← Ch.710 | Ch.712 → |
Hắn đứng ở tại chỗ vung nắm đấm, nắm tay tới ngoài hơn mười trượng, tới trước mặt quan chủ.
Từ tu hành hạo nhiên khí nhập ma tới nay, cường độ thân thể hắn đã càng ngày càng đáng sợ, lực lượng của hắn càng ngày càng đáng sợ. Cho nên hắn chưa bao giờ lo lắng cận chiến, hắn luôn chờ quan chủ đi tới trước người.
Nắm đấm ẩn chứa hạo nhiên khí mênh mông, giống như vuốt hổ trong bóng đêm vươn ra.
Sắc bén, hơn nữa trí mạng... Quan chủ giơ lên bàn tay, tóm chặt nắm tay Ninh Khuyết.
Nắm đấm của Ninh Khuyết hiện tại có thể đánh sập một ngôi lầu nhỏ. Nhưng đánh ở trên bàn tay quan chủ, lại như là đánh trúng mảng vũng bùn lớn sâu trong hoàng nguyên, hoặc như lọt vào một vùng biển lớn.
Ngay cả nắm đấm của Dư Liêm cũng không thể uy hiếp đến quan chủ, huống chi là Ninh Khuyết.
Quan chủ cười cười.
Tay trái Ninh Khuyết cầm chày mắt trận, đột nhiên bừng sáng lên.
Thiên địa nguyên khí thành Trường An, đều qua chày mắt trận trào vào thân thể hắn, từ trong nắm đấm của hắn bộc phát ra...
Trên đường cái Chu Tước vang lên một tiếng sét đánh. Quan chủ và Ninh Khuyết quyền chưởng giao nhau.
Vô số khí tức từ giữa thân thể bọn họ bùng nổ ra, hướng chung quanh bắn đi. Chỗ tiếp xúc, gạch đá hủy hết, cột gỗ gãy, phòng ốc bên phố đều sập.
Lực lượng mênh mông khó có thể tưởng tượng, từ trong nắm đấm của Ninh Khuyết đánh vào lòng bàn tay quan chủ.
Hắn lúc này giống như một cây cầu, đem thành Trường An cùng quan chủ nối liền lại với nhau. Thiên địa nguyên khí cuồng bạo, từ trong xương tủy máu thịt của hắn dâng trào đi, làm hắn thừa nhận gánh nặng cực lớn.
Hắn thừa nhận rất vất vả, các đốt ngón tay rung động răng rắc. Lông mi hơi cháy khét, thân thể kịch liệt run rẩy. Máu tươi từ khóe môi hắn không ngừng hướng ra ngoài trào ra, rơi ở trên tuyết.
Nhưng hắn đang cười.
Bàn tay quan chủ đã cụt ba ngón tay, chỗ cụt sạch sẽ long lanh như ngọc. Lúc này chợt bật vỡ, có tơ máu chảy ra, sau đó bắn vọt ra ba dòng máu tươi, rơi ở trên tuyết.
Tươi cười trên mặt hắn thoáng đọng lại, nhưng vẫn chưa rút đi.
Có một bông tuyết bay qua trước mắt hắn, xẹt qua lông mi.
Màu sắc con ngươi của hắn dần dần nhạt đi.
Hoặc là nói, màu sắc bông tuyết đó bắt đầu sẫm đi.
Là màu xám.
Mắ quan chủ trở nên u ám hẳn đi, giống như mai sương trên vực sâu.
Đây là hôm nay mắt hắn lần thứ hai xám đi, lần thứ hai sử dụng bí pháp đạo môn: Hôi Nhãn.
Hôi Nhãn loại bí pháp đạo môn này chuyên môn hút nuốt niệm lực cho tới tinh thần của người tu hành, rất tà ác khủng bố.
Long Khánh hoàng tử lúc trước bắt đầu từ trên quyển thiên thư chữ Sa học loại dị pháp này. Sau đó hấp thu một thân tuyệt thế công lực của Bán Tiệt đạo nhân, mới từ một phế nhân biến thành cường giả tung hoành hoang nguyên hiện nay.
Hôi Nhãn của quan chủ, càng là không biết cường đại hơn Long Khánh bao nhiêu vạn lần. Đối mặt đôi mắt màu xám giống như đáy giếng cạn sâu thẳm của hắn, mạnh như Dư Liêm cũng cảm thấy phẫn nộ cùng tim đập nhanh.
