← Ch.737 | Ch.739 → |
Diệp Hồng Ngư thích tắm rửa buổi sáng, bởi vì nàng thích nhẹ nhàng khoan khoái qua mỗi một ngày.
Lúc Ninh Khuyết đi vào phòng nàng, nàng vừa mới tắm.
Mái tóc đen ướt sũng phân tán ở hai bờ vai trần trụi của nàng, đuôi tóc nhỏ nước vừa vặn che ở trước ngực.
Diệp Hồng Ngư nhìn hắn một cái, đi đến trước gương đồng bắt đầu chải đầu, hỏi: "Quyết định rồi?"
Theo động tác chải đầu của nàng, mái tóc đen từ trước người được chải đến phía sau, trong gương có thể thấy rõ rõ ràng ràng.
Ninh Khuyết hỏi: "Quyết định cái gì?"
Diệp Hồng Ngư nói: "Ký tên."
Ninh Khuyết lắc lắc đầu.
Diệp Hồng Ngư từ trong gương nhìn thấy động tác lắc đầu của hắn, tay cầm lược hơi cứng ngắc, nói: "Ta cho rằng ngươi đã làm ra quyết định, cho nên có chút không thoải mái, liền muốn tới cưỡng gian ta."
Ninh Khuyết nói: "Tuy ngươi bộ dạng rất đẹp."
Diệp Hồng Ngư nói: "Mặc dù nghĩ một chút, cũng không phải mĩ sự gì."
Ninh Khuyết nói: "Ít nhất ta chưa từng nghĩ."
Diệp Hồng Ngư nói: "Ta không mặc quần áo. Ngươi lại nhìn chằm chằm ta, vậy là đang nghĩ cái gì?"
Ninh Khuyết nói: "Đây là nhà ta. Mặt khác ở hoang nguyên trong đầm lầy, ta đã từng thấy ngươi không mặc quần áo."
Diệp Hồng Ngư bình tĩnh hỏi: "Vẫn chưa từng hỏi ngươi. Đẹp không?"
Ninh Khuyết nghĩ một chút, nói: "Thân thể ngươi quả thật rất mê người, nhưng nghĩ cái Tài Quyết thần bào nọ của ngươi còn có những kim tiền kia dưới làn da của ngươi, ta liền không có bất cứ hứng thú gì."
Diệp Hồng Ngư đứng dậy lấy ra Tài Quyết thần bào màu máu mặc tới trên người, bắt đầu soi gương vẽ mày.
Tài Quyết thần bào tập hợp khí tức thần thánh cùng lãnh khốc, phủ ở trên thân thể mềm mại như bạch ngọc. Nhất là Ninh Khuyết biết dưới thần bào cái gì cũng không có, vì thế càng thêm tỏ ra mê người.
Nàng không mặc những quần áo tỳ nữ kia, bởi vì nàng lúc này là Tài Quyết đại thần quan.
"Đường quốc không có khả năng lưu lại Hướng Vãn Nguyên. Thần điện có thể nhượng bộ ở mọi phương diện, Hướng Vãn Nguyên không thể nhường. Bằng không trận chiến phạt Đường này liền không có bất cứ ý nghĩa gì."
Nàng vừa vẽ lông mày vừa nói.
Ninh Khuyết nhìn bút than nhỏ khẽ tô ở giữa lông mày nàng, nói: "Sống không phải vì..."
Chưa chờ hắn nói xong, Diệp Hồng Ngư nói: "Người trong thư viện sống là vì ý tứ, nhưng càng nhiều người sống là vì ý nghĩa. Thần điện chung quy cần cho các nước thế gian một cái giải thích."
Ninh Khuyết nói: "Ta cảm thấy điều kiện khác đã đủ giải thích."
Diệp Hồng Ngự buông bút kẻ lông mày, từ trong hộp đựng lấy ra một tấm giấy son đỏ sẫm, nhìn Ninh Khuyết trong gương nói: "Vậy thần điện hướng bản thân giải thích, hướng Hạo Thiên giải thích như thế nào đây?"
Nàng nhẹ nhàng mím môi, tươi đẹp giống như mai đỏ.
Sau đó nàng xoay người lại, nhìn Ninh Khuyết, cầm giấy son trong tay xé thành hai nửa.
"Chúng ta đều rõ, đợi Đường quốc và thư viện hồi phục nguyên khí, mọi hòa ước đều chỉ là một tờ giấy bỏ đi. Chúng ta không thể để Đường quốc tiếp tục cường đại, cho nên Hướng Vãn Nguyên phải là của chúng ta..."
...
Sứ đoàn Tây Lăng thần điện vẫn cứng rắn, quan viên Đường quốc tham gia đàm phán ở trong hoàn cảnh cực kỳ bị động. Không biết có phải vị quan viên nhiệt huyết trẻ tuổi nào đó để lộ tin tức hay không, chi tiết đàm phán của hai bên, những điều kiện mang theo ý tứ làm nhục đó của phía thần điện dần dần bị dân chúng Đường quốc biết được. Đặc biệt hai cái điều kiện cắt nhường Hướng Vãn Nguyên cùng Đông Sơn quận này, càng khiến người Đường phẫn nộ đến cực điểm, Đại Đường ngàn năm chưa từng chịu sỉ nhục bực này?
