có thể tìm đường ra khác.
Liễu Bạch từng viết một phong thư cho Diệp Hồng Ngư, trên giấy viết thư vẽ một thanh kiếm.
Ninh Khuyết từng thấy thanh kiếm này, sau đó lấy hạo nhiên kiếm quyết làm điều kiện trao đổi, vẽ một phần đưa tới thư viện hậu sơn.
*****
Lần này trước khi nam hạ Thanh Hạp, Quân Mạch nhìn thời gian rất lâu đối với tờ giấy đó, mới định ra kiếm ý.
Loại kiếm ý này, hoàn toàn trái với tính tình hắn.
Nhưng đây là phương pháp duy nhất hắn ra sau khi trải qua thận trọng tự hỏi.
Tựa như Ninh Khuyết nói, mọi người trong thư viện, xưa nay tin thờ một đạo lý. Nếu chỉ còn lại có phương pháp cuối cùng, vậy tất nhiên chính là phương pháp tốt nhất.
Hơn nữa hắn từng nói với Diệp Tô, trải qua thận trọng tự hỏi, xác định cái quy tắc nào đó có đạo lý. Như vậy cho dù ngàn vạn người ở phía trước, cũng có thể không lùi một bước, đây là thủ lễ.
Cho nên cho dù bản thân hắn cũng muốn phản đối, lại vẫn kiên trì... Vì chiến thắng Liễu Bạch, Quân Mạch làm chuẩn bị đầy đủ nhất. Từ cương mãnh tới chỗ cực nhỏ bé, đem kiếm thuật của mình phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, đây quả thật là thời khắc hắn cường đại nhất.
Nhưng Hoàng Hà chung quy là Hoàng Hà.
Liễu Bạch dù sao cũng là Liễu Bạch.
Hắn không phải cành liễu bờ sông, đứa bé chăn trâu dưới liều. Không phải dã hán trên bề da dê, không phải quả phụ bị đẩy vào trong sóng đục, không phải đá ngầm trong nước sông.
Hắn chính là sông lớn.
Kiếm ý Quân Mạch vung tự nhiên như thế nào nữa, ở phía trước dòng sông lớn này, vẫn kém hơn một chút.
Chỉ là một tia chênh lệch như vậy.
Chữ trên không chưa hoàn bút, hoa trong sóng còn thiếu một cánh.
Gió thu đã nhập dấu vết, bọt sóng thu liễm kiếm hoa.
Kiếm của hắn phá vỡ kiếm sắt, tới trước người Quân Mạch.
Bá một tiếng vang nhỏ.
Cánh tay phải nhị sư huynh cụt ngang vai, xa xa rơi vào trong ngọn núi, không biết rơi ở nơi nào.
Kiếm trong tay Liễu Bạch cùng lúc gãy thành hai đoạn.
Nếu có thể nhanh hơn một cái chớp mắt, như vậy sẽ là kiếm của Liễu Bạch gãy trước.
Quân Mạch không thể nhanh hơn một cái chớp mắt như vậy, cho nên cánh tay phải cầm kiếm sắt của hắn đã đứt.
Trên người hắn xuất hiện vô số vết kiếm nhỏ bé. Những vết rách nhỏ đó tất cả đến từ kiếm ý của Liễu Bạch.
Viện phục thư viện trên người hắn bị ướt hết, không ngừng hướng mặt đất chảy máu.
Máu tươi giống như con sông dâng trào, từ chỗ tay cụt hướng ra phía ngoài trào ra... Nhìn Liễu Bạch trước người, sắc mặt Quân Mạch rất tái nhợt.
Lúc này cánh tay phải của hắn đã đứt, kiếm sắt bay đi không dấu vết.
Kiếm trong tay Liễu Bạch cũng chỉ còn lại nửa đoạn. Kiếm gãy cũng là kiếm, vẫn có thể giết người. Liễu Bạch chưa thu tay lại, bởi vì hắn không thể thu tay lại.
Kiếm của hắn là Đại Hà kiếm, hạ xuống là nước sông, thế đi chưa hết thì không thể thu.
Nước đổ khó hốt... Liễu Bạch tay cầm kiếm gãy, chém về phía Quân Mạch.
Sông lớn tái hiện.
Thế dâng trào của Hoàng Hà cuồn cuộn càng hơn lúc trước.
Kẻ gặp sông lớn, hẳn phải chết.
Nhân gian không ai có thể chống lại dòng sông lớn này.
Bởi vì nước Hoàng Hà, tới từ trên trời.
Chảy đến biển không về nữa... Kiếm gãy càng lúc càng gần.
Thậm chí có thể thấy rõ đường vân kim loại chỗ kiếm gãy.
Quân Mạch biết mình sai rồi.
Từ trận chiến Thanh Hạp bắt đầu hắn đã sai rồi.
Nói đúng hơn, lúc ở thư viện hắn đã sai rồi.
Hắn không nên xem tờ giấy đó, không nên xem thanh kiếm đó.
Hắn không nên tự hỏi Liễu Bạch sẽ làm thế nào, sau đó mới xác định mình làm như thế nào.
Như vậy sẽ làm hắn mất đi thứ cường đại nhất của mình.
Có lẽ thứ đó gọi là lòng tin, hoặc gọi là kiêu ngạo.