Ninh Khuyết có thể làm những gì?
Hắn cảm thụ được lực lượng cắn hút khủng bố như lốc xoáy màu đen trên người quan chủ, cảm thụ được gò má có gió thổi, cảm xúc trên mặt không có bất cứ biến hóa nào, bình tĩnh như thường.
Hắn cái gì cũng chưa làm, bởi vì Hôi Nhãn của quan chủ chưa tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đối với hắn. Vô luận là niệm lực trong thức hải hay là hạo nhiên khí trong ngực bụng, đều im lặng dừng lại ở chỗ cũ.
Quan chủ không thể từ trên người hắn cướp đi một tia khí tức, cho dù là hương vị.
Quan chủ nhướng lông mày.
Ninh Khuyết hít sâu một hơi, ngực gồ lên cao cao, giống như chiến kỳ bị gió mạnh thổi.
Gió lạnh hạt tuyết trước người hắn bị hút hết vào trong phổi.
Ngón tay cụt của quan chủ phun máu, hóa thành sương máu, 'soạt' một tiếng bị hắn hút vào trong môi.
Khóe môi hắn có thêm chút vết máu. Trừ của mình, đều là của quan chủ.
Hình ảnh này nhìn qua phi thường quỷ dị.
Ninh Khuyết biết mình không phải đối thủ của quan chủ, cho dù có một tòa thành Trường An ở phía sau hắn. Từ ban đầu hắn đã chưa từng hy vọng xa vời chiến thắng đối phương, chỉ hy vọng có thể đem Kinh Thần Trận sửa xong.
Cho nên hắn đi lại ở trong ngõ phố, lại cuối cùng vẫn là bị quan chủ nhìn thấy. Cho nên hắn ở trên phố tuyết vung đao chém phù, xa xa mà chiến, chỉ muốn ngăn địch ngoại hơn mười dặm.
Đủ loại dấu hiệu như thế, rõ ràng biểu lộ hắn sợ hãi, càng không thể tránh được ánh mắt quan chủ. Cho nên quan chủ bình tĩnh mỉm cười hướng hắn đi tới, từng bước tới gần.
Trên thực tế đây chính là cái Ninh Khuyết cần.
Ở trong chiến đấu biên độ lớn lấy thiên địa thành trì làm chiến trường, hắn tìm không thấy một tia cơ hội chiến thắng quan chủ. Trái lại nếu khoảng cách đủ gần, hoặc là hắn có thể ở trong tuyệt vọng tìm được một tia hy vọng.
Bởi vì hắn am hiểu chiến đấu gần người. Hắn sau khi nhập ma thân thể cứng rắn như đá, có được lực lượng khủng bố, mấu chốt nhất là trong tay hắn có chày mắt trận. Buổi sáng hắn ở bờ hồ Nhạn Minh đã thấy được trận chiến nọ của quan chủ cùng tam sư tỷ.
Hôi Nhãn là bí học bất truyền của đạo môn, Ninh Khuyết lại rất hiểu biết loại công pháp này. Bởi vì hắn và Long Khánh từng chiến đấu ở ngoài Hồng Liên tự. Bởi vì Hôi Nhãn bắt nguồn từ Thao Thiết đại pháp của Ma tông.
Thao Thiết đại pháp sớm đã thất truyền. Ở sau khi Liên Sinh chết, thế giới này chỉ có một người biết Thao Thiết, đó chính là Ninh Khuyết. Mà biết chuyện này chỉ có Diệp Hồng Ngư cùng Tang Tang.
Cho nên hắn luôn cho quan chủ cơ hội gần người, hắn chờ đối phương gần người.
Nhìn quan chủ bình tĩnh đi tới, hắn khẩn trương hơn nữa chờ mong.
Nhìn mắt quan chủ biến thành màu xám, hắn bắt đầu hưng phấn hơn nữa vui sướng.
Hôi Nhãn đối với hắn không có bất cứ hiệu quả gì. Thao Thiết của hắn thì bắt đầu phóng thích, tựa như quái vật tham lam trong truyền thuyết kia, liều mạng cắn nuốt tất cả trước người.
Tràn đầy hạt tuyết gió lạnh, cùng với sương máu tan, tiến vào trong môi hắn.
