← Ch.744 | Ch.746 → |
Ngày hôm sau, nàng lại gặp được con người. Một lần này nhân số xuất hiện ở trên đồng cỏ khá nhiều, do mấy cái xe ngựa và mấy trăm kỵ tạo thành, tiếng chân dày đặc như sấm. Nhưng ở trong mắt nàng, những người này cùng cỏ xanh cạnh chân không có gì khác nhau. Cho nên nàng vẫn như là cái gì cũng chưa thấy, tiếp tục tiến lên.
Một lão nhân mặc trang phục đồng cỏ bình thường ngồi ở trong xe ngựa, nhìn phong cảnh đồng cỏ ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói. Hắn là quốc sư đại nhân được tôn sùng nhất Kim trướng vương đình, sau khi rời khỏi thành Hạ Lan, liền luôn thong thả đi dạo sâu trong đồng cỏ. Trừ muốn tự hỏi một số chuyện, chủ yếu nguyên nhân hơn là vì hắn không muốn theo thiền vu hùng tâm tráng chí đi phương nam, ở hắn xem ra trận chiến tranh phạt Đường này Kim trướng căn bản không nên nhúng tay. Trung nguyên đánh càng thảm thiết, thảo nguyên liền càng an ổn. Hơn nữa hai gã cường giả Ma tông Đường quốc nọ trước thành Hạ Lan làm hắn có chút cảnh giác.
Có mấy trăm tên kỵ binh Kim trướng tinh nhuệ theo hầu ở bên quốc sư, bởi vì quốc sư ở trong lòng người thảo nguyên địa vị vô thượng. Những kỵ binh này đều rất cảnh giác, nhất là hôm qua thả ra đội quân tiền tiêu du kỵ mãi chưa có tin tức truyền về, đang lúc đại chiến, khó tránh khỏi làm bọn họ có chút bất an.
Ngay tại lúc này, các kỵ binh thấy được cô gái kia. Nàng là cao lớn như vậy, quần áo màu xanh bọc chặt lại trên thân thể đầy đặn, là bắt mắt như vậy, muốn không nhìn nhiều cũng rất khó khăn.
Một tiếng huýt cảnh báo, kỵ binh nhanh chóng xếp thành hàng chuẩn bị xung phong hoặc là phòng thủ. Tuy chỉ là một cô gái giữa đồng cỏ chậm rãi đi tới, nhưng chính bởi vì như thế, hình ảnh này liền lộ ra phần quỷ dị.
Tựa như những kỵ binh ngày hôm qua chết đi, toàn bộ người nhìn thấy khuôn mặt bình thường đó của nàng đều không hiểu sinh ra sợ hãi thật lớn, tay cầm chuôi đao cũng bắt đầu run rẩy lên.
Bọn họ là kỵ binh tinh nhuệ nhất Kim trướng, quốc sư đại nhân càng là có được vô thượng thần uy, trong đội ngũ còn có hai gã đại tế ti đi theo. Đội ngũ thực lực khủng bố như thế, nếu ở phương nam có thể trực tiếp tiêu diệt những nước nhỏ. Mặc dù là Đường quốc cùng Tây Lăng thần điện cũng không dám khinh thường. Nhưng lúc này nhìn cô gái chậm rãi đi tới, bọn họ lại cảm thấy sợ hãi, loại sợ hãi này làm bọn họ ngơ ngẩn, nhưng càng thêm sợ hãi.
Quốc sư nhìn cô gái kia trên đồng cỏ, nếp nhăn trên mặt bỗng nhiên sâu thêm vài phần, hốc mắt càng thêm lõm sâu vài phần. Trên mặt hắn dần dần lộ ra vẻ khiếp sợ, giống như nhìn thấy tồn tại không thuộc về nhân gian.
Các kỵ binh không hiểu, vì sao nhìn thấy khuôn mặt bình thường đó của cô gái, mình sẽ sinh ra sợ hãi thật lớn không hiểu, đó là bởi vì bọn họ là người thường, quốc sư không phải người thường.
