← Ch.727 | Ch.729 → |
Nàng rót chén rượu, chậm rãi đẩy tới trước người Ninh Khuyết.
Sau đó nàng nhìn phía trời đêm ngoài cửa sổ tuyết, mỉm cười nói: "Ai bảo nàng chính là trời."
Ninh Khuyết nhìn dung nhan xinh đẹp khiến lòng run rẩy đó của nàng, uống cạn rượu trong chén.
Thành Trường An càng ngày càng rét lạnh, mùa đông trở nên càng ngày càng lãnh khốc. Thời gian thong thả mà không thể ngăn cản tiến lên, lặng yên không một tiếng động, năm Thiên Khải thứ mười tám đã đi hết.
Tiểu hoàng đế còn chưa chính thức đăng cơ, việc triều chính Đại Đường nắm hết vào tay hoàng hậu. Chuyện sửa niên hiệu, đại khái còn cần chờ một đoạn thời gian, chiến tranh cũng chưa hoàn toàn dừng lại.
Đường quốc vẫn thừa nhận áp lực cực lớn, không biết có bao nhiêu người đã chết, nhưng năm mới chung quy phải tới, hơn nữa còn phải tới càng thêm náo nhiệt.
Năm mới của Ninh Khuyết là qua ở trong thư viện. Các sư huynh sư tỷ hậu sơn bị thương thì bị thương, tàn tật thì tàn tật, dưỡng bệnh thì dưỡng bệnh, cơm tất niên liền rơi ở trên người Mạc Sơn Sơn cùng Đường Tiểu Đường. Hơn nữa tiểu thư đồng ở bên cạnh giúp đỡ, tuy thẳng đến ánh trăng leo lên đỉnh núi, đồ ăn mới làm xong, cuối cùng là có miếng đồ ăn nóng hổi để ăn.
Một đêm này mọi người đều đã uống không ít rượu, đối với vầng trăng sáng kia trên trời đêm kính vài lượt. Nếu phu tử lúc này có rảnh uống xong rượu các đệ tử kính, chỉ sợ sẽ say rối tinh rối mù.
Rất bình yên rất ấm áp, giống như tất cả như hôm qua. Nhưng trên thực tế mọi người đều cảm thấy, hiện tại thư viện hậu sơn thiếu chút gì, hơn nữa thiếu những cái đó rất quan trọng. Có lẽ là sư phụ thích nhất làm nhà đánh giá mỹ thực, có lẽ là Tang Tang mấy năm trước luôn phụ trách nấu cơm.
Lúc hai năm cũ mới giao nhau, thế cục thế gian cũng đã xảy ra rất nhiều biến hóa trọng đại. Bởi vì thời tiết giá lạnh, kỵ binh Kim trướng vương đình ngưng hẳn thể tiến công điên cuồng, tạm thời tiến vào trạng thái đình chiến với quân Đường. Kim trướng vương đình lấy bảy thành trại Khai Bình làm đại doanh, quân Đường thì là thủ vững ở vùng Hướng Văn Nguyên, không lùi nửa bước.
Quốc chủ Nguyệt Luân quốc và chủ soái đại quân bọn nhân vật quan trọng đều chết ở trong tay đại sư huynh. Chủ lực đại quân ở trước Thông lĩnh bị Đại Đường tây quân tiêu diệt, tây quân thừa cơ đột phá Thông lĩnh, đánh thắng thành Triều Dương, ý muốn diệt nền tảng lập quốc của nó. Một đường liên tục phá mười bảy thành, đến bắc thành Triều Dương mới nhận được thư bay Trường An cấp tốc phát đến.
Thư Thành tướng quân sau khi xem qua phong thư do triều đình cùng thư viện cùng kí tên đó, tự hỏi một đoạn thời gian. Sau đó không để ý các tướng lĩnh dưới trướng kinh ngạc khó hiểu cùng phản đối, cường hành ra lệnh đại quân rút về.
Đại Đường tây quân lúc rút khỏi thành Triều Dương, khói bụi tận trời. Người Nguyệt Luân quốc hoàn toàn không thể tin mắt của mình, đợi sau khi họ xác định quân Đường không công thành nữa, toàn bộ thành Triều Dương biến thành một vùng biển hoan nghênh. Vô số người Nguyệt Luân quốc khóc ròng chảy nước mắt, sau đó bắt đầu hắt nước trong coi như ăn mừng.
Lúc này trên đường quân rút lui, Đại Đường tây quân thậm chí được dân Nguyệt Luân quốc ở bên đường vui vẻ đưa tiễn. Thỉnh thoảng có thân sĩ dân chúng hoặc là tăng lữ Nguyệt Luân quốc, đưa tới lương thảo nước sạch còn có trứng gà nhuộm đỏ cho đại quân. Các tướng lĩnh tây quân ban đầu kiên quyết phản đối rút quân, ở sau khi nhìn thấy từng màn này, rốt cuộc xác nhận quốc gia hàng năm ấm áp này thật sự là không thể luận theo lẽ thường, chinh phục bọn họ quả thật không có ý tứ gì.