Lúc này, hắn giống như biến thành một dã thú nuốt sống máu thịt, liều mạng hút máu của quan chủ, cắn nuốt niệm lực cùng tinh thần của quan chủ, thậm chí ngay cả hít thở cũng đã quên.
Một thông đạo mờ mịt ửng đỏ xuất hiện ở giữa thân thể hắn cùng với quan chủ. Khí tức niệm lực cùng tinh thần tràn trề của quan chủ từ trong thông đạo đó nhanh chóng trôi đi, tiến vào trong thân thể hắn.
Cả mặt Ninh Khuyết đỏ ửng, giống như hán tử say rượu, giống như ánh bình minh sáng sớm.
Mắt hắn sáng ngời giống như nước hồ màu vàng, muốn đem bóng người quan chủ cắn nuốt.
Hắn rõ ràng cảm giác được, một đạo khí tức chí thuần chí tịnh, giống như nước, không ngừng trào vào tuyết sơn khí hải của mình, đem thân thể tự mình tẩy rửa vô cùng sạch sẽ.
Hắn biết đó là khí tức sinh mệnh bản chất nhất của quan chủ.
Thao Thiết đại pháp cường đại hơn xa Hôi Nhãn, một khi thi triển, gần như không thể nghịch chuyển.
Ninh Khuyết nhìn quan chủ gần trong gang tấc, lộ ra một tia tươi cười.
Thoạt nhìn, hắn tựa như thực sự sắp sửa nghênh đón một hồi thắng lợi không có khả năng.
*****
Nhưng ngay sau đó, tươi cười của hắn trở nên có chút cứng ngắc.
Bởi vì quan chủ vẫn đang cười.
Tinh thần cùng niệm lực của quan chủ đang lấy tốc độ khủng bố trôi đi, nhưng hắn vẫn đang cười.
Ánh mắt hắn không xám xịt nữa, chỉ là bình tĩnh như hồ, bên trong dao động ý tứ thoáng trào phúng.
Tươi cười của hắn vẫn bình tĩnh, giống như hiểu rõ tất cả chuyện xưa biến hóa của thế gian.
Ninh Khuyết bỗng nhiên cảm thấy khí tức như mặt nước kia... Biến thành băng lạnh.
Cái này không chỉ có là biến hóa trên tâm lý, mà là chuyện xảy ra chân thật trong hiện thực khách quan.
Lúc trước đạo khí tức đó giống như nước trong tẩy rửa tuyết sơn khí hải cốt tủy của hắn chợt rét lạnh thành băng, lúc này biến thành vô số vụn băng tuyết, che kín mỗi chỗ khu vực nhỏ bé nhất của thân thể hắn.
Không phải hắn dùng Thao Thiết đại pháp hút khí tức quan chủ xảy ra biến hóa.
Mà là bởi vì một đạo khí tức khác trên người quan chủ, bị hắn nuốt vào trong thân thể.
Đó là một đạo khí tức tuyệt đối tịch diệt.
Nhiệt là một loại vận động.
Rét lạnh là độ chấn động của vận động giảm xuống. Tịch diệt sẽ mang đến tuyệt đối rét lạnh.
Nhìn quan chủ, Ninh Khuyết biết mình đã sai.
Ở trước thực lực chênh lệch cường đại, mọi ý thức chiến đấu đều không có ý nghĩa. Cho dù hắn lợi dụng Thao Thiết đánh trả Hôi Nhãn, nhưng chỉ cần quan chủ tặng mình một luồng tịch diệt trên ngũ cảnh, mình liền không thể ứng đối.
Thân thể hắn chợt cứng ngắc rét lạnh, không thể nhúc nhích.
Tuyết rơi ở trên mặt hắn, giống như vĩnh viễn không thể tan.
Thức hải của hắn bắt đầu đóng băng.
Thể xác và tinh thần hắn biến thành một mảng thế giới rét lạnh tĩnh mịch.
Hắn cùng với thành Trường An tâm ý thông nhau, lại vẫn không thể phá vỡ thế giới tịch diệt này.
Thậm chí, cả tòa thành Trường An cũng bắt đầu đóng băng.
Tinh không vạn dặm, đột nhiên có tuyết bay xuống, đó là vạn dặm tuyết bay.
Tuyết rơi dày nặng, giống như tro cỏ lau sau khi đốt cháy bay múa không ngừng, chiếm cả bầu trời, che khuất màu sắc trời xanh.
