← Ch.775 | Ch.777 → |
Từ thời khắc quỳ gối trước người Hạo Thiên đó bắt đầu, hắn đã từ mấy chục năm trước sau khi bụng bị thương nặng, lần đầu tiên có được lòng tin cùng dũng khí thật sự, Hạo Thiên giáng cơn giận với Tri Thủ Quan, hắn nay đã là người phát ngôn thật sự của Hạo Thiên ở nhân gian, chỉ cần bản thân ở Đào sơn thì vô địch thế gian, Liễu Bạch cho dù mạnh hơn nữa, lại há là đối thủ của mình? Cho dù tửu đồ và đồ tể lại nào dám có chút bất kính đối với mình?
Cho nên nhìn thanh kiếm này từ ngoài vạn dặm phá mây mà đến, chưởng giáo không chút che dấu phẫn nộ của mình, nhưng thanh kiếm này lại chưa có phản ứng gì, vẫn duy trì tư thái bình tĩnh bình thường.
Tây Lăng thần điện có năm khách khanh, Hạ Hầu đã chết, thư thánh ẩn cư, Liễu Bạch lại luôn là người địa vị tôn sùng nhất trong khách khanh, kiếm của hắn đến Đào sơn liền ý nghĩa người tới Đào sơn, bày tỏ đủ tôn trọng đối với quang minh tế, dưới tình huống như vậy, chưởng giáo cũng không thể tùy ý làm ra chuyện gì.
Đứng ở cạnh thần liễn, viện trưởng Thiên Dụ viện hôm nay phụ trách an bài nghi thức quá trình quang minh tế, thấy chưởng giáo chưa đánh xuống chỉ dạy gì, liền ra hiệu nghi thức chính thức bắt đầu.
Điển nhạc đạo môn tràn ngập ý tứ thần thánh vang lên ở chung quanh Đào sơn, dần dần tụ tập ở bãi trước, vào trong tai mọi người, hơi thở giữa trời đất theo tiếng nhạc mà múa lên, liền lại có gió nổi lên, chỉ là lúc này gió nổi không là gió thu se lạnh tiêu điều nữa, mà là ấm áp giống như đã đến mùa xuân.
Giữa khe núi hoa đào khắp núi theo gió run rẩy, cánh hoa trở nêncàng thêm non hồng, ở mùa thu bắt đầu nở rộ, sau đó theo gió bay lên, bay xuống Đào sơn, không ngừng bay múa ở không trung trên bãi trước.
Mấy vạn cánh hoa đào bay múa hướng mặt đất rải xuống từng đợt mùi thơm lạ lùng, loại mùi này không phải mùi vốn có của hoa đào, so với mùi bất cứ hoa cỏ nào của nhân gian cũng đậm hơn, so với đường sương của Phù Dung Kí còn ngọt hơn, nhưng sau khi tiến vào chớp mũi mọi người, lại không có cảm giác ngấy gì, ngược lại tươi mát như là gió sau cơn mưa.
Mấy vạn tín đồ ngẩng đầu nhìn hoa đào bay múa trên không, nhìn hình ảnh đẹp mắt như vậy, thơm lạ lùng thấm vào ruột gan như vậy, mê say tột đỉnh.
Tín đồ có thể thông qua đạo điện của các quốc gia xét duyệt, lại nguyện ý ngàn dặm xa xôi tới Đào sơn tham gia quang minh tế, tất nhiên là tín đồ thành tín nhất nhân gian, mà căn cứ vào ăn khớp đơn giản rõ ràng nào đó, phàm là thành kính luôn bắt nguồn từ cực khổ, cho nên trong mấy vạn tín đồ người nghèo khổ chiếm đại đa số, còn có rất nhiều tín đồ thân mắc bệnh nặng, thậm chí là hấp hối, là được người nhà hoặc cỏng hoặc nâng mới đến được Tây Lăng thần quốc.
Lúc mùi hoa ập tới, các tín đồ bị bệnh thậm chí là tàn phế kia bỗng nhiên cảm thấy những cảm xúc tiêu cực của mình ở sâu trong nội tâm kỳ diệu biến mất, không sinh ra ý thầm oán gì đối với cuộc sống cực khổ nữa, thậm chí cảm thấy tinh thần cũng đã tốt hơn rất nhiều, bởi vì bọn họ giống như ở trong mùi thơm đã nhìn thấy Hạo Thiên thần quốc.
Tín đồ què chân vứt gậy chống, quỳ đến trên mặt đất dùng hai tay chống thân thể run rẩy, lễ bái không ngừng đối với Đào sơn. Tín đồ bệnh nặng khó khỏi trên cáng không để ý người nhà khuyên can, vô lực đứng dậy cũng muốn tự xoay người thành tư thế cúi bái, chống thân thể suy yếu, dùng trán không ngừng chạm mặt đất.