Mặt nàng quả thật rất bình thường, bình thường đến cực điểm, tùy ý đi vào trong đám người, liền đừng hòng có ai có thể đem nàng tìm ra nữa. Thậm chí không ai còn có thể nhớ được nàng rốt cuộc bộ dáng thể nào nữa.
Lông mày nàng đó là lông mày thông thường nhất trong lông mày ngàn vạn người, mắt nàng là mắt thông thường nhất trong ngàn vạn người, mũi nàng là mũi thông thường nhất trong ngàn vạn người, môi nàng là môi tùy ý có thể thấy được.
Loại bình thường này, không bình thường nhất.
Bình thường như vậy, cho nên bất phàm.
Nhân gian chưa từng xuất hiện bình thường như vậy, cũng không nên xuất hiện, cho nên quốc sư chỉ dùng thời gian ngắn, đã hiểu nàng tốt cuộc đến từ nơi nào, nàng là ai.
Quốc sư quỳ xuống ở giữa cỏ thu, hắn lấy trán chạm đất, hai tay đặt ngang lòng bàn tay hướng lên trên, tỏ ra kính sợ thành kính vô cùng, nước mắt già chảy ròng ròng, run giọng nói: "Trường Sinh Thiên..."
Phu tử lên trời, là ở bờ Tứ Thủy.
Ông đem Ninh Khuyết ném tới hoang nguyên phương bắc xa xôi trước, sau đó theo quang minh lên thẳng trời xanh. Sau đó trời giáng vạn luồng lửa, sau đó nhân gian có một trận mưa rất lớn.
Lúc mưa rơi xuống, bờ Tứ Thủy đã không còn ai, nhưng còn có một con ngựa đen.
Đại hắc mã trừng mắt nhìn trên trời, thẳng đến giờ này khắc này, nó vẫn không hiểu ra lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sao nha đầu đen kia bỗng nhiên trở nên xinh đẹp như vậy, sao lão đầu nhi đáng chết kia bỗng nhiên biến thành thần tiên, còn có Ninh Khuyết nhị hóa này bay lên như thế nào?
Mưa to không ngừng rơi xuống, dần dần trở nên rét lạnh hẳn lên, đại hắc mã có chút ngơ ngẩn đá đá vó, đá lên rất nhiều bùn ướt, sau đó cúi đầu đánh hai cái uể oải phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Đại hắc mã chưa rời khỏi, chờ ở bờ Tứ Thủy. Nó muốn chờ tới Ninh Khuyết trở về, nó lo lắng nếu mình đi rồi, Ninh Khuyết sẽ không tìm được mình, vậy hắn sẽ sốt ruột bao nhiêu.
Đương nhiên nguyên nhân càng quan trọng nhất là nó cho rằng, Ninh Khuyết nếu không trở lại, cái thùng xe đúc bằng thép tốt này thật sự quá nặng, nó không thể nguyện ý kéo về thành Trường An. Được rồi, nếu Ninh Khuyết thực trở lại, cho dù vất vả chút, nó cũng nguyện ý đem xe kéo về thành Trường An, chỉ cần gia hỏa đó thực trở về...
Ở trong mưa đợi mưa tạnh, mưa vẫn không tạnh. Đại hắc mã ở trong mưa bờ Tứ Thủy đợi một ngày một đêm, lông bờm cuồng dã bị mưa to giội thành như khăn lau nát, treo ở trên cổ nó, nhìn qua dị thường thê thảm đáng thương.
Nó rất không hài lòng bờ Tứ Thủy vì sao phải trồng cây liễu. Cây liễu không đủ dày, căn bản không thể che mưa. Nó rất ghen tị thùng xe, không biết không thấy không sợ lạnh, được mưa to rửa sạch sẽ như vậy.