Nhiệt độ trong thành thị kịch liệt giảm xuống, rét lạnh đến cực điểm. Cột băng bên mái hàn ý bức người, hồ băng bị đông lạnh phát ra tiếng vang lạ kẽo kẹt, nước giếng đầu ngõ bắt đầu kết băng.
Ninh Khuyết đứng ở trong gió tuyết, trên viện phục màu đen tuyết đọng thật dày, giống như một cây cầu tuyết, bởi vì chịu tải sức nặng của quá nhiều tuyết, tùy thời có thể gãy.
Ở trong trận chiến này, hắn chính là một cây cầu. Thành Trường An mượn đao của hắn công kích quan chủ. Lúc này, tịch diệt đến từ quan chủ, bị Thao Thiết cắn nuốt, tiến vào trong cơ thể Ninh Khuyết, lại thông qua chày mắt trận, được phóng đại hoặc là nói cụ thể hóa vô số lần, bao phủ thành Trường An.
Tuyết rơi mang theo hàn ý, xuyên thấu viện phục dày nặng, tới thẳng làn da, nháy mắt đem Ninh Khuyết đông cứng. Sương trên lông mi cùng phấn tuyết trên mặt cực dày, cực kỳ giống Tang Tang năm đó lần đầu tiên hoá trang.
Rét lạnh đến cực điểm, toàn bộ vận động liền dừng lại. Bị tịch diệt chi ý chiếm cứ thể xác và tinh thần, Ninh Khuyết giống như ngã vào hầm băng sâu nhất. Hắn lạnh không thể run rẩy, lạnh không thể hít thở, thậm chí ngay cả tư duy cũng đã sắp bị đóng băng.
Hắn tựa như cái giếng đầu ngõ bị đóng băng.
Lúc này trong thân thể hắn, chỉ có giọt chất lỏng trong suốt kia ở bụng còn đang chậm rãi chuyển động. Tuy tốc độ chuyển động đã trở nên cực kỳ chậm chạp, tựa như tùy thời có thể dừng lại. Giọt chất lỏng đó phát ra khí tức, có được sự kiêu ngạo giãy phá tất cả trói buộc, vô luận là rét lạnh hay là tịch diệt.
Lúc này thức hải của hắn đã biến thành biển băng tuyết bao trùm. Chỉ có đáy bùn chỗ sâu nhất đáy biển, có mảnh nhỏ còn đang tản ra hào quang, không cam lòng hơn nữa thô bạo đối mặt rét lạnh từ trên trời xuống.
Ninh Khuyết kế thừa hạo nhiên khí từ tiểu sư thúc, mảnh ý thức kế thừa từ Liên Sinh, hai người này đều là tồn tại đỉnh phong nhất của niên đại đó, đều có thể cùng quan chủ địa vị ngang nhau không rơi xuống hạ phong.
Lúc này hắn lâm vào nguy hiểm lớn nhất từ lúc chào đời tới nay, ở thời khắc cách cái chết gần nhất, hạo nhiên khí cùng mảnh ý thức đã vô số lần cứu vớt hắn lần nữa bộc phát.
Ninh Khuyết bỗng nhiên bắt đầu run rẩy lên, sương trên lông mi cùng tuyết trên mặt từng mảnh vỡ vụn, sau đó như mũi tên nhọn bắn nhanh đi, lộ ra khuôn mặt chân thật.
Một ngụm máu tươi từ giữa môi hắn phun ra, rơi xuống phía dưới.
Máu rất đục ngầu, bởi vì bên trong có rất nhiều hạt băng máu bị nhiệt độ thấp ngưng kết vỡ.
Máu đục ngầu chảy rơi ở trên vạt áo, rơi ở trong tay trái hắn. Chày mắt trận bị máu tươi giội, chợt nóng lên, máu bị bốc hơi lên thành sương, thổi qua mặt.
Ninh Khuyết phát ra một tiếng kêu to, tỏ ra cực kỳ thống khổ. Giáp băng trên viện phục màu đen bị chấn vỡ, giống như tuyết trên cầu đá bị thổi rơi, lộ ra bộ dáng chân thật.
Hắn bỗng nhiên mở mắt, hai tay run nhè nhẹ, phát lực bóp vỡ băng tuyết, sau đó bỏ đao.
