Vay nóng Tinvay

Truyện:Tướng Dạ - Chương 768

Tướng Dạ
Trọn bộ 981 chương
Chương 768: Thiếu nữ Nam Hải
0.00
(0 votes)


Chương (1-981)

Siêu sale Lazada


Thế gian không có bất cứ chuyện gì có thể làm được giữ bí mật vĩnh viễn, ngược lại thường thường bởi vì cộng thêm hai chữ bí mật, truyền lưu càng thêm nhanh chóng. Chính như Ninh Khuyết dự liệu nghĩ như vậy, thành Trường An thậm chí ở trước hắn đã thu được tình báo tương quan quang minh tế, đã biết tin tức Trần Bì Bì sắp sửa bị thiêu chết.

Quang minh tế quá nhiều năm chưa từng cử hành, trong hang có sách nhiều như cát biển, có thể tìm được ghi chép tương quan vẫn là rất ít, cho nên mọi người không thể lý giải vì sao Tây Lăng thần điện muốn đem Trần Bì Bì làm tế phẩm, nhưng bọn họ rất rõ ràng trong chuyện này cất dấu dụng tâm hung hiểm đạo môn đây là đang dùng tính mạng Trần Bì Bì bức bách mọi người thư viện rời khỏi Trường An, mục tiêu lớn nhất đương nhiên là Ninh Khuyết.

Tài liệu quý hiếm đến từ các quận của Đại Đường vẫn cuồn cuộn không ngừng đưa vào hoàng cung, cái xe ngựa màu đen nặng nề kia cũng luôn đỗ ở trong cung, tin tức các phương diện đều chứng minh, Ninh Khuyết vẫn ở trong cung, đang cùng đại sư huynh chủ trì công việc chữa trị Kinh Thần trận, hắn có thể trơ mắt nhìn Trần Bì Bì chết sao?

Mọi người của thư viện hậu sơn đương nhiên biết Ninh Khuyết đã đi nơi nào, chỉ là hai nơi cách nhau xa, bọn họ không biết Ninh Khuyết sẽ làm ra quyết định như thế nào, cũng không thể chờ mãi, ở trước khi thư của Ninh Khuyết đến Trường An, trong hậu sơn đã có người làm ra quyết định của mình, thậm chí chưa từng tự hỏi.

Đại sư huynh nhìn cô gái vẫn non nớt đáng yêu kia trước điện, nhìn đôi giày da nhỏ rất cũ đó trên chân nàng, nhìn thanh đao lớn màu máu càng giống côn sắt hơn đó trong tay nàng, nghĩ một chút sau đó nói: "Sư phụ ngươi không ở Trường An, ta không thể ước thúc ngươi, nhưng ta muốn ngươi phải hiểu được quyết định này ý nghĩa thế nào."

Dư Liêm lặng yên rời thư viện, không có bao nhiêu người biết nàng đã đi nơi nào, Đường Tiểu Đường biết. Nàng hiểu mình không có khả năng đợi được sự phụ hoặc là huynh trưởng đến, kính cẩn mà kiên định nói: "Đại sư bá, ta hiểu ý tứ ngài, chỉ là nếu không đi xem một chút, rất khó an lòng."

Trong giày da của nàng có hòn đá nhỏ, trên quần áo của nàng có rất nhiều bụi. Nửa năm qua, nàng luôn ở trên vách núi thư viện hậu sơn đục rộng bậc đá, vô luận sư phụ có mặt hay không, nàng luôn ngồi xổm trên bậc đá dốc đứng, rơi mồ hôi, không biết mệt mỏi lấy côn sắt trong tay chiến đấu với đá cứng rắn.

Nhớ năm đó ở trên con dốc tuyết hoang nguyên, nàng và Diệp Hồng Ngư thực lực tương đương nhau, nay Diệp Hồng Ngư đã là đại tu hành giả Tri Mệnh đỉnh phong, mà nàng lại tựa như còn dừng lại ở tiêu chuẩn năm đó. Sở dĩ như thế không phải bởi vì nàng thiếu thiên phú, mà là bởi vì Ma tông tu hành cùng đạo môn tu hành vốn có khác biệt rất lớn.