Bãi trước Đào sơn trong mùa thu, gió xuân thổi ấm áp, mấy vạn hoa đào ở trong gió phất phới, tản ra hương thơm làm người ta mê say, đột nhiên gió ngừng, vì thế hoa đào liền rơi xuống.
Hoa đào bay lả tả xuống, biến thành cơn mưa hoa long trọng.
Mấy vạn tín đồ đắm chìm trong hoa mưa, mọi người đều đã quỳ xuống. Những cánh hoa đào đó rơi ở trên người bọn họ, dần dần biến thành sợi ánh sáng cực mềm mại, sau đó trào vào quần áo bọn họ, chui qua da thịt bọn họ, cuối cùng tiến vào máu thịt thân thể bọn họ, sau đó mới dần dần biến mất không thấy.
Tín đồ què chân tuy chưa sinh ra chi mới, cũng không cảm thụ được chỗ chân gãy truyền đến đau khổ nữa, vết thương tràn đầy nước mũ trở nên dị thường sạch sẽ, trên thịt mới đỏ non xuất hiện làn da khỏe mạnh.
Tín đồ bệnh nặng dần dần đạt được sinh cơ, sắc mặt tái nhợt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hồng lên, ốm đau tra tấn bọn họ vô số năm cứ như vậy bị mưa hoa đào tẩy rửa sạch.
Tín đồ không có bệnh đau, bởi vì bọn họ thành kính, cũng đạt được sự quan tâm của thần thật lớn, lão gia tóc trắng xoá bỗng nhiên phát hiện sinh ra tóc đen, nam tử trẻ tuổi cảm thấy cả người mình tràn ngập lực lượng, đời này cũng chưa từng khỏe mạnh cường tráng như vậy, da thịt trên mặt người phụ nữ trở nên căng bóng loáng, nếu có ai cẩn thận quan sát nơi đây, thậm chí có thể nhìn thấy vài cô gái tín đồ có chút ngăm đen, mặt các nàng tựa như trở nên trắng nõn hơn không ít, tựa như thoa vài hộp son phấn đắt đỏ của Trần Cẩm Kí.
Trên bãi trước của Đào sơn không ngừng vang lên tiếng hô ầm ĩ kinh hỉ tiếng khóc cảm động, mấy vạn tín đồ không ngừng dập đầu đối với Đào sơn, khóc nước mắt ròng ròng, cảm tạ trời xanh ban cho mình sự quan tâm của thần.
Quang minh tế là nghi thức long trọng nhất của đạo môn, bởi Hạo Thiên hướng nhân gian giáng xuống thần tích, mấy vạn tín đồ trên bãi trước Đào sơn chưa từng hoài nghi, nhưng không có nghĩa là người trong sứ đoàn các quốc gia chưa từng hoài nghi, bởi vì dù sao thần tích chỉ là xuất hiện ở trong giáo điển truyền thuyết, chưa từng có ai chính mắt thấy, nhưng mà theo từng màn hình ảnh chân thật trình diễn trước mắt, không còn có ai dám có chút hoài nghi, mọi người đều quỳ rạp xuống đất. Hoa đào rực rỡ, người bệnh hết bệnh, kẻ không bệnh tiêu tai, nếu cái này cũng không phải thần tích, vậy cái gì mới là thần tích?
Các thần quan cùng chấp sự trong Tây Lăng thần điện đã sớm quỳ xuống, quốc sư vương đình cùng Lặc Bố đại tướng thì là theo sát sau người tu hành quỳ xuống nhanh nhất, ngay sau đó sứ đoàn các quốc gia cùng các tán tu cũng đều quỳ xuống.
Huyền Không tự Thất Niệm và Lạn Kha tự Quan Hải còn có tăng nhân Bạch Tháp tự vẫn đứng, bởi vì bọn họ bái là Phật tổ, nhưng đối mặt Hạo Thiên đánh xuống thần tích, biểu cảm trên mặt các tăng nhân cũng trở nên dị thường ngưng trọng, hai tay chắp lại, Thất Niệm nhìn đỉnh núi cúi đầu thật sâu, cảm động bởi trời xanh rủ lòng thương người đời.
Trên không thanh kiếm kia chỉ hướng Quang Minh thần điện, đầu kiếm cũng hơi trầm xuống, bày tỏ hành lễ.
...
Trên bãi trước Đào sơn tiếng khóc tiếng cảm tạ tiếng cầu nguyện dần dần dừng lại, trải qua một loạt trình tự phiền phức, nghi thức quang minh tế rốt cuộc đã tới bộ phận quan trọng nhất.
Tế trời.