Hắn phải bắt lấy nháy mắt tỉnh lại này.
Hai tay hắn tách ra cầm hai đầu chày mắt trận, ở trong gió tuyết trước người quét ngang thẳng ra.
Quét một phát đó là hai đường. Hai đường tuyệt đối song song thẳng tắp.
Phù ý lẫm liệt ở trong gió tuyết chợt phát ra.
Nhị Tự Phù.
Nương phù ý che lấp, Ninh Khuyết chân đạp băng tuyết, tung người lướt về phía sau, vọt ra ngoài mấy chục trượng.
Quan chủ đã chứng minh hơn thiên hạ vô địch. Hắn cho dù có được một tòa thành, vẫn không phải đối thủ của đối phương. Thậm chí suýt nữa liếc mắt một cái chết, cho nên hắn lúc này chỉ muốn rời khỏi.
Cách đối phương càng xa càng tốt.
Trên Chu Tước đại đạo xuất hiện hai đạo phù ý sắc bén, tựa như hai mũi nhọn thép tốt luyện thành.
Quan chủ giơ cánh tay phải, ngón tay điểm nhẹ.
Tri kì hùng, thủ kì thư, vi thiên hạ khế.
Tri kì hắc, thu kì bạch, vi thiên hạ thức.
Tri kì vinh, thủ kì nhục, vi thiên hạ cốc.
Quan chủ dùng là Thiên Hạ Chỉ.
Chỉ ý hoàn toàn không nhìn Nhị Tự Phù trên phố tuyết, lao qua không gian.
Ninh Khuyết còn đang lướt về phía sau, trên đầu gối xuất hiện một lỗ máu.
Hắn ngã về phía sau, trên vai xuất hiện một lỗ máu.
Phốc chốc mấy tiếng vang nhỏ, trên người hắn xuất hiện bảy lỗ máu.
Quan chủ dùng bảy chỉ, không bàn mà hợp ý trời, liền đoạn nhân đạo.
Chặt đứt đạo cầu sinh của con người.
Máu tươi ồ ồ chảy ra, nhuộm đỏ tuyết trắng dưới thân Ninh Khuyết.
Hắn lúc này chỉ có thể lấy một loại tư thế rất khó coi nỗ lực ngồi, không có lực lượng gì vung đao nữa.
Quan chủ nói: "Linh hoạt chính là đường nhỏ."
Ninh Khuyết hiểu quan chủ là đang bình luận tràng chiến đấu lúc trước, hắn thừa nhận quan chủ nói đúng.
Vô luận là tỏ ra yếu đối với kẻ địch, hay là dụ địch gần người, đối với chiến đấu thật sự mà nói đều không vào đại đạo.
"Cảnh giới của ngươi hiện tại, cách đại đạo thật sự còn có một khoảng rất xa xôi. Ngươi khát vọng mãnh liệt như thế nào nữa cũng không thể bù lại, huống chi ngươi còn đi lên một cái lối rẽ."
Quan chủ chậm rãi đi tới, gió tuyết lui tránh.
*****
"Ta từng xem thư thiếp của ngươi, khác với người đời, ta lại không thích. Bởi vì ngươi không biết bẻ bút, mà chữ kia một phẩy một mác quá nặng nề, phải dùng bẻ bút."
Ninh Khuyết có chút khó khăn nâng cánh tay, lau máu trên cằm, nói: "Về sau nếu còn có cơ hội, ta nhất định sẽ nhớ kỹ ngài dạy bảo, học tập đi vụng như thế nào."
"Không có về sau."
Quan chủ cảm giác được trong gió tuyết phía sau có hai bóng người đang tiến đến tốc độ cao.
Hắn biết đó là đôi sư huynh muội cường đại kia của thư viện.
Hắn cũng không để ý.
Tòa thành này cũng đã bị hắn đóng băng.
Người trong thành lại có thể như thế nào?
Phía tây Chu Tước đại đạo không xa, có một khu nhà mộc mạc thậm chí có thể nói là đơn sơ. Ở trong thành Trường An, đây là hình ảnh rất thông thường. Thường thường bên cạnh quan nha nơi nào đó, liền có phòng cũ mấy trăm năm thiếu tu sửa. Phồn hoa cùng cũ nát luôn dựa vào nhau, cũng nói không nên lời là tốt hay xấu.