Từ biên giới phía bắc đến Thành Kinh, từ Thông lĩnh đến đường cái Chu Tước, quân dân Đại Đường ở trong tràng chiến tranh này không biết đã chết bao nhiêu người, mới cuối cùng xoay chuyển thế cục. Rõ ràng chưa đánh thua, sao lại phải ký một cái hòa ước nhục nước mất chủ quyền như vậy?
Trong lúc nhất thời cả thành xôn xao, tình cảm quần chúng phẫn nộ. Sạp buồn không có tâm tình, canh mì chua cay cũng giống như thiếu chút hương vị, làm chuyện gì cũng không có tâm tình, ai còn có thể ngồi yên ở nhà? Không biết có bao nhiêu thị dân cùng học sinh, binh sĩ thương tàn từ tiền tuyến lui về, tự phát tới quảng trường trước hoàng cung.
Không ai gây chuyện, thậm chí không ai ồn ào, ngàn vạn người cứ như vậy trầm mặc đứng ở ngoài hoàng cung. Đứng ở trong mưa xuân se lạnh, đứng mãi ở đêm khuya, vẫn chưa tán đi.
Ngàn vạn người tụ tập đến một nơi, lại là lặng ngắt như tờ. Yên tĩnh ngoài hoàng cung, đối với mọi người trong cung mà nói là áp lực khó có thể hình dung, các quan viên biết nội tình nháy mắt già nua đi rất nhiều.
Đêm này rất nhiều người đang chờ đợi, cũng có một số người đang làm việc khác. Bọn họ không phải không có phẫn nộ của những người Đường bình thường, mà là bởi vì bọn họ phải bắt đầu tự hỏi chuyện về sau.
Thư viện hậu sơn, Mộc Dữu đeo sọt gỗ, đi ở trong mây mù sườn núi. Cách một lúc liền từ trong sọt lấy ra một lá cờ nhỏ, cắm ở trong bùn đất hoặc là trong khe hở núi đá.
Vân Mộn trận pháp là đại trận phu tử truyền thụ cho nàng là vách ngăn quan trọng của hậu sơn. Lúc nàng ở Thanh Hạp, đại trận không người chủ trì, bị chưởng giáo Tây Lăng thần điện mạnh mẽ lao vào phá, bị phá hoại cực nghiêm trọng.
Nay tuy quan chủ bị thương nặng khó khôi phục, nhưng tửu đồ cùng đồ tể hai người lại như là mây đen mới sinh, bao phủ ở trong lòng các đệ tử thư viện. Nàng phải nắm chặt thời gian chữa trị, như thế mới có thể yên lòng.
Phòng rèn sắt bên suối vẫn im lặng, lục sư huynh gối chùy sắt nhìn núi rừng ban đêm ngẩn người, trong phòng phía sau hắn thỉnh thoảng truyền ra một thanh âm ôn hòa.
"Một người Vô Cự cùng Vô Lượng, một người khác có thể gần như Bất Hủ. Tựa như chỉ cần không vào thành Trường An, thì không ai có thể giết chết bọn họ, nhưng ta luôn nhớ rõ sư phụ từng nói một câu."
Ngón tay đại sư huynh ở trong cát vàng của Hà Sơn Bàn vạch nhẹ, vẻ mặt ôn hòa nói: "Trừ Hạo Thiên, thế gian không có ai không gì không biết, không gì không làm được. Một khi đã như vậy, bọn họ nhất định có thể bị giết chết. Cho nên chúng ta hiện tại nên bắt đầu tính toán, nghĩ hẳn đây là công việc rất phức tạp to lớn."
Tứ sư huynh nói: "Nguyện cùng thăm dò rõ với sư huynh."
Dư Liêm ngồi ở bên vách núi trầm tư, ngón tay thỉnh thoảng ở trong gió viết chữ. Đường Tiểu Đường ở trên đường núi dốc đứng mở rộng thềm đá, thanh đao lớn màu máu trong tay càng ngày càng giống một cây gậy sắt lớn.
Con sói trắng nhỏ không thú vị ghé ở trên bậc đá cao hơn.
Vách núi bỗng nhiên nổi gió, lên thẳng trời đêm đem tầng mây thổi tan, lộ ra vầng trăng sáng kia.
Con sói trắng nhỏ bắt đầu tru lên đối với vầng trăng sáng đó, thanh âm lại vẫn non nớt, không có một chút khí thế.
Quân Mạch đứng ở cạnh đầm, Trương Tam và Lý Tứ đang nghênh đón thác nước giội.
Hắn đang ngộ kiếm, con ngỗng to trắng ở bên cạnh hắn, dùng nước đầm rửa bàn chân.
Vách núi bên kia truyền đến tiếng con sói trắng nhỏ tru.
Con ngỗng to trắng ngẩng đầu, có chút khinh miệt nhìn bên đó một cái, gập cổ hướng trăng mà ca.
"Cạc cạc..."
...
Lúc này Ninh Khuyết đang đứng ở trên lầu quan sát của hoàng thành.
Hắn nhìn trăng sáng trong bầu trời đêm, nhìn đám người đông nghìn nghịt lại yên tĩnh vô cùng dưới thành, giống như nghe được cái gì, sau đó nhớ tới một số chuyện, nở nụ cười...
← Ch. 737 | Ch. 739 → |