Biến hóa thật sự làm người ta kinh ngạc nhất xảy ra ở chỗ Thanh Hạp. Liên quân Tây Lăng thần điện được xưng đông mấy chục vạn, không biết vì sao, lại bắt đầu thu binh rút về phương nam, không ý đồ đả thông Thanh Hạp nữa. Cũng chưa đi đường vòng ý đồ Bắc phạt, mà là rút về quận Thanh Hà, trầm mặc chờ đợi cái gì.
Đại Đường Trấn Nam Quân ngàn dặm chạy đi cứu viện Thanh Hạp, trên đường vứt bỏ vô số đồ quân nhu, thậm chí đại bộ phận binh sĩ ngay cả khôi giáp giáp da cũng ném ở trong núi sâu, mỏi mệt không chịu nổi, hoàn toàn dựa vào ý chí đang đau khổ chống đỡ. Bởi vì liên quân Tây Lăng thần điện rút về phương nam, bọn họ rốt cuộc nghênh đón cơ hội thở dốc quý giá, chỉ là hạnh phúc buông xuống đột nhiên như thế, vô luận là các tướng lĩnh Trấn Nam quân hay là thành Trường An, đều không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Liên quân thần điện cường đại nhất, ở trong trận chiến cả thế gian phạt Đường này, tương đương chuyện gì cũng chưa làm. Hoặc là nói chính xác hơn, chưa tạo ra được bất cứ tác dụng gì, cứ như vậy lui trở về, cái này rốt cuộc là vì sao?
Người Đường không hiểu. Người Nam Tấn càng không hiểu. Nhất là hoàng đế bệ hạ Nam Tấn bởi vì mất con luôn đắm chìm ở trong bi thống cực đoan, càng không có khả năng hiểu ra, cho nên hắn phi thường phẫn nộ.
Sau đó hắn liền tức chết.
Sau năm mới, tin hoàng đế Nam Tấn chết truyền khắp thiên hạ.
Dựa theo cách nói chính phủ triều đình Nam Tấn, vị hoàng đế Nam Tấn vĩ đại này là vì quốc sự quá mức vất vả, liên tục phê duyệt tấu chương, ba ngày hai đêm không ngủ, đột phát tật bệnh mà chết.
Đại Đường Thiên Xu Xử ở phía nam thì tra được một số ý kiến khác. Tuy cuối cùng có thể xác định chỉ là một ít đoạn ngắn, lại cũng đủ mọi người trong thành Trường An suy đoán ra lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngày đó hoàng đế Nam Tấn trước khi chết, bởi vì liên quân Tây Lặng thần điện rút về phương nam mà nổi trận lôi đình, đem tướng lĩnh quân đội Nam Tấn triệu vào trong cung mắng loạn một trận, thậm chí ngay cả chủ soái Bạch Hải Hân đã chết cũng không buông tha. Sau đó vị bệ hạ này vẫn không có cách nào cao hứng lên, ra lệnh Kiếm Các phái người vào cung trả lời vì sao một trận chiến Thanh Hạp đánh thành bộ dáng này.
Kiếm Thánh Liễu Bạch đang dưỡng thương, hơn nữa lấy địa vị của hắn, tự nhiên sẽ không đi hoàng cung trả lời gì. Kiếm Các tùy ý phái gã đệ tử vào cung, tên đệ tử đó tên là Liễu Diệc Thanh.
Sau đó... Vốn không có cái gì sau đó... Hoàng đế Nam Tấn chết, ở trên sách sử đại khái chỉ ghi lại một câu đơn giản. Cùng vô số huyết ô âm trầm trong hoàng cung trong lịch sử so sánh, không có gì khác nhau quá lớn. Nhưng ở trong mắt người hữu tâm, vị hoàng đế bệ hạ này chết lại là việc phi thường quan trọng, bởi vì cái này đại biểu cho kết cấu quyền lực nhân gian thay đổi căn bản.
Người tu hành không có đủ lực lượng, có thể ảnh hưởng hoàng quyền thế tục, rất nhiều chi tiết trong trận chiến cả thế gian phạt Đường này đã sớm chứng minh một điểm này. Vô luận là người tu hành Yến quốc, hay là trận sư kiếm sư trong quân Đường, hoặc là tế ti trong Kim trướng vương đình, ở trước ngàn kỵ xung phong cùng mưa tên đầy trời, không có khác biệt quá lớn với người thường.
Tương tự là trận chiến này, lại đã chứng minh một loại khả năng khác. Đó chính là cường giả Tri Mệnh đỉnh phong đích thực, một khi phát uy đủ để thay đổi màu sắc non sông, ví dụ như ba người ra tay nọ trong trận chiến Thanh Hạp.
← Ch. 727 | Ch. 729 → |