Vùng phố ngõ này tên là Tam Nguyên Lý, có dân chúng bình thường nhất Trường An ở. Trong đó trong phòng chứa củi một nhà hậu viện, bỗng nhiên vang lên tiếng căm tức của một thiếu niên, còn kèm theo tiếng vỗ bàn.
"Dựa vào cái gì chỉ cho một bình nước ấm? Dựa vào cái gì chỉ cho một bình nước ấm? Uống cũng không đủ, mẹ lạnh chân, cũng không thể ngâm, gia hỏa kia còn mỗi ngày đen mặt, cho ai xem đây?"
Phụ nhân ngồi ở trong đống đệm chăn, ôm một nha đầu ba bốn tuổi, nhìn con trai tức giận bất bình, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng, nói: "Có ở có ăn, quá tốt rồi."
Thiếu niên mặc áo bông cũ nát, xem trang phục vẻ mặt, hẳn là đứa bé nông thôn.
Nó ngồi ở cửa phòng chứa củi lọt gió nghiêm trọng nhất, khuôn mặt non nớt đã bị gió lạnh thổi có chút xanh đi, tức giận nói: "Chỉ đòi thêm một bình nước ấm, có khó bao nhiêu?
Hôm nay đặc biệt rét lạnh, trên mái hiên treo cột băng, ngay cả hơi nóng của phòng bếp cũng không bay được bao xa. Thiếu niên lo lắng mẹ già thấp khớp, hướng tiền viện xin nước ấm, kết quả chỉ bưng về một bình. Còn bị thiếu niên tiền viện kia nói vài câu, nghĩ cảnh ngộ hiện nay, cảm xúc của nó phi thường không ổn.
Ngay tại lúc này, cửa phòng chứa củi bị 'kẹt' một tiếng đẩy ra. Một thiếu niên xuất hiện ở cửa, chỉ thấy hắn mặc một cái áo bông kín kẽ, vẻ mặt có chút ngạo khí nhàn tản, xem ra không ít lăn lộn ở trên đường phố.
Gió lạnh từ ngoài cửa trào vào, người phụ nữ bị kích thích bắt đầu ho khan. Cô lại mặc kệ bản thân, vội vàng đem tiểu cô nương trong lòng ôm chặt chút, lại đem đệm chăn kéo đến trên người tiểu cô nương.
Đứa bé nhà quê nhìn đứa bé trong thành kia, phẫn nộ không thôi, lại siết chặt nắm tay không dám động thủ.
Bởi vì đứa bé trong thành trong tay cầm theo hai thanh đao.
Một con dao chẻ củi, một con dao làm bếp.
***
Chiến tranh bắt đầu tới nay, Đường quốc khắp nơi khói lửa.
Thảm thiết nhất là bắc cương. Từ hoang nguyên nam hạ kỵ binh Kim trướng vương đình và Trấn Bắc quân chém giết không ngừng, vì mỗi cánh đồng chăn thả mỗi tòa ổ trấn rải xuống vô số máu tươi.
Bi tráng nhất là đông cương, Đại Đường đông bắc biên quân ở thành Thành Kinh lọt vào quân Yến cùng kỵ binh Đông hoang phục kích. Tuy lấy khí thế lừng lẫy khó có thể tưởng tượng làm kẻ địch trả giá đắt, nhưng trải qua một chiến dịch này không thể dùng binh nữa. Quốc cảnh mở rộng, tùy ý vó ngựa kẻ xâm nhập giẫm lên ở trên đất đai phì nhiêu.
Nguy hiểm nhất lại là nam cương, quận Thanh Hà làm phản, Hứa Thế đại tướng quân chết trận. Trấn Nam quân ngàn dặm xa xôi gấp rút tiếp viện mà quay về, trên thời gian đã không kịp. Các đệ tử thư viện lấy một địch ngàn, đều đã bị thương nặng. Bộ đội chủ lực của Tây Lăng thần điện tùy thời có thể đột phá Thanh Hạp, tiến vào vùng bụng.
Đại Đường vị tứ lưu vực giàu có và đông đúc nhất trung tâm nhất, tạm thời còn chưa bị chiến hỏa lan đến. Triều đình Đường quốc lấy hiệu suất trứ danh, lại sớm ở mấy ngày trước đã bắt đầu chuẩn bị nghênh đón cục diện ác liệt nhất. Lương thực tồn của các quận được đoàn xe cuồn cuộn không dứt đưa vào thành Trường An. Đồng thời bắt đầu sơ tán dân chúng, dân chúng Kinh Giao sớm đã rút vào trong thành.