Dư Liêm bảo nàng không ngừng nhảy thác nước, không ngừng chịu khổ, đây là bài học sư phụ bố trí cho đệ tử, cũng là tông chủ Ma tông mài giũa đối với vãn bối, chăm chỉ học tập thời gian dài cùng mài giũa có thể nói tàn khốc, khiến tinh phách cô gái Ma tông này bị đầm đến một trình độ khó có thể tưởng tượng, nhưng cảnh giới của nàng vẫn chưa xảy ra biến hóa về chất, bởi vì nàng còn cần một cái cơ hội đem tích lũy phóng ra.

Đường Tiểu Đường cho rằng hiện tại chính là thời cơ cảnh giới của mình tăng lên -- nàng muốn đi Đào sơn, nàng muốn gặp Trần Bì Bì, nàng chắc chắn gặp phải vô số trận chiến hiểm ác - đối với Ma tông tu hành mà nói, chiến đấu là cách duy nhất tăng thực lực, chỉ có chiến đấu thật sự thảm thiết mới có thể bồi dưỡng ra cường giả cường đại thật sự.

Nàng là cô gái muốn trở thành nữ nhân mạnh nhất thiên hạ, cho nên nàng chưa bao giờ sợ hãi chiến đấu. Chỉ là lúc nàng hướng thư viện chào từ biệt, tựa như chưa từng nghĩ, cho dù nàng hiện tại trở nên mạnh như Diệp Hồng Ngư, cũng không thể xông vào Đào sơn cứu ra Trần Bì Bì, cho dù nàng có thể ở trong chiến đấu tìm kiếm được chân lý cường giả, ngay sau đó nghênh đón nàng cũng không thể là ánh mắt rung động của giới tu hành, mà chỉ có thể là cái chết băng lạnh.

Những cái đó đều không sao cả, chính như nàng lúc trước nói, nàng tìm kiếm là an lòng, theo đuổi là chiến đấu. Nếu không dám chiến đấu, lại an lòng như thế nào?

Đại sư huynh nhìn nàng, giống như nhìn thấy rất nhiều năm trước tam sư muội theo sư phụ vào thư viện thích mặc váy màu xanh lá có được một đôi mắt thành thục bình tĩnh đến đáng sợ kia...

"Nếu gặp chuyện, toàn bộ nghe tiểu sư thúc của ngươi." Hắn dặn nói.

"Nếu tiểu sư thúc có đạo lý, ta sẽ nghe hắn." Đường Tiểu Đường nói.

Nàng thu lại cây côn sắt kia, phủi hết bụi đất trên người, đạp hết đá vụn trên giày, cứ như vậy rời khỏi thành Trường An, hướng về Tây Lăng thần quốc xa xôi cùng tên mập ngu xuẩn kia mà đi.

...

Trên biển có gió nổi lên, sau đó có sóng nổi. Nước biển xanh lam không ngừng quấy, tỏ ra cực kỳ bất an, thế nên trên bầu trời xanh chiếu màu sắc nước biển liền có thêm rất nhiều mây bất an.

Một con thuyền gỗ toàn thân màu đen, sâu trong biển lớn phá sóng mà ra. Ngư dân bên bờ cùng bọn bốc vác trên bến tàu lại không ai có thể thấy rõ, lúc trước cái thuyền đen này ở nơi nào, không khỏi sinh ra một loại cảm giác dị thường mãnh liệt, giống như cái thuyền đen này là từ minh giới bỗng nhiên nhảy ra mặt biển.