Đại hắc mã tiếp tục đợi thêm ba ngày thời gian, lúc khát uống chút mưa, lúc đói ở bờ sông tìm chút cỏ tùy ý ăn. Có người Đường muốn đem nó dắt đi, bị đầu nó đẩy vào trong Tứ Thủy. Huyện nha được báo cáo, phái nha dịch tới dắt nó, bị nó phun đầy người nước miếng, sau đó đá ra ba cái ngã lăng không.
Nhưng Ninh Khuyết mãi không trở về, nha đầu đen không trở về, lão đầu tử đáng chết cũng không trở về.
Lông bơm hút đầy nước mưa, trở nên vừa ướt vừa nặng, đem cái đầu nó bình thường rất kiêu ngạo đè càng ngày càng thấp, giống như lửng cổ cường kiện đã sắp không chịu nổi loại sức nặng này.
Rạng sáng ngày thứ năm, ánh sáng chân trời xuyên thấu qua mưa to vang lên một mảng nhỏ, đại hắc mã ngẩng đầu, phẫn nộ hô vang mây tiếng đối với trời xanh cùng Tứ Thủy, kéo thùng xe nặng nề bắt đầu lữ trình của mình.
Nó không tính về Trường An, cũng không chuẩn bị về thư viện, bởi vì những gia hỏa kia đều chưa trở về. Hơn nữa nó đã mơ hồ phát giác được, những gia hỏa đó đại khái là thật không về được nữa.
Đại hắc mã quyết định đi hoang nguyên, nó còn nhớ được khi đó lúc qua Nệ Đường, từng ở nơi đó gặp một tiền bối của thư viện. Tiền bồi đó không kéo xe, chỉ ngồi xe, sống đặc biệt tiêu sái, đặc biệt tùy tính, hơn nữa thủ hạ có ngàn vạn tiểu đệ, cho nên nó quyết đi đầu nhập vào tiền bối đó.
Không có Ninh Khuyết khởi động phù trận, thùng xe đúc bằng thép khó tưởng tượng, thế gian chỉ có đại hắc mã kéo nổi. Nhưng từ Tứ Thủy đến hoang nguyên, lữ trình miên man không biết phải chịu bao nhiêu đau khổ.
*****
Chỉ cần có thể tìm được vị tiền bối đó, ngươi chính là hoàng nguyên nhị đại gia -- ở trong lữ trình gian nan, đại hắc mã dùng tương lai tốt đẹp đến an ủi bản thân, khích lệ bản thân. Nó cắn răng, cúi đầu, ở trong bão táp liều mạng không ngừng tiến lên, thế mà thực khiến nó từ Tứ Thủy đi tới hoang nguyên.
Mưa to rốt cuộc tạnh, đại hắc mã đầy người bùn đất, gầy đi một vòng lớn, nhìn qua rất tiều tụy. Nhưng nhìn thảo nguyên màu mỡ trước mắt, ánh mắt nó lại là cực kỳ sáng ngời tinh thần.
Gió xen lẫn mùi thơm ngát của cỏ gãy thổi qua mũi nó, nó hít một hơi thật sâu, vẻ mặt rất say mê, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là cái gọi là hương vị tự do?
Đột nhiên, nó quay đầu nhìn thùng xe màu đen nặng nề, cảm thấy mình thật sự là ngu ngốc. Đã là muốn đi đến đầu nhập tự do làm nhị đại gia, vì sao mình phải kéo thứ nặng đáng chết này đi mấy ngàn dặm đường?
Nhỡ đâu Ninh Khuyết còn sống, tương lại tìm mình phải làm sao bây giờ? Đại hắc mã tự mình an ủi nói, sau đó tiếp tục đi hướng mảng đầm lầy nọ phương tây hoang nguyên, trên thực tế nó chính là nghĩ như vậy.
Lữ trình đầu nhập tự do, chấm dứt ở một ngày mùa thu bình thường không có gì lạ.
Ngày đó, sâu trong thảo nguyên một cô gái đi ra. Cô gái dung nhan tầm thường không gì lạ, không có bất cứ đặc điểm gì, mặc một bộ quần áo màu xanh, trêu quần áo thêu nhiều đóa hoa đẹp.