Tuy sơ tán tiến hành rất trật tự, dân chúng bị sơ tán cũng không phải thê thảm như vậy. Nhưng chung quy là dân chạy nạn chiến tranh, cũng không thể có được hưởng thụ sinh hoạt quá tốt.
Mấy chục vạn nạn dân vào thành Trường An, có thân hữu (người thân bạn bè) đều lựa chọn đầu nhập vào thân hữu. Ở trong thành không có thân hữu lại là bị phủ doãn nha môn cưỡng chế an bài vào trong nhà dân chúng trong thành.
Huyện Hải Xuyên quận Thiên Bảo và thành Trường An cực gần. Thiếu niên nông thôn và mẫu thân ấu muội của hắn là người Hải Xuyên, trong thành lại không có thân hữu nào, liền bị quan phủ an bài đến trong một hộ gia đình của Tam Nguyên Lý. Nơi đây gần Chu Tước đại đạo, hộ gia đình bình thường đều có phòng trống, loại an bài này phải nói là khá thỏa đáng.
Thiếu niên nông thôn ở lại gia đình này đã mấy ngày thời gian. Mỗi ngày có hai bữa cơm nóng để ăn. Ở tuy là phòng chứa củi, nhà chủ cũng cầm vài giường đệm chăn. Nhưng dù sao cũng là sống nhờ dưới mái hiên người khác, luôn có rất nhiều bất tiện. Chạy nạn bên ngoài, ai không nhớ giường nóng dưa chua cùng thịt béo trong nhà?
Đây là triều đình an bài, hơn nữa phủ nha hứa hẹn tất cả tiêu phí sau này đều có tiếp tế tiếp viện. Ở trước mặt loại thời điểm nguy nan này, hộ gia đình trong thành Trường An này cũng sẽ không có bất cứ gì dị nghị. Chỉ là trong nhà bỗng nhiên có thêm ba người dân chạy nạn, cũng không tránh khỏi cảm thấy bất tiện, nhất là thiếu niên Trường An trẻ tuổi kia càng có nhiều bất mãn.
Đối với thái độ của thiếu niên trong thành kia, thiếu niên nông thôn đã sớm cảm thấy phẫn uất. Thầm nghĩ nếu không phải mình những gia đình hộ nông dân này ăn dùng tiết kiệm, đem lương thực đưa đến trong thành Trường An, các ngươi đã sớm chết đói rồi.
Phụ nhân rất lý giải tâm tình con trai, lại vẫn là khuyên bảo hắn. Ở trong thành Trường An, ít nhất có miếng cơm nóng để ăn, có chỗ ở, không cần lo lắng bị bọn mọi rợ kia thương tổn, còn có thể trông cậy vào sống qua ngày như thế nào đây?
Đứa nhỏ nông thôn vốn đã bị khuyên phục, không ngờ đêm qua một trận tuyết thình lình tới. Từ buổi sáng thành Trường An đã bắt đầu giảm nhiệt độ, thẳng đến lúc này đã là lạnh đến khó có thể chịu đựng. Hắn đi tiền viện tìm nhà chủ nhân xin nước ấm, không ngờ thiếu niên đó lại keo kiệt chỉ cho một bình, liền không chịu cho thêm nữa. Hắn nghĩ mẹ già thấp khớp, liền khó nén tức giận nữa.
Không ngờ hắn còn chưa đi tìm gia hỏa đó làm phiền, gia hỏa đó đã xông vào phòng chứa củi.
"Trương Tam. Ngươi muốn làm gì?
Đứa nhỏ nông thôn nhìn gia hỏa kia cầm hai thanh đao, vẻ mặt có chút khẩn trương. Cho rằng đối phương thực sinh ra ý xấu gì, không dám ra tay phản kháng. Chân lại lặng lẽ dời về phía sau, tay phải vươn hướng ghế băng cạnh chậu lửa, ở trong lòng yên lặng nảy sinh ác độc: Nếu đối phương thật muốn ức hiếp mình, vậy thì liều mạng!
← Ch. 710 | Ch. 712 → |