Thuyền đen chậm rãi cập bờ, những người phụ nữ chào hàng nước sạch cùng thức ăn kia không ngừng hô -- cảm giác quỷ dị chung quy không quan trọng bằng sinh tồn -- nhưng trên thuyền chưa có đáp lại, một lát sau, có mười mấy người từ trên thuyền đen xuống, trong tay bọn họ đều mang theo nước sạch còn có lương thực, bắt đầu phân phát cho những người nghèo trên bờ.

Những người này có nam có nữ, có già có trẻ, đặc điểm chung là màu da trên mặt đặc biệt ngăm đen, mang theo nón vành rộng thông thường, không có gì khác với ngư dân trên Nam Hải, nhưng đặc biệt bắt mắt hoặc là nói chói mắt là, trên người bọn họ đều mặc thần bào màu đỏ!

Mọi người trên bờ không nhìn lầm, những thần bào đó kiểu dáng có chút cũ, chất vải nhìn cũng có chút cũ, nhưng những kí hiệu không có bất luận kẻ nào dám giả tạo kia lại là tuyệt đối chân thật, cùng thần bào bình thường của Tây Lăng thần điện so sánh, khác nhau duy nhất đại khái chính là bên hông những người này quấn sợi vải đen.

Thần quan chấp sự trong Tây Lăng thần điện giai tầng chênh lệch phi thường nghiêm ngặt, hồng y thần quan là nhân vật phi thường quan trọng, hơn nữa ở trong quốc gia thế tục, địa vị cực kỳ tôn quý, thường thường một nước nhỏ mới có một hồng y thần quan tọa trấn, trấn nhỏ tương ứng Đại Hà quốc, cũng chỉ có ba vị hồng y thần quan. Mà mấy chục nam nữ bộ dáng người đánh cá này trên thuyền đi tới, lại đều mặc thần bào màu đỏ thật sự, chẳng lẽ nói bọn họ đều là hồng y thần quan?

Trên Nam Hải hẻo lánh sao có thể có nhiều đại nhân vật như vậy? Mọi người trên trấn nhỏ rất khó tin, càng làm bọn họ khó mà tin tưởng là, những hồng y thần quan này lại hạ sự tôn quý của mình, tự tay phân phát lương thực cho những người nghèo!

**Nguồn đả tự: **

Thần quan trong thần điện khi nào làm chuyện như vậy?

Tin tức mười mấy hồng y thần quan xuất hiện ở trấn nhỏ Nam Hải, rất nhanh đã truyền khắp trên dưới Đại Hà quốc. Lúc Đại Hà quốc quân hiện những hồng y thần quan đó đã sớm rời khỏi, hơn nữa không có bất luận kẻ nào biết bọn họ đi đâu.

Những hồng y thần quan giống như ngư dân đó, sau khi lên bờ liền bắt đầu trầm mặc đi về phía bắc. Bọn họ chuyên môn chọn lựa đi đường nhỏ hẻo lánh, có đôi khi trực tiếp xuyên núi vượt rừng, như lo lắng quấy rầy dân chúng bình thường.

Bọn họ ngủ lại ở bờ suối, dùng cá muối nhỏ mang theo bên người ăn với cơm, mặc dù là muốn tìm dân chúng lấy gạo cũng sẽ trả tiền, cho dù trên đường gặp được tín đồ Hạo Thiên thành tín nhất, cũng không nhận vàng bạc đối phương kính dâng.

Bọn họ tuy mặc thần bào, nhưng không có bất cứ chỗ nào tương tự với các thần quan kiêu sa kia của Tây Lăng thần điện, ngược lại giống các khổ tu tăng trong Nguyệt Luân quốc hơn, đi ở trong trầm mặc cố thủ kiêu ngạo.

Ngày nào đó, những người này đã tới bờ hồ Thiệu Minh cách Mặc Trì Uyển không xa nghỉ ngơi một chút. Một cô gái ngẩng đầu lên, nhìn phía Mạc Kiền Sơn tú lệ, nói: "Đây là Mặc Trì Uyển trong truyền thuyết?"