Đại hắc mã muốn thuyết phục bản thân không biết nàng, nàng nào có béo như vậy cao như vậy, ngực nào có mềm như vậy lớn như vậy? Nhưng nó biết nàng chính là nàng, cho nên nó hí hai tiếng thê lương, hất bỏ thùng xe xoay người liền trốn.
Đại hắc mã cả đời này chưa từng chạy nhanh như vậy. Cho dù là năm đó ở trên đại hội hoang nguyên đuổi theo con ngựa cái trắng như tuyết đó, cũng chạy không nhanh như vậy, chạy so với tên của Ninh Khuyết còn nhanh hơn!
Tiếng gió gào thét mà qua, đại hắc mã sợ hãi dị thường.
Sau đó nó nặng nề ngã sấp xuống ở trong cỏ thu, bụi đất văng khắp nơi.
Nàng không biết khi nào đã ngồi tới trên lưng đại hắc mã.
Đại hắc mã rất khủng hoảng, tiểu nha đầu đen gầy thực biến thành cô nương to béo trắng rồi...
Thế giới này còn có thiên lý sao?
Đại hắc mã nghĩ không có bất cứ đạo lý gì.
Nàng đã là trời, như vậy đăm chiêu suy nghĩ làm tất cả, đều là thiên lý.
Đại hắc mã lúc trước chạy trốn tốc độ quá nhanh, tuy chỉ là thời gian cực ngắn, cũng đã chạy ra mấy trăm trượng. Nàng chắp tay sau lưng, hướng cho đến thảo nguyên đi đến.
Đại hắc mã cũng không dám thử bỏ chạy nữa, ủ rũ theo ở phía sau. Áo xanh ở bên hông nàng cũng rất chặt, vẫn là bởi vì có chút béo, đại hắc mã nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt sợ hãi.
Nó nhớ tới trên hoang nguyên thư si giữa eo nhỏ buộc vải lam, không khỏi sinh ra vô hạn hối hận, ở trong lòng mắng đau Ninh Khuyết: Ta đã nói nữ nhân kia tốt hơn chút, ngươi không nghe ta.
Trở lại chỗ ban đầu, nàng nhìn cái thùng xe ngăm đen đầy bụi đó, trầm mặc một lát sau đó đi vào, ở góc thùng xe thấy được cái ô to màu đen cũ nát nọ, còn có cái hộp sắt kia.
Nàng ngồi tới cạnh hộp sắt, vươn ngón tay chậm rãi vuốt ve mặt hộp, đem chút bụi bị xóc có chút tản ra đó một lần nữa vuốt phẳng. Ngón tay nàng rất ổn định, tro bụi bị lau phi thường đều đều.
Sau đó nàng nhìn phía đông nam mơ hồ có thể thấy được Thiên Khí sơn, vẫn trầm mặc không nói, đại hắc mã liền biết mình nên làm như thế nào, bốn vó đạp cỏ liền chuẩn bị đi tới.
Mồ hôi từ trong da thịt ngăm đen trơn dầu chảy ra, nháy mắt ướt nhẹp lông bờm bẩn. Nó căm tức hí khẽ, đã dùng ra lực lượng cả người, lại vẫn không thể đem thùng xe kéo nổi một bước.
Nàng vươn tay phải dừng ở trên vách thùng xe, cũng không biết đã làm những gì, chỉ thấy thanh quang cực nhạt thoáng hiện. Phù trận trên vách thùng xe nháy mắt khởi động, bánh xe nghiền cỏ thu bắt đầu tiến lên.
Một chiếc xe ngựa muốn thông qua Thiên Khí sơn mạch, thì chỉ có thể thông qua thành Hạ Lan. Lúc này Đường quân đã rút hướng phía nam, thành Hạ Lan chỉ để lại mười mấy gã Đường quân, giống như thành trống.