Nhân gian vô số tòa đạo quan, mỗi ngày đều hiến tế trời xanh, huống chi là Tây Lăng thần điện loại địa phương này, tất cả lưu trình tiến hành phi thường thuần thục, nhưng đã là quang minh tế long trọng nhất, tự. nhiên có điều khác với hiến tế bình thường, tòa tế đàn đá trắng nọ bài trước Đào sơn là chứng cứ rõ ràng.
Quan trọng hơn là, tế phẩm quang minh tế lựa chọn, tất nhiên không phải bình thường.
**Nguồn đả tự: **
Trên tế đàn phụ cận tế đàn đá trắng đã đặt đầy kỳ trân dị bảo các quốc gia các tông phái nhân gian còn có các tán tu kính hiến, trong đó thậm chí có hai vị dược thảo luyện chế Thông Thiên Hoàn cần, có thể thấy vì lần quang minh tế này, các tín đồ Hạo Thiên làm ra cố gắng như thế nào, nhưng cùng tế phẩm chính thức của quang minh tế so sánh, những kỳ trân dị bảo nọ cùng hai vị dược thảo kia vẫn tỏ ra quá mức keo kiệt, bởi vì tế phẩm hôm nay là một người.
Người đó tất nhiên không có khả năng là người thường, hắn vừa mới xuất thế đã được xưng là tuyệt thế thiên tài ngàn năm khó gặp của đạo môn thuần khiết nhất, vô luận phụ hệ hay là mẫu hệ đều là truyền thừa tôn quý nhất của đạo môn, hắn từ nhỏ đã ở nơi không thể biết của đạo môn học tập cuộc sống, về sau lại đi Trường An thư viện theo phu tử học tập, hắn là Tri Mệnh cảnh trẻ tuổi nhất giới tu hành, dược thảo luyện chế Thông Thiên Hoàn cần? Hắn ngay cả Thông Thiên Hoàn cũng từng ăn, hắn chính là trên đời thân kiêm thư viện đạo môn duy nhất Trần Bì Bì.
Mặt trời mùa thu ấm, đem tế đàn đá trắng soi ấm áp, mà sau khi tế đàn mở ra, từ dưới lòng đất tràn ra khí tức âm hàn, lại suýt nữa đem cả tòa tế đàn đều đông lạnh, bởi vì đáy tế đàn nối thẳng U Các.
Tế đàn đá trắng mở rồi đóng lại, hai gã Tây Lăng thần vệ áp giải Trần Bì Bì xuất hiện ở trước mắt mọi người. Trên người Trần Bì Bì vẫn mặc viện phục thư viện, không biết phía thần điện là cố ý an bài như thế, hay là bản thân hắn sau khi bị bắt về Đào sơn vẫn lười thay quần áo. Trên người hắn không có cấm chế phù cụ, cũng không có xiềng xích thông thường trên người tù phạm, ngay cả hai tay cũng chưa dùng dây thừng trói lại.
Phía Tây Lăng thần điện căn bản không lo lắng hắn có thể bỏ chạy, bởi vì trên người hắn tuy không có cấm chế, tuyết sơn khí hải trong cơ thể lại có cấm chế Hạo Thiên tự mình bày ra, ai cũng không thể cởi bỏ.
Phụ cận tế đàn đều là sứ đoàn cùng với người tu hành đến từ các quốc gia, có một số người không biết Trần Bì Bì, chỉ có ít ỏi một số người từng gặp hắn, nhưng trải qua thần điện trước đó cố ý tuyên truyền, mọi người đều biết hắn là thư viện Thập Nhị tiên sinh, cũng biết quan hệ cha con của hắn cùng với quan chủ Tri Thủ Quan.
Không ai nói chuyện, nơi đây một mảng im lặng, có một số người là không biết nói gì, càng nhiều người thì là không dám nói gì. Tây Lăng thần điện lựa chọn Trần Bì Bì làm tế phẩm quang minh tế, cái này ý nghĩa ngàn vạn năm qua, kết cấu trong Hạo Thiên đạo môn rốt cuộc đã xảy ra biến hóa, mà cái này tất nhiên đại biểu cho trời xanh bất mãn đối với đạo môn, nhất là bất mãn đối với Tri Thủ Quan, về phương diện khác cái này tự nhiên đại biểu trừng phạt tàn khốc đối với thư viện.
Nơi đây yên tĩnh như thế, biểu cảm trên mặt mọi người rất ngưng trọng, có một số người không dám nói lời nào, nguyên nhân đều là bởi vì bọn họ rất rõ, tràng quang minh tế long trọng này, là hiến tế đối với Hạo Thiên, lại há không phải đạo môn đặt bố cục đối với thư viện? Thư viện không phải người tham gia quang minh tế, nhưng hôm nay người của thư viện tuyệt đối sẽ xuất hiện ở Đào sơn, bởi vì biết rõ là bố cục, vẫn chỉ có thể đến, bằng không thư viện dùng cái gì được xưng là thư viện?