Đại khái là vì hàng năm đánh cá ở Nam Hải, bị gió thổi mặt trời phơi, bọn người mặc hồng y thần bào này, màu da đều phi thường ngăm đen, hơn nữa có chút thô ráp. Cô gái này rất trẻ, màu da tương đối nhạt chút, cũng bóng loáng hơn chút, hai hàng lông mày thô thẳng như đao, lộ ra hương vị khỏe mạnh mà cường hãn.

Một nam tử trung niên cao nói: "Không sai."

Cô gái nhìn lầu các mơ hồ ẩn hiện giữa Kiền Sơn, nói: "Lúc còn nhỏ từng nghe dượng nói, nơi này có gã phù sư rất không tồi, mấy hôm trước nghe nói nữ đệ tử của hắn thành thần phù sư, như thế xem ra coi như là môn phái ta nên thuận tiện đem Mặc Trì Uyển diệt đi hay không?"

Thần phù sư là tồn tại cường đại trong giới tu hành, mặc dù ở Tây Lăng thần vị cũng cực cao, muốn chiến thắng một thần phù sư nói dễ hơn làm, huống chi Mặc Trì Uyển có thư thánh, bây giờ còn có Mạc Sơn Sơn. Cô gái kia nhìn chỉ mười bảy mười tám tuổi, lại nói muốn thuận tiện tiêu diệt Mặc Trì Uyển!

Cho dù nàng từ trong bụng mẹ đã bắt đầu tu hành, còn chưa sinh ra đã có thể Sơ Thức Cảm Tri, cũng không có đạo lý dám phát ra lời hùng hồn như thế. Chuyện càng làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng là, lúc nàng nói muốn thuận tiện tiêu diệt Mặc Trì Uyển, vẻ mặt là bình thường tự nhiên như vậy, giống như chỉ là đang nói tối nay ai nên ngủ gian lều trại nào!

Nếu để người tu hành khác nghe được phen lời này của cô gái ngư dân, có lẽ rung động nói không ra lời, khả năng lớn hơn nữa là sẽ phát ra cười nhạo khinh bỉ, nhưng mọi người bờ hồ lại chưa toát ra bất cứ cảm xúc khác thường nào, tựa như bọn họ muốn tiêu diệt Mặc Trì Uyển là chuyện đương nhiên dễ dàng, có mấy người càng là nhìn cô gái lộ ra vẻ mặt cưng chiều, giống như chỉ cần nàng muốn, như vậy liền sẽ lập tức đi diệt Mặc Trì Uyển.

Tên nam tử trung niên cao gầy kia nhìn cô gái ngư dân lắc lắc đầu, nói: "Tiểu Ngư không được quấy, hiện nay chính sự quan trọng hơn, về Đào sơn trước nói sau."

Nghe được ba chữ về Đào sơn, biểu cảm trên khuôn mặt ngăm đen của người trẻ tuổi trở nên vui sướng hơn nữa kiêu ngạo, dù là lão nhân trầm mặc nhất cũng lộ ra mỉm cười.

Quang minh tế là nghi thức hiến tế long trọng nhất của Tây Lăng thần điện, là ngày lễ long trọng nhất Hạo Thiên thế giới, quang minh tế một lần trước đã xa xôi đến rời khỏi ký ức của mọi người, nay quang minh tế không hề nghi ngờ hấp dẫn lực chú ý của toàn bộ tín đồ, cũng sắp nghênh đón những khách nhân tôn quý nhất nhân gian.

Tế phẩm đến từ các nước cuồn cuộn không ngừng đưa vào Tây Lăng thần quốc, những bảo vật quý hiếm đó tuy chưa có tư cách trở thành tế phẩm chính của quang minh tế, nhưng dùng để làm thần điện hài lòng lại phi thường đủ.