Tuy chỉ có mười mấy gã Đường quân, nhìn cái xe ngựa màu đen này đến, bọn họ vẫn bắt đầu cảnh giới, chuẩn bị tác chiến. Ngay tại lúc này, nàng vén lên bức màn, hướng trên đầu thành nhìn một cái.
Kim trướng vương đình tập hợp tinh nhuệ cũng không thể mở ra cửa thành thành Hạ Lan, ngay tại dưới nàng nhìn chăm chú chậm rãi mở ra. Xe ngựa màu đen tiến vào thành Hạ Lan, thông qua cái khe hẹp đó, đi hướng về đông hoang.
Thẳng đến xe ngựa màu đen biến mất ở trong tầm nhìn, mười mấy gã Đường quân kia mới tỉnh táo lại, trong đôi mắt toát ra cảm xúc ngơ ngẩn cùng khiếp sợ. Bọn họ nhớ rõ lúc trước đã xảy ra chuyện gì, không hiểu vì sao mình những người này sẽ thành thành thật thật đem cửa thành mở ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Xe ngựa màu đen qua đông hoang, xuyên qua trại vùng biên, tiến vào Yến quốc, sau đó tiếp tục hướng nam. Một đường đi đều là hoang sơn dã lĩnh, hiếm thấy người, nàng vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Ngày nào đó xe ngựa màu đen đi vào một trấn nhỏ chỗ giao giới Yến quốc cùng Tống quốc. Trấn nhỏ rất nhỏ rất bình thường, chỉ có một con phố hẹp. Nhà dân bên phố cũ kĩ mà đơn sơ. Trong chợ tràn ngập mùi đồ ăn thiu cùng phân gà. Nếu cẩn thận ngửi, còn có thể ngửi thấy mùi thối đặc hữu của cá mặn.
Nơi đây hẻo lánh, chưa bị chiến hỏa lan đến. Cuộc sống khó tránh khỏi vẫn chịu ảnh hưởng, trừ lương thực làm ăn rõ ràng so với trước kia khó hơn rất nhiều. Cửa hàng thịt đầu phố đông là một nhà duy nhất trên trấn, gặp lúc chợ lớn thường thường sẽ rất náo nhiệt, hôm nay lại là vắng vẻ ruồi bọ cũng cảm thấy không thú vị.
Xe ngựa màu đen dừng ở trước cửa hàng thịt. Nàng từ trong xe đi ra, nhìn nhìn bộ ngực non cao ngất cùng quần áo chật căng của mình, lông mày khẽ nhíu lại, đối với thân thể đầy đặn vẫn khó nén ghét cay ghét đắng.
Làm ăn tuy không tốt, tâm tình đồ tể lại không tệ. Hắn dù sao cũng không trông cậy vào cửa hàng thịt này sống qua ngày. Lúc này đang chặt xương sườn khô mùa đông năm trước hun sẵn, chuẩn bị lát nữa nấu nhắm rượu.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu nhìn, nhìn cô gái áo xanh đi vào cửa hàng thịt hơi ngẩn ra, thầm nghĩ nha đầu béo này là cô dâu nhà ai, trước kia sao chưa từng gặp.
Sau đó hắn tiếp tục cúi đầu chặt thịt. Đao chặt thịt sắc bén mà nặng, theo mỗi một lần chặt xuống, dầu mỡ trên mặt đao liền sẽ bay tung tóe lên rất nhiều bọt tanh, cái thớt gỗ dày vô cùng không ngừng lắc lư.
Nàng đi đến trước người đồ tể lẳng lặng nhìn, tựa như đối với hắn chặt thịt rất cảm thấy hứng thú.
Đồ tể ban đầu chưa có phản ứng gì, chỉ để ý chặt.
Sau đó hắn hít thở dần dần trở nên dồn dập hẳn lên, giống như lão nhân mắc bệnh nặng, trong ngực khỏe mạnh không ngừng vang lên tiếng kéo bễ, tay cầm chuôi đao run nhè nhẹ.
← Ch. 744 | Ch. 746 → |