Hoa đào rực rỡ, Hạo Thiên ban thưởng sự quan tâm của thần, nơi đây không khí thần thánh mà vui vẻ, nhưng mọi người đều biết, loại không khí này không có khả năng duy trì mãi. Một khắc người thư viện tới xuất hiện ở Đào sơn trở đi, hiện trường quang minh tế sẽ trở thành chiến trường thảm thiết nhất, không biết sắp có bao nhiêu cường giả ngã xuống.
Mọi người chỗ gần tế đàn đá trắng biết thư viện nhất định sẽ đến, lại không biết khi nào đến, loại chờ đợi này không hề nghi ngờ là một loại tra tấn tinh thần, cho nên vẻ mặt bọn họ ngưng trọng, trầm mặc không nói, loại trầm mặc này ở trên ý nghĩa nào đó cũng đại biểu nhân gian tôn trọng thậm chí là kính sợ đối với thư viện, chẳng qua lúc sự kiện phát triển đến loại giai đoạn này của bây giờ, tuy kính sợ, đã không ai sẽ tin tưởng thư viện còn có thể thắng lợi.
Bãi trước Đào sơn có kiếm của Liễu Bạch, có chưởng giáo cùng Tài Quyết, có Kim trường quốc sư và vương đình đại tướng, có phật tông Thất Niệm, đó đều là chí cường giả, tuy không có tuyệt đại nhân vật như quan chủ, nhưng nơi này cũng không phải Thanh Hạp hoặc Trường An, nơi này là sân nhà của Tây Lăng thần điện, có trận pháp cùng sức người đạo môn tích lũy vô số năm, vô luận thư viện đại tiên sinh hay là nhị tiên sinh, cho dù vị tam tiên sinh đồn là nhị thập tam niên thiền kia trình diện hết, cũng không thấy có thể đòi được nửa điểm tiện nghi ở Đào sơn, huống chi giống Thất Niệm cùng quốc sư đã mơ hồ đoán được bí mật trong Quang Minh thần điện, người trong thần điện càng là biết tửu đồ và đồ tể tồn tại, cái này căn bản không phải thư viện có thể chống lại.
Không biết thì không sợ những lời này vĩnh viễn có đạo lý của nó, nhất là tràn ngập tôn giáo nghĩa vị Đào sơn, khác với các đại nhân vật chỗ gần tế đàn, mấy vạn tín đồ thành kính từ trong mưa hoa đào tỉnh lại, căn bản không biết hôm nay quang minh tế cất dấu hung hiểm như thế. nào, bọn họ cũng không biết tên mập trên tế đàn là ai, chỉ biết người này đã là tế phẩm quang minh tế, tất nhiên là loại đại nghịch bất đạo tà ác.
Các tín đồ nhón mũi chân, ý đồ nhìn tên mập này rõ ràng hơn chút, chán ghét thậm chí hung ác nhìn chằm chằm hắn, nếu ánh mắt có thể giết người mà nói, Trần Bì Bì chỉ sợ đã sớm thủng trăm lỗ mà chết.
Trần Bì Bì rất béo, hơn nữa da mặt rất dày, hắn đứng ở trên tế đàn đá trắng, nghênh đón mấy vạn ánh mắt tràn ngập địch ý, giống như không phát hiện, sau đó hắn làm một cái động tác ai cũng không ngờ tới.
Đây là quang minh tế, đây là tế đàn thần thánh, mọi người đều chờ nhìn hắn bị thiêu chết, nhưng hắn lại không có một chút tự giác thân là tế phẩm, hoặc khóc nước mắt ròng ròng sám hối, hoặc khẩn trương đến sắc mặt tái nhợt, hoặc giống toàn bộ đại ma đầu trong lịch sử giận mắng ông trời sau đó bị sét đánh chết, hắn ngồi đến trên tế đàn.
Trần Bì Bì cảm thấy đứng quá mệt mỏi, hơn nữa vừa rồi khi từ trong U Các bị áp giải ra, bị khí tức âm hàn đông lạnh có chút khó chịu, tế đàn được mặt trời mùa thu đỏ ấm áp, cho nên ngồi hẳn là thoải mái hơn chút, cho nên hắn lựa chọn ngồi xuống, nào sẽ để ý tới nghi thức thần thánh những ánh mắt giết người kia? Các ngươi muốn làm làm rõ ràng, người bị thiêu chết là ta phải không? Chẳng lẽ lúc này còn cần ta chú ý mặt mũi? Ngươi cho rằng ta là nhị sư huynh?
Tế đàn quả thật rất ấm áp, thậm chí có chút nóng mông, Trần Bì Bì vặn vẹo thân thể, đem mông bên trái lộ cho chưởng giáo phía sau xem, sau đó mở rộng vạt áo bắt đầu quạt gió.
← Ch. 775 | Ch. 777 → |