Có một số tín đồ Hạo Thiên thành tín nhất, sau khi nghe được tin tức quang minh tế liền tới Tây Lăng thần quốc, từ mùa xuân bắt đầu luôn bái sơn không đi, trừ những người này, Hồng Tụ Chiêu đến từ Trường An cùng một số đoàn vũ nhạc khác, là nhóm người tham gia quang minh tế sớm nhất đó. Bọn họ được thần điện an bài ở trong một chỗ vườn rừng, mỗi ngày trừ luyện múa là tiến hành huấn luyện phương diện lễ nghi, mấu chốt nhất là họ ca múa diễn nhạc phải trãi qua nhiều tầng xét duyệt.

Một phong thư đến từ thành Trường An được đưa vào lâm viên, lại tiến vào cửa hàng khoai lang trấn nhỏ, bị Ninh Khuyết mang về thư điện Thiên Dụ viện. Hắn sau khi xem xong phong thư đại sư huynh tự tay viết này, không làm bất cứ chuyện gì nữa, cũng không đi vách núi gặp Trần Bì Bì nữa, tựa như mọi người trên đời im lặng chờ đợi quang minh tế đến.

***

Vì tham gia quang minh tế việc trọng đại này, vô số tín đồ Hạo Thiên từ các nơi tràn vào Tây Lăng thần quốc, sứ đoàn các quốc gia cũng lục tục đến, được thần điện an bài ở lại trong đạo điện lâm viên quanh Đào sơn, trong đó những người vị tôn quý, được an bài ở trong Thiên Dụ viện.

Đại biểu của Nam Tấn Kiếm Các là Liễu Diệc Thanh. Ninh Khuyết đứng ở giữa vách núi, nhìn kiếm khách mù được thần quan đón vào Thiên Dụ viện, nhớ tới trận chiến ấy năm đó ở ngoài cửa hông thư viện, không khỏi có chút cảm khái.

Nửa đoạn đầu kiếp sống tu hành của Liễu Diệc Thanh luôn bừa bãi vô danh, thẳng đến được triệu về Kiếm Các mới thanh danh dần thịnh, rất nhiều người đều phi thường xem trọng thiên phú của người này ở phương diện kiếm đạo, nhị sư huynh thậm chí từng nói, người này nếu có thể không lỡ cơ hội, thì có khả năng đi đến trình độ huynh trưởng hắn Kiếm Thánh Liễu Bạch.

Liễu Bạch cũng phi thường coi trọng hắn, muốn hắn đi thành Trường An tìm người thư viện nhập thế khiêu chiến, lấy để rèn luyện tâm tính, không tiếc lấy thua cầu ích, lại không ngờ Tài Quyết ti Tây Lăng thần điện ở trong đó giở trò, tràng khiêu chiến đó biến thành tranh đấu sinh tử, Ninh Khuyết phá quan mà ra một đao chém mù hai mắt hắn.

Nếu là người tu hành bình thường, gặp phải thất bại thê thảm như thế, chỉ sợ sẽ không gượng dậy nổi, nhưng Liễu Diệc Thanh quả nhiên chưa cô phụ Liễu Bạch coi trọng cùng nhị sư huynh bình luận, sau khi mù ở Kiếm Các tĩnh tu mấy năm, tu vi cảnh giới cho tới tâm tính đột nhiên tăng mạnh, như kiếm chẻ tre vào thẳng Tri Mệnh trung cảnh. Lấy cái này xem, hai mắt hắn bị Ninh Khuyết chém mù, nói không chừng chính là cái gọi là cơ hội nhị sư huynh từng nói.

Một trận chiến Thanh Hạp, Liễu Bạch chém cụt tay phải nhị sư huynh, bản thân cũng bị thương không nhẹ, về Kiếm Các tiềm tu chữa thương, nay công việc của Kiếm Các đều do Liễu Diệc Thanh phụ trách xử lý, trong lời đồn, chuyện Kiếm Các tức giận chém giết hoàng đế Nam Tấn, đó là bởi người này một mình vào cung chấp hành.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-981)