Hắn nên như những năm trong quá khứ, chỉ tự hỏi bản thân nên làm như thế nào.
Về phần đối thủ là Liễu Bạch hoặc là ai khác, vậy lại có gì quan hệ?
Nhìn nước sông đập vào mặt mà đến, Quân Mạch nghĩ như thế.
Nếu không xem thanh kiếm đó, thì không thấy.
Thanh kiếm này làm người đời thấy sông lớn mà say mê, mà sinh lòng tuyệt vọng.
Như vậy, thì không nhìn.
Biết sai thì phải sửa, không câu nệ khi nào chỗ nào.
Cho nên đối mặt thanh kiếm cường đại nhất thế gian này, hắn nhắm mắt.
Sông lớn dâng trào, từ trên trời xuống, giống như muốn lao đi phá hủy cả cánh đồng trống trước ngọn núi.
Chỉ có không nhìn hình ảnh này, hắn không cảm nhận được uy nghiêm của dòng sông lớn này.
Nước sông vàng đục không chỗ nào không có, không thấy thì không có.
Kiếm gãy trong tay Liễu Bạch chém trượt. Đây là Đại Hà kiếm từ khi vấn thế tới nay, lần đầu tiên chém trượt.
Bởi vì ta không thấy, nước Hoàng Hà tới từ trên trời...
Sông lớn bao la hùng vĩ như thế nào nữa, cũng không thể tràn qua toàn bộ thế giới. Chẳng qua lúc đối mặt dòng sông lớn này, không ai còn có thể đã tìm được mấy gò đất nhỏ khô ráo.
Quân Mạch không nhìn sông, lại có thể cảm giác được dòng sông lớn này. Vì thế hắn ở trong nước sông dâng trào, đã tìm được chỗ đặt chân, thân hình xoay nhẹ, chân liền đặt ở nơi đó.
Hắn lần nữa mở mắt, nhìn nước sông giống như thời gian chảy ở dưới chân, không phát ra cảm khái như sư phụ, sâu trong đôi mắt tản mát ra một chút hào quang sáng ngời.
Khuôn mặt hắn tái nhợt, vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh như vậy.
Một tiếng hú vang từ giữa môi hắn bật ra.
Như phượng hoàng non hót vang, càng giống tiếng đầu tiên của phượng hoàng sau khi dục hỏa trùng sinh.
Gió thu dần điên cuồng, mái tóc đen của Quân Mạch phấp phới.
Hắn mở ra đôi bàn tay, ống tay áo ở trong gió thổi phần phật. Máu tươi của hắn từ chỗ tay cụt không ngừng phun trào.
Niệm lực của hắn hướng về trong trời đất quanh mình điên cuồng phun trào... Thanh Hạp, dưới lều sắt, một thanh kiếm trong giá lò cảm nhận được luồng niệm lực điên cuồng kia triệu hồi, xẹt một tiếng, đâm phá tủ bên, phá lều mà bay, hướng giữa cánh đồng bay đi.
Phía nam cánh đồng, trong doanh liên quân Tây Lăng thần điện bỗng bộc phát ra vô số tiếng kinh hô. Những người tu hành các tông phái, bỗng phát hiện bản mạng kiếm thoát ly bản thân khống chế!
Tiếng ma sát thanh thúy liên tiếp vang lên ở trong quân doanh. Đó là tiếng kiếm và vỏ kiếm ma sát, vô số phi kiếm tự bay ra khỏi vỏ, lướt nhanh hướng về trước Thanh Hạp.
Sâu trong ngọn núi, mấy cái lá rụng nhẹ nhàng bao trùm ở trên một thanh kiếm sắt rộng lớn, một cái tay cụt còn nắm chặt chuôi kiếm. Đột nhiên, kiếm sắt kịch liệt run lên, phá tiếng thông reo lần nữa bay lên... Trong trời đất bốn phía cánh đồng, tràn ngập niềm lực điên cuồng mênh mông của Quân Mạch.
Vô số thanh kiếm chịu luồng niệm lực này triệu hồi, đến từ bốn phương tám hướng, nhanh hơn tia chớp, nháy mắt xuyên qua khoảng cách xa xôi, tới trước Thanh Hạp, đâm thẳng Liễu Bạch!
Vẻ mặt Liễu Bạch ngang trọng, thu hồi kiếm gãy để ngang trước người, lần nữa bày ra thế giới gang tấc.
Trăm ngàn kiếm chợt yên lặng ở trong gió thu quanh người hắn, lơ lửng ở trên không.
Số lượng kiếm quá nhiều, hình thành một quả cầu kiếm rất lớn, che phủ ánh mặt trời, tỏ ra đặc biệt lạnh lẽo.
Sát ý mười phần.
Đây là thế giới kiếm. Đây là thế giới bị kiếm bao vây.
Liễu Bạch ở giữa trăm ngàn kiếm.
Hắn không nhìn thấy tình hình đối diện, thậm chí liên hệ với thiên địa nguyên khí giống như cũng sắp bị gián đoạn.
Hắn chỉ có thể đi tính toán Quân Mạch ở trong trăm ngàn kiếm cầm kiếm của mình.
Hắn dùng là tay trái.
← Ch. 694 | Ch. 696 → |